Chương 84
Vụ Thỉ Dực
09/02/2022
Cuối cùng 2 nhân vật chính của chúng ta cũng thành thân, tung bông tung hoa lên mọi ngừi ơi......
********
Đội ngũ đón dâu đã đi vào Tĩnh An Hầu phủ, người tới đưa thân Tĩnh An Hầu phủ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhiếp Ngật cưỡi trên tuấn mã cao lớn
Hôm nay hắn mặc cát phục đỏ rực thêu hoa văn chìm, màu sắc ửng đỏ tôn lên khuôn mặt hắn như quan ngọc, mặt mày điệt lệ, khí chất hiên ngang, có tự phụ của một quý tộc, lại có tinh thần phấn chấn của thanh niên, được một đám thanh niên vây quanh, như hạc trong bầy gà, phảng phất như đám người xung quanh toàn bộ đều biến thành những bóng dáng râu ria không màu sắc, nam tử hôm nay mặc cát phục hoàn toàn xứng đáng trở thành vai chính
Một đám tiểu cô nương trốn trong hành lang gấp khúc bên ngoài phòng khách nhìn lén tân lang quan khuôn mặt đều đỏ bừng
"Nhiếp thế tử quả nhiên đẹp như lời đồn..."
"Thù biểu tỷ thật hạnh phúc"
"Thù biểu tỷ cũng rất đẹp nha, hai người thật xứng đôi"
.....
Một đám tiểu cô nương ríu rít thảo luận, đột nhiên có cô nương quay đầu nhìn về phía Hoắc Diệu nói, "Diệu biểu muội, vị biểu tỷ phu này của chúng ta nhìn thật đẹp mắt, có tỷ phu như vậy, về sau ngươi tìm tướng công cũng không được kém hơn nha, bằng không về sau biểu muội phu đứng chung một chỗ cùng với hắn, hai người anh em cột chèo mà khác biệt như trời với đất cũng khó coi lắm đó"
Mặt Hoắc Diệu đỏ bừng lên, cũng không biết do xấu hổ hay là do tức giận, khi muốn mở miệng liền bị Thẩm Đồng đè xuống
Thẩm Đồng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lưu tỷ tỷ thật quan tâm Diệu biểu muội nha, hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu trưởng bối làm chủ, Lưu tỷ tỷ vẫn nên quan tâm đến mình một chút đi, nghe nói tháng 7 tới Lưu tỷ tỷ phải cập kê rồi phải không?" Nói, che miệng cười
Những người khác nghe ra ý tứ trong lời nói này của Thẩm Đồng, ám phúng tiểu thư Lưu gia này quản hơi nhiều rồi, sôi nổi quay đầu nhìn lại không thấy người đâu
Nhiếp Ngật được người Tĩnh An Hầu phủ đón vào cửa, đi gặp Hoắc ngũ lão gia, tiến hành lễ quỳ lạy
Hoắc ngũ lão gia thần sắc phức tạp nâng hắn dậy, nói: "Thế Cẩn, về sau Thù nhi liền giao cho con"
Nhiếp Ngật trầm giọng nói: "Thỉnh nhạc phụ yên tâm, tiểu tế nhất định đối với nàng như lúc ban đầu, bảo hộ nàng chu toàn"
Nhạc phụ tiểu tế nói mấy câu, liền nghe âm thanh hỉ nương truyền đến, sau đó thấy Hoắc Thừa Giác cõng tân nương tử đầu đội khăn hỉ màu đỏ ra tới, âm thanh cổ nhạc cùng tiếng pháo trúc vang lên, vô cùng náo nhiệt
Hoắc Thừa Giác mang đường muội trên lưng đưa vào kiệu hoa, sau đó đứng bên cạnh kiệu hoa hướng Nhiếp Ngật chấp tay, thối lui sang một bên
"Khởi kiệu --"
Nhiếp Ngật xoay người lên ngựa, xoay người nhìn thoáng qua người Tĩnh An Hầu phủ, dây cương trong tay run lên, ngựa bước về phía trước
Đội ngũ đón dâu náo nhiệt ra khỏi Tĩnh An Hầu phủ, vòng quanh mấy con đường đã dự định sẵn, cuối cùng hướng Vệ Quốc Công phủ đi tới
Trước cửa Vệ Quốc Công phủ, đèn lồng đỏ thẫm treo cao cao, thấy kiệu hoa tới, gã sai vặt chờ sẵn trước cửa vội đốt lửa pháo trúc, trong âm thanh pháo trúc, kiệu hoa dừng lại
Chờ sau khi tân lang quan đá cửa kiệu, tân nương tử trên kiệu hoa mới được hỉ nương đỡ xuống
Khăn hỉ đỏ che chắn tầm mắt, Hoắc Thù chỉ có thể nhìn thấy một tấc vuông dưới chân, bất quá từ âm thanh xung quanh lại có thể phán đoán được hôm nay người tới không ít, mẫn cảm nghe được từ trong đám người âm thanh cười nói khe khẽ, nàng cong môi cười, khi hỉ nương đưa tới một đầu của dây lụa đỏ, nghĩ đến người ở đầu dây bên kia, trong lòng ngọt tư tư
Vượt qua chậu than, đi đến lễ đường, bái thiên địa, rốt cuộc trong câu "Đưa vào động phòng" của ti nghi, trận náo nhiệt này liền kết thúc
Sau khi tân nhân vào phòng, tịch yến cũng bắt đầu
Thừa Ân Hầu thế tử Giang Vọng cùng Vinh Thân Vương thế tử đi cạnh nhau, nói: "Nghe nói tân nương tử hôm nay vô cùng mỹ mạo, rất xứng với gương mặt kia của Nhiếp Thế Cẩn, không hề thua kém chút nào, có đúng vậy không?"
Vinh Thân Vương thế tử trừng hắn một cái, "Đúng thì như thế nào, ngươi muốn làm cái gì?"
Vẻ mặt Giang Vọng vô tội, "Ta có thể làm gì? Bất quá là vì gương mặt chọc họa kia của Nhiếp Thế tử, mấy tỷ muội nhà ta đều đối với hắn phương tâm ám hứa, may mắn hắn định thân kịp thời mới không gây ra đại họa, nếu không chẳng phải tỷ muội sẽ tương tàn vì hắn hả?"
Sắc mặt Vinh Thân Vương thế tử mới tốt lên một chút, nghiêm mặt nói: "Quan hệ của Hoắc gia tỷ tỷ cùng tỷ tỷ ta rất tốt, ta không cho phép người chơi xấu"
"Ta là một ngoại nam, làm sao có thể chơi xấu với phụ nhân nội trạch?" Giang Vọng cười nhạt, tâm tư vừa chuyển, lôi kéo hắn đi ăn tịch yến, hỏi: "Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi gần đây như thế nào?"
Vinh Thân Vương thế tử nổi lên phòng bị, đánh giá hắn trên dưới, hừ một tiếng, "Tỷ tỷ ta rất tốt, một ngày cần ngủ sáu canh giờ, không có tâm tư làm việc khác"
Giang Vọng thấy hắn xù lông như nhím con che chở tỷ tỷ, nhịn không được bật cười, "Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi phản ứng như vậy cũng quá lớn rồi. Được rồi, việc này cũng không phải ta hỏi, là tỷ muội nhà ta, muốn mời tỷ tỷ nhà ngươi đi ngắm hoa, nhưng mà người biết đó, An Dương quận chúa thật sự rất khó mời"
Từ trước đến nay, có thể thành công mời An Dương Quận Chúa, cũng chỉ có một mình Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ
Vinh Thân Vương thế tử lúc này mới hừ một tiếng nói, "Hôm nay mẫu phi cũng có mang tỷ tỷ đến Vệ Quốc Công phủ ăn hỉ yến, tỷ muội ngươi nếu có đến, tự nhiên cũng có thể biết được, một nam nhân như ngươi cũng không cần có thêm phần nhàn tâm này"
Một câu lập tức đánh đổ Giang Vọng, kiên quyết không cho hắn tiếp cận tỷ tỷ nhà mình
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Tân nương tử được người dẫn vào tân phòng, vị Toàn Phúc đi theo tiến vào, dựa theo tiến trình quy củ thực hiện qua một lần, rốt cuộc cũng đến lúc mở khăn hỉ
Khăn hỉ được vén lên, Hoắc Thù từ từ ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy chính là thanh niên tuấn mỹ bức người đứng trước mặt, về sau mới chú ý những người khác còn đứng trong phòng. Nàng cảm thấy so với bất luận thời điểm nào, Nhiếp Ngật hôm nay là đẹp nhất, đặc biệt là một thân cát phục tân lang màu đỏ kia, các sắc thái dày đặc không chỉ không làm hắn có vẻ tục diễm, mà ngược lại còn tôn lên khí chất của hắn, hấp dẫn lực chú ý của người khác
Nàng hận không thể nhìn nhiều hơn một chút, rồi lại lo lắng bị nói không rụt rè, đành phải vội vàng liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, lại cúi đầu thành bộ dạng ngượng ngùng
Nhiếp Ngật nhìn tân nương tử ôn thuần ngồi trên giường hỉ đỏ rực, màu đỏ tươi đẹp xung quanh làm cho mặt mày tinh xảo tươi đẹp của nàng tăng thêm vài phần phong tình, càng hiện tuyệt lệ vô song. Mắt phượng lướt qua một chút tia sáng, khóe miệng nhếch lên, trong lòng có một loại thỏa mãn khó lòng giải thích.
Cô nương này rốt cuộc cũng là của hắn!
Cảm giác được Nhiếp Ngật ngồi bên cạnh, trong lòng Hoắc Thù không khỏi có chút kích động
Là kích động, không phải khẩn trương
Về sau, rốt cuộc bọn họ có thể quang minh chính đại ngồi cạnh nhau nói giỡn, nói chuyện phiếm hoặc ăn cái gì đó, không cần lại tị hiềm, không cần rụt rè che giấu, không cần lại bị người khác nói không quy củ
Người trong phòng nhìn thấy tân nương tử ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cũng bị kinh diễm, đặc biệt là nữ quyến Vệ Quốc Công phủ, các nàng đều nghe nói vị Hoắc thất cô nương được hoàng đế tự mình tứ hôn rất có mỹ mạo, lại không ngờ lại đẹp thành như vậy, cùng với Nhiếp Ngật có mỹ ngọc chi tư ngồi bên cạnh, cũng không hề thua kém
Tiếp theo, cắm nến hỉ, uống rượu giao bôi, ăn sủi cảo con cháu đầy đàn, các qui trình hôn lễ đều làm qua một lần, cho đến khi các nghi thức hôn lễ đều đã thực hiện không sai biệt lắm thì Nhiếp Ngật cần phải đến chính đường tiền viện kính rượu, tân nương tử lại không thể bước chân xuống đất nên đành phải ngồi trên giường hỉ đong đưa hai chân
Thấy Nhiếp Ngật cần phải rời đi, Hoắc thất cô nương cũng không hề giả bộ ngượng ngùng, ánh mắt trông mong nhìn hắn
Hỉ nương trong phòng cùng vị Toàn Phúc vẫn chưa rời khỏi, nhìn thấy một màn này đều có chút cổ quái, tân nương tử này không khỏi quá thoải mái đi
Nha hoàn hồi môn Ngải Thảo cảm thấy có chút mất mặt, người cũng đã gả qua đây rồi, tiểu thư ngài liền không thể giả bộ thêm một chút nữa được sao?
Đối với bộ dạng của nàng Nhiếp Ngật rất là hưởng thụ, ôn nhu nói: "Ta đi kính rượu trước, thực mau sẽ trở lại, nàng nếu đói bụng thì ăn một ít đồ nhé"
Hoắc Thù nhỏ nhẹ đáp ứng, lại tiếp tục dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn
Nhiếp Ngật bị nàng nhìn có vài phần cứng đờ, thiếu chút nữa liền muốn đuổi hết mọi người trong phòng này ra ngoài, để hắn ở lại nơi này cùng nàng. Nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng biết nếu thật làm như vậy, hôn lễ này sẽ có tì vết, Hoắc Thù về sau có thể sẽ bị mọi người cười nhạo mới xoay người rời đi
Những người khác tự động đi ra ngoài, tân phòng chen chúc đầy người thật nhanh đã trống trơn
Hoắc Thù ngồi một mình trong tân phòng, thính lực của nàng tốt nên có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh ồn ào từ ngoại viện truyền đến, trong lòng ít nhiều cũng có chút không dễ chịu, cho đến lúc cửa tân phòng lại mở ra, ánh mắt trông mong nhìn qua xem, khi phát hiện người bước vào là nha hoàn chờ hầu Ngải Thảo, thiếu chút nữa nàng đã suy sụp xụ mặt
Ngải Thảo làm lơ bộ dạng thất vọng của nàng, đi tới hỏi: "Tiểu thư đói bụng không?"
Hoắc Thù sờ sờ bụng, sau một hồi lăn lộn ban nãy nàng quả thật là đã đói bụng, đặc biệt là hiện nay sắc trời cũng không còn sớm
Ngải Thảo thấy thế, liền nói: "Nô tỳ vừa gặp được Lạp Nhã, nàng đã chuẩn bị xong thức ăn cho người, nô tỳ mang vào cho người liền" Sau khi được nàng đồng ý, Ngải Thảo liền đi ra ngoài
Ngải Thảo đi rồi, Hoắc Thù nhớ tới cái gì đó, nhìn nha hoàn Anh Thảo đang canh giữ bên cạnh hỏi, "Đúng rồi, đại tuyết và tiểu tuyết đâu"
Anh Thảo vội nói: "Đang ở bên ngoài, người yên tâm, chúng nó rất tốt, được đặt trong rổ đã lót lụa đỏ, hiện giờ đang ngoan ngoãn nằm trong đó"
Mà hai con tuyết hồ được Anh Thảo nói rất ngoan ngoãn vừa đúng lúc này dùng đầu đẩy nắp rổ ra, hai chân trước đặt lên trên miệng rổ, mắt xem xét xung quanh, sau đó liền từ trong rổ nhảy ra, nhảy xuống cái bàn, sau đó từ trong tiếng kinh hô của bọn nha hoàn chạy đi vào phòng trong, nhảy vào trong ngực Hoắc Thù
Hoắc Thù thấy bọn nha hoàn chạy đuổi vào, có rất nhiều người nàng không quen biết, thấy các nàng nhìn chằm chằm hai con tuyết hồ trong ngực, vội nói: "Đây là tuyết hồ ta nuôi, chúng nó rất ngoan, sẽ không làm người khác bị thương"
Bọn nha hoàn thấy được bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu của hai con tuyết hồ kia, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại có chút khó xử nói: "Phu nhân, hôm nay là ngày đại hỉ, hai con hồ ly này..."
Đêm tân hôn, để hai con động vật đi vào làm gì chứ?
"Không có việc gì, để bọn chúng ở lại nơi này đi" Hoắc Thù cười tủm tỉm nói
Bọn nha hoàn sửng sốt không biết nói cái gì, trên mặt đều có chút khó xử
Lúc này, Lạp Nhã cùng Ngải Thảo tiến vào, trên tay hai người đều cầm hộp thức ăn
"Làm sao vậy?" Lạp Nhã dò hỏi, không nhanh không chậm, lộ ra một loại trầm tĩnh thong dong
Thấy được Lạp Nhã, bọn nha hoàn Vệ Quốc Công phủ đều nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Lạp Nhã tỷ, hai con hồ ly chạy vào đây"
Lạp Nhã nhìn thấy hai tiểu hồ ly nằm trong lòng ngực thế tử phu nhân vừa mới nhậm chức, đã sớm biết đây là sủng vật Hoắc Thù dưỡng ở Ngu gia, vội nói: "Không có việc gì, các ngươi đều lui xuống trước đi"
Bọn nha hoàn nghe được lời này rốt cuộc cũng đã yên tâm, sôi nổi lui xuống
Ánh mắt Ngải Thảo hơi lóe, nhìn thoáng qua hết những nha hoàn đang thối lui đến khi Lạp Nhã nhìn qua hướng nàng cười một cái, để cho người đi lấy một cái bàn nhỏ dọn đến trước mặt Hoắc Thù, đem thức ăn vừa mới mang tới bày trên mặt bàn
Hoắc Thù thả hai con tuyết hồ xuống giường, nhận đôi đũa Ngải Thảo đưa qua, dưới hầu hạ của bọn nha hoàn chậm rãi dùng bữa.
Rốt cuộc sau khi ăn uống no đủ, Hoắc Thù xúc miệng, nhìn thần sắc có chút khác thường của Lạp Nhã nói: "Thức ăn rất ngon miệng, vất vả cho ngươi rồi"
Lạp Nhã lấy lại tinh thần, vội nói: "Không vất vả, đây là do thế tử phân phó, hầu hạ tốt cho phu nhân là việc nên làm" Nói, nhịn không được mau chóng liếc nhanh qua bụng của nàng, chiếc hông kia được đai lưng thêu hoa văn cát tường bó chặt, có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ gọn, một chút cũng không nhìn ra hình dạng phập phồng, như vậy rốt cuộc nhiều thức ăn như thế đi nơi nào rồi?
Lạp Nhã hiển nhiên đã bị sức ăn của vị thế tử phu nhân vừa mới nhậm chức làm cho kinh sợ
Ngải Thảo và Anh Thảo làm lơ ánh mắt kinh ngạc của nàng, dù sao về sau này cũng sẽ cùng nhau hầu hạ chủ tử, sức ăn cô nương nhà các nàng sớm muộn gì cũng đều sẽ biết, lúc này cho nàng biết cũng để mau chóng thích nghi cho tốt, đỡ cho về sau lấy điểm ăn uống này làm khó cô nương nhà các nàng
Đã quen với sức ăn của Hoắc thất cô nương nên các nha hoàn chờ hầu Ngải Thảo hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nên làm cái gì thì cứ làm tiếp cái đó
Ăn uống no đủ, người liền dễ dàng mệt rã rời, đặc biệt là ngày hôm nay lăn lộn lâu như vậy
Hoắc Thù ngáp một cái, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa, cảm thấy Nhiếp Ngật kính rượu cũng lâu lắm rồi, chẳng lẽ hôm nay khách đến rất đông?
"Người hơn phân nửa kinh thành đều tới" Ngải Thảo vừa tháo trang sức cho nàng, vừa giải thích nói: "Nghe nói còn rất nhiều người thân phận không đủ, không có biện pháp người đến ăn hỉ yến lại không cho vào, mà chỉ có thể cho người đưa hạ lễ qua đây..."
Đám người Anh Thảo trên mặt đều lộ ra thần sắc vinh dự, Nhiếp Ngật về sau là cô gia nhà các nàng, Nhiếp Ngật tốt, các nàng rất cao hứng. Hôn lễ hôm nay, từ trong đó có thể nhìn ra địa vị Nhiếp Ngật trong lòng hoàng đế, nếu hoàng đế không coi trọng hắn, cũng sẽ không có nhiều người như vậy riêng đến cửa nịnh bợ
Vừa mới tháo xong trang sức liền nghe âm thanh từ nơi cửa truyền vào
Hoắc Thù vội nhìn qua, liền thấy Nguyên Võ đỡ Nhiếp Ngật khuôn mặt đỏ ửng tiến vào, Hoắc Thù vội đứng dậy muốn đi qua đón, phát hiện mình hiện tại vẫn chưa thể xuống đất, đành phải đứng ở nơi đó nhìn hắn
Có thể là do vài phần say, khuôn mặt trắng nõn nhiễm chút sắc đỏ, một đôi mắt phượng mị hoặc, thần sắc mang theo chút lười biếng. Sau khi vào cửa, hắn liền đẩy tay Nguyên Võ ra, đi thẳng đến chỗ Hoắc Thù
Hoắc Thù ngửi được mùi rượu dày đặc trên người hắn, theo bản năng mà liền duỗi tay dìu hắn
Hắn thuận thế ôm nàng
Đây là lần đầu tiên thân cận sau khi bọn họ quen biết lâu như vậy, gần đến mức có thể cảm giác được hô gấp lẫn nhau
Nhiệt độ cơ thể đối phương cùng hơi thở truyền đến, khắc sâu vô cùng rõ ràng, Hoắc Thù cảm giác đầu có chút choáng, tim đập nhanh đến vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chần chừ nên đẩy hắn xuống giường hay vẫn là duỗi tay hung hăng ôm hắn...
Liền trong lúc nàng rối rắm, Lạp Nhã đã mang canh giải rượu tới
Được, trước tiên cứ cho hắn uống canh giải rượu đã
Nhiếp Ngật dứt khoác lưu loát uống hết canh giải rượu, sau khi uống xong, mặt mày mang ý cười ngồi ở giường bên kia nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú, làm da mặt thật dày của Hoắc thất cô nương đều có chút đỏ
"Huynh uống rất nhiều rượu?" Hoắc Thù ấp úng hỏi
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Những người đó liều mạng rót rượu cho ta, bất quá ai hung hăng rót rượu nhất, ta đã nhớ kỹ"
Người nói lên lời này có vẻ vô cùng keo kiệt mang thù, nhưng cô nương nghe được lời này lại có vẻ mặt có chung kẻ địch, "Nhớ rõ là tốt rồi, lần sau rót ngược trở về"
Hắn cười thành tiếng
Lạp Nhã thấy hai vợ chồng son ngồi nơi đó nói đùa, thấy thời gian không còn sớm, nhịn không được lại đây nói, "Thế tử, phu nhân, nên tắm gội"
Thần sắc Nhiếp Ngật ngưng hạ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhìn Hoắc Thù nói , "Tố Tố, nàng đi tắm đi"
Hoắc Thù lên tiếng, tâm tình không yên đi tịnh phòng rửa mặt tắm gội, mà Nhiếp Ngật đến một gian tịnh phòng khác rửa mặt
Nam nhân không có nhiều chú ý như nữ nhân, Nhiếp Ngật thật nhanh liền tắm gội xong, đồng thời cảm giác say đã thanh tỉnh, chỉ còn lại một phân hơi say, bất quá loại này lại hoàn toàn có thể xem nhẹ
Nghĩ đến chút chuyện đang chờ đợi, ánh mắt hắn hơi sâu, nâng bước hướng vào tân phòng
Cả phòng đỏ tươi chói mắt, hai cây nến long phụng to bằng cánh tay hài tử được đặt trên bàn dài trước cửa sổ chiếu sáng toàn bộ căn phòng
Nhiếp Ngật đi đến trước giường hỉ đỏ rực, đột nhiên dừng lại
Chỉ thấy giữa giường có hai bao, hai cái bao kia còn nhúch nhích, Nhiếp Ngật duỗi tay xốc chăn lên, lộ ra bên trong hai con hồ ly lông trắng
Hai con hồ ly phát hiện hơi thở người đứng trước giường có chút đáng sợ, mở to đôi mắt phỉ thúy vô tội nhìn hắn, phát hiện mặt hắn không có biểu tình, xoay người lăn, co thân mình thành một khối, tiếp tục dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, yếu ớt kêu lên một tiếng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: Mình đang phân vân sau khi thành thân rồi có nên đổi xưng hô của Thù nhi đối với Ngật ca từ "huynh" sang "chàng".
- Vì tính cách Thù nhi hào sảng, từ nhỏ lớn lên ở biên thành, là tiểu thư đấy nhưng mình cảm thấy tính cách nàng nghiêng về phần cứng rắn của võ tướng nhiều hơn, nên đổi xưng hô sang chữ "chàng" mình lại thấy yếu đuối sao ý.
- Còn nếu xưng hô vẫn là "huynh" thì lại cảm thấy khá xa cách, thành thân rồi mà cứ huynh - ta, ôi nó nhạt như nước
Các bạn góp ý giúp mình nha. Tạm thời thì mình cứ để chữ "huynh" trước đã ????
********
Đội ngũ đón dâu đã đi vào Tĩnh An Hầu phủ, người tới đưa thân Tĩnh An Hầu phủ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhiếp Ngật cưỡi trên tuấn mã cao lớn
Hôm nay hắn mặc cát phục đỏ rực thêu hoa văn chìm, màu sắc ửng đỏ tôn lên khuôn mặt hắn như quan ngọc, mặt mày điệt lệ, khí chất hiên ngang, có tự phụ của một quý tộc, lại có tinh thần phấn chấn của thanh niên, được một đám thanh niên vây quanh, như hạc trong bầy gà, phảng phất như đám người xung quanh toàn bộ đều biến thành những bóng dáng râu ria không màu sắc, nam tử hôm nay mặc cát phục hoàn toàn xứng đáng trở thành vai chính
Một đám tiểu cô nương trốn trong hành lang gấp khúc bên ngoài phòng khách nhìn lén tân lang quan khuôn mặt đều đỏ bừng
"Nhiếp thế tử quả nhiên đẹp như lời đồn..."
"Thù biểu tỷ thật hạnh phúc"
"Thù biểu tỷ cũng rất đẹp nha, hai người thật xứng đôi"
.....
Một đám tiểu cô nương ríu rít thảo luận, đột nhiên có cô nương quay đầu nhìn về phía Hoắc Diệu nói, "Diệu biểu muội, vị biểu tỷ phu này của chúng ta nhìn thật đẹp mắt, có tỷ phu như vậy, về sau ngươi tìm tướng công cũng không được kém hơn nha, bằng không về sau biểu muội phu đứng chung một chỗ cùng với hắn, hai người anh em cột chèo mà khác biệt như trời với đất cũng khó coi lắm đó"
Mặt Hoắc Diệu đỏ bừng lên, cũng không biết do xấu hổ hay là do tức giận, khi muốn mở miệng liền bị Thẩm Đồng đè xuống
Thẩm Đồng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lưu tỷ tỷ thật quan tâm Diệu biểu muội nha, hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu trưởng bối làm chủ, Lưu tỷ tỷ vẫn nên quan tâm đến mình một chút đi, nghe nói tháng 7 tới Lưu tỷ tỷ phải cập kê rồi phải không?" Nói, che miệng cười
Những người khác nghe ra ý tứ trong lời nói này của Thẩm Đồng, ám phúng tiểu thư Lưu gia này quản hơi nhiều rồi, sôi nổi quay đầu nhìn lại không thấy người đâu
Nhiếp Ngật được người Tĩnh An Hầu phủ đón vào cửa, đi gặp Hoắc ngũ lão gia, tiến hành lễ quỳ lạy
Hoắc ngũ lão gia thần sắc phức tạp nâng hắn dậy, nói: "Thế Cẩn, về sau Thù nhi liền giao cho con"
Nhiếp Ngật trầm giọng nói: "Thỉnh nhạc phụ yên tâm, tiểu tế nhất định đối với nàng như lúc ban đầu, bảo hộ nàng chu toàn"
Nhạc phụ tiểu tế nói mấy câu, liền nghe âm thanh hỉ nương truyền đến, sau đó thấy Hoắc Thừa Giác cõng tân nương tử đầu đội khăn hỉ màu đỏ ra tới, âm thanh cổ nhạc cùng tiếng pháo trúc vang lên, vô cùng náo nhiệt
Hoắc Thừa Giác mang đường muội trên lưng đưa vào kiệu hoa, sau đó đứng bên cạnh kiệu hoa hướng Nhiếp Ngật chấp tay, thối lui sang một bên
"Khởi kiệu --"
Nhiếp Ngật xoay người lên ngựa, xoay người nhìn thoáng qua người Tĩnh An Hầu phủ, dây cương trong tay run lên, ngựa bước về phía trước
Đội ngũ đón dâu náo nhiệt ra khỏi Tĩnh An Hầu phủ, vòng quanh mấy con đường đã dự định sẵn, cuối cùng hướng Vệ Quốc Công phủ đi tới
Trước cửa Vệ Quốc Công phủ, đèn lồng đỏ thẫm treo cao cao, thấy kiệu hoa tới, gã sai vặt chờ sẵn trước cửa vội đốt lửa pháo trúc, trong âm thanh pháo trúc, kiệu hoa dừng lại
Chờ sau khi tân lang quan đá cửa kiệu, tân nương tử trên kiệu hoa mới được hỉ nương đỡ xuống
Khăn hỉ đỏ che chắn tầm mắt, Hoắc Thù chỉ có thể nhìn thấy một tấc vuông dưới chân, bất quá từ âm thanh xung quanh lại có thể phán đoán được hôm nay người tới không ít, mẫn cảm nghe được từ trong đám người âm thanh cười nói khe khẽ, nàng cong môi cười, khi hỉ nương đưa tới một đầu của dây lụa đỏ, nghĩ đến người ở đầu dây bên kia, trong lòng ngọt tư tư
Vượt qua chậu than, đi đến lễ đường, bái thiên địa, rốt cuộc trong câu "Đưa vào động phòng" của ti nghi, trận náo nhiệt này liền kết thúc
Sau khi tân nhân vào phòng, tịch yến cũng bắt đầu
Thừa Ân Hầu thế tử Giang Vọng cùng Vinh Thân Vương thế tử đi cạnh nhau, nói: "Nghe nói tân nương tử hôm nay vô cùng mỹ mạo, rất xứng với gương mặt kia của Nhiếp Thế Cẩn, không hề thua kém chút nào, có đúng vậy không?"
Vinh Thân Vương thế tử trừng hắn một cái, "Đúng thì như thế nào, ngươi muốn làm cái gì?"
Vẻ mặt Giang Vọng vô tội, "Ta có thể làm gì? Bất quá là vì gương mặt chọc họa kia của Nhiếp Thế tử, mấy tỷ muội nhà ta đều đối với hắn phương tâm ám hứa, may mắn hắn định thân kịp thời mới không gây ra đại họa, nếu không chẳng phải tỷ muội sẽ tương tàn vì hắn hả?"
Sắc mặt Vinh Thân Vương thế tử mới tốt lên một chút, nghiêm mặt nói: "Quan hệ của Hoắc gia tỷ tỷ cùng tỷ tỷ ta rất tốt, ta không cho phép người chơi xấu"
"Ta là một ngoại nam, làm sao có thể chơi xấu với phụ nhân nội trạch?" Giang Vọng cười nhạt, tâm tư vừa chuyển, lôi kéo hắn đi ăn tịch yến, hỏi: "Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi gần đây như thế nào?"
Vinh Thân Vương thế tử nổi lên phòng bị, đánh giá hắn trên dưới, hừ một tiếng, "Tỷ tỷ ta rất tốt, một ngày cần ngủ sáu canh giờ, không có tâm tư làm việc khác"
Giang Vọng thấy hắn xù lông như nhím con che chở tỷ tỷ, nhịn không được bật cười, "Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi phản ứng như vậy cũng quá lớn rồi. Được rồi, việc này cũng không phải ta hỏi, là tỷ muội nhà ta, muốn mời tỷ tỷ nhà ngươi đi ngắm hoa, nhưng mà người biết đó, An Dương quận chúa thật sự rất khó mời"
Từ trước đến nay, có thể thành công mời An Dương Quận Chúa, cũng chỉ có một mình Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ
Vinh Thân Vương thế tử lúc này mới hừ một tiếng nói, "Hôm nay mẫu phi cũng có mang tỷ tỷ đến Vệ Quốc Công phủ ăn hỉ yến, tỷ muội ngươi nếu có đến, tự nhiên cũng có thể biết được, một nam nhân như ngươi cũng không cần có thêm phần nhàn tâm này"
Một câu lập tức đánh đổ Giang Vọng, kiên quyết không cho hắn tiếp cận tỷ tỷ nhà mình
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Tân nương tử được người dẫn vào tân phòng, vị Toàn Phúc đi theo tiến vào, dựa theo tiến trình quy củ thực hiện qua một lần, rốt cuộc cũng đến lúc mở khăn hỉ
Khăn hỉ được vén lên, Hoắc Thù từ từ ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy chính là thanh niên tuấn mỹ bức người đứng trước mặt, về sau mới chú ý những người khác còn đứng trong phòng. Nàng cảm thấy so với bất luận thời điểm nào, Nhiếp Ngật hôm nay là đẹp nhất, đặc biệt là một thân cát phục tân lang màu đỏ kia, các sắc thái dày đặc không chỉ không làm hắn có vẻ tục diễm, mà ngược lại còn tôn lên khí chất của hắn, hấp dẫn lực chú ý của người khác
Nàng hận không thể nhìn nhiều hơn một chút, rồi lại lo lắng bị nói không rụt rè, đành phải vội vàng liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, lại cúi đầu thành bộ dạng ngượng ngùng
Nhiếp Ngật nhìn tân nương tử ôn thuần ngồi trên giường hỉ đỏ rực, màu đỏ tươi đẹp xung quanh làm cho mặt mày tinh xảo tươi đẹp của nàng tăng thêm vài phần phong tình, càng hiện tuyệt lệ vô song. Mắt phượng lướt qua một chút tia sáng, khóe miệng nhếch lên, trong lòng có một loại thỏa mãn khó lòng giải thích.
Cô nương này rốt cuộc cũng là của hắn!
Cảm giác được Nhiếp Ngật ngồi bên cạnh, trong lòng Hoắc Thù không khỏi có chút kích động
Là kích động, không phải khẩn trương
Về sau, rốt cuộc bọn họ có thể quang minh chính đại ngồi cạnh nhau nói giỡn, nói chuyện phiếm hoặc ăn cái gì đó, không cần lại tị hiềm, không cần rụt rè che giấu, không cần lại bị người khác nói không quy củ
Người trong phòng nhìn thấy tân nương tử ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cũng bị kinh diễm, đặc biệt là nữ quyến Vệ Quốc Công phủ, các nàng đều nghe nói vị Hoắc thất cô nương được hoàng đế tự mình tứ hôn rất có mỹ mạo, lại không ngờ lại đẹp thành như vậy, cùng với Nhiếp Ngật có mỹ ngọc chi tư ngồi bên cạnh, cũng không hề thua kém
Tiếp theo, cắm nến hỉ, uống rượu giao bôi, ăn sủi cảo con cháu đầy đàn, các qui trình hôn lễ đều làm qua một lần, cho đến khi các nghi thức hôn lễ đều đã thực hiện không sai biệt lắm thì Nhiếp Ngật cần phải đến chính đường tiền viện kính rượu, tân nương tử lại không thể bước chân xuống đất nên đành phải ngồi trên giường hỉ đong đưa hai chân
Thấy Nhiếp Ngật cần phải rời đi, Hoắc thất cô nương cũng không hề giả bộ ngượng ngùng, ánh mắt trông mong nhìn hắn
Hỉ nương trong phòng cùng vị Toàn Phúc vẫn chưa rời khỏi, nhìn thấy một màn này đều có chút cổ quái, tân nương tử này không khỏi quá thoải mái đi
Nha hoàn hồi môn Ngải Thảo cảm thấy có chút mất mặt, người cũng đã gả qua đây rồi, tiểu thư ngài liền không thể giả bộ thêm một chút nữa được sao?
Đối với bộ dạng của nàng Nhiếp Ngật rất là hưởng thụ, ôn nhu nói: "Ta đi kính rượu trước, thực mau sẽ trở lại, nàng nếu đói bụng thì ăn một ít đồ nhé"
Hoắc Thù nhỏ nhẹ đáp ứng, lại tiếp tục dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn
Nhiếp Ngật bị nàng nhìn có vài phần cứng đờ, thiếu chút nữa liền muốn đuổi hết mọi người trong phòng này ra ngoài, để hắn ở lại nơi này cùng nàng. Nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng biết nếu thật làm như vậy, hôn lễ này sẽ có tì vết, Hoắc Thù về sau có thể sẽ bị mọi người cười nhạo mới xoay người rời đi
Những người khác tự động đi ra ngoài, tân phòng chen chúc đầy người thật nhanh đã trống trơn
Hoắc Thù ngồi một mình trong tân phòng, thính lực của nàng tốt nên có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh ồn ào từ ngoại viện truyền đến, trong lòng ít nhiều cũng có chút không dễ chịu, cho đến lúc cửa tân phòng lại mở ra, ánh mắt trông mong nhìn qua xem, khi phát hiện người bước vào là nha hoàn chờ hầu Ngải Thảo, thiếu chút nữa nàng đã suy sụp xụ mặt
Ngải Thảo làm lơ bộ dạng thất vọng của nàng, đi tới hỏi: "Tiểu thư đói bụng không?"
Hoắc Thù sờ sờ bụng, sau một hồi lăn lộn ban nãy nàng quả thật là đã đói bụng, đặc biệt là hiện nay sắc trời cũng không còn sớm
Ngải Thảo thấy thế, liền nói: "Nô tỳ vừa gặp được Lạp Nhã, nàng đã chuẩn bị xong thức ăn cho người, nô tỳ mang vào cho người liền" Sau khi được nàng đồng ý, Ngải Thảo liền đi ra ngoài
Ngải Thảo đi rồi, Hoắc Thù nhớ tới cái gì đó, nhìn nha hoàn Anh Thảo đang canh giữ bên cạnh hỏi, "Đúng rồi, đại tuyết và tiểu tuyết đâu"
Anh Thảo vội nói: "Đang ở bên ngoài, người yên tâm, chúng nó rất tốt, được đặt trong rổ đã lót lụa đỏ, hiện giờ đang ngoan ngoãn nằm trong đó"
Mà hai con tuyết hồ được Anh Thảo nói rất ngoan ngoãn vừa đúng lúc này dùng đầu đẩy nắp rổ ra, hai chân trước đặt lên trên miệng rổ, mắt xem xét xung quanh, sau đó liền từ trong rổ nhảy ra, nhảy xuống cái bàn, sau đó từ trong tiếng kinh hô của bọn nha hoàn chạy đi vào phòng trong, nhảy vào trong ngực Hoắc Thù
Hoắc Thù thấy bọn nha hoàn chạy đuổi vào, có rất nhiều người nàng không quen biết, thấy các nàng nhìn chằm chằm hai con tuyết hồ trong ngực, vội nói: "Đây là tuyết hồ ta nuôi, chúng nó rất ngoan, sẽ không làm người khác bị thương"
Bọn nha hoàn thấy được bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu của hai con tuyết hồ kia, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại có chút khó xử nói: "Phu nhân, hôm nay là ngày đại hỉ, hai con hồ ly này..."
Đêm tân hôn, để hai con động vật đi vào làm gì chứ?
"Không có việc gì, để bọn chúng ở lại nơi này đi" Hoắc Thù cười tủm tỉm nói
Bọn nha hoàn sửng sốt không biết nói cái gì, trên mặt đều có chút khó xử
Lúc này, Lạp Nhã cùng Ngải Thảo tiến vào, trên tay hai người đều cầm hộp thức ăn
"Làm sao vậy?" Lạp Nhã dò hỏi, không nhanh không chậm, lộ ra một loại trầm tĩnh thong dong
Thấy được Lạp Nhã, bọn nha hoàn Vệ Quốc Công phủ đều nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Lạp Nhã tỷ, hai con hồ ly chạy vào đây"
Lạp Nhã nhìn thấy hai tiểu hồ ly nằm trong lòng ngực thế tử phu nhân vừa mới nhậm chức, đã sớm biết đây là sủng vật Hoắc Thù dưỡng ở Ngu gia, vội nói: "Không có việc gì, các ngươi đều lui xuống trước đi"
Bọn nha hoàn nghe được lời này rốt cuộc cũng đã yên tâm, sôi nổi lui xuống
Ánh mắt Ngải Thảo hơi lóe, nhìn thoáng qua hết những nha hoàn đang thối lui đến khi Lạp Nhã nhìn qua hướng nàng cười một cái, để cho người đi lấy một cái bàn nhỏ dọn đến trước mặt Hoắc Thù, đem thức ăn vừa mới mang tới bày trên mặt bàn
Hoắc Thù thả hai con tuyết hồ xuống giường, nhận đôi đũa Ngải Thảo đưa qua, dưới hầu hạ của bọn nha hoàn chậm rãi dùng bữa.
Rốt cuộc sau khi ăn uống no đủ, Hoắc Thù xúc miệng, nhìn thần sắc có chút khác thường của Lạp Nhã nói: "Thức ăn rất ngon miệng, vất vả cho ngươi rồi"
Lạp Nhã lấy lại tinh thần, vội nói: "Không vất vả, đây là do thế tử phân phó, hầu hạ tốt cho phu nhân là việc nên làm" Nói, nhịn không được mau chóng liếc nhanh qua bụng của nàng, chiếc hông kia được đai lưng thêu hoa văn cát tường bó chặt, có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ gọn, một chút cũng không nhìn ra hình dạng phập phồng, như vậy rốt cuộc nhiều thức ăn như thế đi nơi nào rồi?
Lạp Nhã hiển nhiên đã bị sức ăn của vị thế tử phu nhân vừa mới nhậm chức làm cho kinh sợ
Ngải Thảo và Anh Thảo làm lơ ánh mắt kinh ngạc của nàng, dù sao về sau này cũng sẽ cùng nhau hầu hạ chủ tử, sức ăn cô nương nhà các nàng sớm muộn gì cũng đều sẽ biết, lúc này cho nàng biết cũng để mau chóng thích nghi cho tốt, đỡ cho về sau lấy điểm ăn uống này làm khó cô nương nhà các nàng
Đã quen với sức ăn của Hoắc thất cô nương nên các nha hoàn chờ hầu Ngải Thảo hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nên làm cái gì thì cứ làm tiếp cái đó
Ăn uống no đủ, người liền dễ dàng mệt rã rời, đặc biệt là ngày hôm nay lăn lộn lâu như vậy
Hoắc Thù ngáp một cái, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa, cảm thấy Nhiếp Ngật kính rượu cũng lâu lắm rồi, chẳng lẽ hôm nay khách đến rất đông?
"Người hơn phân nửa kinh thành đều tới" Ngải Thảo vừa tháo trang sức cho nàng, vừa giải thích nói: "Nghe nói còn rất nhiều người thân phận không đủ, không có biện pháp người đến ăn hỉ yến lại không cho vào, mà chỉ có thể cho người đưa hạ lễ qua đây..."
Đám người Anh Thảo trên mặt đều lộ ra thần sắc vinh dự, Nhiếp Ngật về sau là cô gia nhà các nàng, Nhiếp Ngật tốt, các nàng rất cao hứng. Hôn lễ hôm nay, từ trong đó có thể nhìn ra địa vị Nhiếp Ngật trong lòng hoàng đế, nếu hoàng đế không coi trọng hắn, cũng sẽ không có nhiều người như vậy riêng đến cửa nịnh bợ
Vừa mới tháo xong trang sức liền nghe âm thanh từ nơi cửa truyền vào
Hoắc Thù vội nhìn qua, liền thấy Nguyên Võ đỡ Nhiếp Ngật khuôn mặt đỏ ửng tiến vào, Hoắc Thù vội đứng dậy muốn đi qua đón, phát hiện mình hiện tại vẫn chưa thể xuống đất, đành phải đứng ở nơi đó nhìn hắn
Có thể là do vài phần say, khuôn mặt trắng nõn nhiễm chút sắc đỏ, một đôi mắt phượng mị hoặc, thần sắc mang theo chút lười biếng. Sau khi vào cửa, hắn liền đẩy tay Nguyên Võ ra, đi thẳng đến chỗ Hoắc Thù
Hoắc Thù ngửi được mùi rượu dày đặc trên người hắn, theo bản năng mà liền duỗi tay dìu hắn
Hắn thuận thế ôm nàng
Đây là lần đầu tiên thân cận sau khi bọn họ quen biết lâu như vậy, gần đến mức có thể cảm giác được hô gấp lẫn nhau
Nhiệt độ cơ thể đối phương cùng hơi thở truyền đến, khắc sâu vô cùng rõ ràng, Hoắc Thù cảm giác đầu có chút choáng, tim đập nhanh đến vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chần chừ nên đẩy hắn xuống giường hay vẫn là duỗi tay hung hăng ôm hắn...
Liền trong lúc nàng rối rắm, Lạp Nhã đã mang canh giải rượu tới
Được, trước tiên cứ cho hắn uống canh giải rượu đã
Nhiếp Ngật dứt khoác lưu loát uống hết canh giải rượu, sau khi uống xong, mặt mày mang ý cười ngồi ở giường bên kia nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú, làm da mặt thật dày của Hoắc thất cô nương đều có chút đỏ
"Huynh uống rất nhiều rượu?" Hoắc Thù ấp úng hỏi
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Những người đó liều mạng rót rượu cho ta, bất quá ai hung hăng rót rượu nhất, ta đã nhớ kỹ"
Người nói lên lời này có vẻ vô cùng keo kiệt mang thù, nhưng cô nương nghe được lời này lại có vẻ mặt có chung kẻ địch, "Nhớ rõ là tốt rồi, lần sau rót ngược trở về"
Hắn cười thành tiếng
Lạp Nhã thấy hai vợ chồng son ngồi nơi đó nói đùa, thấy thời gian không còn sớm, nhịn không được lại đây nói, "Thế tử, phu nhân, nên tắm gội"
Thần sắc Nhiếp Ngật ngưng hạ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhìn Hoắc Thù nói , "Tố Tố, nàng đi tắm đi"
Hoắc Thù lên tiếng, tâm tình không yên đi tịnh phòng rửa mặt tắm gội, mà Nhiếp Ngật đến một gian tịnh phòng khác rửa mặt
Nam nhân không có nhiều chú ý như nữ nhân, Nhiếp Ngật thật nhanh liền tắm gội xong, đồng thời cảm giác say đã thanh tỉnh, chỉ còn lại một phân hơi say, bất quá loại này lại hoàn toàn có thể xem nhẹ
Nghĩ đến chút chuyện đang chờ đợi, ánh mắt hắn hơi sâu, nâng bước hướng vào tân phòng
Cả phòng đỏ tươi chói mắt, hai cây nến long phụng to bằng cánh tay hài tử được đặt trên bàn dài trước cửa sổ chiếu sáng toàn bộ căn phòng
Nhiếp Ngật đi đến trước giường hỉ đỏ rực, đột nhiên dừng lại
Chỉ thấy giữa giường có hai bao, hai cái bao kia còn nhúch nhích, Nhiếp Ngật duỗi tay xốc chăn lên, lộ ra bên trong hai con hồ ly lông trắng
Hai con hồ ly phát hiện hơi thở người đứng trước giường có chút đáng sợ, mở to đôi mắt phỉ thúy vô tội nhìn hắn, phát hiện mặt hắn không có biểu tình, xoay người lăn, co thân mình thành một khối, tiếp tục dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, yếu ớt kêu lên một tiếng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: Mình đang phân vân sau khi thành thân rồi có nên đổi xưng hô của Thù nhi đối với Ngật ca từ "huynh" sang "chàng".
- Vì tính cách Thù nhi hào sảng, từ nhỏ lớn lên ở biên thành, là tiểu thư đấy nhưng mình cảm thấy tính cách nàng nghiêng về phần cứng rắn của võ tướng nhiều hơn, nên đổi xưng hô sang chữ "chàng" mình lại thấy yếu đuối sao ý.
- Còn nếu xưng hô vẫn là "huynh" thì lại cảm thấy khá xa cách, thành thân rồi mà cứ huynh - ta, ôi nó nhạt như nước
Các bạn góp ý giúp mình nha. Tạm thời thì mình cứ để chữ "huynh" trước đã ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.