Chương 86
Vụ Thỉ Dực
12/02/2022
Trời tờ mờ sáng, bọn hạ nhân Vệ Quốc Công phủ lại bắt đầu bận rộn
Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, ngày tân nương tử nhận thân, vẫn như cũ không thể xem nhẹ hơn ngày tổ chức hôn lễ
Hạ nhân trong Lăng Vân Viện cũng sớm bận rộn, khi đi qua chính phòng, toàn bộ đều là tay chân nhẹ nhàng mà đi qua
Lạp Nhã mang theo mấy nha hoàn, đem y phục đã chuẩn bị tốt lại đây, liền thấy nha hoàn Ngải Thảo cũng đã qua tới, thả tay xuống, an tĩnh chờ đợi trong hành lang ngoài cửa
Nhìn thấy Lạp Nhã, Ngải Thảo dẫn theo các đại nha hoàn hồi môn Anh Thảo, Đào Hồng lại đây cùng nàng chào hỏi
"Các ngươi hôm qua vất vả cả một ngày rồi, hiện nay còn chưa an bài việc gì, vì sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa?" Lạp Nhã mỉm cười hỏi
Ngải Thảo là nha hoàn hồi môn của Hoắc Thù, đối với việc tân nương Hoắc Thù nhận thân, Lăng Vân viện không có biện pháp lướt qua Hoắc Thù an bài hoặc sai sử các nàng, mà các nàng cũng không cần tự mình đến đây hầu hạ
Ngải Thảo cười nói: "Lạp Nhã tỷ tỷ nói đùa, có cái gì là vất vả đâu, hôm qua toàn dựa vào Lạp Nhã tỷ tỷ vội tới vội lui, chúng ta chỉ hầu hạ thế tử phu nhân thôi mà, vất vả ở đâu chứ"
Mấy người nói nói vài câu, liền đứng tại hành lang trước cửa chờ bên trong triệu hoán
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Khi nghe được tiếng các nha hoàn hồi môn đang đè thấp âm thanh ngoài cửa, Hoắc Thù tỉnh lại
Khi vừa mới tỉnh, ý thức của nàng hãy còn chút mờ mịt, trong lúc nhất thời không biết mình ở nơi nào, trong tối tăm không có ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy khắp nơi đỏ rực. Cho đến khi cảm giác được trong không gian an tĩnh, ngoại trừ hơi thở của mình còn có một tiếng hít thở khác cùng với cánh tay gác bên hông, làm cho nàng phục hồi tinh thần trở lại
Đúng rồi, ngày hôm qua nàng xuất giá, gả cho Nhiếp Thế Cẩn mà nàng rất thích
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được đem mặt mình chôn thật chặt vào cổ nam nhân nàng đang dựa vào, sau đó bị cánh tay gác bên hông thoáng dùng lực, cả người nàng liền rơi vào lồng ngực hắn, hơi thở lẫn nhau gần trong gang tấc, chẳng phân biệt ngươi ta
"Chào..." Hoắc Thù hàm hàm hồ hồ mà nói một tiếng, nhịn không được vui vẻ trong lòng cọ cọ hắn
Nhiếp Ngật thật ra tỉnh còn sớm hơn nàng
Tính cảnh giác của hắn luôn luôn rất cao, quen một mình ngủ một gối, hiện nay bên gối lại ngủ nhiều thêm một người, làm cho cả một đêm hắn không thể ngủ ngon, đôi khi đột nhiên sẽ bừng tỉnh dậy, sau khi ý thức được người bên cạnh là ai sẽ dần dần thả lỏng, lại chầm chầm đi vào giấc ngủ, tiếp theo sẽ lại bừng tỉnh, cứ lặp đi lặp lại như thế suốt cả buổi tối
Khi trời sắp sáng, hắn liền không ngủ tiếp nữa mà là ôm thê tử đương nhiên dựa vào hắn ngủ yên nhắm mắt một chút, cảm giác được bộ dạng thuần thục của nàng cọ vào người, giống như động vật nhỏ, thần sắc hắn có chút cao thâm khó đoán
So với Nhiếp Ngật cơ hồ suốt đêm qua không thể nào ngủ, rõ ràng Hoắc Thù đã có một đêm ngon giấc, trong giấc ngủ thậm chí không có giật mình, ngủ đến vô cùng thẳng giấc, lúc này tỉnh lại tinh thần no đủ, đặc biệt là khi nhìn thấy bên cạnh có người nàng thích nhất kia, càng cao hứng
Phần cao hứng này của nàng cũng nhiễm qua cho hắn, làm cho ánh mắt thâm trầm của hắn cũng dần dần thối lui, cả người trở nên ôn hòa hơn
"Chào buổi sáng, Tố Tố" Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt trắng nõn ôn nhuận của nàng một cái
Hoắc Thù cười hì hì hôn ngược lại hắn, một đôi mắt cong thành trăng non, trong mắt hoàn toàn chỉ có vui mừng cùng tình cảm yêu thích đối với hắn
Điều này làm cho tâm tình hắn càng tốt, khi đỡ nàng dậy còn hỏi: "Nàng còn đau không?"
Hoắc Thù ngẩn người, từ trên giường bò dậy, sau khi cảm nhận thật cao hứng mà nói: "Không đau, khá tốt" Chỉ là có một chút khác thường, bất quá điểm khác thường này không ảnh hưởng đến hành động của nàng, hoàn toàn có thể xem nhẹ
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, duỗi tay muốn kéo màn trướng ra, đột nhiên liền thấy màn trướng đong đưa, hắn nhấc màn trướng lên, chỉ thấy trên màn trướng treo hai con hồ ly
Hai con hồ ly vào sáng mỗi ngày, vốn là muốn chuẩn bị kéo màn trướng ra nhảy lên giường, không nghĩ hành động này bị người bắt gặp, hơn nữa người bắt gặp lại là con người đáng sợ kia
Vì thế hai con hồ ly quyết đoán nằm co cụm ở nơi đặt chân trước giường, vẻ mặt vô tội nhìn hắn
"Các ngươi làm sao tới được đây?" Hoắc Thù nhìn thấy hai con hồ ly, cao hứng khom lưng bế chúng thả lên giường
Thần sắc Nhiếp Ngật có chút lạnh lùng, ánh mắt không tốt nhìn về phía hai con hồ ly đang trong lồng ngực nàng
Hoắc Thù thấy thế, cho rằng hắn ngại hai con hồ ly dơ, vội nói: "Huynh yên tâm, Ngải Thảo ngày nào cũng đều tắm cho chúng nó, còn bôi một ít thuốc bột đại phu pha chế cho động vật, trên người bọn chúng rất sạch sẽ, ngay cả mùi hôi cũng không có" Nói tới đây, Hoắc thất cô nương thập phần kiêu ngạo, hồ ly nàng nuôi sạch sẽ đến nỗi có thể bò lên ngủ cùng nàng nữa mà, hoàn toàn không có mùi gì hết
Nhiếp Ngật thấy tiểu cô nương che chở hai con hồ ly kia, rốt cuộc cũng không nói được gì, đứng dậy xuống giường
Nến long phượng trên bàn dài trước cửa sổ cháy suốt đêm đến cuối cùng vẫn chưa tắt, ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở cửa sổ chiếu rọi vào bên trong, khiến cả tân phòng đỏ rực rõ, làm cho đôi tiểu phu thê có thể cảm nhận được hơi thở tân hôn
Hoắc Thù ngồi ở trên giường, nhìn nam tử đắm mình trong ánh sáng mặt trời, nghĩ đến sự tình tối hôm qua đột nhiên có chút ngượng ngùng
Tuy rằng lúc đó rất đau, nhưng mà... lại rất thân mật, hiện tại nhớ lại vẫn có chút cảm giác lạ thường, cảm thấy không có thời điểm nào có thể thân mật với người trước mặt hơn tối hôm qua nữa, thân mật đến nỗi giữa hai người không còn một khe hở
Nhưng mà nếu mỗi lần đều phải đau thành như vậy... vậy chắc phải xem lại
Nhiếp Ngật thấy nàng đi theo xuống giường, tư thế bước đi cũng không miễn cưỡng, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra chỗ bị chảy máu tối qua cũng không nghiêm trọng lắm
Chờ sau khi cả hai người đều đã thay y phục sạch sẽ được đặt sẵn trên hòm, Nhiếp Ngật duỗi tay kéo dây lục lạc bên cạnh, tiếp theo liền thấy Lạp Nhã dẫn theo một đám nha hoàn trên tay cầm các loại dụng cụ rửa mặt tiến vào
Sau khi Nhiếp Ngật tự mình rửa mặt xong xuôi, liền đứng dựa vào một bên bình phong, nhìn bọn nha hoàn trang điểm chải tóc cho nàng
Trên mặt bàn trang điểm đã sắp xếp vài hộp trang sức, bên trong các loại trang sức trâm thoa đều có, châu quang bảo khí rực rỡ
Gương đồng được mài giũa bóng lưỡng trên bàn trang điểm có thể cho hắn thấy được rõ ràng khuôn mặt điệt lệ của người kia trong gương, mắt hạnh má đào, cái mũi thẳng nhỏ, như đóa hoa mẫu đơn diễm lệ nở rộ dưới ánh mặt trời, đẹp đến không gì có thể sánh được
Phát hiện ánh mắt của hắn, cô nương trong gương nhìn hắn nở nụ cười vui sướng, so với ánh mặt trời tháng ba ngoài kia càng xán lạn hơn, làm cho người bất tri bất giác liền ngây ngốc
Rốt cuộc sau khi xử lý thỏa đáng, Hoắc Thù đứng dậy nhìn về phía Nhiếp Ngật, khóe môi nhếch lên, tràn ngập vui mừng
Nhiếp Ngật khẽ cười, tiến lên giữ chặt tay nàng, nói: "Chúng ta trước đi thỉnh an tổ phụ, tổ mẫu, sau đó lại đi từ đường kính hương cho các vị tổ tiên, báo cho các vị biết chúng ta đã thành thân, lúc sau mới chính là nhận thân, có khả năng sẽ có chút mệt mỏi, nếu nàng cảm thấy không thoải mái nhớ nói rõ với nha hoàn bên cạnh, không được miễn cưỡng mình"
Hoắc Thù cười tủm tỉm lên tiếng
Lạp Nhã cùng các nha hoàn Vệ Quốc Công phủ trên mặt đều có chút kinh ngạc, không ngờ thế tử vậy mà săn sóc như vậy, có thể thấy được hắn đối với vị thế tử phu nhân vừa được gả tới là thật lòng ngưỡng mộ, cái này làm cho bọn nha hoàn không khỏi bắt đầu âm thầm đánh giá phân lượng của thế tử phu nhân trong lòng, trên mặt càng thêm cung kính. Mà bọn nha hoàn bên phía Ngải Thảo lại hoàn toàn là vui sướng
Thế tử săn sóc tiểu thư nhà các nàng, các nàng tự nhiên là thấy được rõ ràng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Ăn nhẹ vài thứ, hai người liền đón ánh mặt trời đi về chính viện Vệ Quốc Công phủ
Lăng Vân viện luôn luôn là nơi dành cho thế tử Vệ Quốc Công phủ cư ngụ, chiếm diện tích vô cùng lớn, thể lực Hoắc Thù không tồi, một đường đi từ Lăng Vân Viện đến chính viện mà cũng không thấy mệt, hơn nữa còn có Nhiếp Ngật bên cạnh giải thích các sân viện Vệ Quốc Công phủ cho nàng, thực mau nàng đã đem địa hình cùng bố cục Vệ Quốc Công phủ nhớ đến không sai biệt lắm
Ngay cửa thùy hoa của chính viện có nha hoàn cùng ma ma đang canh giữ, nhìn thấy hai vợ chồng son đến đây liền vội tới nghênh đón
"Thỉnh an thế tử, thế tử phu nhân" Một ma ma mặt tròn cười khanh khách tiến lên hành lễ, thần sắc dễ gần, nói: "Quốc công gia cùng lão phu nhân đã chờ, mời theo nô tỳ vào"
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, thần sắc nhàn nhạt
Lạp Nhã đi theo phía sau mang phần thưởng đã sớm chuẩn bị đưa cho ma ma cùng nha hoàn nghênh đón, mỗi người vui vẻ ra mặt, lời nói cát tường thẳng một đường
Hoắc Thù nhịn không được nhìn hắn một cái, phát hiện từ sau khi ra khỏi cửa phòng, người này liền thu liễm thần sắc ôn hòa, cả người trở nên quạnh quẽ không ít, một bộ dạnh thanh thanh đạm đạm, như tiên nhân không dính khói bụi thế tục làm cho người không dám khinh nhờn. Thậm chí thời điểm đối mặt với hạ nhân, thần sắc vẫn giữ rất lạnh lùng, hoàn toàn lật đổ ấn tượng trước đây của nàng
Rõ ràng hôm nay khi rời giường, hắn thoạt nhìn vẫn còn khá tốt
Trong lúc nhất thời Hoắc Thù có chút phản ứng không kịp, có chỗ không thích ứng được với bộ dạng lạnh lùng thanh đạm này của hắn nhưng lại cũng không có nói gì
Tới thính đường chính viện, liền thấy trong này đã đứng sẵn một số người, đều là chủ tử Vệ Quốc Công phủ, nhân số cũng không tính là nhiều
Vệ Quốc Công phủ tổng cộng có ba phòng, đại phòng chỉ có một mình Nhiếp Ngật, thêm vào nhị phòng cùng tam phòng số lượng người cũng không nhiều, so sánh với Tĩnh An Hầu phủ có vẻ quạnh hiu hơn nhiều
Lão Vệ Quốc Công cùng Nhiếp lão phu nhân ngồi ở chủ vị, lão Vệ Quốc Công càng già càng dẻo dai, vô cùng có tinh thần, ngược lại Nhiếp lão phu nhân tinh thần lại không tốt, thần sắc mang bệnh, bất quá bởi vì hôm nay tân hôn, trưởng tôn mang theo tân nương tử lại đây kính trà mới miễn cưỡng lại đây uống trà cháu dâu
Nha hoàn mang trà đã chuẩn bị tốt lên
Hoắc Thù tiếp nhận trà, cùng Nhiếp Ngật quỳ gối lên đệm nha hoàn mang qua, kính trà cho hai lão nhân gia
"Đây là tổ phụ" Nhiếp Ngật nhìn Hoắc Thù nói
"Mời tổ phụ dùng trà" Hoắc Thù mang trà lên, cười nhìn lão quốc công nói
Lão Vệ quốc công nhìn đôi cháu trai cháu dâu, tiếp nhận trà uống một ngụm, vẻ mặt cao hứng nói: "Tốt tốt tốt, cháu dâu về sau sinh sống cùng Thế Cẩn thật tốt, nếu ai làm cho con không được thoải mái, con nói với tổ phụ, tổ phụ đi thu thập hắn"
Nhiếp lão phu nhân nghe được lời này, nhịn không được oán trách một tiếng: "Lão gia"
Hoắc Thù chớp chớp mắt, nhìn mặt lão Vệ Quốc Công, vang dội lên tiếng
Khi lão Vệ Quốc Công bị lão thê oán trách, đang muốn ho khan một tiếng trở về bộ dạng nghiêm túc, lại nghe được tiếng cháu dâu đáp ứng, tức khắc vui vẻ, vô cùng cao hứng mang lễ vậy đã chuẩn bị cho cháu dâu
Hoắc Thù cũng vô cùng cao hứng tiếp nhận, lão Vệ Quốc Công cho là một cái hồng bao, bên trong hơi mỏng cũng không biết là cái gì
Tiếp theo là kính trà cho Nhiếp lão phu nhân
Nhiếp lão phu nhân uống xong trà, cũng cho lễ gặp mặt, vừa ho khan vừa suy yếu nói: "Về sau cùng Thế Cẩn sống cho tốt, vì Nhiếp gia chúng ta khai chi tán nghiệp"
Hoắc Thù cũng vang dội lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bà
Nhiếp lão phu nhân thấy bộ dạng có tinh thần của nàng, tuy rằng dung mạo quá mức xinh đẹp, nhưng khi cùng tôn tử đứng cùng một chỗ, quả thật là xứng lứa vừa đôi, nhịn không được cười lên, bất quá thật mau lại ho khan
Lão Vệ Quốc Công vội nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà, người xung quanh cũng dùng vẻ mặt lo lắng nhìn bà
Nhiếp lão phu nhân phất phất tay, để tôn tử tiếp tục dẫn cô dâu mới đi gặp trưởng bối
Trưởng bối tiếp theo là nhị phòng, Nhiếp nhị lão gia cùng Nhị thái thái, hai người đều cho lễ gặp mặt
Khi đến phiên tam phòng, Tam thái thái ai nha một tiếng, vui mừng nói: "Phúc khí Thế Cẩn thật tốt, tức phụ xinh đẹp như vậy, ta nhìn còn cảm thấy vui mừng, quả nhiên ánh mắt Hoàng thượng không tầm thường, tìm được tức phụ xinh đẹp như vậy cho Thế Cẩn...." Sau đó lại lôi kéo tay Hoắc Thù, thân thiết nói: "Về sau nếu có rảnh, liền đến chỗ ta ngồi nhiều một chút, hai muội muội của ngươi có thể cùng tẩu tẩu xinh đẹp thân càng thêm thân..."
Hoắc Thù chớp đôi mắt, ai một tiếng
Tam thái thái nói đến cao hứng, những người khác lại không cho là đúng, nhưng bất quá hôm nay cũng không nói gì
Tiếp theo là hài tử nhị phòng cùng tam phòng, tuy rằng vai vế ngang hàng, nhưng mà Hoắc Thù là trưởng tẩu nên hôm nay phải cho lễ gặp mặt
Nhị phòng sinh được bốn hài tử, hai nam hai nữ, đích trưởng tử Nhiếp Tuấn, năm nay mười sáu tuổi; thứ tử Nhiếp Kiệu, con thiếp thất, năm nay mười tuổi; trưởng nữ Nhiếp Tư, con thiếp thất, năm nay mười bốn; thứ nữ Nhiếp Tuệ, con vợ cả, năm nay mười ba tuổi
Tam phòng sinh được ba hài tử, hai nữ một nam, trưởng nữ Nhiếp Từ, năm nay mười ba tuổi, thứ nữ Nhiếp Du, năm nay mười hai tuổi, đều là con vợ cả; chỉ có một đứa con thiếp thất Nhiếp Lam, năm nay mười bảy tuổi
Sau khi kính trà cho các vị trưởng bối, lão Vệ Quốc Công tự mình mang theo đôi tân nhân đến từ đường kính hương cho tổ tiên
Tới trước cửa từ đường, lão Vệ Quốc Công dặn dò bọn họ một tiếng rồi tự mình vào trước
Hai phu thê đứng trước cửa từ đường chờ, xung quanh không có người khác, lúc này Nhiếp Ngật mới nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Tố Tố, có mệt không?"
Hoắc Thù quay đầu nhìn hắn, phát hiện thần sắc hắn đã khôi phục lại bộ dạng mà nàng quen thuộc, ôn hòa say đắm, cả người như đang đắm chìm trong một tầng cảnh xuân ấm áp, phá lệ nhu hòa, làm cho người như đắm mình trong gió xuân, cùng với bộ dạng lãnh đạm ban nãy hoàn toàn bât đồng
Hoắc Thù lắc đầu, muốn hỏi hắn tại sao như vậy, liền thấy một lão nhân từ trong từ đường bước ra
"Đây là Đức bá trông coi từ đường" Nhiếp Ngật giới thiệu nói
Hoắc Thù thấy hắn giới thiệu riêng, biết đây không giống như người dưới, vội không ngừng hành lễ, kêu một tiếng Đức bá
Đức bá nghiêng người tránh đi lễ của nàng, nói: "Thế tử cùng thế tử phu nhân có thể đi vào"
Nhiếp Ngật nhìn hắn gật đầu, dắt Hoắc Thù đi vào
Từ đường có chút âm trầm, lão Vệ Quốc Công đứng trước bàn dài thờ phụng bài vị tổ tiên, nhìn bài vị trưởng tử bày trên án, trong mắt ẩn hơi nước, sau đó vẻ mặt vui mừng nhìn đôi tân nhân đang cầm tay tiến vào
Đức bá đốt nén hương cho bọn họ để bọn họ đến trước bài vị tổ tiên dập đầu dâng hương, sau đó dâng hương riêng cho phụ thân Nhiếp Ngật, nói cho hắn biết bất hiếu tử của hắn đã thành thân, mang tân thê tử Hoắc thị đến đây dập đầu cùng hắn
Sau khi bọn họ dập đầu xong, lão Vệ Quốc Công vỗ về chòm râu dưới cằm, nói: "Phụ thân con đi sớm, đại phòng chỉ có một mình con, hiện giờ con đã thành gia, về sau cần phải bắt đầu gánh vác gánh nặng Vệ Quốc Công phủ, xây dựng môn đình, cần phải hành sự cẩn trọng nói năng cẩn thận"
Nhiếp Ngật gục đầu xuống, cung kính lên tiếng
Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, ngày tân nương tử nhận thân, vẫn như cũ không thể xem nhẹ hơn ngày tổ chức hôn lễ
Hạ nhân trong Lăng Vân Viện cũng sớm bận rộn, khi đi qua chính phòng, toàn bộ đều là tay chân nhẹ nhàng mà đi qua
Lạp Nhã mang theo mấy nha hoàn, đem y phục đã chuẩn bị tốt lại đây, liền thấy nha hoàn Ngải Thảo cũng đã qua tới, thả tay xuống, an tĩnh chờ đợi trong hành lang ngoài cửa
Nhìn thấy Lạp Nhã, Ngải Thảo dẫn theo các đại nha hoàn hồi môn Anh Thảo, Đào Hồng lại đây cùng nàng chào hỏi
"Các ngươi hôm qua vất vả cả một ngày rồi, hiện nay còn chưa an bài việc gì, vì sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa?" Lạp Nhã mỉm cười hỏi
Ngải Thảo là nha hoàn hồi môn của Hoắc Thù, đối với việc tân nương Hoắc Thù nhận thân, Lăng Vân viện không có biện pháp lướt qua Hoắc Thù an bài hoặc sai sử các nàng, mà các nàng cũng không cần tự mình đến đây hầu hạ
Ngải Thảo cười nói: "Lạp Nhã tỷ tỷ nói đùa, có cái gì là vất vả đâu, hôm qua toàn dựa vào Lạp Nhã tỷ tỷ vội tới vội lui, chúng ta chỉ hầu hạ thế tử phu nhân thôi mà, vất vả ở đâu chứ"
Mấy người nói nói vài câu, liền đứng tại hành lang trước cửa chờ bên trong triệu hoán
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Khi nghe được tiếng các nha hoàn hồi môn đang đè thấp âm thanh ngoài cửa, Hoắc Thù tỉnh lại
Khi vừa mới tỉnh, ý thức của nàng hãy còn chút mờ mịt, trong lúc nhất thời không biết mình ở nơi nào, trong tối tăm không có ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy khắp nơi đỏ rực. Cho đến khi cảm giác được trong không gian an tĩnh, ngoại trừ hơi thở của mình còn có một tiếng hít thở khác cùng với cánh tay gác bên hông, làm cho nàng phục hồi tinh thần trở lại
Đúng rồi, ngày hôm qua nàng xuất giá, gả cho Nhiếp Thế Cẩn mà nàng rất thích
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được đem mặt mình chôn thật chặt vào cổ nam nhân nàng đang dựa vào, sau đó bị cánh tay gác bên hông thoáng dùng lực, cả người nàng liền rơi vào lồng ngực hắn, hơi thở lẫn nhau gần trong gang tấc, chẳng phân biệt ngươi ta
"Chào..." Hoắc Thù hàm hàm hồ hồ mà nói một tiếng, nhịn không được vui vẻ trong lòng cọ cọ hắn
Nhiếp Ngật thật ra tỉnh còn sớm hơn nàng
Tính cảnh giác của hắn luôn luôn rất cao, quen một mình ngủ một gối, hiện nay bên gối lại ngủ nhiều thêm một người, làm cho cả một đêm hắn không thể ngủ ngon, đôi khi đột nhiên sẽ bừng tỉnh dậy, sau khi ý thức được người bên cạnh là ai sẽ dần dần thả lỏng, lại chầm chầm đi vào giấc ngủ, tiếp theo sẽ lại bừng tỉnh, cứ lặp đi lặp lại như thế suốt cả buổi tối
Khi trời sắp sáng, hắn liền không ngủ tiếp nữa mà là ôm thê tử đương nhiên dựa vào hắn ngủ yên nhắm mắt một chút, cảm giác được bộ dạng thuần thục của nàng cọ vào người, giống như động vật nhỏ, thần sắc hắn có chút cao thâm khó đoán
So với Nhiếp Ngật cơ hồ suốt đêm qua không thể nào ngủ, rõ ràng Hoắc Thù đã có một đêm ngon giấc, trong giấc ngủ thậm chí không có giật mình, ngủ đến vô cùng thẳng giấc, lúc này tỉnh lại tinh thần no đủ, đặc biệt là khi nhìn thấy bên cạnh có người nàng thích nhất kia, càng cao hứng
Phần cao hứng này của nàng cũng nhiễm qua cho hắn, làm cho ánh mắt thâm trầm của hắn cũng dần dần thối lui, cả người trở nên ôn hòa hơn
"Chào buổi sáng, Tố Tố" Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt trắng nõn ôn nhuận của nàng một cái
Hoắc Thù cười hì hì hôn ngược lại hắn, một đôi mắt cong thành trăng non, trong mắt hoàn toàn chỉ có vui mừng cùng tình cảm yêu thích đối với hắn
Điều này làm cho tâm tình hắn càng tốt, khi đỡ nàng dậy còn hỏi: "Nàng còn đau không?"
Hoắc Thù ngẩn người, từ trên giường bò dậy, sau khi cảm nhận thật cao hứng mà nói: "Không đau, khá tốt" Chỉ là có một chút khác thường, bất quá điểm khác thường này không ảnh hưởng đến hành động của nàng, hoàn toàn có thể xem nhẹ
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, duỗi tay muốn kéo màn trướng ra, đột nhiên liền thấy màn trướng đong đưa, hắn nhấc màn trướng lên, chỉ thấy trên màn trướng treo hai con hồ ly
Hai con hồ ly vào sáng mỗi ngày, vốn là muốn chuẩn bị kéo màn trướng ra nhảy lên giường, không nghĩ hành động này bị người bắt gặp, hơn nữa người bắt gặp lại là con người đáng sợ kia
Vì thế hai con hồ ly quyết đoán nằm co cụm ở nơi đặt chân trước giường, vẻ mặt vô tội nhìn hắn
"Các ngươi làm sao tới được đây?" Hoắc Thù nhìn thấy hai con hồ ly, cao hứng khom lưng bế chúng thả lên giường
Thần sắc Nhiếp Ngật có chút lạnh lùng, ánh mắt không tốt nhìn về phía hai con hồ ly đang trong lồng ngực nàng
Hoắc Thù thấy thế, cho rằng hắn ngại hai con hồ ly dơ, vội nói: "Huynh yên tâm, Ngải Thảo ngày nào cũng đều tắm cho chúng nó, còn bôi một ít thuốc bột đại phu pha chế cho động vật, trên người bọn chúng rất sạch sẽ, ngay cả mùi hôi cũng không có" Nói tới đây, Hoắc thất cô nương thập phần kiêu ngạo, hồ ly nàng nuôi sạch sẽ đến nỗi có thể bò lên ngủ cùng nàng nữa mà, hoàn toàn không có mùi gì hết
Nhiếp Ngật thấy tiểu cô nương che chở hai con hồ ly kia, rốt cuộc cũng không nói được gì, đứng dậy xuống giường
Nến long phượng trên bàn dài trước cửa sổ cháy suốt đêm đến cuối cùng vẫn chưa tắt, ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở cửa sổ chiếu rọi vào bên trong, khiến cả tân phòng đỏ rực rõ, làm cho đôi tiểu phu thê có thể cảm nhận được hơi thở tân hôn
Hoắc Thù ngồi ở trên giường, nhìn nam tử đắm mình trong ánh sáng mặt trời, nghĩ đến sự tình tối hôm qua đột nhiên có chút ngượng ngùng
Tuy rằng lúc đó rất đau, nhưng mà... lại rất thân mật, hiện tại nhớ lại vẫn có chút cảm giác lạ thường, cảm thấy không có thời điểm nào có thể thân mật với người trước mặt hơn tối hôm qua nữa, thân mật đến nỗi giữa hai người không còn một khe hở
Nhưng mà nếu mỗi lần đều phải đau thành như vậy... vậy chắc phải xem lại
Nhiếp Ngật thấy nàng đi theo xuống giường, tư thế bước đi cũng không miễn cưỡng, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra chỗ bị chảy máu tối qua cũng không nghiêm trọng lắm
Chờ sau khi cả hai người đều đã thay y phục sạch sẽ được đặt sẵn trên hòm, Nhiếp Ngật duỗi tay kéo dây lục lạc bên cạnh, tiếp theo liền thấy Lạp Nhã dẫn theo một đám nha hoàn trên tay cầm các loại dụng cụ rửa mặt tiến vào
Sau khi Nhiếp Ngật tự mình rửa mặt xong xuôi, liền đứng dựa vào một bên bình phong, nhìn bọn nha hoàn trang điểm chải tóc cho nàng
Trên mặt bàn trang điểm đã sắp xếp vài hộp trang sức, bên trong các loại trang sức trâm thoa đều có, châu quang bảo khí rực rỡ
Gương đồng được mài giũa bóng lưỡng trên bàn trang điểm có thể cho hắn thấy được rõ ràng khuôn mặt điệt lệ của người kia trong gương, mắt hạnh má đào, cái mũi thẳng nhỏ, như đóa hoa mẫu đơn diễm lệ nở rộ dưới ánh mặt trời, đẹp đến không gì có thể sánh được
Phát hiện ánh mắt của hắn, cô nương trong gương nhìn hắn nở nụ cười vui sướng, so với ánh mặt trời tháng ba ngoài kia càng xán lạn hơn, làm cho người bất tri bất giác liền ngây ngốc
Rốt cuộc sau khi xử lý thỏa đáng, Hoắc Thù đứng dậy nhìn về phía Nhiếp Ngật, khóe môi nhếch lên, tràn ngập vui mừng
Nhiếp Ngật khẽ cười, tiến lên giữ chặt tay nàng, nói: "Chúng ta trước đi thỉnh an tổ phụ, tổ mẫu, sau đó lại đi từ đường kính hương cho các vị tổ tiên, báo cho các vị biết chúng ta đã thành thân, lúc sau mới chính là nhận thân, có khả năng sẽ có chút mệt mỏi, nếu nàng cảm thấy không thoải mái nhớ nói rõ với nha hoàn bên cạnh, không được miễn cưỡng mình"
Hoắc Thù cười tủm tỉm lên tiếng
Lạp Nhã cùng các nha hoàn Vệ Quốc Công phủ trên mặt đều có chút kinh ngạc, không ngờ thế tử vậy mà săn sóc như vậy, có thể thấy được hắn đối với vị thế tử phu nhân vừa được gả tới là thật lòng ngưỡng mộ, cái này làm cho bọn nha hoàn không khỏi bắt đầu âm thầm đánh giá phân lượng của thế tử phu nhân trong lòng, trên mặt càng thêm cung kính. Mà bọn nha hoàn bên phía Ngải Thảo lại hoàn toàn là vui sướng
Thế tử săn sóc tiểu thư nhà các nàng, các nàng tự nhiên là thấy được rõ ràng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Ăn nhẹ vài thứ, hai người liền đón ánh mặt trời đi về chính viện Vệ Quốc Công phủ
Lăng Vân viện luôn luôn là nơi dành cho thế tử Vệ Quốc Công phủ cư ngụ, chiếm diện tích vô cùng lớn, thể lực Hoắc Thù không tồi, một đường đi từ Lăng Vân Viện đến chính viện mà cũng không thấy mệt, hơn nữa còn có Nhiếp Ngật bên cạnh giải thích các sân viện Vệ Quốc Công phủ cho nàng, thực mau nàng đã đem địa hình cùng bố cục Vệ Quốc Công phủ nhớ đến không sai biệt lắm
Ngay cửa thùy hoa của chính viện có nha hoàn cùng ma ma đang canh giữ, nhìn thấy hai vợ chồng son đến đây liền vội tới nghênh đón
"Thỉnh an thế tử, thế tử phu nhân" Một ma ma mặt tròn cười khanh khách tiến lên hành lễ, thần sắc dễ gần, nói: "Quốc công gia cùng lão phu nhân đã chờ, mời theo nô tỳ vào"
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, thần sắc nhàn nhạt
Lạp Nhã đi theo phía sau mang phần thưởng đã sớm chuẩn bị đưa cho ma ma cùng nha hoàn nghênh đón, mỗi người vui vẻ ra mặt, lời nói cát tường thẳng một đường
Hoắc Thù nhịn không được nhìn hắn một cái, phát hiện từ sau khi ra khỏi cửa phòng, người này liền thu liễm thần sắc ôn hòa, cả người trở nên quạnh quẽ không ít, một bộ dạnh thanh thanh đạm đạm, như tiên nhân không dính khói bụi thế tục làm cho người không dám khinh nhờn. Thậm chí thời điểm đối mặt với hạ nhân, thần sắc vẫn giữ rất lạnh lùng, hoàn toàn lật đổ ấn tượng trước đây của nàng
Rõ ràng hôm nay khi rời giường, hắn thoạt nhìn vẫn còn khá tốt
Trong lúc nhất thời Hoắc Thù có chút phản ứng không kịp, có chỗ không thích ứng được với bộ dạng lạnh lùng thanh đạm này của hắn nhưng lại cũng không có nói gì
Tới thính đường chính viện, liền thấy trong này đã đứng sẵn một số người, đều là chủ tử Vệ Quốc Công phủ, nhân số cũng không tính là nhiều
Vệ Quốc Công phủ tổng cộng có ba phòng, đại phòng chỉ có một mình Nhiếp Ngật, thêm vào nhị phòng cùng tam phòng số lượng người cũng không nhiều, so sánh với Tĩnh An Hầu phủ có vẻ quạnh hiu hơn nhiều
Lão Vệ Quốc Công cùng Nhiếp lão phu nhân ngồi ở chủ vị, lão Vệ Quốc Công càng già càng dẻo dai, vô cùng có tinh thần, ngược lại Nhiếp lão phu nhân tinh thần lại không tốt, thần sắc mang bệnh, bất quá bởi vì hôm nay tân hôn, trưởng tôn mang theo tân nương tử lại đây kính trà mới miễn cưỡng lại đây uống trà cháu dâu
Nha hoàn mang trà đã chuẩn bị tốt lên
Hoắc Thù tiếp nhận trà, cùng Nhiếp Ngật quỳ gối lên đệm nha hoàn mang qua, kính trà cho hai lão nhân gia
"Đây là tổ phụ" Nhiếp Ngật nhìn Hoắc Thù nói
"Mời tổ phụ dùng trà" Hoắc Thù mang trà lên, cười nhìn lão quốc công nói
Lão Vệ quốc công nhìn đôi cháu trai cháu dâu, tiếp nhận trà uống một ngụm, vẻ mặt cao hứng nói: "Tốt tốt tốt, cháu dâu về sau sinh sống cùng Thế Cẩn thật tốt, nếu ai làm cho con không được thoải mái, con nói với tổ phụ, tổ phụ đi thu thập hắn"
Nhiếp lão phu nhân nghe được lời này, nhịn không được oán trách một tiếng: "Lão gia"
Hoắc Thù chớp chớp mắt, nhìn mặt lão Vệ Quốc Công, vang dội lên tiếng
Khi lão Vệ Quốc Công bị lão thê oán trách, đang muốn ho khan một tiếng trở về bộ dạng nghiêm túc, lại nghe được tiếng cháu dâu đáp ứng, tức khắc vui vẻ, vô cùng cao hứng mang lễ vậy đã chuẩn bị cho cháu dâu
Hoắc Thù cũng vô cùng cao hứng tiếp nhận, lão Vệ Quốc Công cho là một cái hồng bao, bên trong hơi mỏng cũng không biết là cái gì
Tiếp theo là kính trà cho Nhiếp lão phu nhân
Nhiếp lão phu nhân uống xong trà, cũng cho lễ gặp mặt, vừa ho khan vừa suy yếu nói: "Về sau cùng Thế Cẩn sống cho tốt, vì Nhiếp gia chúng ta khai chi tán nghiệp"
Hoắc Thù cũng vang dội lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bà
Nhiếp lão phu nhân thấy bộ dạng có tinh thần của nàng, tuy rằng dung mạo quá mức xinh đẹp, nhưng khi cùng tôn tử đứng cùng một chỗ, quả thật là xứng lứa vừa đôi, nhịn không được cười lên, bất quá thật mau lại ho khan
Lão Vệ Quốc Công vội nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà, người xung quanh cũng dùng vẻ mặt lo lắng nhìn bà
Nhiếp lão phu nhân phất phất tay, để tôn tử tiếp tục dẫn cô dâu mới đi gặp trưởng bối
Trưởng bối tiếp theo là nhị phòng, Nhiếp nhị lão gia cùng Nhị thái thái, hai người đều cho lễ gặp mặt
Khi đến phiên tam phòng, Tam thái thái ai nha một tiếng, vui mừng nói: "Phúc khí Thế Cẩn thật tốt, tức phụ xinh đẹp như vậy, ta nhìn còn cảm thấy vui mừng, quả nhiên ánh mắt Hoàng thượng không tầm thường, tìm được tức phụ xinh đẹp như vậy cho Thế Cẩn...." Sau đó lại lôi kéo tay Hoắc Thù, thân thiết nói: "Về sau nếu có rảnh, liền đến chỗ ta ngồi nhiều một chút, hai muội muội của ngươi có thể cùng tẩu tẩu xinh đẹp thân càng thêm thân..."
Hoắc Thù chớp đôi mắt, ai một tiếng
Tam thái thái nói đến cao hứng, những người khác lại không cho là đúng, nhưng bất quá hôm nay cũng không nói gì
Tiếp theo là hài tử nhị phòng cùng tam phòng, tuy rằng vai vế ngang hàng, nhưng mà Hoắc Thù là trưởng tẩu nên hôm nay phải cho lễ gặp mặt
Nhị phòng sinh được bốn hài tử, hai nam hai nữ, đích trưởng tử Nhiếp Tuấn, năm nay mười sáu tuổi; thứ tử Nhiếp Kiệu, con thiếp thất, năm nay mười tuổi; trưởng nữ Nhiếp Tư, con thiếp thất, năm nay mười bốn; thứ nữ Nhiếp Tuệ, con vợ cả, năm nay mười ba tuổi
Tam phòng sinh được ba hài tử, hai nữ một nam, trưởng nữ Nhiếp Từ, năm nay mười ba tuổi, thứ nữ Nhiếp Du, năm nay mười hai tuổi, đều là con vợ cả; chỉ có một đứa con thiếp thất Nhiếp Lam, năm nay mười bảy tuổi
Sau khi kính trà cho các vị trưởng bối, lão Vệ Quốc Công tự mình mang theo đôi tân nhân đến từ đường kính hương cho tổ tiên
Tới trước cửa từ đường, lão Vệ Quốc Công dặn dò bọn họ một tiếng rồi tự mình vào trước
Hai phu thê đứng trước cửa từ đường chờ, xung quanh không có người khác, lúc này Nhiếp Ngật mới nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Tố Tố, có mệt không?"
Hoắc Thù quay đầu nhìn hắn, phát hiện thần sắc hắn đã khôi phục lại bộ dạng mà nàng quen thuộc, ôn hòa say đắm, cả người như đang đắm chìm trong một tầng cảnh xuân ấm áp, phá lệ nhu hòa, làm cho người như đắm mình trong gió xuân, cùng với bộ dạng lãnh đạm ban nãy hoàn toàn bât đồng
Hoắc Thù lắc đầu, muốn hỏi hắn tại sao như vậy, liền thấy một lão nhân từ trong từ đường bước ra
"Đây là Đức bá trông coi từ đường" Nhiếp Ngật giới thiệu nói
Hoắc Thù thấy hắn giới thiệu riêng, biết đây không giống như người dưới, vội không ngừng hành lễ, kêu một tiếng Đức bá
Đức bá nghiêng người tránh đi lễ của nàng, nói: "Thế tử cùng thế tử phu nhân có thể đi vào"
Nhiếp Ngật nhìn hắn gật đầu, dắt Hoắc Thù đi vào
Từ đường có chút âm trầm, lão Vệ Quốc Công đứng trước bàn dài thờ phụng bài vị tổ tiên, nhìn bài vị trưởng tử bày trên án, trong mắt ẩn hơi nước, sau đó vẻ mặt vui mừng nhìn đôi tân nhân đang cầm tay tiến vào
Đức bá đốt nén hương cho bọn họ để bọn họ đến trước bài vị tổ tiên dập đầu dâng hương, sau đó dâng hương riêng cho phụ thân Nhiếp Ngật, nói cho hắn biết bất hiếu tử của hắn đã thành thân, mang tân thê tử Hoắc thị đến đây dập đầu cùng hắn
Sau khi bọn họ dập đầu xong, lão Vệ Quốc Công vỗ về chòm râu dưới cằm, nói: "Phụ thân con đi sớm, đại phòng chỉ có một mình con, hiện giờ con đã thành gia, về sau cần phải bắt đầu gánh vác gánh nặng Vệ Quốc Công phủ, xây dựng môn đình, cần phải hành sự cẩn trọng nói năng cẩn thận"
Nhiếp Ngật gục đầu xuống, cung kính lên tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.