Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng
Chương 10: Anh chàng xấu số
Tầm Hoa Ân Lạc
18/01/2023
Trong một căn nhà nhỏ, xung quanh bày rất nhiều loại thuốc khác nhau, thiếu nữ ngồi trên ghế chăm chú nhìn vào quyển sách, ghi nhớ từng loại thảo dược, trị bệnh thế nào, cách trị ra sao, đang mải mê với sách thì bị giọng nói cắt đứt:
"Tiểu thư, có người đến muốn xin người xem bệnh, hình như triệu chứng.. có chút giống mấy người vài ngày trước.."
Gương mặt nhỏ hơi bất ngờ.
"Thật sao?"
"Ta cũng không chắc.."
"Chúng ta đi xem thử."
Thiếu nữ cẩn thận gấp sách đặt ngay ngắn bên cạnh rồi mới cất bước theo thiếu niên đến xem người bệnh, dạo gần đây có quá nhiều người đến xem bệnh, mặc dù nàng không thu tiền nhưng từ trước đến nay không hề đông đến thế được, còn có triệu chứng quá giống nhau của họ khiến nàng hơi bất an, nhưng mà chuẩn đoán đều là bệnh bình thường, vậy tại sao nhiều người như thế mà chỉ mắc cùng một loại bệnh?
Bệnh nhân ngồi trên ghế sắc mặt tái nhợt, ban đỏ nổi khắp cơ thể, vô cùng dọa người, thấy nàng bước ra liền quỳ thụp xuống liên tục cầu xin.
"Nhạc đại phu, cầu xin người giúp ta, lúc trước lấy thuốc ta uống hai ngày đã khỏi, không hiểu vì sao sáng nay thức dậy lại thành ra thế này, ta đi khám qua các đại phu khác đều nói không có gì, nhưng mà cả người đau nhức, khó chịu, còn rất ngứa, mọi người nói người y thuật cao siêu, cầu xin người chữa trị giúp ta.."
Nàng nhớ người này, vài hôm trước hắn có đến đây, nhưng khi đó ban đỏ rất nhạt hầu như không nhìn thấy, sắc mặt lại hồng hào nên nàng không nghĩ nhiều, sao lại thành ra thế này? Thật ra nàng cũng không có y thuật cao siêu gì, chỉ là thái y viện so với đại phu thông thường tốt hơn một chút, nhưng mà loại bệnh này.. nàng thật sự chưa từng nghe qua..
"Không phải ta không muốn chữa giúp ngươi, nhưng mà ta tầm nhìn hạn hẹp, thật sự chưa từng nhìn thấy loại bệnh này bao giờ.. hay là ngươi về trước, ta có tin tức gì sẽ báo cho ngươi, có được không?"
"Vậy ta về trước, cảm tạ người.. Nhạc đại phu."
Vị đại phu kia không ai khác chính là tiểu cô nương Nhạc Lạc Sơ của chúng ta, vài tháng trước nàng đã xin phụ thân đi khắp nơi trị bệnh, nhưng không được đồng ý, cuối cùng hai cha con thống nhất lập một y quán, để nàng không đi lung tung bỏ ông cô đơn một mình, vì phải bận rộn triều chính nên lão thừa tướng cũng không thường xuyên đến được, nhưng cứ cách vài ngày là gửi thư, bày tỏ cha già nhớ mong con gái cỡ nào, còn quan tâm lập cho nàng một bảng thời gian ăn cơm, đi ngủ, hôm nay ăn gì, ngày mai ăn gì, cuối cùng lấy lý do không an tâm nên đã đóng gói gian - Cảnh Mạc - tế chuyển đến đây luôn, như muốn nói từ đầu đến cuối ông vẫn chưa từng quên kế hoạch của mình.
Nhưng mà chưa đợi nàng tìm ra được bệnh thì đã phát hiện bản thân có triệu chứng y hệt những bệnh nhân kia, mà bệnh nhân trong thành càng ngày càng nhiều, triệu chứng càng ngày càng nặng. Cuối cùng nàng cách ly bản thân trong phòng, đúng giờ Cảnh Mạc sẽ đưa cơm đến, đặt trước cửa phòng, đây là nàng yêu cầu, bởi nàng hình như phát hiện bệnh này lây qua khi tiếp xúc với người bệnh, nàng đã từng chữa trị cho những bệnh nhân kia, nhưng Cảnh Mạc không tiếp xúc với họ nên may mắn đến nay vẫn chưa sao cả, cuối cùng nàng quyết đoán bảo Cảnh Mạc về kinh thành nói chuyện này với phụ thân, xin người điều thái y đến đây, cũng nói những gì bản thân đã đoán được, không biết có đúng không ra, nàng thật sự không hiểu biết về bệnh này.. nhưng mà thái y trong cung có kinh nghiệm nhiều đời, có thể sẽ biết.
Thừa tướng nghe nói tình trạng của con gái cũng không dám trì trệ, ngay trong đêm liền xin gặp hoàng thượng, yêu cầu đòi thái y, sáng hôm sau, khi đoàn người chuẩn bị khởi thành thì trong cung bất ngờ náo động, một cung nữ sau khi ra khỏi cung về thì toàn thân nổi mẫn đỏ, bởi vì chuyện thế này thường xuyên xảy ra mọi người cũng không để ý mấy, nhưng kỳ lạ lạ tất cả những người ra khỏi cung về đều bị y hệt, mà người khác sau khi tiếp xúc với họ cũng nổi đầy ban đỏ, truyền nhiễm khắp nơi khiến mọi người hoảng loạn, cũng vì hoàng cung nhiễm bệnh nên đoàn thái y đều bận rộn không thể ra ngoài giúp dân được nữa khiến lòng dạ thừa tướng như lửa đốt, trong phủ suốt ngày đi qua đi lại, điều khiến ông tức hơn rõ ràng là người bản thân phái đi bây giờ lại nghe lời con gái ông hơn cả ông, trông chừng ông không cho ông gặp con gái bảo bối, có đau lòng không cơ chứ?
Thế là mỗi ngày anh chàng xấu số Cảnh Mạc đều phải chịu 7749 trận mắng của thừa tướng đại nhân, hạ nhân qua lại nhìn thấy ai thấy cũng đều thương xót.
"Tiểu thư, có người đến muốn xin người xem bệnh, hình như triệu chứng.. có chút giống mấy người vài ngày trước.."
Gương mặt nhỏ hơi bất ngờ.
"Thật sao?"
"Ta cũng không chắc.."
"Chúng ta đi xem thử."
Thiếu nữ cẩn thận gấp sách đặt ngay ngắn bên cạnh rồi mới cất bước theo thiếu niên đến xem người bệnh, dạo gần đây có quá nhiều người đến xem bệnh, mặc dù nàng không thu tiền nhưng từ trước đến nay không hề đông đến thế được, còn có triệu chứng quá giống nhau của họ khiến nàng hơi bất an, nhưng mà chuẩn đoán đều là bệnh bình thường, vậy tại sao nhiều người như thế mà chỉ mắc cùng một loại bệnh?
Bệnh nhân ngồi trên ghế sắc mặt tái nhợt, ban đỏ nổi khắp cơ thể, vô cùng dọa người, thấy nàng bước ra liền quỳ thụp xuống liên tục cầu xin.
"Nhạc đại phu, cầu xin người giúp ta, lúc trước lấy thuốc ta uống hai ngày đã khỏi, không hiểu vì sao sáng nay thức dậy lại thành ra thế này, ta đi khám qua các đại phu khác đều nói không có gì, nhưng mà cả người đau nhức, khó chịu, còn rất ngứa, mọi người nói người y thuật cao siêu, cầu xin người chữa trị giúp ta.."
Nàng nhớ người này, vài hôm trước hắn có đến đây, nhưng khi đó ban đỏ rất nhạt hầu như không nhìn thấy, sắc mặt lại hồng hào nên nàng không nghĩ nhiều, sao lại thành ra thế này? Thật ra nàng cũng không có y thuật cao siêu gì, chỉ là thái y viện so với đại phu thông thường tốt hơn một chút, nhưng mà loại bệnh này.. nàng thật sự chưa từng nghe qua..
"Không phải ta không muốn chữa giúp ngươi, nhưng mà ta tầm nhìn hạn hẹp, thật sự chưa từng nhìn thấy loại bệnh này bao giờ.. hay là ngươi về trước, ta có tin tức gì sẽ báo cho ngươi, có được không?"
"Vậy ta về trước, cảm tạ người.. Nhạc đại phu."
Vị đại phu kia không ai khác chính là tiểu cô nương Nhạc Lạc Sơ của chúng ta, vài tháng trước nàng đã xin phụ thân đi khắp nơi trị bệnh, nhưng không được đồng ý, cuối cùng hai cha con thống nhất lập một y quán, để nàng không đi lung tung bỏ ông cô đơn một mình, vì phải bận rộn triều chính nên lão thừa tướng cũng không thường xuyên đến được, nhưng cứ cách vài ngày là gửi thư, bày tỏ cha già nhớ mong con gái cỡ nào, còn quan tâm lập cho nàng một bảng thời gian ăn cơm, đi ngủ, hôm nay ăn gì, ngày mai ăn gì, cuối cùng lấy lý do không an tâm nên đã đóng gói gian - Cảnh Mạc - tế chuyển đến đây luôn, như muốn nói từ đầu đến cuối ông vẫn chưa từng quên kế hoạch của mình.
Nhưng mà chưa đợi nàng tìm ra được bệnh thì đã phát hiện bản thân có triệu chứng y hệt những bệnh nhân kia, mà bệnh nhân trong thành càng ngày càng nhiều, triệu chứng càng ngày càng nặng. Cuối cùng nàng cách ly bản thân trong phòng, đúng giờ Cảnh Mạc sẽ đưa cơm đến, đặt trước cửa phòng, đây là nàng yêu cầu, bởi nàng hình như phát hiện bệnh này lây qua khi tiếp xúc với người bệnh, nàng đã từng chữa trị cho những bệnh nhân kia, nhưng Cảnh Mạc không tiếp xúc với họ nên may mắn đến nay vẫn chưa sao cả, cuối cùng nàng quyết đoán bảo Cảnh Mạc về kinh thành nói chuyện này với phụ thân, xin người điều thái y đến đây, cũng nói những gì bản thân đã đoán được, không biết có đúng không ra, nàng thật sự không hiểu biết về bệnh này.. nhưng mà thái y trong cung có kinh nghiệm nhiều đời, có thể sẽ biết.
Thừa tướng nghe nói tình trạng của con gái cũng không dám trì trệ, ngay trong đêm liền xin gặp hoàng thượng, yêu cầu đòi thái y, sáng hôm sau, khi đoàn người chuẩn bị khởi thành thì trong cung bất ngờ náo động, một cung nữ sau khi ra khỏi cung về thì toàn thân nổi mẫn đỏ, bởi vì chuyện thế này thường xuyên xảy ra mọi người cũng không để ý mấy, nhưng kỳ lạ lạ tất cả những người ra khỏi cung về đều bị y hệt, mà người khác sau khi tiếp xúc với họ cũng nổi đầy ban đỏ, truyền nhiễm khắp nơi khiến mọi người hoảng loạn, cũng vì hoàng cung nhiễm bệnh nên đoàn thái y đều bận rộn không thể ra ngoài giúp dân được nữa khiến lòng dạ thừa tướng như lửa đốt, trong phủ suốt ngày đi qua đi lại, điều khiến ông tức hơn rõ ràng là người bản thân phái đi bây giờ lại nghe lời con gái ông hơn cả ông, trông chừng ông không cho ông gặp con gái bảo bối, có đau lòng không cơ chứ?
Thế là mỗi ngày anh chàng xấu số Cảnh Mạc đều phải chịu 7749 trận mắng của thừa tướng đại nhân, hạ nhân qua lại nhìn thấy ai thấy cũng đều thương xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.