Chương 6
Mính Hương Hoa Hồn
09/08/2013
“Bác sĩ, tôi muốn lập tức xuất viện!” Ở
trong bệnh viện nằm nghỉ suốt 3 ngày, rốt cuộc Lăng Hi Tình chịu không
nổi mới lên tiếng hỏi ý bác sĩ. Từ hôm nàng được Lôi Hân Hán cứu thoát
khỏi phòng chứa rác liền bị hắn đem đến bệnh viện này. Hắn còn muốn bác
sĩ làm một đợt kiểm tra tổng quát cho nàng. Nhưng trừ lúc mới được đưa
đến, nàng bị sốc khiến bệnh tim tái phát nhẹ thì mấy hôm nay nghỉ ngơi
dưỡng bệnh, sức khỏe đã không còn gì đáng lo.
Thế tại sao bác sĩ lại tỏ vẻ không đồng
ý, “Cô Lăng, bản thân có bệnh tim bẩm sinh, dù cơ hội phát bệnh rất nhỏ, bệnh tình lần này cũng không đến nỗi nghiêm trọng nhưng vẫn cần tĩnh
dưỡng, chú ý tránh để tái phát gây nguy hiểm đến tính mạng. Mong cô lắng nghe, phối hợp điều trị với chúng tôi.”
“Nhưng tôi đã không sao rồi, mong bác sĩ cho phép tôi mau chóng xuất viện –“
“Lăng Hi Tình, tôi có đồng ý cho em xuất viện sao?”
Ngay lúc nàng đang năn nỉ với bác sĩ
việc rời khỏi đây thì cửa phòng bệnh hạng sang bị người dùng sức đẩy ra. Lôi Hân Hán mặc một thân quấn áo sơmi đen, sắc mặt ác liệt nhanh chóng
bước vào, giọng nói lạnh như thể mới từ nhà xác đi ra.
“Ai cho phép em tùy tiện xuống giường đi lại? Còn không lập tức trở về giường nằm nghỉ cho tôi?”
Lăng Hi Tình giật mình khi thấy hắn đột
nhiên xuất hiện, nghe thấy giọng nói đe dọa đó của hắn, nàng theo bản
năng chầm chậm lui bước về sau, ngồi lên giường.
Hắn nhíu mày nhìn nàng rồi lại quay sang cùng bác sĩ trao đổi thầm vài câu. Bác sĩ nghe xong gật đầu, nhìn nàng
cười chào rời đi. Sau đó Lôi Hân Hán lại chuyển tầm mắt đến trên người
người nàng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất mãn với nàng.
“Em đang nghĩ cái gì trong đầu? Có bệnh
thì lo ngoan ngoãn ở trong bệnh viện điều trị cho khỏi. Em xem bản thân
bệnh đến nỗi khiến sắc mặc trắng bệch như người sắp chết, thế mà còn la
hét muốn xuất viện. Em không muốn sống nữa hả?”
Từng lời răn dạy của hắn cứ đổ xuống đầu nàng, mắng đến nỗi Lăng Hi Tình không dám ngẩng đầu lên.
Thời gian dường như quay trở lại nhiều
năm trước, khi đó hắn là chúa tể của nàng, nàng luôn nhu thuận tuân theo mệnh lệnh của hắn nếu không sẽ phải chịu tội. Nhưng mà… nàng chợt bừng
tỉnh lại, từ lâu hai người đã ly hôn, không còn quan hệ, dựa vào cái gì
mà muốn nàng nghe lời hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn ngẩng lên, nàng
dũng cảm hỏi người đối diện, “Anh là gì của tôi? Dựa vào gì anh có thể
quản việc của tôi?”.
Lời của nàng chạm đến nỗi đau sâu kín cũng là điều cấm kỵ trong lòng hắn, sắc mặt hắn càng khó coi hơn hẳn.
Thật chết tiệt! Nàng… nàng dám dùng lời
nói đáng đánh đòn vậy thốt lên với hắn. Cho dù hai người đã ly hôn, quan hệ vợ chồng không còn thì có sao? Giữa hai người còn có một đứa con,
quan hệ huyết thống không phải muốn phủ nhận là được. Việc nàng là mẹ
của con hắn là điều không thể chối cãi. Dựa vào đây cũng đủ gắn kết hai
người cả đời này.
“Tôi quản việc của em?”
Hắn bước một bước dài đến trước mặt
nàng, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không biết sợ là gì. “Em có biết khi tôi đưa em đến phòng cấp cứu, bác sĩ nói là chỉ cần chậm trễ một
chút thì cái mạng nhỏ của em cũng không còn, hiện tại chỉ sợ em đi gặp
thượng đế rồi.”
“Tôi như vậy là do ai?” Nàng phản bác
lại, “Anh xem lại xem, con tôi sinh ra vốn là một đứa bé dễ thương thông minh, để anh nuôi dạy lại trở thành một đứa trẻ ngỗ nghịch, trong
trường muốn làm gì thì làm, trêu chọc cả giáo viên. Cũng may lần này đối tượng bị con đùa giỡn là tôi, nếu đổi thành người khác, lỡ có chuyện gì xảy ra có phải ân hận cả đời, không thể bù đắp không?”
Nghĩ đến con hư hỏng ngang ngược, cái gì cũng dám làm, Lăng Hi Tình thật sự tức muốn chết.
Đứa con mà nàng mạo hiểm cả tính mạng để sinh ra lại bị Lôi Hân Hán – người không xứng làm cha này – “giáo dục”
thành phiên bản tiểu ma đầu của hắn lúc nhỏ, sớm biết vậy nàng năm đó dù bằng cách nào cũng vụng trộm mang con đi theo.
Nghe được lời trách cứ của nàng, Lôi Hân Hán hoàn toàn không đồng ý.
“Tôi đương nhiên có cách dạy con của
riêng tôi, không tới phiên em can thiệp, huống hồ em lấy tư cách gì nói
tôi? Em tự hỏi chính mình xem những năm qua, em có từng một ngày nuôi
dạy con không? Năm đó em nói đi là đi, có nghĩ rằng tương lai con sẽ
thành gì không? Hiện tại nếu con sai, em cũng có một phần trách nhiệm!”.
“Tôi…” Nàng không biết chống đỡ ra sao.
“Em nghĩ con bản tính vốn như vậy à? Một đứa trẻ sinh ra không bao lâu thì bị mẹ ruột nhẫn tâm vứt bỏ, tất nhiên sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng về mặt tâm lý; nhìn những đứa bé khác có mẹ thương, có mẹ chiều, bản thân lại chẳng có, trong lòng sao không đau
được?
Từng lời chỉ trích của hắn giống như dây roi hung hăng quất vào lòng nàng, khiến nàng đau đớn, áy náy không
thôi. Năm đó, nàng vì muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, tránh xa
vòng khống chế của hắn mà tuyệt tình đòi ly hôn. Ngay cả khi hắn đưa ra
các điều kiện không công bằng, hứa không bao giờ được gặp con nữa, và
nếu tình cờ gặp ngoài đường cũng không được nhận mặt, tim nàng như rỉ
máu cũng cam chịu đồng ý.
Nàng ngày ngày đêm đêm không ngừng tự
nhắc nhở bản thân đừng hi vọng, cố gắng làm nhiều việc để bản thân bận
rộn không nghĩ đến con nữa. Những đêm dài yên tĩnh, ngay cả trong mơ
nàng cũng mơ gặp con, rồi khi tỉnh dậy vẫn thấy nước mắt đã khô lại trên mặt.
Nếu hỏi nàng có yêu con không? Nàng làm
sao không thương được chứ, chỉ có điều nàng không thể ở bên con. Cũng do nàng ích kỷ, tùy hứng mà chọn sai đường.
Lôi Hân Hán nhìn nàng vốn đang giận đỏ
mặt tím tai, vừa nghe nhắc đến con, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệnh,
từ đôi mắt trào ra hai dòng lệ như chân trâu rơi không dứt. Thấy thế,
hắn không khỏi xót xa, muốn đem nàng ôm vào lòng mà an ủi, nhưng lo lắng làm vậy sẽ bị nàng cự tuyệt.
Hắn nhớ nàng từng nói mình không còn là
Lăng Hi Tình tùy ý hắn bắt nạt như trước kia. Không lẽ ý nàng là bọn họ
không thể quay lại như trước sao?
Thấy nàng khóc, hắn không biết phải làm
gì, rõ ràng đối mặt với người mình yêu thương lại phải kìm nén tình cảm, thực chết tiệt! Một lúc lâu, hắn đành khẽ thở dài, dịu giọng xuống,
“Được rồi, biết bản thân có bệnh tim, không nên xúc động mạnh. Mấy ngày
nay tôi đã liên hệ với vài bác sĩ hàng đầu về tim mạch ở nước ngoài, em
ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện, chờ họ đến kiểm tra.”
Nàng sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Không cần, cơ thể tôi như thế nào tôi tự biết –“
“Em có cần cứ phải đối nghịch với tôi
như vậy không?” Hắn trợn trừng nhìn nàng, “Mấy năm qua sống bên ngoài
cũng không học được cách tự chăm sóc bản thân, còn hỏi sao giờ không
kiểm tra kỹ một lượt!”
Lăng Hi Tình nghe hắn quát tháo vậy đành ngoan ngoãn không nói nữa, lòng ngổn ngang bao cảm xúc phức tạp.
Bộ dáng hắn lúc này làm nàng nhớ lại
thời kỳ mang thai, nửa đêm nàng chợt thức dậy, thấy hắn nằm bên không
ngủ mà cứ nhìn chằm chằm nàng, rồi lại đặt tay lên ngực nàng, hỏi hắn
làm sao, hắn nói hắn chỉ sợ trái tim của nàng đột ngột ngừng đập, nên
tốt nhất là lắng tai nghe nhịp tim của nàng để có thế yên tâm hơn. Khi
đó bọn họ thật sự rất yêu nhau, lòng tràn trề hạnh phúc, vui vẻ cùng
nhau chào đón cục cưng trong bụng. Vì sao giờ lại như vậy, ông trời có
phải đang trêu chọc nàng không? Bọc đường ngọt ngào bên ngoài nhưng khi
cắn phải mới phát hiện nhân bên trong đầy chua cay đau xót.
Dù cho giữa bọn họ giờ đã không còn tình yêu, nhưng sao cảm giác khó chịu đó vẫn tồn tại. Tâm tình chua chát cứ
tràn ngập giữa hai người. Ầm ỹ một hồi, nàng luôn nói Lôi Hân Hán không
cần khoa trương mời hẳn một đống bác sĩ có uy tín ở nước ngoài về kiểm
tra hơn nửa ngày, khiến nàng thấy chết khiếp. Kết quả là các bác sĩ liên hợp lại cam đoan với hắn rằng nàng không sao mới khiến hắn tin tưởng
bệnh tình của nàng không đáng ngại, chỉ cần tránh bị đả kích lớn thì
nàng tuyệt đối có thể sống thêm 50 năm. Cuối cùng hắn mới hết ngoan cố,
để cho nàng xuất viện.
Làm nàng bất ngờ nhất là hắn nói nàng có thể tiếp tục việc dạy học ở trường, hắn sẽ không truy cứu việc lần
trước nàng đánh con. Hừ! Nàng bị trường học xử phạt còn không phải do
hắn nhúng tay, bây giờ còn mang bộ dạng mèo khóc chuột thì nàng sao
không tức được. Mà thôi quên đi, mọi chuyện được giải quyết như vậy cũng tốt rồi. Lần này trở về trường, nàng nhất định phải vừa làm một cô giáo tốt, còn phải vụng trộm làm một người mẹ tốt.Sau một tháng nghỉ dạy, hôm nay nàng vừa bước lên bục giảng, nhìn xuống phía dưới đã thấy học trò dùng ánh mắt
nhìn nàng như mụ phù thủy xấu xa tội ác tày trời, bọn tiểu quỷ này còn
ồn ào cản trở việc nàng dạy học, còn nói không cần nàng làm giáo viên
của bọn chúng. Nàng cau mày, chúng nghĩ vậy là có thể khiến nàng lùi
bước sao? Đang định mở miệng yêu cầu trật tự, một tiếng nói trong trẻo ở phía trước nàng phát ra –
“Đủ rồi!”
Nãy giờ không nói một lời nào, Lôi Hạo
Dương bất chợt đứng lên, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có khí chất của bậc
lãnh tụ. Nghe hắn lên tiếng ai cũng lập tức ngậm miệng lại.
“Tất cả trật tự cho ta. Và nếu ai còn dám ồn ào trêu chọc cô giáo Lăng thì từ nay không còn là bạn của Lôi Hạo Dương ta.”
Trong lớp có học sinh không chịu, liền
cãi lại, “Tụi mình làm vậy còn không phải vì cậu? Ai kêu cô ta trước mặt cả trường dám đánh cậu.”
Một học sinh nữ cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không thể đánh Hạo Dương của mình.”
Lôi Hạo Dương tức giận trừng mắt nhìn
mọi người, “Bị đánh là chuyện của ta, không cần các người chõ mũi vào,
nếu các ngươi còn xem ta là bạn, từ hôm nay trở đi hãy học tốt hơn,
ngoan ngoãn nghe lời cô giáo Lăng, ai không chịu thì đừng làm bạn với ta nữa.”
Một đám học trò nghe Hạo Dương nói vậy,
bối rối nhìn nhau không nói lời nào. Lăng Hi Tình kinh ngạc nhìn con,
một lớn một nhỏ đối mặt nhau, trong ánh mắt của con tràn ngập ý muốn
không vâng lời, nhưng phảng phất lại không thấy địch ý như trước. Là
nàng nhìn lầm sao? Con trai nàng có vẻ khang khác….
Nàng cứ nghĩ hôm nay là một ngày bình yên, nhưng khi tan học thì ngoài ý muốn lại thấy Lôi Hạo Dương cản đường mình.
“Cô, nghe nói cô bị em chỉnh thiếu chút nữa đã không sống nổi phải không?” Con ngửa đầu, trợn tròn mắt nhìn nàng khiêu khích.
Ngoại trừ đôi mắt thì con và cha của nó
thật sự giống nhau như khuôn đúc, y như Lôi Hân Hán nàng biết năm xưa,
từ bộ dáng đến sự thông minh, cũng như tính cách bá đạo… còn đầu óc thì
toàn nghĩ chuyện xấu.
“Thật có lỗi, cô còn sống mà không như ý em muốn. Hãy nói rõ xem em đang bày mưu tính kế gì, không dưng hôm nay lại giúp cô?”
Lăng Hi Tình ngoài mặt cười, trong lòng khó chịu. Nàng khoanh hai tay, không muốn cho con biết điều nàng thật sự nghĩ.
Lôi Hạo Dương cũng học theo nàng khoanh
hai tay lại, “Ta chỉ muốn cho cô biết, trên thế giới này không ai có thể khiến ba ta ra tay trừng phạt ta, cho dù ta có làm sai gì đi nữa, ba
cũng chưa một lời la mắng, nhưng cô –“. Ánh mắt của nó nhìn nàng đầy bội phục, “Lại có bản lĩnh khiến ba ta phá lệ.”
“Ba con phạt con? Hắn đánh con sao? Có
đau không?” Nàng đau lòng hỏi không ngừng, lo lắng kéo lấy bàn tay nhỏ
bé của con, nhìn kỹ xem có vết thương nào không.
Nó bị ba bắt ở nhà chép phạt một ngàn
lần câu: “Từ nay con phải nghe lời cô giáo Lăng”, còn chỗ nó bị đánh
không phải ở tay – nhưng nó vẫn để cô giáo nắm lấy tay mình, biểu tình
có chút tức giận, lại có chút xúc động, khuôn mặt nhỏ nhắn mang nhiều
cảm xúc phức tạp.
“Cho nên ta muốn cô nghe cho rõ, ta – Lôi Hạo Dương, từ giờ trở đi quyết định sùng bái cô!”
Vốn tưởng rằng con sẽ độc địa rủa mình, thiếu chút nữa nàng vì câu này mà ngã ngửa ra. “Hả?”
“Mặt khác…” Nó lại nói tiếp, “Bởi vì ta cảm thấy rất thích cá tích của cô nên ta quyết định sẽ bồi dưỡng cô thành mẹ của ta.”
Nàng hoàn toàn giật nảy mình, dở khóc dở cười với tình huống hiện tại. Nàng chưa biết phải nói gì thì nghe thấy
tiếng còi xe đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ sát vỉa hè, cửa xe mở ra, Lôi Hân Hán đi xuống. Hắn mặc áo
sơmi màu lam, tay áo xắn lên, mỗi động tác đều toát lên vẻ tao nhã cùng
khí chất hơn người.
“Wow, chú đẹp trai kia phong độ quá…”
“Chú ấy là anh của ai vậy?” Xung quanh một đám học sinh nhỏ đang tò mò quan sát, thảo luận.“Ba?” Lôi Hạo Dương cau mày, “Sao ba lại đến đây? Không phải luôn là quản gia đến đón con tan học sao? Hôm nay
sao ba lại có lòng tốt như vậy?”
Lôi Hân Hán vừa xuất hiện đã khiến Lăng
Hi Tình đỏ mặt, tim đập thình thịch… Ông trời ơi, bọn họ cũng biết nhau
hơn 20 năm, sao nàng vẫn không thể miễn dịch trước bộ dáng đẹp trai mê
người của hắn vậy? Phản ứng bây giờ của nàng là sao? Thật kỳ lạ… Nhưng
hắn dù gì cũng là chồng trước của nàng, cho dù có anh tuấn hơn ngôi sao
nổi tiếng cũng không liên quan tới nàng.
“Ai nói ba đến đón con nào?” Lôi Hân Hán xoa xoa đầu con, rồi chuyển hướng đối mặt với Lăng Hi Tình.
“Con thật nghịch ngợm, ở trường quậy phá gây nhiều chuyện phiền toái cho ba, còn hại m… cô giáo của con phải
nhập viện. Về tình về lý, ba vốn là… ba của con, tất nhiên phải đến
chuộc lỗi, quan tâm, bù đắp cho cô giáo của con.”
Nói xong, hắn không khỏi xúc động cầm
tay nàng, lại không ngừng phóng điện hiệu suất cao, “Vậy xin hỏi cô giáo có cho tôi được vinh hạnh tự mình chở cô về nhà không?”
“Hả…” Chuyện hiện tại là sao vậy?
“Ba…” Lôi Hạo Dương chen ngang nói: “Ba
thì muốn bù đắp cho cô giáo con mới muốn đưa cô về nhà, vậy vốn là con
ruột của ba, xin hỏi có phải con cũng được vinh hạnh ngồi xe ba, cùng
nhau về nhà không?”
Lôi Hân Hán trừng mắt, bỗng cảm thấy đứa con này sao hôm nay thật chướng mắt, thật to gan. “Quản gia sẽ đón con
sau, ông ấy sẽ lái xe an toàn đem con về nhà.”
“Ba, ba làm như vậy không phải là trọng sắc khinh con sao?” Nó nhướn lông mi học y theo động tác của cha.
Hắn cúi xuống nhéo nhéo lỗ tai nhỏ, đứng thắng người giả vờ đá vào mông con, “Nếu con còn rầy rà không chịu đi,
ba không ngại người khác nói ba ngược đãi con ruột.”
“Hừ! Ba thật bất công”. Nó ôm cái tai bị nhéo đau, nhăn cái mũi, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, làm bộ dáng mặt quỷ thật đáng yêu.
Lăng Hi Tình nhìn hai cha con cãi qua
cãi lại đấu võ mồm, nhịn không được phải che miệng cười khẽ. Xem hai cha con ở bên cạnh nhau hòa hợp như vậy, đáy lòng nàng có chút tiếc nuối
nhưng có chút an ủi.
Lôi Hạo Dương bị quản gia kéo đi, đến lượt nàng trước mặt bao nhiêu người cũng bị Lôi Hân Hán kéo vào xe thể thao.
Các giáo viên khác cũng không thể tin
được, mới mấy ngày trước còn nghe chuyện hai người như nước với lửa, làm sao giờ lại thân mật như cá với nước?
“Lúc anh tới, thằng nhóc nghịch ngợm đó
đang nói gì với em?” Xe đi được một lúc, Lôi Hân Hán tò mò hỏi. Hắn vừa
lái xe vào cổng trường đã thấy con trai đang nói chuyện cùng nàng, sau
đó sắc mặt nàng có chút quái lạ.
Lăng Hi Tình nhớ lại lời tiểu quỷ kia
nói, mặt không khỏi ửng đỏ. Hix, muốn nàng nói như thế nào đây, con đột
nhiên ngạo mạn nói muốn bồi dưỡng nàng thành mẹ nó. Mà nàng ở sâu trong
tim vẫn luôn hy vọng con gọi nàng một tiếng “Mẹ”. Nhưng nhớ đến lời hứa
giữa hắn và nàng lúc ly hôn: cả đời này nàng không được nhận mặt con.
“Chỉ hỏi một ít bài học”. Nàng tìm cách
lảng tránh vấn đề, quay đầu hỏi hắn: “Anh không phải vì chuyện của tôi
mà giáo huấn con một trận chứ?”
Nàng nhớ đến chuyện lúc trước bị Triển
Tư Doanh nhốt ở nhà vệ sinh, vừa tìm được nàng hắn đã tát cô gái xinh
đẹp kia một cái thật mạnh, không lẽ hắn cũng làm vậy với con à?
Lôi Hân Hán hừ lạnh, “Một chút giáo huấn sẽ giúp ích cho việc trưởng thành của con trẻ.”
Hắn không phủ nhận việc đúng là vì Lăng
Hi Tình bị thằng nhóc nghịch ngợm kia hại phải vào bệnh viện, tức đến
mất lý trí, có đánh mông con mấy cái, còn bắt con chép phạt, chưa xong
thì chưa được đi ngủ.
Con vì bị đánh bị phạt nên giận lẫy, không thèm để ý tới hắn suốt 3 ngày.
Cũng không biết vì sao con vốn còn quật
cường làm mặt lạnh với hắn, đột nhiên lại chạy đến phòng sách, ngoan
ngoãn thừa nhận sai lầm. Con còn cam đoan với hắn từ giờ sẽ không trêu
đùa ai nữa, nhất là cô giáo Lăng,
Lăng Hi Tình hiểu rõ hắn hơn ai hết, nét căng thẳng trên mặt hắn đã nói cho nàng biết hắn “giáo huấn” con bằng
bạo lực. Không nhịn được tức giận, “Hiện tại mới dạy con như vậy có khi
nào quá trễ không, trước kia con trêu chọc các giáo viên khác sao không
thấy anh nói gì?”
Hắn bĩu môi, “Trước kia chẳng có giáo
viên nào chạy đến kể tội con cho anh biết đâu, em là người đầu tiên.”
Nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên bật cười to, “Nhưng mà cách chạy đến
kể tội của em cũng rất khác người, à, đã quên nói em, trong bộ đồng phục của người giao nước, ngực và mông em có vẻ khá nhỏ.”
“Này! Anh câm miệng ngay” Nàng bất mãn trừng hắn, “Tại sao tôi phải nghe anh nói nhảm chứ”. Đúng là tên đáng ghét nhiều chuyện.
Hắn làm cho nàng tức giận mà khốn quẫn,
bộ dáng thật đáng yêu làm hắn cười ha ha, “Sao em lại thẹn thùng nhỉ, có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng nhìn qua? Còn nhớ lúc em mới đến ở nhà anh, ngốc nghếch cực kỳ, mỗi lần tắm ngay cả cửa cũng không khóa, ở trong phòng tắm rộng mênh mông hưng phấn chạy tới chạy lui.”
“Anh… Làm sao anh biết chuyện này?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng hồng lên, trời ạ, đã lâu rồi, nàng cũng xém chút quên chuyện này.
“Em nên hỏi có chuyện nào của em mà anh không biết không.”
“Cái này gọi là rình mò.”
Nàng thở phì phì trừng hắn, vô tình để ý thấy đường cong hoàn mỹ của đôi má hắn. Ánh hoàng hôn chiếu lên trên
khuôn mặt tuấn tú, khiến hắn càng có vẻ ma mị, cái mũi cao, đôi môi khêu gợi, thật là hấp dẫn. Ôi trời, tim nàng lại đập thình thịch nữa rồi,
mắt cũng vô thức nhìn chằm chằm hắn, không muốn quay đi. Nhiều năm như
vậy mà sức ảnh hưởng của hắn đến nàng vẫn nhiều như ngày đầu mới quen.
Dọc đường đi, Lôi Hân Hán cùng nàng nói
nói cười cười, hai người giống như trở lại lúc xưa, 8 năm như mộng Nam
Kha (giấc mộng phù du không có thật). Hắn tiếp tục không để ý lời phản
đối của nàng, dẫn nàng đi ăn. Nếu không phải nàng một hai đòi về nhà
nghỉ ngơi, hắn còn muốn chở nàng lên núi ngắm cảnh đêm.
Gần đến khu nhà nàng không hiểu sao giao thông tác nghẽn, một đám đông đang tụ tập phía trước. Xe cứu hỏa, xe
cứu thương, xe cảnh sát gầm rú, gào thét đi qua, náo động một vùng. Nàng đột nhiên cảm thấy bất an, liền kêu Lôi Hân Hán ngừng xe ở ven đường.
Hai người cùng nhau xuống xe, lách qua đám đông, vừa tới gần đã thấy một đám cháy lớn, nàng không khỏi la lên “Ôi trời ơi! Nhà tôi bị cháy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.