Chương 1
Nhất Căn Bạch La Ba
14/10/2021
Thẩm Diệc Chu đứng ở bên quầy làm bài thi, đề số học còn chưa giải xong hắn đã nghe thấy tiếng chuông gió reo lên liên tục. Hắn liếc xuống đồng hồ đeo tay, đã mười giờ bốn mươi phút tối rồi.
"Cậu không được vào kí túc xá nữa.”
Tiếng dép loẹt quẹt dưới sàn nhà như thể không nhấc nổi gót chân vang lên, hắn không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết là ai.
Quả nhiên một giây kế tiếp, giọng nói của văn Ngu Cẩm Văn vang lên, cậu ta đặt mông ngồi vào cái ghế chân cao ở trước mặt hắn.
"Không vào thì không vào! Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bị lão gác cửa kia mắng, chả sao!”, cậu nhoài người về phía bài thi của Thẩm Diệc Chu, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Lúc nào cậu mới xong?"
Bây giờ Thẩm Diệc Chu mới nhìn thẳng vào Ngu Cẩm Văn, lúc bắt gặp cái gương mặt có hơi “tráng liệt” kia cũng chỉ có chút sững sờ rồi ngay lập tức khôi phục lại như bình thường, như thể đã sớm quen với việc trên mặt cậu có vết thương.
"Mười hai giờ.” Vốn dĩ Thẩm Diệc Chu cũng chẳng muốn trả lời, nhưng Ngu Cẩm Văn cứ đè lên bài thi của hắn, hơn nữa hắn còn là kiểu người nếu không trả lời thì sẽ thấy có lỗi. Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Tối nay tôi phải về nhà."
Ngu Cẩm Văn “ò” một tiếng dài, sau đó mếu máo nằm dài ở trên bàn. Thân hình của cậu có phần gầy gò thấp bé hơn những năm sinh cùng lứa, cái đầu lộ ra khỏi áo lông khiến cậu càng thêm phần nhỏ con.
Nhưng những nam sinh đồng lứa và nam sinh khối trên đều biết cậu không dễ bị bắt nạt như vẻ bề ngoài, Ngu Cẩm Văn chính là kiểu người dù cho có phải gãy răng uống máu cũng sẽ lấy mạng đổi mạng, ăn đũa trả đũa.
Thẩm Diệc Chu mím môi chờ nửa buổi, thấy cậu chẳng có ý định nhúc nhích bèn đưa tay lôi một góc bài thi của mình, nói: "Cậu đè vào bài thi của tôi rồi."
Ngu Cẩm Văn giả chết không động.
Thấy cái tai nhọn của cậu giật giật, Thẩm Diệc Chu buông lỏng tay, ung dung xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra một chai nước, không chút do dự áp vào gáy cậu.
Ngu Cẩm Văn lập tức giật bắn người, bị nước lạnh làm cho quay cuồng kêu loạn cả lên. Cậu trùm cái mũ áo lông lên giữ thật chặt, tiếp đó đứng cách Thẩm Diệc Chu một đoạn xa mà trừng mắt.
Thẩm Diệc Chu làm bộ như chưa hề có gì xảy ra đặt chai nước về chỗ cũ. Hắn chống tay lên quầy, tiếp tục nhìn đề toán.
Ngu Cẩm Văn đã lĩnh hội qua khả năng sức mạnh của hắn nên chỉ dám đứng đó căm tức nhìn hắn. Nhìn mãi mà thấy hắn chẳng buồn động đậy Ngu Cẩm Văn cũng không có gan hét to, bắt đầu làm loạn trên kệ hàng một cách nhàm chán. Cậu hết lắc lắc gói khoai tây chiên thì lại bóp bóp miếng nylon bong bóng, không cam lòng tìm mọi cách để chứng minh sự tồn tại của mình, hay nói cách khác là tự thí nghiệm bản thân mình trên bờ vực của cái chết.
"Bộp."
Diệc Chu đặt bút xuống, chiếc bút máy đặt lên trên tủ kính phát ra tiếng động vô cùng thanh thúy, trong nháy mắt, tiếng ồn ào huyên náo ở kệ hàng bên kia cũng tắt hẳn. Hắn liếc nhìn máy giám sát bên cạnh máy thu ngân, người trong màn hình chẳng biết đang giơ thứ gì đó đứng bất động.
Thẩm Diệc Chu có hơi buồn cười, hắn đưa tay lên miệng giả vờ ho nhẹ vài tiếng, không chỉ mặt gọi tên ai mà chỉ nói: “Tới đây.”
Cái người ở trên màn ảnh không hề động đậy.
"Tôi đếm đến ba." Thẩm Diệc Chu nhàn nhã dựa người vào quầy, "Một..."
Hắn còn chưa đếm tới hai, người trong màn hình đã không còn nữa, thay vào đó là đứng ngay trước mặt hắn.
"Bây giờ đã mười một giờ rồi, bây giờ cậu về trường xin quản lí mở cửa cho đi." Thẩm Diệc Chu nâng mi nhìn cậu, càng nhìn càng thấy cái vẻ không phục trên mặt cậu buồn cười chết đi được.
“Tôi không về, hôm nay ông đây không về!”
Người thì lùn mà gan thì to gớm!
Bộ tản nhiệt ở trong tiệm bị hư rồi, cửa kính chẳng thể nào ngăn nổi gió lạnh từ bên ngoài ùa vào trong. Ngu Cẩm Văn lạnh run cả người, mặc dù cậu đã rụt lại vào trong áo lông nhưng chóp mũi vẫn ửng đỏ cả lên, ở trên gò má không biết do bị đấm hay làm sao mà có vết trầy, ở trên gương mặt trắng trẻo trông có chút đáng thương.
Thẩm Diệc Chu nhìn vết thương trên mặt cậu, hồi lâu không lên tiếng. Đánh nhau hoặc là là ba hoa giễu cợt, hắn có một Thẩm loại phương thức để đuổi cậu đi, nhưng có lẽ do hôm nay cậu ta tỏ ra có chút... Đáng thương?
" Được, cậu không về trường cũng được, ra ngoài tìm khách sạn mà ở, đừng có ở đây cản trở công việc của tôi.”
Ánh mắt của Ngu Cẩm Văn sáng lên, hỏi: "Cậu muốn đi khách sạn với tôi à?!”
"Sao tôi phải ở khách sạn với cậu?" Thẩm Diệc Chu kỳ quái nhìn cậu trong khi tay vẫn đang làm chuyện của mình. Hắn thuận miệng nói: "Lát tôi phải về nhà rồi."
"Không phải, cậu về nhà á? Tôi đã đồng ý cho cậu về chưa???" Ngu Cẩm Văn đỏ mặt tía tai chui vào quầy, ngước đầu vội la lên: “Ông đây leo tường ra ngoài..."
"Thứ nhất, tôi về nhà không cần cậu cho phép." Thẩm Diệc Chu cắt đứt lời cậu, cầm máy quét mã đẩy cậu ra phía ngoài rồi nói tiếp: "Thứ hai, đừng có xưng ông này ông nọ trước mặt tôi.”
Thấy hắn Thẩm mặt, Ngu Cẩm Văn nhấp môi không nói thêm gì nữa nhưng trong lỗ mũi tí nữa đá tóe lửa.
Từ nhỏ tính cậu đã nóng nảy, lớn đến nhường này toàn là cậu đi bắt nạt người khác, đã bao giờ phải chịu cảnh thấp kém như vậy đâu? Đậu mé nó Thẩm Diệc Chu, chẳng qua hắn cao hơn cậu có tí, học giỏi hơn có tí, biết đánh đấm một tí thôi sao? Ông đây ứ hầu đấy!
"Uống sữa tươi không?"
"Uống."
Có một cơ thể chuyên phá hoại nên não không cần điều khiển nó đã tự hành động. Lúc Ngu Cẩm Văn kịp phản ứng thì trong tay đã có thêm một hộp sữa tươi ấm.
"Nửa tiếng nữa tôi tan làm rồi, cậu có chuyện gì thì nói nốt đi, đừng làm phiền tôi dọn dẹp." Thẩm Diệc Chu nhìn cậu ngây ngô đứng ở đó hút sữa bò, không nhịn được mà mở miệng.
"Khụ khụ! Cũng không có chuyện gì cả.. À ờ! Có chút việc..." Ngu Cẩm Văn đã quên mất chuyện không vui vừa rồi, cậu cắn ống hút cứ nhìn như vậy, đầu ngón tay đột nhiên dùng sức đến trắng bệch, mặt đầy vẻ xoắn xuýt thiếu đòn.
Thẩm Diệc Chu cũng không thúc giục cậu, hắn tự mình dọn dẹp quầy, sắp xếp lại tiền lẻ trong máy thu ngân, vòng tới vòng lui hoàn toàn xem cậu như người vô hình.
"Chúng ta đã lâu rồi không có gì gì đấy!"
Ngu Cẩm Văn sốt ruột kêu to, khuôn mặt cậu giờ đây cũng chuyển màu giống như vết thương trên gò má. Kêu xong cậu cũng chẳng ngó ngàng gì nữa, giương đôi mắt như trái nho mà nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tuốt ống một mình không vui, chơi với cậu vui hơn!”
Thẩm Diệc Chu làm rơi giẻ lau xuống đất. Hắn ngừng lại một chút rồi mới khom người nhặt lên. Lúc hắn đứng dậy trông không rõ biểu tình trên mặt hắn, Thẩm Diệc Chu chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Không làm”.
"Tại sao lại không làm!" Ngu Cẩm Văn cả kinh thất sắc nói: "Rõ ràng cũng rất thoải mái mà, trên ti vi đã nói rồi, lúc còn trẻ phải giải tỏa kịp thời, nếu không sau này không ‘lên’ được đâu!”
Thẩm Diệc Chu liếc nhìn cậu mà không lên tiếng, sau đó đứng dậy đi sắp xếp lại các kệ hàng.
Ngu Cẩm Văn tựa như một con chim sẻ ồn ào om sòm bám đít Thẩm Diệc Chu, nói: "Hai hôm trước tôi còn tới chỗ bán tấm ảnh kia mua mấy bộ lận, trông giới thiệu thì có vẻ lợi hại lắm. Tôi giúp cậu kiểm tra rồi, hồi nữa tới khách sạn tôi mở cho cậu xem.”
"Mua cả mấy đống cậu vừa lắc vừa bóp hồi nãy luôn đi." Thẩm Diệc Chu vừa ghi hàng tồn kho vào sổ vừa nói.
"Rồi rồi rồi, tôi mua" Ngu Cẩm Văn không thèm để ý thuận miệng nói, hiển nhiên vẫn còn hưng phấn vì mấy tấm hình bảo bối của cậu ta, "Xem đi xem lại tôi vẫn thấy Âu Mỹ là tốt nhất, dáng mấy người đàn ông đó ai cũng đẹp thật sự. Nhật Bản thì không ok lắm, gái ngực to quá, tôi xem mà chẳng có tí hứng nào.”
Thẩm Diệc Chu đi tới cuối thì xoay người tới xem kệ hàng ở bên kia, hỏi: "Sao cậu không xem ảnh gay luôn đi?”
Mũi Ngu Cẩm Văn tí thì đập luôn vào ngực Thẩm Diệc Chu, cậu ngửi thấy mùi hương của hắn, ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi: "Sao...Sao mà giống được? Tôi là trai thẳng...”
Thẩm Diệc Chu không lên tiếng mà chỉ nghiền ngẫm nhìn cậ một cái, sau đó thì nghiêng người đi qua. Ngu Cẩm Văn sững sờ trong chốc lát rồi mới đuổi theo, kêu: "Chỉ là con trai đùa giỡn với nhau thôi mà, cậu đừng tưởng thật chứ! Mặc dù tôi cũng biết mị lực của tôi không ai đỡ nổi, nhưng mà tôi chỉ thích mấy cô em thôi!”
Ngu Cẩm Văn đến phòng thay quần áo cùng hắn cái miệng kia vẫn cứ liến thoắng không ngừng. Cậu luyên thuyên từ việc làm quen với ông chủ bán ảnh xin giảm giá 15% sau này đến việc xế chiều trốn học qua trường trung cấp dạy nghề kế bên đánh nhau đến nỗi người ta sưng tấy mặt mày, tè cả ra quần kêu cha gọi mẹ. Mặc dù chỉ tin được khoảng 50% nhưng Thẩm Diệc Chu vẫn không ngắt lời cậu, yên lặng làm thính giả nghe cậu lải nhải.
Cho đến khi có bàn tay sờ sờ mó mó vào lưng quần đồng phục của hắn.
Thẩm Diệc Chu nâng mí mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu nhưng không lên tiếng ngăn cản, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động. Ngu Cẩm Văn cảm giác như được khích lệ, khóe mắt bởi vì hưng phấn mà hơi ửng đỏ, nóng lòng muốn thò tay vào.
"Bốp!"
Thẩm Diệc Chu đánh bốp phát vào tay cậu, không hề nương tay dù chỉ một chút, sau đó trơ mắt nhìn bàn tay kia ửng đỏ một mảng.
Ngu Cẩm Văn vừa chuẩn bị mở mồm ra chửi thì nhớ tới lời cảnh cáo của Thẩm Diệc Chu, ngoan ngoãn nuốt ngược lại vào trong, có điều vẫn thấy không cam lòng nên cả giận nói: “Cậu thần kinh à?"
"Tay cậu lạnh quá, ra chỗ tủ giữ nhiệt ở ngoài mà làm ấm đi" Thẩm Diệc Chu ấn khóa màn hình, hắn ngồi ở trên ghế salon trong phòng nghỉ, nói: "Làm ấm xong thì khóa cửa lại.”
"Hở?" Ngu Cẩm Văn nghe lời dời bước chân, đi tới cửa thì mới phản ứng được, "Cậu có ý gì cơ? Khóa cửa á? Tối nay cậu ngủ ở đây á?"
"Năm phút nữa mà không quay lại đây thì tự tìm khách sạn ngủ đi." Thẩm Diệc Chu giơ tay lên, để lộ chiếc đồng hồ ở trên cổ tay.
Cửa phòng nghỉ ngơi lung lay hai cái, thoáng cái đã không còn bóng người.
Thẩm Diệc Chu trầm mặc ngồi một hồi rồi mới mở lại trang tin nhắn, phía trên là tin nhắn do Thẩm Vệ gửi tới mười phút trước: viện dưỡng lão đón ông đi mất rồi, ba đi uống rượu đây, về nhà tự hâm đồ ăn nhé. Tiền mẹ cho mày gửi tới rồi đấy, ba lấy ra để ở đầu giường."
"Tôi trở lại rồi đây!!!"
Tiếng Ngu Cẩm Văn hét to làm cái vẻ không cảm xúc trên mặt hắn biến mất, Thẩm Diệc Chu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẫn còn chưa tới ba phút.
"Tay tôi làm ấm đến mức nóng cả luôn đây này." Ngu Cẩm Văn cởi áo lông ra, sau đó chui vào giường xếp nhỏ ở trong phòng nghỉ. Cậu đưa tay ra vỗ vỗ chăn rồi nói: "Mau tới đây, chen chúc nhau mới ấm được.”
"Cậu lạnh lắm à?"
Thẩm Diệc Chu co một chân, chân còn lại chống ở dưới đất, hắn đưa tay dò hướng Ngu Cẩm Văn, sau đó cúi đầu nhìn cậu từ trên cao.
Lúc Ngu Cẩm Văn bị nắm lấy thằng nhỏ cậu chẳng dám động đậy, đầu ngón chân ở trong chăn trong căng thẳng cực độ, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt tăng cao. Trực giác cậu nói cho cậu biết rằng Thẩm Diệc Chu đang mất hứng, nhưng cậu lại mơ hồ khát vọng Thẩm Diệc Chu đang mất hứng kia khiến cho cậu vui vẻ,
"Tôi cũng giúp cậu." Cậu chủ động đưa tay nhưng lại bị hắn đè xuống.
Tiếp theo cậu muốn nói gì nữa cũng không thể nói được.
Ngu Cẩm Văn thoải mái xong xuôi thì bị đẩy xuống giường một cách vô tình, tay chân nhũn cả ra lăn một vòng trên đất.
"Ngủ ở dưới." Thẩm Diệc Chu thoải mái nằm thẳng ở trên giường, có thể nói là rút tay vô tình.
"Tôi không chiếm chỗ lắm đâu, chỉ cần xíu xíu thôi." Ngu Cẩm Văn không nỡ tức giận với người anh em vừa giúp đỡ mình nên nén giận đứng bên cạnh đầu hắn trả giá kì kèo.
Thẩm Diệc Chu nằm yên bất động như kiểu đang thiền.
Ngu Cẩm Văn cắn răng nghiến lợi giơ nắm đấm về phía hắn, sau đó chỉ còn cách ủy khuất đẩy cái ghế sopha tới, co rúc ở trên ghế.
"Thẩm Diệc Chu." Cậu nhỏ giọng kêu lên, "Thẩm Diệc Chu."
“Chưa chết. nói đi" Thẩm Diệc Chu chẳng buồn mở mắt, chỉ có miệng lưỡi động đậy.
"Ngày mai lão đại Cao Tam đấu tay đôi với tôi, cậu có giúp tôi không?" Ngu Cẩm Văn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi bảo đảm không có ai đi mách thầy cô đâu”.
Thẩm Diệc Chu hình như ngủ rồi.
"Thẩm Diệc Chu, Thẩm Diệc Chu... Thẩm Diệc Chu! Á!"
Thẩm Diệc Chu đưa tay bịt mồm cậu, hắn không nhịn được mà nói: "Bắt đầu từ bây giờ cậu im mồm đi.”
Ngu Cẩm Văn nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nhanh chóng hỏi: "Vậy là cậu đồng ý à?”
Sau đó Ngu Cẩm Văn lại lấy tay hắn bịt mồm mình, buồn bực nói: "Tôi ngậm miệng rồi."
Lòng bàn tay của Thẩm Diệc Chu giờ đây toàn là hơi thở của cậu. Hắn rút tay về không để ý tới nữa, trở mình hướng về phía tường, nói: "Chỉ cần ngày mai cậu đừng xuất hiện, đừng quấy rầy tôi là được.”
"Cậu không được vào kí túc xá nữa.”
Tiếng dép loẹt quẹt dưới sàn nhà như thể không nhấc nổi gót chân vang lên, hắn không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết là ai.
Quả nhiên một giây kế tiếp, giọng nói của văn Ngu Cẩm Văn vang lên, cậu ta đặt mông ngồi vào cái ghế chân cao ở trước mặt hắn.
"Không vào thì không vào! Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bị lão gác cửa kia mắng, chả sao!”, cậu nhoài người về phía bài thi của Thẩm Diệc Chu, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Lúc nào cậu mới xong?"
Bây giờ Thẩm Diệc Chu mới nhìn thẳng vào Ngu Cẩm Văn, lúc bắt gặp cái gương mặt có hơi “tráng liệt” kia cũng chỉ có chút sững sờ rồi ngay lập tức khôi phục lại như bình thường, như thể đã sớm quen với việc trên mặt cậu có vết thương.
"Mười hai giờ.” Vốn dĩ Thẩm Diệc Chu cũng chẳng muốn trả lời, nhưng Ngu Cẩm Văn cứ đè lên bài thi của hắn, hơn nữa hắn còn là kiểu người nếu không trả lời thì sẽ thấy có lỗi. Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Tối nay tôi phải về nhà."
Ngu Cẩm Văn “ò” một tiếng dài, sau đó mếu máo nằm dài ở trên bàn. Thân hình của cậu có phần gầy gò thấp bé hơn những năm sinh cùng lứa, cái đầu lộ ra khỏi áo lông khiến cậu càng thêm phần nhỏ con.
Nhưng những nam sinh đồng lứa và nam sinh khối trên đều biết cậu không dễ bị bắt nạt như vẻ bề ngoài, Ngu Cẩm Văn chính là kiểu người dù cho có phải gãy răng uống máu cũng sẽ lấy mạng đổi mạng, ăn đũa trả đũa.
Thẩm Diệc Chu mím môi chờ nửa buổi, thấy cậu chẳng có ý định nhúc nhích bèn đưa tay lôi một góc bài thi của mình, nói: "Cậu đè vào bài thi của tôi rồi."
Ngu Cẩm Văn giả chết không động.
Thấy cái tai nhọn của cậu giật giật, Thẩm Diệc Chu buông lỏng tay, ung dung xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra một chai nước, không chút do dự áp vào gáy cậu.
Ngu Cẩm Văn lập tức giật bắn người, bị nước lạnh làm cho quay cuồng kêu loạn cả lên. Cậu trùm cái mũ áo lông lên giữ thật chặt, tiếp đó đứng cách Thẩm Diệc Chu một đoạn xa mà trừng mắt.
Thẩm Diệc Chu làm bộ như chưa hề có gì xảy ra đặt chai nước về chỗ cũ. Hắn chống tay lên quầy, tiếp tục nhìn đề toán.
Ngu Cẩm Văn đã lĩnh hội qua khả năng sức mạnh của hắn nên chỉ dám đứng đó căm tức nhìn hắn. Nhìn mãi mà thấy hắn chẳng buồn động đậy Ngu Cẩm Văn cũng không có gan hét to, bắt đầu làm loạn trên kệ hàng một cách nhàm chán. Cậu hết lắc lắc gói khoai tây chiên thì lại bóp bóp miếng nylon bong bóng, không cam lòng tìm mọi cách để chứng minh sự tồn tại của mình, hay nói cách khác là tự thí nghiệm bản thân mình trên bờ vực của cái chết.
"Bộp."
Diệc Chu đặt bút xuống, chiếc bút máy đặt lên trên tủ kính phát ra tiếng động vô cùng thanh thúy, trong nháy mắt, tiếng ồn ào huyên náo ở kệ hàng bên kia cũng tắt hẳn. Hắn liếc nhìn máy giám sát bên cạnh máy thu ngân, người trong màn hình chẳng biết đang giơ thứ gì đó đứng bất động.
Thẩm Diệc Chu có hơi buồn cười, hắn đưa tay lên miệng giả vờ ho nhẹ vài tiếng, không chỉ mặt gọi tên ai mà chỉ nói: “Tới đây.”
Cái người ở trên màn ảnh không hề động đậy.
"Tôi đếm đến ba." Thẩm Diệc Chu nhàn nhã dựa người vào quầy, "Một..."
Hắn còn chưa đếm tới hai, người trong màn hình đã không còn nữa, thay vào đó là đứng ngay trước mặt hắn.
"Bây giờ đã mười một giờ rồi, bây giờ cậu về trường xin quản lí mở cửa cho đi." Thẩm Diệc Chu nâng mi nhìn cậu, càng nhìn càng thấy cái vẻ không phục trên mặt cậu buồn cười chết đi được.
“Tôi không về, hôm nay ông đây không về!”
Người thì lùn mà gan thì to gớm!
Bộ tản nhiệt ở trong tiệm bị hư rồi, cửa kính chẳng thể nào ngăn nổi gió lạnh từ bên ngoài ùa vào trong. Ngu Cẩm Văn lạnh run cả người, mặc dù cậu đã rụt lại vào trong áo lông nhưng chóp mũi vẫn ửng đỏ cả lên, ở trên gò má không biết do bị đấm hay làm sao mà có vết trầy, ở trên gương mặt trắng trẻo trông có chút đáng thương.
Thẩm Diệc Chu nhìn vết thương trên mặt cậu, hồi lâu không lên tiếng. Đánh nhau hoặc là là ba hoa giễu cợt, hắn có một Thẩm loại phương thức để đuổi cậu đi, nhưng có lẽ do hôm nay cậu ta tỏ ra có chút... Đáng thương?
" Được, cậu không về trường cũng được, ra ngoài tìm khách sạn mà ở, đừng có ở đây cản trở công việc của tôi.”
Ánh mắt của Ngu Cẩm Văn sáng lên, hỏi: "Cậu muốn đi khách sạn với tôi à?!”
"Sao tôi phải ở khách sạn với cậu?" Thẩm Diệc Chu kỳ quái nhìn cậu trong khi tay vẫn đang làm chuyện của mình. Hắn thuận miệng nói: "Lát tôi phải về nhà rồi."
"Không phải, cậu về nhà á? Tôi đã đồng ý cho cậu về chưa???" Ngu Cẩm Văn đỏ mặt tía tai chui vào quầy, ngước đầu vội la lên: “Ông đây leo tường ra ngoài..."
"Thứ nhất, tôi về nhà không cần cậu cho phép." Thẩm Diệc Chu cắt đứt lời cậu, cầm máy quét mã đẩy cậu ra phía ngoài rồi nói tiếp: "Thứ hai, đừng có xưng ông này ông nọ trước mặt tôi.”
Thấy hắn Thẩm mặt, Ngu Cẩm Văn nhấp môi không nói thêm gì nữa nhưng trong lỗ mũi tí nữa đá tóe lửa.
Từ nhỏ tính cậu đã nóng nảy, lớn đến nhường này toàn là cậu đi bắt nạt người khác, đã bao giờ phải chịu cảnh thấp kém như vậy đâu? Đậu mé nó Thẩm Diệc Chu, chẳng qua hắn cao hơn cậu có tí, học giỏi hơn có tí, biết đánh đấm một tí thôi sao? Ông đây ứ hầu đấy!
"Uống sữa tươi không?"
"Uống."
Có một cơ thể chuyên phá hoại nên não không cần điều khiển nó đã tự hành động. Lúc Ngu Cẩm Văn kịp phản ứng thì trong tay đã có thêm một hộp sữa tươi ấm.
"Nửa tiếng nữa tôi tan làm rồi, cậu có chuyện gì thì nói nốt đi, đừng làm phiền tôi dọn dẹp." Thẩm Diệc Chu nhìn cậu ngây ngô đứng ở đó hút sữa bò, không nhịn được mà mở miệng.
"Khụ khụ! Cũng không có chuyện gì cả.. À ờ! Có chút việc..." Ngu Cẩm Văn đã quên mất chuyện không vui vừa rồi, cậu cắn ống hút cứ nhìn như vậy, đầu ngón tay đột nhiên dùng sức đến trắng bệch, mặt đầy vẻ xoắn xuýt thiếu đòn.
Thẩm Diệc Chu cũng không thúc giục cậu, hắn tự mình dọn dẹp quầy, sắp xếp lại tiền lẻ trong máy thu ngân, vòng tới vòng lui hoàn toàn xem cậu như người vô hình.
"Chúng ta đã lâu rồi không có gì gì đấy!"
Ngu Cẩm Văn sốt ruột kêu to, khuôn mặt cậu giờ đây cũng chuyển màu giống như vết thương trên gò má. Kêu xong cậu cũng chẳng ngó ngàng gì nữa, giương đôi mắt như trái nho mà nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tuốt ống một mình không vui, chơi với cậu vui hơn!”
Thẩm Diệc Chu làm rơi giẻ lau xuống đất. Hắn ngừng lại một chút rồi mới khom người nhặt lên. Lúc hắn đứng dậy trông không rõ biểu tình trên mặt hắn, Thẩm Diệc Chu chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Không làm”.
"Tại sao lại không làm!" Ngu Cẩm Văn cả kinh thất sắc nói: "Rõ ràng cũng rất thoải mái mà, trên ti vi đã nói rồi, lúc còn trẻ phải giải tỏa kịp thời, nếu không sau này không ‘lên’ được đâu!”
Thẩm Diệc Chu liếc nhìn cậu mà không lên tiếng, sau đó đứng dậy đi sắp xếp lại các kệ hàng.
Ngu Cẩm Văn tựa như một con chim sẻ ồn ào om sòm bám đít Thẩm Diệc Chu, nói: "Hai hôm trước tôi còn tới chỗ bán tấm ảnh kia mua mấy bộ lận, trông giới thiệu thì có vẻ lợi hại lắm. Tôi giúp cậu kiểm tra rồi, hồi nữa tới khách sạn tôi mở cho cậu xem.”
"Mua cả mấy đống cậu vừa lắc vừa bóp hồi nãy luôn đi." Thẩm Diệc Chu vừa ghi hàng tồn kho vào sổ vừa nói.
"Rồi rồi rồi, tôi mua" Ngu Cẩm Văn không thèm để ý thuận miệng nói, hiển nhiên vẫn còn hưng phấn vì mấy tấm hình bảo bối của cậu ta, "Xem đi xem lại tôi vẫn thấy Âu Mỹ là tốt nhất, dáng mấy người đàn ông đó ai cũng đẹp thật sự. Nhật Bản thì không ok lắm, gái ngực to quá, tôi xem mà chẳng có tí hứng nào.”
Thẩm Diệc Chu đi tới cuối thì xoay người tới xem kệ hàng ở bên kia, hỏi: "Sao cậu không xem ảnh gay luôn đi?”
Mũi Ngu Cẩm Văn tí thì đập luôn vào ngực Thẩm Diệc Chu, cậu ngửi thấy mùi hương của hắn, ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi: "Sao...Sao mà giống được? Tôi là trai thẳng...”
Thẩm Diệc Chu không lên tiếng mà chỉ nghiền ngẫm nhìn cậ một cái, sau đó thì nghiêng người đi qua. Ngu Cẩm Văn sững sờ trong chốc lát rồi mới đuổi theo, kêu: "Chỉ là con trai đùa giỡn với nhau thôi mà, cậu đừng tưởng thật chứ! Mặc dù tôi cũng biết mị lực của tôi không ai đỡ nổi, nhưng mà tôi chỉ thích mấy cô em thôi!”
Ngu Cẩm Văn đến phòng thay quần áo cùng hắn cái miệng kia vẫn cứ liến thoắng không ngừng. Cậu luyên thuyên từ việc làm quen với ông chủ bán ảnh xin giảm giá 15% sau này đến việc xế chiều trốn học qua trường trung cấp dạy nghề kế bên đánh nhau đến nỗi người ta sưng tấy mặt mày, tè cả ra quần kêu cha gọi mẹ. Mặc dù chỉ tin được khoảng 50% nhưng Thẩm Diệc Chu vẫn không ngắt lời cậu, yên lặng làm thính giả nghe cậu lải nhải.
Cho đến khi có bàn tay sờ sờ mó mó vào lưng quần đồng phục của hắn.
Thẩm Diệc Chu nâng mí mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu nhưng không lên tiếng ngăn cản, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động. Ngu Cẩm Văn cảm giác như được khích lệ, khóe mắt bởi vì hưng phấn mà hơi ửng đỏ, nóng lòng muốn thò tay vào.
"Bốp!"
Thẩm Diệc Chu đánh bốp phát vào tay cậu, không hề nương tay dù chỉ một chút, sau đó trơ mắt nhìn bàn tay kia ửng đỏ một mảng.
Ngu Cẩm Văn vừa chuẩn bị mở mồm ra chửi thì nhớ tới lời cảnh cáo của Thẩm Diệc Chu, ngoan ngoãn nuốt ngược lại vào trong, có điều vẫn thấy không cam lòng nên cả giận nói: “Cậu thần kinh à?"
"Tay cậu lạnh quá, ra chỗ tủ giữ nhiệt ở ngoài mà làm ấm đi" Thẩm Diệc Chu ấn khóa màn hình, hắn ngồi ở trên ghế salon trong phòng nghỉ, nói: "Làm ấm xong thì khóa cửa lại.”
"Hở?" Ngu Cẩm Văn nghe lời dời bước chân, đi tới cửa thì mới phản ứng được, "Cậu có ý gì cơ? Khóa cửa á? Tối nay cậu ngủ ở đây á?"
"Năm phút nữa mà không quay lại đây thì tự tìm khách sạn ngủ đi." Thẩm Diệc Chu giơ tay lên, để lộ chiếc đồng hồ ở trên cổ tay.
Cửa phòng nghỉ ngơi lung lay hai cái, thoáng cái đã không còn bóng người.
Thẩm Diệc Chu trầm mặc ngồi một hồi rồi mới mở lại trang tin nhắn, phía trên là tin nhắn do Thẩm Vệ gửi tới mười phút trước: viện dưỡng lão đón ông đi mất rồi, ba đi uống rượu đây, về nhà tự hâm đồ ăn nhé. Tiền mẹ cho mày gửi tới rồi đấy, ba lấy ra để ở đầu giường."
"Tôi trở lại rồi đây!!!"
Tiếng Ngu Cẩm Văn hét to làm cái vẻ không cảm xúc trên mặt hắn biến mất, Thẩm Diệc Chu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẫn còn chưa tới ba phút.
"Tay tôi làm ấm đến mức nóng cả luôn đây này." Ngu Cẩm Văn cởi áo lông ra, sau đó chui vào giường xếp nhỏ ở trong phòng nghỉ. Cậu đưa tay ra vỗ vỗ chăn rồi nói: "Mau tới đây, chen chúc nhau mới ấm được.”
"Cậu lạnh lắm à?"
Thẩm Diệc Chu co một chân, chân còn lại chống ở dưới đất, hắn đưa tay dò hướng Ngu Cẩm Văn, sau đó cúi đầu nhìn cậu từ trên cao.
Lúc Ngu Cẩm Văn bị nắm lấy thằng nhỏ cậu chẳng dám động đậy, đầu ngón chân ở trong chăn trong căng thẳng cực độ, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt tăng cao. Trực giác cậu nói cho cậu biết rằng Thẩm Diệc Chu đang mất hứng, nhưng cậu lại mơ hồ khát vọng Thẩm Diệc Chu đang mất hứng kia khiến cho cậu vui vẻ,
"Tôi cũng giúp cậu." Cậu chủ động đưa tay nhưng lại bị hắn đè xuống.
Tiếp theo cậu muốn nói gì nữa cũng không thể nói được.
Ngu Cẩm Văn thoải mái xong xuôi thì bị đẩy xuống giường một cách vô tình, tay chân nhũn cả ra lăn một vòng trên đất.
"Ngủ ở dưới." Thẩm Diệc Chu thoải mái nằm thẳng ở trên giường, có thể nói là rút tay vô tình.
"Tôi không chiếm chỗ lắm đâu, chỉ cần xíu xíu thôi." Ngu Cẩm Văn không nỡ tức giận với người anh em vừa giúp đỡ mình nên nén giận đứng bên cạnh đầu hắn trả giá kì kèo.
Thẩm Diệc Chu nằm yên bất động như kiểu đang thiền.
Ngu Cẩm Văn cắn răng nghiến lợi giơ nắm đấm về phía hắn, sau đó chỉ còn cách ủy khuất đẩy cái ghế sopha tới, co rúc ở trên ghế.
"Thẩm Diệc Chu." Cậu nhỏ giọng kêu lên, "Thẩm Diệc Chu."
“Chưa chết. nói đi" Thẩm Diệc Chu chẳng buồn mở mắt, chỉ có miệng lưỡi động đậy.
"Ngày mai lão đại Cao Tam đấu tay đôi với tôi, cậu có giúp tôi không?" Ngu Cẩm Văn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi bảo đảm không có ai đi mách thầy cô đâu”.
Thẩm Diệc Chu hình như ngủ rồi.
"Thẩm Diệc Chu, Thẩm Diệc Chu... Thẩm Diệc Chu! Á!"
Thẩm Diệc Chu đưa tay bịt mồm cậu, hắn không nhịn được mà nói: "Bắt đầu từ bây giờ cậu im mồm đi.”
Ngu Cẩm Văn nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nhanh chóng hỏi: "Vậy là cậu đồng ý à?”
Sau đó Ngu Cẩm Văn lại lấy tay hắn bịt mồm mình, buồn bực nói: "Tôi ngậm miệng rồi."
Lòng bàn tay của Thẩm Diệc Chu giờ đây toàn là hơi thở của cậu. Hắn rút tay về không để ý tới nữa, trở mình hướng về phía tường, nói: "Chỉ cần ngày mai cậu đừng xuất hiện, đừng quấy rầy tôi là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.