Chương 47: Người Xám Nhỏ
Liễu Mãn Pha
27/09/2020
Thói quen viết nhật ký của Phương Hòe Ninh bắt đầu dưỡng thành từ tiểu học, mới đầu dùng quyển bìa cứng tương tự, câu văn của hắn ngắn gọn, cũng không tốn vở, một quyển dùng hai ba năm. Sau đó lên cấp ba thì quen dùng máy vi tính, mà lên đại học, những nhật ký trong cây chanh gần như là thể hiện trực tiếp yêu thích ghi chép hằng ngày của hắn.
Vì liên quan đến khuôn mặt và tư duy, từ nhỏ Phương Hòe Ninh đã rất được chào đón ở trường học, cố tình tính cách của hắn cũng không thích náo nhiệt, hoặc là vì ba mẹ thường xuyên bay hai nơi trong nước và ngoài nước không ở bên cạnh hắn, hắn quen một mình cũng thích một mình, mặc dù ông bà ngoại đối xử với hắn rất tốt, nhưng phần lớn tuổi thơ của Phương Hòe Ninh đều trải qua một mình. Không giống Tiền Khôn bên cạnh nghịch ngợm khắp nơi như thế, hắn ở đâu cũng yên tĩnh lại sạch sẽ, tan học luôn về nhà ngay lập tức, không đọc sách thì xem tivi, đủ loại sách và câu chuyện tràn ngập trong cuộc sống của Phương Hòe Ninh.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Phương Hòe Ninh rất cô đơn cô quạnh, ngược lại, cuộc sống của hắn trôi qua vô cùng phong phú lại tràn đầy, rất giống như trong nhật ký đã viết, tràn đầy đều là cảm nghĩ sau khi đọc và sau khi xem các loại tác phẩm hắn tán thưởng, cảm thấy nhân vật nào rất đáng gờm, đoạn tình tiết kia vừa ngầu vừa đẹp trai, quả là một thế giới nhỏ muôn màu muôn vẻ, khiến Phương Hòe Ninh xem mà cảm xúc rất nhiều.
Tuy nhiên đây chỉ là trọng tâm của nửa đầu quyển nhật ký này, theo thời gian trôi qua, dần dần, trong câu chữ của Tiểu Phương Hòe Ninh bắt đầu thường xuyên xuất hiện một người khác trong nửa sau của cuốn nhật ký.
Một người tên là “Người Xám Nhỏ”.
Năm 200X tháng 4 ngày 8, mưa.
Đêm qua đã đọc hết « Người tàng hình » Người Xám Nhỏ giới thiệu cho tôi, kết quả hôm nay lên lớp không nhịn được ngủ thiếp đi. Nhưng giáo viên thế mà không phát hiện! Chẳng lẽ tôi cũng uống thuốc nước tàng hình giống Griffin?
Năm 200X tháng 7 ngày 4, trời trong xanh.
Hôm nay bà ngoại đã cho tôi ăn một loại quả rất kỳ lạ, vẻ ngoài rất giống trứng khủng long, nhưng vị ngọt ngào, tôi nói với Người Xám Nhỏ, cậu ấy nói cậu ấy ăn rồi, cậu ấy còn nói cậu ấy đã ăn trứng khủng long thật, cứng hơn trứng đà điểu một chút, ngay cả lòng đỏ trứng cũng cứng, sao lại có thể như thế nhỉ? Tôi không dễ lừa vậy đâu! Nhưng mà trứng đà điểu thật sự rất cứng ư?
Năm 200X tháng 12 ngày 15, trời trong xanh.
Buổi chiều Người Xám Nhỏ gửi cho tôi phương pháp bí mật của thuật luyện kim mà cậu ấy tìm được trên mạng, cậu ấy nói cậu ấy đã luyện được một chút xíu, nhưng màu sắc không được ổn định lắm, công thức hóa học kia tôi đọc không hiểu, chúng tôi còn chưa có môn hóa học, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ rất không đáng tin, tôi phải tra một chút tài liệu.
Năm 200X tháng 12 ngày 20, nhiều mây.
Công thức là giả, Người Xám Nhỏ lại gạt người!
...
Người Xám Nhỏ...
Người Xám Nhỏ...
Tất cả đều là Người Xám Nhỏ.
Đương nhiên Phương Hòe Ninh biết “Người Xám Nhỏ”, đó là một người bạn qua thư khá thân của hắn từ tiểu học đến những năm trung học cơ sở. Không, không nên coi là bạn qua thư, bọn họ dùng email liên lạc nhiều hơn.
Khi đó Phương Hòe Ninh đã gửi bài đến « Thế giới thần bí », tạp chí này có mấy phiên bản tuổi tác, bán ra cả nước, lượng tiêu thụ rất cao, có vài trường học còn yêu cầu đặt mua. Phương Hòe Ninh trải qua tầng tầng tuyển chọn thành công được đăng hai câu chuyện nhỏ, cũng bởi vậy đều chiếm được khen ngợi học sinh tốt ở trường học và thành phố A. Phương Hòe Ninh vốn được chào đón, khi đó những người bạn trong lớp trong trường càng sùng bái hắn, hắn công bố hòm thư của mình trên tạp chí, vài ngày ngắn ngủi đã nhận được rất nhiều tin nhắn.
Lúc đó Phương Hòe Ninh rất hưởng thụ loại yêu thích này, mở ra đọc từng bức từng bức, còn bảo ông ngoại đọc cho hắn, có điều giống như bình luận trong cây chanh, phần lớn đều là thổ lộ cảm tình đơn giản sáng tỏ của các bạn nhỏ, chỉ có số ít thảo luận với hắn về hai câu chuyện Phương Hòe Ninh đã viết. Phương Hòe Ninh chọn trả lời mấy bức, cũng giao tiếp với mấy người bạn, chẳng qua sau khi mấy người qua lại, chỉ có thư của một người tên “Người Xám Nhỏ” giữ vững liên lạc với hắn.
Người Xám Nhỏ cũng thích những thứ có đề tài khoa học viễn tưởng, cậu nói nguồn gốc tên của cậu chính là cái này, chiếc đĩa bay rơi xuống trấn RossWell (sự cố UFO tại RossWell), thiếu niên —— Người Xám Nhỏ đến từ ngoài hành tinh.
Hai người có cùng sở thích, thường chia sẻ một số chuyện vặt thú vị trong cuộc sống, khoảng thời gian đó rất nhiều nội dung Phương Hòe Ninh đều hơi mơ hồ, nhưng cảm giác thoải mái và vui vẻ kia từ đầu đến cuối ký ức vẫn còn mới mẻ với hắn.
Có điều mối liên lạc này duy trì hai ba năm sau thì đột nhiên bị chặt đứt, Người Xám Nhỏ không trả lời tin nhắn của hắn, thư Phương Hòe Ninh gửi tới cũng toàn là đá chìm đáy biển không có tin tức. Sau một thời gian dài, Người Xám Nhỏ mới nói cậu chuyển nhà, rời khỏi chỗ cũ phải lên trung học cơ sở, nơi đó rất xa, không có máy tính, cũng không tiện gửi thư cho lắm, có lẽ bọn họ không có cách nào thường xuyên liên lạc.
Phương Hòe Ninh nhớ đến lúc đó mình vô cùng mất mát, sau khi lại đơn phương viết thư mấy lần cho Người Xám Nhỏ quả nhiên cũng không nhận được gì cả, hắn dần dần không vào hòm thư kia. Mà người bạn chơi những năm hồn nhiên đó cũng dần dần lưu lại một cái bóng vừa rõ ràng lại mơ hồ trong đầu hắn.
Một bên nghĩ, một bên Phương Hòe Ninh lại nhanh chóng lướt qua nhật ký, hắn xem nhảy cóc, đại khái vì không có Người Xám Nhỏ, trong cuộc sống ít đi rất nhiều niềm vui, cộng thêm lúc đó Phương Hòe Ninh sắp lên cấp hai, ở phần cuối quyển nhật ký, phong cách trần thuật của hắn thay đổi đột ngột, trở nên ngày càng giản lược thậm chí thiếu hụt. Mắt thấy đi tới một ngày cuối cùng, Phương Hòe Ninh vậy mà chỉ ghi ba câu.
Câu đầu tiên, hắn đã viết phải tạm thời tạm biệt quyển nhật ký và hết thảy xuất hiện trong quyển nhật ký.
Câu thứ hai, hắn đã viết mật khẩu và hòm thư đã từng dùng, giống như sợ sau này mình đều lãng quên những thứ này.
Câu thứ ba hơi dài: Hai ngày trước có nhóm hứng thú với xây dựng người máy và mô hình của Tam trung thành phố A đến trường học của họ biểu diễn, rất giỏi rất ghê gớm, hắn muốn đến Tam trung, sau đó lên đại học A, như vậy có lẽ có một ngày hắn cũng có thể tạo ra người máy trí thông minh cao, tựa như khi đó nói mơ ước lớn lên sau này với Người Xám Nhỏ…
Nhật ký kết thúc.
Phương Hòe Ninh lại nhìn câu nói cuối cùng kia rất lâu chưa hoàn hồn lại.
Người máy trí thông minh cao?
Mơ ước lớn lên sau này?
Như thể một thiên thạch rơi xuống từ bầu trời trực tiếp đập trên đầu hắn, nổ mà hắn bỗng nhiên tỉnh lại sau khi đơ ra.
Thiếu niên ngoài hành tinh…
Người Xám Nhỏ…
Phương Hòe Ninh hoảng hốt chống người dậy, ngồi trước máy tính, mở trình duyệt ra, gõ từng chữ từng chữ nhập địa chỉ email trên trang cuối. Trong lúc đó ngón tay hắn không kiềm chế được hơi run rẩy, Phương Hòe Ninh sợ tài khoản này đã bị xóa từ lâu, dẫu sao đã trôi qua chừng mười năm.
Mà sau một hồi loading dài dằng dặc, trang web đã xuất hiện thành công, tài khoản lại làm tan toàn bộ các loại quá trình chạy một lần, có lẽ là trời thấy còn thương, cuối cùng hắn thành công đăng nhập vào lĩnh vực thời xưa mấy ngàn ngày đêm cũng chưa từng đặt chân, trong nháy mắt hòm thư được mở ra, trọn vẹn gần trăm cái tin nhắn ào ào nhảy ra trước mặt Phương Hòe Ninh.
Phương Hòe Ninh vội vàng bắt đầu lật từ thư đầu tiên, nhưng tiếc là liên quan đến dung lượng, những thư sớm nhất không được lưu lại, hắn chỉ có thể nhìn thấy nội dung liên lạc hai năm sau của hai người.
Chọn bắt đầu từ bức xa nhất nhấn mở từng bức từng bức…
Năm 200X ngày 5 tháng 3
Tại sao cậu lại hỏi tên thật của tôi? Tôi đã nói với cậu tôi đến từ hành tinh khác, đó là Người Xám Nhỏ!
Ban nãy đi trong ruộng hái được một quả quýt to, chụp cho cậu nhìn xem, có đẹp không? Cơm tối của tôi! Con chó trong ruộng chúng tôi vừa hung dữ vừa ngu, tôi đến mỗi ngày vẫn chưa quen tôi, nếu không phải A Xương có lẽ tôi sẽ bị cắn, còn như vậy tôi sẽ dùng bẫy chuột đối phó với chúng nó!
Năm 200X tháng 4 ngày 10
Tôi ăn quýt coi như cơm tối là vì dì nấu cơm và bà ngoại đều phải chăm sóc mẹ tôi, không có thời gian nấu cho tôi, nhưng mà cũng không sao cả, tôi thích ăn quýt, bưởi cũng thích.
Đúng rồi, tôi làm một con diều cực lớn, thành công đưa quả táo lên trời, tôi quyết định làm lớn hơn, xem có một ngày có thể đưa hai con chó kia cũng lên trời không, cậu đợi tin tốt của tôi.
Năm 200X tháng 5 ngày 1
Trường của bọn tôi cũng nghỉ, có điều tôi không ra ngoài du lịch như cậu, tôi không thích du lịch, ở đây rất tốt, tôi quen rồi.
« Máy thời gian » cậu giới thiệu cho tôi tôi đọc xong rồi, tôi có thể đọc hiểu bản gốc, bà ngoại tôi dạy tiếng Anh cho tôi từ nhỏ.
Tôi cho cậu biết! Tôi hoài nghi thật sự có máy thời gian, hai ngày trước lúc tôi bơi trong sông cảm thấy hình như tôi nhìn thấy tương lai, trong sông có ánh sáng xuất hiện, trong ánh sáng còn có rất nhiều nhà lầu, nhưng mà tôi không thích kiểu như vậy, tôi cảm thấy nhà tôi bây giờ đẹp nhất.
Năm 200X tháng 7 ngày 4
Tôi không chết đuối, cũng không ảo giác, càng không lừa cậu, tôi bơi rất giỏi, tôi tự luyện được.
Ảnh cậu gửi cho tôi, tôi nhìn thấy rồi, thì ra cậu đến bên kia Thái Bình Dương, tôi còn chưa bao giờ thấy Thái Bình Dương đây, có phải thật sự to vậy không?
Tháng trước máy vi tính của tôi hỏng rồi, tôi không biết sửa, cũng may cuối cùng bà ngoại nhớ ra phát hiện rồi, lại mua cho tôi một cái. Cái máy tính này rất rắc rối, cậu nói xem con người tài giỏi hay máy tính tài giỏi? Sau này cậu muốn làm gì? Thần tượng của cậu là ai vậy?
...
Một mạch ngơ ngác xem lướt qua xuống dưới, vô số câu chữ làm cho Phương Hòe Ninh như bị sét đánh, mà khi mở bức tiếp theo ra, hắn càng cả người cứng đờ ở đó.
Năm 200X tháng 10 ngày 15
Thư đó không có rất nhiều chữ, chỉ có vài tấm hình, chụp một loạt tòa biệt thự theo phong cách phương Tây rất đẹp và một cánh đồng hoa bìm bìm màu tím cực đẹp, cùng với vườn trái cây xa xa, tựa như thế giới trong truyện cổ tích.
Được rồi, không thể xem hình của tôi, chụp tạm nhà tôi sống tạm ở Trái Đất cho cậu nhìn xem, đường Thì Di, có đẹp không?
Phương Hòe Ninh nhìn câu nói bổ sung ở phía dưới và ba chữ “Người Xám Nhỏ”, cuối cùng nặng nền nhắm lại đôi mắt hơi đỏ lên…
Hận không thể cho mình một đấm!
— —
Người Xám Nhỏ (Grey alien): Người ngoài hành tinh màu xám
Vì liên quan đến khuôn mặt và tư duy, từ nhỏ Phương Hòe Ninh đã rất được chào đón ở trường học, cố tình tính cách của hắn cũng không thích náo nhiệt, hoặc là vì ba mẹ thường xuyên bay hai nơi trong nước và ngoài nước không ở bên cạnh hắn, hắn quen một mình cũng thích một mình, mặc dù ông bà ngoại đối xử với hắn rất tốt, nhưng phần lớn tuổi thơ của Phương Hòe Ninh đều trải qua một mình. Không giống Tiền Khôn bên cạnh nghịch ngợm khắp nơi như thế, hắn ở đâu cũng yên tĩnh lại sạch sẽ, tan học luôn về nhà ngay lập tức, không đọc sách thì xem tivi, đủ loại sách và câu chuyện tràn ngập trong cuộc sống của Phương Hòe Ninh.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Phương Hòe Ninh rất cô đơn cô quạnh, ngược lại, cuộc sống của hắn trôi qua vô cùng phong phú lại tràn đầy, rất giống như trong nhật ký đã viết, tràn đầy đều là cảm nghĩ sau khi đọc và sau khi xem các loại tác phẩm hắn tán thưởng, cảm thấy nhân vật nào rất đáng gờm, đoạn tình tiết kia vừa ngầu vừa đẹp trai, quả là một thế giới nhỏ muôn màu muôn vẻ, khiến Phương Hòe Ninh xem mà cảm xúc rất nhiều.
Tuy nhiên đây chỉ là trọng tâm của nửa đầu quyển nhật ký này, theo thời gian trôi qua, dần dần, trong câu chữ của Tiểu Phương Hòe Ninh bắt đầu thường xuyên xuất hiện một người khác trong nửa sau của cuốn nhật ký.
Một người tên là “Người Xám Nhỏ”.
Năm 200X tháng 4 ngày 8, mưa.
Đêm qua đã đọc hết « Người tàng hình » Người Xám Nhỏ giới thiệu cho tôi, kết quả hôm nay lên lớp không nhịn được ngủ thiếp đi. Nhưng giáo viên thế mà không phát hiện! Chẳng lẽ tôi cũng uống thuốc nước tàng hình giống Griffin?
Năm 200X tháng 7 ngày 4, trời trong xanh.
Hôm nay bà ngoại đã cho tôi ăn một loại quả rất kỳ lạ, vẻ ngoài rất giống trứng khủng long, nhưng vị ngọt ngào, tôi nói với Người Xám Nhỏ, cậu ấy nói cậu ấy ăn rồi, cậu ấy còn nói cậu ấy đã ăn trứng khủng long thật, cứng hơn trứng đà điểu một chút, ngay cả lòng đỏ trứng cũng cứng, sao lại có thể như thế nhỉ? Tôi không dễ lừa vậy đâu! Nhưng mà trứng đà điểu thật sự rất cứng ư?
Năm 200X tháng 12 ngày 15, trời trong xanh.
Buổi chiều Người Xám Nhỏ gửi cho tôi phương pháp bí mật của thuật luyện kim mà cậu ấy tìm được trên mạng, cậu ấy nói cậu ấy đã luyện được một chút xíu, nhưng màu sắc không được ổn định lắm, công thức hóa học kia tôi đọc không hiểu, chúng tôi còn chưa có môn hóa học, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ rất không đáng tin, tôi phải tra một chút tài liệu.
Năm 200X tháng 12 ngày 20, nhiều mây.
Công thức là giả, Người Xám Nhỏ lại gạt người!
...
Người Xám Nhỏ...
Người Xám Nhỏ...
Tất cả đều là Người Xám Nhỏ.
Đương nhiên Phương Hòe Ninh biết “Người Xám Nhỏ”, đó là một người bạn qua thư khá thân của hắn từ tiểu học đến những năm trung học cơ sở. Không, không nên coi là bạn qua thư, bọn họ dùng email liên lạc nhiều hơn.
Khi đó Phương Hòe Ninh đã gửi bài đến « Thế giới thần bí », tạp chí này có mấy phiên bản tuổi tác, bán ra cả nước, lượng tiêu thụ rất cao, có vài trường học còn yêu cầu đặt mua. Phương Hòe Ninh trải qua tầng tầng tuyển chọn thành công được đăng hai câu chuyện nhỏ, cũng bởi vậy đều chiếm được khen ngợi học sinh tốt ở trường học và thành phố A. Phương Hòe Ninh vốn được chào đón, khi đó những người bạn trong lớp trong trường càng sùng bái hắn, hắn công bố hòm thư của mình trên tạp chí, vài ngày ngắn ngủi đã nhận được rất nhiều tin nhắn.
Lúc đó Phương Hòe Ninh rất hưởng thụ loại yêu thích này, mở ra đọc từng bức từng bức, còn bảo ông ngoại đọc cho hắn, có điều giống như bình luận trong cây chanh, phần lớn đều là thổ lộ cảm tình đơn giản sáng tỏ của các bạn nhỏ, chỉ có số ít thảo luận với hắn về hai câu chuyện Phương Hòe Ninh đã viết. Phương Hòe Ninh chọn trả lời mấy bức, cũng giao tiếp với mấy người bạn, chẳng qua sau khi mấy người qua lại, chỉ có thư của một người tên “Người Xám Nhỏ” giữ vững liên lạc với hắn.
Người Xám Nhỏ cũng thích những thứ có đề tài khoa học viễn tưởng, cậu nói nguồn gốc tên của cậu chính là cái này, chiếc đĩa bay rơi xuống trấn RossWell (sự cố UFO tại RossWell), thiếu niên —— Người Xám Nhỏ đến từ ngoài hành tinh.
Hai người có cùng sở thích, thường chia sẻ một số chuyện vặt thú vị trong cuộc sống, khoảng thời gian đó rất nhiều nội dung Phương Hòe Ninh đều hơi mơ hồ, nhưng cảm giác thoải mái và vui vẻ kia từ đầu đến cuối ký ức vẫn còn mới mẻ với hắn.
Có điều mối liên lạc này duy trì hai ba năm sau thì đột nhiên bị chặt đứt, Người Xám Nhỏ không trả lời tin nhắn của hắn, thư Phương Hòe Ninh gửi tới cũng toàn là đá chìm đáy biển không có tin tức. Sau một thời gian dài, Người Xám Nhỏ mới nói cậu chuyển nhà, rời khỏi chỗ cũ phải lên trung học cơ sở, nơi đó rất xa, không có máy tính, cũng không tiện gửi thư cho lắm, có lẽ bọn họ không có cách nào thường xuyên liên lạc.
Phương Hòe Ninh nhớ đến lúc đó mình vô cùng mất mát, sau khi lại đơn phương viết thư mấy lần cho Người Xám Nhỏ quả nhiên cũng không nhận được gì cả, hắn dần dần không vào hòm thư kia. Mà người bạn chơi những năm hồn nhiên đó cũng dần dần lưu lại một cái bóng vừa rõ ràng lại mơ hồ trong đầu hắn.
Một bên nghĩ, một bên Phương Hòe Ninh lại nhanh chóng lướt qua nhật ký, hắn xem nhảy cóc, đại khái vì không có Người Xám Nhỏ, trong cuộc sống ít đi rất nhiều niềm vui, cộng thêm lúc đó Phương Hòe Ninh sắp lên cấp hai, ở phần cuối quyển nhật ký, phong cách trần thuật của hắn thay đổi đột ngột, trở nên ngày càng giản lược thậm chí thiếu hụt. Mắt thấy đi tới một ngày cuối cùng, Phương Hòe Ninh vậy mà chỉ ghi ba câu.
Câu đầu tiên, hắn đã viết phải tạm thời tạm biệt quyển nhật ký và hết thảy xuất hiện trong quyển nhật ký.
Câu thứ hai, hắn đã viết mật khẩu và hòm thư đã từng dùng, giống như sợ sau này mình đều lãng quên những thứ này.
Câu thứ ba hơi dài: Hai ngày trước có nhóm hứng thú với xây dựng người máy và mô hình của Tam trung thành phố A đến trường học của họ biểu diễn, rất giỏi rất ghê gớm, hắn muốn đến Tam trung, sau đó lên đại học A, như vậy có lẽ có một ngày hắn cũng có thể tạo ra người máy trí thông minh cao, tựa như khi đó nói mơ ước lớn lên sau này với Người Xám Nhỏ…
Nhật ký kết thúc.
Phương Hòe Ninh lại nhìn câu nói cuối cùng kia rất lâu chưa hoàn hồn lại.
Người máy trí thông minh cao?
Mơ ước lớn lên sau này?
Như thể một thiên thạch rơi xuống từ bầu trời trực tiếp đập trên đầu hắn, nổ mà hắn bỗng nhiên tỉnh lại sau khi đơ ra.
Thiếu niên ngoài hành tinh…
Người Xám Nhỏ…
Phương Hòe Ninh hoảng hốt chống người dậy, ngồi trước máy tính, mở trình duyệt ra, gõ từng chữ từng chữ nhập địa chỉ email trên trang cuối. Trong lúc đó ngón tay hắn không kiềm chế được hơi run rẩy, Phương Hòe Ninh sợ tài khoản này đã bị xóa từ lâu, dẫu sao đã trôi qua chừng mười năm.
Mà sau một hồi loading dài dằng dặc, trang web đã xuất hiện thành công, tài khoản lại làm tan toàn bộ các loại quá trình chạy một lần, có lẽ là trời thấy còn thương, cuối cùng hắn thành công đăng nhập vào lĩnh vực thời xưa mấy ngàn ngày đêm cũng chưa từng đặt chân, trong nháy mắt hòm thư được mở ra, trọn vẹn gần trăm cái tin nhắn ào ào nhảy ra trước mặt Phương Hòe Ninh.
Phương Hòe Ninh vội vàng bắt đầu lật từ thư đầu tiên, nhưng tiếc là liên quan đến dung lượng, những thư sớm nhất không được lưu lại, hắn chỉ có thể nhìn thấy nội dung liên lạc hai năm sau của hai người.
Chọn bắt đầu từ bức xa nhất nhấn mở từng bức từng bức…
Năm 200X ngày 5 tháng 3
Tại sao cậu lại hỏi tên thật của tôi? Tôi đã nói với cậu tôi đến từ hành tinh khác, đó là Người Xám Nhỏ!
Ban nãy đi trong ruộng hái được một quả quýt to, chụp cho cậu nhìn xem, có đẹp không? Cơm tối của tôi! Con chó trong ruộng chúng tôi vừa hung dữ vừa ngu, tôi đến mỗi ngày vẫn chưa quen tôi, nếu không phải A Xương có lẽ tôi sẽ bị cắn, còn như vậy tôi sẽ dùng bẫy chuột đối phó với chúng nó!
Năm 200X tháng 4 ngày 10
Tôi ăn quýt coi như cơm tối là vì dì nấu cơm và bà ngoại đều phải chăm sóc mẹ tôi, không có thời gian nấu cho tôi, nhưng mà cũng không sao cả, tôi thích ăn quýt, bưởi cũng thích.
Đúng rồi, tôi làm một con diều cực lớn, thành công đưa quả táo lên trời, tôi quyết định làm lớn hơn, xem có một ngày có thể đưa hai con chó kia cũng lên trời không, cậu đợi tin tốt của tôi.
Năm 200X tháng 5 ngày 1
Trường của bọn tôi cũng nghỉ, có điều tôi không ra ngoài du lịch như cậu, tôi không thích du lịch, ở đây rất tốt, tôi quen rồi.
« Máy thời gian » cậu giới thiệu cho tôi tôi đọc xong rồi, tôi có thể đọc hiểu bản gốc, bà ngoại tôi dạy tiếng Anh cho tôi từ nhỏ.
Tôi cho cậu biết! Tôi hoài nghi thật sự có máy thời gian, hai ngày trước lúc tôi bơi trong sông cảm thấy hình như tôi nhìn thấy tương lai, trong sông có ánh sáng xuất hiện, trong ánh sáng còn có rất nhiều nhà lầu, nhưng mà tôi không thích kiểu như vậy, tôi cảm thấy nhà tôi bây giờ đẹp nhất.
Năm 200X tháng 7 ngày 4
Tôi không chết đuối, cũng không ảo giác, càng không lừa cậu, tôi bơi rất giỏi, tôi tự luyện được.
Ảnh cậu gửi cho tôi, tôi nhìn thấy rồi, thì ra cậu đến bên kia Thái Bình Dương, tôi còn chưa bao giờ thấy Thái Bình Dương đây, có phải thật sự to vậy không?
Tháng trước máy vi tính của tôi hỏng rồi, tôi không biết sửa, cũng may cuối cùng bà ngoại nhớ ra phát hiện rồi, lại mua cho tôi một cái. Cái máy tính này rất rắc rối, cậu nói xem con người tài giỏi hay máy tính tài giỏi? Sau này cậu muốn làm gì? Thần tượng của cậu là ai vậy?
...
Một mạch ngơ ngác xem lướt qua xuống dưới, vô số câu chữ làm cho Phương Hòe Ninh như bị sét đánh, mà khi mở bức tiếp theo ra, hắn càng cả người cứng đờ ở đó.
Năm 200X tháng 10 ngày 15
Thư đó không có rất nhiều chữ, chỉ có vài tấm hình, chụp một loạt tòa biệt thự theo phong cách phương Tây rất đẹp và một cánh đồng hoa bìm bìm màu tím cực đẹp, cùng với vườn trái cây xa xa, tựa như thế giới trong truyện cổ tích.
Được rồi, không thể xem hình của tôi, chụp tạm nhà tôi sống tạm ở Trái Đất cho cậu nhìn xem, đường Thì Di, có đẹp không?
Phương Hòe Ninh nhìn câu nói bổ sung ở phía dưới và ba chữ “Người Xám Nhỏ”, cuối cùng nặng nền nhắm lại đôi mắt hơi đỏ lên…
Hận không thể cho mình một đấm!
— —
Người Xám Nhỏ (Grey alien): Người ngoài hành tinh màu xám
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.