Không Rải Cơm Chó Sẽ Phải Chết

Chương 7: Bánh bao & Yakult

San Hô Thụ

14/03/2022

Editor: Elf

- ----

Sau khi ghi hình xong, Hứa Thiên Tư để lại số tài khoản ngân hàng cho chương trình xong liền trở về trường học.

Các gameshow thường được ghi hình trước một tuần, sau đó được xử lí, chờ đến đúng ngày mới phát sóng.

Sau khi phát sóng, cô có thể nhận được 1000 NDT ( khoảng 3 triệu rưỡi VN)

Đừng thấy nguyên chủ theo đuổi idol từ Nam vô Bắc mà tưởng cô ấy giàu, thật ra là nghèo rớt mồng tơi, mỗi tháng cô ấy được 3000 tệ sinh hoạt, nguyên chủ dùng hết cho tiền mua vé máy bay và ăn ở.

Quan hệ của nguyên chủ với cha mẹ hình như không tốt lắm, cô tới đây lâu như vậy, nhưng chẳng thấy cuộc gọi nào từ gia đình.

Hứa Thiên Tư không có ký ức của nguyên chỉ, sợ bị lộ, nên cũng không tìm hiểu.

Đến bây giờ cô vẫn chưa nghe thấy giọng của "bố mẹ" ra sao.

Buổi chiều Hứa Thiên Tư còn có lớp tiếng Ý, cô nhanh chóng tới lớp, nhưng vẫn đến muộn.

Giáo viên Tiếng Ý là một người phụ nữ trung niên, rất cao, gầy, gò má cao, nhìn rất nghiêm nghị.

Nhìn thấy Hứa Thiên Tư, mặt trầm xuống.

"Đã vào học được 10p, em còn tới làm gì?"

Hứa Thiên Tư thành thật nói "Em xin lỗi cô", thái độ thừa nhận mình sai.

Kết quả giáo viên mặt càng đen.

"Lý do em đến trễ?"

Hứa Thiên Tư đương nhiên sẽ không nói là bởi vì cô đi ghi hình chương trình, cô ước gì vĩnh viễn không ai biết cô là người hát bài đó.

"Hẳn là bởi vì Lâm Úc đi, vừa rồi có người tin nóng nói tổ chương trình《 âm nhạc thiếu niên 》 mời anh ấy làm mentor, Lâm Úc cũng đã đồng ý."

Có người lên tiếng trả lời dùm cô.

Hứa Thiên Tư:

"Hả?...... Ồ, phải rồi ạ!"

Cô thản nhiên thừa nhận mà không có một chút áp lực nào.

Nghe nói chương trình 《 Âm nhạc thiếu niên 》muốn tuyển chọn thí sinh ở các trường ĐH lớn, nên các sinh viên tự nhiên sẽ vô cùng chú ý, nghe thấy tin này trong phòng học nháy mắt sôi nổi, tốp năm tốp ba tiến đến cùng nhau bàn luận, nói chuyện rôm rả.

—— U là trời, nam thần làm mentor? Đừng ai cản tôi, tôi nhất định phải báo danh!

—— Lâm Úc muốn tới? Thôi bỏ đi tôi không muốn nghe những cái nhận xét vớ vẩn của anh ta.

—— Hình như anh ta không thích lộ diện thì phải? Sao có thể tham gia Gameshow?

Mỗi người phát biểu ý kiến của mình.

Nhưng ồn ảo chỉ trong phút chốc đã im bặt, bởi vì họ nhận ra áp suất trong phòng đang dần thấp xuống.

Cô giáo:

"Hứa Thiên Tư, trình độ em thế này, mà dám nói mình đang theo đuổi idol, không sợ idol bị nói là fan không có học thức?...... Được rồi, vào đi."

Hứa Thiên Tư:

"Cảm ơn cô ạ. Rất xấu hổ...."

Nói xong ngoan ngoãn tìm vị trí trong góc ngồi xuống, lại vô tình khiến cho giáo viên tức giận.

Những giờ phút sau đó, Hứa Thiên Tư điên cuồng bị gọi lên trả lời đủ các loại câu hỏi, Hứa Thiên Tư không hề lúng túng mà bình tĩnh trả lời khiến cho một đám ngây người.

Trong sự ngây người đó, bọn họ dường như thấy lại cái ánh hào quang của một thủ khoa, thiếu nữ toàn năng.

Khi lớp học kết thúc, GV vừa thu dọn đồ đạc vừa nói:

"Hứa Thiên Tư, em đây là muốn học hành à."

Hứa Thiên Tư:

"Vâng, em cảm thấy cô nói đúng, học không giỏi không xứng theo đuổi idol."

Giáo viên:

"......"

Các bạn học:

"Phụt ——"

Lúc ra khỏi lớp học, các bạn học tiếp tục thảo luận chuyện Lâm Úc tham gia 《 âm nhạc thiếu niên 》

Vương Tử Hàm từ phía sau chạy tới chọc cô.

''Thật hay giả đấy?''

Dù sao cũng là fan cuồng lâu năm của Lâm Úc, những thông tin từ miệng Hứa Thiên Tư vẫn có chút thuyết phục.

Hứa Thiên Tư nghiêm túc nói:

"Giả đấy, tổ tiết mục đang tung dưa, không cần tin."

Trong danh sách khách mời có Chu Thiến Vận tham gia, không hề nói là Lâm Úc sẽ tới.

Vương Tử Hàm dễ dàng bị thuyết phục.

"À, thì ra là vậy. Cậu đã đăng kí cái mà tớ đã kéo cậu vào chưa?"

Hứa Thiên Tư:

"Chưa. Làm sao vậy?"

Vương Tử Hàm:

"Chủ diễn đàn cuối tuần tổ chương trình của《 âm nhạc thiếu niên 》sẽ đến trường tuyển chọn thành viên, để cho bạn nào quan tâm muốn tham gia thì có thể chuẩn bị. Nhưng anh ta chỉ đưa dưa thôi. Nếu dưa này là thật thì chắc chắc trường sẽ ra thông báo."

Hứa Thiên Tư nghiêm túc nghe xong, nói với Vương Tử Hàm:

"Cảm ơn cậu đã nói cho tớ."

Vương Tử Hàm có chút không thích ứng được với lời cảm ơn này, ngượng ngùng cười một cái.

"Không có gì đâu, tớ vẫn luôn thích giọng hát của cậu, trước đây cậu......Aizz, Tớ đã hối hận từ lâu."

"Vậy mình đi uống trà sữa đi!"

Vương Tử Hàm:

"...... Hả?"

"Đi nào——"



Bọn họ cùng nhau uống trà sữa, cùng nhau tay cầm tay đi WC, lại cùng chung sở thích ngắm cái anh đẹp trai, hai người nhanh chóng trở thành bạn của nhau.

Tình bạn của các cô gái luôn là một điều bí ẩn, đến thứ sáu có thể được về nhà, Vương Tử Hàm đã hận không thể mời Hứa Thiên Tư qua nhà cô chơi.

Hứa Thiên Tư từ chối, nhà Vương Tử Hàm không ở vùng trung tâm, đến thứ sáu cô ấy phải bắt xe về nhà.

Còn ba mẹ cô đều là diễn viên kịch, nên nhà cô ở bên cạnh nhà hát luôn cho tiện.

Có rất nhiều điểm biểu diễn nghệ thuật ở đó, kinh kịch (1), giao lưu CLB, học viện thư pháp và hội họa,... đều tập trung tại đây.

Khu nhà cô được mọi người gọi là "Khu nghệ sĩ thu nhỏ", người ở trong đây đều được gọi là giáo viên.

Tiểu khu gác cổng rất nghiêm ngặt, Hứa Thiên Tư phải dùng vân tay mới có thể vào cửa.

Nhà cô ở phía cuối khu, là một ngôi nhà hai tầng kiểu Phương Tây

Đi ngang qua phía nhà hàng xóm, cô thấy một chàng trai mặc áo nỉ trắng.

Cậu ta đứng ở góc tối, ngẩng đầu nhìn nhà cách đó không xa, không biết đang xem cái gì.

Tựa cảm thấy được có người đang nhìn, thanh niên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái rồi thôi.

Cách khá xa, cũng không thấy rõ mặt mũi thanh niên, nhưng trong lòng Hứa Thiên Tư vẫn ''wao cậu trai kia chắc hẳn đẹp lắm'', cũng không biết là con cái nhà ai.

Tới nhà, Hứa Thiên Tư thở sâu, lấy chìa khóa mở cửa.

Có một vở opera của Schubert đang được mở, rèm được mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trông rất mờ ảo.

Cô kéo vali vào, sau đó đóng cửa lại.

"Hứa Thiên Tư, con làm mất mặt mẹ quá."

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô

Hứa Thiên Tư quay đầu lại, một người phụ nữ cao quý ung dung đứng ở cầu thang xoắn ốc, lạnh lùng nhìn cô, là mẹ của nguyên chủ

"Con làm mất mặt mẹ?''

Hứa Thiên Tư không rõ tình huống, bình tĩnh hỏi

Hạ Miên:

"Con cho rằng mẹ không biết? Con ở đài truyền hình hát cái gì? Con là con gái, không thấy thẹn ư?''

Bà có đồng nghiệp ở đài truyền hình, người đó gửi cho bà một đoạn video hỏi "Đây có phải Thiên Tư nhà chị không?'', bà vừa nghe giọng liền biết đó là con mình, lại nghe được lời bài hát cùng đoạn đối thoại kia, xíu chút nữa ngất đi.

Hứa Thiên Tư vẻ mặt nghiêm túc nghĩ.

"Con cảm thấy cũng tốt mà, nhạc hay, lời cũng tốt, nghe hay mà mẹ."

Hạ Miên:

"Hứa Thiên Tư! Con trở về muốn làm mẹ tức chết phải không?"

Hứa Thiên Tư:

"......"

"Con theo đuổi idol đến mức ai cũng biết mẹ cũng không nói gì, bây giờ con lại vì Lâm Úc hát bài như thế, nói những lời không có liêm sỉ như vậy. Con đem mặt mũi mẹ với cha con vứt đi hết! Đến khi nào mới cho ba mẹ được cái mặt mũi?"

"Con được thủ khoa còn chưa đủ hãnh diện sao?''

Hứa Thiên Tư vốn định không nói gì, nhẫn nhịn, nhưng là trong lòng đột nhiên xúc động, liền hét lên.

"Con chán ghét nhạc kịch, hai người buộc con học. Được, con học. Người khác đi dạo phố thì con phải luyện giọng, người khác xem phim con cũng luyện giọng, người khác ăn cơm cũng là lúc con đang luyện giọng...... Bởi vì mẹ nói chỉ cần con thi thủ khoa mẹ sẽ không ép buộc con nữa. Vậy sao giờ mẹ dựa vào cái gì mà quản con? Con là con rối của cha mẹ sao? Con sinh ra là để làm cho cha mẹ hãnh diện? Cha mẹ làm gì con phải làm đó? Con nói cho mẹ biết, con thích hát cái gì con hát, nói cái gì con nói. Mẹ không có quyền nói con!"

Hạ Miên trợn to mắt, ngón tay run run chỉ vào cô có vẻ rất tức giận.

"Con nói cái gì? Mẹ dựa vào gì mà quản con? Vì con họ Hứa, cha mẹ nuôi con, nên con phải nghe theo. Con muốn hát cái gì thì hát? Được, về sau đừng hòng nhận được một xu, đi khỏi đây ngay đi, cô đi đâu mặc kệ, nhà này không có đứa con như cô."

"Được, con đi."

Hứa Thiên Tư kéo vali đi khỏi.

Hạ Miên chạy xuống lầu, nói to mới cô:

"Có bản lĩnh đi thì cũng đừng trở về!"

Rầm, bà đóng sầm cửa lại.

Bà đã tạo nghiệp gì, mà lại sinh ra cục nợ như vậy.

Hứa Thiên Tư vừa ra cửa liền không nhịn được mà ngồi sụp xuống.

Cô che ngực đập liên hồi, hỏi:

"Là như vậy sao?"

Áp lực gia đình, ủy khuất không thể nói, thuộc về nguyên chủ, cũng từng thuộc về cô

Vận mệnh hai người có rất nhiều điểm tương đồng

Đáng tiếc trả lời cô chỉ có những cảm xúc bất ổn đang dần dịu xuống.

Cô kéo vali chậm rãi đi bộ.

Đi chỗ nào bây giờ? Tổ tiết mục cũng chưa chuyển khoản cho cô, cô hiện tại còn không đủ tiền thuê một khách sạn giá bèo.

Mới đi được hai bước, cô lại nhìn thấy người con trai mặc lúc nãy.

Lần này cậu ấy thay đổi địa điểm, ngồi ở chiếc ghế bên đường, trông hơi cô đơn.

Cô dừng lại, dù sao cô cũng không có nơi nào để đi, Hứa Thiên Tư dứt khoát kéo vali qua đó. Đến gần xem, đúng là đẹp trai, khôi ngô tuấn tú.

Cô mỉm cười với đối phương, ngồi xuống phía còn lại của chiếc ghế.

Đối phương phản ứng lạnh nhạt, liếc nhìn cô một cái, rồi gật đầu, không có ý định mở miệng.

Hứa Thiên Tư cũng không ngại. Không biết qua bao lâu, bụng có chút đói, cô mở vali ra, lấy một túi bánh bao đã hấp còn có một lọ Yakult. Rồi nhìn chàng trai, cô đột nhiên cảm thấy ăn mình kì quá đi. Suy nghĩ một lúc cô lại lấy ra thêm 1 phần nữa.

Cô đưa cho chàng trai một phần:

''Anh ăn chung không?."

Lâm Úc: "

......"

Anh không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Hứa Thiên Tư. Anh không mang khẩu trang, không mang mắt kính, cũng không mang tai nghe chống ồn, sẽ không ai nhận ra anh

Nhưng đã trải qua đêm đó, không có khả năng cô sẽ không nhận ra.

Sao lại làm vẻ như không quen, lại còn chủ động mời ăn nữa nhỉ?

Có lẽ giọng cô dịu dàng mềm mại dễ nghe, anh cũng không cảm thấy quá khó chịu, anh chần chờ một chút rồi đưa tay nhận bánh bao nhỏ cùng Yakult. Sợ nói chuyện sẽ bị lộ, anh lấy di động ra, mở ghi chú, gõ hai chữ: "Cảm ơn."

Hứa Thiên Tư sửng sốt một chút, tiếc thật đấy, người đẹp như vậy mà không nói được.

May mắn còn có thể nghe được, nếu không thì quá đáng thương.



Cô cẩn thận che giấu sự thương cảm, cùng nói chuyện phiếm:

"Anh làm mất chìa khóa hả? Tìm quản lí chắc có thể mở khóa."

Lâm Úc lắc đầu.

Hứa Thiên Tư:

"A? Vậy sao anh ở đây?"

Lâm Úc xóa "Cảm ơn", ghi vào:

"Còn cô?"

Hứa Thiên Tư chỉ vào vali.

"Hầy, tôi bị đuổi khỏi nhà."

Lâm Úc nhớ ra còn chưa có kết quả giám định nữa, ở thế giới này, khả năng cô cũng trọng sinh như anh.

Anh lại xóa những từ trước đó,.

"Tôi cũng thế."

"A?"

Hứa Thiên Tư.

"Sao thế?"

Lâm Úc lại xóa.

"Sao cô bị đuổi?"

Hứa Thiên Tư:

"Anh đừng xóa nữa, chúng ta thêm WeChat đi, trò chuyện ở đó cho tiện''

Lâm Úc dừng một chút, tránh tầm mắt Hứa Thiên Tư, đem tên WeChat sửa lại một chút.

WeChat anh dùng tên thật.

Hứa Thiên Tư quét xong mã, kinh ngạc "A" một tiếng.

"Anh học thanh nhạc sao?"

Tên WeChat anh là Do Re Mi, avt cũng là một nốt nhạc.

Lâm Úc gật đầu.

Còn tên cô là "April".

Hứa Thiên Tư ôm đt gõ chữ:

"Anh học gì vậy?"

Anh lập tức nhắn lại:

"Cô nói chuyện, tôi nhắn tin."

"Soạn nhạc."

"Sao cô bỏ nhà đi?"

Hứa Thiên Tư bất đắc dĩ nói:

"Ba mẹ muốn tôi giống như bọn họ làm ca sĩ nhạc kịch, tôi không thích, cho nên liền cho tôi tự lực cánh sinh."

Đời trước cũng là như thế này, Cha mẹ cho rằng opera nhạc nước ngoài làm ố uế nhạc truyền thống, không yêu nước.

Lâm Úc đột nhiên nhìn cô, sau một lúc lâu, mới gửi tới ba chữ:

"Tôi cũng vậy."

Cha anh là nghệ sĩ đàn cổ cầm. (2)

Hồi nhỏ mọi người hay nói anh lớn lên sẽ kế thừa nghề của cha anh. Mặc kệ anh phản kháng, không ai để ý anh thích gì, tương lai muốn làm gì.

Nếu không phải anh đi theo cô mình thì chắc hẳn năm 13 tuổi anh phải đi học đàn cổ cầm.

Trong 10 năm, anh không về nhà.

Hứa Thiên Tư không nghĩ lại trùng hợp như vậy, cười ra tiếng:

"Chúng ta thật đáng thương."

Lâm Úc cười.

Đúng vậy, thật đáng thương.

Hai người lại ngồi nói chuyện một lúc, Hứa Thiên Tư phải về trường học.

Cô không có tiền, đồ ăn trong trường rẻ, KTX tạm thời chưa cần đóng tiền, là một nơi hoàn hảo cho tình huống bây giờ.

Cô hỏi còn anh thì sao, anh nói anh có người tới đón, bảo cô đi trước.

Hứa Thiên Tư đành phải đi trước, trước khi đi còn bảo anh:

''Mau ăn đi, không đói đó.''

Nhìn theo bóng dáng cô biến mất, Lâm Úc cúi đầu nhìn avt Wechat của cô, một cánh đồng hoa hướng dương đầy ánh mặt trời.

Anh đột nhiên mỉm cười, trong hoàn cảnh như này, sao anh còn tâm trí vui vẻ?

Anh đột nhiên đăng bài Weibo:

"Cảm ơn @Hứa Thiên Tư"

Cảm ơn vì làm anh dần thích nghi với tiếng động.

Cảm ơn vừa rồi cùng nói chuyện với anh.

Cảm ơn vì đã cho anh thấy, trên thế giới này, anh không cô đơn....

Đăng Weibo xong anh cầm bánh bao lên ăn.

Rất ngon.

Nhưng sau đó, người hâm mộ của anh phát điên.

- ----

(1) Kinh kịch: Kinh kịch ( 京剧Jīngjù) hay còn có tên gọi khác là kinh hí ( 京戏: Jīngxì). Đây là một thể loại ca kịch dân gian được lưu truyền của Trung Quốc. Kinh kịch đã được hình thành và phát triển mạnh tại khu vực Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của triều đại nhà Thanh.

(2) Đàn Cổ cầm

Lời editor: Làm cha mẹ mà ép đặt con cái quá đáng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Rải Cơm Chó Sẽ Phải Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook