Chương 5
Hoa Quyển
27/04/2022
Giang Tiểu Nhạc khó mà ngủ được một đêm yên giấc như vậy, khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Cậu hoảng hốt vài giây, mới phản ứng kịp chính mình đang ở đâu, bên người không có ai, tuy nhiên còn vương chút hơi ấm. Giang Tiểu Nhạc đã phát ngốc một hồi lâu, nghĩ thầm, khó trách có người lại thích ngủ cùng Trần Thúc.
Khi cậu ôm Trần Thúc ngủ, phá lệ mà cảm thấy vô cùng thoải mái, kiên định.
Giang Tiểu Nhạc mặc tốt quần áo đi ra phòng ngủ, Trần Thúc đang ở rửa mặt bên cạnh chuẩn bị đánh răng, sắc mặt hắn thật sự rất xấu, rất giống người khác thiếu hắn 80 trăm vạn.
Trần Thúc súc miệng, liếc mắt thấy Giang Tiểu Nhạc đứng cạnh cửa, nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Nhạc sắc khí sảng khoái càng thêm bực bội. Tối hôm qua, hắn không ngủ một đêm, thằng nhóc này hoàn toàn đem hắn làm gối ôm, ôm chặt đến mức làm hắn cảm thấy ngộp thở, người thiếu niên đang ở độ tuổi rực lửa, thân thể như lửa nóng, sinh sôi làm cho Trần Thúc sinh ra dục.
Trần Thúc muốn đẩy cậu ra, Giang Tiểu Nhạc mắt cũng không mở, hai tay đều ôm chặt, chân cũng kẹp chặt Trần Thúc, hô hấp phập phồng phả lên cổ hắn, cực kỳ giống chó con dính người. Trần Thúc không phải chưa từng cùng người khác ngủ qua, nhưng không có người nào, ngủ đến nửa đêm mà đá lên người hắn.
Giang Tiểu Nhạc dù sao cũng là kẻ tiền. Trần Thúc phun nước trong miệng ra, nói: "Tỉnh ngủ?"
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng. Trần Thúc nói: "Vậy trở về đi, đi thong thả không tiễn."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, tự nhiên có thể cảm thấy trong lời nói của hắn có vài phần kháng cự ghét bỏ, tức khắc có chút buồn bã.
Vòi nước tí tách chảy, Trần Thúc rửa tay, nước ấm chảy qua ngón tay thon gầy xinh đẹp, hắn nâng mắt lên, trong gương phản chiếu khuôn mặt nam nhân có vài phần tái nhợt, tóc quá dài, có điểm loạn, có vẻ tức giận, phảng phất tựa như giây trước gặp phải đồ hư thối ở trong nước bùn.
Trên mặt Trần Thúc không có gì biểu tình, lung tung bắt đầu chải tóc, đối Giang Tiểu Nhạc nói: "Trên bàn có bánh bao, cho nhóc miễn phí, về sau đừng có mà con mẹ nó học người ta đi tìm người bồi ngủ"
Giang Tiểu Nhạc ngẩn ra, "...... Úc."
Cậu chậm chạp không đi, Trần Thúc không biết làm thế nào, thế nhưng cũng không có mở miệng đuổi cậu. Hai người trầm mặc mà ăn xong bánh bao trên bàn. Bánh bao là Trần Thúc mua, đều là bánh bao lớn, Trần Thúc ăn hai cái liền uống sữa đậu nành, dư lại đều đưa cho Giang Tiểu Nhạc ăn sạch sẽ.
Trần Thúc tặc lưỡi, có thể ăn nhiều, một người ăn phần hai người, thằng nhóc này đến bây giờ không chết đói, thật là kỳ tích.
Ăn xong bữa sáng, Trần Thúc muốn ra cửa, khi hai người xuống lầu gặp phải một nữ nhân, đối phương giẫm lên giày cao gót, ánh mắt cô rung động dừng trên mặt Giang Tiểu Nhạc, thanh âm đều đề cao vài phần, nói: "Trần Thúc, mày mẹ nó điên rồi? Vị thành niên mà dám mang lên giường?"
Trần Thúc trong lòng phiền, nói: "Thằng nhóc này chính là tự mình đưa tới cửa."
Nữ nhân kia kinh ngạc mà mở to hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới Giang Tiểu Nhạc, nghiền ngẫm nói: "Cũng được nha."
"Em trai, cùng Trần ca ca của chúng tôi lên giường cảm giác như thế nào?"
Giang Tiểu Nhạc sắc mặt lãnh đạm, nhìn cô vài lần, quay đầu rời đi.
Nữ nhân kia nói chuyện với cậu mà cậu cũng tựa như không thèm để ý, cô dựa gần Trần Thúc cười như không cười mà nói: "Nhóc con này như vậy vẫn là non quá đi, Trần ca mày thế mà cũng hạ tay được."
Trần Thúc giữa mày giật giật, cười lạnh nói: "Cô thích? Cho cô."
Cô cười khanh khách nói: "Tao đối với nhóc con không có hứng thú, chỉ là tao tương đối tò mò" cô chuyển hướng nói nhỏ tai Trần Thúc: "Trần ca, tối hôm qua mày làm nó hay là nó làm mày?"
Trần Thúc: "......"
"Biến."
Cuối cùng, nữ nhân kia thực lòng thiệt tình mà nói Trần Thúc: "Trần Thúc, tuy rằng chúng ta làm nghề này không có kết cục tốt, nhưng mà có những thứ không nên chạm vào, vẫn là đừng chạm vào, nếu không rất phiền toái."
Trần Thúc: "......"
Cậu hoảng hốt vài giây, mới phản ứng kịp chính mình đang ở đâu, bên người không có ai, tuy nhiên còn vương chút hơi ấm. Giang Tiểu Nhạc đã phát ngốc một hồi lâu, nghĩ thầm, khó trách có người lại thích ngủ cùng Trần Thúc.
Khi cậu ôm Trần Thúc ngủ, phá lệ mà cảm thấy vô cùng thoải mái, kiên định.
Giang Tiểu Nhạc mặc tốt quần áo đi ra phòng ngủ, Trần Thúc đang ở rửa mặt bên cạnh chuẩn bị đánh răng, sắc mặt hắn thật sự rất xấu, rất giống người khác thiếu hắn 80 trăm vạn.
Trần Thúc súc miệng, liếc mắt thấy Giang Tiểu Nhạc đứng cạnh cửa, nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Nhạc sắc khí sảng khoái càng thêm bực bội. Tối hôm qua, hắn không ngủ một đêm, thằng nhóc này hoàn toàn đem hắn làm gối ôm, ôm chặt đến mức làm hắn cảm thấy ngộp thở, người thiếu niên đang ở độ tuổi rực lửa, thân thể như lửa nóng, sinh sôi làm cho Trần Thúc sinh ra dục.
Trần Thúc muốn đẩy cậu ra, Giang Tiểu Nhạc mắt cũng không mở, hai tay đều ôm chặt, chân cũng kẹp chặt Trần Thúc, hô hấp phập phồng phả lên cổ hắn, cực kỳ giống chó con dính người. Trần Thúc không phải chưa từng cùng người khác ngủ qua, nhưng không có người nào, ngủ đến nửa đêm mà đá lên người hắn.
Giang Tiểu Nhạc dù sao cũng là kẻ tiền. Trần Thúc phun nước trong miệng ra, nói: "Tỉnh ngủ?"
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng. Trần Thúc nói: "Vậy trở về đi, đi thong thả không tiễn."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, tự nhiên có thể cảm thấy trong lời nói của hắn có vài phần kháng cự ghét bỏ, tức khắc có chút buồn bã.
Vòi nước tí tách chảy, Trần Thúc rửa tay, nước ấm chảy qua ngón tay thon gầy xinh đẹp, hắn nâng mắt lên, trong gương phản chiếu khuôn mặt nam nhân có vài phần tái nhợt, tóc quá dài, có điểm loạn, có vẻ tức giận, phảng phất tựa như giây trước gặp phải đồ hư thối ở trong nước bùn.
Trên mặt Trần Thúc không có gì biểu tình, lung tung bắt đầu chải tóc, đối Giang Tiểu Nhạc nói: "Trên bàn có bánh bao, cho nhóc miễn phí, về sau đừng có mà con mẹ nó học người ta đi tìm người bồi ngủ"
Giang Tiểu Nhạc ngẩn ra, "...... Úc."
Cậu chậm chạp không đi, Trần Thúc không biết làm thế nào, thế nhưng cũng không có mở miệng đuổi cậu. Hai người trầm mặc mà ăn xong bánh bao trên bàn. Bánh bao là Trần Thúc mua, đều là bánh bao lớn, Trần Thúc ăn hai cái liền uống sữa đậu nành, dư lại đều đưa cho Giang Tiểu Nhạc ăn sạch sẽ.
Trần Thúc tặc lưỡi, có thể ăn nhiều, một người ăn phần hai người, thằng nhóc này đến bây giờ không chết đói, thật là kỳ tích.
Ăn xong bữa sáng, Trần Thúc muốn ra cửa, khi hai người xuống lầu gặp phải một nữ nhân, đối phương giẫm lên giày cao gót, ánh mắt cô rung động dừng trên mặt Giang Tiểu Nhạc, thanh âm đều đề cao vài phần, nói: "Trần Thúc, mày mẹ nó điên rồi? Vị thành niên mà dám mang lên giường?"
Trần Thúc trong lòng phiền, nói: "Thằng nhóc này chính là tự mình đưa tới cửa."
Nữ nhân kia kinh ngạc mà mở to hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới Giang Tiểu Nhạc, nghiền ngẫm nói: "Cũng được nha."
"Em trai, cùng Trần ca ca của chúng tôi lên giường cảm giác như thế nào?"
Giang Tiểu Nhạc sắc mặt lãnh đạm, nhìn cô vài lần, quay đầu rời đi.
Nữ nhân kia nói chuyện với cậu mà cậu cũng tựa như không thèm để ý, cô dựa gần Trần Thúc cười như không cười mà nói: "Nhóc con này như vậy vẫn là non quá đi, Trần ca mày thế mà cũng hạ tay được."
Trần Thúc giữa mày giật giật, cười lạnh nói: "Cô thích? Cho cô."
Cô cười khanh khách nói: "Tao đối với nhóc con không có hứng thú, chỉ là tao tương đối tò mò" cô chuyển hướng nói nhỏ tai Trần Thúc: "Trần ca, tối hôm qua mày làm nó hay là nó làm mày?"
Trần Thúc: "......"
"Biến."
Cuối cùng, nữ nhân kia thực lòng thiệt tình mà nói Trần Thúc: "Trần Thúc, tuy rằng chúng ta làm nghề này không có kết cục tốt, nhưng mà có những thứ không nên chạm vào, vẫn là đừng chạm vào, nếu không rất phiền toái."
Trần Thúc: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.