Chương 10: Chương 11
Tùy Phong Phi
05/10/2016
“Ừ.” Mặc dù tôi vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn gật gật đầu, cực thẳng thắn mà thừa nhận, “Từ sau hôm anh và hắn chính thức chia tay, em liền dọn tới đó ở.”
Nghe xong những lời này, Lý Thâm lại không hề tức giận, chỉ bình tĩnh đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng yên không nói.
Tôi đương nhiên cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Lý Thâm nhẹ nhàng mở miệng nói: “Lý Tân Kỳ, cậu thực sự thích Tần Tiếu Dương như vậy?”
“…Phải.” Ngừng một chút, trong nháy mắt lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, giọng nói không khỏi mềm xuống vài phần, “Từ bảy năm trước, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, em đã thích hắn rồi.”
“Ò.” Lý Thâm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt quét mắt liếc tôi, hỏi, “Vậy, cậu có còn nhớ hay không, ngày trước khi tôi giới thiệu Tần Tiếu Dương cho cha và dì, bọn họ có phản ứng thế nào?”
“Mẹ sợ tới mức thiếu chút nữa thì té xíu, cha tức giận đến nỗi suốt ba ngày không nói một lời nào.”
“Đây là một con đường rất khó đi, cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ càng trước, rồi hẵng quyết định có nên tiếp tục hay không.” Giọng anh khàn và nhỏ, ánh mắt u thâm tựa thủy, “Dù sao thời gian sau này, chỉ có tình yêu thôi vẫn là chưa đủ.”
“À.” Tôi ngơ ngẩn ứng một tiếng, đáy lòng kinh ngạc vạn phần.
Lý Thâm kia từ trước đến nay lãnh mạc vô tình, thế nào lại có thể nói ra những lời như vậy? Không lẽ… anh đang lo lắng cho tôi sao?
Đương nghĩ ngợi, liền thấy nam tử trước mắt hơi nhíu mày, anh lạnh lùng hỏi: “Câu trả lời của cậu là gì?”
“Bất luận thế nào, em cũng muốn ở bên cạnh Tần Tiếu Dương.”
“Cho dù sẽ bởi vậy mà làm cho cha mẹ tức giận? Cho dù tương lai phải chịu đủ lời dèm pha của người ngoài? Cho dù sau cùng người phải chịu tổn thương sẽ chỉ là chính cậu?”
“Em… em không quan tâm.”
“…Được.” Lý Thâm khẽ thở dài một tiếng, quay đầu đi, không nhìn tôi nữa, chỉ thấp giọng phun ra mấy chữ, “Tôi hiểu rồi.”
Dứt lời, anh chầm chậm đứng lên.
“Anh?”
“Không còn sớm nữa, tôi về nhà trước.” Anh dừng một lát, liếc mắt nhìn tôi một cái thật nhanh, lại lập tức quay đầu đi chỗ khác, nói, “Cậu uống ít thôi, tự giữ gìn thân thể.”
“Ừ.”
“Phải rồi, sao hôm nay cậu không mặc áo khoác?”
“A?” Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, vội vàng đem khuy cổ cài lại, nói, “Dù sao cũng không quá lạnh.”
“Đã là tháng mười một, sao có thể không lạnh? Sau này đi ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều đồ một chút, cẩn thận cảm lạnh.” Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ngoài của mình ra, tiện tay ném vào trong lòng tôi. Sau đó cũng không nhiều lời nữa, chỉ xoay người đi thẳng, bước thật nhanh tới cửa quán bar.
Tôi lấy làm kinh hãi, ngồi ngốc tại chỗ suốt một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
“Anh!” Duỗi tay ra, kéo mạnh ống tay áo của anh.
“Sao? Còn chuyện gì?”
“Em…” Miệng mở ra khép lại, vẫn không biết nên nói gì cho phải, do dự hồi lâu, mới lí nhí hai chữ, “Xin lỗi.”
Im lặng.
Một lát sau, Lý Thâm cuối cùng cũng quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt anh vẫn băng lãnh như trước, bên môi lại thêm một tia tiếu ý, thuận tay gạt mớ tóc lòa xòa trước trán tôi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Lý Tân Kỳ, tạm biệt.”
Dứt lời, chầm chậm gỡ tay tôi ra, tiếp tục đi về phía trước.
Đêm lạnh như nước.
Anh mặc một tấm áo sơ mi mỏng manh, đi thẳng vào bóng đêm mênh mang mờ mịt, tay áo bay bay, không hề quay đầu lại.
Tôi lúc này đã chẳng còn hứng thú uống rượu, vì thế vẫy vẫy tay chào Chu Lẫm, cũng đi ra khỏi quán bar luôn. Trước mặt là một con đường dài đằng đẵng, từng cột đèn đường nối tiếp nhau, chiếc áo khoác trong lòng tôi mơ hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm của ai đó, đáy lòng lại chỉ cảm thấy một mảnh băng hàn.
Mặc dù cùng sống với nhau suốt mười mấy năm, Lý Thâm lại rất ít khi nói lời tạm biệt với tôi, lần đầu tiên anh nói ra hai chữ tạm biệt này là khi nào? Vì sao tôi lại không nhớ gì cả?
Tôi vốn tưởng rằng mình có thể vì tình yêu mà bất chấp hết thảy, nhưng vào thời khắc này… lại cảm thấy hối hận.
Đều là lỗi của tôi.
Tôi lúc trước không nên gặp Tần Tiếu Dương. Cho dù không cẩn thận mà quen biết hắn, yêu hắn, cũng không nên tranh giành với anh trai mình. Nếu như không có sự can dự của tôi, hai người bọn họ cho dù cãi lộn, cuối cùng nhất định vẫn sẽ làm hòa không phải sao?
Tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ, từng bước đi về phía trước, cuối cùng lại vẫn về nhà Tần Tiếu Dương. Khi đẩy cửa tiến vào, đã thấy hắn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
“Giám đốc Tần, anh về rồi sao?”
“Ừ, bữa tiệc kết thúc sớm.” Hắn gật gật đầu, cười, “Tiểu Lý thì sao? Cũng đã muộn như vậy rồi, sao còn chạy ra ngoài chơi?”
“Tôi nhàn rỗi nên buồn chán, đi uống chút rượu thôi.” Cúi thấp đầu, có chút chột dạ, không nói ra chuyện mình và Lý Thâm vừa gặp nhau.
“Ò.” Tần Tiếu Dương liếc nhìn tôi, đột nhiên thoáng sửng sốt, thần sắc khẽ biến.
“Giám đốc Tần?”
“Tiểu Lý, cậu…” Hắn đứng bật dậy, bước nhanh về phía tôi, nhíu mày, do dự hỏi, “Chiếc áo khoác trong tay cậu là lấy từ chỗ nào?”
“A?”
Mắt hắn nhìn thẳng vào tôi chăm chú, lại hỏi một câu: “Của Lý Thâm?”
“Ách,” Tôi hô hấp cứng lại, cười khan, “Giám đốc Tần thực lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.”
Hắn không để ý tới lời tôi nói, chỉ chặt chẽ bắt lấy cổ tay tôi, tiếp tục truy vấn: “Hôm nay cậu gặp Lý Thâm, có phải không?”
Tôi biết rõ không thể gạt được hắn, chỉ đành thành thật trả lời: “Phải, tình cờ gặp trong quán bar.”
Nghe vậy, Tần Tiếu Dương mị mị mắt, lông mày nhíu lại càng chặt, thì thầm lẩm bẩm: “Hắn từ trước tới nay chưa từng đến những nơi như vậy.”
“Có lẽ bởi vì lâu rồi tôi không về nhà, anh tôi mới chạy tới quán rượu tìm tôi.”
“Thì ra là vậy.” Tần Tiếu Dương vốn đang ngẩn người, lập tức bật cười khẽ, biểu tình ôn nhu, ánh mắt lại mang vài phần quái dị, nhấn nhá từng chữ, “Hắn quả nhiên rất quan tâm tới cậu.”
Trái tim tôi đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của hắn có thâm ý, rồi lại thực sự đoán không ra ý tứ bên trong, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Có lẽ vậy.”
“Chiếc áo này cũng là hắn cố ý cởi ra cho cậu mặc?”
“Ừ.”
“A,” Tần Tiếu Dương nhếch nhếch môi, nụ cười xán lạn, con ngươi đen trong veo tựa thủy, nhu thanh hỏi, “Lý Tân Kỳ, cậu rốt cuộc thích tôi bao nhiêu?”
Nghe xong những lời này, Lý Thâm lại không hề tức giận, chỉ bình tĩnh đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng yên không nói.
Tôi đương nhiên cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Lý Thâm nhẹ nhàng mở miệng nói: “Lý Tân Kỳ, cậu thực sự thích Tần Tiếu Dương như vậy?”
“…Phải.” Ngừng một chút, trong nháy mắt lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, giọng nói không khỏi mềm xuống vài phần, “Từ bảy năm trước, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, em đã thích hắn rồi.”
“Ò.” Lý Thâm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt quét mắt liếc tôi, hỏi, “Vậy, cậu có còn nhớ hay không, ngày trước khi tôi giới thiệu Tần Tiếu Dương cho cha và dì, bọn họ có phản ứng thế nào?”
“Mẹ sợ tới mức thiếu chút nữa thì té xíu, cha tức giận đến nỗi suốt ba ngày không nói một lời nào.”
“Đây là một con đường rất khó đi, cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ càng trước, rồi hẵng quyết định có nên tiếp tục hay không.” Giọng anh khàn và nhỏ, ánh mắt u thâm tựa thủy, “Dù sao thời gian sau này, chỉ có tình yêu thôi vẫn là chưa đủ.”
“À.” Tôi ngơ ngẩn ứng một tiếng, đáy lòng kinh ngạc vạn phần.
Lý Thâm kia từ trước đến nay lãnh mạc vô tình, thế nào lại có thể nói ra những lời như vậy? Không lẽ… anh đang lo lắng cho tôi sao?
Đương nghĩ ngợi, liền thấy nam tử trước mắt hơi nhíu mày, anh lạnh lùng hỏi: “Câu trả lời của cậu là gì?”
“Bất luận thế nào, em cũng muốn ở bên cạnh Tần Tiếu Dương.”
“Cho dù sẽ bởi vậy mà làm cho cha mẹ tức giận? Cho dù tương lai phải chịu đủ lời dèm pha của người ngoài? Cho dù sau cùng người phải chịu tổn thương sẽ chỉ là chính cậu?”
“Em… em không quan tâm.”
“…Được.” Lý Thâm khẽ thở dài một tiếng, quay đầu đi, không nhìn tôi nữa, chỉ thấp giọng phun ra mấy chữ, “Tôi hiểu rồi.”
Dứt lời, anh chầm chậm đứng lên.
“Anh?”
“Không còn sớm nữa, tôi về nhà trước.” Anh dừng một lát, liếc mắt nhìn tôi một cái thật nhanh, lại lập tức quay đầu đi chỗ khác, nói, “Cậu uống ít thôi, tự giữ gìn thân thể.”
“Ừ.”
“Phải rồi, sao hôm nay cậu không mặc áo khoác?”
“A?” Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, vội vàng đem khuy cổ cài lại, nói, “Dù sao cũng không quá lạnh.”
“Đã là tháng mười một, sao có thể không lạnh? Sau này đi ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều đồ một chút, cẩn thận cảm lạnh.” Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ngoài của mình ra, tiện tay ném vào trong lòng tôi. Sau đó cũng không nhiều lời nữa, chỉ xoay người đi thẳng, bước thật nhanh tới cửa quán bar.
Tôi lấy làm kinh hãi, ngồi ngốc tại chỗ suốt một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
“Anh!” Duỗi tay ra, kéo mạnh ống tay áo của anh.
“Sao? Còn chuyện gì?”
“Em…” Miệng mở ra khép lại, vẫn không biết nên nói gì cho phải, do dự hồi lâu, mới lí nhí hai chữ, “Xin lỗi.”
Im lặng.
Một lát sau, Lý Thâm cuối cùng cũng quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt anh vẫn băng lãnh như trước, bên môi lại thêm một tia tiếu ý, thuận tay gạt mớ tóc lòa xòa trước trán tôi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Lý Tân Kỳ, tạm biệt.”
Dứt lời, chầm chậm gỡ tay tôi ra, tiếp tục đi về phía trước.
Đêm lạnh như nước.
Anh mặc một tấm áo sơ mi mỏng manh, đi thẳng vào bóng đêm mênh mang mờ mịt, tay áo bay bay, không hề quay đầu lại.
Tôi lúc này đã chẳng còn hứng thú uống rượu, vì thế vẫy vẫy tay chào Chu Lẫm, cũng đi ra khỏi quán bar luôn. Trước mặt là một con đường dài đằng đẵng, từng cột đèn đường nối tiếp nhau, chiếc áo khoác trong lòng tôi mơ hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm của ai đó, đáy lòng lại chỉ cảm thấy một mảnh băng hàn.
Mặc dù cùng sống với nhau suốt mười mấy năm, Lý Thâm lại rất ít khi nói lời tạm biệt với tôi, lần đầu tiên anh nói ra hai chữ tạm biệt này là khi nào? Vì sao tôi lại không nhớ gì cả?
Tôi vốn tưởng rằng mình có thể vì tình yêu mà bất chấp hết thảy, nhưng vào thời khắc này… lại cảm thấy hối hận.
Đều là lỗi của tôi.
Tôi lúc trước không nên gặp Tần Tiếu Dương. Cho dù không cẩn thận mà quen biết hắn, yêu hắn, cũng không nên tranh giành với anh trai mình. Nếu như không có sự can dự của tôi, hai người bọn họ cho dù cãi lộn, cuối cùng nhất định vẫn sẽ làm hòa không phải sao?
Tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ, từng bước đi về phía trước, cuối cùng lại vẫn về nhà Tần Tiếu Dương. Khi đẩy cửa tiến vào, đã thấy hắn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
“Giám đốc Tần, anh về rồi sao?”
“Ừ, bữa tiệc kết thúc sớm.” Hắn gật gật đầu, cười, “Tiểu Lý thì sao? Cũng đã muộn như vậy rồi, sao còn chạy ra ngoài chơi?”
“Tôi nhàn rỗi nên buồn chán, đi uống chút rượu thôi.” Cúi thấp đầu, có chút chột dạ, không nói ra chuyện mình và Lý Thâm vừa gặp nhau.
“Ò.” Tần Tiếu Dương liếc nhìn tôi, đột nhiên thoáng sửng sốt, thần sắc khẽ biến.
“Giám đốc Tần?”
“Tiểu Lý, cậu…” Hắn đứng bật dậy, bước nhanh về phía tôi, nhíu mày, do dự hỏi, “Chiếc áo khoác trong tay cậu là lấy từ chỗ nào?”
“A?”
Mắt hắn nhìn thẳng vào tôi chăm chú, lại hỏi một câu: “Của Lý Thâm?”
“Ách,” Tôi hô hấp cứng lại, cười khan, “Giám đốc Tần thực lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.”
Hắn không để ý tới lời tôi nói, chỉ chặt chẽ bắt lấy cổ tay tôi, tiếp tục truy vấn: “Hôm nay cậu gặp Lý Thâm, có phải không?”
Tôi biết rõ không thể gạt được hắn, chỉ đành thành thật trả lời: “Phải, tình cờ gặp trong quán bar.”
Nghe vậy, Tần Tiếu Dương mị mị mắt, lông mày nhíu lại càng chặt, thì thầm lẩm bẩm: “Hắn từ trước tới nay chưa từng đến những nơi như vậy.”
“Có lẽ bởi vì lâu rồi tôi không về nhà, anh tôi mới chạy tới quán rượu tìm tôi.”
“Thì ra là vậy.” Tần Tiếu Dương vốn đang ngẩn người, lập tức bật cười khẽ, biểu tình ôn nhu, ánh mắt lại mang vài phần quái dị, nhấn nhá từng chữ, “Hắn quả nhiên rất quan tâm tới cậu.”
Trái tim tôi đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của hắn có thâm ý, rồi lại thực sự đoán không ra ý tứ bên trong, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Có lẽ vậy.”
“Chiếc áo này cũng là hắn cố ý cởi ra cho cậu mặc?”
“Ừ.”
“A,” Tần Tiếu Dương nhếch nhếch môi, nụ cười xán lạn, con ngươi đen trong veo tựa thủy, nhu thanh hỏi, “Lý Tân Kỳ, cậu rốt cuộc thích tôi bao nhiêu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.