Chương 25: Chương 26
Tùy Phong Phi
05/10/2016
Sau khi tôi nghe anh nói những lời này, quả thực an tâm hơn, đem những phiền não loạn thất bát tao ném ra sau đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày tiếp theo lại sóng yên biển lặng.
Cũng không lâu sau, cơ thể của tôi đã khỏe hẳn, cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Lúc Lý Thâm ở trong phòng bệnh giúp tôi thu dọn đồ đạc, vừa gập lại quần áo vừa thờ ơ hỏi: “Sau khi cậu xuất viện sẽ quay về đâu ở? Nhà Tần Tiếu Dương, hay nhà mình?”
Tôi ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mình chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này.
Tần Tiếu Dương đã nói rõ rằng không thích tôi, nếu tôi còn chạy tới nhà hắn, không khỏi có chút hiềm nghi liều chết quấn lấy, nhưng nếu cứ như vậy cắt đứt quan hệ thì chung quy vẫn cảm thấy không nỡ.
Giữa lúc còn đang chần chừ, chợt nghe thấy tiếng Lý Thâm khe khẽ thở dài, anh đưa tay tới gõ một cái lên trán tôi, diện vô biểu tình nói: “Nói chung hôm nay cứ về nhà cha mẹ ăn bữa cơm đi. Cha và dì mặc dù không biết chuyện cậu bị thương, nhưng đã lâu như vậy rồi chưa thấy cậu, nhiều ít cũng có chút lo lắng.”
“A,” Tôi gật đầu, vội đáp ứng cuống quýt, “Được.”
Sau đó Lý Thâm không nói gì nữa, chỉ thuần thục thu xếp tất cả mọi thứ thật hoàn chỉnh, mang theo một túi hành lý to ra khỏi phòng bệnh. Tôi răm rắp đi theo phía sau anh, lúc nhìn bóng lưng quen thuộc nọ từ xa, tim đập dồn dập khó hiểu.
Bất giác lại suy tư về vấn đề kia: người tôi thích đến tột cùng là ai?
Khi nhớ tới Tần Tiếu Dương, trong lòng tôi sẽ ẩn ẩn phát đau, còn khi ở cùng một chỗ với Lý Thâm, lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng, tay chân mềm nhũn. Tôi yêu đơn phương một người suốt bảy năm ròng, từ trước tới giờ đều dũng cảm tiến về phía trước, phấn đấu quên mình, chuyện đến ngày hôm nay mới đột nhiên phát hiện ra mình kỳ thực không hiểu ái tình.
Nếu ngay từ đầu chưa từng để vuột mất Lý Thâm, nếu như sau đó không gặp Tần Tiếu Dương, có phải sẽ không do dự khó quyết như bây giờ không? Đều bởi vì tôi phát giác quá muộn, hai người kia mới có thể hãm sâu xuống bùn lầy, chịu hết mọi giày vò.
Thì ra, người thực sự sai… vẫn luôn là tôi.
Giữa lúc tôi còn đang hồ tư loạn tưởng, Lý Thâm đã thuận lợi hoàn thành thủ tục xuất viện, quay đầu lại hướng về phía tôi vẫy vẫy tay. Tôi ngoan ngoãn bắt kịp bước chân anh, tâm bất tại yên ngồi vào trong xe, tiếp túc phát ngốc.
Sau khi đi được một lát, Lý Thâm đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng: “Lý Tân Kỳ.”
“Hả?” Tôi giật mình, đột nhiên hoàn hồn lại, “Cái gì?”
Anh liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Đừng nhíu mày.”
“… Hả?”
Anh vươn một tay tới, nhẹ nhàng đảo qua nơi giữa hai hàng lông mày của tôi, nói: “Không có gì đáng phải phiền não cả, cậu chỉ cần đi thẳng về phía trước là được rồi. Bất luận cuối cùng cậu chọn Tần Tiếu Dương, hay là….” Anh ngừng một chút, nghiến răng, “Anh đều sẽ giúp cậu loại bỏ tất cả mọi chướng ngại.”
Nghe vậy, tôi ngoảnh đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau mới cảm thấy ngực kinh hoàng đập dồn dập, hô hấp rối loạn.
Một câu nói này, hẳn chính là cái mà người ta vẫn gọi là điềm ngôn mật ngữ đi? Nhưng Lý Thâm lại dùng biểu tình băng lãnh như vậy để nói ra, từ đầu tới cuối đều bình bình tĩnh tĩnh, thần sắc như thường.
Chậc, anh rốt cuộc phải tàn khốc đến loại bộ dạng nào mới cam tâm đây?
Nghĩ vậy khóe môi bất giác cong lên, bật cười khẽ, đem những ái hận tình cừu tạm thời đặt sang một bên, chỉ chuyên chú nhìn người bên cạnh.
Tôi trước đây vẫn luôn cho rằng Tần Tiếu Dương dung mạo tuấn mỹ, trong mắt tới tới lui lui đều chỉ có một mình hắn, giờ phút này mới tử tế nhìn thử, phát hiện ra diện mạo Lý Thâm kỳ thực cũng vô cùng đẹp. Anh đã từng là thanh mai trúc mã của tôi, sau lại đột nhiên trở thành anh trai của tôi, sau đó… có khả năng trở thành người yêu không?
Hay là, cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời khỏi tôi, từ đó về sau hình đồng mạch lộ*?
(*chỉ người đã từng quen thuộc lại bởi vì một sự tình nào đó mà không qua lại nữa, đa phần là chỉ bạn bè hoặc người yêu khắc cốt ghi tâm, coi tất cả đều như chưa từng phát sinh, từ nay về sau đường ai nấy đi)
Vừa nghĩ tới điểm này, tay trái lại bất ngờ cử động, dè dặt nắm lấy vạt áo anh.
Lý Thâm sau một lúc lâu mới phát hiện ra việc này, tranh thủ liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Sắp về đến nhà rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe quả thực đã chạy vào con đường quen thuộc, rất nhanh liền dừng lại trước một tòa chung cư.
Tôi và Lý Thâm cùng xuống xe, lại cùng đi lên cầu thang, lúc sắp đến cửa nhà anh bỗng ngừng bước, đưa tay chỉnh trang lại áo của tôi, nói: “Đừng lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó, hiếm có được một lần về nhà, chí ít cũng nên xốc lên tinh thần.”
“Vâng.” Tôi kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Tốt lắm.” Lý Thâm xoa nhẹ hai má tôi, hài lòng gật đầu, sau đó kéo tay tôi tiến vào cửa.
Cha vẫn như mọi khi không có ở nhà, chỉ có một mình mẹ đang bận bịu trong bếp. Bà vừa nhìn thấy tôi liền nhào ngay tới, thở phì phì trách mắng: “Thằng nhỏ hư, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi?”
“Xin lỗi, gần đây công việc của con khá bận rộn.”
“Hừ, nếu không phải anh con nhắc nhở, chỉ e căn bản con sẽ chẳng nghĩ tới chuyện quay về đây phải không?”
“Cái đó…” Khóe miệng giật giật, cười gượng.
Lý Thâm không nói lời nào, chỉ chậm rãi buông tay tôi ra, tự nhiên như thường đi đến ngồi xuống ghế sô pha, lật báo ra đọc.
Còn tôi lại bị mẹ bắt vào trong bếp hỗ trợ.
Sau khi trách mắng cằn nhằn liên miên một hồi, đột nhiên mẹ chớp chớp mắt nhìn tôi, thần thần bí bí hỏi: “Tiểu Kỳ, con có cảm thấy… dạo này anh con có chút kỳ quái không?”
“Sao có thể? Rõ ràng vẫn như ngày thường mà.”
“Nó lúc trước mạc danh kỳ diệu chia tay với Tần Tiếu Dương, sau lại như điên điên khùng khùng muốn kết hôn với người phụ nữ xa lạ, từ việc mời khách khứa đến chuẩn bị tiệc rượu đều tự tay ôm đồm hết. Đến khi hôn lễ thực sự tới rồi, lại chạy mất không thấy bóng dáng, ngày hôm sau đầy người thương tích quay về, ngay cả một lời giải thích cũng kiên quyết không nói. Lẽ nào như vậy còn chưa đủ kỳ quái sao?”
“… Quả thực.” Tôi ứng tiếng, đáy lòng co rút một trận đau đớn.
Những hành vi không hề ăn khớp ấy, quả thực vô cùng kỳ quái, mà tất cả những việc này, toàn bộ đều chỉ vì tôi. Vì… một Lý Tân Kỳ căn bản không yêu anh.
“Anh con tuổi cũng không còn nhỏ, bất luận nó thích đàn ông hay phụ nữ, vẫn nên tìm một người cố định đi thôi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, vâng vâng dạ dạ, trong lòng thầm nghĩ, nếu anh quyết định người theo cả đời kia là tôi, không biết mẫu thân đại nhân sẽ có cảm nghĩ gì?
“Ôi trời, nước tương lại dùng hết rồi.” Mẹ cau mày, vừa thái rau vừa gọi tôi, “Tiểu Kỳ, tới siêu thị mua một chai về đi.”
“Ò.” Tôi ngày thường đã bị sai bảo thành quen, vậy nên ngoan ngoãn lĩnh mệnh, xoay người ra khỏi nhà bếp.
Lúc đi qua phòng khách, Lý Thâm ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi, hỏi: “Đi ra ngoài mua đồ?”
“Vâng, mua nước tương.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, bên môi mơ hồ phiếm lên ý cười, tùy tay đặt tờ báo xuống, chậm rãi đứng lên, nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Sau đó cũng không chờ tôi đáp ứng, liền bước nhanh đến bên cạnh tôi.
Tôi ngốc trệ, vội vàng cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của anh. Cũng không hiểu tại sao, chỉ là đối diện với đôi mắt đen u u ám ám kia, tay chân liền phát run nhè nhẹ, vạn phần căng thẳng.
Mấy ngày tiếp theo lại sóng yên biển lặng.
Cũng không lâu sau, cơ thể của tôi đã khỏe hẳn, cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Lúc Lý Thâm ở trong phòng bệnh giúp tôi thu dọn đồ đạc, vừa gập lại quần áo vừa thờ ơ hỏi: “Sau khi cậu xuất viện sẽ quay về đâu ở? Nhà Tần Tiếu Dương, hay nhà mình?”
Tôi ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mình chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này.
Tần Tiếu Dương đã nói rõ rằng không thích tôi, nếu tôi còn chạy tới nhà hắn, không khỏi có chút hiềm nghi liều chết quấn lấy, nhưng nếu cứ như vậy cắt đứt quan hệ thì chung quy vẫn cảm thấy không nỡ.
Giữa lúc còn đang chần chừ, chợt nghe thấy tiếng Lý Thâm khe khẽ thở dài, anh đưa tay tới gõ một cái lên trán tôi, diện vô biểu tình nói: “Nói chung hôm nay cứ về nhà cha mẹ ăn bữa cơm đi. Cha và dì mặc dù không biết chuyện cậu bị thương, nhưng đã lâu như vậy rồi chưa thấy cậu, nhiều ít cũng có chút lo lắng.”
“A,” Tôi gật đầu, vội đáp ứng cuống quýt, “Được.”
Sau đó Lý Thâm không nói gì nữa, chỉ thuần thục thu xếp tất cả mọi thứ thật hoàn chỉnh, mang theo một túi hành lý to ra khỏi phòng bệnh. Tôi răm rắp đi theo phía sau anh, lúc nhìn bóng lưng quen thuộc nọ từ xa, tim đập dồn dập khó hiểu.
Bất giác lại suy tư về vấn đề kia: người tôi thích đến tột cùng là ai?
Khi nhớ tới Tần Tiếu Dương, trong lòng tôi sẽ ẩn ẩn phát đau, còn khi ở cùng một chỗ với Lý Thâm, lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng, tay chân mềm nhũn. Tôi yêu đơn phương một người suốt bảy năm ròng, từ trước tới giờ đều dũng cảm tiến về phía trước, phấn đấu quên mình, chuyện đến ngày hôm nay mới đột nhiên phát hiện ra mình kỳ thực không hiểu ái tình.
Nếu ngay từ đầu chưa từng để vuột mất Lý Thâm, nếu như sau đó không gặp Tần Tiếu Dương, có phải sẽ không do dự khó quyết như bây giờ không? Đều bởi vì tôi phát giác quá muộn, hai người kia mới có thể hãm sâu xuống bùn lầy, chịu hết mọi giày vò.
Thì ra, người thực sự sai… vẫn luôn là tôi.
Giữa lúc tôi còn đang hồ tư loạn tưởng, Lý Thâm đã thuận lợi hoàn thành thủ tục xuất viện, quay đầu lại hướng về phía tôi vẫy vẫy tay. Tôi ngoan ngoãn bắt kịp bước chân anh, tâm bất tại yên ngồi vào trong xe, tiếp túc phát ngốc.
Sau khi đi được một lát, Lý Thâm đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng: “Lý Tân Kỳ.”
“Hả?” Tôi giật mình, đột nhiên hoàn hồn lại, “Cái gì?”
Anh liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Đừng nhíu mày.”
“… Hả?”
Anh vươn một tay tới, nhẹ nhàng đảo qua nơi giữa hai hàng lông mày của tôi, nói: “Không có gì đáng phải phiền não cả, cậu chỉ cần đi thẳng về phía trước là được rồi. Bất luận cuối cùng cậu chọn Tần Tiếu Dương, hay là….” Anh ngừng một chút, nghiến răng, “Anh đều sẽ giúp cậu loại bỏ tất cả mọi chướng ngại.”
Nghe vậy, tôi ngoảnh đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau mới cảm thấy ngực kinh hoàng đập dồn dập, hô hấp rối loạn.
Một câu nói này, hẳn chính là cái mà người ta vẫn gọi là điềm ngôn mật ngữ đi? Nhưng Lý Thâm lại dùng biểu tình băng lãnh như vậy để nói ra, từ đầu tới cuối đều bình bình tĩnh tĩnh, thần sắc như thường.
Chậc, anh rốt cuộc phải tàn khốc đến loại bộ dạng nào mới cam tâm đây?
Nghĩ vậy khóe môi bất giác cong lên, bật cười khẽ, đem những ái hận tình cừu tạm thời đặt sang một bên, chỉ chuyên chú nhìn người bên cạnh.
Tôi trước đây vẫn luôn cho rằng Tần Tiếu Dương dung mạo tuấn mỹ, trong mắt tới tới lui lui đều chỉ có một mình hắn, giờ phút này mới tử tế nhìn thử, phát hiện ra diện mạo Lý Thâm kỳ thực cũng vô cùng đẹp. Anh đã từng là thanh mai trúc mã của tôi, sau lại đột nhiên trở thành anh trai của tôi, sau đó… có khả năng trở thành người yêu không?
Hay là, cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời khỏi tôi, từ đó về sau hình đồng mạch lộ*?
(*chỉ người đã từng quen thuộc lại bởi vì một sự tình nào đó mà không qua lại nữa, đa phần là chỉ bạn bè hoặc người yêu khắc cốt ghi tâm, coi tất cả đều như chưa từng phát sinh, từ nay về sau đường ai nấy đi)
Vừa nghĩ tới điểm này, tay trái lại bất ngờ cử động, dè dặt nắm lấy vạt áo anh.
Lý Thâm sau một lúc lâu mới phát hiện ra việc này, tranh thủ liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Sắp về đến nhà rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe quả thực đã chạy vào con đường quen thuộc, rất nhanh liền dừng lại trước một tòa chung cư.
Tôi và Lý Thâm cùng xuống xe, lại cùng đi lên cầu thang, lúc sắp đến cửa nhà anh bỗng ngừng bước, đưa tay chỉnh trang lại áo của tôi, nói: “Đừng lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó, hiếm có được một lần về nhà, chí ít cũng nên xốc lên tinh thần.”
“Vâng.” Tôi kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Tốt lắm.” Lý Thâm xoa nhẹ hai má tôi, hài lòng gật đầu, sau đó kéo tay tôi tiến vào cửa.
Cha vẫn như mọi khi không có ở nhà, chỉ có một mình mẹ đang bận bịu trong bếp. Bà vừa nhìn thấy tôi liền nhào ngay tới, thở phì phì trách mắng: “Thằng nhỏ hư, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi?”
“Xin lỗi, gần đây công việc của con khá bận rộn.”
“Hừ, nếu không phải anh con nhắc nhở, chỉ e căn bản con sẽ chẳng nghĩ tới chuyện quay về đây phải không?”
“Cái đó…” Khóe miệng giật giật, cười gượng.
Lý Thâm không nói lời nào, chỉ chậm rãi buông tay tôi ra, tự nhiên như thường đi đến ngồi xuống ghế sô pha, lật báo ra đọc.
Còn tôi lại bị mẹ bắt vào trong bếp hỗ trợ.
Sau khi trách mắng cằn nhằn liên miên một hồi, đột nhiên mẹ chớp chớp mắt nhìn tôi, thần thần bí bí hỏi: “Tiểu Kỳ, con có cảm thấy… dạo này anh con có chút kỳ quái không?”
“Sao có thể? Rõ ràng vẫn như ngày thường mà.”
“Nó lúc trước mạc danh kỳ diệu chia tay với Tần Tiếu Dương, sau lại như điên điên khùng khùng muốn kết hôn với người phụ nữ xa lạ, từ việc mời khách khứa đến chuẩn bị tiệc rượu đều tự tay ôm đồm hết. Đến khi hôn lễ thực sự tới rồi, lại chạy mất không thấy bóng dáng, ngày hôm sau đầy người thương tích quay về, ngay cả một lời giải thích cũng kiên quyết không nói. Lẽ nào như vậy còn chưa đủ kỳ quái sao?”
“… Quả thực.” Tôi ứng tiếng, đáy lòng co rút một trận đau đớn.
Những hành vi không hề ăn khớp ấy, quả thực vô cùng kỳ quái, mà tất cả những việc này, toàn bộ đều chỉ vì tôi. Vì… một Lý Tân Kỳ căn bản không yêu anh.
“Anh con tuổi cũng không còn nhỏ, bất luận nó thích đàn ông hay phụ nữ, vẫn nên tìm một người cố định đi thôi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, vâng vâng dạ dạ, trong lòng thầm nghĩ, nếu anh quyết định người theo cả đời kia là tôi, không biết mẫu thân đại nhân sẽ có cảm nghĩ gì?
“Ôi trời, nước tương lại dùng hết rồi.” Mẹ cau mày, vừa thái rau vừa gọi tôi, “Tiểu Kỳ, tới siêu thị mua một chai về đi.”
“Ò.” Tôi ngày thường đã bị sai bảo thành quen, vậy nên ngoan ngoãn lĩnh mệnh, xoay người ra khỏi nhà bếp.
Lúc đi qua phòng khách, Lý Thâm ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi, hỏi: “Đi ra ngoài mua đồ?”
“Vâng, mua nước tương.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, bên môi mơ hồ phiếm lên ý cười, tùy tay đặt tờ báo xuống, chậm rãi đứng lên, nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Sau đó cũng không chờ tôi đáp ứng, liền bước nhanh đến bên cạnh tôi.
Tôi ngốc trệ, vội vàng cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của anh. Cũng không hiểu tại sao, chỉ là đối diện với đôi mắt đen u u ám ám kia, tay chân liền phát run nhè nhẹ, vạn phần căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.