Chương 27: Chương 28
Tùy Phong Phi
05/10/2016
Lúc đi qua phòng khách, liếc mắt nhìn thấy Lý Thâm đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
“Lý Tân Kỳ,” Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, lạnh lùng nói, “Bữa sáng.”
“Em đang vội, lúc về sẽ ăn sau.” Nói xong liền tiếp tục xông về phía trước. Ai dè vừa đi tới cửa liền bị Lý Thâm kéo tay lại.
“Anh?”
Trên mặt anh vẫn như trước không có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng cứng rắn lặp lại hai chữ: “Bữa sáng.”
“Ax, nhưng mà em…” Khóe miệng giật giật, sau một lúc mở trừng đọ mắt với anh, cuối cùng đành chịu thua, ngoan ngoãn đi tới bên bàn, cầm mấy miếng bánh mì lên ăn ngấu nghiến.
Lý Thâm nhìn tôi chăm chú một lát, lại tiếp tục cúi đầu lật báo đọc, thờ ơ hỏi một câu: “Cậu có việc gì gấp? Có cần tôi lái xe đưa cậu đi không?”
“Không cần phiền toái.” Tôi xua xua tay, hàm hàm hồ hồ đáp, “Chu Lẫm hẹn em nửa tiếng sau gặp nhau.”
“Chu Lẫm? Hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi?”
“Ừm.”
“Có bị thương không?”
“Bình an vô sự.”
“Vậy tốt rồi.” Lý Thâm gật đầu nhẹ một cái, bình tĩnh nói, “Sau này cho dù có vội thế nào cũng không được quên ăn sáng. Ngộ nhỡ đói đến đau bao tử, hối hận cũng không kịp.”
Tôi ngẩn người, tim lại thoáng đập nhanh, hô hấp cũng gấp lên vài phần. Người đàn ông trước mặt này mặc dù lúc nào cũng đều là một bộ dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng vẫn luôn bất động thanh sắc quan tâm đến tôi, vì sao trước kia tôi… chưa từng phát hiện ra?
“Anh,” Tôi vội vàng nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng, liếc mắt nhìn anh có chút luyến tiếc, nói, “Em đi đây.”
“Buổi tối trở về ăn cơm.”
“Vâng.”
Tôi ứng ngay một tiếng không chút do dự, vẫy vẫy tay, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Chạy suốt một đường.
Lúc tôi thở hổn hển đạp tới đích, vẫn bị muộn vài phút, Chu Lẫm sớm đã cười híp mắt đứng chờ ở đó.
“Tiểu Kỳ thân mến, cậu vội vã như vậy tới gặp tôi, thật đúng là khiến người ta cảm động na~.” Hắn vừa nói vừa dang rộng hai tay, theo thói quen bổ nhào tới, cho tôi một cái ôm thân thiết.
Lần này tôi lại không giãy dụa, trái lại còn đưa tay ôm lấy hắn, sờ từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Cậu vẫn ổn, không tổn thương gì?”
“Đương nhiên, không đứt tay cũng chẳng đứt chân.” Chu Lẫm nhún nhún vai, cười, “Nhưng nghe nói cậu bị Lăng Chính khi dễ rất thảm?”
“Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi. Àh phải rồi, sau đó cậu làm thế nào mà chạy thoát được? Lăng Chính đi đâu rồi?”
“Hắn à…” Chu Lẫm chớp chớp mắt, vẫn chỉ cười, ánh mắt lại bất chợt trở nên mông lung, “Có lẽ đang trốn trong một góc mốc meo nào đó rồi.”
Tôi sững người, chung quy vẫn cảm thấy nụ cười của hắn có chút kỳ quái, nhưng lại không hiểu được rốt cuộc là quái ở chỗ nào, cuối cùng chỉ đành vỗ vỗ vai hắn, nói: “Tóm lại tìm một chỗ nào đó ngồi trước đã. Nhà cậu hay là nhà tôi?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Lẫm hơi lập lòe, thấp giọng thì thầm: “Nhà tôi… có lẽ không tiện lắm, vẫn là đi đến quán bar thì hơn.”
“Sao thế? Cậu đang sửa sang lại nhà cửa à?”
“Không, chỉ là đang nuôi một con thú cưng ở trong phòng, kết quả là cả gian phòng đều biến thành lung tung lộn xộn cả.”
“A? Con gì vậy?”
“Một con Felidae (1) cỡ lớn phi thường đáng yêu.”
“Con hổ?” Tôi hung hăng trừng mắt, nghiến răng nói, “Lại nói hươu nói vượn rồi! Cậu căn bản là đang giấu gái trong nhà chứ gì?”
Chu Lẫm cười hì hì, cũng không đáp lời, chỉ uể oải ngáp dài một cái, kéo tay tôi đi về phía trước.
Không lâu sau đã thuận lợi đi tới quán bar. Chu Lẫm động tác thuần thục mở cửa tiến vào, dẫn tôi đi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó mở bình rót rượu.
Sau khi tôi với hắn uống cạn liền hai chén, cuối cùng lại nhịn không được mở miệng hỏi: “Lăng Chính hắn…?”
“Suỵt!” Tôi vừa nói được mấy chữ, Chu Lẫm liền đưa ngón trỏ lên môi, thần thần bí bí cười, “Tất cả mọi ân oán đều đã giải quyết xong rồi, sau này tên kia sẽ không gây chuyện gì nữa.”
“Chỉ như vậy? Nhưng mà lúc đó rõ ràng hắn nói phải chém đứt một tay của tôi.”
“À, bất quá là phô trương thanh thế vậy thôi, hắn cũng thật biết hù dọa người.” Chu Lẫm nghiêng nghiêng đầu, đáy mắt toàn là tiếu ý, nhẹ giọng nói khẽ, “Ài, tên kia chẳng có gì thú vị để nói, hay là nói một chút về cậu đi.”
“Hả? Tôi làm sao?”
“Lông mày cậu nhíu chặt như vậy, cười lên cũng cứng ngắc như thế, trên trán còn viết rõ rành rành hai chữ “phiền não”, có chút nào giống dáng vẻ không có chuyện gì?”
Tôi nghẹn lời, đưa tay tự nhéo nhéo mặt mình, một hồi mờ mịt.
Thì ra tôi biểu hiện ra ngoài rõ ràng đến vậy sao? Nghĩ nghĩ một hồi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói cho Chu Lẫm biết.
Sau khi hắn nghe xong, ngón tay gõ nhịp chầm chậm trên mặt bàn, hỏi: “Vậy cho nên, hiện giờ cậu đang dao động bất định giữa hai người Lý Thâm và Tần Tiếu Dương, do dự không biết nên chọn người nào?”
“Hmm, tôi không hiểu rốt cuộc thì mình thích người nào.”
“Ngu ngốc!” Chu Lẫm gập ngón tay lại, dùng sức gõ lên đầu tôi một cái, nói, “Cậu có thực sự hiểu cái gì là tình yêu không?”
“Ax…” Tôi mở miệng định nói nhưng nói không nên lời.
Chu Lẫm vẻ mặt khoa trương thở dài một hơi, rót đầy rượu vào trong chén, lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nhíu mày, khàn khàn giọng nói: “Cái gọi là tình yêu, chính là trong lòng cậu thời thời khắc khắc đều nhớ tới một người, cậu không hề cố ý nghĩ đến hắn, nhưng tới khi hoàn hồn lại, mới phát hiện mình toàn là nghĩ về hắn. Thế gian rộng lớn, cậu chỉ nhìn thấy rõ dáng vẻ của người kia, nghe thấy được giọng nói của người kia, cho dù biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn một mực đi về phía hắn, căn bản sẽ không do dự bất định, lại càng không thể dao động giữa hai bên.”
Lúc hắn nói ra những lời này, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn thẳng vào một nơi nào đó không rõ tên, nét mặt nghiêm túc chưa từng có.
Tôi nhìn đến gần như ngây người, một lúc sau mới tỉnh táo lại, thì thầm nói: “Cậu dường như… rất có kinh nghiệm.”
“Chậc!” Hắn đẩy tôi một cái, khôi phục lại thành dáng vẻ bất cần đời ngày thường, cười hì hì nói, “Tôi với cái tình yêu ngu ngốc của cậu hoàn toàn không có tiếng nói chung. Theo tôi thấy, bất kể là Lý Thâm hay Tần Tiếu Dương, cậu rõ ràng không yêu ai cả.”
Tôi nuốt nước miếng, càng thêm mờ mịt hỏi: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện tình cảm, người ngoài cũng không thể vội vàng giúp gì được, cậu cứ trở về tự suy nghĩ cho rõ ràng đi. Chờ đến khi cậu thực sự hiểu được cái gì là tình yêu, vấn đề này tự nhiên sẽ có thể giải quyết dễ dàng.” Nói xong, hắn vươn vai duỗi duỗi thắt lưng, chậm rãi đứng dậy, “Ra ngoài lâu quá rồi, tôi cũng nên trở về nhà thôi, sau này có thời gian rỗi lại hẹn đi chơi.”
“A? Nhanh như vậy sao? Chúng ta ngay cả cơm trưa cũng còn chưa ăn mà.”
“Ngại quá,” Chu Lẫm đảo đảo mắt, vô tội cười yếu ớt, “Tôi phải chạy về nhà cho thú cưng ăn.”
_______________
*Chú thích:
(1) Felidae:
Mọi loại thú “giống mèo” là thành viên của họ Mèo (Felidae). Các thú giống mèo đều là động vật ăn thịt, một trong chín họ của bộ Ăn thịt (Carnivora). Những họ hàng gần khác của mèo nằm trong các họ khác, trong nhánh của chúng, thuộc cây tiến hóa của động vật ăn thịt: cầy hương, linh cẩu hay cầy măng gút. Những con mèo đầu tiên đã tách ra từ thời kỳ thuộc thế Eocen, khoảng 40 triệu năm trước. Con vật thông thường nhất là mèo nhà, đã gắn với cuộc sống của con người khoảng từ 7.000 đến 4.000 năm trước. Họ hàng hoang dã của chúng vẫn còn sinh sống ở châu Phi và Tây Á, mặc dù sự phá hủy môi trường sống đã thu nhỏ khu vực sinh sống của chúng.
Các thành viên khác của họ Mèo bao gồm các loài mèo khổng lồ như sư tử, hổ, báo hoa mai, báo đốm Mỹ và báo gêpa (mặc dù chúng có kích thước lớn, nhưng vẫn là hậu duệ của những loài mèo nhỏ đã tồn tại trước đây), và các loài mèo hoang khác như linh miêu, báo sư tử (puma) hay linh miêu Mỹ.
“Lý Tân Kỳ,” Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, lạnh lùng nói, “Bữa sáng.”
“Em đang vội, lúc về sẽ ăn sau.” Nói xong liền tiếp tục xông về phía trước. Ai dè vừa đi tới cửa liền bị Lý Thâm kéo tay lại.
“Anh?”
Trên mặt anh vẫn như trước không có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng cứng rắn lặp lại hai chữ: “Bữa sáng.”
“Ax, nhưng mà em…” Khóe miệng giật giật, sau một lúc mở trừng đọ mắt với anh, cuối cùng đành chịu thua, ngoan ngoãn đi tới bên bàn, cầm mấy miếng bánh mì lên ăn ngấu nghiến.
Lý Thâm nhìn tôi chăm chú một lát, lại tiếp tục cúi đầu lật báo đọc, thờ ơ hỏi một câu: “Cậu có việc gì gấp? Có cần tôi lái xe đưa cậu đi không?”
“Không cần phiền toái.” Tôi xua xua tay, hàm hàm hồ hồ đáp, “Chu Lẫm hẹn em nửa tiếng sau gặp nhau.”
“Chu Lẫm? Hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi?”
“Ừm.”
“Có bị thương không?”
“Bình an vô sự.”
“Vậy tốt rồi.” Lý Thâm gật đầu nhẹ một cái, bình tĩnh nói, “Sau này cho dù có vội thế nào cũng không được quên ăn sáng. Ngộ nhỡ đói đến đau bao tử, hối hận cũng không kịp.”
Tôi ngẩn người, tim lại thoáng đập nhanh, hô hấp cũng gấp lên vài phần. Người đàn ông trước mặt này mặc dù lúc nào cũng đều là một bộ dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng vẫn luôn bất động thanh sắc quan tâm đến tôi, vì sao trước kia tôi… chưa từng phát hiện ra?
“Anh,” Tôi vội vàng nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng, liếc mắt nhìn anh có chút luyến tiếc, nói, “Em đi đây.”
“Buổi tối trở về ăn cơm.”
“Vâng.”
Tôi ứng ngay một tiếng không chút do dự, vẫy vẫy tay, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Chạy suốt một đường.
Lúc tôi thở hổn hển đạp tới đích, vẫn bị muộn vài phút, Chu Lẫm sớm đã cười híp mắt đứng chờ ở đó.
“Tiểu Kỳ thân mến, cậu vội vã như vậy tới gặp tôi, thật đúng là khiến người ta cảm động na~.” Hắn vừa nói vừa dang rộng hai tay, theo thói quen bổ nhào tới, cho tôi một cái ôm thân thiết.
Lần này tôi lại không giãy dụa, trái lại còn đưa tay ôm lấy hắn, sờ từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Cậu vẫn ổn, không tổn thương gì?”
“Đương nhiên, không đứt tay cũng chẳng đứt chân.” Chu Lẫm nhún nhún vai, cười, “Nhưng nghe nói cậu bị Lăng Chính khi dễ rất thảm?”
“Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi. Àh phải rồi, sau đó cậu làm thế nào mà chạy thoát được? Lăng Chính đi đâu rồi?”
“Hắn à…” Chu Lẫm chớp chớp mắt, vẫn chỉ cười, ánh mắt lại bất chợt trở nên mông lung, “Có lẽ đang trốn trong một góc mốc meo nào đó rồi.”
Tôi sững người, chung quy vẫn cảm thấy nụ cười của hắn có chút kỳ quái, nhưng lại không hiểu được rốt cuộc là quái ở chỗ nào, cuối cùng chỉ đành vỗ vỗ vai hắn, nói: “Tóm lại tìm một chỗ nào đó ngồi trước đã. Nhà cậu hay là nhà tôi?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Lẫm hơi lập lòe, thấp giọng thì thầm: “Nhà tôi… có lẽ không tiện lắm, vẫn là đi đến quán bar thì hơn.”
“Sao thế? Cậu đang sửa sang lại nhà cửa à?”
“Không, chỉ là đang nuôi một con thú cưng ở trong phòng, kết quả là cả gian phòng đều biến thành lung tung lộn xộn cả.”
“A? Con gì vậy?”
“Một con Felidae (1) cỡ lớn phi thường đáng yêu.”
“Con hổ?” Tôi hung hăng trừng mắt, nghiến răng nói, “Lại nói hươu nói vượn rồi! Cậu căn bản là đang giấu gái trong nhà chứ gì?”
Chu Lẫm cười hì hì, cũng không đáp lời, chỉ uể oải ngáp dài một cái, kéo tay tôi đi về phía trước.
Không lâu sau đã thuận lợi đi tới quán bar. Chu Lẫm động tác thuần thục mở cửa tiến vào, dẫn tôi đi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó mở bình rót rượu.
Sau khi tôi với hắn uống cạn liền hai chén, cuối cùng lại nhịn không được mở miệng hỏi: “Lăng Chính hắn…?”
“Suỵt!” Tôi vừa nói được mấy chữ, Chu Lẫm liền đưa ngón trỏ lên môi, thần thần bí bí cười, “Tất cả mọi ân oán đều đã giải quyết xong rồi, sau này tên kia sẽ không gây chuyện gì nữa.”
“Chỉ như vậy? Nhưng mà lúc đó rõ ràng hắn nói phải chém đứt một tay của tôi.”
“À, bất quá là phô trương thanh thế vậy thôi, hắn cũng thật biết hù dọa người.” Chu Lẫm nghiêng nghiêng đầu, đáy mắt toàn là tiếu ý, nhẹ giọng nói khẽ, “Ài, tên kia chẳng có gì thú vị để nói, hay là nói một chút về cậu đi.”
“Hả? Tôi làm sao?”
“Lông mày cậu nhíu chặt như vậy, cười lên cũng cứng ngắc như thế, trên trán còn viết rõ rành rành hai chữ “phiền não”, có chút nào giống dáng vẻ không có chuyện gì?”
Tôi nghẹn lời, đưa tay tự nhéo nhéo mặt mình, một hồi mờ mịt.
Thì ra tôi biểu hiện ra ngoài rõ ràng đến vậy sao? Nghĩ nghĩ một hồi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói cho Chu Lẫm biết.
Sau khi hắn nghe xong, ngón tay gõ nhịp chầm chậm trên mặt bàn, hỏi: “Vậy cho nên, hiện giờ cậu đang dao động bất định giữa hai người Lý Thâm và Tần Tiếu Dương, do dự không biết nên chọn người nào?”
“Hmm, tôi không hiểu rốt cuộc thì mình thích người nào.”
“Ngu ngốc!” Chu Lẫm gập ngón tay lại, dùng sức gõ lên đầu tôi một cái, nói, “Cậu có thực sự hiểu cái gì là tình yêu không?”
“Ax…” Tôi mở miệng định nói nhưng nói không nên lời.
Chu Lẫm vẻ mặt khoa trương thở dài một hơi, rót đầy rượu vào trong chén, lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nhíu mày, khàn khàn giọng nói: “Cái gọi là tình yêu, chính là trong lòng cậu thời thời khắc khắc đều nhớ tới một người, cậu không hề cố ý nghĩ đến hắn, nhưng tới khi hoàn hồn lại, mới phát hiện mình toàn là nghĩ về hắn. Thế gian rộng lớn, cậu chỉ nhìn thấy rõ dáng vẻ của người kia, nghe thấy được giọng nói của người kia, cho dù biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn một mực đi về phía hắn, căn bản sẽ không do dự bất định, lại càng không thể dao động giữa hai bên.”
Lúc hắn nói ra những lời này, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn thẳng vào một nơi nào đó không rõ tên, nét mặt nghiêm túc chưa từng có.
Tôi nhìn đến gần như ngây người, một lúc sau mới tỉnh táo lại, thì thầm nói: “Cậu dường như… rất có kinh nghiệm.”
“Chậc!” Hắn đẩy tôi một cái, khôi phục lại thành dáng vẻ bất cần đời ngày thường, cười hì hì nói, “Tôi với cái tình yêu ngu ngốc của cậu hoàn toàn không có tiếng nói chung. Theo tôi thấy, bất kể là Lý Thâm hay Tần Tiếu Dương, cậu rõ ràng không yêu ai cả.”
Tôi nuốt nước miếng, càng thêm mờ mịt hỏi: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện tình cảm, người ngoài cũng không thể vội vàng giúp gì được, cậu cứ trở về tự suy nghĩ cho rõ ràng đi. Chờ đến khi cậu thực sự hiểu được cái gì là tình yêu, vấn đề này tự nhiên sẽ có thể giải quyết dễ dàng.” Nói xong, hắn vươn vai duỗi duỗi thắt lưng, chậm rãi đứng dậy, “Ra ngoài lâu quá rồi, tôi cũng nên trở về nhà thôi, sau này có thời gian rỗi lại hẹn đi chơi.”
“A? Nhanh như vậy sao? Chúng ta ngay cả cơm trưa cũng còn chưa ăn mà.”
“Ngại quá,” Chu Lẫm đảo đảo mắt, vô tội cười yếu ớt, “Tôi phải chạy về nhà cho thú cưng ăn.”
_______________
*Chú thích:
(1) Felidae:
Mọi loại thú “giống mèo” là thành viên của họ Mèo (Felidae). Các thú giống mèo đều là động vật ăn thịt, một trong chín họ của bộ Ăn thịt (Carnivora). Những họ hàng gần khác của mèo nằm trong các họ khác, trong nhánh của chúng, thuộc cây tiến hóa của động vật ăn thịt: cầy hương, linh cẩu hay cầy măng gút. Những con mèo đầu tiên đã tách ra từ thời kỳ thuộc thế Eocen, khoảng 40 triệu năm trước. Con vật thông thường nhất là mèo nhà, đã gắn với cuộc sống của con người khoảng từ 7.000 đến 4.000 năm trước. Họ hàng hoang dã của chúng vẫn còn sinh sống ở châu Phi và Tây Á, mặc dù sự phá hủy môi trường sống đã thu nhỏ khu vực sinh sống của chúng.
Các thành viên khác của họ Mèo bao gồm các loài mèo khổng lồ như sư tử, hổ, báo hoa mai, báo đốm Mỹ và báo gêpa (mặc dù chúng có kích thước lớn, nhưng vẫn là hậu duệ của những loài mèo nhỏ đã tồn tại trước đây), và các loài mèo hoang khác như linh miêu, báo sư tử (puma) hay linh miêu Mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.