Chương 2: Chương 2
Tùy Phong Phi
05/10/2016
Nghĩ tới điểm này, tôi nhịn không được khẽ thở dài một hơi, vẫy tay gọi người phục vụ tới, kêu thêm vài chai bia. Sau đó nện cốc lên mặt bàn, nói: “Giám đốc Tần, tôi uống cùng anh.”
“…” Hắn ngẩn người, liền sau đó lại nhíu mày cười, ôn nhu nói, “Được.”
Vì thế cũng không đổ xúc xắc nữa, chỉ rót từng cốc bia liên tiếp.
Tần Tiếu Dương rất nhanh đã uống say, chẳng những sắc mặt ửng đỏ, nói chuyện cũng dần dần thay đổi nhiều, liên miên nhắc tới những chuyện cũ. Trong những lời nói ấy, bóng dáng của Lý Thâm không chỗ nào vắng mặt.
Tôi lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe, nụ cười cứng ngắc, chỉ cảm thấy rượu uống vào trong miệng càng lúc càng đắng.
Khi mới nghe nói Tần Tiếu Dương và Lý Thâm chia tay, tôi quả thực có âm thầm cao hứng một chút, giờ phút này lại nổi lên đau lòng. Tôi tình nguyện cả đời đau khổ yêu đơn phương thêm nữa, cũng không đành lòng thấy người mà mình thích thương tâm khổ sở thế này.
Vừa suy nghĩ vừa đi vòng qua bàn, vươn tay ra kéo hắn dậy từ trên ghế sô pha, nói: “Giám đốc Tần, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa anh về nhà.”
Hắn gật gật đầu, cả người mềm nhũn dựa vào tôi, tựa hồ đã không còn khí lực để nói chuyện. Tôi thoáng chần chừ một chút, đấu tranh tinh thần, cẩn cẩn dực dực ôm lấy thắt lưng hắn.
Mãi cho đến khi dìu Tần Tiếu Dương ra khỏi quán bar, đưa hắn vào trong xe taxi rồi, tôi mới lưu luyến không rời mà buông tay, xoay người, dọc theo vỉa hè vắng vẻ đi về nhà.
Khi về đến nhà, đã là nửa đêm.
Trong ánh sáng lờ mờ của hành lang, tôi lục tìm chìa khóa rồi mở cửa phòng, vừa mới bật công tắc đèn lên, liền hết hồn vì thấy có người đang ngồi trong phòng khách. Tuổi người nọ xấp xỉ Tần Tiếu Dương, tây trang cà vạt, tướng mạo đường đường. Chỉ là vẻ mặt có chút nghiêm túc quá mức, một đôi nhãn mâu thanh thanh lãnh lãnh, hàn ý bức người.
Tôi vừa đối diện với ánh mắt của anh, liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Dựa vào tường đứng một hồi lâu, mới hít sâu mấy hơi, lí nhí phun ra một chữ: “Anh.”
Lý Thâm không thèm đáp lời, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Tôi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thành thành thật thật đáp: “Một giờ bốn mươi lăm phút.”
“Về sau nhớ kỹ phải về nhà trước mười hai giờ.” Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng, diện vô biểu tình.
Tôi lại bị hù đến không nhẹ, vội vàng gật đầu cuống quýt.
“Tốt.” Lý Thâm gục gặc, hai tay đan chéo đặt ở trước mặt, mạn bất kinh tâm nói, “Cậu còn đứng trước cửa làm gì? Lại đây ngồi.”
“…Vâng.” Tôi chậm rì rì đi tới, ngồi xuống một góc cách anh xa nhất, ấp a ấp úng hỏi, “Anh, đã trễ thế này rồi anh còn ngồi chờ ở nhà em, có chuyện gì khẩn cấp sao?”
“Nghe nói hôm nay cậu cùng Trương tiểu thư xem mặt, đến giữa chừng thì chạy đi mất? Đêm hôm khuya khoắt, để cho một người con gái về nhà một mình, thực sự là khá thất lễ.”
“Ách, xin lỗi.”
“Cuối tuần tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp Lâm tiểu thư của bệnh viện chúng tôi, đến lúc đó chú ý lời nói và hành động của cậu.”
“Hả? Vẫn phải xem mắt nữa sao?”
“Thế nào?” Lý Thâm mị mị mắt, ánh mắt lạnh giá, “Cậu có ý kiến?”
Tim tôi nhảy dựng một cái, liền lắc đầu theo phản xạ.
Sắc mặt Lý Thâm lúc này mới hơi nguội xuống, khẽ “Ừ” một tiếng, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, không nói gì thêm.
Tôi tự nhiên cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi đực người ra ở bên cạnh. Sau một hồi lâu, mới len lén nhìn trộm anh vài lần, ngắc ngứ hỏi: “Anh, hôm nay anh… có phải đã chia tay với giám đốc Tần?”
Nghe vậy, anh hơi ngẩn ra, tựa hồ không ngờ được tôi sẽ hỏi câu này. Nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần, nhếch nhếch khóe môi, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia cười, không nhanh không chậm đáp: “Chỉ là cãi cọ thôi.”
Bộ dáng khí định thần nhàn kia, thực khiến người ta đố kị.
Tôi nghiến chặt răng, gắng gượng đè nén ý ghen trong lòng, nặn ra mấy chữ: “Nhưng mà, em nghe giám đốc Tần nói…”
“Lý Tân Kỳ,” Người đàn ông trước mặt đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói, “Lo tốt việc của cậu là được rồi, không cần xen vào việc của người khác.”
Tôi chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy sống lưng rét run, mở lớn miệng, lại ngay cả nửa chữ cũng nói không ra.
Lý Thâm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên áo sơ mi, ngữ khí đạm mạc nói: “Tôi về nhà trước, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dừng một lát, con ngươi đen lại thẳng tắp nhìn qua, nói: “Còn nữa, lần sau đừng chạy tới quán rượu lêu lổng nữa.”
Nói xong, bước nhanh ra khỏi cửa.
Tôi lắp bắp kinh hãi, ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngón tay khẽ run lên, chột dạ không thôi.
…Anh đã biết tối nay tôi đi tới quán rượu.
Vậy, cũng đã biết vừa rồi tôi vẫn luôn bồi bên cạnh Tần Tiếu Dương?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cho dù nằm lên giường rồi, lăn qua lộn lại trong đầu, cũng vẫn là ánh mắt âm trầm ngoan lệ kia của Lý Thâm. Bởi vậy, mãi đến khi trời gần sáng, tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Giữa trưa ngày hôm sau lại bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
“Alo? Ai vậy?”
“Tiểu Kỳ thân mến, hiếm khi có được một ngày cuối tuần, không bằng chúng ta cùng đi tắm uyên ương dục (1) đi?”
Tôi ngẩn ra, “Cộp” một tiếng cúp luôn máy xuống, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Nhưng chuông điện thoại kia rất nhanh lại vang lên, lần này tiếp lần khác, quyết chí bất khuất quấy rầy lỗ tai tôi. Cực kỳ bất đắc dĩ, tôi đành phải nhấc máy lần nữa, mở miệng liền mắng: “Chu Lẫm, con mẹ nó cậu rốt cuộc có chịu để yên không?”
“Ô ô, Tiểu Kỳ thật sự là quá vô tình. Chẳng những cúp điện thoại của tôi, còn vừa hung vừa tợn rống lên với tôi, quả nhiên là chỉ thấy tân nhân cười, không nghe cựu nhân khóc…”
“Bớt sàm ngôn đi! Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không phải vừa mới nói rồi sao? Rủ cậu cùng đi tắm a.”
“Không có thời gian.”
“Cậu có thời gian đi xem mắt tiểu thư xinh đẹp, có thời gian bồi ai đó uống rượu, lại lúc nào cũng không có thời gian cùng tôi đi tắm? Hừ, căn bản là trọng sắc khinh bạn! Lúc cần đến thì khanh khanh ta ta, khi không cần liền một cước đá văng ra, không lương tâm…”
Tôi nghe hắn càng nói càng cường điệu, đành phải thở dài, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì? Nửa giờ nữa, gặp ở chỗ cũ.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến một tiếng hoan hô, ngay sau đó là hai cái hôn gió vang dội. Tôi toàn thân rùng mình, buồn nôn một cách khó hiểu, vội vàng cúp điện thoại, bò xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Chỉ tốn mười mấy phút đồng hồ, đã ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề bước ra cửa, cũng thuận lợi chạy tới trước cửa một cái siêu thị gọi là “chỗ cũ”.
___________________
(1) uyên ương dục: nghĩa gốc là so sánh với uyên ương nghịch nước, nghĩa bóng là nam nữ cùng tắm. Thật bó tay bạn Chu Lẫm =))
“…” Hắn ngẩn người, liền sau đó lại nhíu mày cười, ôn nhu nói, “Được.”
Vì thế cũng không đổ xúc xắc nữa, chỉ rót từng cốc bia liên tiếp.
Tần Tiếu Dương rất nhanh đã uống say, chẳng những sắc mặt ửng đỏ, nói chuyện cũng dần dần thay đổi nhiều, liên miên nhắc tới những chuyện cũ. Trong những lời nói ấy, bóng dáng của Lý Thâm không chỗ nào vắng mặt.
Tôi lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe, nụ cười cứng ngắc, chỉ cảm thấy rượu uống vào trong miệng càng lúc càng đắng.
Khi mới nghe nói Tần Tiếu Dương và Lý Thâm chia tay, tôi quả thực có âm thầm cao hứng một chút, giờ phút này lại nổi lên đau lòng. Tôi tình nguyện cả đời đau khổ yêu đơn phương thêm nữa, cũng không đành lòng thấy người mà mình thích thương tâm khổ sở thế này.
Vừa suy nghĩ vừa đi vòng qua bàn, vươn tay ra kéo hắn dậy từ trên ghế sô pha, nói: “Giám đốc Tần, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa anh về nhà.”
Hắn gật gật đầu, cả người mềm nhũn dựa vào tôi, tựa hồ đã không còn khí lực để nói chuyện. Tôi thoáng chần chừ một chút, đấu tranh tinh thần, cẩn cẩn dực dực ôm lấy thắt lưng hắn.
Mãi cho đến khi dìu Tần Tiếu Dương ra khỏi quán bar, đưa hắn vào trong xe taxi rồi, tôi mới lưu luyến không rời mà buông tay, xoay người, dọc theo vỉa hè vắng vẻ đi về nhà.
Khi về đến nhà, đã là nửa đêm.
Trong ánh sáng lờ mờ của hành lang, tôi lục tìm chìa khóa rồi mở cửa phòng, vừa mới bật công tắc đèn lên, liền hết hồn vì thấy có người đang ngồi trong phòng khách. Tuổi người nọ xấp xỉ Tần Tiếu Dương, tây trang cà vạt, tướng mạo đường đường. Chỉ là vẻ mặt có chút nghiêm túc quá mức, một đôi nhãn mâu thanh thanh lãnh lãnh, hàn ý bức người.
Tôi vừa đối diện với ánh mắt của anh, liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Dựa vào tường đứng một hồi lâu, mới hít sâu mấy hơi, lí nhí phun ra một chữ: “Anh.”
Lý Thâm không thèm đáp lời, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Tôi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thành thành thật thật đáp: “Một giờ bốn mươi lăm phút.”
“Về sau nhớ kỹ phải về nhà trước mười hai giờ.” Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng, diện vô biểu tình.
Tôi lại bị hù đến không nhẹ, vội vàng gật đầu cuống quýt.
“Tốt.” Lý Thâm gục gặc, hai tay đan chéo đặt ở trước mặt, mạn bất kinh tâm nói, “Cậu còn đứng trước cửa làm gì? Lại đây ngồi.”
“…Vâng.” Tôi chậm rì rì đi tới, ngồi xuống một góc cách anh xa nhất, ấp a ấp úng hỏi, “Anh, đã trễ thế này rồi anh còn ngồi chờ ở nhà em, có chuyện gì khẩn cấp sao?”
“Nghe nói hôm nay cậu cùng Trương tiểu thư xem mặt, đến giữa chừng thì chạy đi mất? Đêm hôm khuya khoắt, để cho một người con gái về nhà một mình, thực sự là khá thất lễ.”
“Ách, xin lỗi.”
“Cuối tuần tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp Lâm tiểu thư của bệnh viện chúng tôi, đến lúc đó chú ý lời nói và hành động của cậu.”
“Hả? Vẫn phải xem mắt nữa sao?”
“Thế nào?” Lý Thâm mị mị mắt, ánh mắt lạnh giá, “Cậu có ý kiến?”
Tim tôi nhảy dựng một cái, liền lắc đầu theo phản xạ.
Sắc mặt Lý Thâm lúc này mới hơi nguội xuống, khẽ “Ừ” một tiếng, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, không nói gì thêm.
Tôi tự nhiên cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi đực người ra ở bên cạnh. Sau một hồi lâu, mới len lén nhìn trộm anh vài lần, ngắc ngứ hỏi: “Anh, hôm nay anh… có phải đã chia tay với giám đốc Tần?”
Nghe vậy, anh hơi ngẩn ra, tựa hồ không ngờ được tôi sẽ hỏi câu này. Nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần, nhếch nhếch khóe môi, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia cười, không nhanh không chậm đáp: “Chỉ là cãi cọ thôi.”
Bộ dáng khí định thần nhàn kia, thực khiến người ta đố kị.
Tôi nghiến chặt răng, gắng gượng đè nén ý ghen trong lòng, nặn ra mấy chữ: “Nhưng mà, em nghe giám đốc Tần nói…”
“Lý Tân Kỳ,” Người đàn ông trước mặt đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói, “Lo tốt việc của cậu là được rồi, không cần xen vào việc của người khác.”
Tôi chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy sống lưng rét run, mở lớn miệng, lại ngay cả nửa chữ cũng nói không ra.
Lý Thâm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên áo sơ mi, ngữ khí đạm mạc nói: “Tôi về nhà trước, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dừng một lát, con ngươi đen lại thẳng tắp nhìn qua, nói: “Còn nữa, lần sau đừng chạy tới quán rượu lêu lổng nữa.”
Nói xong, bước nhanh ra khỏi cửa.
Tôi lắp bắp kinh hãi, ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngón tay khẽ run lên, chột dạ không thôi.
…Anh đã biết tối nay tôi đi tới quán rượu.
Vậy, cũng đã biết vừa rồi tôi vẫn luôn bồi bên cạnh Tần Tiếu Dương?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cho dù nằm lên giường rồi, lăn qua lộn lại trong đầu, cũng vẫn là ánh mắt âm trầm ngoan lệ kia của Lý Thâm. Bởi vậy, mãi đến khi trời gần sáng, tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Giữa trưa ngày hôm sau lại bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
“Alo? Ai vậy?”
“Tiểu Kỳ thân mến, hiếm khi có được một ngày cuối tuần, không bằng chúng ta cùng đi tắm uyên ương dục (1) đi?”
Tôi ngẩn ra, “Cộp” một tiếng cúp luôn máy xuống, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Nhưng chuông điện thoại kia rất nhanh lại vang lên, lần này tiếp lần khác, quyết chí bất khuất quấy rầy lỗ tai tôi. Cực kỳ bất đắc dĩ, tôi đành phải nhấc máy lần nữa, mở miệng liền mắng: “Chu Lẫm, con mẹ nó cậu rốt cuộc có chịu để yên không?”
“Ô ô, Tiểu Kỳ thật sự là quá vô tình. Chẳng những cúp điện thoại của tôi, còn vừa hung vừa tợn rống lên với tôi, quả nhiên là chỉ thấy tân nhân cười, không nghe cựu nhân khóc…”
“Bớt sàm ngôn đi! Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không phải vừa mới nói rồi sao? Rủ cậu cùng đi tắm a.”
“Không có thời gian.”
“Cậu có thời gian đi xem mắt tiểu thư xinh đẹp, có thời gian bồi ai đó uống rượu, lại lúc nào cũng không có thời gian cùng tôi đi tắm? Hừ, căn bản là trọng sắc khinh bạn! Lúc cần đến thì khanh khanh ta ta, khi không cần liền một cước đá văng ra, không lương tâm…”
Tôi nghe hắn càng nói càng cường điệu, đành phải thở dài, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì? Nửa giờ nữa, gặp ở chỗ cũ.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến một tiếng hoan hô, ngay sau đó là hai cái hôn gió vang dội. Tôi toàn thân rùng mình, buồn nôn một cách khó hiểu, vội vàng cúp điện thoại, bò xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Chỉ tốn mười mấy phút đồng hồ, đã ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề bước ra cửa, cũng thuận lợi chạy tới trước cửa một cái siêu thị gọi là “chỗ cũ”.
___________________
(1) uyên ương dục: nghĩa gốc là so sánh với uyên ương nghịch nước, nghĩa bóng là nam nữ cùng tắm. Thật bó tay bạn Chu Lẫm =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.