Chương 4: LỜI ĐỀ NGHỊ GA LĂNG
Bo
27/11/2013
Buổi sáng đến công ty, Phương vẫn còn ái ngại sau vụ “lộ hàng” tối qua. Thật sự mà nói cô hoàn toàn không cố ý. Chẳng qua đó chỉ là một sự cố.
Hôm qua cô đã quăng luôn cái váy vào trong sọt rác.
Đing!
Cửa thang máy mở ra. Minh bước ra ngoài cùng với hai cậu bạn cùng phòng.
“Chào chị Phương!”
“Chào sếp!”
Hai anh chàng kia cười chào cô, duy chỉ Minh lạnh lùng gật đầu một cái. Phương cười nhẹ rồi chui tọt vào trong thang máy như chạy trốn.
*****
Mấy ngày sau, Phương đáp máy bay qua Singapore để đàm phán một hợp đồng xuất khẩu linh kiện điện tử với công ty Pc ở đây. Phía đối tác gây khó dễ nên phải khó khăn lắm cô mới thuyết phục được họ lựa chọn sản phẩm của công ty.
Về đến công ty đúng lúc nghỉ trưa, Phương đi thẳng ra căn tin cầm khay đồ ăn rồi chọn một bàn trống để ngồi. Nhìn thấy anh chàng Lâm phòng nhân sự ngồi ăn cơm khá tình tứ với chị người yêu, chợt thấy cô đơn đến lạ. Ngậm ngùi xúc thìa cơm, rồi ngẩn ra khi nhìn ngày giờ trên điện thoại.
Tuần sau sinh nhật mình rồi.
Cô nhìn tán cây lao xao ngoài cửa sổ, cảm giác buồn man mác vây quanh.
Ngồi trong phòng làm việc, Phương tập trung tới độ quên cả giờ giấc và trời mưa lúc nào cô cũng không biết.
Lúc ra khỏi sảnh, mưa tấp cả vào người cô lạnh toát. Phương đứng nhìn màn mưa ảm đạm, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp.
Trời mưa biết chừng nào mới tạnh nhỉ.
Phương chợt nghĩ. Nếu bây giờ có anh chàng đẹp trai nào đó xuất hiện với chiếc dù màu sắc trên tay nhìn cô tình tứ và bảo: “Che chung nhé!” thì sẽ thú vị biết mấy.
Hơ. Mình chỉ giỏi tưởng tượng.
Phương nhìn bầu trời xám xịt đang mải mê trút nước rồi cúi đầu định băng qua màn mưa để tới nhà để xe nhưng có tiếng gọi cô vang lên sau lưng nên cô đứng khựng lại:
“Chị Phương!”
Minh xuất hiện không hề có chiếc dù nào trên tay. Phương có chút tiếc nuối. Biết mà. Cái cảnh chàng và nàng che chung một chiếc dù trong một chiều mưa rào chỉ có trong những bộ phim thần tượng.
“Chị đưa chìa khóa em lái xe tới đây cho!” Minh đề nghị.
“Như vậy thì phiền em quá! Để chị chạy ra đó”. Phương chỉ tay về phía nhà để xe. “Cũng gần thôi mà”.
Nói rồi, cô chạy luôn. Băng qua màn mưa bằng đôi giày cao gót đế mảnh với nguy cơ bị sút đế là rất cao. Vào đến nhà để xe thì cả người ướt mem như chuột lột, tóc tai bê bết, chiếc áo khoác cũng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp thấm cả vào bộ vest.
Lạnh quá!
Hơi hối hận vì từ chối lời đề nghị ga lăng lúc nãy của Minh. Quay đầu nhìn về phía sảnh công ty không thấy cậu ta đâu nữa. Phương mở cốp bỏ đồ đạc vào rồi lấy áo mưa mặc vào người.
Trời đã lạnh. Mưa càng lạnh hơn!
Hôm qua cô đã quăng luôn cái váy vào trong sọt rác.
Đing!
Cửa thang máy mở ra. Minh bước ra ngoài cùng với hai cậu bạn cùng phòng.
“Chào chị Phương!”
“Chào sếp!”
Hai anh chàng kia cười chào cô, duy chỉ Minh lạnh lùng gật đầu một cái. Phương cười nhẹ rồi chui tọt vào trong thang máy như chạy trốn.
*****
Mấy ngày sau, Phương đáp máy bay qua Singapore để đàm phán một hợp đồng xuất khẩu linh kiện điện tử với công ty Pc ở đây. Phía đối tác gây khó dễ nên phải khó khăn lắm cô mới thuyết phục được họ lựa chọn sản phẩm của công ty.
Về đến công ty đúng lúc nghỉ trưa, Phương đi thẳng ra căn tin cầm khay đồ ăn rồi chọn một bàn trống để ngồi. Nhìn thấy anh chàng Lâm phòng nhân sự ngồi ăn cơm khá tình tứ với chị người yêu, chợt thấy cô đơn đến lạ. Ngậm ngùi xúc thìa cơm, rồi ngẩn ra khi nhìn ngày giờ trên điện thoại.
Tuần sau sinh nhật mình rồi.
Cô nhìn tán cây lao xao ngoài cửa sổ, cảm giác buồn man mác vây quanh.
Ngồi trong phòng làm việc, Phương tập trung tới độ quên cả giờ giấc và trời mưa lúc nào cô cũng không biết.
Lúc ra khỏi sảnh, mưa tấp cả vào người cô lạnh toát. Phương đứng nhìn màn mưa ảm đạm, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp.
Trời mưa biết chừng nào mới tạnh nhỉ.
Phương chợt nghĩ. Nếu bây giờ có anh chàng đẹp trai nào đó xuất hiện với chiếc dù màu sắc trên tay nhìn cô tình tứ và bảo: “Che chung nhé!” thì sẽ thú vị biết mấy.
Hơ. Mình chỉ giỏi tưởng tượng.
Phương nhìn bầu trời xám xịt đang mải mê trút nước rồi cúi đầu định băng qua màn mưa để tới nhà để xe nhưng có tiếng gọi cô vang lên sau lưng nên cô đứng khựng lại:
“Chị Phương!”
Minh xuất hiện không hề có chiếc dù nào trên tay. Phương có chút tiếc nuối. Biết mà. Cái cảnh chàng và nàng che chung một chiếc dù trong một chiều mưa rào chỉ có trong những bộ phim thần tượng.
“Chị đưa chìa khóa em lái xe tới đây cho!” Minh đề nghị.
“Như vậy thì phiền em quá! Để chị chạy ra đó”. Phương chỉ tay về phía nhà để xe. “Cũng gần thôi mà”.
Nói rồi, cô chạy luôn. Băng qua màn mưa bằng đôi giày cao gót đế mảnh với nguy cơ bị sút đế là rất cao. Vào đến nhà để xe thì cả người ướt mem như chuột lột, tóc tai bê bết, chiếc áo khoác cũng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp thấm cả vào bộ vest.
Lạnh quá!
Hơi hối hận vì từ chối lời đề nghị ga lăng lúc nãy của Minh. Quay đầu nhìn về phía sảnh công ty không thấy cậu ta đâu nữa. Phương mở cốp bỏ đồ đạc vào rồi lấy áo mưa mặc vào người.
Trời đã lạnh. Mưa càng lạnh hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.