Chương 1: TRÁI TIM ĐÃ BỊ CHAI VÀ CẢM XÚC ĐÃ BỊ TRƠ
Bo
27/11/2013
Nhà sát bên có cô con dâu mới sinh em bé. Từ hôm hai mẹ con xuất viện về nhà, Phương hay bị đánh thức giữa đêm hôm khuya khoắt bởi tiếng khóc ré lên của thằng nhỏ.
“Ai…” Cô làu bàu, nhoài người chụp cái điện thoại rồi lồm cồm bò dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lát sau, không nghe thấy tiếng thằng nhóc khóc nữa. Phương nghĩ bụng. Chắc được mẹ cho bú ti rồi.
Phương ra khỏi wc thở dài. Biết chừng nào mới có một tấm chồng với mụn con để ôm ấp đây ta. Già rồi. Ế rồi. Ế thật rồi. Nhưng mà chẳng hiểu sao lại không thể động lòng với bất kỳ ai. Có lẽ trái tim đã bị “chai” và cảm xúc đã bị “trơ” sau cú sốc của mối tình đầu chăng?
Leo lại lên giường, cô kéo chăn đắp ngang người rồi nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng không sao ngủ được. Nằm lăn qua lăn lại một hồi vẫn tỉnh như sáo.
Hic. Kiểu này sao mai có sức để tăng ca đây.
*
Ríu rít… Ríu rít…
Mấy chú chim sẻ bay lượn trên tán cây xanh ngắt. Bầu trời trong xanh quang đãng với những áng mây lững lờ trôi. Ánh nắng chiếu những tia sáng óng ánh qua ô cửa kính, rọi vào trong phòng họp. Nhưng bên trong phòng không khí lại khá căng thẳng và ngột ngạt. Chẳng ai hơi đâu thảnh thơi tới mức ngồi ngắm cảnh.
Mai Phương ngồi dựa vào ghế xoay, tay cầm tập báo cáo lật lật vài trang sau đó đặt lên bàn, đưa mắt nhìn tất cả mọi người.
Các trưởng phòng, phó phòng nhíu mày nhìn nhau. Bởi vì họ biết sếp sắp tuyên bố một quyết định bất lợi cho họ. Doanh thu tháng này của công ty giảm sút đáng kể. Bên cạnh đó phòng kinh doanh còn đánh mất hợp đồng xuất khẩu linh kiện máy tính cho phía công ty T.Co của Singapore khiến công ty bị tổn thất hàng tỷ đồng.
“Trưởng phòng kinh doanh” Phương nói to.
“Có tôi!”
Lâm trả lời. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh. Cậu ta chắc suất “bị sa thải”. Ai cũng nghĩ thế.
“Anh chuyển qua phòng nhân sự”
“Vâng!” Lâm thở phào.
Các trưởng phòng, phó phòng nhìn nhau như ra hiệu “sao bữa nay bà chằn nhẹ tay thế? Tháng nào mụ ta chẳng sa thải hàng loạt nhân viên”.
“Tạm thời phó phòng kinh doanh sẽ tiếp nhận vị trí trưởng phòng!” Phương nói tiếp. “Tình hình hoạt động kinh doanh của chúng ta đang xấu đi và có dấu hiệu bất ổn trong bộ máy quản lý. Với những cá nhân có thành tích yếu kém, tôi sẽ điều xuống các chi nhánh của công ty #$@*!&..”.
Buổi họp kết thúc, ai nấy rời khỏi phòng với tâm trạng phấn chấn. Cứ tưởng sẽ có vài cá nhân phải hát bài “tôi sẽ là người ra đi”.
Phương gập laptop, ôm vào trong phòng Phó Tổng giám đốc. Lúc đi ngang qua bàn làm việc của Uyên Trang, cô nói:
“Pha cho chị tách cà phê nhé!”
“Dạ!”
Tối qua trằn trọc mãi tới gần sáng mới ngủ được nên cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cũng định làm căng trong buổi họp nhưng chú Đông gọi điện nói đừng cứng nhắc quá, nếu không những người có năng lực sẽ nghỉ việc sang hết công ty khác.
Thật là rắc rối. Là nhà quản trị một công ty phải đương đầu với vô số thử thách trong hoạt động kinh doanh, lại còn phải đau đầu về vấn đề quản lý nhân sự, nhất là lúc này công ty đang gặp khó khăn, vậy mà chú lại giao mọi việc cho cô.
Phương cầm tách cà phê Trang vừa mang vào đứng cạnh cửa sổ nhấp một ngụm. Tán cây bên ngoài cửa kính bị gió thổi mạnh khiến những chiếc lá vàng bé li ti rơi xuống đất. Cảnh này có vẻ giống tuyết đang rơi.
Cũng sắp sang đông rồi. Hồi năm đầu tiên ở Nhật, tuyết vừa rơi là lao ra ngoài trời hí ha hí hửng nhảy nhót cho tới khi lạnh cóng, môi và răng va vào nhau lập cập mới chịu chui vào nhà. Tuyết rơi dày lại chạy vù ra ngoài trời nghịch tuyết. Lần đi trượt tuyết ở Niseco gặp tên “khốn” Hữu Bằng rồi yêu gã. Ai ngờ đâu gã lại hú hí với con bạn cùng phòng. Đồ chết tiệt!
*
Buổi trưa. Sau khi đi ăn cùng với đối tác, Phương lái xe về công ty. Đang là giờ nghỉ trưa nên công ty khá vắng vẻ, chỉ còn vài ba nhân viên đang chơi game và ăn trưa ngay trong phòng.
Phương dợm guốc trên hành lang để tới thang máy. Cô chợt nghe tiếng hai cô nhân viên đang đứng nói chuyện cạnh cửa kính sát đất.
“Sếp bị bà cô già điều chuyển tới phòng nhân sự. Hic. Tao đang định cưa cẩm sếp, vậy mà…”
“Mày điêu vừa thôi mày. Sếp có bồ rồi”.
“Ai? Ai?” Cô nàng kia ré lên.
“Là bà cô già ở phòng kế toán đó”
“Mày nói bà Huyền á hả?”
“Ừ”
“Bà chị đó vừa già vừa xấu. Mày có nhầm không đó?”
“Xùy. Mọi người đang đồn ầm cả lên kia kìa. Nghe nói nhà sếp phản đối dữ lắm…”.
“Ô! Thế hả?”
“Thôi. Sắp tới giờ làm việc rồi. Vào phòng thôi. Không lão Vinh lại quạt cho chúng ta một trận”
“Ok!”
Hai cô nàng đi rồi. Phương bước nhanh tới thang máy. “Bà cô già” phòng kế toán cô biết. Hình như chị ấy hơn cô 3 tuổi. Trong công ty có hai “bà cô già” là chủ đề bàn tán của các cô nhân viên trẻ là cô và chị ấy. Hết cách ăn mặc cho tới đường tình duyên. Các nàng ta cũng rãnh rỗi đấy.
Không ngờ anh chàng bảnh bao Lâm lại “say” chị Huyền. Chắc cô nàng kia cay cú lắm đây.
“Ha ha!” Phương chợt cười to.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng. Một anh chàng tóc nâu bước ra nhìn mặt Phương một cái rồi gật đầu chào:
“Chào chị!”
Cô ngậm miệng lại ngay, thấy quê quê chui tọt vào trong thang máy. Ôi trời! Mất hình tượng quá.
“Ai…” Cô làu bàu, nhoài người chụp cái điện thoại rồi lồm cồm bò dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lát sau, không nghe thấy tiếng thằng nhóc khóc nữa. Phương nghĩ bụng. Chắc được mẹ cho bú ti rồi.
Phương ra khỏi wc thở dài. Biết chừng nào mới có một tấm chồng với mụn con để ôm ấp đây ta. Già rồi. Ế rồi. Ế thật rồi. Nhưng mà chẳng hiểu sao lại không thể động lòng với bất kỳ ai. Có lẽ trái tim đã bị “chai” và cảm xúc đã bị “trơ” sau cú sốc của mối tình đầu chăng?
Leo lại lên giường, cô kéo chăn đắp ngang người rồi nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng không sao ngủ được. Nằm lăn qua lăn lại một hồi vẫn tỉnh như sáo.
Hic. Kiểu này sao mai có sức để tăng ca đây.
*
Ríu rít… Ríu rít…
Mấy chú chim sẻ bay lượn trên tán cây xanh ngắt. Bầu trời trong xanh quang đãng với những áng mây lững lờ trôi. Ánh nắng chiếu những tia sáng óng ánh qua ô cửa kính, rọi vào trong phòng họp. Nhưng bên trong phòng không khí lại khá căng thẳng và ngột ngạt. Chẳng ai hơi đâu thảnh thơi tới mức ngồi ngắm cảnh.
Mai Phương ngồi dựa vào ghế xoay, tay cầm tập báo cáo lật lật vài trang sau đó đặt lên bàn, đưa mắt nhìn tất cả mọi người.
Các trưởng phòng, phó phòng nhíu mày nhìn nhau. Bởi vì họ biết sếp sắp tuyên bố một quyết định bất lợi cho họ. Doanh thu tháng này của công ty giảm sút đáng kể. Bên cạnh đó phòng kinh doanh còn đánh mất hợp đồng xuất khẩu linh kiện máy tính cho phía công ty T.Co của Singapore khiến công ty bị tổn thất hàng tỷ đồng.
“Trưởng phòng kinh doanh” Phương nói to.
“Có tôi!”
Lâm trả lời. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh. Cậu ta chắc suất “bị sa thải”. Ai cũng nghĩ thế.
“Anh chuyển qua phòng nhân sự”
“Vâng!” Lâm thở phào.
Các trưởng phòng, phó phòng nhìn nhau như ra hiệu “sao bữa nay bà chằn nhẹ tay thế? Tháng nào mụ ta chẳng sa thải hàng loạt nhân viên”.
“Tạm thời phó phòng kinh doanh sẽ tiếp nhận vị trí trưởng phòng!” Phương nói tiếp. “Tình hình hoạt động kinh doanh của chúng ta đang xấu đi và có dấu hiệu bất ổn trong bộ máy quản lý. Với những cá nhân có thành tích yếu kém, tôi sẽ điều xuống các chi nhánh của công ty #$@*!&..”.
Buổi họp kết thúc, ai nấy rời khỏi phòng với tâm trạng phấn chấn. Cứ tưởng sẽ có vài cá nhân phải hát bài “tôi sẽ là người ra đi”.
Phương gập laptop, ôm vào trong phòng Phó Tổng giám đốc. Lúc đi ngang qua bàn làm việc của Uyên Trang, cô nói:
“Pha cho chị tách cà phê nhé!”
“Dạ!”
Tối qua trằn trọc mãi tới gần sáng mới ngủ được nên cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cũng định làm căng trong buổi họp nhưng chú Đông gọi điện nói đừng cứng nhắc quá, nếu không những người có năng lực sẽ nghỉ việc sang hết công ty khác.
Thật là rắc rối. Là nhà quản trị một công ty phải đương đầu với vô số thử thách trong hoạt động kinh doanh, lại còn phải đau đầu về vấn đề quản lý nhân sự, nhất là lúc này công ty đang gặp khó khăn, vậy mà chú lại giao mọi việc cho cô.
Phương cầm tách cà phê Trang vừa mang vào đứng cạnh cửa sổ nhấp một ngụm. Tán cây bên ngoài cửa kính bị gió thổi mạnh khiến những chiếc lá vàng bé li ti rơi xuống đất. Cảnh này có vẻ giống tuyết đang rơi.
Cũng sắp sang đông rồi. Hồi năm đầu tiên ở Nhật, tuyết vừa rơi là lao ra ngoài trời hí ha hí hửng nhảy nhót cho tới khi lạnh cóng, môi và răng va vào nhau lập cập mới chịu chui vào nhà. Tuyết rơi dày lại chạy vù ra ngoài trời nghịch tuyết. Lần đi trượt tuyết ở Niseco gặp tên “khốn” Hữu Bằng rồi yêu gã. Ai ngờ đâu gã lại hú hí với con bạn cùng phòng. Đồ chết tiệt!
*
Buổi trưa. Sau khi đi ăn cùng với đối tác, Phương lái xe về công ty. Đang là giờ nghỉ trưa nên công ty khá vắng vẻ, chỉ còn vài ba nhân viên đang chơi game và ăn trưa ngay trong phòng.
Phương dợm guốc trên hành lang để tới thang máy. Cô chợt nghe tiếng hai cô nhân viên đang đứng nói chuyện cạnh cửa kính sát đất.
“Sếp bị bà cô già điều chuyển tới phòng nhân sự. Hic. Tao đang định cưa cẩm sếp, vậy mà…”
“Mày điêu vừa thôi mày. Sếp có bồ rồi”.
“Ai? Ai?” Cô nàng kia ré lên.
“Là bà cô già ở phòng kế toán đó”
“Mày nói bà Huyền á hả?”
“Ừ”
“Bà chị đó vừa già vừa xấu. Mày có nhầm không đó?”
“Xùy. Mọi người đang đồn ầm cả lên kia kìa. Nghe nói nhà sếp phản đối dữ lắm…”.
“Ô! Thế hả?”
“Thôi. Sắp tới giờ làm việc rồi. Vào phòng thôi. Không lão Vinh lại quạt cho chúng ta một trận”
“Ok!”
Hai cô nàng đi rồi. Phương bước nhanh tới thang máy. “Bà cô già” phòng kế toán cô biết. Hình như chị ấy hơn cô 3 tuổi. Trong công ty có hai “bà cô già” là chủ đề bàn tán của các cô nhân viên trẻ là cô và chị ấy. Hết cách ăn mặc cho tới đường tình duyên. Các nàng ta cũng rãnh rỗi đấy.
Không ngờ anh chàng bảnh bao Lâm lại “say” chị Huyền. Chắc cô nàng kia cay cú lắm đây.
“Ha ha!” Phương chợt cười to.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng. Một anh chàng tóc nâu bước ra nhìn mặt Phương một cái rồi gật đầu chào:
“Chào chị!”
Cô ngậm miệng lại ngay, thấy quê quê chui tọt vào trong thang máy. Ôi trời! Mất hình tượng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.