Chương 17
Trương Đại Cát
16/05/2021
Chắc đổi lại xưng hô quá.
"Không phải đi xem tụi nhỏ sao? Sao lại qua đây?" Du Đại Tuấn gấp chăn hình chữ nhật, nhìn Đào Diệp đi rồi quay lại, hỏi.
"Em không muốn làm kì đà cản mũi đâu." Đào Diệp tiện tay giúp hắn kéo chăn, "Tụi nhỏ ngọt như đường ấy."
"Không phải trước em luôn nói không thích con yêu sớm mà, giờ đổi ý rồi?"
"Em không cấm yêu sớm, chỉ là yêu lý trí một chút." Đào Diệp phản bác,"Con mình là Alpha không sao cả, Omega nhà người ta chẳng phải là bảo bối sao? Hơn nữa còn nhỏ như vậy, em không muốn mới ba mươi tuổi đã lên chức ông."
Du Đại Tuấn động tác dừng một chút, hắn có chút mờ mịt mở miệng: "Em cảm thấy...Sấp nhỏ tình cảm rất tốt sao?"
"Đương nhiên tốt." Đào Diệp không suy nghĩ trả lời, "Mới biết yêu, sao lại không tốt."
Du Đại Tuấn im lặng.
"Làm sao..." Đào Diệp nhìn thối cẩu hùng alpha nửa ngày không đáp lời, liền nói,"Không phải lúc động lòng, anh thấy rất tốt đẹp sao."
Tốt đẹp, đương nhiên rồi.
Tình đầu của hắn chính là Omega trước mặt này, thuận lý thành chương mà yêu thích y, nếu như nói tình yêu khó quên nhất, vậy hắn chính là người thành công nhất, có thể cùng y trở thành người nhà, cùng xây dựng gia đình, còn có sự lâu dài.
Nhưng đó là mình sao? Chẳng phải y vẫn đối mãi không quên người kia.
"Đương nhiên." Du Đại Tuấn vừa cười vừa hỏi,"Còn em?"
"Em?"
Đào Diệp nhìn chồng mình, nhớ lại hơn mười năm trước alpha này sống chết theo đuổi, bản thân như con cá suốt ngày được tắm trong biển đường vậy. Y đã từng nghĩ sẽ cô độc cả đời, cũng trải qua cảm giác bị phản bội, nhưng là sau đó y phát hiện, cảm giác chân thật lúc đó, cũng là lúc y muốn trốn tránh con người.
Đào Diệp nhớ rõ các lần ôm ấm áp đó, nhớ đến lúc mình sinh nở, người nào đó vừa xấu hổ vừa nước mắt giàn giụa, cười đến ngọt ngào,"Đương nhiên rất tuyệt."
Nụ cười trên gương mặt cứng lại, hắn nhẹ nhàng hỏi:" Vậy em yêu hắn à."
Hắn hi vọng nhìn Đào Diệp, chỉ cần Đào Diệp không thừa nhận, hắn liền có thể thuyết phục chính mình, hắn sẽ kết thúc chuyện này, sẽ giả vờ như không biết, tiếp tục làm một tên ngốc.
Nhưng Đào Diệp làm hy vọng hắn rơi vào hầm băng, y tức đến nổ phổi giậm chân, mặt đỏ đến tận mang tai nói một câu:
"Anh hỏi làm gì?"
Du Đại Tuấn tâm trầm xuống, Đào Diệp không nói, nhưng nét mặt đó, chính là tràn ngập yêu thương.
"Không phải đi xem tụi nhỏ sao? Sao lại qua đây?" Du Đại Tuấn gấp chăn hình chữ nhật, nhìn Đào Diệp đi rồi quay lại, hỏi.
"Em không muốn làm kì đà cản mũi đâu." Đào Diệp tiện tay giúp hắn kéo chăn, "Tụi nhỏ ngọt như đường ấy."
"Không phải trước em luôn nói không thích con yêu sớm mà, giờ đổi ý rồi?"
"Em không cấm yêu sớm, chỉ là yêu lý trí một chút." Đào Diệp phản bác,"Con mình là Alpha không sao cả, Omega nhà người ta chẳng phải là bảo bối sao? Hơn nữa còn nhỏ như vậy, em không muốn mới ba mươi tuổi đã lên chức ông."
Du Đại Tuấn động tác dừng một chút, hắn có chút mờ mịt mở miệng: "Em cảm thấy...Sấp nhỏ tình cảm rất tốt sao?"
"Đương nhiên tốt." Đào Diệp không suy nghĩ trả lời, "Mới biết yêu, sao lại không tốt."
Du Đại Tuấn im lặng.
"Làm sao..." Đào Diệp nhìn thối cẩu hùng alpha nửa ngày không đáp lời, liền nói,"Không phải lúc động lòng, anh thấy rất tốt đẹp sao."
Tốt đẹp, đương nhiên rồi.
Tình đầu của hắn chính là Omega trước mặt này, thuận lý thành chương mà yêu thích y, nếu như nói tình yêu khó quên nhất, vậy hắn chính là người thành công nhất, có thể cùng y trở thành người nhà, cùng xây dựng gia đình, còn có sự lâu dài.
Nhưng đó là mình sao? Chẳng phải y vẫn đối mãi không quên người kia.
"Đương nhiên." Du Đại Tuấn vừa cười vừa hỏi,"Còn em?"
"Em?"
Đào Diệp nhìn chồng mình, nhớ lại hơn mười năm trước alpha này sống chết theo đuổi, bản thân như con cá suốt ngày được tắm trong biển đường vậy. Y đã từng nghĩ sẽ cô độc cả đời, cũng trải qua cảm giác bị phản bội, nhưng là sau đó y phát hiện, cảm giác chân thật lúc đó, cũng là lúc y muốn trốn tránh con người.
Đào Diệp nhớ rõ các lần ôm ấm áp đó, nhớ đến lúc mình sinh nở, người nào đó vừa xấu hổ vừa nước mắt giàn giụa, cười đến ngọt ngào,"Đương nhiên rất tuyệt."
Nụ cười trên gương mặt cứng lại, hắn nhẹ nhàng hỏi:" Vậy em yêu hắn à."
Hắn hi vọng nhìn Đào Diệp, chỉ cần Đào Diệp không thừa nhận, hắn liền có thể thuyết phục chính mình, hắn sẽ kết thúc chuyện này, sẽ giả vờ như không biết, tiếp tục làm một tên ngốc.
Nhưng Đào Diệp làm hy vọng hắn rơi vào hầm băng, y tức đến nổ phổi giậm chân, mặt đỏ đến tận mang tai nói một câu:
"Anh hỏi làm gì?"
Du Đại Tuấn tâm trầm xuống, Đào Diệp không nói, nhưng nét mặt đó, chính là tràn ngập yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.