Chương 39: Đừng quay đầu lại
Hứa Quân Tam Sinh
24/06/2023
Thời Vi và Hứa Tinh Nghiêu hẹn nhau lúc 5 giờ chiều, tại một cửa hàng kem và đồ uống lạnh nổi tiếng tên là "Chỉ bói".
Trong tiệm trang chí rất đặc biệt, lấy chủ đề là bói toán, trên tường bao phủ bởi các chiếc mũ phù thủy, bài Tarot, đèn được tạo thành những quả cầu pha lê, mỗi cửa ghế lô đều vẽ graffiti hoa văn bài Tarot, còn vẽ ngôi sao lục giác màu vàng, thần bí và mộng mơ.
Thời Vi vào ghế lô 444, Thời Vi không biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy con số này, cô cảm thấy xui xẻo.
Sau khi vào cửa, Thời Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Tinh Nghiêu, cậu mặc áo thun màu trắng, trên áo thun có hình con gấu nhỏ, hình thức áo thun rất đơn giản, Thời Vi có chút quen mắt, suy nghĩ một chút cũng không nhớ đã từng thấy ở đâu.
Hai người gọi đồ uống lạnh, Hứa Tinh Nghiêu nói thẳng: "...... Người lúc trước tôi gặp kia, là bạn trai chị sao?"
"Xem như là vậy đi."
"Xem như là có ý gì?" Hứa Tinh Nghiêu lập tức hỏi, ý thức được ngữ khí của mình có chút mãnh liệt, cậu cười làm dịu bầu không khí: "Tôi cũng không biết chị có bạn trai......"
Thời Vi dùng ống hút uống nước ép dâu tây "Tôi đang theo đuổi anh ấy, cậu cũng thấy đó, cơ bản là đuổi kịp rồi."
"Theo đuổi anh ta?" Hứa Tinh Nghiêu lẩm bẩm lặp lại: "Chị theo đuổi anh ta?"
"Ừm, người hồi cao trung tôi thích, quanh đi quẩn lại gặp lại nhau, hiện tại vẫn thích." Thời Vi giương mắt nhìn cậu: "Không phải cậu nói cậu có người mình thích sao? Làm sao quen, cần tôi làm gì không?"
Hứa Tinh Nghiêu thoáng cúi đầu: "Quen trong hội sinh viên, nhưng hình như cô ấy đã có bạn trai rồi. Chị nói, tôi phải làm thế nào mới theo đuổi được cô ấy?"
Thời Vi một tay chống cằm, cầm ống hút trong ly chọc chọc: "Có chút khó khăn...... Tôi cảm thấy từ bỏ đi, con gái tốt nhiều như vậy, đừng treo chết trên một thân cây*. Không khuyên chờ cô ấy chia tay, đầu tiên cậu không xác định được cô ấy có thích cậu hay không, tiếp theo cậu cũng không cần lãng phí quá nhiều thời gian chờ một người không biết tình cảm của cậu."
* Đừng treo chết trên một thân cây: đừng dùng một phương pháp mà hãy linh hoạt. Treo trên cây: Là ẩn dụ cho sự cố chấp, tự chuốc lấy mình, chỉ bám vào một người, một con đường, không chịu buông bỏ, không dùng phương pháp khác hay chọn cách mới để giải quyết vấn đề.
Lời khuyên của cô giống như chính cô, lạnh nhạt, khách quan, lý trí và vô tình.
Hứa Tinh Nghiêu rũ mắt: "Tôi muốn chờ."
Trong lòng đã có quyết định còn muốn cô ra chủ ý làm gì? Thời Vi có chút bất đắc dĩ: "Nếu thật sự thích cô ấy như vậy, thì tùy cậu."
Thời Vi phát hiện, Hứa Tinh Nghiêu tựa hồ bướng bỉnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Hứa Tinh Nghiêu gật đầu, cẩn thận nói: "Chị cũng rất thích bạn trai của chị sao?"
Thời Vi cong cong môi, ý cười càng tươi hơn: "Ừm, sau này tôi muốn cùng anh ấy kết hôn."
Ngừng một chút, Thời Vi lại bổ sung: "Đừng nhìn anh ấy giống 'nhân mô cẩu dạng'*, thực ra là cái bình dấm chua, dấm của cậu anh ấy cũng ăn. Yêu đương vẫn là có chút phiền phức, về sau cậu muốn tìm tôi, tôi sẽ hỗ trợ, có phiền não gì cũng có thể tìm tôi, chỉ là phải giữ khoảng cách một chút. Chúng ta vẫn là bạn tốt, không sao."
* Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Sau này tôi muốn cùng anh ấy kết hôn.
Chỉ là phải giữ khoảng cách một chút.
Hứa Tinh Nghiêu đầu óc hỗn loạn, như là người đang giãy giụa trong nước, dưới chân có vô số tảo biển quấn quanh cậu, kéo cậu xuống, muốn để cậu chìm vào vực sâu không đáy.
Thời Vi sau đó nói gì, cậu hoàn toàn nghe không vào, Hứa Tinh Nghiêu trong lòng rối bời, cả người rét run, mơ hồ nghe thấy Thời Vi nói "Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây."
Hứa Tinh Nghiêu miễn cưỡng ngẩng đầu, cười nói: "Chờ một chút, tiệm này có đồ uống rất nổi, vừa rồi muốn cho chị nếm thử, tôi cũng muốn nếm một chút, uống xong hãng đi."
Thời Vi nhìn cậu, không từ chối: "Được."
Bọn họ gọi người phục vụ, gọi hai ly. Đồ uống tên "Bói", bên trên có lớp sữa béo ngậy, ở giữa hòa cùng rượu Cocktail đủ màu sắc, giống sao trời tươi đẹp, trên lớp sữa trang trí bằng một ngôi sao chocolate trắng.
Hứa Tinh Nghiêu lấy chocolate trắng trong ly của Thời Vi ra: "Chị hẳn là không thích ăn cái này, quá ngọt......"
Thời Vi đột nhiên mở miệng gọi cậu: "Hứa Tinh Nghiêu."
"Hả?"
"Mở lòng bàn tay cậu ra, cậu nắm trong tay cái gì?" Thời Vi ánh mắt trở nên sắc bén, sắc bén đến mức Hứa Tinh Nghiêu cơ hồ không dám đối diện với cô.
"Không có gì."
"Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu nắm trong tay cái gì." Thời Vi ngữ khí đã không còn khách khí.
Thấy Hứa Tinh Nghiêu vẫn luôn bất động, Thời Vi bẻ từng ngón tay cậu ra, trong lòng bàn tay Hứa Tinh Nghiêu, nằm thình lình một viên thuốc màu trắng.
"Cho cậu một cơ hội, nói tôi biết nó là cái gì. Cậu biết đó, tôi học hóa học." Giọng Thời Vi lãnh khốc mà bình tĩnh.
Hứa Tinh Nghiêu hốc mắt đỏ lên, kỳ thật cậu không muốn, cậu thật sự không muốn.
Bạn bè cậu đều biết cậu yêu thầm cô gái đã có bạn trai, bạn cùng phòng của cậu quanh năm chơi trong hộp đêm, trước khi Hứa Tinh Nghiêu ra cửa đã cho cậu viên thuốc này, bạn cùng phòng đã đọc cho cậu một đoạn trước đây rất lưu hành trên mạng: "Thích thì liền đi cưỡng gian, đuổi không kịp thì làm*, làm không đến thì hạ thuốc, trở mặt thì đăng ảnh khỏa thân, cùng lắm thì ngồi tù, đến ngồi tù bạn cũng không có dũng khí còn nói cái gì mà yêu cô ấy!"
* Làm: trong làm tình
Mọi người đều biết câu nói này là nói đùa, bạn cùng phòng của cậu không phải người tốt, trước kia Hứa Tinh Nghiêu chưa bao giờ để ý đến những lời này của cậu ta, chính là một khắc kia, cậu ma xui quỷ khiến mà nhận lấy viên thuốc này.
Bạn bè đều biết cậu yêu khổ sở như thế nào, mấy năm chỉ yêu thầm một cô gái, mà cô gái kia không biết gì.
Đối mặt với ánh mắt xuyên thấu của Thời Vi, Hứa Tinh Nghiêu rốt cuộc vẫn thừa nhận: "Thuốc mê......"
Trong giọng nói cậu không khống chế được khổ sở: "Tôi không muốn làm gì chị, cũng không muốn tổn thương chị, tôi chỉ không muốn để chị đi, muốn giữ chị lại một chút, muốn nhìn kỹ chị...... Chị vừa rồi nói những lời đó, khiến tôi cảm thấy, lần này chị đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Những gì Hứa Tinh Nghiêu nói là sự thật, trước đó cậu thực sự không có ý định sử dụng viên thuốc này, chính những lời của Thời Vi đã khiến cậu đau đớn, cậu chỉ muốn cùng cô ngốc trong chốc lát mà thôi.
Cậu thích cô như vậy, sao có thể nỡ lòng làm tổn thương cô.
Đôi mắt của Hứa Tinh Nghiêu hồng giống con thỏ, rất đáng thương, rõ ràng người nên đau lòng là Thời Vi, nhưng người làm chuyện xấu này, lại còn ủy khuất hơn cô.
Thời Vi thấy dáng vẻ này của cậu, cổ họng chua chát, trong lòng cũng hoảng hốt.
Dù sao bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm, hiểu tận gốc rễ, cô tin Hứa Tinh Nghiêu không muốn tổn thương cô.
Thời Vi nhẹ giọng mở miệng: "Cậu vẫn luôn thích tôi đúng không? Vừa rồi cô gái kia, cũng là tôi đi."
Hứa Tinh Nghiêu rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vì sao?" Thời Vi thanh âm đè nén: "Rõ ràng lúc trước tôi đã sớm nói với cậu, đừng có loại tâm tư kia, tôi không thích cậu, tôi đều đã nói, vì sao cậu còn muốn tiếp cận tôi? Vì sao ở cạnh một người không thích cậu suốt bốn năm?"
Hứa Tinh Nghiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, ngữ khí cũng kích động: "Trên thế giới này nào có nhiều người lưỡng tình tương duyệt* như vậy! Nếu không lấy tư cách bạn bè, tôi căn bản không có cách nào ở bên cạnh chị, nếu chị vẫn luôn không tìm thấy người mình thích, không phải có thể cùng tôi ở bên nhau sao?"
* Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau
Thời Vi trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng lần nữa, ngữ khí mỏi mệt: "Thực xin lỗi, nhưng tôi tìm được người lưỡng tình tương duyệt rồi."
Hứa Tinh Nghiêu cổ họng đau như cắt, lần đầu tiên cậu đem tâm ý của mình nói trắng ra như vậy: "Người bên cạnh chị bốn năm là tôi, bốn năm này anh ta ở đâu? Vì sao anh ta vừa xuất hiện là có thể cướp chị đi? Tôi cẩn thận mà yêu chị, cả kỳ nghỉ đông, tôi vẫn luôn đợi chị hẹn tôi, tôi cũng không dám chủ động hẹn chị, sợ quấy rầy đến chị, mỗi lần muốn đưa chị về nhà, tôi phải ngồi ở nhà ga vài ngày để có thể canh chị, chị biết không? Tôi thường xuyên đi trong trường chị để nhìn lén chị, tôi còn bảo bạn tôi đi mua trà sữa ở tiệm chị làm, lúc trời mưa còn cố ý để dù ở nơi chị làm......"
Ngữ khí cậu kích động, nói năng lộn xộn, Thời Vi lại nghe hiểu tất cả.
Sự tốt bụng và tình cờ xuất hiện trong cuộc đời cô, đều không phải ngẫu nhiên, Hứa Tinh Nghiêu mỗi lần xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa, là cậu cố tình tạo ra ngẫu nhiên. Cậu yêu đến quá hèn mọn, cũng quá cẩn thận, e sợ quấy rầy cô, lại hy vọng cô hết thảy đều tốt.
Tình yêu này nặng nề mà dồi dào, ép Thời Vi không thở nổi.
Hứa Tinh Nghiêu che mặt, có nước mắt theo khe hở ngón tay cậu chảy ra: "Tôi đã thích chị từ rất sớm rất sớm...... Không phải lần chị nói với giáo viên về quy định chạy thao, mà sớm hơn."
Hứa Tinh Nghiêu hồi cao trung, tính tình rất yếu đuối, nhìn qua bạn bè cậu rất nhiều, kỳ thật nhiều người chỉ muốn nhờ cậu giúp làm việc, cậu không giỏi từ chối người khác, thường xuyên sẽ cảm thấy vất vả.
Có một lần, nam sinh trực nhật cùng Thời Vi lại bảo Hứa Tinh Nghiêu làm hộ, còn bản thân thì đi trước. Hứa Tinh Nghiêu khi đó chỉ cho rằng Thời Vi xinh đẹp cao ngạo, không nghĩ tới Thời Vi sẽ chủ động nói chuyện với cậu, cho dù lời cô nói có chút khó nghe: "Là bánh bao cũng đừng sợ chó cắn*. Cậu không học được cách từ chối người khác, ai cũng không giúp được cậu."
* Câu gốc là: 长个包子样, 就别怨狗跟着 (Người ngơm như cái bánh bao thì đừng trách sao chó theo đuôi), câu của Thời Vi nói ngược lại câu gốc, ý là dù có yếu đuối thì cũng đừng để người khác động vào
Khả năng cô thuận miệng nói với cậu một câu, nhưng những lời này, Hứa Tinh Nghiêu nhớ đến bây giờ.
Từ đó về sau, cậu bắt đầu yên lặng chú ý Thời Vi, ngày đó Thời Vi chống lại quy định chạy thao, toàn khối đều ý thức được Thời Vi ngầu bao nhiêu, Hứa Tinh Nghiêu mơ hồ có một loại cảm giác mất mát, cảm thấy kho báu của mình bị người khác phát hiện.
Cho nên mới mặt dày đi theo phía sau cô, bị Thời Vi cự tuyệt như thế nào cũng không chịu đi, nói dối muốn cùng cô làm bạn, muốn cùng cô có nhiều tiếp xúc hơn.
Cậu quá thích Thời Vi, cho dù là hiện tại, cậu cũng không có cách nào tùy tiện từ chối người khác, mỗi lần cự tuyệt nội tâm sẽ bất an, nhưng Thời Vi đã sống theo cách mà cậu hâm mộ nhất, tùy ý kiên định, tùy tâm sở dục*, cậu hướng tới cô, cũng yêu cô như vậy.
* Tùy tâm sở dục: tuỳ theo ý thích; muốn làm gì thì làm; muốn sao được vậy
Thời Vi nghe cậu nói đứt quãng, trong lòng không dễ chịu, khi cô coi cậu như bạn và em trai có thể không có gánh nặng, nhưng một khi cô đã biết tâm ý của cậu, cô bắt đầu cảm thấy có áp lực trầm trọng.
Thời Vi không thích nợ người khác, nhưng cô đã nợ Hứa Tinh Nghiêu quá nhiều.
Đáng cắt mà không cắt, ngược lại phải chịu cái loạn vào mình, không nên chậm trễ Hứa Tinh Nghiêu nữa, Thời Vi tự nhủ trong lòng.
Cô ép mình giống như một cỗ máy máu lạnh vô cảm, trong giọng nói không mang theo lưu luyến: "Bốn năm này, cảm ơn cậu đã chăm sóc. Tâm ý của cậu tôi không có cách nào đáp lại, xin lỗi, tôi nợ cậu một nhân tình, cậu muốn như thế nào cũng được." Cô nhắm mắt: "Anh ấy còn đang chờ tôi ở bên ngoài, tôi đi đây."
Thời Vi xoay người rời đi, Hứa Tinh Nghiêu hai mắt đẫm lệ mông lung, từ khe hở bàn tay cậu nhìn thấy cô rời đi, một bước, hai bước...... Càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Hứa Tinh Nghiêu trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi sợ.
Hàng năm sinh nhật cậu đều ước một điều ước, sau này người ấy sẽ không cùng cậu đón sinh nhật nữa.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Nghiêu đột nhiên đứng dậy, xông ra ngoài, khi lao ra bên ngoài cửa tiệm, liền nhìn thấy Thời Vi đi đến bên cạnh Mục Thần, Mục Thần vẫn vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng khoảnh khắc cúi đầu nhìn Thời Vi, thần sắc lại mang theo sủng nịch che giấu.
Dựa vào cái gì. Dựa vào cái gì cô có thể tiêu sái mà cùng người khác ở bên nhau như vậy.
Hứa Tinh Nghiêu mất khống chế mà chạy vội tới bên cạnh Thời Vi, túm chặt tay áo cô, khóc nức nở: "Thời Vi! Không phải chị nói nợ tôi một ân tình sao! Không phải nói như thế nào cũng được sao! Đừng rời khỏi tôi có được không, đừng ở bên cạnh anh ta được không......"
Thời Vi và Mục Thần nhìn Hứa Tinh Nghiêu như vậy, nhất thời nói không nên lời.
Thời Vi vừa rồi chỉ biết Hứa Tinh Nghiêu che mặt khóc, hiện tại mới thấy rõ bộ dáng cậu, Hứa Tinh Nghiêu khóc đến cực kỳ chật vật, hai mắt đẫm lệ đỏ bừng, khóc đến thở hổn hển, như thể bao năm mong đợi đã thất bại, chính là loại gào khóc tuyệt vọng.
Bọn họ đã rất lâu chưa từng thấy người trưởng thành khóc như vậy.
Thời Vi trong lòng nổi lên một trận chua xót, lồng ngực như bị bông gòn nhét chặt, cô không phải không nhớ Hứa Tinh Nghiêu đối với cô tốt thế nào, cậu thẹn thùng tươi cười, sự quan tâm dịu dàng, lời khen ngợi chân thành...... Ở đoạn thời gian rất dài đó, cô rất may mắn mới có thể có một người bạn như vậy.
Cô là người bình tĩnh, giờ phút này cũng không thể nói nặng lời.
Vẫn là Mục Thần thấp giọng hỏi Hứa Tinh Nghiêu: "Lấy cách này để cô ấy ở lại bên cạnh cậu, xác định là cậu muốn?"
Nói trúng tim đen, đâm thẳng vào tim.
Hứa Tinh Nghiêu thích chính là Thời Vi tự do mà tùy ý, không nên bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, yêu khi nên yêu, hận khi nên hận, mà hiện tại, cậu cư nhiên muốn trở thành người trói buộc cô.
Tay Hứa Tinh Nghiêu túm tay áo Thời Vi dần mất đi sức lực.
Cậu cô đơn mà đứng ở đó, giống một con chó nhỏ bị người vứt bỏ.
Thời Vi không đành lòng nhìn nữa, Mục Thần ôm lấy cô rời đi, lần này bọn họ gọi taxi, Thời Vi cùng Mục Thần ngồi ở ghế sau, thời điểm xe di chuyển, Thời Vi theo bản năng liếc nhìn Hứa Tinh Nghiêu nơi đó một cái.
Mục Thần nhẹ nhàng lấy tay che mắt cô: "Đừng quay đầu lại."
Khi hàng mi dài của Thời Vi chớp, cọ vào lòng bàn tay của Mục Thần, cô chậm rãi chớp mắt hai cái, sau đó nhẹ nhàng dựa vào ghế sau, nhắm mắt, để tay anh ấn trên mí mắt mình, lòng bàn tay Mục Thần khô ráo ấm áp, có sức mạnh khiến người ta an tâm.
Đúng. Đã quyết định, cũng đừng quay đầu lại.
Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại nhìn qua thì tàn nhẫn, kỳ thật đối với bọn họ đều tốt.
Hứa Tinh Nghiêu không nên chờ cô, đã đến lúc cậu bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Chỉ là, Thời Vi vẫn rất khổ sở, cô giống như một con mèo con, nhẹ nhàng cọ cọ vào tay Mục Thần, tìm kiếm an ủi.
—— hôm nay, cô mất đi người bạn bên cô bốn năm, người bạn tốt nhất.
Trong tiệm trang chí rất đặc biệt, lấy chủ đề là bói toán, trên tường bao phủ bởi các chiếc mũ phù thủy, bài Tarot, đèn được tạo thành những quả cầu pha lê, mỗi cửa ghế lô đều vẽ graffiti hoa văn bài Tarot, còn vẽ ngôi sao lục giác màu vàng, thần bí và mộng mơ.
Thời Vi vào ghế lô 444, Thời Vi không biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy con số này, cô cảm thấy xui xẻo.
Sau khi vào cửa, Thời Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Tinh Nghiêu, cậu mặc áo thun màu trắng, trên áo thun có hình con gấu nhỏ, hình thức áo thun rất đơn giản, Thời Vi có chút quen mắt, suy nghĩ một chút cũng không nhớ đã từng thấy ở đâu.
Hai người gọi đồ uống lạnh, Hứa Tinh Nghiêu nói thẳng: "...... Người lúc trước tôi gặp kia, là bạn trai chị sao?"
"Xem như là vậy đi."
"Xem như là có ý gì?" Hứa Tinh Nghiêu lập tức hỏi, ý thức được ngữ khí của mình có chút mãnh liệt, cậu cười làm dịu bầu không khí: "Tôi cũng không biết chị có bạn trai......"
Thời Vi dùng ống hút uống nước ép dâu tây "Tôi đang theo đuổi anh ấy, cậu cũng thấy đó, cơ bản là đuổi kịp rồi."
"Theo đuổi anh ta?" Hứa Tinh Nghiêu lẩm bẩm lặp lại: "Chị theo đuổi anh ta?"
"Ừm, người hồi cao trung tôi thích, quanh đi quẩn lại gặp lại nhau, hiện tại vẫn thích." Thời Vi giương mắt nhìn cậu: "Không phải cậu nói cậu có người mình thích sao? Làm sao quen, cần tôi làm gì không?"
Hứa Tinh Nghiêu thoáng cúi đầu: "Quen trong hội sinh viên, nhưng hình như cô ấy đã có bạn trai rồi. Chị nói, tôi phải làm thế nào mới theo đuổi được cô ấy?"
Thời Vi một tay chống cằm, cầm ống hút trong ly chọc chọc: "Có chút khó khăn...... Tôi cảm thấy từ bỏ đi, con gái tốt nhiều như vậy, đừng treo chết trên một thân cây*. Không khuyên chờ cô ấy chia tay, đầu tiên cậu không xác định được cô ấy có thích cậu hay không, tiếp theo cậu cũng không cần lãng phí quá nhiều thời gian chờ một người không biết tình cảm của cậu."
* Đừng treo chết trên một thân cây: đừng dùng một phương pháp mà hãy linh hoạt. Treo trên cây: Là ẩn dụ cho sự cố chấp, tự chuốc lấy mình, chỉ bám vào một người, một con đường, không chịu buông bỏ, không dùng phương pháp khác hay chọn cách mới để giải quyết vấn đề.
Lời khuyên của cô giống như chính cô, lạnh nhạt, khách quan, lý trí và vô tình.
Hứa Tinh Nghiêu rũ mắt: "Tôi muốn chờ."
Trong lòng đã có quyết định còn muốn cô ra chủ ý làm gì? Thời Vi có chút bất đắc dĩ: "Nếu thật sự thích cô ấy như vậy, thì tùy cậu."
Thời Vi phát hiện, Hứa Tinh Nghiêu tựa hồ bướng bỉnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Hứa Tinh Nghiêu gật đầu, cẩn thận nói: "Chị cũng rất thích bạn trai của chị sao?"
Thời Vi cong cong môi, ý cười càng tươi hơn: "Ừm, sau này tôi muốn cùng anh ấy kết hôn."
Ngừng một chút, Thời Vi lại bổ sung: "Đừng nhìn anh ấy giống 'nhân mô cẩu dạng'*, thực ra là cái bình dấm chua, dấm của cậu anh ấy cũng ăn. Yêu đương vẫn là có chút phiền phức, về sau cậu muốn tìm tôi, tôi sẽ hỗ trợ, có phiền não gì cũng có thể tìm tôi, chỉ là phải giữ khoảng cách một chút. Chúng ta vẫn là bạn tốt, không sao."
* Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Sau này tôi muốn cùng anh ấy kết hôn.
Chỉ là phải giữ khoảng cách một chút.
Hứa Tinh Nghiêu đầu óc hỗn loạn, như là người đang giãy giụa trong nước, dưới chân có vô số tảo biển quấn quanh cậu, kéo cậu xuống, muốn để cậu chìm vào vực sâu không đáy.
Thời Vi sau đó nói gì, cậu hoàn toàn nghe không vào, Hứa Tinh Nghiêu trong lòng rối bời, cả người rét run, mơ hồ nghe thấy Thời Vi nói "Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây."
Hứa Tinh Nghiêu miễn cưỡng ngẩng đầu, cười nói: "Chờ một chút, tiệm này có đồ uống rất nổi, vừa rồi muốn cho chị nếm thử, tôi cũng muốn nếm một chút, uống xong hãng đi."
Thời Vi nhìn cậu, không từ chối: "Được."
Bọn họ gọi người phục vụ, gọi hai ly. Đồ uống tên "Bói", bên trên có lớp sữa béo ngậy, ở giữa hòa cùng rượu Cocktail đủ màu sắc, giống sao trời tươi đẹp, trên lớp sữa trang trí bằng một ngôi sao chocolate trắng.
Hứa Tinh Nghiêu lấy chocolate trắng trong ly của Thời Vi ra: "Chị hẳn là không thích ăn cái này, quá ngọt......"
Thời Vi đột nhiên mở miệng gọi cậu: "Hứa Tinh Nghiêu."
"Hả?"
"Mở lòng bàn tay cậu ra, cậu nắm trong tay cái gì?" Thời Vi ánh mắt trở nên sắc bén, sắc bén đến mức Hứa Tinh Nghiêu cơ hồ không dám đối diện với cô.
"Không có gì."
"Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu nắm trong tay cái gì." Thời Vi ngữ khí đã không còn khách khí.
Thấy Hứa Tinh Nghiêu vẫn luôn bất động, Thời Vi bẻ từng ngón tay cậu ra, trong lòng bàn tay Hứa Tinh Nghiêu, nằm thình lình một viên thuốc màu trắng.
"Cho cậu một cơ hội, nói tôi biết nó là cái gì. Cậu biết đó, tôi học hóa học." Giọng Thời Vi lãnh khốc mà bình tĩnh.
Hứa Tinh Nghiêu hốc mắt đỏ lên, kỳ thật cậu không muốn, cậu thật sự không muốn.
Bạn bè cậu đều biết cậu yêu thầm cô gái đã có bạn trai, bạn cùng phòng của cậu quanh năm chơi trong hộp đêm, trước khi Hứa Tinh Nghiêu ra cửa đã cho cậu viên thuốc này, bạn cùng phòng đã đọc cho cậu một đoạn trước đây rất lưu hành trên mạng: "Thích thì liền đi cưỡng gian, đuổi không kịp thì làm*, làm không đến thì hạ thuốc, trở mặt thì đăng ảnh khỏa thân, cùng lắm thì ngồi tù, đến ngồi tù bạn cũng không có dũng khí còn nói cái gì mà yêu cô ấy!"
* Làm: trong làm tình
Mọi người đều biết câu nói này là nói đùa, bạn cùng phòng của cậu không phải người tốt, trước kia Hứa Tinh Nghiêu chưa bao giờ để ý đến những lời này của cậu ta, chính là một khắc kia, cậu ma xui quỷ khiến mà nhận lấy viên thuốc này.
Bạn bè đều biết cậu yêu khổ sở như thế nào, mấy năm chỉ yêu thầm một cô gái, mà cô gái kia không biết gì.
Đối mặt với ánh mắt xuyên thấu của Thời Vi, Hứa Tinh Nghiêu rốt cuộc vẫn thừa nhận: "Thuốc mê......"
Trong giọng nói cậu không khống chế được khổ sở: "Tôi không muốn làm gì chị, cũng không muốn tổn thương chị, tôi chỉ không muốn để chị đi, muốn giữ chị lại một chút, muốn nhìn kỹ chị...... Chị vừa rồi nói những lời đó, khiến tôi cảm thấy, lần này chị đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Những gì Hứa Tinh Nghiêu nói là sự thật, trước đó cậu thực sự không có ý định sử dụng viên thuốc này, chính những lời của Thời Vi đã khiến cậu đau đớn, cậu chỉ muốn cùng cô ngốc trong chốc lát mà thôi.
Cậu thích cô như vậy, sao có thể nỡ lòng làm tổn thương cô.
Đôi mắt của Hứa Tinh Nghiêu hồng giống con thỏ, rất đáng thương, rõ ràng người nên đau lòng là Thời Vi, nhưng người làm chuyện xấu này, lại còn ủy khuất hơn cô.
Thời Vi thấy dáng vẻ này của cậu, cổ họng chua chát, trong lòng cũng hoảng hốt.
Dù sao bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm, hiểu tận gốc rễ, cô tin Hứa Tinh Nghiêu không muốn tổn thương cô.
Thời Vi nhẹ giọng mở miệng: "Cậu vẫn luôn thích tôi đúng không? Vừa rồi cô gái kia, cũng là tôi đi."
Hứa Tinh Nghiêu rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vì sao?" Thời Vi thanh âm đè nén: "Rõ ràng lúc trước tôi đã sớm nói với cậu, đừng có loại tâm tư kia, tôi không thích cậu, tôi đều đã nói, vì sao cậu còn muốn tiếp cận tôi? Vì sao ở cạnh một người không thích cậu suốt bốn năm?"
Hứa Tinh Nghiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, ngữ khí cũng kích động: "Trên thế giới này nào có nhiều người lưỡng tình tương duyệt* như vậy! Nếu không lấy tư cách bạn bè, tôi căn bản không có cách nào ở bên cạnh chị, nếu chị vẫn luôn không tìm thấy người mình thích, không phải có thể cùng tôi ở bên nhau sao?"
* Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau
Thời Vi trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng lần nữa, ngữ khí mỏi mệt: "Thực xin lỗi, nhưng tôi tìm được người lưỡng tình tương duyệt rồi."
Hứa Tinh Nghiêu cổ họng đau như cắt, lần đầu tiên cậu đem tâm ý của mình nói trắng ra như vậy: "Người bên cạnh chị bốn năm là tôi, bốn năm này anh ta ở đâu? Vì sao anh ta vừa xuất hiện là có thể cướp chị đi? Tôi cẩn thận mà yêu chị, cả kỳ nghỉ đông, tôi vẫn luôn đợi chị hẹn tôi, tôi cũng không dám chủ động hẹn chị, sợ quấy rầy đến chị, mỗi lần muốn đưa chị về nhà, tôi phải ngồi ở nhà ga vài ngày để có thể canh chị, chị biết không? Tôi thường xuyên đi trong trường chị để nhìn lén chị, tôi còn bảo bạn tôi đi mua trà sữa ở tiệm chị làm, lúc trời mưa còn cố ý để dù ở nơi chị làm......"
Ngữ khí cậu kích động, nói năng lộn xộn, Thời Vi lại nghe hiểu tất cả.
Sự tốt bụng và tình cờ xuất hiện trong cuộc đời cô, đều không phải ngẫu nhiên, Hứa Tinh Nghiêu mỗi lần xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa, là cậu cố tình tạo ra ngẫu nhiên. Cậu yêu đến quá hèn mọn, cũng quá cẩn thận, e sợ quấy rầy cô, lại hy vọng cô hết thảy đều tốt.
Tình yêu này nặng nề mà dồi dào, ép Thời Vi không thở nổi.
Hứa Tinh Nghiêu che mặt, có nước mắt theo khe hở ngón tay cậu chảy ra: "Tôi đã thích chị từ rất sớm rất sớm...... Không phải lần chị nói với giáo viên về quy định chạy thao, mà sớm hơn."
Hứa Tinh Nghiêu hồi cao trung, tính tình rất yếu đuối, nhìn qua bạn bè cậu rất nhiều, kỳ thật nhiều người chỉ muốn nhờ cậu giúp làm việc, cậu không giỏi từ chối người khác, thường xuyên sẽ cảm thấy vất vả.
Có một lần, nam sinh trực nhật cùng Thời Vi lại bảo Hứa Tinh Nghiêu làm hộ, còn bản thân thì đi trước. Hứa Tinh Nghiêu khi đó chỉ cho rằng Thời Vi xinh đẹp cao ngạo, không nghĩ tới Thời Vi sẽ chủ động nói chuyện với cậu, cho dù lời cô nói có chút khó nghe: "Là bánh bao cũng đừng sợ chó cắn*. Cậu không học được cách từ chối người khác, ai cũng không giúp được cậu."
* Câu gốc là: 长个包子样, 就别怨狗跟着 (Người ngơm như cái bánh bao thì đừng trách sao chó theo đuôi), câu của Thời Vi nói ngược lại câu gốc, ý là dù có yếu đuối thì cũng đừng để người khác động vào
Khả năng cô thuận miệng nói với cậu một câu, nhưng những lời này, Hứa Tinh Nghiêu nhớ đến bây giờ.
Từ đó về sau, cậu bắt đầu yên lặng chú ý Thời Vi, ngày đó Thời Vi chống lại quy định chạy thao, toàn khối đều ý thức được Thời Vi ngầu bao nhiêu, Hứa Tinh Nghiêu mơ hồ có một loại cảm giác mất mát, cảm thấy kho báu của mình bị người khác phát hiện.
Cho nên mới mặt dày đi theo phía sau cô, bị Thời Vi cự tuyệt như thế nào cũng không chịu đi, nói dối muốn cùng cô làm bạn, muốn cùng cô có nhiều tiếp xúc hơn.
Cậu quá thích Thời Vi, cho dù là hiện tại, cậu cũng không có cách nào tùy tiện từ chối người khác, mỗi lần cự tuyệt nội tâm sẽ bất an, nhưng Thời Vi đã sống theo cách mà cậu hâm mộ nhất, tùy ý kiên định, tùy tâm sở dục*, cậu hướng tới cô, cũng yêu cô như vậy.
* Tùy tâm sở dục: tuỳ theo ý thích; muốn làm gì thì làm; muốn sao được vậy
Thời Vi nghe cậu nói đứt quãng, trong lòng không dễ chịu, khi cô coi cậu như bạn và em trai có thể không có gánh nặng, nhưng một khi cô đã biết tâm ý của cậu, cô bắt đầu cảm thấy có áp lực trầm trọng.
Thời Vi không thích nợ người khác, nhưng cô đã nợ Hứa Tinh Nghiêu quá nhiều.
Đáng cắt mà không cắt, ngược lại phải chịu cái loạn vào mình, không nên chậm trễ Hứa Tinh Nghiêu nữa, Thời Vi tự nhủ trong lòng.
Cô ép mình giống như một cỗ máy máu lạnh vô cảm, trong giọng nói không mang theo lưu luyến: "Bốn năm này, cảm ơn cậu đã chăm sóc. Tâm ý của cậu tôi không có cách nào đáp lại, xin lỗi, tôi nợ cậu một nhân tình, cậu muốn như thế nào cũng được." Cô nhắm mắt: "Anh ấy còn đang chờ tôi ở bên ngoài, tôi đi đây."
Thời Vi xoay người rời đi, Hứa Tinh Nghiêu hai mắt đẫm lệ mông lung, từ khe hở bàn tay cậu nhìn thấy cô rời đi, một bước, hai bước...... Càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Hứa Tinh Nghiêu trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi sợ.
Hàng năm sinh nhật cậu đều ước một điều ước, sau này người ấy sẽ không cùng cậu đón sinh nhật nữa.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Nghiêu đột nhiên đứng dậy, xông ra ngoài, khi lao ra bên ngoài cửa tiệm, liền nhìn thấy Thời Vi đi đến bên cạnh Mục Thần, Mục Thần vẫn vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng khoảnh khắc cúi đầu nhìn Thời Vi, thần sắc lại mang theo sủng nịch che giấu.
Dựa vào cái gì. Dựa vào cái gì cô có thể tiêu sái mà cùng người khác ở bên nhau như vậy.
Hứa Tinh Nghiêu mất khống chế mà chạy vội tới bên cạnh Thời Vi, túm chặt tay áo cô, khóc nức nở: "Thời Vi! Không phải chị nói nợ tôi một ân tình sao! Không phải nói như thế nào cũng được sao! Đừng rời khỏi tôi có được không, đừng ở bên cạnh anh ta được không......"
Thời Vi và Mục Thần nhìn Hứa Tinh Nghiêu như vậy, nhất thời nói không nên lời.
Thời Vi vừa rồi chỉ biết Hứa Tinh Nghiêu che mặt khóc, hiện tại mới thấy rõ bộ dáng cậu, Hứa Tinh Nghiêu khóc đến cực kỳ chật vật, hai mắt đẫm lệ đỏ bừng, khóc đến thở hổn hển, như thể bao năm mong đợi đã thất bại, chính là loại gào khóc tuyệt vọng.
Bọn họ đã rất lâu chưa từng thấy người trưởng thành khóc như vậy.
Thời Vi trong lòng nổi lên một trận chua xót, lồng ngực như bị bông gòn nhét chặt, cô không phải không nhớ Hứa Tinh Nghiêu đối với cô tốt thế nào, cậu thẹn thùng tươi cười, sự quan tâm dịu dàng, lời khen ngợi chân thành...... Ở đoạn thời gian rất dài đó, cô rất may mắn mới có thể có một người bạn như vậy.
Cô là người bình tĩnh, giờ phút này cũng không thể nói nặng lời.
Vẫn là Mục Thần thấp giọng hỏi Hứa Tinh Nghiêu: "Lấy cách này để cô ấy ở lại bên cạnh cậu, xác định là cậu muốn?"
Nói trúng tim đen, đâm thẳng vào tim.
Hứa Tinh Nghiêu thích chính là Thời Vi tự do mà tùy ý, không nên bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, yêu khi nên yêu, hận khi nên hận, mà hiện tại, cậu cư nhiên muốn trở thành người trói buộc cô.
Tay Hứa Tinh Nghiêu túm tay áo Thời Vi dần mất đi sức lực.
Cậu cô đơn mà đứng ở đó, giống một con chó nhỏ bị người vứt bỏ.
Thời Vi không đành lòng nhìn nữa, Mục Thần ôm lấy cô rời đi, lần này bọn họ gọi taxi, Thời Vi cùng Mục Thần ngồi ở ghế sau, thời điểm xe di chuyển, Thời Vi theo bản năng liếc nhìn Hứa Tinh Nghiêu nơi đó một cái.
Mục Thần nhẹ nhàng lấy tay che mắt cô: "Đừng quay đầu lại."
Khi hàng mi dài của Thời Vi chớp, cọ vào lòng bàn tay của Mục Thần, cô chậm rãi chớp mắt hai cái, sau đó nhẹ nhàng dựa vào ghế sau, nhắm mắt, để tay anh ấn trên mí mắt mình, lòng bàn tay Mục Thần khô ráo ấm áp, có sức mạnh khiến người ta an tâm.
Đúng. Đã quyết định, cũng đừng quay đầu lại.
Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại nhìn qua thì tàn nhẫn, kỳ thật đối với bọn họ đều tốt.
Hứa Tinh Nghiêu không nên chờ cô, đã đến lúc cậu bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Chỉ là, Thời Vi vẫn rất khổ sở, cô giống như một con mèo con, nhẹ nhàng cọ cọ vào tay Mục Thần, tìm kiếm an ủi.
—— hôm nay, cô mất đi người bạn bên cô bốn năm, người bạn tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.