Chương 20: Em có thể thật lòng
Hứa Quân Tam Sinh
29/05/2023
Sau khi trở lại trường học, Thời Vi đã trả lại nguyên vẹn 1000 tệ mà Võ
Khải đã gửi, vốn đang muốn tìm Tưởng Ngữ Hàm tính sổ, kết quả người
không thấy đâu, mà thấy thông báo xử phạt của trường học đối với Tưởng
Ngữ Hàm, Võ Khải, cũng như giáng chức giáo sư Tưởng.
Thời Vi cố gắng hỏi thăm, phát hiện rất khó tìm thấy hai người bọn họ. Võ Khải bị Mục Thần đánh phải nằm viện, Tưởng Ngữ Hàm rốt cuộc không có tới trường học, không biết đi đâu.
Tới gần kỳ thi cuối kỳ, Thời Vi bận rộn ôn tập, đành phải tạm thời đem chuyện này vất sang một bên.
Vẫn là Lộ Dịch Dương cảm giác không thích hợp trước, Tưởng Ngữ Hàm và giáo sư Tưởng bị cục giáo dục phía trên xử phạt, Lộ Dịch Dương nghĩ nghĩ: "Mục Thần, không phải là cậu làm chứ?"
Mục Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mà nói một câu: "Tưởng Ngữ Hàm có phải cho rằng, có hậu thuẫn chỉ có cô ta."
Một câu, làm Lộ Dịch Dương rùng mình, anh là biết, trong nhà Mục Thần dường như có chút bối cảnh, quen biết rất nhiều người, hiện tại xem ra, xác thật là Mục Thần.
Mục Thần cúi đầu, thần sắc đạm mạc uống một ngụm cà phê.
Kỳ thật anh cũng không làm gì nhiều, chỉ đi lối tắt mà thôi, để cho người bên trên biết những chuyện này.
Người làm sai, nên chịu trừng phạt.
-
Sau bộn bề, ngày tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến giao thừa.
Giao thừa là sự kiện lớn cuối cùng của năm, nhóm sinh viên dùng đủ biện pháp để thả lỏng, nhảy Disco, cà phê phim riêng tư, leo núi ngắm mặt trời mọc, hát karaoke...... Chỉ có không nghĩ được, không có gì không làm được.
Đáng tiếc, tuần thi của Thiên Đại là vào đầu tháng Giêng, có thể thi đậu Thiên Đại, đều là học sinh có thành tích tốt ở cao trung, mọi người ít nhiều vẫn coi trọng thành tích, cũng bởi vậy sẽ thu liễm một ít, nhưng không chịu nổi bầu không khí nhiệt liệt, bên trong phòng ký túc xá sớm đã thương lượng về liên hoan.
"Thời Vi, cậu thật sự không cùng bọn tớ đi liên hoan à? Quán buffet lẩu này rất nổi, lá lách tuyệt nhất, không nếm thử rất đáng tiếc." Sơ Niệm Dao còn đang nỗ lực thuyết phục Thời Vi.
"Tớ không đi đâu, các cậu chơi vui vẻ."
"Cùng đi đi, muốn rớt môn cùng rớt môn, thành tích tính là gì, tớ đã hủy hẹn hò với tình duyên để đi ra ngoài liên hoan......" Quách Cẩn Đồng cho rằng Thời Vi bận ôn tập, cũng bắt đầu khuyên nhủ.
Thời Vi như cũ không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng Bách Lộ lôi kéo hai người họ ra ngoài, trong phòng ngủ mới an tĩnh lại.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu vào sách chuyên môn của Thời Vi, cô nhìn sách giáo khoa, tinh thần lại không ở đây, không phải cô không muốn đi liên hoan, mà là ——
Cô không có tiền.
Tới gần cuối kỳ, áp lực từ phòng thí nghiệm và việc học đều rất lớn, cô không có đủ thời gian, xin nghỉ làm thêm, tập trung ôn thi, trường học gần đây cũng thu một số phí thực tập lung tung, số tiền trước đó cô tích cóp được nháy mắt đã hết.
Về phần cha mẹ...... lịch sử trò chuyện của cô và mẹ vẫn dừng lại ở ba tháng trước, mẹ cô nói không chuyển tiền cho cô, liền thật sự không chuyển tiền.
Cô còn phải suy nghĩ về cách mua vé xe về nhà thế nào.
Nghĩ đến đây, Thời Vi càng khó tập trung đọc sách, cô dứt khoát đứng dậy đi nhà vệ sinh, hành lang rất an tĩnh, tiếng cười nói sôi nổi thường ngày trong tòa nhà cũng ít đi nhiều, xem ra mọi người đều đi ra ngoài rồi.
Khi đi WC sẽ đi ngang qua một sân phơi lộ thiên, trên sân phơi vẫn mang theo chút tuyết đọng, thỉnh thoảng có pháo hoa nhiều màu sắc nở rộ trên bầu trời, xa hoa lộng lẫy, Thời Vi lẳng lặng nhìn trong chốc lát, còn có thể nghe thấy tiếng cười nói phấn kích của đàn ông và phụ nữ dưới lầu.
Không biết như thế nào, vào lúc này, Thời Vi bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút tịch mịch.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng tây tên là "Manner" ở trung tâm thành phố, Mục Thần vừa ăn vừa trò chuyện với Lộ Dịch Dương.
Như cũ là cà phê đen nồng đậm, Mục Thần thong thả ung dung ăn bò bít tết, động tác ưu nhã, Lộ Dịch Dương chọc một miếng salad hoa quả: "Gần đây thái độ của cậu đối với Tĩnh Bách có phải có chút vấn đề hay không, tôi thấy Tĩnh Bách rất thương tâm."
Mục Thần mắt cũng chưa nâng: "Giữ khoảng cách với người khác giới."
Lộ Dịch Dương "Chặc" hai tiếng: "Mẹ nó...... Còn chưa cùng đàn em Thời Vi ở bên nhau đã như vậy, ở bên nhau có phải xóa toàn bộ thông tin liên lạc của các cô gái trên di động hay không, đàn em Thời Vi thật lợi hại."
Lộ Dịch Dương nghĩ nghĩ, lại giống như vô tình nhắc tới: "Tôi nói này Mục Thần, vậy lúc trước cậu đối với Tĩnh Bách, thật sự một chút cũng không có ý gì sao, chúng tôi đều cảm thấy cậu đối với cô ấy rất khác."
"Không có." Mục Thần không chút do dự.
Kỳ thật Mục Thần có thể đối với Hình Tĩnh Bách ôn hòa như vậy, là bởi vì anh cảm thấy cảm kích Hình Tĩnh Bách.
Khi anh mới gia nhập phòng thí nghiệm, cũng từng có thời kỳ người mới, chính là đàn chị Hình dẫn dắt anh, đàn chị Hình xác thật là người rất tốt, ôn nhu, kiên nhẫn, thiện lương, cho dù anh kiệm lời và lãnh đạm, cũng sẽ không vì vậy mà không quan tâm anh, cô cũng không giấu giếm, cũng rất vui vẻ cho đi, là đàn chị các phương diện từ nhân phẩm, tính cách, thực lực đều không thể bắt bẻ.
Chỉ là...... Từ khi Thời Vi nói cô ghen, Mục Thần cũng nhận thấy, khả năng phần "Ôn hòa" này của anh, rơi vào trong mắt những người khác, chính là đối đãi khác biệt, thậm chí khả năng tạo ảo giác cho đàn chị Hình, khiến cô ấy dễ dàng sinh ra suy nghĩ khác.
Cho nên anh mới bắt đầu giữ khoảng cách, đàn chị Hình là cô gái tốt, anh không muốn sau khi cho cô hy vọng, lại khiến cô tuyệt vọng, anh biết rõ, đối với Hình Tĩnh Bách, anh từ đầu tới cuối không có thích.
Lộ Dịch Dương nghe thấy anh cự tuyệt, nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Vậy nếu cậu nói như vậy, anh em nên tôi cũng không khách khí nữa nhé? Cậu không dỗ cô ấy, vậy không phải chờ nam sinh khác tới dỗ sao, gần quan được ban lộc, cậu tìm đàn em Thời Vi của cậu, tôi muốn đàn chị Tĩnh Bách của tôi."
Nghe được lời này, Mục Thần cũng không khỏi ngước mắt nhìn Lộ Dịch Dương, anh thật không nhìn ra Lộ Dịch Dương thích Hình Tĩnh Bách.
"Cậu giấu rất kĩ."
Lộ Dịch Dương nhai bắp rang tiệm cơm Tây đưa, vẻ mặt thoải mái: "Này không phải sợ phụ nữ làm ảnh hưởng tới tình nghĩa chúng ta sao, vẫn luôn cất giấu, hiện tại rốt cuộc cũng tự do. Cậu và đàn em Thời Vi cố lên, tôi thấy cậu trả giá rất nhiều, sao đàn em Thời Vi một chút cũng không cảm động thế? Bất quá Thời Vi vừa thấy chính là một con ngựa hoang, nếu cậu có thể giữ cũng coi như cậu lợi hại......"
Mục Thần không thích Lộ Dịch Dương dùng từ "Con ngựa hoang" này hình dung Thời Vi, anh khẽ nhíu mày: "Cậu quản quá nhiều rồi đấy."
"...... Hiện tại liền bắt đầu bảo vệ vợ rồi, cậu được lắm."
Kết thúc bữa ăn, Lộ Dịch Dương lấy di động ra bắt đầu lướt vòng bạn bè, anh làm như nhìn thấy gì, ngoài ý muốn nói: "Này, Sơ Niệm Dao cùng phòng với Thời Vi phải không? Phòng kí túc xá Sơ Niệm Dao liên hoan sao không có Thời Vi."
Mục Thần lấy di động, vừa thấy, là Sơ Niệm Dao đăng trong vòng bạn bè, trong ba cái nồi lẩu nhỏ bốc hơi nghi ngút, thịt dê cuốn, thịt bò cuốn...... đủ món, còn có ảnh tự sướng ba người, bên trong xác thật không có Thời Vi.
Mục Thần suy nghĩ một chút, nhanh chóng đứng lên, mặc áo: "Cậu ăn tiếp đi, tôi có việc đi trước."
Lộ Dịch Dương còn đang ngây người: "Này! Còn mang như vậy, cơm ăn một nửa, cậu đi trước......"
......
Kim phút trên đồng hồ chỉ số 9, 11 giờ 45 tối.
Còn 15 phút là đến giao thừa.
Bạn cùng phòng vẫn chưa về, Thời Vi cũng học mệt mỏi, cô ủ rũ ấn ấn xung quanh hốc mắt, muốn xem một chút cảnh tượng mọi người cùng chúc mừng năm mới trong vòng bạn bè, mới vừa mở khóa điện thoại, một số điện thoại xa lạ bỗng dưng xuất hiện trên màn hình di động.
...... Bây giờ cuộc gọi quảng cáo và tiếp thị vẫn mở muộn như vậy?
Cô dứt khoát không nhận, mở WeChat, số điện thoại kia lại bám riết không tha mà vang lên.
Thời Vi dừng một chút, vẫn là tiếp nhận điện thoại, ngữ khí không tốt lắm: "A lô."
Bên kia điện thoại tựa hồ có tiếng gió: "Ở phòng kí túc xá sao?"
Trước kia ở cao trung Thời Vi cũng từng cùng Mục Thần gọi điện thoại, lập tức nghe ra giọng Mục Thần.
Giọng Mục Thần lành lạnh, nhưng ở trong điện thoại lại mang theo chút trầm thấp, có chút ủ rũ.
Thời Vi không tự giác mà nắm chặt di động, nhẹ giọng hỏi: "...... Ở. Có việc sao?"
Mục Thần đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ, nhìn phòng ngủ duy nhất có đèn ở tầng 7, mặt không đổi sắc mà nói dối, thanh âm trầm tĩnh: "Phòng thí nghiệm có quy tắc, cuối năm sẽ khen thưởng cho người biểu hiện tốt, giáo sư Từ nói em rất nghiêm túc, nhiều năm có học bổng, tôi tới đưa phần thưởng, em xuống lầu lấy."
Thời Vi cảm thấy chỗ nào không đúng: "Bây giờ sao."
"Ừm."
"Ngày mai không được sao, hoặc là ngày kia?"
Mục Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đêm đen bốc lên khí trắng: "Gần đây tôi có việc, sau sẽ không tới phòng thí nghiệm nữa."
"Vậy bây giờ em xuống."
Thời Vi nhanh chóng dọn dẹp, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đi ủng đi tuyết rồi xuống lầu, trong tuyết trước ký túc xá nữ, cô liếc mắt một cái liền thấy Mục Thần.
Mục Thần mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, khiến mặt mày như băng ngọc quạnh quẽ, anh thân hình thon dài, màu da trắng lạnh, đứng trong trời tuyết, dường như cùng tuyết hòa làm một.
Thời Vi đi đến trước mặt anh, môi đỏ khẽ nhếch, chế nhạo nói: "Giao thừa anh không ra ngoài chơi, đi phát thưởng cho từng người?"
Mục Thần ho nhẹ, che giấu cảm xúc khác của bản thân: "Ừm. Em là người cuối cùng."
Thời Vi cũng không nghĩ nhiều, Mục Thần không thích náo nhiệt, không thích liên hoan, ở lại trường vào đêm giao thừa làm việc cho giáo sư là chuyện bình thường, cô gật đầu: "Vậy cảm ơn."
Mục Thần cúi đầu, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Thời Vi, Thời Vi mở ra xem, là một chiếc USB.
Xác thật rất giống phần thưởng mà phòng thí nghiệm sẽ phát.
Chiếc USB màu bạc, sờ trong tay vừa trơn vừa lạnh, Thời Vi đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía, vừa muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn trên bầu trời, pháo hoa màu vàng và màu hồng nổ tung trong đêm yên tĩnh, tia lửa rơi xuống như sao băng, lộng lẫy mà xán lạn.
Cực đẹp, cũng cực chấn động.
Hai người đều bị cảnh sắc này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời đen nhánh phảng phất nở rộ vô số đóa hoa đủ màu, hoa nhanh chóng biến mất, lưu lại đầy đất cánh hoa rực rỡ.
Hai người nhìn pháo hoa hồi lâu, Thời Vi lại nhìn di động, trên màn hình đã hiển thị 00: 05.
Một năm mới tới rồi.
Thời Vi môi đỏ hơi cong: "Năm mới vui vẻ."
Đôi mắt đen láy của Mục Thần cũng nhiễm chút màu sắc ấm của pháo hoa: "Ừm, năm mới vui vẻ."
Có lẽ vừa mới xem xong một hồi pháo hoa hoành tráng, tâm tình Thời Vi trở nên rất tốt: "Năm vừa qua, anh giúp em rất nhiều, có nguyện vọng năm mới gì không? Có thể thực hiện, em sẽ tận lực giúp anh thực hiện, xem như cảm ơn anh."
Mục Thần nhìn cô, nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Nguyện vọng năm mới?"
"Ừm."
Anh suy nghĩ một chút, thấp giọng mở miệng: "Em có thể thật lòng."
Lời này vừa nói ra, Thời Vi rõ ràng ngẩn ra.
Không khí tức khắc trở nên có chút xấu hổ mà vi diệu.
Hai người đều trầm mặc, pháo hoa trên đỉnh đầu nở rộ, thỉnh thoảng có bạn học đi tản bộ xong trở về phòng ngủ, ánh mắt tò mò sẽ xẹt qua hai người bọn họ.
Thời Vi xác thật không biết nói gì, nguyện vọng này...... Cô không biết có phải ý nghĩa như những gì cô đoán hay không.
Hồi lâu, Mục Thần mới tiếp tục bổ sung: "Thật lòng làm việc vì phòng thí nghiệm."
"...... Đã biết."
Thời Vi đã lên lầu, Mục Thần còn ở chỗ cũ đứng hồi lâu.
Cho dù là cố ý đi chọn USB làm bộ là quà cuối năm của phòng thí nghiệm, hay là bổ sung nguyện vọng năm mới vừa rồi, đều rất ngốc.
Ngốc quả thực không phải chuyện anh có thể làm được.
Tuy nhiên, Mục Thần xác thật đã làm như vậy, từ nội thành vội vàng trở về, chỉ vì để gặp cô vào đêm giao thừa.
Anh chỉ là không hy vọng, vào thời khắc giao thừa, người khác đều đang háo hức đếm ngược, mà Thời Vi chỉ có một mình, đối mặt với đêm tối vắng vẻ, nghe ngoài cửa sổ âm thanh pháo hoa nở rộ.
Sự náo nhiệt của người khác là dùng để phụ trợ cho sự tịch mịch của cô.
—— chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Mục Thần đều sẽ đau lòng.
Cho nên, anh tới bồi cô.
Tuy nhiên, thời điểm yêu cầu Thời Vi thật lòng, bộ dáng trầm mặc không nói của cô, khiến Mục Thần cảm thấy bản thân rất buồn cười.
Khiến một người căn bản không có trái tim thật lòng, quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.
- ------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Gia đình Mục Thần của chúng ta kỳ thật cũng có chút thú vị ha ha
Mọi người có phát hiện ngày thường Mục Thần lãnh đạm khắc nghiệt nhưng lúc nhận thấy cảm xúc Thời Vi kém sẽ trở nên rất ôn nhu hay không?
Từ cao trung đến gặp lại đều là như thế.
Thời Vi cố gắng hỏi thăm, phát hiện rất khó tìm thấy hai người bọn họ. Võ Khải bị Mục Thần đánh phải nằm viện, Tưởng Ngữ Hàm rốt cuộc không có tới trường học, không biết đi đâu.
Tới gần kỳ thi cuối kỳ, Thời Vi bận rộn ôn tập, đành phải tạm thời đem chuyện này vất sang một bên.
Vẫn là Lộ Dịch Dương cảm giác không thích hợp trước, Tưởng Ngữ Hàm và giáo sư Tưởng bị cục giáo dục phía trên xử phạt, Lộ Dịch Dương nghĩ nghĩ: "Mục Thần, không phải là cậu làm chứ?"
Mục Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mà nói một câu: "Tưởng Ngữ Hàm có phải cho rằng, có hậu thuẫn chỉ có cô ta."
Một câu, làm Lộ Dịch Dương rùng mình, anh là biết, trong nhà Mục Thần dường như có chút bối cảnh, quen biết rất nhiều người, hiện tại xem ra, xác thật là Mục Thần.
Mục Thần cúi đầu, thần sắc đạm mạc uống một ngụm cà phê.
Kỳ thật anh cũng không làm gì nhiều, chỉ đi lối tắt mà thôi, để cho người bên trên biết những chuyện này.
Người làm sai, nên chịu trừng phạt.
-
Sau bộn bề, ngày tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến giao thừa.
Giao thừa là sự kiện lớn cuối cùng của năm, nhóm sinh viên dùng đủ biện pháp để thả lỏng, nhảy Disco, cà phê phim riêng tư, leo núi ngắm mặt trời mọc, hát karaoke...... Chỉ có không nghĩ được, không có gì không làm được.
Đáng tiếc, tuần thi của Thiên Đại là vào đầu tháng Giêng, có thể thi đậu Thiên Đại, đều là học sinh có thành tích tốt ở cao trung, mọi người ít nhiều vẫn coi trọng thành tích, cũng bởi vậy sẽ thu liễm một ít, nhưng không chịu nổi bầu không khí nhiệt liệt, bên trong phòng ký túc xá sớm đã thương lượng về liên hoan.
"Thời Vi, cậu thật sự không cùng bọn tớ đi liên hoan à? Quán buffet lẩu này rất nổi, lá lách tuyệt nhất, không nếm thử rất đáng tiếc." Sơ Niệm Dao còn đang nỗ lực thuyết phục Thời Vi.
"Tớ không đi đâu, các cậu chơi vui vẻ."
"Cùng đi đi, muốn rớt môn cùng rớt môn, thành tích tính là gì, tớ đã hủy hẹn hò với tình duyên để đi ra ngoài liên hoan......" Quách Cẩn Đồng cho rằng Thời Vi bận ôn tập, cũng bắt đầu khuyên nhủ.
Thời Vi như cũ không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng Bách Lộ lôi kéo hai người họ ra ngoài, trong phòng ngủ mới an tĩnh lại.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu vào sách chuyên môn của Thời Vi, cô nhìn sách giáo khoa, tinh thần lại không ở đây, không phải cô không muốn đi liên hoan, mà là ——
Cô không có tiền.
Tới gần cuối kỳ, áp lực từ phòng thí nghiệm và việc học đều rất lớn, cô không có đủ thời gian, xin nghỉ làm thêm, tập trung ôn thi, trường học gần đây cũng thu một số phí thực tập lung tung, số tiền trước đó cô tích cóp được nháy mắt đã hết.
Về phần cha mẹ...... lịch sử trò chuyện của cô và mẹ vẫn dừng lại ở ba tháng trước, mẹ cô nói không chuyển tiền cho cô, liền thật sự không chuyển tiền.
Cô còn phải suy nghĩ về cách mua vé xe về nhà thế nào.
Nghĩ đến đây, Thời Vi càng khó tập trung đọc sách, cô dứt khoát đứng dậy đi nhà vệ sinh, hành lang rất an tĩnh, tiếng cười nói sôi nổi thường ngày trong tòa nhà cũng ít đi nhiều, xem ra mọi người đều đi ra ngoài rồi.
Khi đi WC sẽ đi ngang qua một sân phơi lộ thiên, trên sân phơi vẫn mang theo chút tuyết đọng, thỉnh thoảng có pháo hoa nhiều màu sắc nở rộ trên bầu trời, xa hoa lộng lẫy, Thời Vi lẳng lặng nhìn trong chốc lát, còn có thể nghe thấy tiếng cười nói phấn kích của đàn ông và phụ nữ dưới lầu.
Không biết như thế nào, vào lúc này, Thời Vi bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút tịch mịch.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng tây tên là "Manner" ở trung tâm thành phố, Mục Thần vừa ăn vừa trò chuyện với Lộ Dịch Dương.
Như cũ là cà phê đen nồng đậm, Mục Thần thong thả ung dung ăn bò bít tết, động tác ưu nhã, Lộ Dịch Dương chọc một miếng salad hoa quả: "Gần đây thái độ của cậu đối với Tĩnh Bách có phải có chút vấn đề hay không, tôi thấy Tĩnh Bách rất thương tâm."
Mục Thần mắt cũng chưa nâng: "Giữ khoảng cách với người khác giới."
Lộ Dịch Dương "Chặc" hai tiếng: "Mẹ nó...... Còn chưa cùng đàn em Thời Vi ở bên nhau đã như vậy, ở bên nhau có phải xóa toàn bộ thông tin liên lạc của các cô gái trên di động hay không, đàn em Thời Vi thật lợi hại."
Lộ Dịch Dương nghĩ nghĩ, lại giống như vô tình nhắc tới: "Tôi nói này Mục Thần, vậy lúc trước cậu đối với Tĩnh Bách, thật sự một chút cũng không có ý gì sao, chúng tôi đều cảm thấy cậu đối với cô ấy rất khác."
"Không có." Mục Thần không chút do dự.
Kỳ thật Mục Thần có thể đối với Hình Tĩnh Bách ôn hòa như vậy, là bởi vì anh cảm thấy cảm kích Hình Tĩnh Bách.
Khi anh mới gia nhập phòng thí nghiệm, cũng từng có thời kỳ người mới, chính là đàn chị Hình dẫn dắt anh, đàn chị Hình xác thật là người rất tốt, ôn nhu, kiên nhẫn, thiện lương, cho dù anh kiệm lời và lãnh đạm, cũng sẽ không vì vậy mà không quan tâm anh, cô cũng không giấu giếm, cũng rất vui vẻ cho đi, là đàn chị các phương diện từ nhân phẩm, tính cách, thực lực đều không thể bắt bẻ.
Chỉ là...... Từ khi Thời Vi nói cô ghen, Mục Thần cũng nhận thấy, khả năng phần "Ôn hòa" này của anh, rơi vào trong mắt những người khác, chính là đối đãi khác biệt, thậm chí khả năng tạo ảo giác cho đàn chị Hình, khiến cô ấy dễ dàng sinh ra suy nghĩ khác.
Cho nên anh mới bắt đầu giữ khoảng cách, đàn chị Hình là cô gái tốt, anh không muốn sau khi cho cô hy vọng, lại khiến cô tuyệt vọng, anh biết rõ, đối với Hình Tĩnh Bách, anh từ đầu tới cuối không có thích.
Lộ Dịch Dương nghe thấy anh cự tuyệt, nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Vậy nếu cậu nói như vậy, anh em nên tôi cũng không khách khí nữa nhé? Cậu không dỗ cô ấy, vậy không phải chờ nam sinh khác tới dỗ sao, gần quan được ban lộc, cậu tìm đàn em Thời Vi của cậu, tôi muốn đàn chị Tĩnh Bách của tôi."
Nghe được lời này, Mục Thần cũng không khỏi ngước mắt nhìn Lộ Dịch Dương, anh thật không nhìn ra Lộ Dịch Dương thích Hình Tĩnh Bách.
"Cậu giấu rất kĩ."
Lộ Dịch Dương nhai bắp rang tiệm cơm Tây đưa, vẻ mặt thoải mái: "Này không phải sợ phụ nữ làm ảnh hưởng tới tình nghĩa chúng ta sao, vẫn luôn cất giấu, hiện tại rốt cuộc cũng tự do. Cậu và đàn em Thời Vi cố lên, tôi thấy cậu trả giá rất nhiều, sao đàn em Thời Vi một chút cũng không cảm động thế? Bất quá Thời Vi vừa thấy chính là một con ngựa hoang, nếu cậu có thể giữ cũng coi như cậu lợi hại......"
Mục Thần không thích Lộ Dịch Dương dùng từ "Con ngựa hoang" này hình dung Thời Vi, anh khẽ nhíu mày: "Cậu quản quá nhiều rồi đấy."
"...... Hiện tại liền bắt đầu bảo vệ vợ rồi, cậu được lắm."
Kết thúc bữa ăn, Lộ Dịch Dương lấy di động ra bắt đầu lướt vòng bạn bè, anh làm như nhìn thấy gì, ngoài ý muốn nói: "Này, Sơ Niệm Dao cùng phòng với Thời Vi phải không? Phòng kí túc xá Sơ Niệm Dao liên hoan sao không có Thời Vi."
Mục Thần lấy di động, vừa thấy, là Sơ Niệm Dao đăng trong vòng bạn bè, trong ba cái nồi lẩu nhỏ bốc hơi nghi ngút, thịt dê cuốn, thịt bò cuốn...... đủ món, còn có ảnh tự sướng ba người, bên trong xác thật không có Thời Vi.
Mục Thần suy nghĩ một chút, nhanh chóng đứng lên, mặc áo: "Cậu ăn tiếp đi, tôi có việc đi trước."
Lộ Dịch Dương còn đang ngây người: "Này! Còn mang như vậy, cơm ăn một nửa, cậu đi trước......"
......
Kim phút trên đồng hồ chỉ số 9, 11 giờ 45 tối.
Còn 15 phút là đến giao thừa.
Bạn cùng phòng vẫn chưa về, Thời Vi cũng học mệt mỏi, cô ủ rũ ấn ấn xung quanh hốc mắt, muốn xem một chút cảnh tượng mọi người cùng chúc mừng năm mới trong vòng bạn bè, mới vừa mở khóa điện thoại, một số điện thoại xa lạ bỗng dưng xuất hiện trên màn hình di động.
...... Bây giờ cuộc gọi quảng cáo và tiếp thị vẫn mở muộn như vậy?
Cô dứt khoát không nhận, mở WeChat, số điện thoại kia lại bám riết không tha mà vang lên.
Thời Vi dừng một chút, vẫn là tiếp nhận điện thoại, ngữ khí không tốt lắm: "A lô."
Bên kia điện thoại tựa hồ có tiếng gió: "Ở phòng kí túc xá sao?"
Trước kia ở cao trung Thời Vi cũng từng cùng Mục Thần gọi điện thoại, lập tức nghe ra giọng Mục Thần.
Giọng Mục Thần lành lạnh, nhưng ở trong điện thoại lại mang theo chút trầm thấp, có chút ủ rũ.
Thời Vi không tự giác mà nắm chặt di động, nhẹ giọng hỏi: "...... Ở. Có việc sao?"
Mục Thần đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ, nhìn phòng ngủ duy nhất có đèn ở tầng 7, mặt không đổi sắc mà nói dối, thanh âm trầm tĩnh: "Phòng thí nghiệm có quy tắc, cuối năm sẽ khen thưởng cho người biểu hiện tốt, giáo sư Từ nói em rất nghiêm túc, nhiều năm có học bổng, tôi tới đưa phần thưởng, em xuống lầu lấy."
Thời Vi cảm thấy chỗ nào không đúng: "Bây giờ sao."
"Ừm."
"Ngày mai không được sao, hoặc là ngày kia?"
Mục Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đêm đen bốc lên khí trắng: "Gần đây tôi có việc, sau sẽ không tới phòng thí nghiệm nữa."
"Vậy bây giờ em xuống."
Thời Vi nhanh chóng dọn dẹp, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đi ủng đi tuyết rồi xuống lầu, trong tuyết trước ký túc xá nữ, cô liếc mắt một cái liền thấy Mục Thần.
Mục Thần mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, khiến mặt mày như băng ngọc quạnh quẽ, anh thân hình thon dài, màu da trắng lạnh, đứng trong trời tuyết, dường như cùng tuyết hòa làm một.
Thời Vi đi đến trước mặt anh, môi đỏ khẽ nhếch, chế nhạo nói: "Giao thừa anh không ra ngoài chơi, đi phát thưởng cho từng người?"
Mục Thần ho nhẹ, che giấu cảm xúc khác của bản thân: "Ừm. Em là người cuối cùng."
Thời Vi cũng không nghĩ nhiều, Mục Thần không thích náo nhiệt, không thích liên hoan, ở lại trường vào đêm giao thừa làm việc cho giáo sư là chuyện bình thường, cô gật đầu: "Vậy cảm ơn."
Mục Thần cúi đầu, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Thời Vi, Thời Vi mở ra xem, là một chiếc USB.
Xác thật rất giống phần thưởng mà phòng thí nghiệm sẽ phát.
Chiếc USB màu bạc, sờ trong tay vừa trơn vừa lạnh, Thời Vi đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía, vừa muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn trên bầu trời, pháo hoa màu vàng và màu hồng nổ tung trong đêm yên tĩnh, tia lửa rơi xuống như sao băng, lộng lẫy mà xán lạn.
Cực đẹp, cũng cực chấn động.
Hai người đều bị cảnh sắc này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời đen nhánh phảng phất nở rộ vô số đóa hoa đủ màu, hoa nhanh chóng biến mất, lưu lại đầy đất cánh hoa rực rỡ.
Hai người nhìn pháo hoa hồi lâu, Thời Vi lại nhìn di động, trên màn hình đã hiển thị 00: 05.
Một năm mới tới rồi.
Thời Vi môi đỏ hơi cong: "Năm mới vui vẻ."
Đôi mắt đen láy của Mục Thần cũng nhiễm chút màu sắc ấm của pháo hoa: "Ừm, năm mới vui vẻ."
Có lẽ vừa mới xem xong một hồi pháo hoa hoành tráng, tâm tình Thời Vi trở nên rất tốt: "Năm vừa qua, anh giúp em rất nhiều, có nguyện vọng năm mới gì không? Có thể thực hiện, em sẽ tận lực giúp anh thực hiện, xem như cảm ơn anh."
Mục Thần nhìn cô, nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Nguyện vọng năm mới?"
"Ừm."
Anh suy nghĩ một chút, thấp giọng mở miệng: "Em có thể thật lòng."
Lời này vừa nói ra, Thời Vi rõ ràng ngẩn ra.
Không khí tức khắc trở nên có chút xấu hổ mà vi diệu.
Hai người đều trầm mặc, pháo hoa trên đỉnh đầu nở rộ, thỉnh thoảng có bạn học đi tản bộ xong trở về phòng ngủ, ánh mắt tò mò sẽ xẹt qua hai người bọn họ.
Thời Vi xác thật không biết nói gì, nguyện vọng này...... Cô không biết có phải ý nghĩa như những gì cô đoán hay không.
Hồi lâu, Mục Thần mới tiếp tục bổ sung: "Thật lòng làm việc vì phòng thí nghiệm."
"...... Đã biết."
Thời Vi đã lên lầu, Mục Thần còn ở chỗ cũ đứng hồi lâu.
Cho dù là cố ý đi chọn USB làm bộ là quà cuối năm của phòng thí nghiệm, hay là bổ sung nguyện vọng năm mới vừa rồi, đều rất ngốc.
Ngốc quả thực không phải chuyện anh có thể làm được.
Tuy nhiên, Mục Thần xác thật đã làm như vậy, từ nội thành vội vàng trở về, chỉ vì để gặp cô vào đêm giao thừa.
Anh chỉ là không hy vọng, vào thời khắc giao thừa, người khác đều đang háo hức đếm ngược, mà Thời Vi chỉ có một mình, đối mặt với đêm tối vắng vẻ, nghe ngoài cửa sổ âm thanh pháo hoa nở rộ.
Sự náo nhiệt của người khác là dùng để phụ trợ cho sự tịch mịch của cô.
—— chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Mục Thần đều sẽ đau lòng.
Cho nên, anh tới bồi cô.
Tuy nhiên, thời điểm yêu cầu Thời Vi thật lòng, bộ dáng trầm mặc không nói của cô, khiến Mục Thần cảm thấy bản thân rất buồn cười.
Khiến một người căn bản không có trái tim thật lòng, quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.
- ------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Gia đình Mục Thần của chúng ta kỳ thật cũng có chút thú vị ha ha
Mọi người có phát hiện ngày thường Mục Thần lãnh đạm khắc nghiệt nhưng lúc nhận thấy cảm xúc Thời Vi kém sẽ trở nên rất ôn nhu hay không?
Từ cao trung đến gặp lại đều là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.