Không Thể Buông Tay

Chương 37: Đau thương

Úy Không

06/02/2014

Dịch: Mon

Lúc này đã là 11 giờ đêm, khu này lại là khu xa hoa cao cấp nên nhà cửa rất thưa thớt. Mùa hè vẫn chưa qua, vậy mà trong thời tiết này, gió nhẹ vừa thổi qua là Vệ Lam đã lạnh đến phát run, đó là cảm giác rét buốt từ tận sâu trong lòng, không cách nào chống đỡ nổi.

Cơ thể cô vẫn còn đau nhưng so với nỗi đau đớn và tuyệt vọng trong lòng thì thật sự nó chẳng là gì cả.

Cô đi rất chậm, vừa ra khỏi cửa khu nhà, trong màn đêm yên ắng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, bên nặng bên nhẹ. không cần quay đầu lại cô cũng có thể đoán được là ai.

Lòng Vệ Lam cảm thấy buồn phiền. Ngay giờ khắc này, cô tuyệt đối không muốn gặp người kia, cho nên bèn bước nhanh chân hơn.

Tiếng giày cao gót gõ lên mặt đường cùng tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ hòa lẫn vào nhau khiến cho màn đêm trở nên hết sức hỗn loạn.

Trên đường có xe hơi đi ngang qua, để lại một ánh đèn sau, nhưng lại không thấy bất kì chiếc taxi nào nên Vệ Lam chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Tiếng bước chân phía sau cũng tiếp tục đi theo. Trải qua một đoạn đường vội vàng hỗn loạn, lúc này bước chân ấy đã hòa nhịp cùng bước chân cô, và vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Điều này càng làm Vệ Lam thấy bực bội, nhưng cô không muốn quay đầu lại.

Đi được một đoạn, nhà cửa hai bên đường dần đông đúc lên, dấu hiệu màu xanh lam trước cổng một tòa nhà màu trắng khiến Vệ Lam bỗng ngẩn người.

Cô chậm rãi đi đến trước tòa nhà này, dừng chân lại, ngước đầu nhìn mấy chữ thật lớn kia, thoáng hoảng hốt. Mãi đến khi tiếng bước chân phía sau vang lên mới làm cô tỉnh táo trở lại.

Cuối cùng cô cũng quay đầu lại nhìn Đoàn Chi Dực.

Lúc này Đoàn Chi Dực ăn mặc hết sức kì cục. Anh mặc cái quần dùng để mặc ở nhà, chân còn mang dép lê, bên trên là áo sơ mi xộc xệch, rõ ràng là tiện tay quơ lấy mặc đại.

Sắc mặt của anh vẫn không hề thay đổi, dường như không hề để tâm đến đồn công an ở đối diện mà chỉ nhìn Vệ Lam và chờ đợi quyết định cuối cùng của cô.

Vệ Lam trừng anh một cái với vẻ đầy thù hận, sa sầm mặt, quay đầu lại rồi đi thẳng vào đồn công an đối diện.

Lần này, Đoàn Chi Dực không đi theo nữa mà chỉ đứng ngoài cửa, giống như Vệ Lam lúc nãy, ngơ ngác nhìn mấy chữ màu trắng trên nền xanh lam kia.

Đồn công an nhỏ nên chỉ có hai công an trực ban, nhìn thấy Vệ Lam từ cửa tiến vào thì lập tức chỉnh đốn lại trạng thái nhàn nhã vừa rồi, trở nên nghiêm túc ngay ngắn. Anh công an trẻ tuổi hơn bước tới hỏi: “Cô à, có chuyện gì sao?”

Vệ Lam nói: “Tôi muốn báo án.”



Anh công an dẫn cô tới ngồi xuống ghế, hỏi: “Cô muốn báo án gì?”

Vệ Lam ôm hai cánh tay, giống như là rất lạnh, nhìn anh công an đối diện một lúc thật lâu nhưng không nói được câu nào.

Anh công an trẻ này tuy không quá nhiều kinh nghiệm nhưng thấy một cô gái xinh đẹp bước vào đồn công an lúc nửa đêm thế này thì biết chắc tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn. Huống chi tuy cô gái này ăn mặc chỉnh tề nhưng thần sắc thoáng lộ ra vẻ đau đón cùng hỗn loạn, e là đã gặp phải chuyện không hay.

Anh công an trẻ tằng hắng một tiếng: “Cô à, nếu cô đã gặp phải chuyện gì thì có thể nói thẳng ra, cô phải tin tưởng vào công an nhân dân chúng tôi.”

Vệ Lam lúng túng à một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng. Một lát sau, cô bỗng đứng bật dậy: “Tôi không sao, không báo án nữa.”

Nói xong, không đợi anh công an kịp phản ứng gì đã xoay người đi thẳng ra ngoài.

Anh công an gọi cô vài tiếng, từ sau đuổi theo: “Cô à, cô đừng sợ, có chuyện gì thì cứ nói ra đi, công an chúng tôi sẽ làm chủ thay cô.”

Vệ Lam phiền muộn xua tay: “Thật ngại quá, vừa rồi đã quấy rầy các anh. Tôi nghĩ lại rồi, thật ra cũng không có chuyện gì to tát.”

Mặc dù Đoàn Chi Dực là một kẻ cưỡng bức đích thực, nhưng lúc này cô bỗng nhiên nhớ tới cậu thiếu niên cô độc, sống một mình trong biệt thự to lớn nhiều năm về trước, một đứa trẻ có một bà mẹ thần kinh không được bình thường. Cô không thể tha thứ cho anh, nhưng cũng không cách nào nhẫn tâm đưa anh vào chốn này, cho dù anh đã không còn là cậu thiếu niên khiến người ta thương hại năm nào.

Anh công an nhiệt tình kia vẫn không cam lòng, tiếp tục đuổi theo cô: “Thật sự không sao chứ? Nhưng sắc mặt của cô rất tệ, nếu có vấn đề gì thì chúng tôi có thể giúp đỡ cô.”

Khi anh ta nói câu này thì hai người đã đi tới cửa, Vệ Lam không nói thêm bất cứ câu nào, chỉ khom mình tỏ vẻ xin lỗi, sau đó làm như không nhìn thấy Đoàn Chi Dực vẫn đang đứng ở cửa mà quay đầu đi thẳng.

Anh công an thấy cô đi một cách dứt khoát thì có chút tiếc nuối mà vuốt đầu, sau đó liếc nhìn Đoàn Chi Dực – người đang ăn mặc rất kỳ dị ở ngoài cửa một cái, đang định hỏi chuyện thì người ta đã nhanh chóng bước đi. Anh ta đành phải hậm hực thở dài một hơi, quay người đi vào trong đồn công an, tiếp tục vừa trực ban vừa ngủ gà ngủ gật.

Vệ Lam nghe thấy tiếng bước chân phía sau lại vang lên thì không khỏi buồn bực bỏ chạy. Cô chạy thì Đoàn Chi Dực cũng tăng tốc độ, nhanh không chậm, cứ giữ một khoảng cách không xa nhất định.

Khi chạy đến trước một chiếc ghế dài bên đường, Vệ Lam thở hồng hộc, hổn hển ngồi xuống, móc di động ra gọi vào số của Minh Quang. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của Minh Quang khẽ truyền tới: “Lam Lam, sao lại gọi điện thoại khuya thế này?”

“Minh Quang, Minh Quang!” Rõ ràng là sáng nay vừa nghe giọng của anh, nhưng lúc này nghe thấy, Vệ Lam chợt cảm giác như xa xôi từ thuở nào. Cô che điện thoại lại, giọng đã nức nở nghẹn ngào.

“Lam Lam, em sao vậy?” Giọng Minh Quang có vẻ sốt ruột: “Xảy ra chuyện gì rồi?”



“Minh Quang…” Vệ Lam nghẹn ngào nói: “Anh về đây đi, được không…”

Còn chưa nói tiếp được thì điện thoại trong tay đã bị ai đó giật mất.

Vệ Lam hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Chi Dực quăng mạnh cái điện thoại vừa giật được xuống đất. Một tiếng răng rắc vang lên, điện thoại vỡ tan tành. Trong tiếng vỡ giòn giã ấy còn có giọng nói bất ngờ im bặt của Minh Quang.

Nhịn đến lúc này, Vệ Lam cũng không thể chịu đựng lửa giận và căm hận trong lòng nữa. Cô đứng bật dậy, ra sức đẩy Đoàn Chi Dực một cái thật mạnh, rồi dữ dằn nhặt lấy giày cao gót, quăng thật mạnh về phía anh.

Đoàn Chi Dực tái cả mặt nhưng không hề né tránh. Giày cao gót bay xẹt qua, lập tức để lại trên khuôn mặt trắng tái anh một vệt đỏ rất rõ ràng. Anh nhìn Vệ Lam một lát, sau đó im lặng cúi xuống, nhặt chiếc giày dưới đất lên, bước từng bước về phía Vệ Lam.

Sự im lặng của anh tự dưng làm Vệ Lam thấy hoang mang. Khi anh ngồi xuống, cầm bàn chân của cô lên, mang giày cho cô thì cô hết sức hoảng sợ, và cả cảm giác phẫn nộ rất muồn bùng phát.

Vệ Lam đè mạnh chân, không cho anh cầm chân của mình lên. Nhưng Đoàn Chi Dực cố chấp đến mức đáng sợ, thấy cô dùng sức thì bàn tay đang cầm chân cô cũng tăng thêm sức.

“Anh buông ra!” Vệ Lam hết sức tức giận.

Đoàn Chi Dực vẫn không lên tiếng, chỉ tiếp tục ra sức kéo lấy chân phải của cô. Vệ Lam bị anh kéo nên mất thăng bằng, lạng choạng ngã ngồi xuống chiếc ghế dài phía sau.

Cô tức đến nỗi đầu óc như vỡ tung ra, cũng chẳng quan tâm đến người này cố chấp và đáng sợ thế nào, bàn chân vừa mang giày cao gót đạp mạnh vào người anh, làm Đoàn Chi Dực đang ngồi xổm lập tức ngã ngửa ra sau.

Sắc mặt anh âm trầm u ám, rõ ràng là đang nhẫn nhịn đến tột cùng. Anh ngồi dưới đất một lát, xong bỗng bật dậy, đứng trước mặt Vệ Lam, đè hai vai cô lại, cúi người xuống, cắn cắn gặm gặm thật mạnh vào môi cô.

Hành động bất thình lình của anh làm Vệ Lam vừa vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ra sức giãy giụa, tay chân đều quơ quào, vừa đấm vừa đá nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự giam cầm của đôi môi anh. Cho dù cô ra sức cắn lại anh thì anh cũng không chịu buông.

Thỉnh thoảng trên đường có mấy chiếc xe chạy ngang qua, người trong xe nhìn qua cửa sổ thấy đôi nam nữ đang vật lộn dưới ánh đèn đường thì đều tưởng là hai người yêu nhau đang cãi cọ nên cười hiểu ý và chạy vụt qua.

Sau một trận chiến quyết liệt, cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng thả Vệ Lam ra. Môi hai người đều có máu, nhìn có vẻ chật vật và kỳ dị.

Vệ Lam thôi không giãy giụa nữa, chỉ thấy một cảm giác thê lương dâng tràn trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Chi Dực, giọng gần như run rẩy: “Tại sao anh lại không chịu buông tha cho tôi? Tại sao?”

Mặt Đoàn Chi Dực tối sầm lại, giận dữ kéo Vệ Lam – người lúc này đã mất hết ý chí chiến đấu vào lòng, đi về nhà. Nhưng vừa đi được vài bước, Vệ Lam ở trong lòng anh lại khóc rưng rứt, thút thít nói không thành câu: “Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!”

Đoàn Chi Dực dừng bước, phiền muộn nhìn cô một cái. Lúc này, vừa khéo có một chiếc taxi chạy ngang qua, anh đưa tay bắt lại, nhét Vệ Lam vào trong xe rồi mình cũng leo lên theo, sau đó nói cho tài xế taxi biết địa chỉ nhà của Vệ Lam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Buông Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook