Không Thể Buông Tay

Chương 5: Je

Úy Không

14/01/2014

Vài ngày yên ổn trôi qua, cảm giác không tốt của đêm đó cũng dần dần tan biến, Vệ Lam cũng hiểu được là do thần kinh của mình quá nhạy cảm. Từ trước đến nay cô luôn lạc quan cởi mở, cũng không thích vướng vào mớ ưu phiền không tên.

Chỗ bạn trai của Quách Chân Chân đã xác định sẽ dùng thiết kế của Lam Quang. Quách Chân Chân vui vẻ gọi điện thoại cho cô, hẹn với cô và Minh Quang thời gian đến xem biệt thự.

Vệ Lam vốn đã biết bạn trai của Chân Chân là kẻ có tiền danh xứng với thực. Nhưng khi theo địa chỉ đến nơi thì mới phát giác vẫn có chút ngoài dự kiến của cô. Vệ Lam theo Minh Quang làm thành một đội, coi như đã xem qua không ít khu nhà cao cấp và biệt thự, nhưng cho đến khi nhìn thấy biệt thự trước mắt này, mới biết được cái gì là… biệt thự cao cấp chân chính!

Minh Quang đỗ xe xong, hai người từ trong xe bước xuống, cổng lớn từ từ mở ra, đập vào mắt là bể bơi, vườn hoa và một căn biệt thự ba tầng, chiếm ít nhất ba ngàn mét vuông. Ở Giang Thành tất đất tất vàng này, Vệ Lam không dám nghĩ đến giá của nó.

Quách Chân Chân từ bên trong chạy ra đón tiếp Vệ Lam và Minh Quang: “Hai người đến rồi à?”

Vệ Lam nhìn xung quanh, tặc lưỡi nói: “Chân Chân, bạn trai của cậu không phải là Lý Gia Thành chứ?”

“Dẹp cậu đi!” Quách Chân Chân mỉm cười, đập cô một cái. “Mình đã nói với cậu rồi mà, anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn Azre, năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi được chưa?”

Vệ Lam tiếp tục nói đùa: “Chưa đến ba mươi tuổi mà có tiền vậy sao, chắc chắn là con trai của Lý Gia Thành, nếu không thì chính là con riêng.”

Minh Quang cười ha ha, tóm lấy mặt cô: “Lam Lam nhà anh chưa hiểu việc đời, nhìn thấy biệt thự cao cấp của hai người nên bị dọa đến choáng váng, nói hươu nói vượn. Chân Chân, em cũng đừng chấp nhặt với cô ấy.”

Quách Chân Chân mỉm cười: “Em còn không rành cậu ấy sao, từ nhỏ cậu ấy đã là miệng chó không mọc được ngà voi.”

“Này này này! Không chơi vậy nha, hai người hợp lại đối phó một mình mình, có thắng cũng đâu vẻ vang gì.”

Quách Chân Chân cười cười dẫn hai người vào bên trong biệt thự. Biệt thự chưa trang trí gì, có vẻ vô cùng rộng rãi, dáng vẻ của Vệ Lam giống hệt như Già Lưu bước vào Đại Quan Viên[1]: “Chân Chân, nhà lớn như vậy, chẳng lẽ hai người tính ở bên trong đánh nhau sao?”

“Mình cũng thấy to quá, nhưng Je thích yên tĩnh, cho nên muốn nhà to một chút.”

“Chân Chân, em đừng nghe cô gái không có kiến thức này nói hươu nói vượn, em nói xem hai người thích phong cách thế nào?”

“Xí…” Vệ Lam liếc anh, đẩy Quách Chân Chân tiếp tục đi tham quan.

Quách Chân Chân vừa dẫn đường, vừa nói với Minh Quang: “Je nói anh ấy đã xem qua bản thiết thế của hai người, rất có lòng tin với cả hai, cho nên làm theo ý tưởng thiết kế của hai người là được, không cần quá câu nệ.”

Vệ Lam đi đến trước cánh cửa màu đen được đóng chặt, nắm tay vịn vặn vặn, a một tiếng: “Đây là phòng ngủ chính à? Sao khóa lại vậy?”

“Ờ!” Chân Chân đi tới, gật đầu. “Đây là phòng ngủ chính, Je nói anh ấy sẽ phụ trách thiết kế nó, hai người không cần quan tâm.”

“Vậy à!” Vệ Lam lúng túng gật đầu, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khác lạ, nhưng không biết sao lại vậy.

Hai cô gái tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, Minh Quang thì lấy thước cuộn ra đo đạc một cách chuyên nghiệp, thỉnh thoảng ghi chép lại.

“Lam Lam, bạn trai của cậu cũng không tồi, xem ra rất nghiêm túc, rất cầu tiến.”

Vệ Lam liếc nhìn Minh Quang đang bận rộn, mỉm cười hài lòng: “Cũng được, dù sao thì nồi nào úp vung nấy, mình là nồi, anh ấy là vung, phối vừa vặn.”

Quách Chân Chân hờn mát đẩy đẩy cô: “Không phải cậu muốn nói mình và bạn trai mình không xứng đấy chứ.”

Vệ Lam ngạc nhiên nhìn cô ấy, bật cười: “Mình đâu có quen Je gì đó của cậu, sao có thể cảm thấy hai người không xứng chứ. Chân Chân của chúng ta tốt như vậy, cho dù không xứng thì cũng là người khác không xứng với cậu.”

“Nói bậy nói bạ, cậu mà gặp anh ấy rồi, cậu sẽ không nói vậy đâu.” Chân Chân cười.

Vệ Lam nắm lấy bả vai cô ấy: “Mình nói thiệt đó, còn nhớ trước đây không, mình từng nói, Chân Chân của chúng ta nhất định sẽ tìm được một bạch mã hoàng tử chân chính.”

“Cậu cũng vậy mà, chẳng qua Minh Quang là hắc mã hoàng tử thôi.”



Minh Quang làm việc xong xuôi, đi đến cười nói với hai người: “Hai cô gái tán gẫu vẫn chưa xong à? Có phải khỏi cần về hay không?”

Vệ Lam đứng dậy, nói với Chân Chân: “Muốn đi cùng hay không?”

Quách Chân Chân lắc đầu: “Tài xế của Je sẽ đến đón mình.”

“Vậy à! Vậy tụi anh đi trước nha.” Minh Quang nói xong, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, nghe bên kia nói xong, nhanh chóng gật đầu: “Được, tôi lập tức tới liền.”

“Sao vậy anh?” Vệ Lam thấy vẻ mặt của anh hơi lo lắng.

“Lần trước trang trí quán bar kia, khách hàng nói cách trang trí của chúng ta có chút vấn đề, bảo anh lập tức đến xem.”

“Vậy anh đi đi.”

“Ừ, Lam Lam, em đi chung với anh…”

Minh Quang còn chưa dứt lời, đã bị Quách Chân Chân ngắt ngang: “Anh Minh Quang, anh bận thì đi trước đi, để em đưa Vệ Lam về, cũng để tụi em nói chuyện nhiều hơn.”

Vệ Lam cũng gật đầu: “Đúng đó, dù sao Chân Chân cũng có tài xế mà, để em đi nhờ xe.”

Minh Quang đi không bao lâu, xe đón Quách Chân Chân đã đến.

Vệ Lam theo Quách Chân Chân ra cửa, nhìn chiếc xe Cadillac màu đen đỗ trước cửa kia thì cảm thấy hơi quen mắt. Tài xế bước xuống xe, lễ phép mở cửa ghế sau cho hai người.

Lên xe, Vệ Lam không nhịn được, nhân lúc xe chưa khởi động, khều tài xế ở phía trước: “Bác tài xế, bác còn nhớ tôi không?”

Chiếc xe này đúng là chiếc xe bị Minh Quang tông vào đuôi cách đây mấy ngày. Nhưng mấy hôm nay, không thấy có ai liên lạc lại, chính Vệ Lam suýt nữa cũng đã quên mất chuyện này.

Quách Chân Chân thấy lạ hỏi: “Lam Lam, cậu biết bác Trương à?”

Bác Trương trong miệng cô ấy tất nhiên chính là bác tài xế này.

Bác Trương quay đầu nhìn Vệ Lam, hình như cũng nhớ ra: “Là cô Vệ đây mà.”

Vệ Lam hơi ngạc nhiên: “Sao không liên lạc lại với tôi vậy? Chẳng lẽ không cần chúng tôi bồi thường sao?”

Bác Trương à một tiếng: “Cậu chủ nói không có vấn đề gì lớn nên không muốn truy cứu.”

Quách Chân Chân thấy lạ, nhìn hai người: “Cậu từng gặp Je?”

Vệ Lam lắc đầu: “Đâu có, mấy hôm trước Minh Quang đụng phải chiếc xe này, khi đó chính là bác này lái xe nè, bởi vì đang gấp nên mình để lại cách thức liên lạc, bảo sửa xe xong thì đưa hóa đơn lại cho tụi mình, tụi mình phụ trách bồi thường.”

Bác Trương cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, sáng hôm đó đưa cậu chủ đi thì bị xe của cô Vệ tông vào đuôi xe, cô Vệ nói sẽ bồi thường, nhưng sau khi sửa xe xong cậu chủ lại nói cũng không có bao nhiêu tiền, nên bảo tôi khỏi cần liên lạc.”

“Vậy à!” Quách Chân Chân cười cười: “Je không phải là người nhỏ mọn, chút vấn đề nhỏ nhặt này chắc chắn ngại bảo người khác bồi thường phiền phức. Nếu anh ấy biết Vệ Lam cậu là bạn thân của mình, sẽ không tính toán đâu.”

Bác Trương cũng cảm thán: “Đúng đó, thật khéo, cô Vệ lại là bạn thân của cô Quách đây.”

Xe đưa Vệ Lam về văn phòng trước, hai cô gái tạm biệt mà lưu luyến không rời.

Sau khi bác Trương khởi động lại xe, qua kính chiếu hậu, Quách Chân Chân nhìn theo bóng Vệ Lam mờ dần. Khi bác Trương quay xe lại, cô làm như thờ ơ hỏi: “Lần trước bị Vệ Lam tông vào đuôi xe, Je không nói gì thêm à? Anh ấy có nói gì với Vệ Lam không?”



“Không có, lúc ấy cậu chủ ở trong xe không có xuống, hoàn toàn không nhìn thấy cô Vệ, chính tôi là người xuống xe thương lượng với cô Vệ. Cô Vệ đưa danh thiếp, cậu chủ nhận lấy, rồi nói sắp đến giờ, cứ làm theo lời cô Vệ nói là được. Sau khi sửa xe xong, tôi đưa hóa đơn cho cậu chủ, cậu chủ nhìn sơ qua rồi nói số tiền không lớn nên quên đi.”

“Vậy thôi à?”

“Vâng.”

Xe chạy đến dưới một tòa nhà cao cấp thì dừng lại, bác Trương xuống xe đứng ở ngoài, một lát sau, một người đàn ông cao to, phong độ tuyệt vời đi đến.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, ống tay áo xăn đến khuỷu tay, cách ăn mặc có vẻ tùy ý nhưng lại sang trọng tao nhã khó diễn tả được. Khuôn mặt điển trai đến hoàn hảo, đôi mắt đen láy như mực càng thu hút sự chú ý của người khác. Tóm lại, toàn thân đều hiện ra khí chất hơn người. Nếu không phải khắp người anh tỏa ra sự lạnh lùng khó tiếp cận, có lẽ anh chính là loại đàn ông mà tất cả phụ nữ đều tự nguyện lao vào chỗ chết.

“Je.” Quách Chân Chân mở kính xe, vẫy vẫy tay với anh.

Trên miệng anh nhếch lên vẻ cười thản nhiên, cười cười với cô: “Nhà thiết kế đã xem biệt thự rồi?”

Vừa nói, vừa để bác Trương mở cửa xe, ngồi vào trong bên cạnh Quách Chân Chân.

“Xem xong rồi.” Quách Chân Chân gật đầu, “Họ nói vài ngày nữa là có thể đưa ra bản thiết kế.”

“Ừ.” Anh khẽ đáp,

Quách Chân Chân nhìn anh, như nhớ ra chuyện gì, nở nụ cười sáng lạn: “Chi Dực, anh xem khéo hay không? Cô chủ của văn phòng thiết kế Lam Quang lại là Vệ Lam. Trước kia em từng kể với anh về Vệ Lam đó, là bạn thuở nhỏ của em, anh còn nhớ không? Đúng rồi, lúc anh vào học lớp của tụi em, đã từng ngồi sau lưng cô ấy đó.”

Vẻ mặt của Chi Dực vẫn bình thường, hình như suy nghĩ một chút: “Hình như có chút ấn tượng.”

“Anh nhớ lại xem, anh thật sự không nhớ cô ấy à?”

Đoạn Chi Dực cười nhạt, thờ ơ lên tiếng: “Anh chỉ nhớ là khi em kể lại chuyện trước kia, hình như thường xuyên nhắc đến cái tên này.”

Dáng vẻ Quách Chân Chân có hơi nản lòng: “Em còn nghĩ rằng anh nhớ cô ấy chứ, khi đó anh ngồi ở sau lưng cô ấy rất lâu mà. Nhưng cũng đúng, bạn học trong lớp tụi em, e rằng một người anh cũng không nhớ. Lúc gặp anh ở Anh, em gọi tên anh, anh cũng đâu có chút ấn tượng gì với em.”

Khóe miệng Đoạn Chi Dực khẽ lạnh lùng cong lên: “Tính cách của anh chính là không thú vị vậy đó.” Dứt lời, lại nói tiếp, “Anh còn chút việc, đưa em về nhà trước.”

“Không phải đã nói cùng nhau ăn cơm trưa sao?” Vẻ mặt Quách Chân Chân có hơi bất mãn.

Vẻ mặt Đoạn Chi Dực lại thản nhiên như trước: “Anh bận, em ăn một mình nhé.”

Sau khi xe dừng lại, Quách Chân Chân miễn cường cầm lấy túi xách, chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên đụng vào vật gì cưng cứng trên chỗ ngồi, tiện tay cầm lên thì thấy: “Ủa? Là điện thoại của Vệ Lam mà, sao lại rớt trên xe?”

Ánh mắt Đoạn Chi Dực hơi sáng lên, trước khi cô mở điện thoại ra xem, đã lấy lại từ trên tay cô, nói một cách qua loa: “Tùy tiện xem điện thoại của người khác không phải là hành vi lịch sự, anh nói bác Trương đưa đến văn phòng của cô ấy là được.”

Quách Chân Chân bĩu môi, còn chưa kịp chào tạm biệt, anh đã kéo kính xe lên, kêu bác Trương khởi động xe.

Đoạn Chi Dực ngồi trên xe, trong tay cầm chiếc điện thoại vừa mới lấy từ trên tay của Chân Chân. Nhìn trân trối màn hình tối thui hồi lâu, im lặng mở ra, nhìn thấy nhắc nhở nhập mật mã, anh không cần suy nghĩ, liền tiện tay nhập vào vài con số.

Sau đó, suôn sẻ mở được điện thoại ra. Khóe miệng Đoạn Chi Dực nhếch lên thành nụ cười khinh khỉnh, quả nhiên vẫn ngốc nghếch như trước, cái gì cũng lấy sinh nhật làm mật mã.

Nhưng nụ cười này của anh còn chưa kịp hiện ra, liền nghiêm mặt lại, trên màn hình điện thoại là ảnh của một đôi tình nhân, biểu cảm của Vê Lam và Minh Quang cười đến rực rỡ, như là cười với người đang nhìn điện thoại này.

Sắc mặt Đoạn Chi Dực trầm xuống, cắn chặt môi, mặt tỉnh bơ nhấn vài nút, mở ra nhật ký cuộc gọi gần nhất, đa số là của một người tên Tiểu Minh Tử, rõ ràng là cách gọi giữa những người đang yêu nhau.

Anh cầm điện thoại, nhắm mắt một lát, khi mở mắt ra, sóng to gió lớn bên trong như như tan biến hết. Anh lại mở điện thoại ra, ngón tay thon dài bấm vài cái, im lặng cài đặt xong, đưa cho tài xế ở đằng trước: “Bác Trương, đến văn phòng thiết kế Lam Quang, cầm điện thoại trả lại cho cô Vệ.”

————————————- [1] Già Lưu là một nhân vật quê mùa Hồng Lâu Mộng, lần đầu đến thăm Đại Quan Viên xa hoa lộng lẫy trong phủ Vinh Quốc thì cứ há hốc mồm ra nhìn. Câu này dùng để tả dáng vẻ như nhà quê lên tỉnh của Vệ Lam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Buông Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook