Chương 28: Tần phong rơi lệ
Mê Đồ Quân
05/03/2017
Không có một khắc đó, Tần Phong sẽ cảm tạ thượng đế.
Nghe được tiếng nói nhẹ không tưởng tượng nổi, trái tim Tần Phong ngừng đập.
Đúng lúc thất vọng hết lần này đến lần khác giày vò thể xác, bỗng nhiên truyền đến âm thanh phảng phất như đẹp nhất trên thiên đường. Tần Phong thậm chí không biết nên có phản ứng gì, chỉ là đứng cứng ngắc nguyên tại chỗ giữa đống nham thạch đổ sập như thế, một giọt nước mắt đàn ông cứ như vậy lăn trên khuôn mặt.
Ước chừng một giờ sau, đội cứu viện mới dỡ hết nham thạch đè bên trên ra, may mắn không khiến những khối nham thạch khác sụp xuống một lần nữa.
Nhưng cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người hít ngược lại một hơi.
Máu thịt lẫn lộn, chỉ còn lại bốn chữ máu thịt lẫn lộn.
Nhìn không rõ người đó là trước hay sau, nham thạch bị chuyển ra nhuộm vết máu, bộ đồng phục phi công màu xanh da trời cũng toàn là máu.
Tần Phong như một con sói gào thét lớn, xông lên muốn xem liền bị vài phi công ôm chặt lấy thắt lưng, Tần Phong không ngừng vung tay đánh vào phi công, nhưng họ vẫn trước sau như một không buông tay, hét to: “Simon, anh yên lặng một chút!”
Tần Phong đã dùng hết toàn lực thoát ra, đạp một cước thẳng vào người người đó, hét to: “Con mẹ nó, đó là vợ của tôi đấy!”
Hắn nói xong, xung quanh mọi người hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ xoay đầu lại nhìn về phía Tần Phong, kinh ngạc, khổ sở, đồng tình.
Tần Phong không để ý tới phản ứng của bất cứ kẻ nào, từng bước từng bước đi đến thi thể toàn máu, rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói của cô, tại sao lại thành ra thế này?
Tần Phong thậm chí không nghe thấy tiếng tim mình đập. Nếu hắn biết sau khi cô về nước sẽ gặp tai nạn như vậy, hắn sẽ không buông tay để cô về nước trước một mình, hắn có chết cũng sẽ giữ cô ở lại, cùng cô ở Ý.
Hắn sẽ nghiêm túc giải thích chuyện hiểu lầm với cô, hắn sẽ nghiêm túc nói cho cô biết, sáu năm qua hắn chưa từng quên cô dù chỉ là một giây, hắn sẽ nói cho cô biết, hắn yêu cô rất nhiều. Yêu cách cô giận, yêu cách cô phẫn nộ, yêu cách cô lạnh lùng, yêu cả khi cô cười, yêu con người thực của cô.
Thế nhưng lúc nhìn cái hố nhỏ bị phi công bao vây xung quanh, Tần Phong bỗng nhiên trở nên nhát gan, khí lực toàn thân đều biến mất, quỳ rạp trên mặt đất. Hắn sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt cô, khuôn mặt đã từng đỏ ửng lên vì hắn - biến thành một mảng thịt đầy máu.
Xung quanh không ai dám nói chuyện, tất cả đều mang ánh mắt đau lòng nhìn người đãn ông đang quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn nói với chính mình, chi bằng bây giờ cùng cô chết đi.
Hắn đã mất đi người mẹ hắn yêu thương nhất, mất đi đứa con hắn còn không hay biết gì, còn bây giờ mất đi người phụ nữ hắn yêu nhất. Hắn không biết nửa đời sau hắn nên dựa vào cái gì để vượt qua. Hoặc chờ hắn chỉ còn lại bốn chữ, cô độc đến già.
Cả đời, hắn không có cả đời, người phụ nữ đó đã từng ước định cả đời bên hắn, giờ đang ở trước mặt hắn, ngừng thở.
Hắn tự trách chính mình, chỉ cần tìm được cô sớm hơn một chút hoặc có thể một lần nữa nghe được hơi thở của cô, nghe được giọng nói của cô. Nhưng hắn không kịp, hắn đã chậm chân, một câu nói sắp nói với cô “Anh ở đây” rốt cuộc cũng không nói nên lời. Đau đớn, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, một tiếng khóc vang lên trong không gian yên tĩnh, như từ chỗ chết lạnh như băng truyền đến.
Hắn hi vọng cỡ nào được thay cô nằm ở đây, hắn đã làm ra nhiều tội ác như vậy, vì sao người chết không phải hắn?
Tần Phong bỗng nhiên đứng lên, thuận tay bê một khối nham thạch bên chân, định đập vào đỉnh đầu mình. Trái tim hắn đã đau đến mức không thể khống chế, chỉ hi vọng lúc này có thể mất đi ý thức để không biết rằng cô đã ra đi.
Đột nhiên, một tiếng nói yếu ớt lại chậm rãi từ phía dưới truyền đến: “Có, ai, không?”
Thân thể Tần Phong cứng ngắc nhìn chỗ nham thạch bị lõm, thừa dịp quan sát kỹ, một loại kích động khó nói thành lời từ trái tim hắn lan ra tứ chi.
Thi thể đầy máu kia không phải cô!
Tần Phong rất nhanh ngồi xổm xuống đến bên chỗ thi thể mới phát hiện Triệu Vân bị người đó chặt chẽ đè lên, không tổn hại gì, chỉ là bờ môi khô nứt và đôi mắt nhắm chặt, môi khẽ mấp máy nhiều lần: “Có, ai, không?”
Tần Phong cẩn thận từng li từng tý bế Triệu Vân lên, ôm vào trong ngực như tìm lại được báu vật đã mất, không dám ôm chặt, không dám chạm vào cô quá mạnh, thậm chí không dám sờ vào gò má bị nham thạch mài chảy máu, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ hắn yêu.
Triệu Vân đã mất đi ý thức, chỉ đến khi Tần Phong nhẹ nhàng hôn lên bờ môi khô khốc, bỗng nhiên hắn nghe cô nhẹ nhàng nói: “Phong...”
Ngày hôm nay, là ngày chật vật nhất từ khi Tần Phong sinh ra đến giờ, âm tiết đơn yếu ớt này lại khiến một người đàn ông rơi nước mắt một lần nữa, mang theo nụ cười ngây ngô.
**
Thành phố C, biết Triệu Vân gặp chuyện ngoài ý muốn, ba Triệu vội vàng đến, lo lắng đứng chờ ngoài cửa phòng giải phẫu, mấy người đàn ông khác cũng đi theo ở một bên chờ bác sĩ kiểm tra.
Triệu Thiên Thái, Tần Phong, Thẩm Gia Nhất, Lục Ngạn, Bành An Nghiêu.
Triệu Thiên Thái và Thẩm Gia Nhất ngồi một bên nghỉ ngơi trên mặt ghế không nói một lời, Tần Phong dựa đầu vào tường, đứng cạnh mặt tường, Lục Ngạn và Bành An Nghiêu đứng ở chỗ xa hơn một chút thấp giọng nói chuyện với nhau.
Triệu Thiên Thái đã hơn năm mươi tuổi rồi, đột nhiên nghe con gái gặp chuyện ngoài ý muốn, rạng sáng đã mặc đại một bộ quần áo bật dậy khỏi giường, nhưng lúc xuống tầng vì quá sốt ruột nên chân mất thăng bằng, ngã mất mấy bậc cầu thang, một bên mắt cá nhân đang sưng lên toàn bộ. Sau đó lái xe lại cõng từ dưới lầu lên cửa phòng giải phẫu.
Những người khác cũng may, thân thể đều có thể chịu được chuyện thức khuya như vậy, nhưng Tần Phong sau khi nghỉ ngơi mấy giờ trên máy bay, lại phải chịu đựng sự sợ hãi nhất từ khi sinh ra đến giờ khi tìm Triệu Vân, lúc này hắn như người vừa đi một vòng qua bờ sinh tử, gốc râu dưới cằm lún phún, hai con mắt đỏ ngầu, trên mặt mang vết bẩn, thậm chí mái tóc vốn đẹp mắt giờ cũng bết chặt trên đầu. E rằng không có người đàn ông nào có thể bẩn hơn hắn.
Sau khi nói chuyện rất lâu với Bành An Nghiêu, Lục Ngạn đến bên cạnh Tần Phong, thấp giọng hỏi: “Anh có cần nghỉ ngơi một chút không?”
Tần Phong lúc này mới xoay người lại, lắc đầu.
Lục Ngạn bỗng dưng trợn tròn mắt, nhìn quần áo Tần Phong bị rách, quần tây trên đầu gối cũng rách, xung quanh còn vài vết máu, nhìn còn bi thảm hơn Triệu Vân bị đưa đến đây, Lục Ngạn liền kéo tay hắn ra bên ngoài: “Anh thành ra cái bộ dạng này còn cố chịu à? Chị Vân lát nữa mới tỉnh được, anh đi theo tôi xử lý vết thương một chút đi.”
Tần Phong tránh khỏi Lục Ngạn, quay trở về, lại tựa đầu lên tường, lắc đầu không nói lời nào.
Lục Ngạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Triệu Thiên Thái, thấy Triệu Thiên Thái chỉ cúi đầu lẩm bẩm phù hộ cái gì đó, mới quay đầu nói với Tần Phong: “Lúc đưa đến đây bác sĩ có nói, chị Vân chỉ vì bị đè lên trong thời gian dài, hô hấp không thông, không có ngoại thương nên chắc chắn không có chuyện gì. Lát nữa bác sĩ ra tôi sẽ gọi anh, nếu không chị Vân không sao, anh đã chết luôn ở đây rồi.”
Tần Phong lúc này mới mở miệng, giọng nói khàn khàn như bị hỏng cả cuống họng: “Cô ấy bị đè ép gần mười giờ đồng hồ, tôi lo lắm.”
Lục Ngạn nhíu mày, không biết nên khuyên hắn thế nào, trạng thái lúc này của hắn giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra, mấy người đàn ông nhanh chóng vây quanh.
Thẩm Gia Nhất đỡ Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái vội vàng hỏi: “Con gái tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ rất nghiêm túc nói với Triệu Thiên Thái: “Triệu tiên sinh, con gái ông không đáng lo ngại, lúc nham thạch sụp đổ trong nháy mắt, chắc chắn đã có người hoàn toàn bảo vệ con gái ông. Cho nên hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, xin ông cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông đều thở phào một hơi, Triệu Thiên Thái buông lỏng người, xụi lơ ngồi trở lại trên mặt ghế lạnh buốt nghỉ ngơi.
Thẩm Gia Nhất nói cảm ơn một tiếng với bác sĩ, bác sĩ cười đáp lại, mang theo trấn an: “Một lúc nữa hai người có thể vào thăm, nhưng không được nhiều người. Cô Triệu có thể cần một thời gian nữa mới tỉnh, giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, các anh thăm cô ấy một lát rồi đi ra, tý nữa sẽ chuyển phòng bệnh.”
Thẩm Gia Nhất liên tục đáp ứng sẽ không làm ảnh hưởng đến cô, rất nhanh thôi cũng được.
Bác sĩ đi rồi, Tần Phong cũng nới lỏng thở một hơi. Lục Ngạn thấy thân thể Tần Phong trượt xuống, vội vươn tay ra đỡ, thấp giọng quát mắng hắn: “Được rồi, biết rõ chị Vân không sao rồi nhé, anh mau đi nghỉ ngơi cho tôi!”
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, xung quanh đều không có người bệnh và nhân viên chăm sóc, chỉ có mấy người đàn ông họ đứng ở đây. Thế nhưng Triệu Thiên Thái nghe xong thanh âm của Lục Ngạn mới vừa vặn phát hiện ra vài người đứng bên cạnh, xoay đầu nhìn Tần Phong, cảm thấy rất quen, sau nửa ngày mới bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Cậu không phải là Tần Phong sao? Sao cậu lại ở đây?”
Ở Trung Quốc vài năm, Tần Phong cũng lăn lộn thương trường, Triệu Thiên Thái cũng là nhân vật địa sản nổi danh, hai người họ vốn có vài lần duyên phận. Hơn nữa, sáu năm trước, Tần Phong đã tham gia tiệc rượu của Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái còn kiêu ngạo giới thiệu con gái cho hắn làm quen. Thế nhưng không phải mấy năm trước hắn phạm tội bị bắt rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Biểu hiện phòng bị xuất hiện trên mặt Triệu Thiên Thái rất rõ ràng, Tần Phong nhìn Thẩm Gia Nhất ngồi bên cạnh Triệu Thiên Thái, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Lục Ngạn thấy hai bên lâm vào khó xử, đi tới giải thích với Triệu Thiên Thái: “Bác Triệu, anh ấy đã cứu chị Vân đấy.”
Triệu Thiên Thái lúc này mới hòa hoãn chút ít, giương mắt nhìn Tần Phong, chật vật nhìn không sót gì, bỗng nhiên sinh ra lòng biết ơn. May mà có hắn, con gái ông mới có thể sống sót trở về, ông hiền lành gật đầu với Tần Phong: “Tần tiên sinh, cảm ơn cậu.”
Tần Phong nghe ba chữ “Tần tiên sinh” rất không thoải mái, Triệu Vân lúc gọi hắn là Tần tiên sinh, không cần nói cũng biết cảm giác thân mật như thế nào, nhưng ba cô gọi hắn là Tần tiên sinh lại mang theo cảm giác xa cách rõ ràng, quá mức cảm ơn nghiêm túc, khiến hắn cảm thấy chưa gặp mặt đã bị đứng bên ngoài cửa nhà Triệu Vân.
Tần Phong vừa định mở miệng giải thích, lại nghe thấy Thẩm Gia Nhất đứng một bên bỗng nhiên nói: “Ba, chúng ta vào thăm Tiểu Vân trước nhé?”
Thân thể Tần Phong lập tức cứng đờ. Hiện tại, hắn là người ngoài, còn Thẩm Gia Nhất là chồng trên danh nghĩa của Triệu Vân.
Ba Triệu nhẹ gật đầu, kính cẩn nhẹ gật đầu với ân nhân cứu mạng con gái mình, sau đó được Thẩm Gia Nhất đỡ vào phòng.
Tần Phong cũng muốn đi thăm Triệu Vân, nhưng không ai cho hắn cơ hội, hắn cứng ngắc nhìn hai người thân mật nhất với cô trên danh nghĩa cùng nhau lại gần cô.
Nghe được tiếng nói nhẹ không tưởng tượng nổi, trái tim Tần Phong ngừng đập.
Đúng lúc thất vọng hết lần này đến lần khác giày vò thể xác, bỗng nhiên truyền đến âm thanh phảng phất như đẹp nhất trên thiên đường. Tần Phong thậm chí không biết nên có phản ứng gì, chỉ là đứng cứng ngắc nguyên tại chỗ giữa đống nham thạch đổ sập như thế, một giọt nước mắt đàn ông cứ như vậy lăn trên khuôn mặt.
Ước chừng một giờ sau, đội cứu viện mới dỡ hết nham thạch đè bên trên ra, may mắn không khiến những khối nham thạch khác sụp xuống một lần nữa.
Nhưng cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người hít ngược lại một hơi.
Máu thịt lẫn lộn, chỉ còn lại bốn chữ máu thịt lẫn lộn.
Nhìn không rõ người đó là trước hay sau, nham thạch bị chuyển ra nhuộm vết máu, bộ đồng phục phi công màu xanh da trời cũng toàn là máu.
Tần Phong như một con sói gào thét lớn, xông lên muốn xem liền bị vài phi công ôm chặt lấy thắt lưng, Tần Phong không ngừng vung tay đánh vào phi công, nhưng họ vẫn trước sau như một không buông tay, hét to: “Simon, anh yên lặng một chút!”
Tần Phong đã dùng hết toàn lực thoát ra, đạp một cước thẳng vào người người đó, hét to: “Con mẹ nó, đó là vợ của tôi đấy!”
Hắn nói xong, xung quanh mọi người hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ xoay đầu lại nhìn về phía Tần Phong, kinh ngạc, khổ sở, đồng tình.
Tần Phong không để ý tới phản ứng của bất cứ kẻ nào, từng bước từng bước đi đến thi thể toàn máu, rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói của cô, tại sao lại thành ra thế này?
Tần Phong thậm chí không nghe thấy tiếng tim mình đập. Nếu hắn biết sau khi cô về nước sẽ gặp tai nạn như vậy, hắn sẽ không buông tay để cô về nước trước một mình, hắn có chết cũng sẽ giữ cô ở lại, cùng cô ở Ý.
Hắn sẽ nghiêm túc giải thích chuyện hiểu lầm với cô, hắn sẽ nghiêm túc nói cho cô biết, sáu năm qua hắn chưa từng quên cô dù chỉ là một giây, hắn sẽ nói cho cô biết, hắn yêu cô rất nhiều. Yêu cách cô giận, yêu cách cô phẫn nộ, yêu cách cô lạnh lùng, yêu cả khi cô cười, yêu con người thực của cô.
Thế nhưng lúc nhìn cái hố nhỏ bị phi công bao vây xung quanh, Tần Phong bỗng nhiên trở nên nhát gan, khí lực toàn thân đều biến mất, quỳ rạp trên mặt đất. Hắn sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt cô, khuôn mặt đã từng đỏ ửng lên vì hắn - biến thành một mảng thịt đầy máu.
Xung quanh không ai dám nói chuyện, tất cả đều mang ánh mắt đau lòng nhìn người đãn ông đang quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn nói với chính mình, chi bằng bây giờ cùng cô chết đi.
Hắn đã mất đi người mẹ hắn yêu thương nhất, mất đi đứa con hắn còn không hay biết gì, còn bây giờ mất đi người phụ nữ hắn yêu nhất. Hắn không biết nửa đời sau hắn nên dựa vào cái gì để vượt qua. Hoặc chờ hắn chỉ còn lại bốn chữ, cô độc đến già.
Cả đời, hắn không có cả đời, người phụ nữ đó đã từng ước định cả đời bên hắn, giờ đang ở trước mặt hắn, ngừng thở.
Hắn tự trách chính mình, chỉ cần tìm được cô sớm hơn một chút hoặc có thể một lần nữa nghe được hơi thở của cô, nghe được giọng nói của cô. Nhưng hắn không kịp, hắn đã chậm chân, một câu nói sắp nói với cô “Anh ở đây” rốt cuộc cũng không nói nên lời. Đau đớn, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, một tiếng khóc vang lên trong không gian yên tĩnh, như từ chỗ chết lạnh như băng truyền đến.
Hắn hi vọng cỡ nào được thay cô nằm ở đây, hắn đã làm ra nhiều tội ác như vậy, vì sao người chết không phải hắn?
Tần Phong bỗng nhiên đứng lên, thuận tay bê một khối nham thạch bên chân, định đập vào đỉnh đầu mình. Trái tim hắn đã đau đến mức không thể khống chế, chỉ hi vọng lúc này có thể mất đi ý thức để không biết rằng cô đã ra đi.
Đột nhiên, một tiếng nói yếu ớt lại chậm rãi từ phía dưới truyền đến: “Có, ai, không?”
Thân thể Tần Phong cứng ngắc nhìn chỗ nham thạch bị lõm, thừa dịp quan sát kỹ, một loại kích động khó nói thành lời từ trái tim hắn lan ra tứ chi.
Thi thể đầy máu kia không phải cô!
Tần Phong rất nhanh ngồi xổm xuống đến bên chỗ thi thể mới phát hiện Triệu Vân bị người đó chặt chẽ đè lên, không tổn hại gì, chỉ là bờ môi khô nứt và đôi mắt nhắm chặt, môi khẽ mấp máy nhiều lần: “Có, ai, không?”
Tần Phong cẩn thận từng li từng tý bế Triệu Vân lên, ôm vào trong ngực như tìm lại được báu vật đã mất, không dám ôm chặt, không dám chạm vào cô quá mạnh, thậm chí không dám sờ vào gò má bị nham thạch mài chảy máu, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ hắn yêu.
Triệu Vân đã mất đi ý thức, chỉ đến khi Tần Phong nhẹ nhàng hôn lên bờ môi khô khốc, bỗng nhiên hắn nghe cô nhẹ nhàng nói: “Phong...”
Ngày hôm nay, là ngày chật vật nhất từ khi Tần Phong sinh ra đến giờ, âm tiết đơn yếu ớt này lại khiến một người đàn ông rơi nước mắt một lần nữa, mang theo nụ cười ngây ngô.
**
Thành phố C, biết Triệu Vân gặp chuyện ngoài ý muốn, ba Triệu vội vàng đến, lo lắng đứng chờ ngoài cửa phòng giải phẫu, mấy người đàn ông khác cũng đi theo ở một bên chờ bác sĩ kiểm tra.
Triệu Thiên Thái, Tần Phong, Thẩm Gia Nhất, Lục Ngạn, Bành An Nghiêu.
Triệu Thiên Thái và Thẩm Gia Nhất ngồi một bên nghỉ ngơi trên mặt ghế không nói một lời, Tần Phong dựa đầu vào tường, đứng cạnh mặt tường, Lục Ngạn và Bành An Nghiêu đứng ở chỗ xa hơn một chút thấp giọng nói chuyện với nhau.
Triệu Thiên Thái đã hơn năm mươi tuổi rồi, đột nhiên nghe con gái gặp chuyện ngoài ý muốn, rạng sáng đã mặc đại một bộ quần áo bật dậy khỏi giường, nhưng lúc xuống tầng vì quá sốt ruột nên chân mất thăng bằng, ngã mất mấy bậc cầu thang, một bên mắt cá nhân đang sưng lên toàn bộ. Sau đó lái xe lại cõng từ dưới lầu lên cửa phòng giải phẫu.
Những người khác cũng may, thân thể đều có thể chịu được chuyện thức khuya như vậy, nhưng Tần Phong sau khi nghỉ ngơi mấy giờ trên máy bay, lại phải chịu đựng sự sợ hãi nhất từ khi sinh ra đến giờ khi tìm Triệu Vân, lúc này hắn như người vừa đi một vòng qua bờ sinh tử, gốc râu dưới cằm lún phún, hai con mắt đỏ ngầu, trên mặt mang vết bẩn, thậm chí mái tóc vốn đẹp mắt giờ cũng bết chặt trên đầu. E rằng không có người đàn ông nào có thể bẩn hơn hắn.
Sau khi nói chuyện rất lâu với Bành An Nghiêu, Lục Ngạn đến bên cạnh Tần Phong, thấp giọng hỏi: “Anh có cần nghỉ ngơi một chút không?”
Tần Phong lúc này mới xoay người lại, lắc đầu.
Lục Ngạn bỗng dưng trợn tròn mắt, nhìn quần áo Tần Phong bị rách, quần tây trên đầu gối cũng rách, xung quanh còn vài vết máu, nhìn còn bi thảm hơn Triệu Vân bị đưa đến đây, Lục Ngạn liền kéo tay hắn ra bên ngoài: “Anh thành ra cái bộ dạng này còn cố chịu à? Chị Vân lát nữa mới tỉnh được, anh đi theo tôi xử lý vết thương một chút đi.”
Tần Phong tránh khỏi Lục Ngạn, quay trở về, lại tựa đầu lên tường, lắc đầu không nói lời nào.
Lục Ngạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Triệu Thiên Thái, thấy Triệu Thiên Thái chỉ cúi đầu lẩm bẩm phù hộ cái gì đó, mới quay đầu nói với Tần Phong: “Lúc đưa đến đây bác sĩ có nói, chị Vân chỉ vì bị đè lên trong thời gian dài, hô hấp không thông, không có ngoại thương nên chắc chắn không có chuyện gì. Lát nữa bác sĩ ra tôi sẽ gọi anh, nếu không chị Vân không sao, anh đã chết luôn ở đây rồi.”
Tần Phong lúc này mới mở miệng, giọng nói khàn khàn như bị hỏng cả cuống họng: “Cô ấy bị đè ép gần mười giờ đồng hồ, tôi lo lắm.”
Lục Ngạn nhíu mày, không biết nên khuyên hắn thế nào, trạng thái lúc này của hắn giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra, mấy người đàn ông nhanh chóng vây quanh.
Thẩm Gia Nhất đỡ Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái vội vàng hỏi: “Con gái tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ rất nghiêm túc nói với Triệu Thiên Thái: “Triệu tiên sinh, con gái ông không đáng lo ngại, lúc nham thạch sụp đổ trong nháy mắt, chắc chắn đã có người hoàn toàn bảo vệ con gái ông. Cho nên hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, xin ông cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông đều thở phào một hơi, Triệu Thiên Thái buông lỏng người, xụi lơ ngồi trở lại trên mặt ghế lạnh buốt nghỉ ngơi.
Thẩm Gia Nhất nói cảm ơn một tiếng với bác sĩ, bác sĩ cười đáp lại, mang theo trấn an: “Một lúc nữa hai người có thể vào thăm, nhưng không được nhiều người. Cô Triệu có thể cần một thời gian nữa mới tỉnh, giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, các anh thăm cô ấy một lát rồi đi ra, tý nữa sẽ chuyển phòng bệnh.”
Thẩm Gia Nhất liên tục đáp ứng sẽ không làm ảnh hưởng đến cô, rất nhanh thôi cũng được.
Bác sĩ đi rồi, Tần Phong cũng nới lỏng thở một hơi. Lục Ngạn thấy thân thể Tần Phong trượt xuống, vội vươn tay ra đỡ, thấp giọng quát mắng hắn: “Được rồi, biết rõ chị Vân không sao rồi nhé, anh mau đi nghỉ ngơi cho tôi!”
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, xung quanh đều không có người bệnh và nhân viên chăm sóc, chỉ có mấy người đàn ông họ đứng ở đây. Thế nhưng Triệu Thiên Thái nghe xong thanh âm của Lục Ngạn mới vừa vặn phát hiện ra vài người đứng bên cạnh, xoay đầu nhìn Tần Phong, cảm thấy rất quen, sau nửa ngày mới bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Cậu không phải là Tần Phong sao? Sao cậu lại ở đây?”
Ở Trung Quốc vài năm, Tần Phong cũng lăn lộn thương trường, Triệu Thiên Thái cũng là nhân vật địa sản nổi danh, hai người họ vốn có vài lần duyên phận. Hơn nữa, sáu năm trước, Tần Phong đã tham gia tiệc rượu của Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái còn kiêu ngạo giới thiệu con gái cho hắn làm quen. Thế nhưng không phải mấy năm trước hắn phạm tội bị bắt rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Biểu hiện phòng bị xuất hiện trên mặt Triệu Thiên Thái rất rõ ràng, Tần Phong nhìn Thẩm Gia Nhất ngồi bên cạnh Triệu Thiên Thái, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Lục Ngạn thấy hai bên lâm vào khó xử, đi tới giải thích với Triệu Thiên Thái: “Bác Triệu, anh ấy đã cứu chị Vân đấy.”
Triệu Thiên Thái lúc này mới hòa hoãn chút ít, giương mắt nhìn Tần Phong, chật vật nhìn không sót gì, bỗng nhiên sinh ra lòng biết ơn. May mà có hắn, con gái ông mới có thể sống sót trở về, ông hiền lành gật đầu với Tần Phong: “Tần tiên sinh, cảm ơn cậu.”
Tần Phong nghe ba chữ “Tần tiên sinh” rất không thoải mái, Triệu Vân lúc gọi hắn là Tần tiên sinh, không cần nói cũng biết cảm giác thân mật như thế nào, nhưng ba cô gọi hắn là Tần tiên sinh lại mang theo cảm giác xa cách rõ ràng, quá mức cảm ơn nghiêm túc, khiến hắn cảm thấy chưa gặp mặt đã bị đứng bên ngoài cửa nhà Triệu Vân.
Tần Phong vừa định mở miệng giải thích, lại nghe thấy Thẩm Gia Nhất đứng một bên bỗng nhiên nói: “Ba, chúng ta vào thăm Tiểu Vân trước nhé?”
Thân thể Tần Phong lập tức cứng đờ. Hiện tại, hắn là người ngoài, còn Thẩm Gia Nhất là chồng trên danh nghĩa của Triệu Vân.
Ba Triệu nhẹ gật đầu, kính cẩn nhẹ gật đầu với ân nhân cứu mạng con gái mình, sau đó được Thẩm Gia Nhất đỡ vào phòng.
Tần Phong cũng muốn đi thăm Triệu Vân, nhưng không ai cho hắn cơ hội, hắn cứng ngắc nhìn hai người thân mật nhất với cô trên danh nghĩa cùng nhau lại gần cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.