Chương 25: Xin chào tần tiên sinh
Mê Đồ Quân
05/03/2017
Triệu Vân cả kinh, giống như người vừa nghe được chuyện gì đó động trời, toàn bộ cơ mặt đều cứng lại, không thể tin nổi nhìn Lăng Yên. Lăng Yên nhún vai, tỏ ra mình chỉ vô tình buột miệng, tin hay không thì tùy cô. Sau đó cô ấy đứng lên, đi vòng qua phòng khách đến trước cửa sổ, xuyên qua lớp cửa kính nhìn ra sân huấn luyện.
Bạn đã từng có cảm giác như vậy chưa, bên cạnh luôn có một người, không phải là tình yêu, nhưng lại có thể gửi gắm tất cả tình cảm nơi người đó, cả vui lẫn buồn. Bởi vì không phải tình yêu nên không quan tâm mọi thứ, không nghĩ sẽ có một loại tình cảm nào khác một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện. Ở bên nhau vô cùng thoải mái, không áp lực, vô cùng yên tâm.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, có người nói với bạn “Anh ta thích bạn”, sau đó bạn như chìm vào một nỗi sợ hãi rất lớn, những lúc bạn tìm đến người đó xin giúp đỡ, những lúc bạn tìm kiếm sự an ủi đều làm tổn thương người đó, tình cảm ngỡ rằng thuần túy bỗng nhiên trở nên không đơn thuần, không biết phải đối mặt như thế nào.
Triệu Vân có cảm giác như vậy, cô không dễ dàng hoài nghi một người, cũng không dễ dàng tin tưởng một người. Nhưng cô có thể phân biệt rõ ràng, những lời Lăng Yên vừa nói không phải đang nói đùa mà đang rất nghiêm túc.
Cho nên bỗng nhiên lúc đó cô thấy hối hận về những điều đã làm, đồng thời cũng không biết sau này phải đối mặt như thế nào.
Chuyện Thẩm Gia Nhất thích cô, cô vẫn tưởng do người khác hiểu lầm. Ví dụ như Lưu Tiểu Ngạo, ngày nào cũng ồn ào so sánh hắn tốt hơn Tần Phong, ví dụ như ba Triệu ngày nào cũng nói Gia Nhất quá chiều cô rồi, ví dụ như Tần Phong nói không yên lòng với Thẩm Gia Nhất.
Binh sĩ phía dưới đang cùng hô khẩu lệnh, một nửa đi theo La Lương diễn tập trên không trung, một nửa đi theo Triệu Vân huấn luyện ở sân tập.
Đang không biết giải quyết thế nào, Triệu Vân liền bị âm thanh khẩu hiệu của binh sĩ lôi ngược trở về, cuối cùng chuyển ánh mắt lên chiếc hộp màu đỏ kia. Biểu tượng hoa tường vi hạnh phúc trên chiếc nhẫn, hắn nói hắn đã tự tay làm đã bị cô ném lại trên phố Italy. Bây giờ sao lại xuất hiện? Hay đây là cái khác? Hắn muốn xin lỗi vì lừa gạt cô, hay muốn làm gì? Cô đã từng yêu hắn, đúng vậy, nhưng không có nghĩa cô hèn mọn như thế, sau khi nhìn thấy sai lầm không thể tha thứ của hắn mà vẫn tiếp tục yêu thương nhung nhớ ngọt ngào.
Triệu Vân bưng tách trà, ngón tay run run, không nhìn chiếc nhẫn nữa, quay đầu nói với Lăng Yên: “Có hứng xuống dưới một chút không?”
Lăng Yên lắc đầu, lấy điện thoại trong túi quần, ra hiệu với Triệu Vân: “Em báo cáo công việc cho Lục Ngạn trước.”
“Ừm, tiện thể nói cho cậu ta biết nhiệm vụ không thành nhé.”
Lăng Yên cười một tiếng, không đáp lại.
Triệu Vân đứng dậy đến bên cạnh Lăng Yên cùng nhau nhìn ra cửa sổ, chiếc hộp vẫn yên lặng nằm trên bàn phía sau lưng, cứ như vậy nằm lẻ loi trơ trọi, giống như không cần đến một tuần lễ, chỉ cần vài giây đồng hồ thôi cũng đã phủ đầy tro bụi.
Lục Ngạn nghe điện thoại, giọng nói rất vui vẻ, giống như cuộc điện thoại của Lăng Yên vốn đã nằm trong dự liệu, hỏi cô: “Chị Vân đang ở đó à?”
Lăng Yên vừa ừ một tiếng, Lục Ngạn dập điện thoại đánh “bụp”. Lăng Yên trợn tròn mắt cảm thấy không thể hiểu nổi, Triệu Vân giống như bỗng nhiên nhận ra điều gì, quay người đi ra cửa.
Lăng Yên vừa gọi Triệu Vân vừa theo cô ra ngoài, chưa đến vài giây đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên, Lăng Yên tưởng là Lục Ngạn, vừa nghe máy liền hỏi: “Sao lại dập máy thế?”
Bên trong truyền đến một giọng nói lạ lẫm, trầm thấp và u ám: “Để Triệu Vân nghe điện thoại.”
Lăng Yên sững sờ, sau khi kịp phản ứng, chân tay vội vàng chạy xuống theo Triệu Vân, không nói hai lời nhét thẳng điện thoại vào tay cô: “Chị nghe điện thoại trước đi, em về lấy đồ.”
Lăng Yên quay về lấy chiếc nhẫn Triệu Vân bỏ quên, còn Triệu Vân đứng trên cầu thang nghe điện thoại.
Di động trong tay vẫn không đặt lên tai, cô cúi đầu nhìn ánh sáng trên màn hình, bên trên có một dãy số điện thoại dài, đúng như dự đoán của cô, là Tần Phong. Lúc Lục Ngạn cúp điện thoại, cô biết ngay Tần Phong sẽ gọi điện đến, cô định nhanh chóng rời khỏi, nhưng chạy vẫn không thoát. Cô đã tự nói với chính mình, cứ coi hắn như người xa lạ là được rồi.
Cầm điện thoại đưa lên tai, giống như có một tia phóng xạ mãnh liệt xuyên qua huyệt thái dương, huyệt thái dương giật giật khiến cô hơi nhói.
Cô thấy Lăng Yên vào phòng khách vẫn chưa ra, liền quay người đi vào một phòng khác, là một căn phòng trống, không có bất cứ đồ đạc gì bên trong, âm thanh phát ra vô cùng quạnh quẽ, trống rỗng.
Triệu Vân nói: “Xin chào.” Âm thanh xa cách mà lễ độ.
Tần Phong thở dài trong điện thoại, tiếng thở dài đó như truyền đến từ một nơi xa xăm. Nơi ấy mang theo sự hoang vu, chật vật, thỏa hiệp, vừa mở miệng đã khó ngăn nổi tiếng khàn khàn: “Tiểu Vân…”
Đó là thanh âm Triệu Vân chưa từng được nghe, nếu từng để cô nghe hắn nói thanh âm này, nhất định cô sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ Triệu Vân chỉ muốn nhanh chóng ngắt lời hắn: “Đồ của Tần tiên sinh tôi không định nhận, anh bảo cô ấy mang về đi.”
Không một chút ý định thỏa hiệp, như đang ra lệnh, nghe lạ lẫm mà cương quyết.
Trên thực tế, Tần Phong bận hơn Monica nhiều, lần nghỉ ngơi gần nhất cách đây 52 tiếng. Hắn vừa nằm lên giường nghỉ, đúng lúc mới chìm vào giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Lục Ngạn nói Lăng Yên đang ở cùng Triệu Vân. Sau đó Lục Ngạn không chờ thần trí hắn tỉnh táo liền nói một dãy số điện thoại dài của Lăng Yên. Hắn ấn lên đầu đang đau nhức, cố ghi nhớ lại rồi nhanh chóng gọi tới. Hắn đã nghĩ đến thái độ của Triệu Vân sẽ rất cương quyết, nhưng lúc chính thức nghe được vẫn cảm thấy có chút không tiếp nhận được.
Tần Phong dựa vào giường, nhẹ nhắm mắt lại, mang theo rất nhiều khó xử, giọng nói nhẹ nhàng như không thực: “Tiểu Vân, cho anh chút thời gian được không?”
Triệu Vân tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của phụ nữ khi nghe được những lời này, có phải sẽ hừ lạnh hoặc xùy một tiếng, mang theo ngữ điệu chói tai nói: “Cho anh thời gian làm gì? Để đuổi người vợ trẻ và đứa con khỏe mạnh đi à?”, hoặc sẽ thấp giọng rít lên: “Không bao giờ, muốn liên lạc với tôi thì xuất hiện trước mặt tôi”, cô dự đoán rất nhiều cảnh tượng, cho đến khi Tần Phong yên lặng đợi câu trả lời của Triệu Vân mất một hai phút, Triệu Vân mới nghe thấy giọng nói của mình. Khác hẳn với suy nghĩ, khác đến mức cô không thể tránh nổi khổ sở.
Cô nói: “Tần Phong, tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau, thời gian của anh không cần tôi cho đâu.”
Chuyện gì đã đẩy họ đến mức này?
Triệu Vân cúp điện thoại, lúc ra khỏi phòng, xuất hiện trước mặt Lăng Yên, Lăng Yên chỉ nghĩ đến câu hỏi đó. Lục Ngạn nói với cô, chị Vân yêu Tần Phong đã rất nhiều năm, thậm chí trước khi bị sa thải, đổi thân phận, còn vì hắn mà ở lại Ý để chuẩn bị chu toàn. Một người phụ nữ yêu kiên định như vậy khiến hắn cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Cho nên, chuyện gì đã đẩy họ đến mức này?
Lúc đó, Triệu Vân trả điện thoại trong tay cho Lăng Yên, không thèm liếc qua chiếc hộp màu đỏ nằm ngay ngắn trong tay Lăng Yên, lạnh lùng nói: “Em về trước đi, chị phải đi huấn luyện tân binh.”
Lăng Yên định đưa đồ trong tay tới một lần nữa, Triệu Vân chỉ đi sát qua người cô xuống dưới. Như thể cuộc điện thoại vừa rồi với Tần Phong chưa từng xảy ra.
Lăng Yên cúi đầu nhìn củ khoai lang nóng bỏng tay đến ngẩn người, hận Lục Ngạn không thèm hỏi một tiếng đã ném cho cô một chuyện khó xử như vậy. Nhớ tới lần đầu cô gặp Triệu Vân, khoảng chừng một năm trước, là lúc cô hồn bay phách lạc tham gia hôn lễ của Lục Ngạn, tên khốn kiếp đó dùng hôn lễ với người khác bức cô. Cô như mất đi ý thức ngồi trong xe Triệu Vân đi dự hôn lễ.
Khi đó Triệu Vân mặc một bộ lễ phục màu xanh da trời, không mặc quân trang chính thức như bây giờ, lễ phục làm nổi bật đường cong cơ thể, chữ V đằng sau lộ lưng, mắt đeo kính áp tròng màu xanh rất đẹp, dù cho Lăng Yên có đập đầu vào xe, cũng chỉ có Lăng Uy lúc xuống xe mặt không biểu cảm hỏi: “Tiểu thư này, cô có bắng lái xe chưa? Cô không biết đèn đỏ phải dừng, đèn xanh mới được đi tiếp à?”
Đó là lần đầu Lăng Yên gặp Triệu Vân, khi đó Lăng Yên cảm thấy cô gái này lạnh như băng, cô nhìn thấy Triệu Vân đã đâm nát cửa sổ xe mà vẫn cố chấp không có bất kỳ quan tâm nào đến chuyện bằng lái xe cả.
Bây giờ cũng giống như khi đó, Lăng Yên nghĩ, Triệu Vân một chút cũng không thay đổi, lạnh lùng, cương quyết, xinh đẹp. À không, có chút không giống, nhiều tình cảm hơn trước kia, nhưng cũng nhiều cương quyết không thể cự tuyệt hơn trước kia.
Lăng Yên vẫn đang ngẩn người, Triệu Vân đột nhiên từ khoảng cách phía dưới, cách cô mấy bậc thang, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Có đến sân luyện binh với chị không?”
Lăng Yên lập tức thu hồi ý nghĩ, Triệu Vân không có nhiều cương quyết không thể cự tuyệt, là nhiều tỉnh cảm hơn mới đúng.
Lúc Lăng Yên cùng cô đến sân luyện binh mới biết sân huấn luyện lớn như vậy, xung quanh có rất nhiều thiết bị, phần lớn để huấn luyện thể lực và tính linh hoạt, một vài thứ để huấn luyện năng lực phản ứng với sự cố đột ngột phát sinh.
Tháng sáu, trời đã nóng lên, binh sĩ cơ bản đều mặc áo ba lỗ và quần ngụy, phân thanh nhiều khu, chia nhau huấn luyện ở những khu khác nhau. Trời nóng như vậy nhưng binh sĩ giống như hoàn toàn không cảm thấy điều đó, lau mồ hôi xong lại tiếp tục leo lên, nhảy lên, vật lộn. Ấn tượng của Lăng Yên hoàn toàn khác, bộ đội ở đây dù không có huấn luyện viên vẫn tự hạn chế, chỉnh tề, thậm chí một tiếng nói chuyện cũng không có.
Triệu Vân đứng một bên giải thích cho Lăng Yên: “Nhiệm vụ của họ là thăm dò, tác chiến trên không; một số có nhiệm vụ dò xét khí tượng, thu thập tín hiệu; cũng có vài người thực hiện hiệp ước vũ khí hạt nhân nước ngoài. Bộ đội ở đây và bộ đội bình thường không giống nhau, căn cứ vào tư liệu nội bộ quốc gia, họ là người có ý chí tương đối mạnh và đều là người được huấn luyện bí mật từ các địa phương đưa tới.”
Lăng Yên gật đầu, sau đó hỏi lại: “Vậy còn chị? Sao chị lại ở đây? Hơn nữa còn huấn luyện họ?”
Triệu Vân không đáp, nghiêng đầu vừa hay nhìn thấy Bành An Nghiêu đang đi về phía mình, liền duỗi ngón tay cho Lăng Yên xem: “Giống anh ta, tồn tại đặc biệt.”
Lăng Yên nhìn theo hướng Triệu Vân chỉ, cảm thấy người này có chút quen mắt, ánh mặt trời làm nổi bật dáng vẻ thư thái. Lục lại trí nhớ, hình như cô chưa từng gặp người đàn ông nào thuần túy như vậy.”
Bành An Nghiêu đi tới, lễ độ gật đầu với Lăng Yên, nói với Triệu Vân: “Tôi đang tìm cô để triển khai cuộc họp, bây giờ có thời gian không?”
Lăng Yên nghe xong cũng tự biết phải đi, lại thấy dáng vẻ của Bành An Nghiêu có vẻ thân với Triệu Vân, cũng không biết là nguyên nhân gì, hoặc do Bành An Nghiêu trông giống người tốt, hoặc nhất thời cao hứng muốn ném đi củ khoai lang trong tay, cô lấy hộp nhẫn ra nhét vào tay Bành An Nghiêu: “Đây là của chị Vân, tạm để chỗ anh trước nhé.”
Bành An Nghiêu ngẩng đầu nhìn bộ dạng Triệu Vân đã lạnh xuống, ngược lại nhận lấy cái hộp, cười với Lăng Yên: “Được, tôi sẽ giữ thay cô ấy.”
Triệu Vân không kịp phản bác, Lăng Yên đã vẫy tay chạy đi.
Triệu Vân nói: “Bành An Nghiêu, tôi cho rằng anh đã nhiều chuyện rồi.”
Bành An Nghiêu gật đầu nhưng cũng không phản bác: “Họp chuyện quan trọng đấy, mau đi thôi.”
Bạn đã từng có cảm giác như vậy chưa, bên cạnh luôn có một người, không phải là tình yêu, nhưng lại có thể gửi gắm tất cả tình cảm nơi người đó, cả vui lẫn buồn. Bởi vì không phải tình yêu nên không quan tâm mọi thứ, không nghĩ sẽ có một loại tình cảm nào khác một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện. Ở bên nhau vô cùng thoải mái, không áp lực, vô cùng yên tâm.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, có người nói với bạn “Anh ta thích bạn”, sau đó bạn như chìm vào một nỗi sợ hãi rất lớn, những lúc bạn tìm đến người đó xin giúp đỡ, những lúc bạn tìm kiếm sự an ủi đều làm tổn thương người đó, tình cảm ngỡ rằng thuần túy bỗng nhiên trở nên không đơn thuần, không biết phải đối mặt như thế nào.
Triệu Vân có cảm giác như vậy, cô không dễ dàng hoài nghi một người, cũng không dễ dàng tin tưởng một người. Nhưng cô có thể phân biệt rõ ràng, những lời Lăng Yên vừa nói không phải đang nói đùa mà đang rất nghiêm túc.
Cho nên bỗng nhiên lúc đó cô thấy hối hận về những điều đã làm, đồng thời cũng không biết sau này phải đối mặt như thế nào.
Chuyện Thẩm Gia Nhất thích cô, cô vẫn tưởng do người khác hiểu lầm. Ví dụ như Lưu Tiểu Ngạo, ngày nào cũng ồn ào so sánh hắn tốt hơn Tần Phong, ví dụ như ba Triệu ngày nào cũng nói Gia Nhất quá chiều cô rồi, ví dụ như Tần Phong nói không yên lòng với Thẩm Gia Nhất.
Binh sĩ phía dưới đang cùng hô khẩu lệnh, một nửa đi theo La Lương diễn tập trên không trung, một nửa đi theo Triệu Vân huấn luyện ở sân tập.
Đang không biết giải quyết thế nào, Triệu Vân liền bị âm thanh khẩu hiệu của binh sĩ lôi ngược trở về, cuối cùng chuyển ánh mắt lên chiếc hộp màu đỏ kia. Biểu tượng hoa tường vi hạnh phúc trên chiếc nhẫn, hắn nói hắn đã tự tay làm đã bị cô ném lại trên phố Italy. Bây giờ sao lại xuất hiện? Hay đây là cái khác? Hắn muốn xin lỗi vì lừa gạt cô, hay muốn làm gì? Cô đã từng yêu hắn, đúng vậy, nhưng không có nghĩa cô hèn mọn như thế, sau khi nhìn thấy sai lầm không thể tha thứ của hắn mà vẫn tiếp tục yêu thương nhung nhớ ngọt ngào.
Triệu Vân bưng tách trà, ngón tay run run, không nhìn chiếc nhẫn nữa, quay đầu nói với Lăng Yên: “Có hứng xuống dưới một chút không?”
Lăng Yên lắc đầu, lấy điện thoại trong túi quần, ra hiệu với Triệu Vân: “Em báo cáo công việc cho Lục Ngạn trước.”
“Ừm, tiện thể nói cho cậu ta biết nhiệm vụ không thành nhé.”
Lăng Yên cười một tiếng, không đáp lại.
Triệu Vân đứng dậy đến bên cạnh Lăng Yên cùng nhau nhìn ra cửa sổ, chiếc hộp vẫn yên lặng nằm trên bàn phía sau lưng, cứ như vậy nằm lẻ loi trơ trọi, giống như không cần đến một tuần lễ, chỉ cần vài giây đồng hồ thôi cũng đã phủ đầy tro bụi.
Lục Ngạn nghe điện thoại, giọng nói rất vui vẻ, giống như cuộc điện thoại của Lăng Yên vốn đã nằm trong dự liệu, hỏi cô: “Chị Vân đang ở đó à?”
Lăng Yên vừa ừ một tiếng, Lục Ngạn dập điện thoại đánh “bụp”. Lăng Yên trợn tròn mắt cảm thấy không thể hiểu nổi, Triệu Vân giống như bỗng nhiên nhận ra điều gì, quay người đi ra cửa.
Lăng Yên vừa gọi Triệu Vân vừa theo cô ra ngoài, chưa đến vài giây đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên, Lăng Yên tưởng là Lục Ngạn, vừa nghe máy liền hỏi: “Sao lại dập máy thế?”
Bên trong truyền đến một giọng nói lạ lẫm, trầm thấp và u ám: “Để Triệu Vân nghe điện thoại.”
Lăng Yên sững sờ, sau khi kịp phản ứng, chân tay vội vàng chạy xuống theo Triệu Vân, không nói hai lời nhét thẳng điện thoại vào tay cô: “Chị nghe điện thoại trước đi, em về lấy đồ.”
Lăng Yên quay về lấy chiếc nhẫn Triệu Vân bỏ quên, còn Triệu Vân đứng trên cầu thang nghe điện thoại.
Di động trong tay vẫn không đặt lên tai, cô cúi đầu nhìn ánh sáng trên màn hình, bên trên có một dãy số điện thoại dài, đúng như dự đoán của cô, là Tần Phong. Lúc Lục Ngạn cúp điện thoại, cô biết ngay Tần Phong sẽ gọi điện đến, cô định nhanh chóng rời khỏi, nhưng chạy vẫn không thoát. Cô đã tự nói với chính mình, cứ coi hắn như người xa lạ là được rồi.
Cầm điện thoại đưa lên tai, giống như có một tia phóng xạ mãnh liệt xuyên qua huyệt thái dương, huyệt thái dương giật giật khiến cô hơi nhói.
Cô thấy Lăng Yên vào phòng khách vẫn chưa ra, liền quay người đi vào một phòng khác, là một căn phòng trống, không có bất cứ đồ đạc gì bên trong, âm thanh phát ra vô cùng quạnh quẽ, trống rỗng.
Triệu Vân nói: “Xin chào.” Âm thanh xa cách mà lễ độ.
Tần Phong thở dài trong điện thoại, tiếng thở dài đó như truyền đến từ một nơi xa xăm. Nơi ấy mang theo sự hoang vu, chật vật, thỏa hiệp, vừa mở miệng đã khó ngăn nổi tiếng khàn khàn: “Tiểu Vân…”
Đó là thanh âm Triệu Vân chưa từng được nghe, nếu từng để cô nghe hắn nói thanh âm này, nhất định cô sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ Triệu Vân chỉ muốn nhanh chóng ngắt lời hắn: “Đồ của Tần tiên sinh tôi không định nhận, anh bảo cô ấy mang về đi.”
Không một chút ý định thỏa hiệp, như đang ra lệnh, nghe lạ lẫm mà cương quyết.
Trên thực tế, Tần Phong bận hơn Monica nhiều, lần nghỉ ngơi gần nhất cách đây 52 tiếng. Hắn vừa nằm lên giường nghỉ, đúng lúc mới chìm vào giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Lục Ngạn nói Lăng Yên đang ở cùng Triệu Vân. Sau đó Lục Ngạn không chờ thần trí hắn tỉnh táo liền nói một dãy số điện thoại dài của Lăng Yên. Hắn ấn lên đầu đang đau nhức, cố ghi nhớ lại rồi nhanh chóng gọi tới. Hắn đã nghĩ đến thái độ của Triệu Vân sẽ rất cương quyết, nhưng lúc chính thức nghe được vẫn cảm thấy có chút không tiếp nhận được.
Tần Phong dựa vào giường, nhẹ nhắm mắt lại, mang theo rất nhiều khó xử, giọng nói nhẹ nhàng như không thực: “Tiểu Vân, cho anh chút thời gian được không?”
Triệu Vân tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của phụ nữ khi nghe được những lời này, có phải sẽ hừ lạnh hoặc xùy một tiếng, mang theo ngữ điệu chói tai nói: “Cho anh thời gian làm gì? Để đuổi người vợ trẻ và đứa con khỏe mạnh đi à?”, hoặc sẽ thấp giọng rít lên: “Không bao giờ, muốn liên lạc với tôi thì xuất hiện trước mặt tôi”, cô dự đoán rất nhiều cảnh tượng, cho đến khi Tần Phong yên lặng đợi câu trả lời của Triệu Vân mất một hai phút, Triệu Vân mới nghe thấy giọng nói của mình. Khác hẳn với suy nghĩ, khác đến mức cô không thể tránh nổi khổ sở.
Cô nói: “Tần Phong, tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau, thời gian của anh không cần tôi cho đâu.”
Chuyện gì đã đẩy họ đến mức này?
Triệu Vân cúp điện thoại, lúc ra khỏi phòng, xuất hiện trước mặt Lăng Yên, Lăng Yên chỉ nghĩ đến câu hỏi đó. Lục Ngạn nói với cô, chị Vân yêu Tần Phong đã rất nhiều năm, thậm chí trước khi bị sa thải, đổi thân phận, còn vì hắn mà ở lại Ý để chuẩn bị chu toàn. Một người phụ nữ yêu kiên định như vậy khiến hắn cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Cho nên, chuyện gì đã đẩy họ đến mức này?
Lúc đó, Triệu Vân trả điện thoại trong tay cho Lăng Yên, không thèm liếc qua chiếc hộp màu đỏ nằm ngay ngắn trong tay Lăng Yên, lạnh lùng nói: “Em về trước đi, chị phải đi huấn luyện tân binh.”
Lăng Yên định đưa đồ trong tay tới một lần nữa, Triệu Vân chỉ đi sát qua người cô xuống dưới. Như thể cuộc điện thoại vừa rồi với Tần Phong chưa từng xảy ra.
Lăng Yên cúi đầu nhìn củ khoai lang nóng bỏng tay đến ngẩn người, hận Lục Ngạn không thèm hỏi một tiếng đã ném cho cô một chuyện khó xử như vậy. Nhớ tới lần đầu cô gặp Triệu Vân, khoảng chừng một năm trước, là lúc cô hồn bay phách lạc tham gia hôn lễ của Lục Ngạn, tên khốn kiếp đó dùng hôn lễ với người khác bức cô. Cô như mất đi ý thức ngồi trong xe Triệu Vân đi dự hôn lễ.
Khi đó Triệu Vân mặc một bộ lễ phục màu xanh da trời, không mặc quân trang chính thức như bây giờ, lễ phục làm nổi bật đường cong cơ thể, chữ V đằng sau lộ lưng, mắt đeo kính áp tròng màu xanh rất đẹp, dù cho Lăng Yên có đập đầu vào xe, cũng chỉ có Lăng Uy lúc xuống xe mặt không biểu cảm hỏi: “Tiểu thư này, cô có bắng lái xe chưa? Cô không biết đèn đỏ phải dừng, đèn xanh mới được đi tiếp à?”
Đó là lần đầu Lăng Yên gặp Triệu Vân, khi đó Lăng Yên cảm thấy cô gái này lạnh như băng, cô nhìn thấy Triệu Vân đã đâm nát cửa sổ xe mà vẫn cố chấp không có bất kỳ quan tâm nào đến chuyện bằng lái xe cả.
Bây giờ cũng giống như khi đó, Lăng Yên nghĩ, Triệu Vân một chút cũng không thay đổi, lạnh lùng, cương quyết, xinh đẹp. À không, có chút không giống, nhiều tình cảm hơn trước kia, nhưng cũng nhiều cương quyết không thể cự tuyệt hơn trước kia.
Lăng Yên vẫn đang ngẩn người, Triệu Vân đột nhiên từ khoảng cách phía dưới, cách cô mấy bậc thang, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Có đến sân luyện binh với chị không?”
Lăng Yên lập tức thu hồi ý nghĩ, Triệu Vân không có nhiều cương quyết không thể cự tuyệt, là nhiều tỉnh cảm hơn mới đúng.
Lúc Lăng Yên cùng cô đến sân luyện binh mới biết sân huấn luyện lớn như vậy, xung quanh có rất nhiều thiết bị, phần lớn để huấn luyện thể lực và tính linh hoạt, một vài thứ để huấn luyện năng lực phản ứng với sự cố đột ngột phát sinh.
Tháng sáu, trời đã nóng lên, binh sĩ cơ bản đều mặc áo ba lỗ và quần ngụy, phân thanh nhiều khu, chia nhau huấn luyện ở những khu khác nhau. Trời nóng như vậy nhưng binh sĩ giống như hoàn toàn không cảm thấy điều đó, lau mồ hôi xong lại tiếp tục leo lên, nhảy lên, vật lộn. Ấn tượng của Lăng Yên hoàn toàn khác, bộ đội ở đây dù không có huấn luyện viên vẫn tự hạn chế, chỉnh tề, thậm chí một tiếng nói chuyện cũng không có.
Triệu Vân đứng một bên giải thích cho Lăng Yên: “Nhiệm vụ của họ là thăm dò, tác chiến trên không; một số có nhiệm vụ dò xét khí tượng, thu thập tín hiệu; cũng có vài người thực hiện hiệp ước vũ khí hạt nhân nước ngoài. Bộ đội ở đây và bộ đội bình thường không giống nhau, căn cứ vào tư liệu nội bộ quốc gia, họ là người có ý chí tương đối mạnh và đều là người được huấn luyện bí mật từ các địa phương đưa tới.”
Lăng Yên gật đầu, sau đó hỏi lại: “Vậy còn chị? Sao chị lại ở đây? Hơn nữa còn huấn luyện họ?”
Triệu Vân không đáp, nghiêng đầu vừa hay nhìn thấy Bành An Nghiêu đang đi về phía mình, liền duỗi ngón tay cho Lăng Yên xem: “Giống anh ta, tồn tại đặc biệt.”
Lăng Yên nhìn theo hướng Triệu Vân chỉ, cảm thấy người này có chút quen mắt, ánh mặt trời làm nổi bật dáng vẻ thư thái. Lục lại trí nhớ, hình như cô chưa từng gặp người đàn ông nào thuần túy như vậy.”
Bành An Nghiêu đi tới, lễ độ gật đầu với Lăng Yên, nói với Triệu Vân: “Tôi đang tìm cô để triển khai cuộc họp, bây giờ có thời gian không?”
Lăng Yên nghe xong cũng tự biết phải đi, lại thấy dáng vẻ của Bành An Nghiêu có vẻ thân với Triệu Vân, cũng không biết là nguyên nhân gì, hoặc do Bành An Nghiêu trông giống người tốt, hoặc nhất thời cao hứng muốn ném đi củ khoai lang trong tay, cô lấy hộp nhẫn ra nhét vào tay Bành An Nghiêu: “Đây là của chị Vân, tạm để chỗ anh trước nhé.”
Bành An Nghiêu ngẩng đầu nhìn bộ dạng Triệu Vân đã lạnh xuống, ngược lại nhận lấy cái hộp, cười với Lăng Yên: “Được, tôi sẽ giữ thay cô ấy.”
Triệu Vân không kịp phản bác, Lăng Yên đã vẫy tay chạy đi.
Triệu Vân nói: “Bành An Nghiêu, tôi cho rằng anh đã nhiều chuyện rồi.”
Bành An Nghiêu gật đầu nhưng cũng không phản bác: “Họp chuyện quan trọng đấy, mau đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.