Chương 7
Thúy Vy
06/03/2024
Ở bệnh viện, sau khi kiểm tra thăm khám xong bác sĩ nói: "Cô ấy bị dị ứng với cồn sao lại uống nhiều rượu đến vậy? Nhiều người cho rằng bị dị ứng thì không sao, nhưng nếu dị ứng nghiêm trọng sẽ rất dễ dẫn đến ngưng tim, tử vong. Anh là người nhà cô ấy thì phải chú ý một chút chứ."
"Tôi? Tôi..."
Anh còn chưa kịp giải thích hay nói thêm gì thì bác sĩ đã khoác tay: "Hơn nữa cô ấy còn uống rượu trong lúc bụng đói, dạ dày làm sao có thể chịu nổi? Cũng may là không bị loét dạ dày. Anh lo mà chăm sóc cho cô ấy đi, tôi thấy cô ấy còn có nguy cơ bị suy dinh dưỡng, như vậy sẽ không có sức đề kháng để chống lại bệnh tật, rất nguy hiểm."
"Ở thời này mà còn có chuyện bị suy dinh dưỡng sao? Bác sĩ có nhầm không vậy?" Đàm Dật Trì bất ngờ, cứ như đang nghe một chuyện cười, không thể tin được là thật.
Bác sĩ nghiêm túc nói: "Anh nghĩ tôi đang nói đùa với anh sao?" Bác sĩ không nói thêm nữa, bực bội rời đi: "Người gì vậy không biết, đúng là không thể nói nổi."
Anh thở dài, mệt mỏi xoa xoa thái dương, tự nhiên lại lòi ra một người nhà, đúng là phiền phức.
Đàm Dật Trì chậm rãi bước vào trong, ánh mắt nhìn cô gái trên giường bệnh không mấy thiện cảm, thậm chí là ghét bỏ.
"Nên nói cô là tâm cơ hay ngu ngốc đây? Thật giỏi khiến người khác phải bực mình." Anh tự lẩm bẩm với bản thân, ba mươi tư năm qua, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống trớ trêu như thế này.
"Nước... nước..."
Đàm Dật Trì có vhuts không cam tâm khi phải phục vụ cho kẻ khác nhưng vẫn phải tự thân đi lấy nước cho cô.
Anh đỡ cô dậy, giúp cô uống nước nhưng lại vụn về khiến cô bị sặc.
"Khụ! Khụ! Khụ!"
"Không bị sặc chết đó chứ?" Anh nói.
Tĩnh Ngữ mơ màng mở mắt, nhìn thấy anh cô liền sợ hãi lùi lại phía sau, quên bén đi chuyện anh đã cứu mình.
Đàm Dật Trì cũng không chấp nhất với cô,anh hừ lạnh, đặt cốc nước xuống rồi khoanh tay ngồi trên ghế, như một bậc phụ huynh, dõng dạc nói: "Cô thích tiền đến mức bất chấp tất cả luôn sao? Đến việc bản thân bị dị ứng với cồn cũng không thèm quan tâm, xem ra cô chán sống rồi nhỉ? Đê tiện đến mức bẩn thỉu."
Lưu Tĩnh Ngữ tròn mắt nhìn anh, môi mím chặt, cúi đàu, giọng nhỏ nhặt: "Tôi... đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, tôi cũng không biết là bản thân bị dị ứng với cồn. Với lại, chú không thích tôi, cũng đâu cần nặng lời như vậy."
Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt, kém sắc đó anh lại thở dài, chân mày giãn ra, giọng trầm hơn, không gắt gỏng nữa: "Lần đầu tiên uống rượu? Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, không dám trả lời, từ trước đến giờ cô luôn sợ cảm giác bị người khác hiểu lầm, cô sợ anh sẽ nghĩ cô là loại con gái hư hỏng. Mà không đúng, có lẽ anh vốn đã nghĩ như vậy rồi.
"Tôi, mười chín tuổi."
Quả nhiên anh đoán không sai nhưng khi chính tai nghe được câu trả lời thì anh lại có chút đau ở ngực trái. Không ngờ mình đã già đến vậy rồi, còn lớn hơn cô bé này tới mười lăm tuổi, cũng đã làm chú người ta luôn rồi.
Anh trầm mặc, tâm trạng vô cùng không tốt, thực sự rất muốn mắng người, sau một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
"Sau này đừng đến những chỗ như vậy nữa, đừng khiến cho ba mẹ phải lo lắng, tuổi như cô, có lẽ vẫn còn chìa tay xin tiền bố mẹ nhỉ? Trở về nhà đi, đừng học thói ương bướng, quyến rũ đàn ông để kiếm tiền, cô cảm thấy những cô gái kia có ai là có kết cục tốt? Đừng để giây phút bốc đồng khiến sau này phải hối hận." Anh nói liên hồi, lấy danh nghĩa là một tiền bối đi trước để nhắc nhở cô, cứ như là ân huệ mà anh ban cho cô.
Tĩnh Ngữ cúi đầu, ấm ức không kiềm được, giọng nức nở: "Chú không biết gì thì đừng nói, cái người mà chú đang nhắc đến, cái người có bố mẹ che chở, yêu thương, mỗi ngày có thể không cần lo nghĩ mà chìa tay ra xin tiền bố mẹ là ai chứ không phải tôi. Tôi không giống với họ."
"Không giống? Không phải cô rất thích tiền sao? Cô giả vờ không thấy mệt à? Tỏ ra thanh cao gì chứ? Tôi có lòng tốt nên mới nói với cô cài câu, cô nghĩ tôi rảnh rỗi đến vậy? Còn nhỏ mà không lo ăn học cho đàng hoàng mà lại đi học thói hư tật xấu, ba mẹ cô không dạy cô à?" Anh bực tức quát.
"Tôi thích tiền thì sao? Chú là ai mà muốn quản tôi?" Cô cảm thấy khó chịu trong lòng nên có chút tức giận, lời nói cũng trở nên gắt gao.
"Được, xem như là tôi làm ơn mắc oán đi, cô muốn làm gì thì làm."
"Rầm!"
Khi cánh cửa đóng sập lại, cô không kiềm chế được nữa, tự ôm lấy bản thân mà khóc oà lên, cô cảm thấy... vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức không muốn cố gắng nữa, cũng không muốn giải thích. Dù sao cũng không có ai chịu hiểu cho cô, chỉ có thể nuốt uất ức và sự tủi thân vào trong.
"Tôi? Tôi..."
Anh còn chưa kịp giải thích hay nói thêm gì thì bác sĩ đã khoác tay: "Hơn nữa cô ấy còn uống rượu trong lúc bụng đói, dạ dày làm sao có thể chịu nổi? Cũng may là không bị loét dạ dày. Anh lo mà chăm sóc cho cô ấy đi, tôi thấy cô ấy còn có nguy cơ bị suy dinh dưỡng, như vậy sẽ không có sức đề kháng để chống lại bệnh tật, rất nguy hiểm."
"Ở thời này mà còn có chuyện bị suy dinh dưỡng sao? Bác sĩ có nhầm không vậy?" Đàm Dật Trì bất ngờ, cứ như đang nghe một chuyện cười, không thể tin được là thật.
Bác sĩ nghiêm túc nói: "Anh nghĩ tôi đang nói đùa với anh sao?" Bác sĩ không nói thêm nữa, bực bội rời đi: "Người gì vậy không biết, đúng là không thể nói nổi."
Anh thở dài, mệt mỏi xoa xoa thái dương, tự nhiên lại lòi ra một người nhà, đúng là phiền phức.
Đàm Dật Trì chậm rãi bước vào trong, ánh mắt nhìn cô gái trên giường bệnh không mấy thiện cảm, thậm chí là ghét bỏ.
"Nên nói cô là tâm cơ hay ngu ngốc đây? Thật giỏi khiến người khác phải bực mình." Anh tự lẩm bẩm với bản thân, ba mươi tư năm qua, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống trớ trêu như thế này.
"Nước... nước..."
Đàm Dật Trì có vhuts không cam tâm khi phải phục vụ cho kẻ khác nhưng vẫn phải tự thân đi lấy nước cho cô.
Anh đỡ cô dậy, giúp cô uống nước nhưng lại vụn về khiến cô bị sặc.
"Khụ! Khụ! Khụ!"
"Không bị sặc chết đó chứ?" Anh nói.
Tĩnh Ngữ mơ màng mở mắt, nhìn thấy anh cô liền sợ hãi lùi lại phía sau, quên bén đi chuyện anh đã cứu mình.
Đàm Dật Trì cũng không chấp nhất với cô,anh hừ lạnh, đặt cốc nước xuống rồi khoanh tay ngồi trên ghế, như một bậc phụ huynh, dõng dạc nói: "Cô thích tiền đến mức bất chấp tất cả luôn sao? Đến việc bản thân bị dị ứng với cồn cũng không thèm quan tâm, xem ra cô chán sống rồi nhỉ? Đê tiện đến mức bẩn thỉu."
Lưu Tĩnh Ngữ tròn mắt nhìn anh, môi mím chặt, cúi đàu, giọng nhỏ nhặt: "Tôi... đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, tôi cũng không biết là bản thân bị dị ứng với cồn. Với lại, chú không thích tôi, cũng đâu cần nặng lời như vậy."
Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt, kém sắc đó anh lại thở dài, chân mày giãn ra, giọng trầm hơn, không gắt gỏng nữa: "Lần đầu tiên uống rượu? Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, không dám trả lời, từ trước đến giờ cô luôn sợ cảm giác bị người khác hiểu lầm, cô sợ anh sẽ nghĩ cô là loại con gái hư hỏng. Mà không đúng, có lẽ anh vốn đã nghĩ như vậy rồi.
"Tôi, mười chín tuổi."
Quả nhiên anh đoán không sai nhưng khi chính tai nghe được câu trả lời thì anh lại có chút đau ở ngực trái. Không ngờ mình đã già đến vậy rồi, còn lớn hơn cô bé này tới mười lăm tuổi, cũng đã làm chú người ta luôn rồi.
Anh trầm mặc, tâm trạng vô cùng không tốt, thực sự rất muốn mắng người, sau một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
"Sau này đừng đến những chỗ như vậy nữa, đừng khiến cho ba mẹ phải lo lắng, tuổi như cô, có lẽ vẫn còn chìa tay xin tiền bố mẹ nhỉ? Trở về nhà đi, đừng học thói ương bướng, quyến rũ đàn ông để kiếm tiền, cô cảm thấy những cô gái kia có ai là có kết cục tốt? Đừng để giây phút bốc đồng khiến sau này phải hối hận." Anh nói liên hồi, lấy danh nghĩa là một tiền bối đi trước để nhắc nhở cô, cứ như là ân huệ mà anh ban cho cô.
Tĩnh Ngữ cúi đầu, ấm ức không kiềm được, giọng nức nở: "Chú không biết gì thì đừng nói, cái người mà chú đang nhắc đến, cái người có bố mẹ che chở, yêu thương, mỗi ngày có thể không cần lo nghĩ mà chìa tay ra xin tiền bố mẹ là ai chứ không phải tôi. Tôi không giống với họ."
"Không giống? Không phải cô rất thích tiền sao? Cô giả vờ không thấy mệt à? Tỏ ra thanh cao gì chứ? Tôi có lòng tốt nên mới nói với cô cài câu, cô nghĩ tôi rảnh rỗi đến vậy? Còn nhỏ mà không lo ăn học cho đàng hoàng mà lại đi học thói hư tật xấu, ba mẹ cô không dạy cô à?" Anh bực tức quát.
"Tôi thích tiền thì sao? Chú là ai mà muốn quản tôi?" Cô cảm thấy khó chịu trong lòng nên có chút tức giận, lời nói cũng trở nên gắt gao.
"Được, xem như là tôi làm ơn mắc oán đi, cô muốn làm gì thì làm."
"Rầm!"
Khi cánh cửa đóng sập lại, cô không kiềm chế được nữa, tự ôm lấy bản thân mà khóc oà lên, cô cảm thấy... vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức không muốn cố gắng nữa, cũng không muốn giải thích. Dù sao cũng không có ai chịu hiểu cho cô, chỉ có thể nuốt uất ức và sự tủi thân vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.