Chương 10
Tiểu Trúc Tử Quân
04/06/2021
Tôi nghĩ rằng sau khi mình chết đi mà vẫn còn lưu luyến ở nhân gian là do chấp niệm về Tần Sở và Cầu Cầu mà thôi.
Một con chó đáng yêu như vậy, cái gì cũng không biết, nhưng khi nhìn thấy tôi, lại phát ra âm thanh "Ngao ngao" đặc trưng của chó con, dùng cả bốn chân cọ cọ vào người tôi. Đôi mắt đen láy long lanh ánh nước nhỏ xíu, lại không ngừng dõi theo bóng hình bạn, cứ như thể bạn là cả thế giới của nó.
Có lẽ trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nó, đã định sẵn một mối nhân duyên chủ tớ giữa chúng tôi.
Tôi tự mình mang nó trở về ngôi nhà băng giá khiến tôi nghẹt thở kia, biết rõ Tần Sở rất ghét nó, cũng không đem nó đi. Cứ như vậy một con chó nhỏ xíu còn chưa cai sữa trong nháy mắt đã biến thành một con chó to lớn oai vệ, uy phong lẫm liệt, mà tôi thì lại không làm tròn trách nhiệm của một người chủ, cuối cũng vẫn bỏ rơi nó.
Ròng rã ba năm, vui vẻ hay đau thương đều là Cầu Cầu ở bên cạnh an ủi tôi.
Nhưng tôi hiện tại lại không thể giúp gì được cho nó.
Hứa Tử Mặc nôn nóng nói gì đó với Tần Sở, rõ ràng là đứng gần như vậy, tôi lại không nghe được bất cứ thứ gì. Bộ lông trắng muốt mà Cầu Cầu lấy làm tự hào giờ đây dính đầy máu tươi, tôi đứng bên cạnh nó, cố gắng gọi tên của nó, nhưng không có tiếng đáp lại.
"Cầu Cầu, Cầu Cầu..."
Bác sĩ thú y đang gắn máy thở cho nó, sau một lúc sơ cứu đơn giản liền đẩy vào phong phẫu thuật. Xương sườn của nó bị gãy, mảnh nhỏ ghim vào phổi, bây giờ hít thở cũng rất khó khăn. Đầu óc tôi thật sự hỗn loạn, bất chấp nguy cơ bị người khác phát hiện, tôi giữ chặt chân trước của Cầu Cầu.
"Cầu Cầu, sẽ không chuyện gì đâu... mày phải cố gắng lên..." giọng nói tôi đã phát run, là chủ của nó, tôi thế nhưng chuyện gì cũng không thể làm được ngay lúc này. Tôi đã chứng kiến nhiều ca mổ bụng, nhưng khi nhìn thấy nội tạng Cầu Cầu đầy máu, trái tim như bị bóp chặt, đến thở cũng không nổi nữa.
Nó... sẽ đau lắm...
Lúc con nhỏ mỗi lần đụng trúng chân bàn Cầu Cầu sẽ tủi thân rớt nước mắt, hiện giờ lại nằm trên bàn giải phẫu sống chết chưa rõ. Đôi chân đang đặt trên tay tôi đã lạnh lẽo, tôi nắm chặt lấy, cánh tay đều run rẩy.
"Mày là... con chó ngoan nhất mà, nhất định không có chuyện gì đâu..."
Ống dẫn lạnh băng đang cắm trên người Cầu Cầu, tôi dại ra nhìn các bác sĩ bận rộn chạy trái chạy phải. Từng nhíp một gắp ra, trong khay đã có không ít mảnh xương nhỏ thấm đẫm máu đỏ.
Rốt cuộc là lực lớn đến thế nào mới khiến xương cốt thành ra như này chứ?
Tâm trí như đang lơ lửng trên mây, tôi bất động nhìn Cầu Cầu, muốn òa khóc lên. Toàn bộ mảnh xương đã được lấy ra, tôi mang theo hy vọng thấp thỏm xoa đầu Cầu Cầu, chợt nghe ý tá hỗ trợ bên cạnh do dự mà nói: "Nhịp tim...hình như ngừng rồi."
Đầu óc tôi trống rỗng.
Cầu Cầu sao có thể chết được?
Nó chỉ vừa mới hơn ba tuổi thôi mà, vẫn còn là một đứa trẻ, thân thể khỏe mạnh như vậy, bình thường cho dù có dầm mưa cũng không mắc bệnh, nó sao có thể chết được?
Bác sĩ buông nhíp trong tay xuống, kiểm tra đồng tử cho nó một lần. Con ngươi vốn đen láy có tiêu điểm giờ phút này đã hoàn toàn tan rã, nhịp tim cũng ngừng hẳn lại.
Bác sĩ thở dài, cầm nhíp lên lần nữa chuẩn bị khâu lại bụng cho Cầu Cầu.
"Báo cho chủ của nó một tiếng đi!"
Tôi còn đang nắm chặt chân Cầu Cầu, nhìn về phía người đang khâu đằng kia một cách mê mang. Làm sao mà...Cầu Cầu, chết rồi?
Làm sao có thể...
Dù tôi có tự lừa gạt bản thân mình, dù tôi có gọi tên nó như thế nào đi chăng nữa, Cầu Cầu đều không hề mở mắt nhìn tôi một cái. Trái tim tôi như bị khoét một lỗ, máu chảy đầm đìa.
Nếu tôi không chạy theo Tần Sở đến công ty mà ở nhà với nó, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện này?
Nếu lúc trước tôi đem nó giao cho bác sĩ Lâm thay vì thỏa mãn mục đích riêng của mình để nó lại đây, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện này?
Tôi áp má vào chân trước của Cầu Cầu, chìm trong hoang mang. Cầu Cầu chết đi thì tôi ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa?
Tại sao, cái người đáng phải chết là tôi đây đã chết rồi còn không chịu biến mất, nhưng Cầu Cầu chỉ là con chó đáng thương lại ra đi như thế này?
Nếu như tôi có thể thay thế cho Cầu Cầu thì tốt biết bao...
Ý nghĩ này vụt qua trong đầu tôi, có thứ gì đó trong cơ thể bị như bị rút ra. Một lực kéo trực tiếp mạnh mẽ, linh hồn muốn bị bứt ra ngoài, đau đớn làm cả người tôi run rẩy, như thể nguồn sống của tôi bị cướp một cách trực tiếp thô bạo.
Tôi khốn khổ cắn chặt môi dưới, giây phút đó lại nghe thấy trợ lý bác sĩ bên cạnh thì thào: " Sao có thể, lồng ngực nó đang cử động! Nó..."
Cầu Cầu?!
Niềm vui sướng vượt lên trên cả đau đớn của thể xác, tôi chật vật ngẩng đầu lên, vuốt ve đầu nó, thều thào: "Cầu Cầu..."
Nó mở bừng mắt.
Cầu Cầu còn rất yếu, nhưng chắc là xúc động khi nhìn thấy tôi nên cảm xúc hơi kích động, ráng nức nở vài tiếng. Cơn đau thấu xương đã dần biến mất, tôi mỉm cười với nó rồi áp má và chân Cầu Cầu.
"Cầu Cầu...Không sao rồi, mày sẽ ổn thôi..."
"Ô..." Nó vẫn đang cố gắng kêu lên, mắt đã ngấn nước. Tôi đau lòng vì thấy nó phải chịu đựng hành hạ như thế, nhưng lại vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu nó, không ngừng trấn an.
"Ngoan, không sao đâu...sẽ hết đau ngay thôi, Cầu Cầu mày phải kiên cường lên..."
Những tưởng mình sẽ không không thể rơi được một giọt nước mắt nào nữa, bao lần trước đó dù có ra sao cũng đều không khóc, giờ đột nhiên lại thấy ươn ướt. Cầu Cầu dù đang rất mệt nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôi, cố kiềm chế đau đớn trong lồng ngực nhỏ giọng thút thít.
"Sẽ không đau nữa, cố chịu thêm một chút nữa thôi..." Nước mắt không kiềm lại được nhanh chóng lăn dài trên má. Ngón chân Cầu Cầu giật nhẹ, như muốn giúp tôi lau nước mắt, cứ luôn cọ cọ vào mặt tôi.
Những giọt nước trong suốt cũng theo khóe mắt nó trượt xuống. tôi cúi người hôn lên chóp mũi của Cầu Cầu, hít sâu một hơi, nhoẻn miệng bày ra nụ cười miễn cưỡng: "Không khóc, Cầu Cầu và tao cùng nhau cố gắng được không?"
Đôi mắt nó như biết nói, chớp chớp vài cái, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi. Tôi lấy tay quẹt lung tung vài cái trên mặt, sau đó lại cầm chặt hai chân nó.
Bác sĩ chắc hẳn cũng không thể ngờ được một con chó đã mất đi dấu hiệu sống lại có thể tỉnh lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cũng may là các mảnh xương vụn đã được lấy ra ổn thỏa, miệng vết thương cũng được khâu lại cẩn thận, chỉ cần Cầu Cầu kiên trì tịnh dưỡng thì sẽ không có vấn đề gì.
"Con chó này đúng là phúc lớn mạng lớn, nhưng mà trước mắt cũng chưa dám chắc điều gì, cứ nhập viện nằm một thời gian coi sao đã."
Nghe được câu nói như vậy, tôi cũng yên tâm hơn chút. Cầu Cầu còn quá yếu, dù vậy so với bộ dạng hấp hối lúc nãy vẫn tốt hơn nhiều. Nó được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi đang ngồi trên nền đất định đứng lên, lại bị choáng mà lảo đảo một chút.
Cầu Cầu lo lắng "Ẳng" một tiếng.
"Không...tao không sao." đầu óc hơi choáng váng, sau khi tôi chết chưa từng có cảm giác này, có lẽ là di chứng sau khi tôi cứu sống Cầu Cầu. Sự đau đớn kia không phải do tôi tùy ý đoán bừa, mà thật sự có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể tôi.
Tôi cười ấn ấn trán, nhanh chân đi theo phía sau Cầu Cầu.
Hứa Tử Mặc có lẽ chỉ muốn mang Cầu Cầu đi dạo chơi một chút, không ngờ rằng lúc mình không chú ý Cầu Cầu lại xổng khỏi dây xích, chạy ngang qua đường lộ. Khi đó một chiếc xe ô tô cũng chạy đến, thắng không kịp...
"Trước đó vẫn còn đang yên lành...Cầu Cầu cũng rất ngoan, không hiểu sao đến giao lộ, nó lại bắt đầu sủa ầm ĩ rồi chạy ra..." cậu ấy hít sâu mấy lần, cố gắng để tiếng nói của mình bình tĩnh lại " Tần Sở...em thực sự xin lỗi!."
Tần Sở ngồi ở hàng ghế chờ, dưới chân có bốn năm tàn thuốc. Giọng anh bởi vì khói thuốc mà trở nên khàn khàn: " Cầu Cầu là do Cố An Trạch nuôi."
"Em xin lỗi anh thì có ích gì?" Trong lời nói mang theo chút suy sụp, Tần Sở đờ đẫn nhìn xuống mặt đất đã dính đầy tàn thuốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Tần Sở..." Mắt Hứa Tử Mặc mở to, môi hơi mím lại. Cậu nhìn chăm chú vào sườn mặt của anh, lần đầu tiên lộ ra sắc mặt bất mãn, sau đó hít một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy anh liên lạc được với Cố An Trạch chưa? Cậu ta mới là chủ nhân của Cầu Cầu, chuyện như vậy nên báo với cậu ấy một tiếng mới đúng."
Tần Sở rít mạnh điều thuốc.
Lúc này y tá vội vã chạy ra từ phóng mổ, khuôn mặt vui vẻ "Hai người là chủ của con Samoyed đúng không? Con chó này thật tốt số, mới nãy trong lúc phẫu thuật tim đã ngừng đập một lần, nhưng đột nhiên đã đập trở lại."
"Thật sao!?" Tần Sở lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, Hứa Tử Mặc cũng bước nhanh đến, cẩn thận hỏi thăm: " Tình huống hiện giờ như thế nào rồi ạ?"
"Mặc dù vậy, con chó này bị chấn thương rất nghiêm trọng, các mảnh ghim trong phổi đã được lấy ra, cũng đã khâu hết lại. Đây là biện pháp tốt nhất có thể tạm thời xử lý, trước mắt phải nhập viện để quan sát thêm."
Tuy y tá không nói rõ lắm về tình hình trong phòng phẫu thuật, nhưng đã có một lần tử vong ngoài ý muốn xảy ra. Tay Tần Sở nắm thành quyền đặt trên môi, run rẩy thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may mắn..." Lồng ngực anh vì hô hấp mà phập phồng lên xuống, cũng không thấy được vẻ mặt phức tạp của Hứa Tử Mặc đang đứng bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ có thể đi xem không?"
"Có thể, mời đi theo tôi."
-
- Hết chương 10 -
Một con chó đáng yêu như vậy, cái gì cũng không biết, nhưng khi nhìn thấy tôi, lại phát ra âm thanh "Ngao ngao" đặc trưng của chó con, dùng cả bốn chân cọ cọ vào người tôi. Đôi mắt đen láy long lanh ánh nước nhỏ xíu, lại không ngừng dõi theo bóng hình bạn, cứ như thể bạn là cả thế giới của nó.
Có lẽ trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nó, đã định sẵn một mối nhân duyên chủ tớ giữa chúng tôi.
Tôi tự mình mang nó trở về ngôi nhà băng giá khiến tôi nghẹt thở kia, biết rõ Tần Sở rất ghét nó, cũng không đem nó đi. Cứ như vậy một con chó nhỏ xíu còn chưa cai sữa trong nháy mắt đã biến thành một con chó to lớn oai vệ, uy phong lẫm liệt, mà tôi thì lại không làm tròn trách nhiệm của một người chủ, cuối cũng vẫn bỏ rơi nó.
Ròng rã ba năm, vui vẻ hay đau thương đều là Cầu Cầu ở bên cạnh an ủi tôi.
Nhưng tôi hiện tại lại không thể giúp gì được cho nó.
Hứa Tử Mặc nôn nóng nói gì đó với Tần Sở, rõ ràng là đứng gần như vậy, tôi lại không nghe được bất cứ thứ gì. Bộ lông trắng muốt mà Cầu Cầu lấy làm tự hào giờ đây dính đầy máu tươi, tôi đứng bên cạnh nó, cố gắng gọi tên của nó, nhưng không có tiếng đáp lại.
"Cầu Cầu, Cầu Cầu..."
Bác sĩ thú y đang gắn máy thở cho nó, sau một lúc sơ cứu đơn giản liền đẩy vào phong phẫu thuật. Xương sườn của nó bị gãy, mảnh nhỏ ghim vào phổi, bây giờ hít thở cũng rất khó khăn. Đầu óc tôi thật sự hỗn loạn, bất chấp nguy cơ bị người khác phát hiện, tôi giữ chặt chân trước của Cầu Cầu.
"Cầu Cầu, sẽ không chuyện gì đâu... mày phải cố gắng lên..." giọng nói tôi đã phát run, là chủ của nó, tôi thế nhưng chuyện gì cũng không thể làm được ngay lúc này. Tôi đã chứng kiến nhiều ca mổ bụng, nhưng khi nhìn thấy nội tạng Cầu Cầu đầy máu, trái tim như bị bóp chặt, đến thở cũng không nổi nữa.
Nó... sẽ đau lắm...
Lúc con nhỏ mỗi lần đụng trúng chân bàn Cầu Cầu sẽ tủi thân rớt nước mắt, hiện giờ lại nằm trên bàn giải phẫu sống chết chưa rõ. Đôi chân đang đặt trên tay tôi đã lạnh lẽo, tôi nắm chặt lấy, cánh tay đều run rẩy.
"Mày là... con chó ngoan nhất mà, nhất định không có chuyện gì đâu..."
Ống dẫn lạnh băng đang cắm trên người Cầu Cầu, tôi dại ra nhìn các bác sĩ bận rộn chạy trái chạy phải. Từng nhíp một gắp ra, trong khay đã có không ít mảnh xương nhỏ thấm đẫm máu đỏ.
Rốt cuộc là lực lớn đến thế nào mới khiến xương cốt thành ra như này chứ?
Tâm trí như đang lơ lửng trên mây, tôi bất động nhìn Cầu Cầu, muốn òa khóc lên. Toàn bộ mảnh xương đã được lấy ra, tôi mang theo hy vọng thấp thỏm xoa đầu Cầu Cầu, chợt nghe ý tá hỗ trợ bên cạnh do dự mà nói: "Nhịp tim...hình như ngừng rồi."
Đầu óc tôi trống rỗng.
Cầu Cầu sao có thể chết được?
Nó chỉ vừa mới hơn ba tuổi thôi mà, vẫn còn là một đứa trẻ, thân thể khỏe mạnh như vậy, bình thường cho dù có dầm mưa cũng không mắc bệnh, nó sao có thể chết được?
Bác sĩ buông nhíp trong tay xuống, kiểm tra đồng tử cho nó một lần. Con ngươi vốn đen láy có tiêu điểm giờ phút này đã hoàn toàn tan rã, nhịp tim cũng ngừng hẳn lại.
Bác sĩ thở dài, cầm nhíp lên lần nữa chuẩn bị khâu lại bụng cho Cầu Cầu.
"Báo cho chủ của nó một tiếng đi!"
Tôi còn đang nắm chặt chân Cầu Cầu, nhìn về phía người đang khâu đằng kia một cách mê mang. Làm sao mà...Cầu Cầu, chết rồi?
Làm sao có thể...
Dù tôi có tự lừa gạt bản thân mình, dù tôi có gọi tên nó như thế nào đi chăng nữa, Cầu Cầu đều không hề mở mắt nhìn tôi một cái. Trái tim tôi như bị khoét một lỗ, máu chảy đầm đìa.
Nếu tôi không chạy theo Tần Sở đến công ty mà ở nhà với nó, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện này?
Nếu lúc trước tôi đem nó giao cho bác sĩ Lâm thay vì thỏa mãn mục đích riêng của mình để nó lại đây, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện này?
Tôi áp má vào chân trước của Cầu Cầu, chìm trong hoang mang. Cầu Cầu chết đi thì tôi ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa?
Tại sao, cái người đáng phải chết là tôi đây đã chết rồi còn không chịu biến mất, nhưng Cầu Cầu chỉ là con chó đáng thương lại ra đi như thế này?
Nếu như tôi có thể thay thế cho Cầu Cầu thì tốt biết bao...
Ý nghĩ này vụt qua trong đầu tôi, có thứ gì đó trong cơ thể bị như bị rút ra. Một lực kéo trực tiếp mạnh mẽ, linh hồn muốn bị bứt ra ngoài, đau đớn làm cả người tôi run rẩy, như thể nguồn sống của tôi bị cướp một cách trực tiếp thô bạo.
Tôi khốn khổ cắn chặt môi dưới, giây phút đó lại nghe thấy trợ lý bác sĩ bên cạnh thì thào: " Sao có thể, lồng ngực nó đang cử động! Nó..."
Cầu Cầu?!
Niềm vui sướng vượt lên trên cả đau đớn của thể xác, tôi chật vật ngẩng đầu lên, vuốt ve đầu nó, thều thào: "Cầu Cầu..."
Nó mở bừng mắt.
Cầu Cầu còn rất yếu, nhưng chắc là xúc động khi nhìn thấy tôi nên cảm xúc hơi kích động, ráng nức nở vài tiếng. Cơn đau thấu xương đã dần biến mất, tôi mỉm cười với nó rồi áp má và chân Cầu Cầu.
"Cầu Cầu...Không sao rồi, mày sẽ ổn thôi..."
"Ô..." Nó vẫn đang cố gắng kêu lên, mắt đã ngấn nước. Tôi đau lòng vì thấy nó phải chịu đựng hành hạ như thế, nhưng lại vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu nó, không ngừng trấn an.
"Ngoan, không sao đâu...sẽ hết đau ngay thôi, Cầu Cầu mày phải kiên cường lên..."
Những tưởng mình sẽ không không thể rơi được một giọt nước mắt nào nữa, bao lần trước đó dù có ra sao cũng đều không khóc, giờ đột nhiên lại thấy ươn ướt. Cầu Cầu dù đang rất mệt nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôi, cố kiềm chế đau đớn trong lồng ngực nhỏ giọng thút thít.
"Sẽ không đau nữa, cố chịu thêm một chút nữa thôi..." Nước mắt không kiềm lại được nhanh chóng lăn dài trên má. Ngón chân Cầu Cầu giật nhẹ, như muốn giúp tôi lau nước mắt, cứ luôn cọ cọ vào mặt tôi.
Những giọt nước trong suốt cũng theo khóe mắt nó trượt xuống. tôi cúi người hôn lên chóp mũi của Cầu Cầu, hít sâu một hơi, nhoẻn miệng bày ra nụ cười miễn cưỡng: "Không khóc, Cầu Cầu và tao cùng nhau cố gắng được không?"
Đôi mắt nó như biết nói, chớp chớp vài cái, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi. Tôi lấy tay quẹt lung tung vài cái trên mặt, sau đó lại cầm chặt hai chân nó.
Bác sĩ chắc hẳn cũng không thể ngờ được một con chó đã mất đi dấu hiệu sống lại có thể tỉnh lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cũng may là các mảnh xương vụn đã được lấy ra ổn thỏa, miệng vết thương cũng được khâu lại cẩn thận, chỉ cần Cầu Cầu kiên trì tịnh dưỡng thì sẽ không có vấn đề gì.
"Con chó này đúng là phúc lớn mạng lớn, nhưng mà trước mắt cũng chưa dám chắc điều gì, cứ nhập viện nằm một thời gian coi sao đã."
Nghe được câu nói như vậy, tôi cũng yên tâm hơn chút. Cầu Cầu còn quá yếu, dù vậy so với bộ dạng hấp hối lúc nãy vẫn tốt hơn nhiều. Nó được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi đang ngồi trên nền đất định đứng lên, lại bị choáng mà lảo đảo một chút.
Cầu Cầu lo lắng "Ẳng" một tiếng.
"Không...tao không sao." đầu óc hơi choáng váng, sau khi tôi chết chưa từng có cảm giác này, có lẽ là di chứng sau khi tôi cứu sống Cầu Cầu. Sự đau đớn kia không phải do tôi tùy ý đoán bừa, mà thật sự có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể tôi.
Tôi cười ấn ấn trán, nhanh chân đi theo phía sau Cầu Cầu.
Hứa Tử Mặc có lẽ chỉ muốn mang Cầu Cầu đi dạo chơi một chút, không ngờ rằng lúc mình không chú ý Cầu Cầu lại xổng khỏi dây xích, chạy ngang qua đường lộ. Khi đó một chiếc xe ô tô cũng chạy đến, thắng không kịp...
"Trước đó vẫn còn đang yên lành...Cầu Cầu cũng rất ngoan, không hiểu sao đến giao lộ, nó lại bắt đầu sủa ầm ĩ rồi chạy ra..." cậu ấy hít sâu mấy lần, cố gắng để tiếng nói của mình bình tĩnh lại " Tần Sở...em thực sự xin lỗi!."
Tần Sở ngồi ở hàng ghế chờ, dưới chân có bốn năm tàn thuốc. Giọng anh bởi vì khói thuốc mà trở nên khàn khàn: " Cầu Cầu là do Cố An Trạch nuôi."
"Em xin lỗi anh thì có ích gì?" Trong lời nói mang theo chút suy sụp, Tần Sở đờ đẫn nhìn xuống mặt đất đã dính đầy tàn thuốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Tần Sở..." Mắt Hứa Tử Mặc mở to, môi hơi mím lại. Cậu nhìn chăm chú vào sườn mặt của anh, lần đầu tiên lộ ra sắc mặt bất mãn, sau đó hít một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy anh liên lạc được với Cố An Trạch chưa? Cậu ta mới là chủ nhân của Cầu Cầu, chuyện như vậy nên báo với cậu ấy một tiếng mới đúng."
Tần Sở rít mạnh điều thuốc.
Lúc này y tá vội vã chạy ra từ phóng mổ, khuôn mặt vui vẻ "Hai người là chủ của con Samoyed đúng không? Con chó này thật tốt số, mới nãy trong lúc phẫu thuật tim đã ngừng đập một lần, nhưng đột nhiên đã đập trở lại."
"Thật sao!?" Tần Sở lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, Hứa Tử Mặc cũng bước nhanh đến, cẩn thận hỏi thăm: " Tình huống hiện giờ như thế nào rồi ạ?"
"Mặc dù vậy, con chó này bị chấn thương rất nghiêm trọng, các mảnh ghim trong phổi đã được lấy ra, cũng đã khâu hết lại. Đây là biện pháp tốt nhất có thể tạm thời xử lý, trước mắt phải nhập viện để quan sát thêm."
Tuy y tá không nói rõ lắm về tình hình trong phòng phẫu thuật, nhưng đã có một lần tử vong ngoài ý muốn xảy ra. Tay Tần Sở nắm thành quyền đặt trên môi, run rẩy thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may mắn..." Lồng ngực anh vì hô hấp mà phập phồng lên xuống, cũng không thấy được vẻ mặt phức tạp của Hứa Tử Mặc đang đứng bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ có thể đi xem không?"
"Có thể, mời đi theo tôi."
-
- Hết chương 10 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.