Chương 1
Rachel
04/11/2024
“Xin lỗi, tôi rất tiếc phải thông báo rằng tình trạng của bệnh nhân đã rất nghiêm trọng. Chúng tôi đã nỗ lực hết sức, nhưng do mất quá nhiều máu, chúng tôi không thể cứu chữa. Chúng tôi hiểu đây là thời điểm rất khó khăn cho gia đình.
Hiểu Viện đứng im lặng, đôi mắt tràn đầy nước. Cô cảm thấy như thế giới xung quanh mình sụp đổ. Những kỷ niệm, những ước mơ và hy vọng bỗng chốc trở nên xa vời. Sự bất lực tràn ngập tâm trí cô, và nỗi buồn khiến cô không thể thốt nên lời.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần một ai đó bên cạnh, để cô không phải đối diện với nỗi đau này một mình.
Bỗng...
Một người đàn ông cao lớn, toát ra vẻ lạnh lùng, tiến lại gần. Anh nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói sâu và dứt khoát:
- Tôi biết lúc này rất khó khăn, nhưng cháu cần phải giữ vững tinh thần. Nỗi đau này sẽ không biến mất ngay lập tức, nhưng cháu phải tìm cách tiếp tục. Đôi khi, sự mạnh mẽ đến từ việc chấp nhận thực tại.
Câu nói của anh mang theo sự cứng rắn, nhưng cũng hàm chứa một mong muốn giúp cô tìm thấy con đường phía trước.
Sau đó.....
Người đàn ông lạnh lùng tiến hành các thủ tục cần thiết, từ việc hoàn thành giấy tờ đến việc nhận xác. Anh nói một cách điềm tĩnh, hướng dẫn cô qua từng bước.
- Chúng ta sẽ cần giấy tờ này.
Đưa cho cô một tờ đơn.
- Sau đó, Chú sẽ giúp cháu nhận xác.
Hiểu Viện cảm thấy choáng ngợp, nhưng sự quyết đoán của anh mang lại cho cô một cảm giác an toàn. Trong những giây phút khó khăn này, anh trở thành điểm tựa để cô có thể vượt qua nỗi đau.
Hoàn thành thủ tục
Cô tiến lại gần anh ta với đôi mắt xa lạ có phần yếu đuối, trong lòng đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Sự ngập ngừng và lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, nhưng cô vẫn quyết định nói ra :
- Chú có thể cho tôi biết lý do vì sao chú lại ở đây không?- Cô hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi chậm rãi đáp:
- Tôi cũng đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
Không khí giữa họ trở nên nặng nề, nhưng có một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi, như thể họ đang ở bờ vực khám phá một điều gì đó lớn lao hơn chính mình.
Anh nhìn cô.
- Tôi là một người bạn thân thiết của cha cháu.
Trong lòng cô nảy ra nhiều suy nghĩ vì chưa hề nghe về người đàn ông này.
- Ông ấy đã nói nhiều về cháu. Tôi đến đây để chia sẻ nỗi mất mát này cùng cháu.
Cô ngước lên, cảm giác bất ngờ lẫn cảm động.
- Cảm ơn chú, cô khẽ nói.
- Nhưng cháu chưa từng nghe ông ấy nhắc về chú.
Anh mỉm cười, rồi cất giọng nói:
- Đã một thời gian dài chúng tôi không gặp nhau!, khi vừa biết tin chú đã lấp tức tới đây.
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
- Cha em thường nhắc về em với niềm tự hào. Tôi muốn được ở đây, để hỗ trợ em trong lúc này.
Im lặng một hồi lâu, người đàn ông cất tiếng:
- Cháu đi cùng chú về Tây Thành nhé? Ở đó, chú sẽ chăm sóc cho cháu và giúp cháu ổn định lại cuộc sống.
Lời nói của anh khiến cô bối rối,
Hiểu Viện nhìn người đàn ông với sự nghi ngờ trong ánh mắt.
- Tại sao chú lại muốn cháu đi cùng?
- Cháu không biết nhiều về chú, và điều này có vẻ quá bất ngờ?
Giọng nói của cô có chút lo lắng.
Cô cảm thấy cần phải bảo vệ bản thân, dù lòng vẫn chút phân vân trước lời đề nghị đầy lôi cuốn.
Người đàn ông nhìn cô gái, ánh mắt trầm tư:
- Khi cháu vừa chào đời, cha cháu đã nói với chú rằng ‘Con bé tên là Giang Hiểu Viện, sau này cậu phải trở thành một người chú tốt đấy nhé, rồi đến một ngày tôi sẽ để lại con bé cho cậu’. Ông tin rằng chú sẽ là người chăm sóc và bảo vệ cháu.
Cô gái ngạc nhiên, cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ.
- Cháu không biết điều đó. Tại sao cha lại nói như vậy?
Người đàn ông tiếp tục:
- Cha cháu đã biết trước số phận của cháu, và ông muốn đảm bảo rằng cháu sẽ được chăm sóc bởi người mà ông tin tưởng nhất—đó" chỉ có thể " là chú. Ông biết rằng cuộc đời có thể đầy thử thách, và khi ấy, chú sẽ là một điểm tựa vững chắc để cháu dựa vào.
Cô gái trầm ngâm, cảm nhận được tầm quan trọng của lời hứa này.
- Ông đã nghĩ đến tương lai của cháu từ khi cháu còn bé?
- Đúng vậy
Anh gật đầu.
- Ông ấy tin rằng chú sẽ là người giúp cháu vượt qua mọi khó khăn. Giờ đây, chú muốn thực hiện điều đó, để cháu không bao giờ phải một mình.
Nghe những lời này, cô cảm thấy như được kết nối với quá khứ và tương lai, và quyết định sẽ cùng anh bước tiếp.
- Tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai.- Anh ta nói.
- Trễ rồi , tôi đưa cháu về nhà.
Hiểu Viện đứng im lặng, đôi mắt tràn đầy nước. Cô cảm thấy như thế giới xung quanh mình sụp đổ. Những kỷ niệm, những ước mơ và hy vọng bỗng chốc trở nên xa vời. Sự bất lực tràn ngập tâm trí cô, và nỗi buồn khiến cô không thể thốt nên lời.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần một ai đó bên cạnh, để cô không phải đối diện với nỗi đau này một mình.
Bỗng...
Một người đàn ông cao lớn, toát ra vẻ lạnh lùng, tiến lại gần. Anh nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói sâu và dứt khoát:
- Tôi biết lúc này rất khó khăn, nhưng cháu cần phải giữ vững tinh thần. Nỗi đau này sẽ không biến mất ngay lập tức, nhưng cháu phải tìm cách tiếp tục. Đôi khi, sự mạnh mẽ đến từ việc chấp nhận thực tại.
Câu nói của anh mang theo sự cứng rắn, nhưng cũng hàm chứa một mong muốn giúp cô tìm thấy con đường phía trước.
Sau đó.....
Người đàn ông lạnh lùng tiến hành các thủ tục cần thiết, từ việc hoàn thành giấy tờ đến việc nhận xác. Anh nói một cách điềm tĩnh, hướng dẫn cô qua từng bước.
- Chúng ta sẽ cần giấy tờ này.
Đưa cho cô một tờ đơn.
- Sau đó, Chú sẽ giúp cháu nhận xác.
Hiểu Viện cảm thấy choáng ngợp, nhưng sự quyết đoán của anh mang lại cho cô một cảm giác an toàn. Trong những giây phút khó khăn này, anh trở thành điểm tựa để cô có thể vượt qua nỗi đau.
Hoàn thành thủ tục
Cô tiến lại gần anh ta với đôi mắt xa lạ có phần yếu đuối, trong lòng đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Sự ngập ngừng và lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, nhưng cô vẫn quyết định nói ra :
- Chú có thể cho tôi biết lý do vì sao chú lại ở đây không?- Cô hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi chậm rãi đáp:
- Tôi cũng đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
Không khí giữa họ trở nên nặng nề, nhưng có một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi, như thể họ đang ở bờ vực khám phá một điều gì đó lớn lao hơn chính mình.
Anh nhìn cô.
- Tôi là một người bạn thân thiết của cha cháu.
Trong lòng cô nảy ra nhiều suy nghĩ vì chưa hề nghe về người đàn ông này.
- Ông ấy đã nói nhiều về cháu. Tôi đến đây để chia sẻ nỗi mất mát này cùng cháu.
Cô ngước lên, cảm giác bất ngờ lẫn cảm động.
- Cảm ơn chú, cô khẽ nói.
- Nhưng cháu chưa từng nghe ông ấy nhắc về chú.
Anh mỉm cười, rồi cất giọng nói:
- Đã một thời gian dài chúng tôi không gặp nhau!, khi vừa biết tin chú đã lấp tức tới đây.
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
- Cha em thường nhắc về em với niềm tự hào. Tôi muốn được ở đây, để hỗ trợ em trong lúc này.
Im lặng một hồi lâu, người đàn ông cất tiếng:
- Cháu đi cùng chú về Tây Thành nhé? Ở đó, chú sẽ chăm sóc cho cháu và giúp cháu ổn định lại cuộc sống.
Lời nói của anh khiến cô bối rối,
Hiểu Viện nhìn người đàn ông với sự nghi ngờ trong ánh mắt.
- Tại sao chú lại muốn cháu đi cùng?
- Cháu không biết nhiều về chú, và điều này có vẻ quá bất ngờ?
Giọng nói của cô có chút lo lắng.
Cô cảm thấy cần phải bảo vệ bản thân, dù lòng vẫn chút phân vân trước lời đề nghị đầy lôi cuốn.
Người đàn ông nhìn cô gái, ánh mắt trầm tư:
- Khi cháu vừa chào đời, cha cháu đã nói với chú rằng ‘Con bé tên là Giang Hiểu Viện, sau này cậu phải trở thành một người chú tốt đấy nhé, rồi đến một ngày tôi sẽ để lại con bé cho cậu’. Ông tin rằng chú sẽ là người chăm sóc và bảo vệ cháu.
Cô gái ngạc nhiên, cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ.
- Cháu không biết điều đó. Tại sao cha lại nói như vậy?
Người đàn ông tiếp tục:
- Cha cháu đã biết trước số phận của cháu, và ông muốn đảm bảo rằng cháu sẽ được chăm sóc bởi người mà ông tin tưởng nhất—đó" chỉ có thể " là chú. Ông biết rằng cuộc đời có thể đầy thử thách, và khi ấy, chú sẽ là một điểm tựa vững chắc để cháu dựa vào.
Cô gái trầm ngâm, cảm nhận được tầm quan trọng của lời hứa này.
- Ông đã nghĩ đến tương lai của cháu từ khi cháu còn bé?
- Đúng vậy
Anh gật đầu.
- Ông ấy tin rằng chú sẽ là người giúp cháu vượt qua mọi khó khăn. Giờ đây, chú muốn thực hiện điều đó, để cháu không bao giờ phải một mình.
Nghe những lời này, cô cảm thấy như được kết nối với quá khứ và tương lai, và quyết định sẽ cùng anh bước tiếp.
- Tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai.- Anh ta nói.
- Trễ rồi , tôi đưa cháu về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.