Chương 28
Rachel
05/11/2024
Khi Giang Hiểu Viện và Lâm Nhất bước vào nhà hàng sang trọng của một người bạn thân thiết với anh, không khí bên trong ấm cúng và nhộn nhịp.
Họ được chào đón nồng nhiệt, và Hiểu Viện cảm nhận được sự thoải mái tràn ngập không gian.
Lâm Nhất khẽ vỗ vai một người phục vụ, hỏi han đôi ba câu và họ được dẫn đến một bàn ngồi gần cửa sổ.
Cháu sẽ chọn món gì?- Lâm Nhất hỏi, ánh mắt rạng rỡ.Cháu nghĩ sẽ thử món sushi,- Hiểu Viện đáp, nụ cười trên môi.Mọi thứ dường như thật hoàn hảo cho đến khi Tố Loan bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người với vẻ ngoài chỉn chu và thần thái tự tin.
Tố Loan vừa bước vào nhà hàng đã lập tức nhận ra Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện.
Cô ta không thể không ngạc nhiên khi thấy họ ngồi chung, đặc biệt là khi mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhất luôn được bàn tán.
Tố Loan hất cằm, tiến thẳng về phía họ.
Chào Lâm Nhất,- Tố Loan nói với giọng đầy ý cười, nhưng ánh mắt cô ta lại lạnh lùng khi nhìn về phía Hiểu Viện.Tôi không biết anh đã hẹn hò với ai từ bao giờ.- Cô ta nhấn mạnh từ "ai", như thể đang cố tình khẳng định quyền sở hữu.Lâm Nhất khẽ cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
Con bé là Giang Hiểu Viện, một người cháu thân thiết của tôi,- anh nói, giọng điềm tĩnh.Không phải đã gặp nhau vài lần rồi sao?Còn cô, hôm nay có việc gì không?Thật vui khi gặp lại cô, Hiểu Viện,- Tố Loan nói, nhưng trong ánh mắt có vẻ chế giễu.
Chắc hẳn cô rất hạnh phúc khi có được sự quan tâm của Lâm Nhất.Nhưng cô nên nhớ rằng, Lâm Nhất không phải là người dễ dãi đâu.Hiểu Viện cảm thấy chột dạ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Việc chú cháu quan tâm nhau không phải quá bình thường sao?- cô trả lời, giọng điềm đạm nhưng không kém phần kiên quyết.Còn cô, tôi không rõ mối quan hệ của cô với chú Lâm là gì.Chỉ là một đồng nghiệp,- Tố Loan đáp lại, nhưng trong giọng nói có chút ngạo mạn.Dù sao đi nữa, tôi có vài ý tưởng mới cho dự án sắp tới.Nếu cần, tôi có thể giúp cô.Tôi không cần giúp đâu,- Hiểu Viện nói, giọng cương quyết.Tôi có thể tự lo liệu được.Lâm Nhất đứng giữa hai người họ, cảm thấy căng thẳng.
Tố Loan, chúng ta không cần phải tranh cãi ở đây.Hãy ngồi xuống và cùng nhau trò chuyện.- Anh cố gắng hòa giải, nhưng Tố Loan không có ý định dễ dàng buông tha.Thật sự thú vị khi thấy hai người ở đây, nhưng tôi chỉ muốn nhắc rằng, không phải mọi thứ đều như cô nghĩ,- Tố Loan nói với Hiểu Viện, ánh mắt sắc lạnh.Có nhiều điều mà cô không biết về Lâm Nhất đâu.
Hiểu Viện cảm thấy như bị áp lực từ hai phía.
Cô biết Tố Loan đang cố gắng tạo khoảng cách và gieo rắc nghi ngờ
Tuy nhiên, cô cũng không muốn để bản thân bị khuất phục.
Tôi không cần phải biết những điều đó.Tôi tin tưởng vào Lâm Nhất,- cô khẳng định.Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện với ánh mắt ấm áp, cảm nhận được sự kiên cường trong cô
- Đúng vậy. Giang Hiếu Viện là người cháu mà tôi tin tưởng và rất quý mến.
Tố Loan cảm thấy bực tức khi không thể đạt được điều mình muốn.
- Thật tiếc, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu,- cô ta nói, rồi quay lưng đi với vẻ mặt kiêu ngạo.
Hiểu Viện thở phào nhẹ nhõm khi Tố Loan rời đi, nhưng những lời nói của cô ta vẫn còn văng vằng bên tai.
Cháu có ổn không?- Lâm Nhất hỏi, ánh mắt quan tâm.Cháu ổn,- Hiểu Viện đáp, dù trong lòng vẫn còn trăn trởCháu chỉ không muốn những chuyện như thế này làm ảnh hưởng đến chú.Lâm Nhất mỉm cười.
- Không sao đâu. Chúng ta hãy tận hưởng bữa tối này nhé.
Hai người tiếp tục bữa tối với những câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hiểu Viện vẫn không khỏi băn khoăn về những gì Tố Loan đã nói và mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Sau khi đưa Giang Hiểu Viện về nhà, Lâm Nhất cảm thấy trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.
Anh bước vào phòng, ánh đèn mờ ảo trong căn phòng như khiến cho những hồi ức về mẹ của Hiểu Viện trỗi dậy trong tâm trí anh.
Hình ảnh của một người phụ nữ dịu dàng, luôn nở nụ cười ấm áp, hiện ra rõ nét.
Mẹ của Hiểu Viện từng là một người phụ nữ mạnh mẽ và đầy sức sống, khiến cho bất kỳ ai cũng phải cảm mến.
Lâm Nhất nhớ lại những lần họ cùng nhau nấu ăn, những câu chuyện bà kể về cuộc sống, và cả những lúc bà khuyên nhủ anh phải luôn bảo vệ cháu gái của mình.
Tuy nhiên, sự thật về mối quan hệ giữa anh và mẹ của Hiểu Viện không đơn giản.
Anh đã từng cảm thấy trái tim mình bị lung lay trước tình cảm mà bà dành cho anh, nhưng vì tình bạn với cha của
Hiểu Viện, anh đã quyết định giữ khoảng cách.
Lâm Nhất cảm thấy nghẹn ngào khi nghĩ đến việc mẹ của Hiểu Viện đã không còn trên đời này.
Giữa những ký ức ấy, Lâm Nhất cảm nhận được một nỗi thôi thúc mãnh liệt.
Anh muốn bảo vệ Hiểu Viện, muốn trở thành một chỗ dựa vững chắc cho cô.
Không chỉ vì mối quan hệ chú cháu, mà còn vì tình cảm anh dành cho cô ngày càng lớn.
Có phải anh đang thích Hiểu Viện? Hay chỉ đơn giản là sự ấm áp mà cô mang lại gợi nhớ đến mẹ của cô?
Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu anh. Mỗi khi nhìn thấy Hiểu Viện, anh lại thấy những phần mềm mại của người phụ nữ mà anh đã từng yêu.
Cô có nụ cười ấy, ánh mắt ấy, những biểu cảm mà anh đã từng thấy nơi mẹ cô.
Khi Hiểu Viện bước vào cuộc sống của anh, sự hiện diện của cô dường như đã khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên bấy lâu.
Mặc dù biết rằng cô chính là con gái của người mà anh vẫn còn cảm mến, nhưng Lâm Nhất không thể chối bỏ những cảm xúc khác đang trỗi dậy trong lòng mình.
Mối quan hệ giữa họ đã trở nên phức tạp, và anh cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã ba đường.
Còn Giang Hiểu Viện, khi trở về, không ngừng suy nghĩ về những gì đã diễn ra giữa cô và Lâm Nhất.
Tình cảm giữa họ đang dần dần nảy nở, nhưng cũng đầy rẫy những trở ngại.
Cô không thể nào quên được những ánh mắt của Tố Loan, đầy thách thức, và cả những lời nói mà cô ấy đã dành cho cô.
Liệu có phải cô đã dành tình cảm cho người chú của mình, người mà cô luôn coi là một bức tường chăn bảo vệ?
Cô thầm nghĩ, nếu để Lâm Nhất biết cô chính là Cilyn, liệu điều đó có làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn hay không?
Những câu hỏi cứ đeo bám lấy tâm trí cô, khi cô ngả lưng trên giường, chờ đợi ánh sáng của ngày mai.
Bên ngoài, những đám mây trôi lững lờ, như những tâm tư và cảm xúc chưa được giải bày của họ.
Cả hai đều chưa biết rằng mối quan hệ của họ sẽ bị thử thách thêm nhiều nữa trong những ngày sắp tới.
Sáng hôm sau, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ, đánh thức Lâm Nhất khỏi những dòng suy nghĩ u ám của đêm qua.
Anh thức dậy, cố gắng xua đi những cảm xúc nặng nề, quyết tâm không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ với
Hiểu Viện.
Ngày hôm nay sẽ là một ngày mới, và anh sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Sau khi ăn sáng xong, anh vào văn phòng và bắt đầu công việc. Không lâu sau, Hiểu Viện xuất hiện, mang theo năng lượng tươi mới, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Nhìn thấy cô, trái tim Lâm Nhất lại chao đảo. Anh mỉm cười, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Cháu đến sớm thế,- anh nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của côVâng, cháu có một số ý tưởng cho bức tranh mới và muốn hỏi ý kiến của chú,- Hiểu Viện đáp, ánh mắt cô sáng lên khi nói về nghệ thuật.Lâm Nhất gật đầu, thật lòng muốn giúp cô.
Anh cảm thấy hạnh phúc khi thấy Hiểu Viện đam mê với nghệ thuật, điều đó giúp anh quên đi phần nào những mâu thuần trong lòng.
- Được, chúng ta có thể thảo luận về nó. Chú rất muốn nghe ý tưởng của cháu.
Hai người cùng nhau ngồi lại, thảo luận sôi nối về bức tranh mới của cô.
Hiểu Viện miêu tả những ý tưởng của mình một cách đầy hào hứng, trong khi Lâm Nhất lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra những ý kiến bổ sung.
Sự tương tác giữa họ như một dòng chảy mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy gần gũi hơn với cô.
Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Dù vậy, anh quyết định sẽ không để những cảm xúc này cản trở mối quan hệ của họ. Anh muốn hỗ trợ Hiểu Viện, muốn thấy cô tỏả sáng trong thế giới nghệ thuật.
Buổi chiều, sau khi đã hoàn thành công việc, Lâm Nhất mời Hiểu Viện đi dạo quanh thành phố, một cách để xua tan những căng thẳng
Họ đi qua những con phố nhộn nhịp, thưởng thức những món ăn vặt ngon lành và dừng lại tại một quán cà phê nhỏ bên lề đường.
Trong không khí nhộn nhịp, họ cười đùa, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ.
Khi trời tối dần, Lâm Nhất quyết định đưa Hiểu Viện về nhà.
Trên đường về, không khí giữa họ dường như đã được tháo bỏ mọi gánh nặng.
Hiểu Viện bắt đầu nói về những dự định tương lai, về cuộc thi nghệ thuật sắp tới mà cô tham gia. Lâm Nhất nghe, cảm thấy tự hào về sự quyết tâm của cô.
Khi về đến nhà, anh mở cửa cho Hiểu Viện và thấy cô đang cười tươi rói.
Cảm ơn chú đã dành thời gian hôm nay.Chau rat vui!Trái tim Lâm Nhất lại chùng xuống. Anh biết rằng cảm xúc của mình với Hiểu Viện đã trở nên phức tạp hơn, nhưng giờ đây anh không thể để nó làm rối tung mọi thứ.
Cháu lúc nào cũng đáng yêu, Hiểu Viện.Chú sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cháu,- anh nói, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết.Trong đêm tối, Lâm Nhất ngồi trong phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nghĩ về những gì đã xảy ra giữa hai người.
Có lẽ, một phần trong anh muốn đi tìm kiếm sự thật về tình cảm của mình, nhưng anh biết rằng thời gian sẽ cho anh câu trả lời. Còn hiện tại, anh sẽ ở bên cạnh Hiểu Viện, hỗ trợ cô trong từng bước đi của sự nghiệp nghệ thuật.
Họ được chào đón nồng nhiệt, và Hiểu Viện cảm nhận được sự thoải mái tràn ngập không gian.
Lâm Nhất khẽ vỗ vai một người phục vụ, hỏi han đôi ba câu và họ được dẫn đến một bàn ngồi gần cửa sổ.
Cháu sẽ chọn món gì?- Lâm Nhất hỏi, ánh mắt rạng rỡ.Cháu nghĩ sẽ thử món sushi,- Hiểu Viện đáp, nụ cười trên môi.Mọi thứ dường như thật hoàn hảo cho đến khi Tố Loan bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người với vẻ ngoài chỉn chu và thần thái tự tin.
Tố Loan vừa bước vào nhà hàng đã lập tức nhận ra Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện.
Cô ta không thể không ngạc nhiên khi thấy họ ngồi chung, đặc biệt là khi mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhất luôn được bàn tán.
Tố Loan hất cằm, tiến thẳng về phía họ.
Chào Lâm Nhất,- Tố Loan nói với giọng đầy ý cười, nhưng ánh mắt cô ta lại lạnh lùng khi nhìn về phía Hiểu Viện.Tôi không biết anh đã hẹn hò với ai từ bao giờ.- Cô ta nhấn mạnh từ "ai", như thể đang cố tình khẳng định quyền sở hữu.Lâm Nhất khẽ cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
Con bé là Giang Hiểu Viện, một người cháu thân thiết của tôi,- anh nói, giọng điềm tĩnh.Không phải đã gặp nhau vài lần rồi sao?Còn cô, hôm nay có việc gì không?Thật vui khi gặp lại cô, Hiểu Viện,- Tố Loan nói, nhưng trong ánh mắt có vẻ chế giễu.
Chắc hẳn cô rất hạnh phúc khi có được sự quan tâm của Lâm Nhất.Nhưng cô nên nhớ rằng, Lâm Nhất không phải là người dễ dãi đâu.Hiểu Viện cảm thấy chột dạ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Việc chú cháu quan tâm nhau không phải quá bình thường sao?- cô trả lời, giọng điềm đạm nhưng không kém phần kiên quyết.Còn cô, tôi không rõ mối quan hệ của cô với chú Lâm là gì.Chỉ là một đồng nghiệp,- Tố Loan đáp lại, nhưng trong giọng nói có chút ngạo mạn.Dù sao đi nữa, tôi có vài ý tưởng mới cho dự án sắp tới.Nếu cần, tôi có thể giúp cô.Tôi không cần giúp đâu,- Hiểu Viện nói, giọng cương quyết.Tôi có thể tự lo liệu được.Lâm Nhất đứng giữa hai người họ, cảm thấy căng thẳng.
Tố Loan, chúng ta không cần phải tranh cãi ở đây.Hãy ngồi xuống và cùng nhau trò chuyện.- Anh cố gắng hòa giải, nhưng Tố Loan không có ý định dễ dàng buông tha.Thật sự thú vị khi thấy hai người ở đây, nhưng tôi chỉ muốn nhắc rằng, không phải mọi thứ đều như cô nghĩ,- Tố Loan nói với Hiểu Viện, ánh mắt sắc lạnh.Có nhiều điều mà cô không biết về Lâm Nhất đâu.
Hiểu Viện cảm thấy như bị áp lực từ hai phía.
Cô biết Tố Loan đang cố gắng tạo khoảng cách và gieo rắc nghi ngờ
Tuy nhiên, cô cũng không muốn để bản thân bị khuất phục.
Tôi không cần phải biết những điều đó.Tôi tin tưởng vào Lâm Nhất,- cô khẳng định.Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện với ánh mắt ấm áp, cảm nhận được sự kiên cường trong cô
- Đúng vậy. Giang Hiếu Viện là người cháu mà tôi tin tưởng và rất quý mến.
Tố Loan cảm thấy bực tức khi không thể đạt được điều mình muốn.
- Thật tiếc, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu,- cô ta nói, rồi quay lưng đi với vẻ mặt kiêu ngạo.
Hiểu Viện thở phào nhẹ nhõm khi Tố Loan rời đi, nhưng những lời nói của cô ta vẫn còn văng vằng bên tai.
Cháu có ổn không?- Lâm Nhất hỏi, ánh mắt quan tâm.Cháu ổn,- Hiểu Viện đáp, dù trong lòng vẫn còn trăn trởCháu chỉ không muốn những chuyện như thế này làm ảnh hưởng đến chú.Lâm Nhất mỉm cười.
- Không sao đâu. Chúng ta hãy tận hưởng bữa tối này nhé.
Hai người tiếp tục bữa tối với những câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hiểu Viện vẫn không khỏi băn khoăn về những gì Tố Loan đã nói và mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Sau khi đưa Giang Hiểu Viện về nhà, Lâm Nhất cảm thấy trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.
Anh bước vào phòng, ánh đèn mờ ảo trong căn phòng như khiến cho những hồi ức về mẹ của Hiểu Viện trỗi dậy trong tâm trí anh.
Hình ảnh của một người phụ nữ dịu dàng, luôn nở nụ cười ấm áp, hiện ra rõ nét.
Mẹ của Hiểu Viện từng là một người phụ nữ mạnh mẽ và đầy sức sống, khiến cho bất kỳ ai cũng phải cảm mến.
Lâm Nhất nhớ lại những lần họ cùng nhau nấu ăn, những câu chuyện bà kể về cuộc sống, và cả những lúc bà khuyên nhủ anh phải luôn bảo vệ cháu gái của mình.
Tuy nhiên, sự thật về mối quan hệ giữa anh và mẹ của Hiểu Viện không đơn giản.
Anh đã từng cảm thấy trái tim mình bị lung lay trước tình cảm mà bà dành cho anh, nhưng vì tình bạn với cha của
Hiểu Viện, anh đã quyết định giữ khoảng cách.
Lâm Nhất cảm thấy nghẹn ngào khi nghĩ đến việc mẹ của Hiểu Viện đã không còn trên đời này.
Giữa những ký ức ấy, Lâm Nhất cảm nhận được một nỗi thôi thúc mãnh liệt.
Anh muốn bảo vệ Hiểu Viện, muốn trở thành một chỗ dựa vững chắc cho cô.
Không chỉ vì mối quan hệ chú cháu, mà còn vì tình cảm anh dành cho cô ngày càng lớn.
Có phải anh đang thích Hiểu Viện? Hay chỉ đơn giản là sự ấm áp mà cô mang lại gợi nhớ đến mẹ của cô?
Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu anh. Mỗi khi nhìn thấy Hiểu Viện, anh lại thấy những phần mềm mại của người phụ nữ mà anh đã từng yêu.
Cô có nụ cười ấy, ánh mắt ấy, những biểu cảm mà anh đã từng thấy nơi mẹ cô.
Khi Hiểu Viện bước vào cuộc sống của anh, sự hiện diện của cô dường như đã khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên bấy lâu.
Mặc dù biết rằng cô chính là con gái của người mà anh vẫn còn cảm mến, nhưng Lâm Nhất không thể chối bỏ những cảm xúc khác đang trỗi dậy trong lòng mình.
Mối quan hệ giữa họ đã trở nên phức tạp, và anh cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã ba đường.
Còn Giang Hiểu Viện, khi trở về, không ngừng suy nghĩ về những gì đã diễn ra giữa cô và Lâm Nhất.
Tình cảm giữa họ đang dần dần nảy nở, nhưng cũng đầy rẫy những trở ngại.
Cô không thể nào quên được những ánh mắt của Tố Loan, đầy thách thức, và cả những lời nói mà cô ấy đã dành cho cô.
Liệu có phải cô đã dành tình cảm cho người chú của mình, người mà cô luôn coi là một bức tường chăn bảo vệ?
Cô thầm nghĩ, nếu để Lâm Nhất biết cô chính là Cilyn, liệu điều đó có làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn hay không?
Những câu hỏi cứ đeo bám lấy tâm trí cô, khi cô ngả lưng trên giường, chờ đợi ánh sáng của ngày mai.
Bên ngoài, những đám mây trôi lững lờ, như những tâm tư và cảm xúc chưa được giải bày của họ.
Cả hai đều chưa biết rằng mối quan hệ của họ sẽ bị thử thách thêm nhiều nữa trong những ngày sắp tới.
Sáng hôm sau, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ, đánh thức Lâm Nhất khỏi những dòng suy nghĩ u ám của đêm qua.
Anh thức dậy, cố gắng xua đi những cảm xúc nặng nề, quyết tâm không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ với
Hiểu Viện.
Ngày hôm nay sẽ là một ngày mới, và anh sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Sau khi ăn sáng xong, anh vào văn phòng và bắt đầu công việc. Không lâu sau, Hiểu Viện xuất hiện, mang theo năng lượng tươi mới, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Nhìn thấy cô, trái tim Lâm Nhất lại chao đảo. Anh mỉm cười, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Cháu đến sớm thế,- anh nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của côVâng, cháu có một số ý tưởng cho bức tranh mới và muốn hỏi ý kiến của chú,- Hiểu Viện đáp, ánh mắt cô sáng lên khi nói về nghệ thuật.Lâm Nhất gật đầu, thật lòng muốn giúp cô.
Anh cảm thấy hạnh phúc khi thấy Hiểu Viện đam mê với nghệ thuật, điều đó giúp anh quên đi phần nào những mâu thuần trong lòng.
- Được, chúng ta có thể thảo luận về nó. Chú rất muốn nghe ý tưởng của cháu.
Hai người cùng nhau ngồi lại, thảo luận sôi nối về bức tranh mới của cô.
Hiểu Viện miêu tả những ý tưởng của mình một cách đầy hào hứng, trong khi Lâm Nhất lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra những ý kiến bổ sung.
Sự tương tác giữa họ như một dòng chảy mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy gần gũi hơn với cô.
Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Dù vậy, anh quyết định sẽ không để những cảm xúc này cản trở mối quan hệ của họ. Anh muốn hỗ trợ Hiểu Viện, muốn thấy cô tỏả sáng trong thế giới nghệ thuật.
Buổi chiều, sau khi đã hoàn thành công việc, Lâm Nhất mời Hiểu Viện đi dạo quanh thành phố, một cách để xua tan những căng thẳng
Họ đi qua những con phố nhộn nhịp, thưởng thức những món ăn vặt ngon lành và dừng lại tại một quán cà phê nhỏ bên lề đường.
Trong không khí nhộn nhịp, họ cười đùa, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ.
Khi trời tối dần, Lâm Nhất quyết định đưa Hiểu Viện về nhà.
Trên đường về, không khí giữa họ dường như đã được tháo bỏ mọi gánh nặng.
Hiểu Viện bắt đầu nói về những dự định tương lai, về cuộc thi nghệ thuật sắp tới mà cô tham gia. Lâm Nhất nghe, cảm thấy tự hào về sự quyết tâm của cô.
Khi về đến nhà, anh mở cửa cho Hiểu Viện và thấy cô đang cười tươi rói.
Cảm ơn chú đã dành thời gian hôm nay.Chau rat vui!Trái tim Lâm Nhất lại chùng xuống. Anh biết rằng cảm xúc của mình với Hiểu Viện đã trở nên phức tạp hơn, nhưng giờ đây anh không thể để nó làm rối tung mọi thứ.
Cháu lúc nào cũng đáng yêu, Hiểu Viện.Chú sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cháu,- anh nói, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết.Trong đêm tối, Lâm Nhất ngồi trong phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nghĩ về những gì đã xảy ra giữa hai người.
Có lẽ, một phần trong anh muốn đi tìm kiếm sự thật về tình cảm của mình, nhưng anh biết rằng thời gian sẽ cho anh câu trả lời. Còn hiện tại, anh sẽ ở bên cạnh Hiểu Viện, hỗ trợ cô trong từng bước đi của sự nghiệp nghệ thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.