Chương 31
Rachel
05/11/2024
Giang Hiểu Viện ngồi lặng yên bên cửa sổ phòng mình, đôi mắt nhìn ra ánh đèn lung linh của thành phố sau một thời gian cuộc thi đã kết thúc.
Cảm giác trống trải lặng lẽ kéo đến, như thể sau những ngày tháng dồn dập ôm lấy hoài bão, giờ đây cô lại rơi vào khoảng không trống vắng.
Những lời nói ẩn ý của Tố Loan hôm trước bất chợt ùa về, khiến cô không khỏi băn khoăn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Lâm Nhất nhắn tin, chỉ đơn giản là một dòng chữ:
- Chuẩn bị đi. Chú có món quà bất ngờ cho cháu.
Tối hôm ấy, anh dẫn cô đến một nhà hàng ấm cúng, không cầu kỳ hay xa hoa nhưng đủ để tạo cảm giác thân thuộc.
Cô hơi ngỡ ngàng khi nhận ra nơi này giống hệt quán mà bố mẹ cô từng yêu thích.
Ngồi xuống bàn, cô nhìn Lâm Nhất, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó sâu hơn từ người đàn ông trước mặt.
Chú biết dạo này cháu đã vất vả rồi,- anh cất lời, giọng trầm ấm.Cuộc thi cũng đã kết thúc.
- Đây là lúc cháu nên tự thưởng cho bản thân một chút, đừng quên chăm sóc mình.
Hiểu Viện bất giác nở nụ cười, nhưng trong lòng lại ngổn ngang.
Sự quan tâm dịu dàng của anh khiến cô thấy trái tim mình rung động, nhưng cùng lúc đó, lại có gì đó nghèn nghẹn trong cô, như thể có một sự thật còn chưa tỏ rõ.
Chỉ biết rằng, đêm ấy, giữa không gian ấm áp và tĩnh lặng, dường như giữa họ có một khoảng cách vô hình nào đó vừa được thu ngắn lại, để lại những xúc cảm không lời khó diễn tả.
Trở về nhà, Hiểu Viện ngồi trong phòng khách, gương mặt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những suy nghĩ không ngừng vây lấy cô, và dường như chúng ngày càng trở nên nặng nề
Cô quyết định không thể để mối băn khoăn này lấn át mình mãi, nhất là sau những điều cô vô tình nghe được về
Lâm Nhất và gia đình cô.
Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, cô tiến về phía phòng làm việc của anh.
Vừa bước vào, Hiểu Viện bắt gặp Lâm Nhất đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không nhận ra sự xuất hiện của cô. Cô nhẹ nhàng gọi:
- Chú Lâm...
Lâm Nhất giật mình ngẩng lên, vẻ bất ngờ lướt qua ánh mắt khi nhìn thấy Hiểu Viện.
- Có chuyện gì sao, Hiểu Viện?
Hiểu Viện do dự một lát, đôi mắt thoáng chút bối rối. Nhưng rồi cô hít một hơi sâu, quyết định đối diện với câu hỏi đã khiến cô thao thức.
Cháu muốn hỏi chú một chuyện...Tại sao chú lại quan tâm đến cháu nhiều như vậy?Là vì cháu giống mẹ, hay vì... một lý do nào khác?Lâm Nhất ngừng lại, sự im lặng giữa hai người khiến không gian như đông cứng.
Anh cúi đầu, vẻ mặt khó xử như đang cố gắng giấu đi một cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, anh khẽ đáp, giọng trầm trầm:
Hiểu Viện, cháu không cần biết tất cảĐôi khi, một số điều không cần phải nói ra vẫn tốt hơn.Nhưng sự mập mờ đó chỉ làm tăng thêm sự hoang mang và khó chịu trong lòng Hiểu Viện.
Hiểu Viện cắn môi, đôi mắt không giấu nổi thất vọng khi nhìn anh.
Cô đã chờ đợi một câu trả lời rõ ràng, nhưng lời nói vòng vo của Lâm Nhất chỉ khiến cảm giác bất an trong lòng cô thêm nặng nề.
- Cháu nghĩ chú là người duy nhất cháu có thể tin tưởng sau tất cả những chuyện đã xảy ra,- cô khẽ nói, giọng lạc
di.
- Nhưng bây giờ... cháu không biết liệu mình có hiểu đúng về chú không nữa.
Lâm Nhất im lặng, gương mặt lạnh lùng thường ngày dường như cũng không giấu nổi nét chua xót thoáng qua.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt phảng phất vẻ mềm mỏng mà anh hiếm khi bộc lộ.
Hiểu Viện, chú không muốn cháu cảm thấy như vậy,- anh chậm rãi nói.Chú chỉ muốn cháu an toàn và hạnh phúc, nhưng một số chuyện trong quá khứ... không phải lúc nào cũng nên nhắc lại.Hiểu Viện quay mặt đi, giấu ánh mắt ngấn nước, nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên nỗi thất vọng. Dường như giữa họ luôn có một khoảng cách mà cô không thể nào vượt qua.
Cháu hiểu rồi, có lẽ cháu không nên hỏi thêm nữa,- cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.Cháu sẽ tập trung vào cuộc sống của mình, không để những điều không rõ ràng làm ảnh hưởng nữa.Cô xoay người rời khỏi phòng, không nhận ra ánh mắt Lâm Nhất dõi theo cô với nỗi buồn sâu kín.
Anh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, trái tim nặng nề khi nhận ra rằng, dù có cố gắng bảo vệ cô thế nào đi nữa, khoảng cách giữa anh và cô vẫn chỉ càng lớn dần theo từng ngày.
Hiểu Viện bước ra khỏi phòng, cảm giác thất vọng đè nặng trong từng bước chân.
Những nghi ngờ về anh đã dần len lỏi từ lâu, nhưng hôm nay, khi sự hoài nghi dường như đã chạm đến đỉnh điểm, cô không còn có thể lẩn tránh cảm xúc của mình nữa.
Cô bước vào phòng riêng, đóng cửa lại, để mặc cho nỗi buồn chồng chất vỡ òa.
Mọi hành động, sự quan tâm của anh - tất cả dường như chỉ là sự chăm sóc từ một người bạn của gia đình, không hơn không kém.
Dù biết anh vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, nhưng cô không thể không tự hỏi: liệu đó là vì chính cô hay là vì ký ức của một ai đó khác?
Những dòng suy nghĩ rối bời khiến Hiểu Viện mệt mỏi. Cô biết bản thân không thể mãi đắm chìm trong những nỗi hoài nghi và thất vọng này, nhưng trái tim cô lại không dễ dàng buông bỏ.
Cô ngồi xuống, tự nhủ rằng sẽ không để những điều này ảnh hưởng đến mình. Nhưng thật sâu trong thâm tâm,
Hiểu Viện vẫn khát khao một lời giải thích từ anh - một sự rõ ràng để cô không còn phải đối diện với những cảm xúc phức tạp và đau đớn như thế này nữa.
Một buổi chiều mưa, không gian im ắng trong văn phòng của Lâm Nhất chỉ có tiếng rả rích ngoài cửa sổ.
Hiểu Viện bước vào, dự định sẽ nói chuyện với anh về một số việc nhỏ, nhưng anh lại vắng mặt.
Đập vào mắt cô là một tập hồ sơ dày cộm, bị lật mở ra trên bàn. Thường thì cô sẽ không tò mò, nhưng một trang giấy ghi lại tên bố mẹ cô cùng những dòng chữ bí ẩn lại làm cô không thể rời mắt.
Bàn tay run rấy, Hiểu Viện nhặt lên từng trang giấy. Từng con chữ như cào xé lòng cô, từng sự thật được phơi bày một cách tàn nhẫn.
Cô nhận ra những người đã gắn bó với gia đình cô đều là những người mà Lâm Nhất có mối liên hệ chặt chẽ, kế cả những mối quan hệ cô chưa từng biết đến.
Anh không chỉ là người bạn của gia đình mà còn là người nắm giữ những bí mật sâu kín nhất, bao gồm cả những điều về bố mẹ cô mà cô không hề hay biết.
Nhớ lại lời Tố Loan đã nói, "Chẳng lẽ cậu không biết anh ấy có những khía cạnh khác biệt sao?"
Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo sợ trong lòng dâng lên. Cô không thể tin rằng một người mà cô đã xem như chú lại có thế liên quan đến những bí mật u ám trong cuộc đời mình.
Cô muốn đi tìm Lâm Nhất để nói rõ mọi việc, nhưng khi cô bước ra khỏi văn phòng, trái tim đập mạnh và quyết tâm trong lòng dâng trào.
Khi cô về tới nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cô đông cứng. Lâm Nhất đứng ở giữa phòng khách, cầm trên tay một ly máu tươi, ánh mắt của anh sáng rực và lạnh lẽo như một con thú săn mồi.
Cô cảm nhận được không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo, bóng tối như bao trùm mọi góc cạnh.
Lâm Nhất đứng giữa không gian mờ ảo, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt anh tạo nên một hình ảnh mờ ảo và bí ẩn.
Cảm giác từ những hành động của anh khiến Giang Hiểu Viện không thể rời mắt khỏi anh.
Cảm giác trống trải lặng lẽ kéo đến, như thể sau những ngày tháng dồn dập ôm lấy hoài bão, giờ đây cô lại rơi vào khoảng không trống vắng.
Những lời nói ẩn ý của Tố Loan hôm trước bất chợt ùa về, khiến cô không khỏi băn khoăn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Lâm Nhất nhắn tin, chỉ đơn giản là một dòng chữ:
- Chuẩn bị đi. Chú có món quà bất ngờ cho cháu.
Tối hôm ấy, anh dẫn cô đến một nhà hàng ấm cúng, không cầu kỳ hay xa hoa nhưng đủ để tạo cảm giác thân thuộc.
Cô hơi ngỡ ngàng khi nhận ra nơi này giống hệt quán mà bố mẹ cô từng yêu thích.
Ngồi xuống bàn, cô nhìn Lâm Nhất, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó sâu hơn từ người đàn ông trước mặt.
Chú biết dạo này cháu đã vất vả rồi,- anh cất lời, giọng trầm ấm.Cuộc thi cũng đã kết thúc.
- Đây là lúc cháu nên tự thưởng cho bản thân một chút, đừng quên chăm sóc mình.
Hiểu Viện bất giác nở nụ cười, nhưng trong lòng lại ngổn ngang.
Sự quan tâm dịu dàng của anh khiến cô thấy trái tim mình rung động, nhưng cùng lúc đó, lại có gì đó nghèn nghẹn trong cô, như thể có một sự thật còn chưa tỏ rõ.
Chỉ biết rằng, đêm ấy, giữa không gian ấm áp và tĩnh lặng, dường như giữa họ có một khoảng cách vô hình nào đó vừa được thu ngắn lại, để lại những xúc cảm không lời khó diễn tả.
Trở về nhà, Hiểu Viện ngồi trong phòng khách, gương mặt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những suy nghĩ không ngừng vây lấy cô, và dường như chúng ngày càng trở nên nặng nề
Cô quyết định không thể để mối băn khoăn này lấn át mình mãi, nhất là sau những điều cô vô tình nghe được về
Lâm Nhất và gia đình cô.
Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, cô tiến về phía phòng làm việc của anh.
Vừa bước vào, Hiểu Viện bắt gặp Lâm Nhất đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không nhận ra sự xuất hiện của cô. Cô nhẹ nhàng gọi:
- Chú Lâm...
Lâm Nhất giật mình ngẩng lên, vẻ bất ngờ lướt qua ánh mắt khi nhìn thấy Hiểu Viện.
- Có chuyện gì sao, Hiểu Viện?
Hiểu Viện do dự một lát, đôi mắt thoáng chút bối rối. Nhưng rồi cô hít một hơi sâu, quyết định đối diện với câu hỏi đã khiến cô thao thức.
Cháu muốn hỏi chú một chuyện...Tại sao chú lại quan tâm đến cháu nhiều như vậy?Là vì cháu giống mẹ, hay vì... một lý do nào khác?Lâm Nhất ngừng lại, sự im lặng giữa hai người khiến không gian như đông cứng.
Anh cúi đầu, vẻ mặt khó xử như đang cố gắng giấu đi một cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, anh khẽ đáp, giọng trầm trầm:
Hiểu Viện, cháu không cần biết tất cảĐôi khi, một số điều không cần phải nói ra vẫn tốt hơn.Nhưng sự mập mờ đó chỉ làm tăng thêm sự hoang mang và khó chịu trong lòng Hiểu Viện.
Hiểu Viện cắn môi, đôi mắt không giấu nổi thất vọng khi nhìn anh.
Cô đã chờ đợi một câu trả lời rõ ràng, nhưng lời nói vòng vo của Lâm Nhất chỉ khiến cảm giác bất an trong lòng cô thêm nặng nề.
- Cháu nghĩ chú là người duy nhất cháu có thể tin tưởng sau tất cả những chuyện đã xảy ra,- cô khẽ nói, giọng lạc
di.
- Nhưng bây giờ... cháu không biết liệu mình có hiểu đúng về chú không nữa.
Lâm Nhất im lặng, gương mặt lạnh lùng thường ngày dường như cũng không giấu nổi nét chua xót thoáng qua.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt phảng phất vẻ mềm mỏng mà anh hiếm khi bộc lộ.
Hiểu Viện, chú không muốn cháu cảm thấy như vậy,- anh chậm rãi nói.Chú chỉ muốn cháu an toàn và hạnh phúc, nhưng một số chuyện trong quá khứ... không phải lúc nào cũng nên nhắc lại.Hiểu Viện quay mặt đi, giấu ánh mắt ngấn nước, nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên nỗi thất vọng. Dường như giữa họ luôn có một khoảng cách mà cô không thể nào vượt qua.
Cháu hiểu rồi, có lẽ cháu không nên hỏi thêm nữa,- cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.Cháu sẽ tập trung vào cuộc sống của mình, không để những điều không rõ ràng làm ảnh hưởng nữa.Cô xoay người rời khỏi phòng, không nhận ra ánh mắt Lâm Nhất dõi theo cô với nỗi buồn sâu kín.
Anh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, trái tim nặng nề khi nhận ra rằng, dù có cố gắng bảo vệ cô thế nào đi nữa, khoảng cách giữa anh và cô vẫn chỉ càng lớn dần theo từng ngày.
Hiểu Viện bước ra khỏi phòng, cảm giác thất vọng đè nặng trong từng bước chân.
Những nghi ngờ về anh đã dần len lỏi từ lâu, nhưng hôm nay, khi sự hoài nghi dường như đã chạm đến đỉnh điểm, cô không còn có thể lẩn tránh cảm xúc của mình nữa.
Cô bước vào phòng riêng, đóng cửa lại, để mặc cho nỗi buồn chồng chất vỡ òa.
Mọi hành động, sự quan tâm của anh - tất cả dường như chỉ là sự chăm sóc từ một người bạn của gia đình, không hơn không kém.
Dù biết anh vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, nhưng cô không thể không tự hỏi: liệu đó là vì chính cô hay là vì ký ức của một ai đó khác?
Những dòng suy nghĩ rối bời khiến Hiểu Viện mệt mỏi. Cô biết bản thân không thể mãi đắm chìm trong những nỗi hoài nghi và thất vọng này, nhưng trái tim cô lại không dễ dàng buông bỏ.
Cô ngồi xuống, tự nhủ rằng sẽ không để những điều này ảnh hưởng đến mình. Nhưng thật sâu trong thâm tâm,
Hiểu Viện vẫn khát khao một lời giải thích từ anh - một sự rõ ràng để cô không còn phải đối diện với những cảm xúc phức tạp và đau đớn như thế này nữa.
Một buổi chiều mưa, không gian im ắng trong văn phòng của Lâm Nhất chỉ có tiếng rả rích ngoài cửa sổ.
Hiểu Viện bước vào, dự định sẽ nói chuyện với anh về một số việc nhỏ, nhưng anh lại vắng mặt.
Đập vào mắt cô là một tập hồ sơ dày cộm, bị lật mở ra trên bàn. Thường thì cô sẽ không tò mò, nhưng một trang giấy ghi lại tên bố mẹ cô cùng những dòng chữ bí ẩn lại làm cô không thể rời mắt.
Bàn tay run rấy, Hiểu Viện nhặt lên từng trang giấy. Từng con chữ như cào xé lòng cô, từng sự thật được phơi bày một cách tàn nhẫn.
Cô nhận ra những người đã gắn bó với gia đình cô đều là những người mà Lâm Nhất có mối liên hệ chặt chẽ, kế cả những mối quan hệ cô chưa từng biết đến.
Anh không chỉ là người bạn của gia đình mà còn là người nắm giữ những bí mật sâu kín nhất, bao gồm cả những điều về bố mẹ cô mà cô không hề hay biết.
Nhớ lại lời Tố Loan đã nói, "Chẳng lẽ cậu không biết anh ấy có những khía cạnh khác biệt sao?"
Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo sợ trong lòng dâng lên. Cô không thể tin rằng một người mà cô đã xem như chú lại có thế liên quan đến những bí mật u ám trong cuộc đời mình.
Cô muốn đi tìm Lâm Nhất để nói rõ mọi việc, nhưng khi cô bước ra khỏi văn phòng, trái tim đập mạnh và quyết tâm trong lòng dâng trào.
Khi cô về tới nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cô đông cứng. Lâm Nhất đứng ở giữa phòng khách, cầm trên tay một ly máu tươi, ánh mắt của anh sáng rực và lạnh lẽo như một con thú săn mồi.
Cô cảm nhận được không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo, bóng tối như bao trùm mọi góc cạnh.
Lâm Nhất đứng giữa không gian mờ ảo, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt anh tạo nên một hình ảnh mờ ảo và bí ẩn.
Cảm giác từ những hành động của anh khiến Giang Hiểu Viện không thể rời mắt khỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.