Chương 34
Rachel
05/11/2024
Lâm Nhất bước vào không gian rực rỡ của cuộc triển lãm, những tác phẩm nghệ thuật đầy ma mị và cảm xúc xung quanh khiến lòng anh dâng trào.
Ánh sáng lung linh chiếu lên những bức tranh, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Anh không thể ngừng cảm thấy hồi hộp, như thể mọi thứ trong không khí đều đang dẫn dắt anh đến gần hơn với Hiểu Viện.
Trong khi đó, Giang Hiểu Viện đứng giữa đám đông, cảm xúc đan xen khi chuẩn bị công khai danh tính của mình trước mọi người.
Cô cảm nhận được ánh mắt chờ đợi từ những người yêu thích nghệ thuật và những người bạn, trong đó có Hạo, người luôn động viên và hỗ trợ cô.
Giang Hiểu Viện đứng giữa sảnh triển lãm, nơi những ánh đèn rực rỡ lấp lánh chiếu sáng các tác phẩm nghệ thuật đầy ma mị mà cô đã dồn tâm huyết tạo ra trong suốt thời gian qua.
Không khí tràn ngập sự hồi hộp và mong đợi; những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía cô, nhưng trong lòng cô lại nặng trĩu một nỗi lo âu.
Hôm nay là ngày cô quyết định công bố danh tính thật của mình - Cilyn, nhưng cái tên ấy như một con dao sắc bén đâm vào quá khứ mà cô không thể quên.
Khi cô đứng trên sân khấu, tim đập rộn ràng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của đám đông như một sức nặng đè lên vai mình.
- Tôi là Cilyn,- giọng nói của cô vang lên, mặc dù cảm giác trống rỗng như thế cô đang nói với chính mình.
- Những tác phẩm này đều được sáng tác dưới cái tên ấy.- Mọi người bắt đầu vỗ tay, nhưng âm thanh đó lại trở nên xa vời, như vọng lại từ một giấc mơ mờ nhạt.
Đột nhiên, giữa đám đông, ánh mắt cô chạm phải một người đàn ông - Lâm Nhất. Đôi mắt sáng rực của anh như ngọn lửa thiêu đốt mọi cảm xúc trong cô, khiến cô cảm thấy như bị siết chặt trong một cái vòng vô hình.
Ký ức ùa về, tràn ngập tâm trí cô: hình ảnh anh trong những ngày tháng đầy kỷ niệm, giọng nói ấm áp và dịu dàng của anh. Nhưng giờ đây, tất cả như một vết thương chưa lành, đau đớn hơn bao giờ hết.
Cô hoảng loạn, trái tim đập thình thịch như một cơn bão đang dâng lên. “Không, không thể như thế này!” Cô thầm thì trong lòng, sự hoang mang tăng lên khi cô thấy anh tiến lại gần hơn.
Bầu không khí xung quanh như ngưng đọng, mọi thứ trở nên mờ ảo trong đôi mắt cô.
- Hiểu Viện!- Giọng nói của Lâm Nhất vang lên, mạnh mẽ và đầy quyền lực, như thế xuyên thấu mọi tiếng ồn xung quanh.
- Cháu không thể rời khỏi chú được nữa!
Cô cảm thấy choáng váng. Lời anh như một lời nguyền, siết chặt tâm trí cô. Những gì cô đã cố gắng quên, giờ lại bùng lên như lửa cháy rừng.
Cô không thể đứng đây thêm nữa, không thể để ánh mắt của Lâm Nhất chiếm lấy tâm trí cô.
- Xin lỗi mọi người, nhưng tôi phải đi,- cô nói vội vàng, giọng lạc đi và gần như không thể kiểm soát được.
Cô không chờ đợi phản ứng từ khán giả hay bất kỳ ai khác, mà quay người lại và chạy ra khỏi không gian triển lãm.
Không thể đứng vững trước ánh mắt ấy, cô quay lưng chạy trốn khỏi sân khấu, lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
Những tràng pháo tay dần lắng xuống phía sau, nhưng cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình đập rộn ràng.
Cô lao ra khỏi sảnh triển lãm, chạy xuyên qua đám đông đang vây quanh, trong lòng như có một cơn bão cuốn đi mọi suy nghĩ.
Chỉ cần một giây chần chừ, cô biết sẽ không thể quay lại được nữa.
- Cô ấy là Cilyn, cô ấy là Cilyn...- tiếng nói trong đầu cô vang lên như một lời nguyền, nhưng cái tên ấy không thể mang lại cho cô sự bình yên mà cô tìm kiếm.
Ra đến ngoài trời, gió lạnh thổi vào mặt cô, nhưng không thể làm dịu đi nỗi sợ hãi đang bao trùm.
Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi những ánh mắt, thoát khỏi những ký ức. Nhưng khi cô nhìn lại, Lâm Nhất đã ở đó, trong tầm mắt, như một bóng ma không thể trốn tránh.
Trái tim cô nặng trĩu, và trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như thời gian ngừng lại.
Những hình ảnh, những kỷ niệm với anh, tất cả hiện lên trong tâm trí cô như một bộ phim quay chậm. Không muốn để cho bản thân chần chừ, cô lập tức quay lưng lại và bắt đầu chạy.
- Hiểu Viện!- Anh gọi, nhưng âm thanh đó như bị nuốt chửng bởi những âm thanh ồn ào của thành phố. Cô không dám quay lại, chỉ muốn rời xa anh, rời xa mọi thứ.
Trong khi chạy, lòng cô tràn ngập nỗi lo sợ: “Liệu anh có tìm thấy mình không? Liệu anh có biết mình đang ở đâu?”
Cô lao ra khỏi nơi diễn ra triển lãm, chạy vào một con hẻm nhỏ. Hơi thở dồn dập, lòng cô cảm thấy như bị xé ra từng mảnh.
Không muốn để ký ức về Lâm Nhất xâm chiếm cuộc sống của mình thêm nữa, nhưng trong lòng cô, một phần vẫn luôn nhớ về anh.
Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ mong sao có thể tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.
Nhưng khi quay đầu lại, cô thấy Lâm Nhất đang đứng ở cửa hẻm, ánh mắt đầy quyết tâm và kiên định. Cô biết anh sẽ không từ bỏ, và lòng cô lại một lần nữa dậy sóng.
- Đừng đến gần!- Cô hét lên, cảm giác hoảng loạn bao trùm. -Tôi không muốn gặp chú!
Lâm Nhất đứng đó, nhưng không hề có ý định từ bỏ.
- Cháu không thể trốn chạy mãi được.
- Chú sẽ không để cháu đi đâu cả.
Cô cảm thấy sự kiên quyết trong giọng nói của anh. Trong khoảnh khắc ấy, giữa sự hỗn loạn của cảm xúc, cô biết rằng mối quan hệ của họ đã trở thành một vòng luẩn quẩn mà không thể thoát ra được.
Giang Hiểu Viện không quay lại, đôi chân cô tự động chạy về phía nhà mình, như thể điều đó là một bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức.
Cô chạy qua những con phố quen thuộc, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Những suy nghĩ hỗn độn xâm chiếm tâm trí cô.
Cô không thể để Lâm Nhất biết rõ về những gì cô đã suy nghĩ, về những gì mà cô muốn trốn chạy.
Khi về đến nhà, cô mở cửa và nhanh chóng đóng sập lại sau lưng, khóa chặt cánh cửa như thể muốn tạo ra một bức tường bảo vệ mình khỏi những ký ức và nỗi đau.
Cô tựa lưng vào cửa, cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Nhưng trong sâu thẳm, cô biết mình không thể chạy trốn mãi. Cảm giác sợ hãi lẫn hoang mang bao trùm lấy cô, như thể có ai đó đang theo dõi từng động thái của mình. Đó chính là Lâm Nhất.
Bên ngoài, Lâm Nhất đứng lặng lẽ ở góc phố, âm thầm quan sát cô qua cửa sổ. Anh thấy Hiểu Viện khóa cửa, nhịp tim của anh càng lúc càng nhanh.
Từng khoảnh khắc, từng cử chỉ của cô đều như mũi tên đâm thẳng vào trái tim anh. Anh không muốn vào nhà, không muốn làm cô sợ hãi thêm nữa, nhưng sự lo lắng không ngừng dâng cao.
- Hiểu Viện...- Anh thì thầm, không biết liệu cô có nghe thấy anh không. Ánh mắt anh như muốn xuyên thấu qua cánh cửa, tìm kiếm chút ánh sáng từ người con gái đã mang lại cho anh niềm hy vọng và nỗi đau.
Đêm bắt đầu buông xuống, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Hiểu Viện và tiếng gió vù vù bên ngoài.
Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi tay ôm lấy đầu gối, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô. Cô nhớ về những khoảnh khắc đẹp đẽ bên Lâm Nhất, những kỷ niệm mà cô đã cố gắng quên đi.
Cô thở dài, không biết mình nên làm gì tiếp theo. Thời gian trôi qua, cô không thể đoán được Lâm Nhất sẽ ở lại bao lâu, nhưng một phần trong cô biết rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Giờ đây, trong bóng tối của căn phòng, Hiểu Viện chỉ còn lại nỗi sợ hãi và những câu hỏi không lời đáp. Cô tự hỏi liệu có phải quyết định rời bỏ anh là đúng đắn hay không, và liệu Lâm Nhất có thật sự hiểu được nỗi lòng của cô.
Sáng hôm sau, Giang Hiểu Viện thức dậy với tâm trạng mệt mỏi. Cô không ngủ được nhiều vì những ý nghĩ xoay quanh Lâm Nhất và quyết định rời bỏ anh.
Tuy nhiên, sự cần thiết phải tiến về phía trước và làm lại cuộc đời đã giúp cô lấy lại chút bình tĩnh.
Khi đến studio, cô bước vào trong không khí tĩnh lặng. Ánh sáng mềm mại từ những cửa sổ lớn chiếu rọi xuống từng góc phòng, tạo ra không gian yên bình.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi sơn và các chất liệu nghệ thuật quen thuộc. Hiểu Viện đã tự nhủ rằng đây là nơi an toàn của cô, nơi mà cô có thể sống với đam mê mà không phải lo lắng về bất kỳ điều gì khác.
Cô cẩn thận quan sát xung quanh, một thói quen đã trở thành bản năng sau những ngày tháng căng thẳng.
Tuy nhiên, trong studio nhỏ của mình, cô không cảm nhận được sự hiện diện của Lâm Nhất hay bất kỳ ai khác.
Thậm chí, một phần trong cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mình có thể tập trung hoàn toàn vào công việc mà không bị phân tâm.
Hiểu Viện bắt đầu chuẩn bị cho các bức tranh mới, từng nét vẽ thổi hồn vào những tác phẩm của cô.
Mỗi động tác, mỗi màu sắc đều chứa đựng cảm xúc, nỗi niềm mà cô chưa thể bày tỏ thành lời.
Cô đã quyết định rằng những bức tranh này sẽ mang những tâm tư của mình, ẩn chứa những điều cô không thể nói ra.
Trong lúc đang chăm chú vẽ, cô thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, nhưng chỉ thấy những người đi đường vội vã.
Giây phút yên tĩnh này giúp cô tạm quên đi nỗi lo lắng về Lâm Nhất, những ký ức đau thương và sự trốn chạy của chính mình.
Mọi thứ dường như suôn sẻ cho đến khi cô nhận ra một bức tranh của mình sắp hoàn thiện.
Cảm giác tự tin dần trở lại, cô quyết định sẽ tổ chức một triển lãm nhỏ để giới thiệu tác phẩm của mình.
Đây sẽ là cơ hội để cô vừa thể hiện bản thân vừa khẳng định rằng, dù có xa rời Lâm Nhất, cô vẫn có thể sống một cuộc sống mới, một cuộc sống của riêng mình.
Cô cắm cúi làm việc, không hay biết rằng ở bên ngoài, một bóng hình quen thuộc vẫn đang âm thầm theo dõi từng động thái của cô từ xa.
Cô cắm cúi với những nét vẽ mà không hay biết trời đã dần tối, cánh cửa studio đột ngột mở ra, làm cô giật mình. Khi quay lại, cô thấy Hạo đứng ở đó, nở một nụ cười tươi rói.
- Chào cô, Cilyn! Hôm nay em đang bận rộn với tác phẩm mới à?- Hạo hỏi, bước vào với vẻ hào hứng.
- Chào Hạo! Đúng vậy, em đang làm một số bức tranh mới,- Hiểu Viện đáp, gượng gạo nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười.
- Nhìn có vẻ thú vị đấy. Anh thấy những tác phẩm của em ngày càng tuyệt vời hơn!- Hạo nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cô không biết mình có nên cảm thấy vui hay lo lắng với sự quan tâm của Hạo.
Dù đã quen nhau được một thời gian, nhưng tâm trí cô vẫn thường quay về những kỷ niệm với Lâm Nhất.
Hạo thấy Hiểu Viện có vẻ hơi mất tập trung nên đề nghị:
- Em có muốn đi ăn tối không?
- Anh biết một quán ăn ngon, có thể giúp em thư giãn một chút.
Hiểu Viện do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
- Được, em rất cần một chút không khí khác.
Cô biết rằng việc ra ngoài với Hạo có thể giúp mình thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề trong đầu.
Khi hai người rời khỏi studio, Hạo bắt đầu nói về những món ăn mà anh muốn giới thiệu cho cô.
Họ cười nói, dần dần khoảng cách giữa họ như được thu hẹp. Hạo cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái, không để Hiểu Viện cảm thấy áp lực hay lo lắng về chuyện gì khác.
Sau khi đến quán, không khí bên trong ấm áp và thân thiện. Họ gọi những món ăn yêu thích và bắt đầu trò chuyện. Hiểu Viện cảm thấy thoải mái hơn khi thấy Hạo dễ gần và chân thành.
- Hôm nay em vẽ gì?- Hạo hỏi, ánh mắt sáng lên đầy sự quan tâm.
- Chủ đề chính là sự cô đơn và tìm kiếm bản thân,- Hiểu Viện trả lời, ánh mắt cô có chút mơ hồ.
- Có lẽ do gần đây em cảm thấy... bị lạc lối.
Hạo gật đầu, hiểu rõ tâm trạng của cô.
- Đôi khi, việc tìm kiếm bản thân không dễ dàng. Nhưng anh tin rằng em sẽ tìm ra con đường của mình.
Hiểu Viện mỉm cười, cảm kích trước sự động viên của Hạo. Mặc dù cô không có tình cảm đặc biệt với anh, nhưng sự quan tâm chân thành này khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Sau bữa tối, khi họ ra về, Hiểu Viện cảm thấy tâm trạng của mình đã được cải thiện phần nào.
Nhưng bên trong, cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Lâm Nhất và những gì đã xảy ra. Một phần trong cô vẫn lo sợ rằng quá khứ sẽ tìm đến và làm hỏng mọi thứ mà cô đang cố gắng xây dựng.
Ánh sáng lung linh chiếu lên những bức tranh, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Anh không thể ngừng cảm thấy hồi hộp, như thể mọi thứ trong không khí đều đang dẫn dắt anh đến gần hơn với Hiểu Viện.
Trong khi đó, Giang Hiểu Viện đứng giữa đám đông, cảm xúc đan xen khi chuẩn bị công khai danh tính của mình trước mọi người.
Cô cảm nhận được ánh mắt chờ đợi từ những người yêu thích nghệ thuật và những người bạn, trong đó có Hạo, người luôn động viên và hỗ trợ cô.
Giang Hiểu Viện đứng giữa sảnh triển lãm, nơi những ánh đèn rực rỡ lấp lánh chiếu sáng các tác phẩm nghệ thuật đầy ma mị mà cô đã dồn tâm huyết tạo ra trong suốt thời gian qua.
Không khí tràn ngập sự hồi hộp và mong đợi; những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía cô, nhưng trong lòng cô lại nặng trĩu một nỗi lo âu.
Hôm nay là ngày cô quyết định công bố danh tính thật của mình - Cilyn, nhưng cái tên ấy như một con dao sắc bén đâm vào quá khứ mà cô không thể quên.
Khi cô đứng trên sân khấu, tim đập rộn ràng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của đám đông như một sức nặng đè lên vai mình.
- Tôi là Cilyn,- giọng nói của cô vang lên, mặc dù cảm giác trống rỗng như thế cô đang nói với chính mình.
- Những tác phẩm này đều được sáng tác dưới cái tên ấy.- Mọi người bắt đầu vỗ tay, nhưng âm thanh đó lại trở nên xa vời, như vọng lại từ một giấc mơ mờ nhạt.
Đột nhiên, giữa đám đông, ánh mắt cô chạm phải một người đàn ông - Lâm Nhất. Đôi mắt sáng rực của anh như ngọn lửa thiêu đốt mọi cảm xúc trong cô, khiến cô cảm thấy như bị siết chặt trong một cái vòng vô hình.
Ký ức ùa về, tràn ngập tâm trí cô: hình ảnh anh trong những ngày tháng đầy kỷ niệm, giọng nói ấm áp và dịu dàng của anh. Nhưng giờ đây, tất cả như một vết thương chưa lành, đau đớn hơn bao giờ hết.
Cô hoảng loạn, trái tim đập thình thịch như một cơn bão đang dâng lên. “Không, không thể như thế này!” Cô thầm thì trong lòng, sự hoang mang tăng lên khi cô thấy anh tiến lại gần hơn.
Bầu không khí xung quanh như ngưng đọng, mọi thứ trở nên mờ ảo trong đôi mắt cô.
- Hiểu Viện!- Giọng nói của Lâm Nhất vang lên, mạnh mẽ và đầy quyền lực, như thế xuyên thấu mọi tiếng ồn xung quanh.
- Cháu không thể rời khỏi chú được nữa!
Cô cảm thấy choáng váng. Lời anh như một lời nguyền, siết chặt tâm trí cô. Những gì cô đã cố gắng quên, giờ lại bùng lên như lửa cháy rừng.
Cô không thể đứng đây thêm nữa, không thể để ánh mắt của Lâm Nhất chiếm lấy tâm trí cô.
- Xin lỗi mọi người, nhưng tôi phải đi,- cô nói vội vàng, giọng lạc đi và gần như không thể kiểm soát được.
Cô không chờ đợi phản ứng từ khán giả hay bất kỳ ai khác, mà quay người lại và chạy ra khỏi không gian triển lãm.
Không thể đứng vững trước ánh mắt ấy, cô quay lưng chạy trốn khỏi sân khấu, lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
Những tràng pháo tay dần lắng xuống phía sau, nhưng cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình đập rộn ràng.
Cô lao ra khỏi sảnh triển lãm, chạy xuyên qua đám đông đang vây quanh, trong lòng như có một cơn bão cuốn đi mọi suy nghĩ.
Chỉ cần một giây chần chừ, cô biết sẽ không thể quay lại được nữa.
- Cô ấy là Cilyn, cô ấy là Cilyn...- tiếng nói trong đầu cô vang lên như một lời nguyền, nhưng cái tên ấy không thể mang lại cho cô sự bình yên mà cô tìm kiếm.
Ra đến ngoài trời, gió lạnh thổi vào mặt cô, nhưng không thể làm dịu đi nỗi sợ hãi đang bao trùm.
Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi những ánh mắt, thoát khỏi những ký ức. Nhưng khi cô nhìn lại, Lâm Nhất đã ở đó, trong tầm mắt, như một bóng ma không thể trốn tránh.
Trái tim cô nặng trĩu, và trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như thời gian ngừng lại.
Những hình ảnh, những kỷ niệm với anh, tất cả hiện lên trong tâm trí cô như một bộ phim quay chậm. Không muốn để cho bản thân chần chừ, cô lập tức quay lưng lại và bắt đầu chạy.
- Hiểu Viện!- Anh gọi, nhưng âm thanh đó như bị nuốt chửng bởi những âm thanh ồn ào của thành phố. Cô không dám quay lại, chỉ muốn rời xa anh, rời xa mọi thứ.
Trong khi chạy, lòng cô tràn ngập nỗi lo sợ: “Liệu anh có tìm thấy mình không? Liệu anh có biết mình đang ở đâu?”
Cô lao ra khỏi nơi diễn ra triển lãm, chạy vào một con hẻm nhỏ. Hơi thở dồn dập, lòng cô cảm thấy như bị xé ra từng mảnh.
Không muốn để ký ức về Lâm Nhất xâm chiếm cuộc sống của mình thêm nữa, nhưng trong lòng cô, một phần vẫn luôn nhớ về anh.
Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ mong sao có thể tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.
Nhưng khi quay đầu lại, cô thấy Lâm Nhất đang đứng ở cửa hẻm, ánh mắt đầy quyết tâm và kiên định. Cô biết anh sẽ không từ bỏ, và lòng cô lại một lần nữa dậy sóng.
- Đừng đến gần!- Cô hét lên, cảm giác hoảng loạn bao trùm. -Tôi không muốn gặp chú!
Lâm Nhất đứng đó, nhưng không hề có ý định từ bỏ.
- Cháu không thể trốn chạy mãi được.
- Chú sẽ không để cháu đi đâu cả.
Cô cảm thấy sự kiên quyết trong giọng nói của anh. Trong khoảnh khắc ấy, giữa sự hỗn loạn của cảm xúc, cô biết rằng mối quan hệ của họ đã trở thành một vòng luẩn quẩn mà không thể thoát ra được.
Giang Hiểu Viện không quay lại, đôi chân cô tự động chạy về phía nhà mình, như thể điều đó là một bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức.
Cô chạy qua những con phố quen thuộc, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Những suy nghĩ hỗn độn xâm chiếm tâm trí cô.
Cô không thể để Lâm Nhất biết rõ về những gì cô đã suy nghĩ, về những gì mà cô muốn trốn chạy.
Khi về đến nhà, cô mở cửa và nhanh chóng đóng sập lại sau lưng, khóa chặt cánh cửa như thể muốn tạo ra một bức tường bảo vệ mình khỏi những ký ức và nỗi đau.
Cô tựa lưng vào cửa, cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Nhưng trong sâu thẳm, cô biết mình không thể chạy trốn mãi. Cảm giác sợ hãi lẫn hoang mang bao trùm lấy cô, như thể có ai đó đang theo dõi từng động thái của mình. Đó chính là Lâm Nhất.
Bên ngoài, Lâm Nhất đứng lặng lẽ ở góc phố, âm thầm quan sát cô qua cửa sổ. Anh thấy Hiểu Viện khóa cửa, nhịp tim của anh càng lúc càng nhanh.
Từng khoảnh khắc, từng cử chỉ của cô đều như mũi tên đâm thẳng vào trái tim anh. Anh không muốn vào nhà, không muốn làm cô sợ hãi thêm nữa, nhưng sự lo lắng không ngừng dâng cao.
- Hiểu Viện...- Anh thì thầm, không biết liệu cô có nghe thấy anh không. Ánh mắt anh như muốn xuyên thấu qua cánh cửa, tìm kiếm chút ánh sáng từ người con gái đã mang lại cho anh niềm hy vọng và nỗi đau.
Đêm bắt đầu buông xuống, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Hiểu Viện và tiếng gió vù vù bên ngoài.
Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi tay ôm lấy đầu gối, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô. Cô nhớ về những khoảnh khắc đẹp đẽ bên Lâm Nhất, những kỷ niệm mà cô đã cố gắng quên đi.
Cô thở dài, không biết mình nên làm gì tiếp theo. Thời gian trôi qua, cô không thể đoán được Lâm Nhất sẽ ở lại bao lâu, nhưng một phần trong cô biết rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Giờ đây, trong bóng tối của căn phòng, Hiểu Viện chỉ còn lại nỗi sợ hãi và những câu hỏi không lời đáp. Cô tự hỏi liệu có phải quyết định rời bỏ anh là đúng đắn hay không, và liệu Lâm Nhất có thật sự hiểu được nỗi lòng của cô.
Sáng hôm sau, Giang Hiểu Viện thức dậy với tâm trạng mệt mỏi. Cô không ngủ được nhiều vì những ý nghĩ xoay quanh Lâm Nhất và quyết định rời bỏ anh.
Tuy nhiên, sự cần thiết phải tiến về phía trước và làm lại cuộc đời đã giúp cô lấy lại chút bình tĩnh.
Khi đến studio, cô bước vào trong không khí tĩnh lặng. Ánh sáng mềm mại từ những cửa sổ lớn chiếu rọi xuống từng góc phòng, tạo ra không gian yên bình.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi sơn và các chất liệu nghệ thuật quen thuộc. Hiểu Viện đã tự nhủ rằng đây là nơi an toàn của cô, nơi mà cô có thể sống với đam mê mà không phải lo lắng về bất kỳ điều gì khác.
Cô cẩn thận quan sát xung quanh, một thói quen đã trở thành bản năng sau những ngày tháng căng thẳng.
Tuy nhiên, trong studio nhỏ của mình, cô không cảm nhận được sự hiện diện của Lâm Nhất hay bất kỳ ai khác.
Thậm chí, một phần trong cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mình có thể tập trung hoàn toàn vào công việc mà không bị phân tâm.
Hiểu Viện bắt đầu chuẩn bị cho các bức tranh mới, từng nét vẽ thổi hồn vào những tác phẩm của cô.
Mỗi động tác, mỗi màu sắc đều chứa đựng cảm xúc, nỗi niềm mà cô chưa thể bày tỏ thành lời.
Cô đã quyết định rằng những bức tranh này sẽ mang những tâm tư của mình, ẩn chứa những điều cô không thể nói ra.
Trong lúc đang chăm chú vẽ, cô thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, nhưng chỉ thấy những người đi đường vội vã.
Giây phút yên tĩnh này giúp cô tạm quên đi nỗi lo lắng về Lâm Nhất, những ký ức đau thương và sự trốn chạy của chính mình.
Mọi thứ dường như suôn sẻ cho đến khi cô nhận ra một bức tranh của mình sắp hoàn thiện.
Cảm giác tự tin dần trở lại, cô quyết định sẽ tổ chức một triển lãm nhỏ để giới thiệu tác phẩm của mình.
Đây sẽ là cơ hội để cô vừa thể hiện bản thân vừa khẳng định rằng, dù có xa rời Lâm Nhất, cô vẫn có thể sống một cuộc sống mới, một cuộc sống của riêng mình.
Cô cắm cúi làm việc, không hay biết rằng ở bên ngoài, một bóng hình quen thuộc vẫn đang âm thầm theo dõi từng động thái của cô từ xa.
Cô cắm cúi với những nét vẽ mà không hay biết trời đã dần tối, cánh cửa studio đột ngột mở ra, làm cô giật mình. Khi quay lại, cô thấy Hạo đứng ở đó, nở một nụ cười tươi rói.
- Chào cô, Cilyn! Hôm nay em đang bận rộn với tác phẩm mới à?- Hạo hỏi, bước vào với vẻ hào hứng.
- Chào Hạo! Đúng vậy, em đang làm một số bức tranh mới,- Hiểu Viện đáp, gượng gạo nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười.
- Nhìn có vẻ thú vị đấy. Anh thấy những tác phẩm của em ngày càng tuyệt vời hơn!- Hạo nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cô không biết mình có nên cảm thấy vui hay lo lắng với sự quan tâm của Hạo.
Dù đã quen nhau được một thời gian, nhưng tâm trí cô vẫn thường quay về những kỷ niệm với Lâm Nhất.
Hạo thấy Hiểu Viện có vẻ hơi mất tập trung nên đề nghị:
- Em có muốn đi ăn tối không?
- Anh biết một quán ăn ngon, có thể giúp em thư giãn một chút.
Hiểu Viện do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
- Được, em rất cần một chút không khí khác.
Cô biết rằng việc ra ngoài với Hạo có thể giúp mình thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề trong đầu.
Khi hai người rời khỏi studio, Hạo bắt đầu nói về những món ăn mà anh muốn giới thiệu cho cô.
Họ cười nói, dần dần khoảng cách giữa họ như được thu hẹp. Hạo cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái, không để Hiểu Viện cảm thấy áp lực hay lo lắng về chuyện gì khác.
Sau khi đến quán, không khí bên trong ấm áp và thân thiện. Họ gọi những món ăn yêu thích và bắt đầu trò chuyện. Hiểu Viện cảm thấy thoải mái hơn khi thấy Hạo dễ gần và chân thành.
- Hôm nay em vẽ gì?- Hạo hỏi, ánh mắt sáng lên đầy sự quan tâm.
- Chủ đề chính là sự cô đơn và tìm kiếm bản thân,- Hiểu Viện trả lời, ánh mắt cô có chút mơ hồ.
- Có lẽ do gần đây em cảm thấy... bị lạc lối.
Hạo gật đầu, hiểu rõ tâm trạng của cô.
- Đôi khi, việc tìm kiếm bản thân không dễ dàng. Nhưng anh tin rằng em sẽ tìm ra con đường của mình.
Hiểu Viện mỉm cười, cảm kích trước sự động viên của Hạo. Mặc dù cô không có tình cảm đặc biệt với anh, nhưng sự quan tâm chân thành này khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Sau bữa tối, khi họ ra về, Hiểu Viện cảm thấy tâm trạng của mình đã được cải thiện phần nào.
Nhưng bên trong, cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Lâm Nhất và những gì đã xảy ra. Một phần trong cô vẫn lo sợ rằng quá khứ sẽ tìm đến và làm hỏng mọi thứ mà cô đang cố gắng xây dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.