Chương 36
Rachel
06/11/2024
Lâm Nhất, với quyết tâm không gì lay chuyển, kéo Giang Hiểu Viện ra khỏi căn phòng.
Dù cô vùng vẫy và phản kháng, anh vẫn giữ chặt tay cô, ánh mắt quyết đoán không cho phép bất kỳ sự chống cự nào.
- Cháu không thể đi. Chú sẽ không để cháu rời khỏi chú nữa,- anh nói, giọng cứng rắn như sắt đá.
- Buông cháu ra! Cháu không muốn về Tây Thành!- Hiểu Viện giằng co, nhưng sức lực của cô không thể so sánh với anh.
Trong lòng cô cảm thấy hoảng loạn, nhưng cũng đầy tức giận trước hành động áp đặt của anh.
- Cháu có biết mình đang nói gì không. Chú làm điều này vì sự an toàn của cháu,- Lâm Nhất lạnh lùng đáp.
Anh kéo cô ra xe, và ngay khi cả hai ngồi vào trong, anh ra lệnh cho tài xế khởi hành. Cô cảm thấy như bị giam cầm, mọi nỗ lực để thoát khỏi đều trở nên vô nghĩa.
Khi xe dừng lại trước cánh cửa quen thuộc của ngôi nhà ở Tây Thành, Giang Hiểu Viện cảm thấy như một cơn ác mộng đã trở thành hiện thực.
Cô bước ra, chân nặng trĩu, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Mọi thứ xung quanh dường như không thay đổi, từ những bức tranh treo trên tường cho đến những đồ vật đã nằm yên ở vị trí cũ. Nhưng lần này, cảm giác quen thuộc ấy chỉ mang đến cho cô sự sợ hãi.
Lâm Nhất không nói gì, chỉ im lặng bước vào nhà, kéo cô theo sau. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, lộ rõ sự căng thẳng. Khi họ vào đến phòng, anh đóng cửa lại với một tiếng “rầm” khiến cô giật mình.
- Cháu sẽ ở lại đây cho đến khi chú cảm thấy an toàn, anh tuyên bố, giọng điệu lạnh lùng và không cho phép phản đối.
Hiểu Viện muốn cãi lại, nhưng sự quyết đoán trong ánh mắt anh khiến cô im lặng. Anh không còn là người chú mà cô từng biết; bây giờ, anh là một người đàn ông tàn nhẫn và khắc nghiệt, dường như đã hoàn toàn thay đổi.
- Chú không thể làm vậy! Cháu có cuộc sống riêng của mình!- Cô cố gắng kháng cự, nhưng giọng nói của cô chỉ như những âm thanh mờ ảo trong không gian tĩnh lặng.
- Cuộc sống của cháu bây giờ là ở đây, trong nhà này, với chú. Cháu không hiểu rõ những mối nguy hiểm đang rình rập.- Lâm Nhất tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến cô cảm thấy sự sợ hãi ngày càng dâng cao.
Cô quay lưng lại với anh, cảm thấy một làn sóng tủi thân tràn về. Căn phòng này, với những món đồ quen thuộc, giờ trở thành nhà tù của cô.
Cô nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng của người qua lại bên ngoài, cảm giác như cuộc sống vẫn tiếp diễn nhưng mình lại bị giam giữ trong kỷ niệm.
- Chú không thể giữ cháu ở đây mãi mãi,- cô nói với giọng kiên quyết, nhưng bên trong cô, nỗi lo lắng vẫn không ngừng gia tăng.
- Cháu sẽ không để chú kiểm soát cuộc đời cháu!
Lâm Nhất im lặng, nhưng sự cứng rắn trong cách anh đứng đó cho thấy rõ ràng rằng anh sẽ không nhượng bộ.
- Cháu không có quyền quyết định bây giờ, anh nói, ánh mắt không lay chuyển.
- Chú sẽ không để cháu rời khỏi chú một lần nữa.
Giang Hiểu Viện cảm thấy nghẹt thở trong căn phòng quen thuộc, mọi thứ vẫn như khi cô rời đi, nhưng sự hiện diện của Lâm Nhất khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
Anh không còn là người chú bảo vệ cô nữa; giờ đây, anh như một kẻ giam cầm, khiến cô không thể tìm thấy lối thoát.
Cô nhận ra rằng mình phải tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng mọi kế hoạch dường như đều không khả thi.
Giang Hiểu Viện cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng. Mỗi ngày trôi qua, cô đều phải đối mặt với sự kiềm kẹp của Lâm Nhất, người mà trước đây cô luôn tôn trọng và ngưỡng mộ.
Giờ đây, anh lại trở thành kẻ thù mà cô phải đối đầu. Trong căn phòng, mọi thứ vẫn như xưa, nhưng bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Lâm Nhất thường xuất hiện trong phòng cô, và mặc dù anh không nói ra, nhưng ánh mắt của anh luôn như một bức tường kiên cố, khiến cô không thể thoát khỏi sự giám sát của anh.
Dù chỉ là những câu hỏi đơn giản, nhưng mỗi lần anh hỏi, Giang Hiểu Viện cảm thấy như bị tra tấn. Anh muốn biết cô đã làm gì, đã gặp ai, và đặc biệt là những cảm xúc của cô đối với Hạo.
- Mọi chuyện với Hạo đã kết thúc, phải không?- anh hỏi một cách thẳng thắn trong một buổi chiều, khi ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm nổi bật những đường nét trên gương mặt anh.
Cô không muốn trả lời, chỉ im lặng quay mặt đi, nhưng anh không dễ dàng từ
bỏ.
- Cháu biết chú không thể chấp nhận điều đó. Chú không muốn thấy cháu bị tổn thương nữa.
- Mẹ cháu đã qua đời rồi, chú không cần phải lo lắng cho cháu nữa, cô bực bội đáp lại, nhưng sự thỏa hiệp trong giọng nói của cô không hề thoát khỏi ánh mắt anh.
Lâm Nhất không đáp lại, chỉ thở dài, và cô cảm thấy sự thinh lặng giữa hai người như một bức tường vô hình.
Cô biết rằng dù có chống cự thế nào đi chăng nữa, Lâm Nhất cũng sẽ không buông tay.
Ngày qua ngày, Giang Hiểu Viện vẫn tìm cách để thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Cô giả vờ nghe theo những yêu cầu của Lâm Nhất, nhưng trong lòng cô luôn nhen nhóm một kế hoạch thoát thân.
Cô không muốn tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi, và không thể để mình bị giam cầm mãi.
Một buổi tối, khi Lâm Nhất không có mặt, cô quyết định tìm cách rời khỏi căn nhà. Cô lén lút kiểm tra xem có ai đang theo dõi cô hay không, rồi mở cửa, tim đập loạn nhịp.
Nhưng khi bước ra ngoài, cô không ngờ rằng Lâm Nhất đã đứng chờ sẵn ở cửa chính.
- Cháu định đi đâu?- anh hỏi, giọng điệu không hề có chút kiên nhẫn nào.
Cô giật mình, cảm thấy như thế giới xung quanh sụp đổ.
- Cháu chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành,- cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cháu biết rằng không thể thoát khỏi chú, Lâm Nhất nói, rồi kéo cô trở áo cô trở lại vào trong.
- Chú không muốn cháu ra ngoài một mình. Có quá nhiều nguy hiểm.
Cô cảm thấy ngột ngạt khi bị kéo trở lại, nhưng sự quyết tâm không rời bỏ cô.
- Cháu cần không gian riêng để suy nghĩ!- cô nói, giọng điệu kiên quyết.
- Cháu sẽ có không gian riêng khi nào chú cảm thấy an toàn, anh trả lời, không để cho cô có cơ hội phản bác.
Giang Hiểu Viện biết rằng Lâm Nhất đang cố gắng bảo vệ cô theo cách mà anh nghĩ là đúng, nhưng phương pháp của anh lại khiến cô cảm thấy bị giam câm.
Cô không thể tiếp tục sống trong nỗi lo lắng như vậy. Dù tình cảm dành cho anh vẫn còn, nhưng cô không thể chấp nhận việc trở thành một món đồ trong tay anh.
Mọi thứ đã khác rồi,- cô thì thầm trong tâm trí. Cô không thể để mình trở thành nan nhân trong câu chuyện của chính mình.
Và như vậy, cô quyết tâm sẽ tìm ra cách để thoát khỏi ngôi nhà này, tìm lại cuộc sống tự do mà cô luôn khao khát.
Giang Hiểu Viện cảm thấy buồn chán khi bị giam cầm trong căn phòng quen thuộc, nơi mọi thứ chỉ còn lại những kỷ niệm đau buồn.
Để giết thời gian, cô quyết định vào bếp, nơi có ánh sáng ấm áp và những âm thanh của cuộc sống thường nhật.
Hôm nay, cô muốn tự làm một ít hoa quả tươi mát, hy vọng rằng việc này có thể giúp cô thoát khỏi cảm giác u ám.
Khi đứng trước bàn bếp, cô lấy ra những trái cây mà mình thích và bắt đầu gọt. Nhưng do không quen với việc làm bếp, dao trượt đi một chút, cô vô tình đứt tay.
Cảm giác đau nhói khiến cô giật mình, và máu chảy ra ngay lập tức. Cô nhanh chóng đưa tay lên, cố gắng cầm máu nhưng không ngờ, Lâm Nhất vừa bước vào bếp, nhìn thấy cảnh tượng đó.
- Cháu làm gì vậy?!- anh quát, giọng nói đầy lo lắng và tức giận. Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của anh khiến Giang Hiểu Viện ngỡ ngàng.
- Cháu có biết vào bếp là nguy hiểm không?
- Tại sao không gọi chú?
Khi nhìn thấy dòng máu chảy ra, ánh mắt Lâm Nhất bỗng chốc tối sầm lại. Anh tiến gần hơn, mỗi mím chặt và hơi thở trở nên nặng nề.
Một cơn sóng nội tâm dữ dội dâng trào trong anh. Hình ảnh của máu cô kích thích bản năng nguyên thủy trong anh, máu của cô như một loại thuốc mê khiến anh không thể kiềm chế.
- Để chú xem nào, anh nói, giọng điệu giờ đã trở nên dịu lại, nhưng ánh mắt của anh thì không thể che giấu được sự khao khát mãnh liệt.
Lâm Nhất nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, gần như không dám tin rằng mình đang ở gần máu của cô.
Trong tâm trí anh, một cuộc chiến đang diễn ra: một bên là tình cảm sâu sắc dành cho cô, bên kia là bản năng tăm tối của một ma cà rồng.
- Cháu không thể tự mình làm mọi thứ, anh nói, nhưng giọng điệu có vẻ lạc điệu khi anh dán mắt vào vết thương nhỏ trên tay cô.
- Cháu phải cẩn thận hơn.
- Đó không phải là cách để cháu chăm sóc bản thân,- Giang Hiểu Viện nói, cố gắng gạt đi những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng.
- Cháu chỉ gọt hoa quả thôi mà.
- Không chỉ là hoa quả,- anh thì thầm, hơi thở của anh nóng rực, như thể cơn khát đang dâng lên.
- Mỗi giọt máu của cháu đều có ý nghĩa với chú.- Anh không thể kiềm chế được mình nữa; anh gần như muốn hút lấy từng giọt máu của cô.
Khi Giang Hiểu Viện thấy sự biến đổi trong ánh mắt anh, một nỗi lo lắng chợt dâng lên. Cô nhận ra rằng anh không chỉ là một người bảo vệ, mà còn là một sinh vật mang trong mình bản năng tăm tối, có thể làm tổn thương cô.
Cô nhanh chóng lùi lại, nhưng Lâm Nhất đã nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên cuồng loạn.
- Chú sẽ không để cháu làm tổn thương bản thân nữa, anh nói, giọng nói của anh tràn ngập sự quyết tâm.
- Cháu cần phải hiểu rằng chú không thể sống thiếu cháu.
Giang Hiểu Viện cảm thấy bối rối và sợ hãi. Cô không biết bản năng ma cà rồng trong anh mạnh mẽ đến mức nào, và cô cũng không thể tin rằng mình lại trở thành đối tượng của một ham muốn nguy hiểm như vậy.
- Chú... chú đang làm gì vậy?- cô hỏi, giọng run rẩy.
- Cháu không biết mình đang cám dỗ chú, anh thì thầm, gần như không thể kiềm chế bản thân.
- Cháu cần phải cẩn thận hơn.
Một phần trong cô cảm thấy hoang mang, nhưng một phần khác lại dấy lên những cảm xúc kỳ lạ.
Lâm Nhất là người mà cô yêu thương, nhưng bây giờ, anh lại trở thành một người hoàn toàn khác, và sự biến đổi này khiến cô cảm thấy lo sợ. Cô không thể tin rằng bản thân mình lại đứng giữa ranh giới giữa tình yêu và sự sống còn.
- Cháu không muốn bị tổn thương,- cô lên tiếng, nhưng tiếng nói của cô có vẻ yếu ớt giữa không khí ngột ngạt này.
- Chú sẽ không làm tổn thương cháu,- anh hứa, nhưng Giang Hiểu Viện cảm thấy không chắc chắn.
Lâm Nhất cảm thấy cơn khát của mình đang dâng lên mạnh mẽ, như thể nó là một con quái vật đang gầm gừ trong lòng anh.
Mặc dù tình cảm dành cho Giang Hiểu Viện chiếm ưu thế, nhưng bản năng của ma cà rồng trong anh lại bắt đầu trỗi dậy.
Anh có thể cảm nhận được mùi máu của cô, và trong khoảnh khắc này, mọi lý trí của anh như bị cuốn trôi.
- Chú... chú không thể,- anh thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng từ đều trở nên khó khăn.
- Cháu không biết được điều gì đang xảy ra bên trong chú.
Giang Hiểu Viện nhìn vào mắt anh, lo sợ. Cô thấy sự giằng xé nội tâm, như thế anh đang đấu tranh với chính mình để không biến thành một sinh vật tăm tối mà cô không thể chấp nhận.
- Lâm Nhất, hãy bình tĩnh lại,- cô khuyên, nhưng lời nói của cô như chỉ làm tăng thêm sức ép trong anh.
- Chú không thể ở đây thêm nữa, anh nói, giọng đã trở nên chậm lại, như thế mỗi từ đều được phát ra từ một nơi xa xôi.
Anh quay lưng lại, cơn gió nhẹ làm xao động mái tóc anh.
- Cháu phải giữ an toàn cho bản thân.
Khi anh bắt đầu lùi lại, Giang Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng mình ngày càng tăng.
- Lâm Nhất!- cô kêu lên, nhưng anh đã quay lưng lại và bước ra khỏi bếp.
Sự ra đi của anh khiến cô cảm thấy như một khoảng trống vô hình đang hình thành trong lòng.
Cô không hiểu tại sao lại cảm thấy vừa mừng vừa lo khi thấy anh rời đi, nhưng cái cảm giác sợ hãi mà anh mang lại cho cô không thể phủ nhận.
- Chú sẽ không để cháu bị tổn thương, anh nói với giọng chắc nịch, như một lời hứa trước khi bước ra khỏi căn nhà.
- Nhưng cũng không thể để bản năng tăm tối của chú làm hại cháu. Chú sẽ tìm cách khống chế nó.
Giang Hiểu Viện đứng lặng, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô biết rằng anh đang rời xa cô, và điều đó khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Dù vậy, cô cũng hiểu rằng hành động của anh không chỉ vì anh yêu cô, mà còn vì sự an toàn của chính cô. Nhưng liệu việc xa cách này có thể thực sự là giải pháp?
Trong đêm tĩnh lặng, khi căn nhà chìm vào bóng tối, cô cảm thấy nỗi lo lắng
tràn ngập. Lâm Nhất đã đi, nhưng ký ức về anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Cô không biết liệu anh có thể quay lại, liệu anh có thể chiến thắng bản năng của chính mình hay không.
Cô tự hỏi, liệu tình yêu giữa họ có đủ mạnh để vượt qua những khó khăn này? Trong tâm trí cô, những câu hỏi ấy dần chiếm lấy từng khoảnh khắc, và Giang Hiểu Viện không biết rằng cuộc đời cô sắp thay đổi mãi mãi.
Dù cô vùng vẫy và phản kháng, anh vẫn giữ chặt tay cô, ánh mắt quyết đoán không cho phép bất kỳ sự chống cự nào.
- Cháu không thể đi. Chú sẽ không để cháu rời khỏi chú nữa,- anh nói, giọng cứng rắn như sắt đá.
- Buông cháu ra! Cháu không muốn về Tây Thành!- Hiểu Viện giằng co, nhưng sức lực của cô không thể so sánh với anh.
Trong lòng cô cảm thấy hoảng loạn, nhưng cũng đầy tức giận trước hành động áp đặt của anh.
- Cháu có biết mình đang nói gì không. Chú làm điều này vì sự an toàn của cháu,- Lâm Nhất lạnh lùng đáp.
Anh kéo cô ra xe, và ngay khi cả hai ngồi vào trong, anh ra lệnh cho tài xế khởi hành. Cô cảm thấy như bị giam cầm, mọi nỗ lực để thoát khỏi đều trở nên vô nghĩa.
Khi xe dừng lại trước cánh cửa quen thuộc của ngôi nhà ở Tây Thành, Giang Hiểu Viện cảm thấy như một cơn ác mộng đã trở thành hiện thực.
Cô bước ra, chân nặng trĩu, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Mọi thứ xung quanh dường như không thay đổi, từ những bức tranh treo trên tường cho đến những đồ vật đã nằm yên ở vị trí cũ. Nhưng lần này, cảm giác quen thuộc ấy chỉ mang đến cho cô sự sợ hãi.
Lâm Nhất không nói gì, chỉ im lặng bước vào nhà, kéo cô theo sau. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, lộ rõ sự căng thẳng. Khi họ vào đến phòng, anh đóng cửa lại với một tiếng “rầm” khiến cô giật mình.
- Cháu sẽ ở lại đây cho đến khi chú cảm thấy an toàn, anh tuyên bố, giọng điệu lạnh lùng và không cho phép phản đối.
Hiểu Viện muốn cãi lại, nhưng sự quyết đoán trong ánh mắt anh khiến cô im lặng. Anh không còn là người chú mà cô từng biết; bây giờ, anh là một người đàn ông tàn nhẫn và khắc nghiệt, dường như đã hoàn toàn thay đổi.
- Chú không thể làm vậy! Cháu có cuộc sống riêng của mình!- Cô cố gắng kháng cự, nhưng giọng nói của cô chỉ như những âm thanh mờ ảo trong không gian tĩnh lặng.
- Cuộc sống của cháu bây giờ là ở đây, trong nhà này, với chú. Cháu không hiểu rõ những mối nguy hiểm đang rình rập.- Lâm Nhất tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến cô cảm thấy sự sợ hãi ngày càng dâng cao.
Cô quay lưng lại với anh, cảm thấy một làn sóng tủi thân tràn về. Căn phòng này, với những món đồ quen thuộc, giờ trở thành nhà tù của cô.
Cô nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng của người qua lại bên ngoài, cảm giác như cuộc sống vẫn tiếp diễn nhưng mình lại bị giam giữ trong kỷ niệm.
- Chú không thể giữ cháu ở đây mãi mãi,- cô nói với giọng kiên quyết, nhưng bên trong cô, nỗi lo lắng vẫn không ngừng gia tăng.
- Cháu sẽ không để chú kiểm soát cuộc đời cháu!
Lâm Nhất im lặng, nhưng sự cứng rắn trong cách anh đứng đó cho thấy rõ ràng rằng anh sẽ không nhượng bộ.
- Cháu không có quyền quyết định bây giờ, anh nói, ánh mắt không lay chuyển.
- Chú sẽ không để cháu rời khỏi chú một lần nữa.
Giang Hiểu Viện cảm thấy nghẹt thở trong căn phòng quen thuộc, mọi thứ vẫn như khi cô rời đi, nhưng sự hiện diện của Lâm Nhất khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
Anh không còn là người chú bảo vệ cô nữa; giờ đây, anh như một kẻ giam cầm, khiến cô không thể tìm thấy lối thoát.
Cô nhận ra rằng mình phải tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng mọi kế hoạch dường như đều không khả thi.
Giang Hiểu Viện cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng. Mỗi ngày trôi qua, cô đều phải đối mặt với sự kiềm kẹp của Lâm Nhất, người mà trước đây cô luôn tôn trọng và ngưỡng mộ.
Giờ đây, anh lại trở thành kẻ thù mà cô phải đối đầu. Trong căn phòng, mọi thứ vẫn như xưa, nhưng bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Lâm Nhất thường xuất hiện trong phòng cô, và mặc dù anh không nói ra, nhưng ánh mắt của anh luôn như một bức tường kiên cố, khiến cô không thể thoát khỏi sự giám sát của anh.
Dù chỉ là những câu hỏi đơn giản, nhưng mỗi lần anh hỏi, Giang Hiểu Viện cảm thấy như bị tra tấn. Anh muốn biết cô đã làm gì, đã gặp ai, và đặc biệt là những cảm xúc của cô đối với Hạo.
- Mọi chuyện với Hạo đã kết thúc, phải không?- anh hỏi một cách thẳng thắn trong một buổi chiều, khi ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm nổi bật những đường nét trên gương mặt anh.
Cô không muốn trả lời, chỉ im lặng quay mặt đi, nhưng anh không dễ dàng từ
bỏ.
- Cháu biết chú không thể chấp nhận điều đó. Chú không muốn thấy cháu bị tổn thương nữa.
- Mẹ cháu đã qua đời rồi, chú không cần phải lo lắng cho cháu nữa, cô bực bội đáp lại, nhưng sự thỏa hiệp trong giọng nói của cô không hề thoát khỏi ánh mắt anh.
Lâm Nhất không đáp lại, chỉ thở dài, và cô cảm thấy sự thinh lặng giữa hai người như một bức tường vô hình.
Cô biết rằng dù có chống cự thế nào đi chăng nữa, Lâm Nhất cũng sẽ không buông tay.
Ngày qua ngày, Giang Hiểu Viện vẫn tìm cách để thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Cô giả vờ nghe theo những yêu cầu của Lâm Nhất, nhưng trong lòng cô luôn nhen nhóm một kế hoạch thoát thân.
Cô không muốn tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi, và không thể để mình bị giam cầm mãi.
Một buổi tối, khi Lâm Nhất không có mặt, cô quyết định tìm cách rời khỏi căn nhà. Cô lén lút kiểm tra xem có ai đang theo dõi cô hay không, rồi mở cửa, tim đập loạn nhịp.
Nhưng khi bước ra ngoài, cô không ngờ rằng Lâm Nhất đã đứng chờ sẵn ở cửa chính.
- Cháu định đi đâu?- anh hỏi, giọng điệu không hề có chút kiên nhẫn nào.
Cô giật mình, cảm thấy như thế giới xung quanh sụp đổ.
- Cháu chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành,- cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cháu biết rằng không thể thoát khỏi chú, Lâm Nhất nói, rồi kéo cô trở áo cô trở lại vào trong.
- Chú không muốn cháu ra ngoài một mình. Có quá nhiều nguy hiểm.
Cô cảm thấy ngột ngạt khi bị kéo trở lại, nhưng sự quyết tâm không rời bỏ cô.
- Cháu cần không gian riêng để suy nghĩ!- cô nói, giọng điệu kiên quyết.
- Cháu sẽ có không gian riêng khi nào chú cảm thấy an toàn, anh trả lời, không để cho cô có cơ hội phản bác.
Giang Hiểu Viện biết rằng Lâm Nhất đang cố gắng bảo vệ cô theo cách mà anh nghĩ là đúng, nhưng phương pháp của anh lại khiến cô cảm thấy bị giam câm.
Cô không thể tiếp tục sống trong nỗi lo lắng như vậy. Dù tình cảm dành cho anh vẫn còn, nhưng cô không thể chấp nhận việc trở thành một món đồ trong tay anh.
Mọi thứ đã khác rồi,- cô thì thầm trong tâm trí. Cô không thể để mình trở thành nan nhân trong câu chuyện của chính mình.
Và như vậy, cô quyết tâm sẽ tìm ra cách để thoát khỏi ngôi nhà này, tìm lại cuộc sống tự do mà cô luôn khao khát.
Giang Hiểu Viện cảm thấy buồn chán khi bị giam cầm trong căn phòng quen thuộc, nơi mọi thứ chỉ còn lại những kỷ niệm đau buồn.
Để giết thời gian, cô quyết định vào bếp, nơi có ánh sáng ấm áp và những âm thanh của cuộc sống thường nhật.
Hôm nay, cô muốn tự làm một ít hoa quả tươi mát, hy vọng rằng việc này có thể giúp cô thoát khỏi cảm giác u ám.
Khi đứng trước bàn bếp, cô lấy ra những trái cây mà mình thích và bắt đầu gọt. Nhưng do không quen với việc làm bếp, dao trượt đi một chút, cô vô tình đứt tay.
Cảm giác đau nhói khiến cô giật mình, và máu chảy ra ngay lập tức. Cô nhanh chóng đưa tay lên, cố gắng cầm máu nhưng không ngờ, Lâm Nhất vừa bước vào bếp, nhìn thấy cảnh tượng đó.
- Cháu làm gì vậy?!- anh quát, giọng nói đầy lo lắng và tức giận. Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của anh khiến Giang Hiểu Viện ngỡ ngàng.
- Cháu có biết vào bếp là nguy hiểm không?
- Tại sao không gọi chú?
Khi nhìn thấy dòng máu chảy ra, ánh mắt Lâm Nhất bỗng chốc tối sầm lại. Anh tiến gần hơn, mỗi mím chặt và hơi thở trở nên nặng nề.
Một cơn sóng nội tâm dữ dội dâng trào trong anh. Hình ảnh của máu cô kích thích bản năng nguyên thủy trong anh, máu của cô như một loại thuốc mê khiến anh không thể kiềm chế.
- Để chú xem nào, anh nói, giọng điệu giờ đã trở nên dịu lại, nhưng ánh mắt của anh thì không thể che giấu được sự khao khát mãnh liệt.
Lâm Nhất nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, gần như không dám tin rằng mình đang ở gần máu của cô.
Trong tâm trí anh, một cuộc chiến đang diễn ra: một bên là tình cảm sâu sắc dành cho cô, bên kia là bản năng tăm tối của một ma cà rồng.
- Cháu không thể tự mình làm mọi thứ, anh nói, nhưng giọng điệu có vẻ lạc điệu khi anh dán mắt vào vết thương nhỏ trên tay cô.
- Cháu phải cẩn thận hơn.
- Đó không phải là cách để cháu chăm sóc bản thân,- Giang Hiểu Viện nói, cố gắng gạt đi những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng.
- Cháu chỉ gọt hoa quả thôi mà.
- Không chỉ là hoa quả,- anh thì thầm, hơi thở của anh nóng rực, như thể cơn khát đang dâng lên.
- Mỗi giọt máu của cháu đều có ý nghĩa với chú.- Anh không thể kiềm chế được mình nữa; anh gần như muốn hút lấy từng giọt máu của cô.
Khi Giang Hiểu Viện thấy sự biến đổi trong ánh mắt anh, một nỗi lo lắng chợt dâng lên. Cô nhận ra rằng anh không chỉ là một người bảo vệ, mà còn là một sinh vật mang trong mình bản năng tăm tối, có thể làm tổn thương cô.
Cô nhanh chóng lùi lại, nhưng Lâm Nhất đã nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên cuồng loạn.
- Chú sẽ không để cháu làm tổn thương bản thân nữa, anh nói, giọng nói của anh tràn ngập sự quyết tâm.
- Cháu cần phải hiểu rằng chú không thể sống thiếu cháu.
Giang Hiểu Viện cảm thấy bối rối và sợ hãi. Cô không biết bản năng ma cà rồng trong anh mạnh mẽ đến mức nào, và cô cũng không thể tin rằng mình lại trở thành đối tượng của một ham muốn nguy hiểm như vậy.
- Chú... chú đang làm gì vậy?- cô hỏi, giọng run rẩy.
- Cháu không biết mình đang cám dỗ chú, anh thì thầm, gần như không thể kiềm chế bản thân.
- Cháu cần phải cẩn thận hơn.
Một phần trong cô cảm thấy hoang mang, nhưng một phần khác lại dấy lên những cảm xúc kỳ lạ.
Lâm Nhất là người mà cô yêu thương, nhưng bây giờ, anh lại trở thành một người hoàn toàn khác, và sự biến đổi này khiến cô cảm thấy lo sợ. Cô không thể tin rằng bản thân mình lại đứng giữa ranh giới giữa tình yêu và sự sống còn.
- Cháu không muốn bị tổn thương,- cô lên tiếng, nhưng tiếng nói của cô có vẻ yếu ớt giữa không khí ngột ngạt này.
- Chú sẽ không làm tổn thương cháu,- anh hứa, nhưng Giang Hiểu Viện cảm thấy không chắc chắn.
Lâm Nhất cảm thấy cơn khát của mình đang dâng lên mạnh mẽ, như thể nó là một con quái vật đang gầm gừ trong lòng anh.
Mặc dù tình cảm dành cho Giang Hiểu Viện chiếm ưu thế, nhưng bản năng của ma cà rồng trong anh lại bắt đầu trỗi dậy.
Anh có thể cảm nhận được mùi máu của cô, và trong khoảnh khắc này, mọi lý trí của anh như bị cuốn trôi.
- Chú... chú không thể,- anh thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng từ đều trở nên khó khăn.
- Cháu không biết được điều gì đang xảy ra bên trong chú.
Giang Hiểu Viện nhìn vào mắt anh, lo sợ. Cô thấy sự giằng xé nội tâm, như thế anh đang đấu tranh với chính mình để không biến thành một sinh vật tăm tối mà cô không thể chấp nhận.
- Lâm Nhất, hãy bình tĩnh lại,- cô khuyên, nhưng lời nói của cô như chỉ làm tăng thêm sức ép trong anh.
- Chú không thể ở đây thêm nữa, anh nói, giọng đã trở nên chậm lại, như thế mỗi từ đều được phát ra từ một nơi xa xôi.
Anh quay lưng lại, cơn gió nhẹ làm xao động mái tóc anh.
- Cháu phải giữ an toàn cho bản thân.
Khi anh bắt đầu lùi lại, Giang Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng mình ngày càng tăng.
- Lâm Nhất!- cô kêu lên, nhưng anh đã quay lưng lại và bước ra khỏi bếp.
Sự ra đi của anh khiến cô cảm thấy như một khoảng trống vô hình đang hình thành trong lòng.
Cô không hiểu tại sao lại cảm thấy vừa mừng vừa lo khi thấy anh rời đi, nhưng cái cảm giác sợ hãi mà anh mang lại cho cô không thể phủ nhận.
- Chú sẽ không để cháu bị tổn thương, anh nói với giọng chắc nịch, như một lời hứa trước khi bước ra khỏi căn nhà.
- Nhưng cũng không thể để bản năng tăm tối của chú làm hại cháu. Chú sẽ tìm cách khống chế nó.
Giang Hiểu Viện đứng lặng, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô biết rằng anh đang rời xa cô, và điều đó khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Dù vậy, cô cũng hiểu rằng hành động của anh không chỉ vì anh yêu cô, mà còn vì sự an toàn của chính cô. Nhưng liệu việc xa cách này có thể thực sự là giải pháp?
Trong đêm tĩnh lặng, khi căn nhà chìm vào bóng tối, cô cảm thấy nỗi lo lắng
tràn ngập. Lâm Nhất đã đi, nhưng ký ức về anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Cô không biết liệu anh có thể quay lại, liệu anh có thể chiến thắng bản năng của chính mình hay không.
Cô tự hỏi, liệu tình yêu giữa họ có đủ mạnh để vượt qua những khó khăn này? Trong tâm trí cô, những câu hỏi ấy dần chiếm lấy từng khoảnh khắc, và Giang Hiểu Viện không biết rằng cuộc đời cô sắp thay đổi mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.