Chương 7
Rachel
04/11/2024
Sau một buổi sáng shopping thú vị, Lâm Nhất nhìn Giang Hiểu Viện với ánh mắt đầy hào hứng.
- Cháu muốn đi đâu tiếp theo?- anh hỏi, trong lòng mong chờ một ý tưởng tốt từ cô.
- Cháu muốn đến bảo tàng mỹ thuật,- cô đáp, ánh mắt sáng lên khi nghĩ về những tác phẩm nghệ thuật mà cô có thể chiêm ngưỡng.
Cảm giác hưng phấn bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô.
- Được thôi, chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ!
Lâm Nhất nhanh chóng quyết định.
Anh không ngần ngại hoãn lại cuộc họp quan trọng với Dương, chỉ để dành thời gian cho Giang Hiểu Viện.
Trong lòng, anh biết rằng việc giúp cô hòa nhập và tìm lại niềm vui là điều quan trọng hơn bất cứ công việc nào khác.
Khi họ đến bảo tàng, Giang Hiểu Viện không khỏi phấn khích. Những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp hiện ra trước mắt cô, mỗi bức tranh đều mang đến một câu chuyện riêng.
Lâm Nhất bước theo cô, thỉnh thoảng đưa ra những lời bình luận về các tác phẩm, khiến cho không khí trở nên thú vị và gần gũi hơn.
Đứng trước một tác phẩm nổi tiếng, Giang Hiểu Viện không thể kìm lòng.
- Bức tranh này thật tuyệt vời,- cô thốt lên, ánh mắt dán chặt vào các chi tiết sắc nét và màu sắc sống động.
- Nó như đang kể một câu chuyện đầy cảm xúc.
- Cháu có thể cảm nhận được điều đó,- Lâm Nhất đồng tình.
Nhưng Giang Hiểu Viện tiếp tục nói.
- Một bức tranh đẹp không chỉ mang lại cho người khác cảm giác vui vẻ hay hạnh phúc. Nó cũng có thể khiến người xem cảm thấy sợ hãi, bối rối hoặc thậm chí đau đớn. Đó mới là sức mạnh thực sự của nghệ thuật.
Lâm Nhất nghe cô nói với sự trầm tư.
“- Cháu đã từng học về mỹ thuật?- anh hỏi, thực sự tò mò về hiểu biết của cô.
- Vâng, cháu đã tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật Lạc Sơn,- Giang Hiểu Viện đáp, sự tự tin dần hiện rõ trong ánh mắt.
- Cháu luôn đam mê và tìm kiếm những cách thể hiện bản thân qua nghệ thuật. Cháu tin rằng nghệ thuật có thể phản ánh sâu sắc con người và thế giới xung quanh.
- Điều đó thật tuyệt,- Lâm Nhất nói, cảm thấy ấn tượng với sự nhạy bén của cô.
- Có lẽ đó là lý do cháu có thể nhìn thấy và cảm nhận nhiều hơn từ những tác phẩm này.
Giang Hiểu Viện mỉm cười, cảm thấy phấn khích khi được chia sẻ về niềm đam mê của mình.
Những suy nghĩ trong lòng cô dần lắng lại khi cô chia sẻ với Lâm Nhất, và không khí trong bảo tàng trở nên đầy cảm hứng, mở ra một hành trình khám phá nghệ thuật thú vị cho cả hai.
Khi họ dạo quanh bảo tàng và thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, Lâm Nhất chợt nhận ra rằng thời gian đã trôi qua khá nhanh.
- Hiểu Viện, chúng ta nên đi ăn trưa thôi,- anh nói, ánh mắt có chút lo lắng.
- Buổi chiều chú có một cuộc họp quan trọng.
Giang Hiểu Viện nhìn vào đồng hồ, gật đầu đồng ý.
- Vâng, ăn trưa thì tốt hơn,- cô đáp, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không thể ở lại lâu hơn với những tác phẩm nghệ thuật mà cô yêu thích.
Lâm Nhất dẫn Giang Hiểu Viện ra ngoài và tìm một nhà hàng gần đó. Khi bước vào, cô cảm nhận ngay không khí ấm cúng và thân thiện, khác hẳn với những gì cô trải qua ở tang lễ.
Họ chọn một bàn ở gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên chiếu vào tạo nên không gian dễ chịu.
Trong suốt bữa ăn, Lâm Nhất dành thời gian hỏi han về sở thích và ước mơ của Giang Hiểu Viện, cố gắng tạo ra một bầu không khí thoải mái và vui vẻ.
- Cháu có nghĩ đến việc sẽ tiếp tục theo đuổi con đường nghệ thuật không?- anh hỏi, mắt nhìn vào cô với sự quan tâm.
- Cháu nghĩ là có,- Giang Hiểu Viện đáp, cảm thấy ấm áp với sự quan tâm của anh.
- Cháu muốn khám phá thêm nhiều phong cách khác nhau và có thể tạo ra những tác phẩm phản ánh được cảm xúc của mình.
Lâm Nhất gật đầu, thật lòng khuyến khích cô. - Đó là một quyết định tuyệt vời. Anh luôn tin rằng nghệ thuật có thể mang lại sự chữa lành cho tâm hồn.
Khi bữa ăn kết thúc, Lâm Nhất nhìn vào đồng hồ và biết rằng thời gian không còn nhiều. - - - - Cháu có muốn đi dạo một chút trước khi chú phải đi không?- anh hỏi.
- Được chứ,- Giang Hiểu Viện đáp.
Cảm thấy hào hứng với ý tưởng này.
- Chúng ta có thể tranh thủ một chút thời gian nữa để tận hưởng không khí nơi đây.
Sau bữa trưa, Lâm Nhất nhìn Giang Hiểu Viện và nói.
- Chú nghĩ sẽ tốt hơn nếu cháu đến công ty với chú. Có thể cháu sẽ thấy hứng thú với không khí làm việc ở đó.
Giang Hiểu Viện gật đầu, đồng ý ngay lập tức.
Khi họ đến công ty, không khí xung quanh trở nên khác lạ. Nhân viên trong công ty không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Nhất xuất hiện cùng với một cô gái trẻ.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, có người đoán rằng cô có thể là người thân của anh, có người lại nghĩ rằng cô có một vai trò đặc biệt trong cuộc sống của Lâm Nhất.
- Đó là ai nhỉ? Chưa bao giờ thấy Lâm Nhất đi cùng ai đến công ty như vậy,- một nhân viên thì thầm.
- Có lẽ cô ấy là một người quan trọng... Anh ấy không bao giờ mang ai đến đây nếu không có lý do,- một người khác phỏng đoán.
Lâm Nhất, với vẻ lạnh lùng thường thấy, phớt lờ mọi ánh nhìn tò mò. Anh dẫn Giang Hiểu Viện đi qua các phòng ban, giới thiệu sơ lược về công việc của mình và cách mọi người vận hành.
Dù không nói nhiều, nhưng anh dành cho Giang Hiểu Viện sự quan tâm đặc biệt mà hiếm ai từng thấy.
- Đây là công ty của chú,- anh nói ngắn gọn, nhưng ánh mắt của anh lại thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
Giang Hiểu Viện lắng nghe và quan sát mọi thứ xung quanh với sự tò mò.
Dù nhận thấy những ánh mắt soi mói, cô không để điều đó làm phiền. Sự hiện diện của Lâm Nhất bên cạnh khiến cô cảm thấy an toàn, dù mọi người có bàn tán thế nào đi nữa.
Khi Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện đang đi qua hành lang, Dương vội vã chạy đến, gương mặt lộ rõ sự căng thẳng.
- Cuộc họp sắp bắt đầu, Lâm Tổng ,- Dương nói nhanh, đôi mắt lướt qua Giang Hiểu Viện với chút tò mò, nhưng anh không dám hỏi thêm gì.
Lâm Nhất gật đầu nhẹ.
-Anh biết rồi.
Quay sang Giang Hiểu Viện, anh hạ giọng, -Cháu theo chú vào văn phòng. Cuộc họp này sẽ không quá lâu đâu, cháu có thể ngồi đợi.
Giang Hiểu Viện im lặng gật đầu, bước theo Lâm Nhất. Khi họ vào đến văn phòng của anh, không gian bên trong rộng lớn và đầy vẻ sang trọng.
Cô ngồi xuống ghế sofa gần cửa sổ, ngắm nhìn ra bên ngoài, trong khi Lâm Nhất chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp. Dù bận rộn, anh vẫn liếc nhìn cô, đảm bảo rằng cô cảm thấy thoải mái trong không gian mới này.
- Cháu cứ ngồi đây, nếu cần gì thì cứ gọi anh, anh nói, ánh mắt vẫn thể hiện sự quan tâm, dù giọng điệu lạnh lùng và điềm tĩnh.
Giang Hiểu Viện cảm thấy có chút lạ lẫm khi ở trong không gian làm việc nghiêm túc của anh, nhưng sự bình tĩnh của Lâm Nhất giúp cô phần nào an tâm.
Lúc này, Dương đứng ngoài cửa, sẵn sàng đón tiếp những người tham dự cuộc họp.
Trước khi bước ra khỏi văn phòng để chuẩn bị cho cuộc họp, Lâm Nhất quay sang Dương và dặn dò
-Chuẩn bị cho Hiểu Viện một ít đồ ăn nhẹ và nước, để cô ấy có thể thoải mái trong lúc chờ,- Lâm Nhất bình thản dặn Dương, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Dương nhanh chóng gật đầu.
-Vâng, tôi sẽ lo ngay.- Sau đó, anh rời đi để thực hiện yêu cầu.
Lâm Nhất nhìn Giang Hiểu Viện, dù bận rộn nhưng anh vẫn thể hiện sự quan tâm chu đáo.
-Cháu ngồi đây thoải mái nhé. Nếu cần gì thì nói với Dương.
Dương nhanh chóng mang đồ ăn nhẹ và nước lên cho Giang Hiểu Viện.
- Cô cứ thoải mái dùng nhé,- anh nói nhẹ nhàng trước khi rời khỏi phòng, để lại cô một mình trong không gian yên tĩnh của văn phòng Lâm Nhất.
Giang Hiểu Viện ngồi xuống ghế sofa, đôi mắt dõi theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ. Sau một ngày dài với nhiều sự kiện và cảm xúc, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu.
Không khí yên ắng trong văn phòng, cùng với sự mệt mỏi từ việc đi lại suốt cả ngày, khiến cô dần dần thiếp đi, đầu tựa nhẹ vào ghế, đôi mắt khép lại mà không hay biết.
- Cháu muốn đi đâu tiếp theo?- anh hỏi, trong lòng mong chờ một ý tưởng tốt từ cô.
- Cháu muốn đến bảo tàng mỹ thuật,- cô đáp, ánh mắt sáng lên khi nghĩ về những tác phẩm nghệ thuật mà cô có thể chiêm ngưỡng.
Cảm giác hưng phấn bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô.
- Được thôi, chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ!
Lâm Nhất nhanh chóng quyết định.
Anh không ngần ngại hoãn lại cuộc họp quan trọng với Dương, chỉ để dành thời gian cho Giang Hiểu Viện.
Trong lòng, anh biết rằng việc giúp cô hòa nhập và tìm lại niềm vui là điều quan trọng hơn bất cứ công việc nào khác.
Khi họ đến bảo tàng, Giang Hiểu Viện không khỏi phấn khích. Những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp hiện ra trước mắt cô, mỗi bức tranh đều mang đến một câu chuyện riêng.
Lâm Nhất bước theo cô, thỉnh thoảng đưa ra những lời bình luận về các tác phẩm, khiến cho không khí trở nên thú vị và gần gũi hơn.
Đứng trước một tác phẩm nổi tiếng, Giang Hiểu Viện không thể kìm lòng.
- Bức tranh này thật tuyệt vời,- cô thốt lên, ánh mắt dán chặt vào các chi tiết sắc nét và màu sắc sống động.
- Nó như đang kể một câu chuyện đầy cảm xúc.
- Cháu có thể cảm nhận được điều đó,- Lâm Nhất đồng tình.
Nhưng Giang Hiểu Viện tiếp tục nói.
- Một bức tranh đẹp không chỉ mang lại cho người khác cảm giác vui vẻ hay hạnh phúc. Nó cũng có thể khiến người xem cảm thấy sợ hãi, bối rối hoặc thậm chí đau đớn. Đó mới là sức mạnh thực sự của nghệ thuật.
Lâm Nhất nghe cô nói với sự trầm tư.
“- Cháu đã từng học về mỹ thuật?- anh hỏi, thực sự tò mò về hiểu biết của cô.
- Vâng, cháu đã tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật Lạc Sơn,- Giang Hiểu Viện đáp, sự tự tin dần hiện rõ trong ánh mắt.
- Cháu luôn đam mê và tìm kiếm những cách thể hiện bản thân qua nghệ thuật. Cháu tin rằng nghệ thuật có thể phản ánh sâu sắc con người và thế giới xung quanh.
- Điều đó thật tuyệt,- Lâm Nhất nói, cảm thấy ấn tượng với sự nhạy bén của cô.
- Có lẽ đó là lý do cháu có thể nhìn thấy và cảm nhận nhiều hơn từ những tác phẩm này.
Giang Hiểu Viện mỉm cười, cảm thấy phấn khích khi được chia sẻ về niềm đam mê của mình.
Những suy nghĩ trong lòng cô dần lắng lại khi cô chia sẻ với Lâm Nhất, và không khí trong bảo tàng trở nên đầy cảm hứng, mở ra một hành trình khám phá nghệ thuật thú vị cho cả hai.
Khi họ dạo quanh bảo tàng và thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, Lâm Nhất chợt nhận ra rằng thời gian đã trôi qua khá nhanh.
- Hiểu Viện, chúng ta nên đi ăn trưa thôi,- anh nói, ánh mắt có chút lo lắng.
- Buổi chiều chú có một cuộc họp quan trọng.
Giang Hiểu Viện nhìn vào đồng hồ, gật đầu đồng ý.
- Vâng, ăn trưa thì tốt hơn,- cô đáp, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không thể ở lại lâu hơn với những tác phẩm nghệ thuật mà cô yêu thích.
Lâm Nhất dẫn Giang Hiểu Viện ra ngoài và tìm một nhà hàng gần đó. Khi bước vào, cô cảm nhận ngay không khí ấm cúng và thân thiện, khác hẳn với những gì cô trải qua ở tang lễ.
Họ chọn một bàn ở gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên chiếu vào tạo nên không gian dễ chịu.
Trong suốt bữa ăn, Lâm Nhất dành thời gian hỏi han về sở thích và ước mơ của Giang Hiểu Viện, cố gắng tạo ra một bầu không khí thoải mái và vui vẻ.
- Cháu có nghĩ đến việc sẽ tiếp tục theo đuổi con đường nghệ thuật không?- anh hỏi, mắt nhìn vào cô với sự quan tâm.
- Cháu nghĩ là có,- Giang Hiểu Viện đáp, cảm thấy ấm áp với sự quan tâm của anh.
- Cháu muốn khám phá thêm nhiều phong cách khác nhau và có thể tạo ra những tác phẩm phản ánh được cảm xúc của mình.
Lâm Nhất gật đầu, thật lòng khuyến khích cô. - Đó là một quyết định tuyệt vời. Anh luôn tin rằng nghệ thuật có thể mang lại sự chữa lành cho tâm hồn.
Khi bữa ăn kết thúc, Lâm Nhất nhìn vào đồng hồ và biết rằng thời gian không còn nhiều. - - - - Cháu có muốn đi dạo một chút trước khi chú phải đi không?- anh hỏi.
- Được chứ,- Giang Hiểu Viện đáp.
Cảm thấy hào hứng với ý tưởng này.
- Chúng ta có thể tranh thủ một chút thời gian nữa để tận hưởng không khí nơi đây.
Sau bữa trưa, Lâm Nhất nhìn Giang Hiểu Viện và nói.
- Chú nghĩ sẽ tốt hơn nếu cháu đến công ty với chú. Có thể cháu sẽ thấy hứng thú với không khí làm việc ở đó.
Giang Hiểu Viện gật đầu, đồng ý ngay lập tức.
Khi họ đến công ty, không khí xung quanh trở nên khác lạ. Nhân viên trong công ty không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Nhất xuất hiện cùng với một cô gái trẻ.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, có người đoán rằng cô có thể là người thân của anh, có người lại nghĩ rằng cô có một vai trò đặc biệt trong cuộc sống của Lâm Nhất.
- Đó là ai nhỉ? Chưa bao giờ thấy Lâm Nhất đi cùng ai đến công ty như vậy,- một nhân viên thì thầm.
- Có lẽ cô ấy là một người quan trọng... Anh ấy không bao giờ mang ai đến đây nếu không có lý do,- một người khác phỏng đoán.
Lâm Nhất, với vẻ lạnh lùng thường thấy, phớt lờ mọi ánh nhìn tò mò. Anh dẫn Giang Hiểu Viện đi qua các phòng ban, giới thiệu sơ lược về công việc của mình và cách mọi người vận hành.
Dù không nói nhiều, nhưng anh dành cho Giang Hiểu Viện sự quan tâm đặc biệt mà hiếm ai từng thấy.
- Đây là công ty của chú,- anh nói ngắn gọn, nhưng ánh mắt của anh lại thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
Giang Hiểu Viện lắng nghe và quan sát mọi thứ xung quanh với sự tò mò.
Dù nhận thấy những ánh mắt soi mói, cô không để điều đó làm phiền. Sự hiện diện của Lâm Nhất bên cạnh khiến cô cảm thấy an toàn, dù mọi người có bàn tán thế nào đi nữa.
Khi Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện đang đi qua hành lang, Dương vội vã chạy đến, gương mặt lộ rõ sự căng thẳng.
- Cuộc họp sắp bắt đầu, Lâm Tổng ,- Dương nói nhanh, đôi mắt lướt qua Giang Hiểu Viện với chút tò mò, nhưng anh không dám hỏi thêm gì.
Lâm Nhất gật đầu nhẹ.
-Anh biết rồi.
Quay sang Giang Hiểu Viện, anh hạ giọng, -Cháu theo chú vào văn phòng. Cuộc họp này sẽ không quá lâu đâu, cháu có thể ngồi đợi.
Giang Hiểu Viện im lặng gật đầu, bước theo Lâm Nhất. Khi họ vào đến văn phòng của anh, không gian bên trong rộng lớn và đầy vẻ sang trọng.
Cô ngồi xuống ghế sofa gần cửa sổ, ngắm nhìn ra bên ngoài, trong khi Lâm Nhất chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp. Dù bận rộn, anh vẫn liếc nhìn cô, đảm bảo rằng cô cảm thấy thoải mái trong không gian mới này.
- Cháu cứ ngồi đây, nếu cần gì thì cứ gọi anh, anh nói, ánh mắt vẫn thể hiện sự quan tâm, dù giọng điệu lạnh lùng và điềm tĩnh.
Giang Hiểu Viện cảm thấy có chút lạ lẫm khi ở trong không gian làm việc nghiêm túc của anh, nhưng sự bình tĩnh của Lâm Nhất giúp cô phần nào an tâm.
Lúc này, Dương đứng ngoài cửa, sẵn sàng đón tiếp những người tham dự cuộc họp.
Trước khi bước ra khỏi văn phòng để chuẩn bị cho cuộc họp, Lâm Nhất quay sang Dương và dặn dò
-Chuẩn bị cho Hiểu Viện một ít đồ ăn nhẹ và nước, để cô ấy có thể thoải mái trong lúc chờ,- Lâm Nhất bình thản dặn Dương, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Dương nhanh chóng gật đầu.
-Vâng, tôi sẽ lo ngay.- Sau đó, anh rời đi để thực hiện yêu cầu.
Lâm Nhất nhìn Giang Hiểu Viện, dù bận rộn nhưng anh vẫn thể hiện sự quan tâm chu đáo.
-Cháu ngồi đây thoải mái nhé. Nếu cần gì thì nói với Dương.
Dương nhanh chóng mang đồ ăn nhẹ và nước lên cho Giang Hiểu Viện.
- Cô cứ thoải mái dùng nhé,- anh nói nhẹ nhàng trước khi rời khỏi phòng, để lại cô một mình trong không gian yên tĩnh của văn phòng Lâm Nhất.
Giang Hiểu Viện ngồi xuống ghế sofa, đôi mắt dõi theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ. Sau một ngày dài với nhiều sự kiện và cảm xúc, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu.
Không khí yên ắng trong văn phòng, cùng với sự mệt mỏi từ việc đi lại suốt cả ngày, khiến cô dần dần thiếp đi, đầu tựa nhẹ vào ghế, đôi mắt khép lại mà không hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.