Chương 9
Rachel
04/11/2024
Khi ánh sáng sớm mai len qua khung cửa sổ, Giang Hiểu Viện chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn thấy Lâm Nhất đã sẵn sàng trong bộ vest tối màu chỉnh tề, từng chi tiết đều tôn lên vẻ nghiêm nghị, chỉn chu của anh.
Đang tập trung với điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nhất quay lại nhìn cô, ánh mắt như muốn dặn dò điều gì.
- Cháu ăn sáng rồi nghỉ ngơi thêm đi.
Hôm nay chú có khá nhiều việc phải xử lý, có lẽ sẽ về muộn,- anh nói, giọng điềm tĩnh và có chút quan tâm, nhưng không dài dòng.
Nếu cần gì, cứ báo chú biết.
Giang Hiểu Viện khẽ gật đầu, cảm nhận một chút ấm áp từ sự quan tâm của anh.
Chưa kịp nói gì thêm, cô nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất khuất dần nơi cửa ra vào, dáng vẻ mạnh mẽ và dứt khoát.
Giang Hiểu Viện lặng lẽ đánh răng, nước lạnh làm cô tỉnh táo hẳn sau một đêm nhiều suy tư.
Khi ngồi vào bàn ăn, ánh mắt cô thoáng chút đăm chiêu. Nhìn những món ăn sáng bày biện gọn gàng trước mặt, lòng cô lại trở về với những suy nghĩ từ tối qua.
Cô vẫn không hiểu rõ vì sao Lâm Nhất lại đối xử tốt với mình đến vậy.
Những lời dặn dò, sự quan tâm chăm sóc đó liệu chỉ đơn thuần là sự bảo hộ của một người chú, hay đằng sau còn điều gì khác?
Dù cố gắng lý giải, cô vẫn không thể nào dẹp yên những suy nghĩ mông lung ấy.
Nếm một miếng bánh, cô tự nhủ rằng có lẽ tốt hơn hết là cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn không ngừng trăn trở về khoảng cách giữa mình và Lâm Nhất—vừa gần gũi, vừa bí ẩn, như một bức tranh mà cô chưa thể nào nhìn thấu hết từng nét vẽ.
Giang Hiểu Viện nhìn vào tách trà trên bàn, hơi nóng bốc lên, tan biến như những ý nghĩ mơ hồ trong đầu cô.
Sau một đêm trăn trở, cô vẫn chưa tìm được câu trả lời cho những thắc mắc của mình, và giờ đây, tương lai càng hiện lên rõ ràng nhưng cũng đầy mơ hồ.
Cô tự hỏi bản thân, liệu có thể tiếp tục giấu đi phần con người thật của mình mãi không?
Con đường nghệ thuật cô muốn theo đuổi sẽ ra sao?
Liệu mình sẽ mãi đứng trong bóng tối, hay một ngày nào đó sẽ đủ dũng cảm bước ra ánh sáng, đối diện với chính mình và cả người chú luôn đứng sau ủng hộ?
Nhìn ra cửa sổ, ánh nắng buổi sáng chiếu lên khu vườn, làm cho mọi thứ xung quanh như bừng sáng.
Cô cảm thấy lòng mình cũng dâng lên chút hy vọng, nhưng lại mơ hồ về bước tiếp theo. Để lại những suy nghĩ lửng lơ, cô quyết định rằng, có lẽ một ngày nào đó, khi đã đủ mạnh mẽ, cô sẽ tìm được câu trả lời cho mình.
Sau bữa sáng, cô buồn chán và không biết nên làm gì. Cô thẫn thờ rồi bước tới tủ quần áo.
Giang Hiểu Viện mặc một bộ đồ xinh đẹp, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, tôn lên gu thẩm mỹ tinh tế của cô.
Cô chọn một chiếc váy dài màu xanh ngọc nhẹ nhàng, kết hợp với đôi giày cao gót thanh lịch và chiếc túi xách hàng hiệu yêu thích.
Sau khi soi gương lần cuối, cô quyết định sẽ tự mình khám phá Tây Thành.
Bước ra ngoài, không khí buổi sáng trong lành khiến cô cảm thấy thoải mái.
Tây Thành vừa có nét cổ kính của những con phố nhỏ, vừa sầm uất hiện đại với các trung tâm mua sắm, phòng tranh, và những quán cà phê nghệ thuật.
Hiểu Viện để mình lạc trong những ngõ hẻm, ghé vào các cửa hàng sách cũ và chiêm ngưỡng tranh vẽ của những nghệ sĩ đường phố.
Từng bước chân qua những góc phố lạ, cô cảm nhận sự tự do, thoải mái khi không bị ai để ý.
Một niềm vui khẽ dâng lên, như thể cô đang tìm lại chính mình và sự đam mê nghệ thuật đã bị giấu kín.
Cô tự nhủ rằng, có lẽ hôm nay sẽ là ngày bắt đầu cho một hành trình mới của mình tại nơi này.
Giang Hiểu Viện đang dạo bước qua một con ngõ nhỏ khi bất chợt, một đám người lạ mặt bước ra chặn đường.
Một tên trong nhóm nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách của cô với ánh mắt tham lam, trong khi những kẻ còn lại nhếch mép cười đầy ý đồ xấu.
Hiểu Viện cảm thấy lạnh sống lưng, bước lùi lại trong sợ hãi.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau:
Các người đang làm gì vậy?
Một người đàn ông tiến đến, ánh mắt đầy uy lực và sắc lạnh.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của anh, đám người kia có chút chùn bước. Sau một khoảnh khắc ngập ngừng, chúng lùi lại rồi nhanh chóng rút đi, để lại Hiểu Viện đứng đó, lòng đầy bàng hoàng và biết ơn.
Người đàn ông nhìn cô một cách nhẹ nhàng, rồi khẽ nói:
- Lần sau hãy cẩn thận hơn.
Trước khi cô kịp nói lời cảm ơn, anh đã quay bước, để lại cô với sự ngỡ ngàng và cảm giác được bảo vệ đầy ấm áp.
Sau sự cố với đám người xấu, Giang Hiểu Viện quyết định đến công ty của Lâm Nhất để tìm hiểu thêm về công việc của chú và cũng để cảm thấy an toàn hơn trong môi trường làm việc.
Khi cô bước vào tòa nhà hiện đại với không khí nhộn nhịp của công việc, lòng cô dấy lên sự hồi hộp và mong chờ.
Tuy nhiên, vừa mới bước vào văn phòng, cô đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ một nhóm nhân viên đang tụ tập ở góc phòng.
Họ nhìn cô với ánh mắt dò xét, như thể cô không thuộc về nơi này.
Một người trong số họ, một cô gái có vẻ ngoài sắc sảo, tiến tới và châm chọc:
Cô là ai mà dám xuất hiện ở đây? Chỉ là cháu gái của Lâm Nhất, cũng không có gì đặc biệt!
Hiểu Viện cảm thấy khó chịu nhưng quyết định không để họ làm mất tinh thần.
Cô đứng thẳng người, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào cô gái.
- Tôi không cần phải chứng minh điều gì với ai cả. Tôi đến đây vì tôi muốn tìm hiểu về công việc của chú tôi.
Cảm thấy bị thách thức, cô gái đó tiếp tục nói:
Cô có biết việc này không dễ dàng đâu? Cô có thực sự nghĩ mình có thể làm được không?- Nhóm nhân viên xung quanh cười khẩy, tạo nên một bầu không khí khó chịu.
Ngay lúc đó, Lâm Nhất từ phòng làm việc bước ra, nhìn thấy Hiểu Viện đang bị làm khó.
Anh nhanh chóng tiến đến, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy lo lắng. - Có chuyện gì xảy ra ở đây?- Giọng anh nghiêm nghị khiến cả nhóm im bặt.
Hiểu Viện cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy chú mình, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng.
Cô chỉ lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Lâm Nhất nhìn cô gái một cách đầy uy lực:
- Nếu các cô không có gì để làm, thì hãy quay về công việc của mình. Tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra nữa.
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Lâm Nhất, nhóm người kia lùi lại, không dám tiếp tục làm khó Hiểu Viện.
Cô cảm thấy lòng tràn đầy biết ơn khi có sự bảo vệ từ chú mình, nhưng cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể đứng vững trong môi trường đầy cạnh tranh này hay không.
Lâm Nhất khép cửa văn phòng lại, tạo ra một không gian yên tĩnh, tách biệt khỏi những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Anh nhìn Giang Hiểu Viện, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng.
- Cháu sao rồi? Có chuyện gì xảy ra à?
Hiểu Viện hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh khi nhớ lại những gì đã diễn ra.
Cháu… cháu đã bị một đám người chặn đường trong khi đi dạo,- cô nói, giọng có phần run rẩy.
- Họ muốn cướp túi xách của cháu. Rất may có một người đàn ông xuất hiện và giúp cháu thoát khỏi họ.
Lâm Nhất nhíu mày, sự lo lắng trong anh càng tăng lên.
Người đàn ông đó là ai? Cháu có biết không?
- Cháu không biết tên của anh ấy, chỉ biết anh ấy rất dũng cảm,- Hiểu Viện đáp, cảm giác biết ơn trào dâng trong lòng.
Nhưng điều đó không quan trọng. Cháu chỉ cảm thấy thật sự sợ hãi.
Lâm Nhất gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhưng cũng đầy nghiêm túc.
- Cháu cần phải cẩn thận hơn. Tây Thành không phải là một nơi an toàn như cháu nghĩ. Chú sẽ sắp xếp để có người bảo vệ cháu khi ra ngoài.
- Nhưng chú, cháu không muốn trở thành gánh nặng cho chú,- Hiểu Viện phản đối, mặc dù trong lòng cô biết việc này là cần thiết.
Cháu có thể tự lo cho mình.
- Cháu không phải là gánh nặng. Chú chỉ muốn bảo vệ cháu,- Lâm Nhất kiên định.
Đây là trách nhiệm của chú. Ngoài ra, cháu cũng cần phải bắt đầu quen với việc có người hỗ trợ mình.
- Đây là thành phố lớn, và cháu không thể đơn độc trong một thế giới như vậy.
Cảm giác an toàn dần trở lại, Hiểu Viện gật đầu, biết rằng Lâm Nhất chỉ muốn tốt cho cô.
Cảm ơn chú. Cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn.
- Bây giờ, hãy cùng nhau bàn về những gì cháu muốn làm ở đây,- Lâm Nhất nói, chuyển chủ đề để giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
-Cháu có ý tưởng nào cho tương lai chưa?”
Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện với ánh mắt khuyến khích.
Tại sao cháu không thử tham gia một lớp học nghệ thuật? Tây Thành có nhiều cơ hội cho những nghệ sĩ trẻ. Chú có thể giúp cháu tìm một nơi phù hợp.
Hiểu Viện ngẩng lên, ánh mắt cô ánh lên sự tò mò.
- Cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia một lớp học nào. Nhưng cháu muốn được cải thiện kỹ năng của mình.
- Chú nghĩ cháu nên bắt đầu từ đâu?
- Có một số trường và trung tâm nghệ thuật nổi tiếng ở đây,- Lâm Nhất đáp.
Cháu có thể tham gia các buổi học vẽ, hoặc thậm chí là các khóa học về mỹ thuật ứng dụng.
- Anh sẽ giúp cháu tìm một nơi tốt.
- Cháu muốn thử!- Hiểu Viện nói với vẻ hào hứng.
- Cháu không chỉ muốn vẽ, mà còn muốn biết thêm về nghệ thuật đương đại, về những bức tranh mang lại cảm xúc cho người xem.
Lâm Nhất cười nhẹ, vui mừng khi thấy cô tràn đầy nhiệt huyết.
- Thế thì tốt quá! Hôm nay, chúng ta có thể ghé thăm một vài nơi và đăng ký khóa học cho cháu.
- Chú cũng sẽ sắp xếp thời gian để cùng đi với cháu.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Nhất dẫn Hiểu Viện đến một trung tâm nghệ thuật nổi tiếng ở Tây Thành.
Không khí nơi đây thật sự sôi động, những người nghệ sĩ trẻ tuổi đang say mê sáng tạo trong các lớp học.
- Cháu có thể tham gia một buổi học thử xem mình có thích không,- Lâm Nhất gợi ý.
Hiểu Viện gật đầu, háo hức bước vào một lớp học vẽ. Cô chợt cảm thấy hồi hộp khi thấy nhiều người xung quanh đang vẽ tranh.
Buổi học diễn ra rất thú vị, và Hiểu Viện nhanh chóng hòa mình vào không gian sáng tạo.
Cô thích thú khi thấy mọi người cùng chia sẻ ý tưởng và kĩ thuật vẽ. Khi lớp học kết thúc, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng và tự tin hơn.
- Cháu làm rất tốt!- Lâm Nhất khen ngợi khi họ rời khỏi lớp học.
- Cháu có muốn đăng ký một khóa học chính thức không?”
- Cháu muốn!- Hiểu Viện đáp, mắt sáng rực.
Cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây. Cháu cảm thấy mình có thể tìm thấy đam mê thực sự của mình.
Khi trở về nhà, tâm trạng của Hiểu Viện rất phấn chấn.
Cô bắt đầu nghĩ về việc học vẽ, những tác phẩm mà cô muốn sáng tác, và hy vọng rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với cô ở Tây Thành.
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn âm thầm lo lắng về việc mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhất có thể sẽ thay đổi ra sao khi cô bắt đầu tìm kiếm sự độc lập và khẳng định bản thân.
Nhưng hiện tại, cô chỉ muốn tận hưởng những khoảnh khắc này và bước tiếp trong hành trình của mình.
Cô nhìn thấy Lâm Nhất đã sẵn sàng trong bộ vest tối màu chỉnh tề, từng chi tiết đều tôn lên vẻ nghiêm nghị, chỉn chu của anh.
Đang tập trung với điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nhất quay lại nhìn cô, ánh mắt như muốn dặn dò điều gì.
- Cháu ăn sáng rồi nghỉ ngơi thêm đi.
Hôm nay chú có khá nhiều việc phải xử lý, có lẽ sẽ về muộn,- anh nói, giọng điềm tĩnh và có chút quan tâm, nhưng không dài dòng.
Nếu cần gì, cứ báo chú biết.
Giang Hiểu Viện khẽ gật đầu, cảm nhận một chút ấm áp từ sự quan tâm của anh.
Chưa kịp nói gì thêm, cô nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất khuất dần nơi cửa ra vào, dáng vẻ mạnh mẽ và dứt khoát.
Giang Hiểu Viện lặng lẽ đánh răng, nước lạnh làm cô tỉnh táo hẳn sau một đêm nhiều suy tư.
Khi ngồi vào bàn ăn, ánh mắt cô thoáng chút đăm chiêu. Nhìn những món ăn sáng bày biện gọn gàng trước mặt, lòng cô lại trở về với những suy nghĩ từ tối qua.
Cô vẫn không hiểu rõ vì sao Lâm Nhất lại đối xử tốt với mình đến vậy.
Những lời dặn dò, sự quan tâm chăm sóc đó liệu chỉ đơn thuần là sự bảo hộ của một người chú, hay đằng sau còn điều gì khác?
Dù cố gắng lý giải, cô vẫn không thể nào dẹp yên những suy nghĩ mông lung ấy.
Nếm một miếng bánh, cô tự nhủ rằng có lẽ tốt hơn hết là cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn không ngừng trăn trở về khoảng cách giữa mình và Lâm Nhất—vừa gần gũi, vừa bí ẩn, như một bức tranh mà cô chưa thể nào nhìn thấu hết từng nét vẽ.
Giang Hiểu Viện nhìn vào tách trà trên bàn, hơi nóng bốc lên, tan biến như những ý nghĩ mơ hồ trong đầu cô.
Sau một đêm trăn trở, cô vẫn chưa tìm được câu trả lời cho những thắc mắc của mình, và giờ đây, tương lai càng hiện lên rõ ràng nhưng cũng đầy mơ hồ.
Cô tự hỏi bản thân, liệu có thể tiếp tục giấu đi phần con người thật của mình mãi không?
Con đường nghệ thuật cô muốn theo đuổi sẽ ra sao?
Liệu mình sẽ mãi đứng trong bóng tối, hay một ngày nào đó sẽ đủ dũng cảm bước ra ánh sáng, đối diện với chính mình và cả người chú luôn đứng sau ủng hộ?
Nhìn ra cửa sổ, ánh nắng buổi sáng chiếu lên khu vườn, làm cho mọi thứ xung quanh như bừng sáng.
Cô cảm thấy lòng mình cũng dâng lên chút hy vọng, nhưng lại mơ hồ về bước tiếp theo. Để lại những suy nghĩ lửng lơ, cô quyết định rằng, có lẽ một ngày nào đó, khi đã đủ mạnh mẽ, cô sẽ tìm được câu trả lời cho mình.
Sau bữa sáng, cô buồn chán và không biết nên làm gì. Cô thẫn thờ rồi bước tới tủ quần áo.
Giang Hiểu Viện mặc một bộ đồ xinh đẹp, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, tôn lên gu thẩm mỹ tinh tế của cô.
Cô chọn một chiếc váy dài màu xanh ngọc nhẹ nhàng, kết hợp với đôi giày cao gót thanh lịch và chiếc túi xách hàng hiệu yêu thích.
Sau khi soi gương lần cuối, cô quyết định sẽ tự mình khám phá Tây Thành.
Bước ra ngoài, không khí buổi sáng trong lành khiến cô cảm thấy thoải mái.
Tây Thành vừa có nét cổ kính của những con phố nhỏ, vừa sầm uất hiện đại với các trung tâm mua sắm, phòng tranh, và những quán cà phê nghệ thuật.
Hiểu Viện để mình lạc trong những ngõ hẻm, ghé vào các cửa hàng sách cũ và chiêm ngưỡng tranh vẽ của những nghệ sĩ đường phố.
Từng bước chân qua những góc phố lạ, cô cảm nhận sự tự do, thoải mái khi không bị ai để ý.
Một niềm vui khẽ dâng lên, như thể cô đang tìm lại chính mình và sự đam mê nghệ thuật đã bị giấu kín.
Cô tự nhủ rằng, có lẽ hôm nay sẽ là ngày bắt đầu cho một hành trình mới của mình tại nơi này.
Giang Hiểu Viện đang dạo bước qua một con ngõ nhỏ khi bất chợt, một đám người lạ mặt bước ra chặn đường.
Một tên trong nhóm nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách của cô với ánh mắt tham lam, trong khi những kẻ còn lại nhếch mép cười đầy ý đồ xấu.
Hiểu Viện cảm thấy lạnh sống lưng, bước lùi lại trong sợ hãi.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau:
Các người đang làm gì vậy?
Một người đàn ông tiến đến, ánh mắt đầy uy lực và sắc lạnh.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của anh, đám người kia có chút chùn bước. Sau một khoảnh khắc ngập ngừng, chúng lùi lại rồi nhanh chóng rút đi, để lại Hiểu Viện đứng đó, lòng đầy bàng hoàng và biết ơn.
Người đàn ông nhìn cô một cách nhẹ nhàng, rồi khẽ nói:
- Lần sau hãy cẩn thận hơn.
Trước khi cô kịp nói lời cảm ơn, anh đã quay bước, để lại cô với sự ngỡ ngàng và cảm giác được bảo vệ đầy ấm áp.
Sau sự cố với đám người xấu, Giang Hiểu Viện quyết định đến công ty của Lâm Nhất để tìm hiểu thêm về công việc của chú và cũng để cảm thấy an toàn hơn trong môi trường làm việc.
Khi cô bước vào tòa nhà hiện đại với không khí nhộn nhịp của công việc, lòng cô dấy lên sự hồi hộp và mong chờ.
Tuy nhiên, vừa mới bước vào văn phòng, cô đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ một nhóm nhân viên đang tụ tập ở góc phòng.
Họ nhìn cô với ánh mắt dò xét, như thể cô không thuộc về nơi này.
Một người trong số họ, một cô gái có vẻ ngoài sắc sảo, tiến tới và châm chọc:
Cô là ai mà dám xuất hiện ở đây? Chỉ là cháu gái của Lâm Nhất, cũng không có gì đặc biệt!
Hiểu Viện cảm thấy khó chịu nhưng quyết định không để họ làm mất tinh thần.
Cô đứng thẳng người, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào cô gái.
- Tôi không cần phải chứng minh điều gì với ai cả. Tôi đến đây vì tôi muốn tìm hiểu về công việc của chú tôi.
Cảm thấy bị thách thức, cô gái đó tiếp tục nói:
Cô có biết việc này không dễ dàng đâu? Cô có thực sự nghĩ mình có thể làm được không?- Nhóm nhân viên xung quanh cười khẩy, tạo nên một bầu không khí khó chịu.
Ngay lúc đó, Lâm Nhất từ phòng làm việc bước ra, nhìn thấy Hiểu Viện đang bị làm khó.
Anh nhanh chóng tiến đến, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy lo lắng. - Có chuyện gì xảy ra ở đây?- Giọng anh nghiêm nghị khiến cả nhóm im bặt.
Hiểu Viện cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy chú mình, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng.
Cô chỉ lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Lâm Nhất nhìn cô gái một cách đầy uy lực:
- Nếu các cô không có gì để làm, thì hãy quay về công việc của mình. Tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra nữa.
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Lâm Nhất, nhóm người kia lùi lại, không dám tiếp tục làm khó Hiểu Viện.
Cô cảm thấy lòng tràn đầy biết ơn khi có sự bảo vệ từ chú mình, nhưng cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể đứng vững trong môi trường đầy cạnh tranh này hay không.
Lâm Nhất khép cửa văn phòng lại, tạo ra một không gian yên tĩnh, tách biệt khỏi những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Anh nhìn Giang Hiểu Viện, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng.
- Cháu sao rồi? Có chuyện gì xảy ra à?
Hiểu Viện hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh khi nhớ lại những gì đã diễn ra.
Cháu… cháu đã bị một đám người chặn đường trong khi đi dạo,- cô nói, giọng có phần run rẩy.
- Họ muốn cướp túi xách của cháu. Rất may có một người đàn ông xuất hiện và giúp cháu thoát khỏi họ.
Lâm Nhất nhíu mày, sự lo lắng trong anh càng tăng lên.
Người đàn ông đó là ai? Cháu có biết không?
- Cháu không biết tên của anh ấy, chỉ biết anh ấy rất dũng cảm,- Hiểu Viện đáp, cảm giác biết ơn trào dâng trong lòng.
Nhưng điều đó không quan trọng. Cháu chỉ cảm thấy thật sự sợ hãi.
Lâm Nhất gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhưng cũng đầy nghiêm túc.
- Cháu cần phải cẩn thận hơn. Tây Thành không phải là một nơi an toàn như cháu nghĩ. Chú sẽ sắp xếp để có người bảo vệ cháu khi ra ngoài.
- Nhưng chú, cháu không muốn trở thành gánh nặng cho chú,- Hiểu Viện phản đối, mặc dù trong lòng cô biết việc này là cần thiết.
Cháu có thể tự lo cho mình.
- Cháu không phải là gánh nặng. Chú chỉ muốn bảo vệ cháu,- Lâm Nhất kiên định.
Đây là trách nhiệm của chú. Ngoài ra, cháu cũng cần phải bắt đầu quen với việc có người hỗ trợ mình.
- Đây là thành phố lớn, và cháu không thể đơn độc trong một thế giới như vậy.
Cảm giác an toàn dần trở lại, Hiểu Viện gật đầu, biết rằng Lâm Nhất chỉ muốn tốt cho cô.
Cảm ơn chú. Cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn.
- Bây giờ, hãy cùng nhau bàn về những gì cháu muốn làm ở đây,- Lâm Nhất nói, chuyển chủ đề để giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
-Cháu có ý tưởng nào cho tương lai chưa?”
Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện với ánh mắt khuyến khích.
Tại sao cháu không thử tham gia một lớp học nghệ thuật? Tây Thành có nhiều cơ hội cho những nghệ sĩ trẻ. Chú có thể giúp cháu tìm một nơi phù hợp.
Hiểu Viện ngẩng lên, ánh mắt cô ánh lên sự tò mò.
- Cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia một lớp học nào. Nhưng cháu muốn được cải thiện kỹ năng của mình.
- Chú nghĩ cháu nên bắt đầu từ đâu?
- Có một số trường và trung tâm nghệ thuật nổi tiếng ở đây,- Lâm Nhất đáp.
Cháu có thể tham gia các buổi học vẽ, hoặc thậm chí là các khóa học về mỹ thuật ứng dụng.
- Anh sẽ giúp cháu tìm một nơi tốt.
- Cháu muốn thử!- Hiểu Viện nói với vẻ hào hứng.
- Cháu không chỉ muốn vẽ, mà còn muốn biết thêm về nghệ thuật đương đại, về những bức tranh mang lại cảm xúc cho người xem.
Lâm Nhất cười nhẹ, vui mừng khi thấy cô tràn đầy nhiệt huyết.
- Thế thì tốt quá! Hôm nay, chúng ta có thể ghé thăm một vài nơi và đăng ký khóa học cho cháu.
- Chú cũng sẽ sắp xếp thời gian để cùng đi với cháu.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Nhất dẫn Hiểu Viện đến một trung tâm nghệ thuật nổi tiếng ở Tây Thành.
Không khí nơi đây thật sự sôi động, những người nghệ sĩ trẻ tuổi đang say mê sáng tạo trong các lớp học.
- Cháu có thể tham gia một buổi học thử xem mình có thích không,- Lâm Nhất gợi ý.
Hiểu Viện gật đầu, háo hức bước vào một lớp học vẽ. Cô chợt cảm thấy hồi hộp khi thấy nhiều người xung quanh đang vẽ tranh.
Buổi học diễn ra rất thú vị, và Hiểu Viện nhanh chóng hòa mình vào không gian sáng tạo.
Cô thích thú khi thấy mọi người cùng chia sẻ ý tưởng và kĩ thuật vẽ. Khi lớp học kết thúc, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng và tự tin hơn.
- Cháu làm rất tốt!- Lâm Nhất khen ngợi khi họ rời khỏi lớp học.
- Cháu có muốn đăng ký một khóa học chính thức không?”
- Cháu muốn!- Hiểu Viện đáp, mắt sáng rực.
Cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây. Cháu cảm thấy mình có thể tìm thấy đam mê thực sự của mình.
Khi trở về nhà, tâm trạng của Hiểu Viện rất phấn chấn.
Cô bắt đầu nghĩ về việc học vẽ, những tác phẩm mà cô muốn sáng tác, và hy vọng rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với cô ở Tây Thành.
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn âm thầm lo lắng về việc mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhất có thể sẽ thay đổi ra sao khi cô bắt đầu tìm kiếm sự độc lập và khẳng định bản thân.
Nhưng hiện tại, cô chỉ muốn tận hưởng những khoảnh khắc này và bước tiếp trong hành trình của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.