Không Thể Dấu Hiệu

Chương 69

Vô Sở Vị

31/01/2023

Cơ thể nam nhân trước mắt hơi tái nhợt, mấy ngày này lúc nghỉ ngơi Lăng Tiêu cũng không cho nam nhân ăn cơm, chỉ cho hắn uống một chút dịch dinh dưỡng duy trì thể lực, nam nhân đang nằm xương sườn cũng đã lộ ra thấy rõ.

Hiện tại toàn thân Tống Minh đau muốn chết, đầu choáng váng đau nhức, cũng không biết đã ngủ mấy ngày... Nhớ đến chuyện trước khi hôn mê, ý nghĩ muốn chết cũng có... nhưng bây giờ, hắn cảm giác ngay cả sức lực cử động ngón tay cũng không có, trong dạ dày từng trận co rút bỏng rát. Vậy nên lúc này, hắn hận không thể mở to miệng đem cháo trong miệng nuốt xuống, mặc dù cổ họng rất đau, nhưng theo một cỗ ấm áp tràn vào dạ dày, như vậy mới khiến hắn cảm nhận được hắn vẫn còn sống.

"....Tôi đã ngủ mấy ngày rồi..." cổ họng Tống Minh khàn đến dọa người, nhưng hạ nhân đút cháo cho hắn không có bất cứ biểu tình gì, mà ngưng một lát mới trả lời Tống Minh.

Người kia mấy ngày này vẫn luôn chăm sóc Tống Minh, trước đó cũng giúp Tống Minh lau rửa vết tích trên thân thể, nhưng biểu tình trên mặt gã cũng không có xem thường nam nhân, chỉ là rất cung kính nói với Tống Minh, hắn đã hôn mê 3 ngày, trong thời gian đó thiếu gia đến thăm hắn hai lần.

Tống Minh trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó coi, CMN ai thèm quan tâm tên điên kia đến xem hắn mấy lần chứ... Nhắc đến Lăng Tiêu hắn liền nổi lên một cỗ lửa giận, dám chơi hắn như vậy... thao con mẹ nó... Có điều nhìn lại bản thân vẫn bị trói chặt,Tống Minh chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Ăn cháo xong, hạ nhân kia thoa thuốc cho hắn, nhưng Tống Minh giãy giụa đến lợi hại, mặc dù khi hắn hôn mê người này đã giúp hắn thoa thuốc không biết bao nhiêu lần, nhưng Tống Minh vẫn là không thoải mái khi người khác đụng vào hắn, đặc biệt chuyện xảy ra trước đó vẫn còn sống động trong tâm trí hắn....

Mặc dù Tống Minh còn rất yếu, nhưng hạ nhân kia thấy Tống Minh kiên trì như vậy thì nới lỏng xích tay xích chân cho hắn, dặn dò Tống Minh một số chuyện liền đem thuốc đặt xuống một bên rồi rời đi.

Tống Minh lúc này mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn hiện tai đang ở trên một chiếc giường lớn mềm mại, không còn ở căn phòng đạo cụ ánh sánh không thể lọt kia nữa, mà là một căn phòng cực kì rộng rãi sáng sủa, nhìn cây cối ngoài cửa sổ, cùng cách bày trí trong phòng, giống như một biệt thự ngoài ngoại ô...

Tống Minh miễn cưỡng ngồi dậy, thắt lưng chuyền đến cảm giác chua sót khiến hắn đau đến liên tục hút khí, đặc biệt là nơi giữa hai chân kia, vừa sưng vừa đau...

Nam nhân quỳ bò trên giường, một tay quét lấy thuốc mỡ màu trắng, run rẩy lại có chút vô lực thoa thuốc lên hậu huyệt.

Tống Minh cảm nhận được hai tay bị trật khớp của mình đã được nắn lại, nhưng vẫn còn rất đau, cũng không có nhiều sức. Nhưng hắn đã đem người hầu chăm sóc hắn đuổi đi rồi, không có sức cũng chỉ có thể tự mình thoa thuốc, vì hạ nhân kia nói hắn nhất định phải thoa thuốc, nếu không thiếu gia đến, người chịu khổ vẫn là hắn...

Hừ, cẩu thiểu gia, hắn thoa thuốc chỉ là mông hắn rất đau, mới không phải sợ Lăng Tiêu không săn sóc đem hắn thao đến rách hậu huyệt hắn mới thoa thuốc, Tống Minh thẹn quá hóa giận nghĩ.

"Hưm..." Cố nén đau đớn, hắn đẩy thuốc mỡ vào nơi sưng tấy, hắn đều có thể cảm nhận được bên trong vách tường nóng rực có nhiều viết thương nhỏ, cùng cảm giác đau nhói do thuốc mỡ tan ra. Thật CMN, Lăng Tiêu là chó à dùng sức như vậy...

Chậm rãi thoa thuốc, Tống Minh đau đến nhăn lại đôi mày anh tuấn, trong miệng lầm bầm mắng Lăng Tiêu, nhưng không biết là do hiệu quả của thuốc lúc trước chưa hết hay do hắn quá mẫn cảm, Tống Minh thế mà cảm thấy cả thông đạo vừa mềm vừa nóng, còn gắt gao hút lấy ngón tay hắn, thậm chí còn chuyền lại một trận ngứa ngáy, ngay cả phần nam tính phía trước cũng hơi ngẩng đầu.

Tống Minh có chút hoảng loạn rút ra ngón tay, có vài giọt dịch nóng thuận theo miệng huyệt sưng đỏ nhỏ xuống, Tống Minh cả người vùi trong chăn, không khống chế được thở dốc.

Trong đầu hắn không tự chủ được tái hiện hình ảnh hắn điên cuồng lại đói khát cuốn lấy Lăng Tiêu, khiến y hung hăng thao hắn... Sắc mặt Tống Minh từng trận đỏ lại chuyển trắng, thao! Loại cảm giác thuốc kích dục thích thích Omega phát tình kia mang lại còn đáng sợ hơn cả ma túy... Mặc dù hắn chưa từng hít ma túy, nhưng cảm giác của hắn lúc đó, đầu óc tràn ngập màu sắc, cả người đều vô cùng hưng phấn, còn muốn bị người khác hung hăng thao, đặc biệt là khi Lăng Tiêu thực sự tiến vào hắn, loại khoái cảm sung sướng đến toàn thân phát run muốn nổ tung... Hắn trước giờ chưa từng có cảm giác không thể khống chế được bản thân như vậy, hắn thậm chí còn cảm thấy cảm giác đó vẫn còn lưu lại trong cơ thể... Hiện tai hắn vô cùng nghi ngờ liệu thứ kia có phải là thuốc cấm omega hay không...

Những ngày này cuộc sống Tống Minh trải qua không hề tốt, mặc dù căn phòng này rất lớn, tốt hơn nhiều so với hoàn cảnh chật chội trước đây, hắn có thể tự do hoạt động - mặc dù tay chân vẫn bị trói bằng dây xích dài.



Nhưng bởi vì hắn là người duy nhất ở nơi quỷ quái này, lại không có bất cứ phương tiện giải trí nào, chỉ có thể ở trong đầu tự tìm vui vẻ, hai ngày trước hắn còn muốn xẻ thịt róc xương Lăng Tiêu, sau đó nguôi giận lại phát ngốc nghĩ ngợi lung tung, mỗi lần chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa hắn sẽ lập tức nằm xuống giả chết.

Nói thật Tống Minh hiện tại có chút sợ Lăng Tiêu đến, hắn sợ Lăng Tiêu lại sẽ có thủ đoạn gì đó khiến hắn không thể chịu được dùng trên người hắn.

Sự tình mấy ngày trước cũng đủ khiến hắn không thể nào quên rồi... Đặc biệt mấy ngày này còn không thể khống chế bản thân không ngừng nhớ lại rất nhiều chi tiết khi đó, hắn chưa từng nghĩ qua hắn sẽ không có tôn nghiêm chủ động để người khác thao như vậy, còn tự nói mình là chó cái, là dĩ dâm, kĩ nữ...

Lời nói Lăng Tiêu lạnh băng mang theo trào phúng thỉnh thoảng vang lên bên tai hắn, hắn thật sự không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai cái gì, lại bị Lăng Tiêu làm nhục như vậy.

Nhớ lại lúc trước chưa bị giam cầm hắn còn chìm đắm trong vết thương Kiều Ân mang lại, nhưng hiện tại, hắn căn bản không có sức lực nghĩ đến, hắn chỉ muốn trốn thoát trở về, Kiều Ân cũng có mối quan hệ rộng, để Kiều Ân bảo hộ hắn một khoảng thời gian hoặc là cùng Kiều Ân xuất ngoại còn hơn là bị nhốt ở đây, hay là nam nhân kia, Qua Thiên Liệt... Nếu như y ở đây thì hắn đã không rơi vào tình cảnh này.

Tống Minh hiện tại tinh thần có chút hoảng hốt, đặc biệt mấy ngày nay đứng ngồi không yên, một mình hắn không ngừng nghĩ ngợi lung tung, nghĩ rất nhiều, rất nhiều... Nhớ đến lời nói lúc trước của Tạ Duệ Thành, có lẽ Lăng Tiêu muốn xem xem rốt cuộc hắn thật sự có phải là không thể dấu hiệu hay không, sẽ tìm một nhóm Alpha đến luân phiên cưỡng hiếp hắn...

Không thể nào, có lẽ sẽ không đi... Nhưng Lăng Tiêu ngay cả thuốc kích thích phát tình cũng có thể cho hắn dùng, ai biết được... Đặc biệt Tống Minh ý thức được, cách ngày hắn phát tình Lăng Tiêu đánh dấu hắn đã qua một tuần, mà trước đó một tuần, kí hiệu Alpha trên người hắn sẽ biến mất, khứu giác của hắn cũng không ngửi được tin tức tố, hắn cũng không biết hiện tại kí hiệu trên người hắn đã biến mất chưa... Nếu như không còn, Lăng Tiêu sẽ không...

Loại suy nghĩ này khiến Tống Minh rất khủng hoảng, bị Lăng Tiêu thượng, hắn còn có thể an ủi bản thân, cho dù hắn bị Lăng Tiêu thượng qua, hơn nữa dung mạo Lăng Tiêu hợp với khẩu vị của hắn...

Nhưng nếu thật sự có một nhóm Alpha hắn không quen biết đến thượng hắn...

Tống Minh không dám tiếp tục nghĩ...

Hơn nữa cái mà khiến Tống Minh sợ hãi nhất là, sau khi ở cùng Lăng Tiêu hắn không có uống thuốc tránh thai, hắn hỏi người hầu canh giữ hắn, nhưng người kia nói không có...

Mặc dù lần kia Lăng Tiêu không có hoàn toàn đi vào khoang sinh sản của hắn, bỏi vì hắn bị cưỡng ép phát tình thân thể còn chưa chuẩn bị tốt, miệng khoang sinh sản còn chưa bị Lăng Tiêu phá mở, nhưng Lăng Tiêu vẫn luôn ma sát chỗ đó, Hắn có thể cảm nhận được cửa khoang bị mài hở ra một cái lỗ nhỏ, hơn nữa mỗi lần bắn tinh nam nhân đều bắn toàn bộ vào miệng khoang, cho dù chưa thao mở khoang sinh sản của hắn, nhưng số tinh dịch kia cũng ít nhiều cũng chảy vào... Hắn sợ, hắn sợ bản thân sẽ mang thai...

Tống Minh cứ như vậy lo lắng sợ hãi nghĩ ngợi lung tung mấy ngày liền, cho dù lúc trước sau khi hắn bị Lăng Tiêu hạ thuốc, sau khi tỉnh táo lại có bao nhiêu muốn đánh chết Lăng Tiêu, cũng từng nghĩ khi Lăng Tiêu đến sẽ cùng y cá chết lưới rách, nhưng qua mấy ngày nay suy nghĩ lung tung, hắn cũng nhận ra rõ tình cảnh của mình, nhìn tay chân đều bị xích lại, mà phong cảnh bên ngoài cửa sổ lạ xa lạ như vậy, càng đừng nói mấy ngày này ngoài người hầu giám sát hắn ra thì ngay cả một con ma hắn cũng không thấy, hắn căn bản trốn không thoát!

Trong lòng Tống Minh rất lo lắng, bực bội, vừa khó hiểu lại cảm thấy sợ hãi, dù sao hắn hiện tại đang ở trong tay Lăng Tiêu, y muốn làm gì hắn cũng không thể phản kháng, cho dù hắn có kiên cường thế nào, cũng không có kết quả tốt gì, có lẽ Lăng Tiêu tức giận sẽ thật sự tìm nam nhân xa lạ đến luân phiên cưỡng gian hắn, như vậy hắn nhất định sẽ suy sụp...

Vì nghĩ ngợi lung tung vẫn luôn không nghỉ ngơi cho tốt Tống Minh vừa thiếp đi, thì cảm nhận có người không kiên nhẫn vỗ vỗ má hắn, giọng nói lạnh lẽo lại nguy hiểm vang lên.

" Này, dĩ dâm, tỉnh tỉnh."

Tống Minh nháy mắt bừng tỉnh, " không cần..." theo bản năng đem tay nam nhân hất ra, lại lăn về phía sau hai vòng tránh đi, lúc này mới nhìn rõ người đến, là Lăng Tiêu.

" Hừ..." Nam nhân bị hất tay ra hừ nhẹ một tiếng trầm thấp lại nguy hiểm, thanh âm kia rất khó chịu.



Tống Minh có chút cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân đứng bên giường, tối nay Lăng Tiêu vẫn cực kì tuấn mỹ, làn da trắng giống như phát sáng, ngũ quan thẳng tắp tinh xảo, có thể thấy ông trời rất thiên vị y, đặc biệt tối nay hình như Kiều Ân có trang điểm qua, mái tóc màu nâu óng ả được buộc về sau cao đến nửa đầu, mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa vặn lại lộng lẫy, trên đôi tay thon dài là đôi gang tay màu trắng thêu chỉ vàng, đang bị Lăng Tiêu chậm rãi tháo xuống.

Lúc này, Tống Minh như có như không ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng... Mùi vị này hòa lẫn với hơi thở nhàn nhạt trên người nam nhân, nhưng không hề khó ngửi.

Trong đôi đồng tử nhạt màu của nam nhân có chút đỏ bừng, ánh mắt sâu không thấy đáy, vừa có chút hung ác lại nguy hiểm, y nhếch lên một bên khóe môi, ném gang tay sang một bên.

" Qua đây." Giọng nói của nam nhân có chút khàn, lại mang theo ý tứ tràn đầy uy hiếp.

Nhưng Tống Minh vẫn như cũ chốn sang một bên giường còn lại, còn chậm rãi, ý đồ không ngừng lùi về sau, mặc dù hắn cũng biết hắn không thể trốn thoát khỏi căn phòng này, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Lăng Tiêu rất nguy hiểm, khiến hắn muốn không ngừng lui lại phía sau.

Lăng Tiêu nhìn động tác lùi lại sau của hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường lại khẽ cười, y duỗi tay nhẹ vỗ lên đầu giường hai cái, nháy mắt, Tống Minh cảm thấy dây xích trói tay chân mình từ từ thu lại, dây xích đều thu lại bốn góc giường, hắn như một con cừu non chờ làm thịt, tứ chi bị mở rộng dán lại trên giường.

Lăng Tiêu trào phúng bản thân Tống Minh không biết lượng sức, sau đó, chậm rãi cởi áo khoác, bắt đầu mất kiên nhẫn kéo xuống chiếc nơ trước cổ, động tác có chút loạng choạng, tối nay y uống rất nhiều rượu, mặc dù còn tỉnh táo, nhưng động tác khó tránh chậm chạp.

" Lăng Tiêu, đợi chút, chúng ta nói chuyện... đợi chút, cậu muốn làm gì?!"

Tống Minh sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu thì có chút hoảng loạn, khi hắn tỉnh lại nháy mắt trốn sang một bên giường hắn đã tỉ mỉ quan sát phía sau Lăng Tiêu, không có người đi vào, xem ra Lăng Tiêu không có cho người đến luân hắn... Nhưng như vậy không có nghĩa sau này không xảy ra.

Hắn trốn tránh Lăng Tiêu cũng là bản năng, ai bảo y vừa đi vào đã gọi hắn đĩ dâm gợi lại cho hắn ký ức không tốt, nhưng không ngờ tới Lăng Tiêu lại trực tiếp đem tứ chi hắn mở rộng khảm trên giường, hắn cũng không có ý định phản kháng quá độ khiến Lăng Tiêu bất mãn, hắn chuẩn bị cùng Lăng Tiêu nói chuyện, muốn biết hắn phải làm sao Lăng Tiêu mới thả hắn ra.

Nhưng hiện tại, Lăng Tiêu trực tiếp cưỡi lên ngực hắn, còn khó chịu kéo áo tắm trên người hắn ra, một tay không hề lưu tình véo một bên đầu nhũ phồng lên của hắn.

" Kỹ nữ dơ bẩn,đĩ dâm, anh nói tôi làm cái gì? Đương nhiên là ** anh! Anh trốn cái gì mà trốn, lúc trước còn giống con chó cái động dục cầu xin tôi thao, bây giờ giả vờ trong sạch? Đều đã bị tôi ** nát rồi giả vờ cái gì?"

Lăng Tiêu sắc mặt âm trầm nhìn nam nhân dưới thân, trong miệng không hề lưu tình buông lời mỉa mai nam nhân, buổi tối y tiếp rượu cả một buổi tối, đã uống rất nhiều, qua đây chỉ muốn trút bỏ dục vọng lên nam nhân, nhưng ai ngờ nam nhân thế mà dám phủi y ra, còn dám trốn tránh, Lúc trước nam nhân rất nhiệt tình, muốn y thao hắn, ôm hắn, hiện tại thế mà dám tránh y? Hắn nghĩ hắn có thể trốn đến đâu? haha, cuối cùng vẫn không phải vẫn là chổng mông cho y thao à?!

" Đợi đã, hừm..." đầu v* Tống Minh bị Lăng Tiêu véo đến biến dạng, cuối cùng nam nhân còn xấu xa kéo lên cao cao lại nặng nề buông ra, cả đầu v* của Tống Minh bị làm cho vừa đỏ vừa sưng.

" Đừng... Lăng Tiêu, chúng ta nói chuyện, đừng như vậy..." Tống Minh có chút hoảng loạn, hắn không muốn lại làm tình cùng Lăng Tiêu, hắn muốn giải quyết vấn đề, còn có tốt nhất có thể khiến Lăng Tiêu lấy ra một số thuốc tránh thai, mặc dù đã hơn 72 giờ rồi, hắn cũng rất có thể sẽ không trúng đạn, nhưng, nhưng ngộ nhỡ, biết đâu còn có hiệu quả thì sao...

Khuôn mặt Lăng Tiêu thoáng ửng đỏ, y cười cực kì xấu xa, " được, nói chuyện," y một bên nói, một tay kéo khóa quần, lấy ra tính khí đã cứng ngắc, tính khí kia vừa thô vừa dài trực tiếp vỗ lên mặt Tống Minh, sắc mặt Tống Minh đen lại...

Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu nắm lấy tính khí thô dài một chút cũng không phù hợp với dung mạo của mình, trên đỉnh đầu đã rỉ ra dịch nhầy, y tà ác cười, hung ác dùng dậy thịt của mình không ngừng đánh lên mặt Tống Minh, còn ma sát quy đầu sắc tình lên môi Tống Minh, đem chất lỏng rỉ ra trên thí mắt toàn bộ bôi lên môi Tống Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Dấu Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook