Không Thể Dấu Hiệu

Chương 78

Vô Sở Vị

30/05/2023

Tầng 28 toà nhà thương mại, văn phòng tổng thống.

Trước chiếc bàn làm việc sang trọng, thanh niên ngoại quốc tóc vàng đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ sát đất,vẻ mặt sững sờ.

Kiều Ân hiện tại vẫn không thể tin những gì đã xảy ra trong vài tuần qua.

Tống Minh không chỉ còn sống mà còn có thêm một đứa nhỏ... mặc dù hắn không muốn.

Nhưng càng khiến cậu không thể tưởng tượng được chính là tình trạng cơ thể của Tống Minh thế nhưng lại đang động dục... Omega khi mang thai sẽ không đến kì phát tình, nhưng Tống Minh lại có, nếu không phải do chẩn đoán của bác sĩ với cả cậu tận mắt nhìn thấy ảnh siêu âm B, cậu đều sẽ nghi ngờ Tống Minh có phải là chưa mang thai hay không. Đặc biệt Tống Minh còn cầu cậu thao hắn.

Bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ vồ lấy hắn theo lời mời gọi của Omega đang động dục, chưa kể Tống Minh là người cậu yêu nhất, cuối cùng cậu không thể chống lại bản năng của Alpha, giống như một con thú hoang, lao vào người Tống Minh lần nữa ôm hắn...

Cậu thực sự muốn kìm nén bản thân, nhưng sau khi nghe Tống Minh nói nếu không thao hắn thì cút ra ngoài,sau khi lại cảm nhận được kích thích do thông đạo vừa chặt vừa ấm mang đến, tuyến nước mắt kể từ khi nhìn thấy Tống Minh lại mất khống chế, vừa khóc vừa ôm lấy hắn, người mà cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội ôm lấy lần nữa.

Cậu nhìn Tống Minh cưỡi trên người mình trầm mê rên rỉ, vặn vẹo eo để dương v*t căng phồng sắp nổ tung của cậu tiến sâu hơn vào cơ thể hắn, tiến vào khe trũng bí mật, thậm chí còn đỉnh vào cái miệng nhỏ trơn nhẵn.

Tống Minh nhạy cảm hơn trước, ở trên người cậu gào khóc, nhưng dường như vẫn chưa dùng đủ lực ngồi lên kê ba sắp nổ tung của cậu, hết lần này đến lần khác đỉnh vào cái miệng nhỏ bí mật đóng kín kia, giống như muốn cậu đâm xuyên hắn.

Lúc đầu Kiều Ân có thể khống chế bản thân không dùng quá nhiều lực, nhưng cuối cùng, cậu nắm lấy eo Tống Minh điên cuồng thao làm lối vào khoang cung đang đóng chặt, cảm giác lối vào không ngừng bị trũng vào, nhưng cuối cùng khi cậu thành kết cũng không hề mở ra...

Kiều Ân biết tại sao, bởi vì trong đó đang có một sinh mệnh bé nhỏ đang được hình thành...

Cậu biết Tống Minh đang nghĩ gì, hắn muốn thông qua thời gian nguy hiểm của thai nhi này hai người kết hợp sẽ có thể đem đứa nhỏ phá đi.

Nhưng sau khi Tống Minh vì quá kịch liệt mà ngất đi, bác sĩ mà cậu gọi đến nói Tống Minh ngoài suy dinh dưỡng ra thì đứa bé không có vấn đề gì, thậm chí nhịp tim thai yếu ớt cũng ổn định hơn...

Sau này thông qua làm tình nhiều lần, ít nhất một lần một ngày, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cậu đối với cơ thể của Tống Minh, sức khỏe của Tống Minh ngày tốt hơn, bao gồm cả đứa trẻ ngày càng ổn định,lúc đầu xém chút sẩy thai giống như chỉ là ảo giác

Tống Minh cũng không bị ốm nghén, điểm khác biệt duy nhất với những thai phụ khác là hắn phải mỗi ngày đều làm tình. Chỉ cần Kiều Ân tỏ ra phản kháng, Tống Minh sẽ lập tức trở mặt đuổi Kiều Ân cút ra ngoài... Đương nhiên Kiều Ân sẽ không rời đi, thân thể hai người ngày càng ăn ý, sau đó gần như Kiều Ân hễ nhìn thấy Tống Minh liền cứng, Tống Minh cũng vậy.

Vì liên quan đến thể lực, Tống Minh sau khi thoả mãn sẽ trầm trầm ngủ mất, Kiều Ân sẽ khống chế bản thân rút tính khí còn chưa xuất tinh của mình ra, để Tống Minh có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Cậu nghĩ rằng cậu và Tống Minh sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi đối tác của cậu Qua Thiên Liệt, lần thứ ba đến tìm cậu, để không bị nam nhân kia phát hiện Tống Minh vẫn còn sống, mới không thể không bỏ chút thời gian đến gặp y.

Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt say ngủ cùng cái bụng hơi hơi nhô ra trước khi cậu rời đi của Tống Minh, khóe miệng cậu liền không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ. Mặc dù trạng thái của Tống Minh bây giờ có chút bất thường, nhưng cậu vẫn vui sướng như cũ.

"Ha ha, không biết thứ gì làm cho Kiều thiếu gia của chúng ta vui vẻ như vậy, Lăng gia có tin tức gì tốt sao?"

Âm thanh từ tính từ ngoài cửa truyền đến, sau đó cửa bị đẩy ra, một nam rất cao lớn đi vào. Bước chân của nam nhân này rất vững vàng, tiếng bước chân ba, ba, ba phát ra trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn nhụi. Tâm trí Kiều Ân lay động trong giây lát, nhưng cậu lập tức nhìn sang với vẻ mặt như thường.

Đằng sau nam nhân là một nữ nhân xinh đẹp vội vã đuổi theo, "Thưa ngài, ngài không thể vào nếu không có hẹn trước..." Thấy nam nhân đã xông vào, người phụ nữ vội vàng xin lỗi ông chủ: " Bố Luân Đặc tiên sinh, thật xin lỗi..."

Người phụ nữ cao ráo xinh đẹp cúi đầu cắn môi, đáng thương nói xin lỗi với ông chủ ngồi ở đó, nhưng lại không khỏi đỏ mặt lén nhìn người đàn ông cao lớn tràn đầy mị lực bên cạnh.

Kiều Ân trầm ngâm liếc nhìn nữ thuộc hạ xuân tình phơi phới, rồi nhìn người đàn ông vừa vào cửa đã quen đường quen nẻo đứng trước cửa sổ sát đất, lại ngẩng đầu lên ra hiệu cho nữ thuộc hạ đi ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng lại, nam nhân đứng bên cạnh cửa sổ quay lại khoanh tay nhìn Kiều Ân, như thể chờ đợi câu trả lời của cậu.

Kiều Ân nhìn người đàn ông trước mặt.

Nam nhân có chiều cao tương đương với cậu, cao khoảng 1mét 9, mái tóc đen dài và dày của y rối tung xoã ở hai bên gò má kiên nghị anh tuấn, khoảng cách giữa đôi mắt đen và lông mày so với người châu á bình thường hẹp hơn nhiều, có lẽ vì nhiều năm nhiễm máu và giết chóc, mặc dù hiện tại đã rửa tay gác kiếm, nhưng đôi đồng tử kia đặc biệt thâm sâu khó lường ánh sáng trong đôi mắt đen bắn ra tia sáng, giống như một con sói, tràn đầy khí thế nhìn chăm chú vào cậu, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó...

Kiều Ân nghĩ đến thỏa thuận mà họ đã giao ước vì Tống Minh cùng nhau giết chết Lăng Tiêu, nghĩ đến Tống Minh không chỉ còn sống mà còn có một đứa con... Nhưng cậu giấu rất tốt, cậu không muốn nam nhân này biết, cậu cũng không muốn ai chia sẻ Tống Minh với mình, nhưng cậu biết nếu nam nhân biết Tống Minh vẫn còn sống nhất định sẽ mất khống chế.

Ngày đó khi cậu ra nước ngoài tìm nam nhân hỏi y tung tích của Tống Minh, cảm giác bị đánh đột nhiên quay trở lại. Là người thừa kế của gia tộc, Kiều Ân đã được huấn luyện nghiêm khắc về kỹ năng đánh nhau, nhưng cậu vẫn bị một kẻ đang cố gắng giành giật sự sống đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.



Lúc đó nam nhân vừa trải qua cuộc đại phẫu thập tử nhất sinh trước đó không lâu, khi trước là người nằm trong top 10 sát thủ hàng đầu thế giới, với thân thủ lợi hại như vậy cho dù có phế, nhưng dù vậy, khi biết cậu đánh mất Tống Minh không thèm để ý vết thương chưa lành đã hung hăng đánh cậu một trận, cậu không ngờ rằng mình có thể bị một kẻ phế đánh cho thảm như vậy.

Nhưng nghĩ đến bộ dáng ngọt ngào của Tống Minh bây giờ, Kiều Ân cụp mắt xuống, hàng mi vàng che đi vẻ mặt, che giấu vẻ hoảng sợ, dần dần vẻ mặt hoảng hốt trở lại kiên định. Cậu biết Tống Minh đối với nam nhân đầu tiên đánh dấu mình nhất định có cảm tình khác, cho dù sau này nam nhân đó có tra ra chân tướng, lại đánh cậu một trận, cậu cũng sẽ không chủ động nói cho nam nhân kia biết rằng Tống Minh còn sống!

Kiều Ân ngước đôi mắt xanh nhàn nhạt nhìn qua, giọng nói vẫn như cũ lạnh lùng bình tĩnh: "Lăng gia hiện tại vì sự hợp tác của chúng ta mà rối loạn, Nhậm gia cũng sẽ sớm xuống tay với bọn họ, cho dù là nuốt không trôi, cũng sẽ khiến chúng mất đi một miếng thịt."

Nam nhân đứng cạnh cửa sát đất đôi mắt âm trầm, phải mất một lúc y mới trả lời.

Hai Alpha đang thảo luận cách đối phó với Lăng gia trong văn phòng, Qua Thiên Liệt không mời mà đến ở lại văn phòng Kiều Ân một lúc lâu, Kiều Ân bị đôi mắt đen có thâm ý của người đàn ông nhìn chằm chằm. lại nghĩ đến Tống Minh ở nhà không biết thế nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Nhưng cậu cố gắng cư xử như bình thường, cho đến khi nam đó rời đi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, một bên cầm áo khoác bước ra ngoài một bên gọi cho vệ sĩ đang chăm sóc Tống Minh.

Kiều Ân vội vã quay trở lại khu chung cư nơi Tống Minh sống, cậu đã mua lại tòa nhà Tống Minh sống sau khi nghĩ rằng hắn đã chết, bây giờ Tống Minh trở lại, cậu cũng điều nhiều vệ sĩ bảo vệ tòa nhà để tránh những gì đã xảy ra trước đó lần nữa phát sinh.

Kiều Ân vừa bước vào tầng một đã cảm thấy có gì đó không ổn, dường như cậu nghĩ ra gì đó, không để ý đến vệ sĩ đang cung kính báo cáo tình hình cho mình, lập tức nhanh chóng đi thang máy lên tầng 15. Nhưng cửa thang máy vừa mở ra, liền có một trận gió một quyền đánh tới, Kiều Ân mạnh mẽ tránh sang một bên, nhưng một quyền này còn nhanh hơn, trực tiếp đánh vào khóe miệng của cậu! Ngay sau đó, người đánh cậu đã túm cổ áo lôi cậu ra ngoài, ép vào tường.

Đèn cảm biến bật sáng khi hai người xô xát, trước cửa lẽ ra phải có bảo tiêu nhưng hiện tại một người cũng không thấy. Khi Kiều Ân nhìn rõ người đàn ông trước mặt, đồng tử cậu đột ngột co rút lại,hơi thở nháy mắt không ổn định, cậu giơ nắm đấm lên nhanh chóng đánh trả, nhưng nam nhân kia còn nhanh hơn, một tay giữ chặt nắm đấm, nắm chặt...

Tin tức tố Alpha đỉnh cấp của Kiều Ân nhất thời không thể khống chế bùng phát, nam nhân tóc đen đối diện giống như một con sói, trong con ngươi đen phát sáng mang theo vẻ lạnh lùng, y cười lạnh, cả người cũng bộc phát ra tin tức tố Alpha không hề yếu hơn Kiều Ân, dường như có một dòng chảy ngầm nào đó giữa hai người...

Khóe miệng Kiều Ân vừa mới bị nam nhân đấm đau nhức, nhìn thấy nam nhân này, cậu hoảng hốt trong giây lát, nhưng dưới tác động tin tức tố từ hai người họ cùng với không cam lòng, cậu không muốn giải thích cái gì, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, giơ nắm đấm còn lại công kích nam nhân, cậu biết Qua Thiên Liệt sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện Tống Minh vẫn còn sống, nhưng không ngờ y lại phát hiện ra sớm như vậy...

Mặc dù Kiều Ân là một Alpha đỉnh cấp, với tư cách là người đứng đầu thế hệ tiếp theo, thân thủ cậu cũng không tồi, nhưng so với Qua Thiên Liệt cũng là đỉnh cấp Alpha đã từng là sát thủ hàng đầu, chỉ có bị nam nhân áp lên tường đánh, đã biết bản thân đánh không lại, nhưng cậu cũng dùng toàn lực phản kháng.

Trong cầu thang, hai Alpha cao lớn đánh nhau đến trời đất quay cuồng, bất kỳ ai tinh ý đều có thể nhận ra nam nhân châu Á tóc đen mạnh hơn một chút.

Nam nhân tóc đen đánh không dùng bất kỳ kỹ thuật gì, y đấm thẳng vào mặt thanh niên tóc vàng, cho đến khi thanh niên tóc vàng ngoại quốc vô lực phản kháng nằm trên mặt đất thở hổn hển, nam nhân tóc đen lúc này mới nắm lấy cổ thanh niên tóc vàng, y lạnh lẽo hỏi.

"Kiều Ân đại thiếu gia, nếu tôi không tự mình phát hiện ra, cậu định giấu tôi đến bao giờ?" Tin tức tố giữa hai Alpha sôi trào va chạm, Kiều Ân tức giận phun ra một ngụm máu trong miệng, thở gấp không đáp, nếu không phải lúc đầu cậu ra nước ngoài tìm Tống Minh không tìm được, cuối cùng lại khiêu khích người này trở về, đương nhiên cậu cả đời cũng không định nói cho người này biết.

Qua Thiên Liệt nhìn Kiều Ân vẫn im lặng, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ nguy hiểm, bàn tay đang nắm lấy cần cổ Kiều Ân dần siết chặt, hắn tức giận cười cười, nụ cười giễu cợt trên môi khiến Kiều Ân cay mắt, nụ cười đó tựa hồ đang châm chọc Kiều Ân không biết tự lượng sức.

"Cậu đang tự hỏi làm thế nào tôi biết Tống Minh vẫn còn sống đi?" Qua Thiên Liệt nhìn biểu cảm của Kiều Ân thay đổi liên tục, miệng thốt ra những lời khiến Kiều Ân vô cùng ghen tị và bất lực.

"Tôi là Alpha đầu tiên đánh dấu hắn, và tôi cũng là Alpha đầu tiên của hắn, tin tức tố của hắn đã ăn sâu vào máu xương của tôi. Cậu nghĩ có thể che giấu tôi bằng nước hoa tin tức tố hỗn tạp của cậu?"

Bởi vì ghen tị mà lại dần dần ngạt thở, hai mắt Kiều Ân đỏ ngầu hiện tơ máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nam nhân đang bóp cổ mình, dường như không thở nổi, cậu ý thức được nam nhân này muốn giết mình! Giết mình độc chiếm Tống Minh!

Kiều Ân nắm lấy tay Qua Thiên Liệt, bàn tay này càng siết chặt hơn, cho dù giây phút tiếp theo nam nhân này giết cậu, cậu vẫn muốn nói, giọng Kiều Ân khàn khàn, chỉ có thể phát ra tiếng nho nhỏ do ngạt thở, nhưng Qua Thiên Liệt vẫn nghe rõ ràng..

"Anh ấy, là, của, tôi! Anh ấy, là, của, tôi..."

Bàn tay nắm cổ cậu dần dần siết chặt, Kiều Ân thậm chí cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng giống như có máu chảy ra... Đồng tử chậm rãi mở rộng... Cậu sắp chết...

Qua Thiên Liệt nhìn Kiều Ân, người sắp bị y dùng một tay bóp chết mà không hề cầu xin, đang điên cuồng vùng vẫy dưới tay hắn tuyên bố quyền chiếm hữu, nghĩ đến Tống Minh cứng miệng nhưng luôn mềm lòng, đột nhiên nới lỏng sức lực trong tay, mặc dù y muốn giết người này, nhưng nghĩ đến bộ dáng của Tống Minh sau khi hắn phát hiện ra, vẫn là buông Kiều Ân ra.

Vì không thể liên lạc với Kiều Ân trong khoảng thời gian này, nên trong lòng y sớm đã nghi ngờ có gì đó,nhưng không có bằng chứng, tai mắt của y báo lại Kiều Ân thường xuyên ra vào nơi lúc trước Tống Minh ở, y vẫn không thể tin được, cho đến khi y tận mắt nhìn thấy Kiều Ân.

Tuy rằng tố chất thân thể hiện tại khiến y không còn là sát thủ hàng đầu, nhưng kỹ năng huấn luyện và chiến đấu trước đây vẫn còn trong cơ thể y, đương nhiên bản năng Alpha của y vẫn chưa phế, khi gặp Kiều Ân, y ngửi thấy mùi tin tức tố Omega như có như không mà y không bao giờ quên.

Đá đá Kiều Ân đang nằm trên mặt đất ôm cổ giống như một con cẩu sắp chết đang không ngừng vừa ho vừa thở dốc, lạnh lùng nói với nhóm vệ sĩ bị y hạ gục dưới cầu thang: "Mang theo ông chủ của các người, cút!"

Nói xong, nam nhân tóc đen chỉnh đốn lại quần áo, thu lại tin tức tố cuồng bạo, mở cửa đi vào.

Kiều Ân sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu, khóe miệng ho ra máu, không can tâm nhìn cánh cửa đóng lại, nhắm lại đôi mắt đỏ như máu, chậm rãi thu hồi tin tức tố.



Không có sự ức chế của Alpha đỉnh cấp, nhóm vệ sĩ bước ra đôi chân vẫn cong run rẩy đỡ ông chủ của họ đứng dậy chuẩn bị đưa cậu đến bệnh viện.

Kiều Ân sắc mặt tái nhợt, cậu đã sớm nghĩ tới ngày này, cho rằng Qua Thiên Liệt nhất định sẽ tới tranh giành Tống Minh với cậu, chỉ là không nghĩ tới ngày này tới sớm như vậy, cậu đương nhiên không muốn chia sẻ Tống Minh với bất kì ai, nhưng trong tình huống hiện tại, cậu chỉ có thể thỏa hiệp. Bởi vì cậu biết, với tính cách của Qua Thiên Liệt, cho dù cậu không tìm đến y thì sau khi chữa khỏi vết thương y cũng sẽ quay lại tìm Tống Minh...

Nam nhân tóc đen lặng lẽ đi vào căn phòng, trong phòng tối om, không có nhiều thay đổi so với những gì y thấy trước đây.

Ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc, y mở cánh cửa đang đóng kín chậm rãi bước vào.

Trong phòng mùi tin tức tố Omega càng nồng hơn, còn quấn lấy tin tức tố của Alpha khác, mùi này chứng tỏ AO vừa mới kết hợp không lâu, nam nhân nheo lại đôi mắt đi về phía người nằm trên giường.

Căn phòng rất tối, không bật đèn, nhưng Qua Thiên Liệt, người đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt, có thể nhìn rõ ràng, người đàn ông trên giường đang ngủ say, mái tóc mềm mại xõa trên trán, hắn đang nằm trên trên giường mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trong lòng ôm một chiếc gối dài, trông hắn gầy đi nhiều so với lần cuối cùng y gặp hắn.

Trong mắt Qua Thiên Liệt hiện lên một tia đau lòng cùng tàn nhẫn, vươn tay sờ sờ gò má của nam nhân, cởi ra quần áo, rút ra chiếc gối dài trong lòng nam nhân, thay thế bằng chính mình vào.

Tống Minh đang ngủ say không có phản ứng, chỉ là hơi nhíu mày khi cái gối bị kéo ra, nhưng ngay sau đó lại có một thứ ấm áp khác ập đến, hắn duỗi tay chân ra, kẹp chặt thứ kia, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Trong bóng tối, đôi mắt nam nhân sáng đến kinh người, y đưa tay ra, dọc theo má thuận theo cổ Tống Minh dần trượt xuống phía dưới.

Bàn tay to đầy vết chai vén lên bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Tống Minh, sờ dọc theo eo...

Bàn tay không nặng không nhẹ phủ lên ngực thanh niên đang ngủ say, do dự một chút... Hình như so với trước kia lớn hơn lại mềm mại hơn rất nhiều... Ngón tay lướt nhẹ đầu nhũ trên ngực thanh niên, vật nhỏ bị ma sát kích thích lập tức dựng đứng,dùng hai ngón tay nhéo nhéo đầu nhũ, giống như đang kiểm tra cái gì đó... Rõ ràng đầu v* đã to gần gấp đôi so với trước, giống như quả mọng đã chín...

Nam nhân híp mắt, không khỏi tăng thêm lực nhéo đầu v*, khiến cho thanh niên đang ngủ say hừ một tiếng, ưỡn ngực chủ động nhào vào trong ngực nam nhân.

Nam nhân nhìn chằm chằm thanh niên trong ngực nhướng mày, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên đôi mắt, sống mũi, thuận theo gò má hôn lên đôi môi đã mong đợi bấy lâu.

Y hôn rất nhẹ, chậm rãi, nhẹ nhàng lại ôn nhu nhưng có chút khẩn trương, một tay không ngừng nhào nặn cơ ngực và nhũ hoa cảm giác sướng hơn gấp bội lần.

Tống Minh mơ mơ màng màng bị nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt giống như muốn nuốt chửng hắn vào bụng đánh thức, dùng một tay đẩy tay nam nhân ra, vô thức nói: "Liệt, không cần nữa..."

Nhưng vừa dứt lời, nụ hôn càng lúc càng mạnh, như muốn nuốt chửng hắn vào trong. Cùng lúc đó, nam nhân lật người đè chặt hắn dưới thân, hai tay dùng sức xoa nắn thắt lưng hắn...

Nhưng khi bàn tay kia chạm vào bụng Tống Minh liền dừng lại...

Tống Minh cũng dần tỉnh táo, nghĩ đến vừa rồi bản thân gọi nhầm tên, trong lòng vô cớ cảm thấy phiền não.

Nam nhân kia không thể nào ở đây được, có lẽ y đã chết rồi, tại sao hắn có thế nhớ đến người kia chứ...

Nhưng hắn biết, đó là vì nụ hôn vừa rồi, khi hắn còn bị Qua Thiên Liệt giam cầm và chạy trốn, Qua Thiên Liệt sẽ ôm hôn hắn khi anh không có việc gì làm, đó là nụ hôn dịu dàng lại nóng bỏng...

Cái hôn của Kiều Ân giống như tính cách của cậu, cậu sẽ hút lưỡi hắn rồi dùng đầu lưỡi liếm hân, thực sự giống một con chó lớn.

Nhưng tại sao Kiều Ân lại hôn hân như vậy, hiện tại còn sờ sờ bụng hắn, chạm vào đứa bé mà hắn không muốn.

Chẳng lẽ là gọi nhầm tên, cho nên cậu cố ý đụng vào đứa nhỏ mà hắn không muốn này chọc giận hắn? Đặc biệt là phần bụng trước đây không mấy thay đổi của hắn giờ đã nhô ra căng tròn rõ rệt...

Do khoảng thời gian trước Tống Minh gầy đến cực độ Kiều Ân chăm sóc hắn thời gian dài mới dưỡng ra chút thịt, có lẽ đứa nhỏ trong bụng Tống Minh cũng cần bổ sung dinh dưỡng gấp, cho nên bụng 4 tháng của Tống Minh lớn hơn nhiều so với người bình thường, chưa kể eo còn rất mảnh, hơn nữa thân thể cũng rất gầy, cho nên bụng đặc biệt nhô cao, nhất là khi nằm ngửa bàn tay xoa xoa loại xúc cảm kia khiến Tống Minh càng cảm thấy khó chịu, cũng cảm thấy bàn tay không ngừng sờ bụng hắn, sờ đứa nhỏ mà hắn không muốn là đang muốn chọc tức hắn.

Tống Minh lập tức cười lạnh một tiếng "Kiều Ân, bỏ tay ra, đừng đụng vào thứ quái vật đó, tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là thao tôi, hoặc là cút!"

- -------------------------------

Ôi mẹ ơi laptop của t nó lại lên cơn chập mạch não rồi các cô ạ, t ngồi gõ tay muốn hết luôn cái thanh xuân, hôm qua bảo ra chương mới nhưng loay hoay cả buổi chiều không xong 1 chương, mà dạo này t đang đọc 1 truyện tên là phương pháp tự luyến mạnh nhất thể loại tự công tự thụ, các cô có hứng với thể loại này thì đọc thử nhé hay lắm mỗi tội nhà dịch hình như drop mất tiêu r, nếu các cô có hứng thì t sẽ làm tiếp bộ này hehe.

Vẫn câu nói này, các bạn đi qua nhớ để lại sao và bình luận để chủ nhà có thêm động lực nhé. Hẹn gặp các cô vào ngày gần nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Dấu Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook