Không Thể Động

Chương 12

Phong Lộng

02/11/2016

CHƯƠNG 12

Trải qua một ngày có thể gọi là cực kỳ rối loạn và ngập đầy chấn động, Chu Dương sau khi tạm thời gỡ bỏ bộ điện lưu khống chế trên người Ly Úy, dường như đã quên mất luôn chuyện này. Ly Úy cứ lo hắn sẽ bất chợt nhớ ra, thấp thỏm không yên suốt một thời gian, để có thể duy trì được ưu thế này, cậu không dám lộn xộn làm ra bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Vi Vi trốn ở trong phòng của mình, không biết đang bận rộn những gì. Ban ngày trải qua một đoạn thời gian ngắn ngủi cùng Chu Dương dựa sát vào nhau như vậy, Ly Úy đã sinh ra một loại ảo giác mơ hồ, luôn cảm thấy dường như sàn nhà đang dịu dàng lắc lư, vượt qua cả một mùa hạ dài đằng đẵng để đến với mùa thu.

Thần trí cứ mơ hồ hoảng hốt, có khi nào Chu Dương nhân lúc mình không để ý lại hạ loại dược đê tiện gì rồi không? Ly Úy âm thầm suy nghĩ, nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng càng ngày càng trở nên quen thuộc của Chu Dương, cậu lại nhanh chóng buông tha cho loại phỏng đoán này.

Buổi tối, Chu Dương sai người giúp việc mang bữa tối vào trong phòng. Hai người cùng ngồi bên bàn, nhìn từng món từng món tỏa hương thơm ngào ngạt được bưng lên.

Tám món ăn cùng một món canh, bày la liệt trên mặt bàn, nhưng chỉ có hai người hưởng dụng, quả thực có phần xa xỉ.

Từ lúc ở đây Ly Úy chưa từng nhận được sự khoản đãi như vậy, thành thật mà nói, sự đãi ngộ đối với các tù binh trong tổng bộ của Chu Dương là vô cùng bết bát.

Ngồi đối diện với đủ loại món ngón rõ ràng được chế biến từ tay đầu bếp nổi tiếng, Ly Úy nuốt một ngụm nước miếng, rất nhanh sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Sát thủ không nên bị mỹ thực cám dỗ. Giữa lúc cậu còn đang phỉ nhổ chính mình, dạ dày lục đục trong bụng đã bắt đầu phỉ nhổ lòng tự tôn của cậu.

“Rất thơm.” Đấu tranh tư tưởng suốt một lúc lâu, cuối cùng mới khe khẽ nói ra hai chữ này. Liếc nhìn Chu Dương, bàn tay đã bất giác mò tới đôi đũa bên cạnh.

Chờ một lúc vẫn không thấy Chu Dương có phản ứng gì, Ly Úy khẽ ho một tiếng, rụt rè cầm đũa lên.

Trước tiên… gắp một miếng cá thái dương kho tàu (1).

Mặc dù rất đói, nhưng vẫn nhã nhặn nhai nuốt từ tốn, giữ nguyên tốc độ tiếp tục tấn công hai miếng thịt đông pha (2) cùng một miếng xương rắn muối tiêu (3).

“Rất ngon.” Nhả ra một mẩu xương, Ly Úy kìm lòng không đặng mà khen một câu.

Chu Dương trầm mặc dị thường, gương mặt điển trai đến khiến người ta phải ớn lạnh cứ căng cứng.

“Dáng vẻ em ăn…” Qua một lúc lâu Chu Dương mới giật giật môi, sắc mặt hắn vẫn khó coi như trước, nhưng trông không giống như đang nổi giận, trái lại còn mang theo một tiếng thở dài: “Đẹp hơn nhiều lắm…”

Ly Úy ngạc nhiên, rất nhanh liền lĩnh ngộ: “Trước kia tôi ăn trông rất khó coi?”

Tiếng chân ghế ma xát với nền nhà vang lên bén nhọn, Chu Dương chẳng nói chẳng rằng, ẩn bàn đứng dậy. Bóng đen cao lớn bao trùm lên người Ly Úy, cậu theo phản xạ co rụt về phía sau, đôi đũa vẫn nắm trong tay, nhìn Chu Dương đầy cảnh giác.

Cũng may, Chu Dương không tiến lại gần thêm, hắn chỉ trừng mắt nhìn Ly Úy, tựa như muốn dùng ánh mắt của mình để đâm ra hai cái lỗ trên người cậu. Có phải là điềm báo của cơn thịnh nộ? Ly Úy không nắm bắt được tính khí quái gở của Chu Dương, bèn cẩn thận đề phòng. Lần sau ăn cơm nhất định phải thô lỗ một chút, khỏi cần dùng đũa, trực tiếp lấy tay gặm sườn heo.

Giữa lúc còn đang âm thầm suy đoán bất an, Chu Dương đã thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía cửa phòng tắm: “Anh đi tắm.”

Thấy bóng dáng của hắn biến mất sau cánh cửa, toàn thân căng thẳng của Ly Úy mới dần thả lỏng. Không thể không thừa nhận khí thế bức người của Chu Dương, chắc hẳn không chỉ mình cậu là tên sát thủ không dám động đậy trước mặt hắn.

Đôi đũa trong tay vẫn đang lắc lư, tầm mắt quay trở về với bàn đồ ăn khiến người ta phải thèm nhỏ dãi. Nên ăn thêm một miếng cá thái dương kho tàu, hay là gắp một đùi vịt quay bỏ vào trong bát?

Sức hấp dẫn của mỹ thực đương nhiên rất lớn, quan trọng hơn chính là ai mà biết được tới khi nào thì Chu Dương lại bất ngờ thay đổi tâm tính, để cậu một lần nữa trải qua những ngày cơm không đủ ba bữa?

Chọn đùi vịt đi, hạ xuống quyết định liền vươn đũa ra, bỗng nhiên cửa phòng tắm bật mở. Chu Dương bước nhanh đến, đúng vào thời điểm chiếc đũa chuẩn bị chạm tới đùi vịt, Ly Úy liền bị kéo bật dậy từ trên ghế.

“Tắm cùng anh.”

“Tôi không định tắm cùng…” Trước khi Ly Úy kịp nói hết lời cự tuyệt, cậu đã bị ném vào trong bồn tắm cực lớn tràn đầy nước ấm, bọt nước bắn ra tung tóe.

Ly Úy ho khù khụ ngoi lên khỏi mặt nước, Chu Dương đã bước vào trong bồn tắm, hơn nữa còn bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người.

“Đừng động.” Ly Úy gắng sức giữ lấy tay Chu Dương. Cổ tay Chu Dương lại lưu loát thoát khỏi bàn tay níu giữ của Ly Úy, tiếp tục cởi sạch đồ của mình chẳng chút do dự.

Sau khi cởi áo sơ mi, ngón tay dừng lại trên khóa kéo của quần tây, lần này Ly Úy nắm thật chặt cổ tay Chu Dương: “Đừng như vậy.” Cậu cắn chặt hàm răng trắng bóng, quay đầu trợn mắt nhìn Chu Dương.

Thân thể sau lưng có vẻ hơi cứng ngắc. Mỗi lần Chu Dương trầm mặc đều có thể khiến cho khí áp giảm xuống mấy bậc, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã khiến Ly Úy cảm thấy hô hấp khó khăn, nước ấm trở nên lạnh lẽo. Cậu thở dốc, chờ Chu Dương phát nộ.

Chu Dương khẽ động đậy. Lỗ tai Ly Úy ngưa ngứa, hình như chạm tới một bờ môi ấm nóng.

“Chỉ là muốn cùng em tắm rửa.” Hắn thì thầm vào tai Ly Úy.

Chính là thì thầm.

Dùng mánh khóe đối phó với tình nhân cũ trên người tôi cũng vô dụng thôi. Ly Úy tức tối lầm bầm trong bụng, nắm chặt lấy tay Chu Dương, chờ nộ hỏa của hắn bốc lên như lửa bị rót thêm dầu.

Nhưng Chu Dương vẫn chỉ trầm mặc, so với cơn thịnh nộ đùng đùng của ngày xưa lại càng khiến người ta bất an. Nước ấm vẫn dịu dàng vờn quanh hai người, chầm chậm chảy qua đầu ngón tay đan cài vào nhau thật chặt.

Hơi nước nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi vừa dài vừa cong của Ly Úy, chỉ cần khẽ chớp mắt, một hạt thủy châu như giọt lệ sẽ rơi xuống.

Trên vai bỗng nhiên tăng thêm một phần trọng lượng, là Chu Dương từ phía sau đặt cằm lên vai cậu.

“Chỉ muốn cùng em tắm rửa thôi.” Vẫn là thì thầm.

Ly Úy lầm bầm trong bụng, trước đây nhất định mình đã xấu xa cả tám đời mới gặp phải một tên dở hơi thế này.

Vừa lầm bầm vừa từ từ thả lỏng tay ra.

Chu Dương cũng không gấp gáp, ngón tay dài mảnh lần lượt cởi bỏ tất cả mọi ràng buộc trên người Ly Úy. Tiếng nước róc rách vang lên, hắn vắt khăn mặt, chà tới chà lui trên lưng Ly Úy, thỉnh thoảng lại dùng âm điệu trầm thấp vang vọng trong phòng tắm đóng chặt để hỏi: “Thoải mái không?”

Sát thủ đã trải qua hình thức huấn luyện địa ngục không nên bị những thứ này mê hoặc. Ly Úy mơ màng suy nghĩ, trong bụng tiếp tục lầm bầm bất mãn với Chu Dương, đồng thời cũng thư thái mà dựa vào thành bồn tắm, hơi hơi xê dịch thắt lưng sang bên trái. Bầu không khí mịt mù hơi nước, ngay cả động tác cũng bất giác mang theo một chút ý vị chầm chậm uể oải.

Khóe môi Chu Dương hơi hơi nhếch lên, như hiểu được tâm tư trong lòng Ly Úy, hắn dùng khăn mặt ấm nóng phủ lên da thịt nhẵn mịn.

“Anh muốn hôn em.”

Ly Úy thở dài: “Tôi có thể cự tuyệt sao?”

Tất cả đều mơ mơ màng màng, ngay cả khuôn mặt gần trong gang tấc của Chu Dương cũng chẳng thể thấy rõ. Cậu chỉ nhớ được ánh mắt Chu Dương chăm chú nhìn mình, tựa hồ cả đời cũng không muốn ly khai.

“Em là người yêu của anh, Ly.”

“Tôi có điểm nào giống Ly của anh?”

“Điểm nào cũng không giống.” Chu Dương nhìn cậu chăm chú, thỏa mãn bật cười: “Nhưng nhất định em sẽ yêu anh. Em có bản năng yêu anh.”

“Tầm bậy.”

“Chu Dương cả một đời đều đọc vị Ly Úy, có phải anh tầm bậy hay không, trong lòng em đều hiểu rõ.”

Lại là một hồi trầm mặc rất lâu trong màn hơi nước, miệng như bị cái gì ngăn chặn. Mãi lâu sau, Ly Uy mới ngưng tụ ra được hai chữ: “Mẹ kiếp…”

Chu Dương bật cười lớn, chấn động đến cả nóc nhà cũng phải rung rinh: “Cuối cùng em cũng nhớ ra được một câu cửa miệng của mình. Trời ạ, anh nhớ vô cùng cái miệng hư hỏng này của em.”

Hai tay ôm chặt Ly Úy vào trong lòng, không để cho cậu có một chút kháng cự. Có lẽ sương mù quá dày, đã làm ảnh hưởng tới hô hấp, cũng làm ảnh hưởng tới sự tỉnh táo của não bộ. Ly Úy ngoan ngoãn dựa vào ***g ngực vững chắc của Chu Dương, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim Chu Dương đập vững vàng.

Nếu như ngày đó viên đạn xuyên qua trái tim này, vậy bây giờ đã chẳng còn nghe được thanh âm này nữa. Nhiệm vụ đầu tiên của cậu thất bại, tựa hồ cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Cậu nỗ lực nhắc nhở bản thân rằng mình đang bị rơi vào cạm bẫy, cậu nỗ lực nhắc nhở bản thân rằng Chu Dương không phải thứ gì tốt, cậu nhớ rõ nụ cười đáng hận của Chu Dương khi làm việc ác.

Ly Úy nỗ lực cảnh tỉnh chính mình, đôi mắt lại không nghe theo sai sử mà nhắm xuống, không nguyện mở ra. Cậu nghe được tiếng trái tim của mình kích động nhảy thình thịch, cậu cảm thấy hai gò má đang ngượng ngùng phát nhiệt, não bộ thì rất không nghĩa khí mà dần dần chìm vào mê man.

Trong bầu không khí ngập tràn hơi nước, Ly Úy thiếp đi thật say.

* * *

Sáng sớm ngày hôm sau, không thấy Chu Dương đâu. Nệm giường hơi lún xuống bên cạnh vẫn còn dư lại một chút độ ấm chứng tỏ Chu Dương mới rời đi không lâu. Trong phòng không một bóng người, trên người cũng không có gông xiềng, có thể nói là cơ hội ngàn năm có một. Ly Úy lại không cảm thấy phấn chấn bao nhiêu, có một loại bất an mơ hồ lượn quanh trên đầu cậu.



Cậu ngồi dậy từ trên giường, cẩn thận quan sát xung quanh.

Rầm! Cửa bỗng nhiên bị đá ra, Ly Úy bất ngờ chấn động, chuyển ánh mắt về phía cửa.

“Quỷ tha ma bắt! Ly ca, chớ trách bọn em mới sáng sớm mà đã không nghĩa khí đến phá vỡ mộng đẹp của anh. Không nhân lúc Chu lão đại đi vắng để tới bắt cóc anh, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”

Mấy tên đại hán xông vào như lang như hổ, Lão Lang dẫn đầu đi tới vây quanh trước giường, thấy khuôn mặt hãy còn ngái ngủ của Ly Úy, liền phát ra một tiếng cười khó nghe như tiếng cú kêu đêm: “Không phải là bị Chu lão đại yêu thương đến không dậy nổi thắt lưng đấy chứ? Mau lên mau lên, muốn tìm chuyện vui thì đừng giả bộ nữa.”

Cũng may trên người mặc đồ ngủ kín đáo nên mới không bị mất hết mặt mũi, Ly Úy nhíu mày hỏi: “Chu Dương đi đâu rồi?”

“Hắn ra ngoài làm chính sự. Đừng lề mề nữa, rượu cùng đồ ăn ngon đều đã chuẩn bị cả rồi, hôm nay nhất định phải điên cuồng một trận.”

Mấy người thô lỗ xốc chăn lên, kéo Ly Úy rời giường.

“Đi đâu?”

Tiểu Bạch Kiểm ra sức nháy mắt với cậu: “Đương nhiên là đến nơi mà anh thích nhất!”

Nhìn bọn họ như vậy liền biết không thể không đi, Ly Úy ngó quanh: “Áo sơ mi hôm qua tôi mặc đâu?”

“Áo sơ mi? Đậu má!” Lão Lang rống lên: “Ly ca anh thông cảm cho bọn em đi, chúng ta là đi điên cuồng một trận, chứ đâu phải đi giả làm cán bộ để cướp ngân hàng, còn mặc áo sơ mi làm gì?”

Một đống gì đó được bê vào trong phòng, vẫn là Tiểu Bạch Kiểm nháy mắt: “Ly ca, trước kia anh thích nhất bộ đồ này, em đã giặt sạch giữ nó lại. Thế nào, các anh em đối với anh đủ nghĩa khí chứ hả?”

“Mau mặc vào, mau mặc vào! Chu lão đại mà về là nguy to đấy.” Đầu Trọc giậm chân.

Ly Úy còn đang do dự, lập tức có mấy cánh tay duỗi tới, lột lột cởi cởi.

“Đừng lộn xộn! Dừng tay!” Ly Úy trừng lớn mắt, hai tay bất đắc dĩ không địch lại được tứ quyền, lập tức bị cởi sạch sẽ.

Mấy đôi mắt mở trừng trừng nhìn cậu.

“Chậc chậc, Ly ca anh thật khổ nha, Chu lão đại ác vậy sao?”

“Lượn đi, cái này gọi là tình thú đấy có hiểu không? Mày có dập đầu xuống đất cả ngàn lần, Chu lão đại cũng không cấp cho mày một cái dấu đâu.”

Mặt Sẹo mắng: “Tiểu Bạch Kiểm, mày dập đầu với tao một cái là đủ rồi, bố mày sẽ cho mày cả nghìn cái dấu trên người!”

Mặc dù đang bận chửi nhau nhưng tay bọn họ vẫn không hề chậm trễ, mang quần áo tới tròng lên người Ly Úy chẳng buồn nghe phân trần, luôn miệng giục: “Đi nhanh đi nhanh, đừng để bị túm được!”

Ly Úy như bị trói, thân bất do kỷ bước xuống cầu thang, đi thẳng ra cổng chính. Ngoài cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn, Hồ Ly một bộ dáng vẻ lưu manh đang ngồi chồm hổm trước cửa xe, vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng dậy, nhổ phì điếu thuốc trong miệng xuống đất: “Lên xe, bố mày chờ sốt hết cả ruột rồi.”

“Đừng lườm tao, là Ly ca lề mề.”

Bốp! Đầu Trọc đã trúng một đập.

“Tên Đầu Trọc đáng chết, lão đại mà mày cũng dám phàn nàn?”

“Đừng cãi nhau nữa, có dũng khí thì quyết đấu đi.”

Giữa lúc ồn ào ầm ĩ, Ly Úy đã bị nhét vào trong xe, nghênh ngang phóng đi.

Nhìn tổng bộ bị ném lại đằng sau lưng mà không thể tin nổi, Ly Úy mang theo cảm giác kỳ quái phát hiện mình đã thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Dương. Chẳng ngờ tổng bộ hôm nay lại không có ai canh giữ, nhưng mà…

“Vi Vi đâu?” Ly Úy hỏi.

Tiểu Bạch Kiểm nịnh nọt cười: “Đi ra ngoài cùng Chu lão đại, ai biết được đi đâu làm gì.”

Trái tim hoạt bát một hồi của Ly Úy liền chìm xuống, biết ngay sẽ không đơn giản như vậy. Nếu bỏ trốn, không thể không lo lắng cho an nguy của Vi Vi.

Trong xe có đám Đầu Trọc liền trở nên ầm ĩ hơn cả sàn nhảy. Suốt dọc đường đi xóc nảy cùng tiếng chửi bới và khói thuốc, cuối cùng ô tô dừng lại phía trước một cửa hiệu yên tĩnh.

Cú Mèo đang sốt ruột đứng chờ trước cửa, thấy Hồ Ly xuống xe trước tiên liền hét lớn: “Bị Chu lão đại đánh gãy chân rồi hả? Hại bố mày chờ lâu như vậy. A, Ly ca đâu?”

Thời điểm cửa xe mở tung ra, có tiếng ồn ào ầm ĩ: “Bọn tao giúp Ly ca cởi áo khoác, hiện tại có chết anh ấy cũng không chịu xuống xe! Mẹ kiếp, sao lại có chuyện thế này?”

“Cái gì?” Cú Mèo và Hồ Ly cùng lúc bổ nhào tới, vừa nhìn vào trong xe liền bật cười ha hả: “Ly ca, đừng nói là anh thẹn thùng nha.”

Màn tranh đấu trong xe đang đến hồi cực kỳ gay cấn. Ly Úy đã khó mà tiếp nhận được bộ trang phục bị ép phải thay này, sau khi cởi áo khoác ra, trên người lại chỉ còn độc một cái áo nhỏ màu hồng bó sát, còn đặc biệt để lộ hai điểm nho nhỏ *** mỹ đáng yêu, ứ ngân do Chu Dương để lại vẫn chưa rút đi, tha hồ cho người khác thêm trí tưởng tượng.

Muốn cậu mặc bộ trang phục tình sắc như vậy đi ra ngoài gặp người, cậu thà bị Chu Dương hung hăng đánh cho một trận còn hơn.

“Ly ca, anh làm gì thế? Từ trước đến nay anh vẫn thích mặc như vậy nha!”

“Hiện tại tôi không thích!”

Tiểu Bạch Kiểm thở dài: “Lão đại, anh thương xót cho tụi em đi, các huynh đệ đã hai năm rồi chưa được gặp anh, đều đang hi vọng có thể ôn lại một chút dư vị của quãng thời gian điên cuồng năm xưa. Anh năm đó oai phong một cõi, biến hết các câu lạc bộ thành hộp đêm, muốn bao nhiêu uy phong liền có bấy nhiêu uy phong a.”

“Phải đó, Ly ca, khó khăn lắm mới được một hôm Chu lão đại đi vắng, anh liền mặc một lần đi mà. Đây chính là sở trường ăn mặc của anh năm đó, làm mê chết bao nhiêu tiểu thư nha.”

“Ngay cả má mì cũng phải hét lên rồi ngã gục nhá.”

Đầu Trọc hung hăng nghiến răng: “Nếu không phải Chu lão đại ghen tuông không cho anh mặc…”

Bốp! Lần này là Cú Mèo tặng hắn một đập lên cái đầu hói trọi: “Đầu Trọc, mày ít nói xấu Chu lão đại đi, tính tình của Ly ca mày còn không biết sao?”

Ly Úy mặc kệ cho bọn họ nói hươu nói vượn, bị cả lũ xâu xé một hồi, biết có giằng co thêm nữa thì mình nhất định vẫn là người phải chịu thiệt, không thể không đánh cược một lần, hung tợn quát: “Tên đầu trọc chết tiệt buông tay ra cho anh, không muốn sống nữa hả? Cả mày nữa, Tiểu Bạch Kiểm, còn sinh sự thì chớ trách anh đánh cho mày không nhận ra hình người!” Lần đầu tiên trong đời cậu bắt chước cách nói chuyện của đám lưu manh, ấy thế mà nói được đâu ra đấy, chẳng biết có thể xem đây như một loại thiên phú hay không.

Trong xe nhất thời im phăng phắc.

Tiểu Bạch Kiểm là người đầu tiên ngượng ngùng rụt tay về, cười bồi: “Ly ca đừng nóng, có lão đại anh ở đây, sao em dám sinh sự? Cùng lắm là vỗ mông ngựa một cái thôi, không biết Ly ca sau khi bị tẩy não lại thay đổi khẩu vị, thích nhã nhặn.”

“Haha,” Đầu Trọc nhún nhún vai, nhếch miệng cười rộ lên: “Lâu lắm không được lão đại mắng, thích!”

Mấy người xung quanh không hẹn mà cùng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sung sướng, tấm tắc cười nói: “Vẫn là được lão đại mắng đã ghiền.”

Ly Úy chớp lấy thời cơ, nhặt lên tấm áo khoác da màu đỏ đen của mình. Nhìn nhìn một lúc, cảm thấy có mặc thì cũng tràn đầy ý vị tình sắc, tầm mắt vừa chuyển liền dừng lại trên người Tiểu Bạch Kiểm: “Mày, đưa áo khoác cho anh.”

Choàng áo khoác bóc lột được của Tiểu Bạch Kiểm lên người, kiêu ngạo mà hừ một tiếng với Đầu Trọc. Đầu Trọc chớp chớp mắt, vỗ mạnh một cái lên đầu mình, nhạy bén tuột quần dài ra, còn mình thì chỉ mặc độc cái quần cộc, nhưng chẳng hề cảm thấy có gì không ổn, vui vẻ dâng quần lên: “Ly ca, chân anh dài, chiều dài hẳn là vừa vặn, chỉ e hơi rộng một chút thôi.”

Ly Úy đối diện với đám dở hơi này, ngoài mặt làm ra vẻ lão thần, thực tế vẫn âm thầm bất an, xụ mặt mặc vào áo khoác cùng quần dài do Tiểu Bạch Kiểm và Đầu Trọc đưa lên, mặc dù có chút không ăn rơ, nhưng quả thực so với bộ trang phục tình sắc lồ lộ kia thì tốt hơn nhiều lắm.

Mọi người thấy sắc mặt Ly Úy hơi dịu đi, đều thở phào nhẹ nhõm, Lão Lang lầm bầm nói: “Ly ca, thích mặc đồ nhã nhặn thì thôi khỏi tính. Anh mà nói tẩy não xong liền không thích uống rượu không thích chơi đùa tiểu thư, vậy Lão Lang em chẳng thà đi nhảy sông tự vẫn.”

Ly Úy đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy ai ai cũng mang dáng vẻ như lâm đại địch, tựa hồ thực sự rất sợ cậu sẽ gật đầu nói phải. Ly Úy nghĩ thầm, nếu mình mà nói phải, nhất định bọn họ sẽ cực kỳ thất vọng, nói không chừng lập tức tạo phản làm thịt lão đại mình đây.

“Ly ca, anh sẽ không thực sự biến thành như vậy chứ?” Tiểu Bạch Kiểm hỏi.

Hơn mười người đàn ông cao to vạm vỡ mang vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn cậu đăm đăm, như đám chó nhỏ đang chờ chủ nhân tuyên án có đuổi ra khỏi nhà hay không. Ly Úy nóng ruột lên, lắc đầu, phấn chấn gào một câu: “Không uống rượu không chơi đùa tiểu thư thì còn tính gì là đàn ông? Các anh em, chúng ta khoái hoạt đi!”

Sau ba giây trầm mặc, mọi người đều đồng loạt đứng dậy tán thưởng ầm ầm, vây xung quanh Ly Úy cùng xuống xe.

Xuống xe rồi mới phát hiện trên tấm biển cửa hiệu kia viết bốn chữ vàng cực lớn — Hiệu sách Uông Dương.

Hiệu sách? Tựa hồ có chút không khớp với trong tưởng tượng, Ly Úy vì sự hiểu lầm ban đầu của mình mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, bất quá, ai mà đoán được người như Đầu Trọc cũng sẽ đọc sách chứ.



Bọn họ nói đây là nơi trước kia Ly Úy thích nhất, lẽ nào mình thích đọc sách?

“Ly ca đã lâu không tới, đi bên này.” Cú Mèo dẫn đường, bước ngang bước dọc đi vào bên trong hiệu sách vắng vẻ.

“Ly ca không phải đã lâu không tới, anh ấy là bị tẩy não quên mất rồi.”

“Đầu Trọc, mày còn đem chuyện Ly ca bị tẩy não ra treo trước cửa miệng nữa, cẩn thận tao đập bẹp cái đầu trọc lốc của mày.”

Ly Úy theo bọn họ đi vào mãi sâu trong hiệu sách, Tiểu Bạch Kiểm thuần thục sờ soạng mấy cái trên tường, một tấm gương nửa người trước mặt liền mở xoạt ra, để lộ một khuôn mặt lạnh tanh: “Tìm ai?”

Đầu Trọc gào ầm lên: “Mày mù rồi hả? Thử nói xem tụi tao tìm ai?”

Ánh mắt lạnh lẽo hung ác quét tới Ly Úy bỗng nhiên sáng ngời, lập tức hiện ra một nụ cười có thể so sánh với hoa cúc: “Ly ca! Haha, là mắt em mù rồi.”

Giá sách bên cạnh lập tức im lặng dịch chuyển, từ bên trong mơ hồ truyền tới tiếng ca múa ồn ào. Người đàn ông trông cửa cao to vạm vỡ từ bên cạnh chạy ra: “Lâu lắm không gặp Ly ca, lão đại anh thật đúng là ngày càng đẹp trai nha, mời vào mời vào, các tiểu thư bên trong hết sảy luôn…”

“Đi nào!” Cú mèo cười giả lả đá cậu một cái: “Bọn em quen thuộc với các tiểu thư trong này hơn anh. Ly ca, cho dù là những thứ nhỏ nhất, bọn em cũng đã giúp anh chuẩn bị cả rồi.” Nói đoạn liền dẫn Ly Úy đi về phía trước.

Càng đi về phía trước, không khí càng ô nhiễm, tiếng nhạc cũng lớn hơn.

Rock ’n’ roll với tiết tấu cường liệt đang mở rầm rầm chấn động cả màng nhĩ, gần như không nghe ra được nguyên âm, đèn laser xoay tròn như tia chớp lóe lên không ngừng, trong nháy mắt sản xuất ra ánh sáng rực rỡ giữa bầu hắc ám, chiếu rọi rất nhiều gương mặt trẻ tuổi mà si mê, còn cả ly rượu trong tay bọn họ cùng vòng eo đang lắc lư điên cuồng.

Cả đám tìm một góc phòng, chiếm cứ ba ghế sô pha lớn.

“Chúng ta tự có hàng riêng.” Hồ Ly cười trộm, không biết từ đâu xách ra mấy bình rượu đế, đặt trên mặt bàn: “Chu lão đại thật lắm phép tắc, còn nói cái gì mà không cho Ly ca uống nhiều. Lần này nhân lúc hắn đi vắng, Ly ca anh cứ thoải mái đã ghiền, mấy bình rượu quý này là bọn em hiếu kính anh.”

Tiểu Bạch Kiểm tặc lưỡi: “Vậy mới nói người theo người là có duyên từ kiếp trước, Ly ca là bị Chu lão đại đọc vị rồi.”

“Đúng thế, Ly ca vì ai mà sửa đổi tâm tính? Vừa gặp Chu lão đại lập tức ỉu xìu, Chu lão đại nói cái gì liền là cái đó.”

Ly Úy giả bộ bất mãn hừ một tiếng, lập tức có hiệu quả. Tất cả mọi người đều ngậm miệng, giữa lúc còn đang tinh quái nháy mắt ra hiệu với nhau, một giọng nói thánh thót chợt xen vào.

“Vậy mới nói, người vô lương tâm thì vẫn là vô lương tâm, người có lương tâm thì vẫn là có lương tâm.” Giọng nói êm tai nửa nũng nịu nửa giận hờn, tựa như một bàn tay nho nhỏ trắng nõn xoa nhẹ lên trái tim người ta.

Ly Úy còn chưa kịp phản ứng, một thân thể mềm mại tỏa hương thơm dìu dịu đã ngả vào trong lòng. Một gương mặt xinh đẹp lại tuyệt không tầm thường đập vào trong mắt.

Tiểu Bạch Kiểm hài hước hỏi: “Mai Hoa đại tiểu thư, vậy em nói xem Ly ca là có lương tâm hay vô lương tâm?”

Mai Hoa hừ một tiếng, ngón tay hung hăng đâm lên trán Ly Úy, nghiến răng nói: “Không đến thăm em thì chính là vô lương tâm, đến thăm em liền có lương tâm, hai năm không thấy bóng dáng, anh nói xem mình có lương tâm hay vô lương tâm?” Vẻ mặt lại thay đổi, phì một tiếng bật cười, dùng khăn tay thơm ngát xoa nhẹ lên cái trán mình vừa đâm, dịu dàng nói: “Hôm nay xem như anh có lương tâm, còn chưa quên mất đứa em họ này.”

Em họ? Ly Úy trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên từ ghế sô pha.

Mai Hoa lại không phát hiện sự khác thường của Ly Úy, cười rộ lên, tiếp nhận một ly rượu lớn do Đầu Trọc đưa tới: “Bất quá, vẫn phải phạt anh vì tội biến mất lâu như vậy.”

Hồ Ly cười khổ nói: “Mai Hoa đại tỷ, chúng tôi chính là phải thiên tân vạn khổ mới lừa được Ly ca ra đây, cô đừng náo loạn, chúng tôi còn chuẩn bị nhiều tiết mục hay để Ly ca đã ghiền nữa đấy.”

“Các anh thì có tiết mục gì hay? Cùng lắm tìm mấy tiểu thư rồi nháo một hồi mà thôi. Chẳng tiền đồ.” Mai Hoa khinh thường liếc bọn hắn: “Em nói trước luôn, hôm nay dẫu có là ông trời cũng không nể mặt, anh nhất định phải cùng em uống đến thỏa thích.”

Một ly rượu đầy đưa tới bên môi.

Ly Úy ngạc nhiên hỏi: “Cô là em họ của tôi?”

Mai Hoa dựng thẳng mày liễu: “Ít giả vờ đi, được lắm, ngay cả em mà anh cũng dám trêu chọc, phạt anh uống liền ba ly.” Thừa dịp Ly Úy mở miệng định hỏi, Mai Hoa liền đem rượu mạnh đổ hết vào trong miệng cậu.

“Ô… khụ khụ khụ…” Ly Úy không hề biết uống rượu, cổ họng bất ngờ bị đổ vào một thứ chất lỏng nóng rát, sặc đến ho khù khụ không ngừng.

Gì có chuyện Mai Hoa tin cậu thật sự bị sặc, giả vờ giả vịt vỗ vỗ lên lưng, hung hăng nhéo một cái lên vai cậu, nghiến răng mắng: “Ngay cả uống một ly với cô em gái này mà anh cũng tự cao tự đại. Vút một cái biến mất hai năm, cũng không thèm đến thăm em, em bị người ta ức hiếp cũng chẳng biết tìm ai, không ai thèm thương xót.” Viền mắt thực sự hơi hồng lên.

Đầu Trọc ầm ĩ nói: “Mai Hoa đại tỷ bớt mánh cũ xài lại đi, cô tha không thèm ức hiếp người khác thì thôi, nào có ai dám ức hiếp cô? Ly ca anh vẫn ổn đấy chứ, đừng nói là anh bị sặc rượu à nha, để người khác nghe được sẽ cười đến rụng răng mất.”

Mai Hoa trừng mắt lườm hắn: “Chuyện giữa anh em chúng tôi, các anh ít quản đi.”

“Phụ nữ Ly gia đều không dễ chọc.” Tiểu Bạch Kiểm ở một bên lầm bầm.

“Còn thiếu hai ly, mau uống.” Mai Hoa vén tay áo lên, trông thật giống một nữ cường đạo xinh đẹp chẳng coi ai ra gì.

Ly Úy vừa mới đỡ ho được một chút, mắt thấy một ly nữa lại được đưa tới, sắc mặt lập tức tái nhợt đi quá nửa, đang định lắc đầu, một bàn tay từ phía sau chợt duỗi tới, đoạt lấy ly rượu trong tay Mai Hoa, tiện thể ném thẳng xuống đất.

Choang!

Ly rượu pha lê đắt tiền cùng với rượu quý hôn xuống nền nhà rắn chắc.

“A!”

“Chu lão đại!”

Ánh mắt của đám người ngồi trên sô pha chuyển về phía sau Ly Úy, không biết nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì, đều bất giác rụt cổ lại. Ly Úy ngoảnh đầu ra sau lưng, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Chu Dương, như tượng thần phủ bóng xuống người cậu.

Mai Hoa từ trên đùi Ly Úy đứng dậy, di di chân ngượng ngùng nói: “Chu đại ca làm sao vậy? Người ta chỉ là muốn cùng anh họ uống hai ly thôi mà.”

“Vết thương do súng của anh em vừa mới khá lên, em có biết không?” Chu Dương sa sầm mặt, trầm giọng chất vấn.

Mai Hoa cả kinh: “Thương súng? Em… anh, anh bị thương sao? Ở chỗ nào?” Vội vàng ngồi xuống bên cạnh Ly Úy, cái tay nhỏ bé chẳng hề cố kỵ sờ loạn lên ngực Ly Úy.

“A!” Ly Úy đang yên lành ngồi trên sô pha còn chưa kịp thể nghiệm sự quan tâm của cô em họ, thắt lưng đã chợt đau buốt, hai chân bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Sau một hồi choáng váng, người đã bị Chu Dương vác lên vai, dạ dày vừa vặn bị bả vai cứng như sắt thép của Chu Dương húc vào, đau đớn cuộn trào từng trận. Vừa định mở miệng, Chu Dương đã nhỏ giọng uy hiếp: “Còn dám làm bậy nữa, chờ tới lúc về nhà xem anh xử lý em thế nào!” Hắn quay đầu lại đảo mắt nhìn một vòng quanh đám huynh đệ của Ly Úy rồi đứng dậy.

Đầu Trọc vẫn còn mặc quần cộc, nhăn mặt đầy vẻ dữ tợn nói: “Chu lão đại, Ly ca đi theo anh, đó là anh ấy nguyện ý. Nhưng anh vác anh ấy trên vai như vậy, cũng quá là làm mất mặt lão đại của chúng tôi đi?”

Chu Dương cười lạnh: “Tình trạng thân thể của Ly Úy, Mai Hoa không biết, nhưng các cậu biết. Lại cố tình nổi điên nổi khùng, chính là không thèm quan tâm tới tính mệnh của lão đại các cậu.”

Mấy người đàn ông tự chột dạ, đều cúi đầu xuống, Đầu Trọc xem chừng còn muốn nói gì nữa, Cú Mèo đã vỗ vỗ lên vai hắn: “Thôi bỏ đi các anh em. Ý của Chu lão đại cũng chính là ý của Ly ca, mày xem bọn họ ở cùng nhau mấy năm qua, đã khi nào Ly ca nghịch ý của Chu lão đại chưa?”

Chu Dương không nói thêm gì, chỉ vác Ly Úy nhanh chóng rời đi.

Ra hỏi hiệu sách, âm nhạc huyên náo khiến người ta phải ong đầu đã bị ném lại đằng sau, tựa như bước tới một thế giới khác thanh tịnh hơn hẳn.

Chu Dương quẳng Ly Úy vào trong xe rồi cũng ngồi vào theo. Ly Úy rên rỉ bò dậy từ trên ghế, khuôn mặt đỏ hồng vẫn đang nóng bừng, hốt hoảng thầm nghĩ: nguy to, Chu Dương sắp phát điên rồi.

Chu Dương giận dữ trừng cậu, khí thế áp bách đủ khiến đối thủ phải kinh hồn bạt vía. Ly Úy bị hơi rượu làm cho chếnh choáng, tựa hồ đã quên phải nghĩ biện pháp để bảo vệ chính mình, chỉ ngây ngốc chờ Chu Dương phát tác. Giữa lúc đần độn, chợt thấy ánh mắt của Chu Dương chầm chậm biến thành ôn nhu, lại từ ôn nhu chầm chậm biến thành bi thương tràn ngập.

Hắn vươn bàn tay thô ráp ra, nhẹ nhàng xoa lên gò má bị rượu hun nóng bừng của Ly Úy.

“Ly.” Nam âm thuần hậu nhả ra một chữ kia, đặc biệt khiến người ta phải say lòng.

Chu Dương khe khẽ vuốt ve mặt cậu, Ly Úy hốt hoảng suy nghĩ, có phải nên tìm một cơ hội sát hại Chu Dương?

Tại sao hôm nay mình lại không bỏ trốn? Nếu không thừa nhận mình là tình nhân cũ của Chu Dương, vậy Vi Vi và mình cũng đâu có quan hệ gì?

Còn nếu thừa nhận…

“Ly…” Chu Dương lặp đi lặp lại một chữ khiến người ta phải say lòng này.

Ly Úy chớp chớp đôi mắt đang dần mất đi tiêu cự, cậu dám chắc mình đã nghe thấy tiếng khóc khó mà kìm nén của Chu Dương.

Cậu đã say, nhưng cậu vẫn nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook