Không Thể Động

Chương 32

Phong Lộng

02/11/2016

CHƯƠNG 32

Không có quá nhiều thời gian để ly biệt, tất cả hồi ức lướt qua trong đầu, trên thực tế dường như chỉ cần một giây đồng hồ. Quá trình bỏ trốn vô kinh vô hiểm, có lẽ lúc Chu Dương rời đi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Trần Minh sẽ rời đi.

Cho dù là chính Trần Minh, cũng chưa từng ngờ biệt ly sẽ tới nhanh như vậy.

“Vé máy bay đã chuẩn bị xong rồi.”

Lợi dụng bóng đêm để rời khỏi tổng bộ từ cửa sau, xe tải nhỏ màu đen đã sớm đậu ở đó để tiếp ứng. Sau khi Trần Minh lên xe, Vi Vi liền chui vào theo, ba lô mang bên mình chứa đầy đồ đạc. Vi Vi cười thật vui vẻ, hệt như đứa trẻ thực hiện thành công trò đùa quái đản, còn nháy nháy mắt mấy cái với Trần Minh: “Thế nào? Năng lực lên kế hoạch của tôi không tồi chứ? Đừng tưởng chúng ta rời đi dễ dàng, không biết đám Tiểu Bạch Kiểm ở bên trong phải tốn bao nhiêu công phu đâu. Chờ Chu đại ca trở về, đám Tiểu Bạch Kiểm sẽ phải lãnh đủ.”

Trần Minh đang định nói gì đó, Vi Vi lại cướp lời: “Đừng lo, có tức giận thế nào Chu đại ca cũng sẽ không thực sự xử lý bọn họ. Lần này bọn họ chính là liều mạng để giúp đỡ anh đấy, Đầu Trọc xung phong nhận việc lái xe đưa chúng ta ra sân bay.”

“Hừ!” Từ phía trước truyền tới một tiếng khinh miệt nặng nề.

Trần Minh quay đầu nhìn, thấy cái gáy bóng loáng của Đầu Trọc phát sáng trên ghế lái xe.

“Mẹ kiếp con quỷ nhỏ, em bớt khoác lác đi cho anh. Lão tử cũng không muốn giao thiệp với đồ hàng giả này.” Đầu Trọc thô lỗ nói, không chút che giấu cơn bực tức của mình: “Sớm biến đi sớm sạch mắt, nhìn hắn lượn lờ qua lại trước mặt lão tử, sớm muộn gì lão tử cũng một súng bắn chết.”

Nghe Đầu Trọc nói chẳng chút khách khí như vậy, Vi Vi liền như con mèo bị chọc xù lông, căng họng hét: “Đầu Trọc chết tiệt anh câm miệng lại cho tôi! Anh tôi muốn cùng tôi đi núi Đại Hưng An chơi đấy! Anh tôi mà tức giận tôi sẽ không để yên cho anh!”

Bọn họ sớm đã vì vấn đề này mà cãi nhau mấy lần, tính xấu của Vi Vi đủ để sánh ngang với Ly Úy, ngang ngược lên là mười đầu trâu cũng không dám động, Đầu Trọc chỉ có thể đầu hàng, buồn bực hừ một tiếng: “Cô bé này điên rồi.” Ngậm miệng lại, tiếp tục lái xe.

Vi Vi đối phó với Đầu Trọc xong, lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay đầu sang nhìn Trần Minh đang trầm mặc: “Anh, đang nghĩ gì vậy?”

Một tiếng “anh” này gọi đến vừa nhẹ vừa êm, trái tim Trần Minh như bị cái gì đâm xuống thật mạnh, bỗng nhiên cậu ngẩng đầu lên, nhìn Vi Vi.

“Sao vậy?” Vi Vi hỏi.

“Không có gì. Anh chỉ là… lo lắng Chu Dương sẽ đuổi theo.”

Trái tim không nghe theo sai sử, khiến trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của căn phòng ngủ. Phòng ngủ trống rỗng, giường được thu dọn sạch gọn, một cảnh tượng vườn không nhà trống. Khi Chu Dương nhìn thấy, liệu sẽ tức giận hay ngạc nhiên?

Có lẽ ngoại trừ tức giận và ngạc nhiên, sẽ còn thêm một tia thương tâm bởi vì Ly Úy mà đến.

Hắn đã mất đi một món phục chế phẩm.

Hộ chiếu giả được làm vô cùng tinh xảo, Đầu Trọc sắc mặt đen như đáy nồi đưa bọn họ lên máy bay, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thẳng vào Trần Minh lấy một lần.

Trước lúc rời đi, Đầu Trọc vỗ mạnh lên vai Vi Vi: “Cô bé, bây giờ để em đi một chuyến. Cái gì mà núi Đại Hưng An, cái gì mà tâm nguyện, cứ tùy em. Phụ nữ đúng là phụ nữ, biết rõ là hàng giả mà vẫn muốn xem là thật.” Trong khẩu khí bất đắc dĩ còn mang theo ý cưng chiều.

Trần Minh đứng ngay bên cạnh, xách ba lô lớn của Vi Vi, trên mặt không có lấy một tia biểu cảm.

Hai người lên máy bay rồi, Vi Vi có vẻ cực kỳ hào hứng, lấy ra quyển sách mỏng giới thiệu về núi Đại Hưng an rồi cúi đầu xem, xem một mạch đến hết, bắt đầu cùng Trần Minh nói về các loại đồ dùng dã ngoại mà cô đã chuẩn bị trong ba lô lớn.

“Mã tấu, nhất định phải mang theo mã tấu. Mã tấu dùng tốt lắm, trong rừng rậm có rất nhiều cỏ dại và cành cây, muốn mở đường cần dùng mã tấu, hơn nữa còn phải là loại thật sắc bén.”

Vi Vi mặt mày hớn hở, xem ra hành trình này đối với cô tràn đầy lực hấp dẫn. Trần Minh vẫn luôn trầm mặc, rời đi quá mức vội vã, lúc ngồi trên máy bay rồi, tư vị biệt ly chân chính mới từng chút từng chút thấm nhập vào tâm phế.

Cậu phát hiện bản thân thế nhưng lại kìm lòng không đặng mà nhớ tới tổng bộ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không đặt chân vào nơi ấy lần nữa, không thể ức chế mà nhớ tới từng món đồ vật được bài trí ở nơi đó, thậm chí cả phòng tắm mịt mù hơi nước.

Không sai, vĩnh viễn sẽ không đặt chân vào nữa.

“Anh?”

Trần Minh phục hồi lại tinh thần, con ngươi không quá có thần thái liếc nhìn Vi Vi: “Vi Vi, đĩa CD…”

“Mang rồi.” Nhắc tới thứ này, Vi Vi lập tức không còn dáng vẻ bừng bừng hào hứng như ban nãy, cô hất cằm lên: “Trong ba lô của tôi.” Ngay sau đó vội vàng thêm một câu, “Anh phải nhớ đã đáp ứng tôi điều gì. Cùng tôi đi núi Đại Hưng An, tôi mới đưa cái đó cho anh.”

“Tôi nhớ, cô yên tâm.”

Vi Vi bỗng nhiên an tĩnh lại, cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới dùng mũi chân đá đá chân ghế trước mặt, khẽ giọng hỏi: “Anh có từng thực sự xem tôi như em gái của anh?”

Trần Minh thoáng sửng sốt.

“Có.” Cậu thành thật trả lời.

Vi Vi bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt cậu, tựa hồ muốn nhìn cho ra một tia sơ hở, đến cuối cùng, chỉ thở dài một tiếng: “Nghỉ ngơi đi, leo núi sẽ rất mệt.”

Trần Minh đã quen nhìn điệu bộ nhảy nhót hoạt bát của cô, hiện tại nghe cô thở dài, chứa chan đều là cô đơn.

Thế rồi hai người đều không nói lời nào, nhắm mắt lại, ngả người lên ghế tựa, trăn trở đuổi theo dòng suy tưởng của riêng mình.

Xuống khỏi máy bay còn phải ngồi xe. Xe cũng đã được chuẩn bị từ trước, ban đầu đường đi xem như còn bằng phẳng, về sau trở nên xóc nảy chòng chành, xa xa đã thấy một khoảng rừng lớn xanh rì hiện ra trước mắt, Trần Minh và Vi Vi đều biết đây đã là ven của khu rừng rậm.



Xe không thể tiếp tục đi về phía trước, phải quay lại từ chỗ này.

Trần Minh xem qua sách giới thiệu: “Đường này không phải lộ tuyến leo núi thông thường.”

“Những lộ tuyến du lịch khắp nơi đều là người, có gì hay ho cơ chứ? Núi Đại Hưng An là một nơi để mạo hiểm.” Vi Vi khinh thường hừ một tiếng, đeo ba lô lên lưng, nhìn về phía xa.

Ven rừng cũng rất đẹp, những bụi cỏ nông dưới ánh trời chiều trông như mặt biển xanh lục điểm xuyết ngọc trai.

“Tối nay chúng ta cắm trại ở đây đi.” Vi Vi cười rộ lên, hào hứng cất bước.

Trần Minh có chút bất đắc dĩ, đeo hành lý đi theo phía sau.

Vi Vi đã chuẩn bị không ít đồ, lều vải nhét trong hành lý của Trần Minh.

Đêm xuống dựng lều, nhóm lửa trại, trong gió đêm lập lòe ánh lửa, ngửa đầu ngắm rừng rậm xanh um tươi tốt, ngay cả Trần Minh cũng cảm thấy chuyến du lịch như vậy là một chủ ý không tồi.

Ít nhất không khí mới mẻ trong lành và việc trèo đèo lội suối sắp tới, sẽ khiến cậu không có quá nhiều thời gian để nhớ tới Chu Dương.

“Đây là cái gì?”

“Đèn tín hiệu khẩn cấp dùng khi cầu cứu, mở lên như vậy, sẽ rất ầm ĩ.” Vi Vi vừa giải thích vừa ấn chốt mở.

Ò oe ~ ò oe ~! Ò oe ~ ò oe ~!

Đèn đỏ xoay tròn chớp tắt, cường độ sáng quá mạnh chiếu đỏ cả mảng cỏ lớn quanh lều. Trời đêm yên tĩnh bỗng chốc bị tiếng kêu bén nhọn phá vỡ, ầm ĩ đến khiến người ta không thể chịu nổi.

Màng tai hai người đều bị chấn đến ong ong.

“Má ơi!” Vi Vi le lưỡi, vội vàng đóng nó lại.

Bốn phía tức thì lặng ngắt như tờ, nhưng trong tai bọn họ tựa hồ vẫn còn luẩn quẩn tiếng ong ong.

Vi Vi bật cười hì hì, lại có chút đắc ý: “Đặc biệt mua loại đắt tiền nhất, quả nhiên kêu đủ vang. Lúc cầu cứu, đương nhiên càng dẫn dụ sự chú ý thì càng tốt.”

Trần Minh thật hết cách với cô, chỉ một mực trông coi lửa trại, thêm chút củi. Ngồi ngẩn người bên đống lửa, tay bỗng nhiên bị thứ gì đó mềm mãi ấm áp chạm vào, cậu quay đầu nhìn.

Vi Vi nắm lấy tay cậu, ngồi xuống sát bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đống lửa, khẽ hỏi: “Anh, anh còn nhớ không? Anh từng hứa sẽ dẫn em đi núi Đại Hưng An.”

Trần Minh đang định lên tiếng, Vi Vi lại nói: “Anh luôn nói mà không giữ lời, quen biết Chu đại ca rồi, liền dính chặt lấy anh ấy suốt, thật vô nhân tính…”

Trần Minh thấy cô chăm chú nhìn vào ánh lửa, trái tim khẽ động, biết cô cũng không phải đang nói chuyện với mình, thầm thở dài một tiếng, rất không dễ chịu.

Thôi bỏ đi, coi như giúp cô giải quyết một tâm nguyện. Chờ lấy được đĩa tư liệu rồi, quay về làm chính mình, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì tới Ly Úy hay Chu Dương nữa.

Định về lều đi ngủ, tay lại bị Vi Vi nắm chặt. Vi Vi nắm rất chặt, Trần Minh khẽ giãy ra nhưng không thể tránh thoát, từ bên cạnh nhìn khuôn mặt bị ánh lửa huân hồng của Vi Vi, lại cảm thấy cô thật đáng thương.

Cậu từ bỏ ý định quay về lều ngủ, tiếp tục lặng im ngồi cạnh Vi Vi.

Hai người ngẩn ngơ đối diện với ánh lửa. Củi dần dần cháy hết, lửa cũng sắp tắt rồi, chỉ còn lại một chút tro tàn mang theo đốm đỏ tỏa ra nhiệt khí.

“Anh cũng sẽ yêu thương em gái của anh chứ?”

Tiếng của Vi Vi rất khẽ, Trần Minh tưởng rằng cô đang lẩm bẩm một mình, thấy cô ngẩng đầu lên, mới biết cô là đang hỏi mình: “A?… Tôi sẽ.”

Em gái của mình…

Cậu không tưởng tượng ra em gái của mình trông như thế nào, bất kể nghĩ sao, cũng là diện mạo của Vi Vi. Em gái của mình, cậu cũng có em gái của mình, còn có gia đình của mình.

Thuộc về chính cậu, không thuộc về Ly Úy.

Vi Vi nghe xong câu trả lời của cậu, bỗng nhiên hung dữ hất tay cậu ra. Trần Minh ngạc nhiên nhìn cô, Vi Vi lại bất chợt túm mạnh lấy tay cậu, dùng sức cắn một phát vào lòng bàn tay.

“A! Cô làm gì vậy?” Trần Minh đau đến bật kêu lên.

Quả thực rất đau, từ dấu răng còn rướm ra máu tươi, nhanh chóng tích thành một vòng theo vệt răng.

Vi Vi nếm được vị máu, mới buông tay cậu ra, đứng lên cúi đầu xuống nhìn cậu: “Tại sao anh tôi đã chết, anh của người khác lại còn sống?”

Trong một khoảnh khắc, dường như cô đã mất đi năng lực khống chế bản thân.

Không cam tâm nhiều như vậy, đã nhồi nhét đầy, không thể kìm nén.

“Tại sao? Trên đời nhiều người như vậy, tại sao người chết phải là anh tôi?”

Cô hỏi đến khản cả giọng, khi thanh âm vạch qua bầu trời, nước mắt liền chảy ra, rơi xuống mặt cỏ.



Trần Minh nghe cô chất vấn, nhìn cô khóc lóc. Dưới ánh trăng, âm ảnh của núi xa thật nặng nề, cậu biết những chất vấn và khóc khóc này không thể giúp cô giải phóng bi thương trong lòng.

Cậu không thể giúp cô.

Trần Minh ngẩng đầu lên, áy náy mà nhìn cô: “Xin lỗi.”

Vi Vi ngẩn người trong chốc lát, ánh mắt cô không còn bi phẫn bất bình, chỉ là thêm một loại tuyệt vọng của trái tim sắp vỡ nát. Cô quỵ xuống, dùng hai tay ôm siết lấy Trần Minh.

“Anh biết không, anh tôi rất yêu Chu đại ca, rất yêu rất yêu.” Cô khẽ khóc bên tai Trần Minh: “Anh ấy thực sự rất yêu Chu đại ca.”

“Tôi biết.”

“Chu đại ca, hắn cũng rất yêu anh tôi.” Vi Vi khóc, lặp đi lặp lại: “Hắn từng nói, suốt đời này chỉ yêu một mình anh tôi.”

“Vi Vi, đừng khóc nữa.”

“Suốt đời, là suốt đời…”

Trần Minh lẳng lặng lắng nghe, cậu cảm thấy mình cũng sắp bị nỗi tuyệt vọng kéo xuống vực thẳm mất rồi.

* * *

Hành trình chính thức được bắt đầu vào sáng sớm ngày hôm sau. Khi Vi Vi bước ra khỏi lều vải, dường như đã quên sạch những chuyện không vui.

“Anh, chúng ta xuất phát thôi!”

Trần Minh thu dọn lều trại, cùng cô lên đường.

Phong cảnh rất đẹp, từ bìa rừng đi sâu vào trong, thiên nhiên không bị bàn tay con người phá hư thì ra đẹp đẽ đến vậy. Cây rừng xanh um tươi tốt ở ngay trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện dãy núi đồ sộ hùng vĩ.

Vi Vi suốt dọc đường đi không ngừng gọi “anh”.

“Anh, giúp em chụp ảnh.”

“Anh, nhìn bên này xem, đây là hoa gì?”

“Vi Vi đừng sờ loạn, trong rừng rậm có rất nhiều thứ không thể chạm vào đâu.” Trần Minh vừa hô lớn vừa luống cuống lật quyển 《 bách khoa toàn thư dã ngoại sinh tồn 》 trên tay, tra tìm loài thực vật kia: “À, có thể chạm vào, không độc không gai.”

“Vậy em có thể hái xuống rồi?”

“Có thể.”

Vi Vi mừng rỡ hái bông hoa đó xuống, đòi Trần Minh giúp cô cài lên tóc.

“Phải cài thật là đẹp đó nha.”

“Biết rồi.”

Trần Minh tạm thời bỏ bao hành lý nặng trịch trên lưng xuống. Vi Vi nghiêng đầu, lặng im chờ đợi cậu cài hoa lên. Bầu trời có màu sắc trong veo, xanh và trắng đan xen, như một bức tranh tươi mới chưa từng bị vấy bẩn.

Đây thực sự là mỹ cảnh, Vi Vi trong tranh rất đẹp. Trần Minh đoán rằng nét mặt của mình trong tranh hẳn là cũng bình thản vui vẻ. Giờ khắc này, cậu tình nguyện đem mình tưởng tượng thành Ly Úy, đang hết lòng cưng chiều cô em gái của mình.

Mặc dù là giả mạo, nhưng Vi Vi không có làm sai. Bởi vì tất cả những thứ xinh đẹp này, khiến người ta không thể vứt bỏ.

Dần dần đi sâu vào trong, cảnh tượng nguyên thủy của rừng rậm lộ ra từng chút một, cây cối cao hơn nhiều so với ở trong thành thị, dẫu sao nơi này cũng chưa từng bị ô nhiễm và bị con người làm hại.

Trong rừng có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Vi Vi: “Nhìn kìa, đây mới gọi là đại thụ chọc trời nha.” Cây rất cao, phải gắng hết sức ngửa đầu lên mới có thể nhìn đến ngọn cây.

Lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi này, hưởng thụ ánh mặt trời và nước mưa không biết đã bao nhiêu năm, đến bây giờ mới đổi lấy được một tiếng tán thán kinh hỉ của cô gái trẻ.

Mặc dù thời tiết tốt, nhưng cành lá rậm rạp vẫn che mất ánh mặt trời. Trong rừng sương mù mờ ảo, ánh sáng đương nhiên không quá dồi dào, loại không khí như thám hiểm này khiến Vi Vi càng bừng bừng hứng khởi, cô thậm chí khao khát mong muốn phát hiện được một cây nhân sâm ngàn năm trong truyền thuyết.

“Anh từng nói, lên núi Đại Hưng An nhất định phải mang theo dây thừng đỏ, bởi vì nếu phát hiện thấy nhân sâm ngàn năm, phải dùng thừng đỏ để trói chặt thân cây mới có thể đào được, bằng không nhân sâm sẽ trốn mất.” Cô thế nhưng thật sự lấy ra một sợi thừng đỏ từ trong ba lô.

Ly Úy nhất định cũng là một người tràn đầy huyễn tưởng.

Trần Minh lắc đầu cười khổ, nhưng không thể phủ nhận, hứng thú của cậu cũng đã bị khơi mào. Thiên nhiên tươi đẹp đã cho cậu một tâm tình tốt đến không thể ngờ, nếu để một chuyến du lịch tốt đẹp trở thành dấu chấm hết cho chuyện Chu Dương, cũng xem như một đại may mắn trong nỗi bất hạnh.

Vi Vi có tinh thần mạo hiểm dồi dào, mặc dù cả ngày sục sạo đều không tìm được nhân sâm ngàn năm, thậm chí ngay cả dược liệu bậc nhất cũng không có, nhưng cô vẫn thét chói tai dùng cây mã tấu Thụy Sĩ đâm trúng một con sâu lông thiếu chút nữa thì rủ tới trước mặt cô.

Lúc gặp phải rắn nhỏ hoặc nhền nhện, Trần Minh đành phải bất chấp khó khăn mà ra trận.

Thượng đế phù hộ, bọn họ cũng không gặp phải loài động vật nào quá mức khủng bố. Cá sấu, hổ, cọp, mãng xà… thường hay xuất hiện trong phim điện ảnh, tạm thời vẫn ngoan ngoãn núp ở nơi mà bọn chúng nên núp, chưa bò ra hù dọa hai kẻ ngoại lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook