Không Thể Động

Chương 6

Phong Lộng

02/11/2016

CHƯƠNG 6

Lừa đảo! Anh là tên lừa đảo! Anh đang nói dối! Rõ ràng tôi không hề hôn mê, anh biết rất rõ.

Nếu có thể đứng bật dậy, Ly Úy sớm đã nhảy dựng lên.

Tiếc là cậu chẳng những không thể nhảy dựng lên, ngay cả sức lực để mở mắt cũng chẳng có, chỉ có thể nằm trên giường nghe Vi Vi thấp giọng khóc rấm rứt.

“Anh hai…” Ngón tay mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cậu, tựa như muốn cảm nhận được nhiệt độ của cậu. Không biết vì sao, cô gái bất lực khóc thút thít này lại khiến Ly Úy cảm thấy hơi đau lòng.

“Đi nghỉ ngơi một chút trước đã, ngày mai anh sẽ bảo bác sĩ của Ly nói chuyện với em về tình tình của cậu ấy, đừng lo lắng. Bây giờ để Chu đại ca và cậu ấy ở một mình với nhau một lát, được không?”

Không được! Mặc kệ cô có phải là em gái của tôi hay không, chí ít cũng nể tình tôi có vẻ ngoài giống anh trai của cô, ngàn vạn lần phải phản đối.

Vi Vi nhỏ giọng kháng nghị: “Em cũng muốn được ở cùng với anh hai, đã hai năm rồi không gặp anh hai mà.”

“Chu đại ca phải giúp Ly làm trị liệu, em không muốn anh hai mình sớm ngày tỉnh lại sao?”

“Trị liệu, em cũng có thể giúp một tay.” Vi Vi mở lớn hai mắt: “Chu đại ca, anh dạy em đi, là vật lý trị liệu sao? Phải làm như thế nào?”

Vi Vi ngoan, quả là một cô em gái tốt nha, nhất định phải tiếp tục kiên trì, đừng để bị Chu Dương lừa. Mặc dù hiện giờ toàn thân tôi nóng đến khó chịu, nhưng tuyệt đối cũng không muốn ở một mình với Chu Dương.

“Em không được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh phải giúp anh hai em mát xa toàn thân, chỉ cởi hết y phục mới có thể phòng ngừa được cơ bắp khỏi bị suy thoái.” Chu Dương tựa tiếu phi tiếu: “Em cũng biết Ly rất thẹn thùng mà, bị anh nhìn thấy hết thì thôi không tính, nhưng nếu bị chính em gái của mình nhìn thấy hết, chưa biết chừng sẽ xấu hổ đến không chịu tỉnh lại.”

Mát xa toàn thân? Vậy… vậy Vi Vi em vẫn nên đi đi thì hơn. Như lời của Chu Dương đã nói, có đánh chết Ly Úy cũng không muốn để cho Vi Vi vén chăn của mình lên.

Ngữ điệu đùa giỡn, bất quá những trường hợp bởi vì không muốn tỉnh lại đối diện với hiện thực mà chìm sâu vào hôn mê trong y học cũng có không ít. Vi Vi lập tức bị thuyết phục, do dự nhìn gương mặt Ly Úy đang rơi vào mê man: “Chu đại ca, em…”

“Ngoan, ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi. Nhìn mắt của em kìa, hõm lại nhiều như vậy, trên máy bay chưa ngủ phải không? Mau đi dưỡng tinh thần cho tốt đi, có vậy tới khi Ly tỉnh lại nhìn thấy em mới vui vẻ được.” Hắn vỗ vỗ lên vai Vi Vi, tiễn cô tới cửa, còn đặt xuống trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Chu đại ca giải quyết xong mọi việc sẽ tới tìm em.”

Sau nụ cười mê hoặc nhân tâm, cánh cửa đóng lại.

Lạch cạch, cửa khóa.

Cảnh báo khi ở một mình với Chu Dương lại vang lên, trái tim Ly Úy thoáng chấn động.

“Bị người phá ngang rồi.” Chu Dương ung dung nói, xốc lên tấm chăn che giấu chân tướng. Gió lạnh lướt qua hạ thể đang nóng lên, chẳng những không làm giảm bớt nhiệt độ, trái lại dường như còn mang theo hương vị *** loạn nồng đậm.

Điểm nổi lên trước ngực sớm đã không chịu nổi dược tính mà sưng đỏ dựng thẳng lại bị ngậm vào trong miệng, dùng răng nhọn khẽ cắn quẩn quanh. Khuôn ngực trần trụi như có luồng điện chạy qua.

“Thuốc này xem ra hiệu quả không tồi, lần sau có thể dùng tiếp.” Tiếng cười khiến người ta phải thống hận phát ra từ môi Chu Dương: “Muốn phóng sao? A, anh quên mất, em không thể động.” Hắn thở dài, đem mặt chôn xuống ngực Ly Úy, phóng nhẹ âm điệu tựa như thật mệt mỏi: “Lúc em nằm lẳng lặng bất động, rất…” Nói được một nửa hắn lại đem chữ phía sau nuốt trở về.

Rất cái gì? Sự hiếu kỳ của Ly Úy bị gợi lên.

Câu trả lời nhận được lại là một nơi mẫn cảm khác bị môi Chu Dương chiếm lĩnh. Nóng như thiêu đốt, nhũ tiêm bị kích thích khắp bốn phía, đầu lưỡi luôn vào lúc người ta không thể đề phòng nhất mà xẹt qua phần đỉnh, khiến Ly Úy cảm thấy một loại khoái cảm như sắp bị chặt đứt.

“Muốn sao?” Chu Dương dùng ngữ khí kích động khiến người ta phải nghi hoặc để thấp giọng hỏi: “Em đang sợ hãi, thật đáng giận, sao em có thể sợ hãi? Nam tử hán dám làm dám chịu, có can đảm đến bên cạnh anh thì càng phải có dũng khí mới đúng.” Động tác càng lúc càng thô bạo, cắn ra vô số vết thâm tím trên da thịt nhẵn nhụi, cũng khiến luồng nhiệt trên người Ly Úy càng thêm bành trướng.

“Ưm… Dừng tay!”

Một khoảnh khắc sau, cậu mới kinh ngạc phát hiện người vừa phun ra lời kháng nghị yếu ớt lại chính là mình, mặc dù thanh âm khàn nhỏ khó nghe, nhưng so với khi sống câm điếc thì thực sự tốt hơn nhiều lắm.

Chu Dương nhướn mày: “Dược hiệu hết rồi sao? May mà có chuẩn bị dự phòng.”

Thấy tay hắn lướt qua đỉnh đầu, dường như muốn lấy gì đó trên tủ đầu giường, Ly Úy tuyệt đối không muốn bị tiêm thêm một mũi nào nữa liền dùng toàn lực để ngăn cản.

“A!” Động tác lớn đổi lấy một tiếng kêu thảm thiết, cậu thế mà lại quên mất trên khắp tứ chi còn buộc dụng cụ nhiễm điện.

Chu Dương buồn cười nhìn Ly Úy bị điện giật đến co thành một cụm, nhìn gương mặt đã chìm vào giấc ngủ hồi lâu, giờ phút này biểu tình thống khổ dường như cũng có thể dẫn tới hảo cảm của hắn: “Trò chơi kết thúc, em thua rồi.” Nâng chiếc cằm quật cường lên, nghiêng đầu đánh giá một phen, ý cười đầy mong đợi xẹt qua đáy mắt. “Số lần còn nợ anh phải hoàn trả toàn bộ, đây chính là do em đáp ứng.”



“Tôi chưa từng đáp ứng.” Ly Úy phẫn nộ trừng hắn.

Chu Dương mỉm cười, tỏ vẻ sự phản đối của Ly Úy không đáng nhắc tới: “Nằm suốt mấy ngày cơ thể sẽ rất đau xót, vẫn nên ngoan một chút thì hơn. Không bằng thế này đi, chúng ta làm một lần ngươi tình ta nguyện, anh sẽ tận lực ôn nhu chút xíu.” Vừa phả ra khí tức dụ nhân vừa đè Ly Úy lên giường.

Ly Úy hoảng sợ rụt về phía sau, chân bị Chu Dương dùng đầu gối ác ý đè lên.

“Đừng…”

“Lên giường với anh sẽ lấy mạng của em sao? Nhìn bộ dạng em như thấy quỷ vậy.” Nụ cười của Chu Dương vì sự phản pháng của Ly Úy mà trở nên âm lãnh: “Biết anh ghét nhất cái gì không? Anh ghét nhất gương mặt chống đối lại anh này của em, còn luôn ra vẻ hận không thể để anh chết không có chỗ chôn.” Động tác theo ngữ điệu nghiêm lệ mà càng thêm thô bạo, hung hăng niết cằm Ly Úy, không chút lưu tình cắn lên bờ môi nhạt màu.

“Đau…”

Liếm được vị máu Chu Dương mới buông Ly Úy ra: “Em cho rằng có thể giỡn cợt với anh như vậy sao? Đáng giận!”

Ly Úy không rõ nguyên nhân, bất quá Chu Dương quả thực đã lộ ra bộ dáng nổi trận lôi đình. Cậu sớm đã được lĩnh giáo sự âm tình bất định của Chu Dương, mấy ngày đầu khi mới bị bắt, luôn bị Chu Dương bất ngờ bùng phát nộ hỏa không rõ lý do làm cho thương tích đầy người. Bất quá sau khi đã thấy qua biểu hiện có thể gọi là ôn nhu của Chu Dương, loại thịnh nộ không có đạo lý này càng khiến người ta cảm thấy khó lường.

Dưới ánh mắt sắc bén của Chu Dương, Ly Úy nghiến răng, nhíu mày đối mặt.

Phải chống cự với ánh mắt có áp lực cường đại của Chu Dương chẳng hề dễ dàng, Ly Úy cảm thấy dường như mình có thể bị ánh mắt của hắn nghiền thành bột phấn bất kỳ lúc nào, nhưng cậu càng hiểu rõ, một khi đã nhận thua, nếu quay đầu bỏ trốn Chu Dương sẽ không chút do dự mà đè lên người mình ngay giây tiếp theo, sau đó sẽ lại là một lần vũ nhục sống không bằng chết.

Khiến người ta phải kinh ngạc, chính là Chu Dương cư nhiên nở nụ cười.

Hắn quan sát Ly Úy, bỗng nhiên phụt cười, tựa như nghe được một câu truyện cười thú vị, hoặc nhìn thấy trên đầu Ly Úy mọc ra một cặp sừng.

“Tại sao anh lại không phát hiện ra nhỉ?” Chu Dương có điểm ảo não cười, ngữ điệu đặc biệt ôn hòa, quả thực khiến không ai có thể đem hắn cùng người đàn ông lửa giận ngút trời ban nãy liên hệ với nhau. Hắn nhìn Ly Úy, trong mắt lại vẫn mang theo một chút ôn nhu, thì thầm nói: “Loại biểu tình quật cường này, ánh mắt đáng yêu đến muốn chết này, lúc trừng nhìn kẻ mà mình chán ghét thì ra là như vậy.”

Bỗng nhiên hắn nằm phục xuống, Ly Úy theo phản xạ khẽ cử động liền bị Chu Dương cấp tốc ghìm lấy bả vai.

“Suỵt, đừng loạn động.” Chu Dương nói: “Loạn động sẽ bị điện giật.”

Trời ơi, nụ cười của hắn hiện giờ thoạt nhìn thật vô hại. Ly Úy có chút bối rối không biết phải làm sao, điều duy nhất xác định được chính là Chu Dương nói đúng, không muốn bị điện giật thì tốt nhất là ngoan ngoãn đừng cử động.

“Anh muốn thế nào?” Ly Úy muốn ngoan ngoãn không cử động lắm chứ, chỉ cần Chu Dương cũng đừng cử động.

Nhưng Chu Dương lại chẳng có ý định phối hợp, tay hắn càng lúc càng quá phận.

“Đương nhiên là yêu em.”

Cho dù nỗ lực đến thế nào, hai chân bị Chu Dương dùng đầu gối khai mở vẫn không thể khép lại với nhau.

“Khốn nạn…”

“Vi Vi càng ngày càng xinh đẹp, đã hai năm rồi em không gặp cô ấy nhỉ?”

Ly Úy ngạc nhiên nhìn gương mặt bí hiểm khó dò của Chu Dương, điềm xấu bỗng xẹt qua trong đầu: “Anh nói cái gì? Tôi không quen Vi Vi nào cả.”

“Phải, em quên rồi.” Chu Dương khẽ gật đầu, lại tiếp tục nói một câu không đầu không đuôi: “Dáng vẻ của cô ấy rất giống em, giống cực kỳ, cái mũi, đôi mắt, miệng, ngay cả má lúm đồng tiền cũng giống.” Đầu ngón tay lướt dọc theo đường nét khuôn mặt, ngừng lại bên gò má phải, bỗng nhiên thay bằng một nụ cười tàn nhẫn: “Nếu em không chịu, vậy dùng cô ta thay thế đi.”

“Không được!” Lời đầu tiên theo phản xạ thoát ra từ trong cổ họng, xem như là dùng hết toàn lực mà rống giận.

Chu Dương cười lạnh: “Bất quá chỉ là một cô gái không quen biết, lấy cô ta ra thay thế chẳng phải là một chủ ý rất tốt sao? Yên tâm, lần đầu tiên anh sẽ dỗ dành cô ta thật tốt, loại sự tình này chỉ cần có lần đầu tiên, về sau sẽ đơn giản thuận lợi hơn rất nhiều.”

“Súc sinh!” Ly Úy ra sức ngồi dậy, cậu bất ngờ phát động công kích, gắng gượng đẩy Chu Dương đang đè lên chân mình ra, nhưng chỉ dẫn tới một trận điện giật đau đớn, lập tức xuội lơ nằm trên giường, thở hổn hển túm chặt lấy mép đệm: “Anh không thể như vậy, cô ấy là… của tôi…”

“Là cái gì của em? Em biết cô ấy sao? Em nhận ra cô ấy sao? Em từng nghe giọng cô ấy sao?”

Cổ bị hung hăng bóp trụ, khuôn mặt vô tình của Chu Dương hiện ra trước mắt: “Ly Úy, em đã quên tất cả, có tư cách gì để nói không được? Đừng nói với anh là em cái gì cũng đều không nhớ, nhưng vẫn còn bản năng của người làm anh, đồng ý vì em gái mà cùng anh lên giường.”

“Tôi… nguyện ý.”

Bàn tay khiến Ly Úy sắp ngạt thở chầm chậm rời khỏi cổ, trong tầm mắt mơ hồ, cậu nhìn thấy biểu tình kỳ quái đến không thể dùng ngôn từ diễn tả của Chu Dương.

“Em nguyện ý…” Khóe môi Chu Dương cong lên, trong nụ cười ngoại trừ ẩn chứa sự châm chọc và lạnh lẽo, nhất định còn có điều gì khác nữa: “Anh thật sự quá cảm động. Bọn họ phái em tới làm gì? Ly Úy, hừ, Ly Úy.” Hắn thống hận lặp đi lặp lại cái tên đã giày vò mình này, cuối cùng mới thì thầm nói: “Đây là em tự chuốc lấy, đừng hối hận. Không được loạn động.” Hắn bất chợt phát ra lời cảnh cáo.

Ly Úy lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì.



Chu Dương đè lên, tách hai chân cậu ra. Ly Úy cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ tía tai.

“Cảm thấy mình như một tên ngốc phải không? Em có thể phản kháng bất kỳ lúc nào, em dám động, anh liền để cho em thấy kết cục của Vi Vi. Phải, cứ ngoan ngoãn như vậy đi.” Một tay Chu Dương vuốt ve hạ thể cậu, một tay tự cởi thắt lưng của mình, giọng điệu ngả ngớn tận lực khiêu khích: “Cuối cùng em cũng thông minh hơn rồi, đáng lẽ anh nên gọi Vi Vi về từ sớm.”

Hắn nâng cằm Ly Úy lên: “Cúi mặt xuống như vậy làm gì? Bỗng nhiên anh thích được nhìn dáng vẻ trừng mắt của em, nào, để anh nhìn xem.”

Ly Úy bối rối quay mặt đi: “Muốn làm thì mau làm đi.”

Một chiếc bình nhỏ được ném tới bên gối, lăn đụng vào trán Ly Úy. Xúc cảm lành lạnh khiến Ly Úy mở bừng mắt, thì ra là một lọ bôi trơn.

“Muốn dùng thì tự tay làm đi.” Tâm tình Chu Dương tựa hồ đã khôi phục, nụ cười hiện giờ đầy ý vị nghiền ngẫm, khoái trá như con mèo bắt được chú chuột: “Cử động chậm một chút, chỉ cần từ tốn, biên độ không quá lớn, cử động bình thường sẽ không bị điện giật.”

Ở trước mặt Chu Dương, tự mình bôi trơn cái chỗ kia? Ly Úy liếc nhìn chiếc lọ gần trong gang tấc, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, cắn môi càng thêm chặt.

Chu Dương đợi một hồi mới hỏi: “Không định dùng?”

Hai tay Ly Úy nắm lại thành quyền, khẽ run nhè nhẹ.

“Vậy được.” Chu Dương nhạt nhẽo nhún vai: “Là em tự chuốc lấy, đau cũng là chuyện của em.”

Hai chân bị tách mở ra, lại còn gập mạnh về phía trước. Ly Úy nhíu mày thật chặt: “Đừng…”

Khối thịt nóng rực đang đặt ở lối vào, cả người Ly Úy căng cứng, hô hấp như ngừng lại.

Chu Dương không lập tức tiến vào: “Nếu hối hận thì hiện tại liền nói. Vì một cô gái mà mình hoàn toàn không nhớ rõ, có đáng không? Em thật là ngu ngốc.”

“Tôi cũng cảm thấy mình ngu ngốc.” Ly Úy nghiến răng, vẻ mặt quật cường: “Nhưng tôi không nói ra được câu hối hận. A!” Chu Dương chẳng hề báo trước, thẳng một đường xông vào.

Thông đạo nhỏ hẹp bị khuếch trương dường như không đau đớn như trong tưởng tượng, trải qua bảy ngày tiếp xúc, Chu Dương đối với những điểm mẫn cảm của Ly Úy sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay, lần này mượn thêm sự trợ lực của thuốc kích thích, dễ dàng khiến cho Ly Úy phát ra từng tiếng rên rỉ.

“Kỳ thực rất muốn chứ hả? Phần đỉnh của em vẫn luôn chảy lệ, nệm giường đều sắp ướt cả rồi.”

Nghe thấy lời trêu tức của Chu Dương, Ly Úy bỗng nhiên cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng rên rỉ vuột ra khỏi cổ họng.

“Ngốc.” Chu Dương mỉm cười, sau đó lại ưỡn lưng đâm mạnh tới.

“A!” Va chạm với cường độ mạnh khiến Ly Úy không kịp đoán trước mà buột miệng hô.

Tiếng rên rỉ rốt cuộc không ngừng được nữa.

Giữa lúc cuồng loạn, cư nhiên cảm nhận được một nụ hôn dịu dàng của Chu Dương: “Đau không?”

Ly Úy thực kinh ngạc, Chu Dương cũng biết ôn nhu làm tình? Chẳng phải hắn am hiểu nhất là ngược đãi sao? Đây là ấn tượng mà Chu Dương đã lưu lại cho Ly Úy sau bảy ngày.

Công bằng mà nói, không phải rất đau. Chí ít, không đau như trong tưởng tượng.

“Em dùng thuốc kích thích, thân thể sớm đã chờ đợi.” Chu Dường thấp giọng cười: “Hơn nữa, cái đó của anh… có bôi thuốc trơn. Hôm nay tiện nghi cho em rồi.” Giữa tiếng cười lại là một hồi trừu động mãnh liệt.

Ly Úy thở hào hển, dục vọng đã lên tới đỉnh điểm, bạch quang lập lòe trước mắt.

“A a a! Ha…” Cậu nằm xuội lơ, thất thần nhìn về phía trước.

Chu Dương từ trong cơ thể cậu rút ra, thân mình trần trụi cũng nằm xuống bên cạnh cậu: “Anh đã tắt dòng điện kiểm soát, bằng không em động tới động lui như vậy, sớm đã bị điện giật thành than.”

Trong lòng Ly Úy khẽ động, ánh mắt hướng về phía Chu Dương. Vừa đúng lúc Chu Dương cũng quay đầu lại, chạm tới ánh mắt của cậu. Chu Dương như phát hiện ra, liền mỉm cười: “Muốn manh động? Có dũng khí thì thử xem, anh vừa tiện tay bật lại dòng điện kiểm soát rồi. Còn nữa, ban nãy khi em bắn, nét mặt cực kỳ tuyệt vời.” Hắn lộ ra biểu tình tận hưởng dư vị.

Ly Úy bối rối đỏ mặt, lập tức quay đầu sang hướng khác.

“Chuyện thú vị đã làm xong, bây giờ chúng ta làm một chút chuyện nhàm chán đi.” Tiếng Chu Dương truyền tới từ bên tai: “Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.”

Một bàn tay lướt qua ngực Ly Úy, nằm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu về phía Chu Dương.

“Nếu dám giở trò quỷ, biết sẽ có hậu quả gì rồi đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook