Không Thể Động

Chương 8

Phong Lộng

02/11/2016

CHƯƠNG 8

Ly Úy ngủ không được ngon giấc.

Lời thông cáo nghiêm trọng mà Chu Dương đã nói khiến tổ chức thần kinh có cấu tạo đơn giản của Ly Úy bị nhiễu loạn, về mặt cấu tạo thân thể cũng đang kháng nghị không ngừng. Lúc sau Chu Dương lại hung hăng cưỡng ép cậu làm thêm vài lần, mỗi lần một hung hãn hơn, căn cứ vào sự hiểu biết cơ bản của Ly Úy đối với Chu Dương mà nói, cậu đã chẳng còn nghĩ ra được tại sao Chu Dương lại phát hỏa.

Khí quan sau khi phát tiết vẫn chưa hề rời khỏi chỗ sâu trong thân thể, Ly Úy khó chịu nhíu mày trong bóng đêm. Hai cánh tay Chu Dương ôm xiết cậu chặt muốn chết, cơ hồ ghìm đến đau cả xương, lại càng không cần phải nói tới hạ thể vừa đau vừa xót.

Khẽ ngọ nguậy một chút, tiếng hít thở vẫn luôn nhẹ nhàng ổn định bên tai lập tức đình chỉ.

“Muốn tắm không?” Mở mắt ra liền nhìn thấy nụ cười tà mị của người đàn ông đã thanh tỉnh.

Ly Úy khó chịu rên rỉ một tiếng, lúng túng khẽ động thân mình. Khí quan đã mềm xuống một nửa vừa hơi trượt ra khỏi thân thể, phần eo lập tức bị cánh tay hữu lực kéo trở về.

“A!” Hạ thân dính nhớp bị khuếch trương đau đớn.

Bộ phận nối liền kia so với ban nãy còn sít vào chặt hơn.

“Có muốn tắm rửa không?” Thanh âm thoáng mang theo chút mất kiên nhẫn.

Khốn nạn! Ly Úy nghiến răng. Chưa cần bàn tới người yêu đã mất trí nhớ như bây giờ, nếu thực sự trước đây cậu là tình nhân của Chu Dương, vậy cũng đủ xúi quẩy hơn bất cứ điều gì. Có người nào lại đối đãi với tình nhân như vậy sao, mặc dù hắn có cầm súng chĩa vào đầu ngươi, nhân tiện bóp cò, cộng thêm vài lần bỏ trốn, mưu đồ bẻ gãy cổ ngươi, hoặc là đá nát tiểu đệ đệ của ngươi…

“Tự mình chuốc lấy khổ.” Giữa lúc trầm mặc, sự kiên nhẫn của Chu Dương đã cạn kiệt, bàn tay to lớn tựa như cảnh cáo mà vỗ lên phần eo hiện giờ ít nhiều cảm thấy quá mức gầy mảnh, nhắm mắt lại nói: “Đừng lộn xộn, nếu em còn có tinh lực, anh có thể làm thêm vài lần.”

Lời này khiến Ly Úy lập tức im như thóc, khẽ run lên. Bị đàn ông cường bạo đã đủ mất mặt rồi, nếu bị cường bạo đến ngất xỉu thì chẳng khác nào làm mất hết cả mặt mũi của tám đời tổ tông.

Không còn cách nào để thay đổi tình cảnh hiện giờ, chỉ đành im lặng mà buồn bực mở lớn đôi mắt phát sáng giữa màn đêm đen đặc mịt mờ, chỉnh đốn lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu một chút.

Là ai đang nói dối?

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng dưới sự phân tích thì lỗ hổng của Lạc Tân đích xác nhiều hơn so với Chu Dương.

Hừ, có đánh chết cậu cũng không tin những lời Chu Dương nói đều là thật, nếu Ly Úy thực sự là tình nhân cũ của hắn, vậy tám phần mười cũng là kiểu bị cầm tù ngược đãi. Hồi ấy Chu Dương cũng dùng Vi Vi để uy hiếp Ly Úy chứ gì?

Đủ thứ chuyện lộn xộn lung tung. Theo như lời Chu Dương nói, đây là một trò chơi nhàm chán, trò chơi chó má nhà hắn ấy!

Hừm, trước mắt mới chỉ có thể khẳng định được ba điều. Lạc Tân không phải thứ gì tốt; Chu Dương không phải thứ gì tốt; ừm, Ly Úy cậu… là một quân cờ của trò chơi, một tên ngu ngốc bị người ta đùa giỡn đến quay mòng mòng, một người anh trai làm liên lụy tới em gái bị giữ làm con tin… Hừ, cũng không phải thứ gì tốt.

Thân thể đau nhức khiến Ly Úy văng tục không ngừng trong suốt quá trình suy tư. Cũng khó trách cậu, bị người ta gây sức ép như vậy, nhất là bị Chu Dương biến thái gây sức ép đến thế, dẫu là ai thì tính tình cũng sẽ có chút không được tốt. Liệu có nên giả bộ ngoan ngoãn phục tùng vài ngày, chờ tới khi Chu Dương cho là mình có tình ý với hắn rồi sẽ bất ngờ phản công, một dao cắt luôn cái đồ biến thái phát rồ kia?

Triển vọng duy nhất có chút ánh sáng khiến Ly Úy thoáng cao hứng một chút, bờ môi mỏng ưu mỹ mơ hồ nổi lên sóng gợn, tiếu ý còn chưa kịp hiện lên mặt đã bị sự ngạc nhiên cùng tức giận bất ngờ thay thế.

Từ cánh tay truyền tới một chút đau đớn rất nhỏ, là cảm giác bị tiêm quen thuộc.

“Anh…”

“Sao chẳng biết học cách thả lỏng gì cả? Lại không chịu ngủ, nơi này chặt chẽ như vậy, kẹp tới anh suýt nữa thì muốn làm thêm hai lần.” Chu Dương ngáp dài một cái, thuận tay đặt ống tiêm đã trống rỗng lên tủ đầu giường, lại ôm chặt lấy Ly Úy: “Tiêm cho em một mũi, ngoan ngoãn ngủ ngay đi cho anh.”

Chu Dương! Sớm muộn gì tôi cũng băm anh ra! Cảm giác mỏi mệt không ngừng tràn vào cơ thể bị nộ hỏa bành trướng của Ly Úy.

“Àh quên nữa, đừng loạn động, điện lưu khống chế đang mở đấy.”

Âm thanh truyền vào tai càng lúc càng trở nên xa xăm, tựa như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư theo sóng nước, Ly Úy chầm chậm nhắm mắt lại.

Chu Dương, tôi phải giết anh…

Hẳn là nên đa tạ một mũi tiêm kia của Chu Dương, Ly Úy khó khăn lắm mới ngủ được một giấc thật sâu. Tới khi tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy, cậu mờ mịt hé mắt ra, qua một lúc lâu vẫn chưa nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Hơi nước mù mịt khiến phòng tắm siêu cấp xa hoa trở nên mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh, đồng thời cũng cản trở tầm nhìn của Ly Úy.

Ánh mắt ngừng lại trên trần nhà được trang trí hoa văn bởi vì ngăn cách một tầng hơi nước mà trở nên có chút lay động. Ly Úy vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say, đầu óc còn chưa kịp thanh tỉnh phải mất một lúc lâu mới xuất ra được báo cáo, ừm, đây là phòng tắm.

Toàn thân đều cảm thấy thoải mái, ít nhất là mấy ngày gần đây, cũng chính là khoảng thời gian bị Chu Dương bắt giữ, cậu chưa từng được hưởng thụ siêu cấp đãi ngộ như thế này.

Cậu đã từng bước chân vào gian phòng tắm chuyên dụng này của Chu Dương, nhưng không có duyên được hưởng thụ bồn tắm lớn đẹp đẽ cùng nước tắm ấm áp, điều duy nhất mà cậu nhớ được chỉ là Chu Dương đã đè cậu lên sàn nhà hung hăng chà đạp suốt cả buổi sáng như thế nào. Nếu từng được sử dụng chiếc bồn tắm lớn này lần nào, vậy khi đó hẳn là cậu đang hôn mê.

“Biết tội gì đáng chết không? Chính là ngang bướng.”

Nghe thấy giọng nói âm trầm mang theo cả bất mãn truyền tới từ phía sau, lực chú ý liền chuyển tới phần ngực rắn chắc mà lưng mình đang dựa vào, mới chợt xác định được phương hướng trước mắt, nếu nói đang ở trong bồn tắm lớn, chẳng bằng nói là đang nằm bên trên một người đàn ông.

Cảm nhận được cơ bắp phía sau tràn đầy lực đàn hồi, Ly Úy rầu rĩ phát ra một thanh âm nghe không rõ hàm nghĩa.

Chu Dương ôm lấy cậu từ phía sau, tâm tình rất tốt khẽ mỉm cười: “Anh tự mình giúp em tẩy rửa, phải cảm ơn anh thế nào?”



Không biết do xấu hổ hay vì nước quá nóng, Ly Úy đỏ bừng cả mặt, cậu quay đầu đi, vừa vặn chạm tới khóe môi Chu Dương, liền bị Chu Dương hôn nghiến không chút khách khí.

“Ưm…” Âm thanh biểu đạt sự kháng nghị, nghe vào trong tai lại thấy trầm thấp động lòng người, thân thể suy yếu, trên tay không một món vũ khí, trong nụ hôn dài như lang sói của Chu Dương, điều duy nhất mà Ly Úy có thể làm chỉ là tận lực tranh thủ để hít thở được nhiều hơn một chút.

“Vi Vi đã biết em quay về, bí mật này liền không thể giữ được nữa. Thật mất hứng, vốn định cùng em chơi đùa thêm mấy ngày.” Chu Dương hảo tâm để cậu hít vào mấy ngụm không khí mới mẻ, thấy cánh môi bởi vì bị hôn mà hơi hé mở, lại tham lam đắp lên, vừa mút lấy nước miếng bên trong vừa nói: “Bọn họ nghe được tin tức sẽ lập tức chạy tới ngay, khỉ gió, mất công anh tốn bao nhiêu tâm tư để che đậy như vậy.”

Bọn họ? Ly Úy tạm thời không đủ thời gian để phân tích tin tức vừa mới nhận được, chẳng thể trông mong đại não đã bị khuyết thiếu dưỡng khí trầm trọng lại có thể đạt được hiệu suất làm việc tốt. Cậu gắng gượng đẩy Chu Dương ra, chật vật thở dốc. Cường hôn còn chưa tính, lại còn đồng thời dùng ngón tay cắm vào cái nơi kia, cậu tức giận trợn trừng với Chu Dương.

Chu Dương nhún vai phản đối, tà mị cười để lộ ra hàm răng trắng bóng: “Không rửa sạch thì sẽ sinh bệnh.” Vượt ngoài dự đoán của Ly Úy, hắn phi thường có phong độ mà rút cái tay đang xâm phạm trở về.

Ly Úy kinh ngạc một thoáng, biểu tình không đứng đắn của Chu Dương được cất giấu dưới vẻ mặt nghiêm túc. Loại ánh mắt chuyên chú ôn nhu này hoàn toàn bất đồng với vẻ âm trầm bạo lực thường ngày, khiến trái tim người ta như bị tấn công mãnh liệt.

Tình hình của Ly Úy càng lúc càng không ổn, ở cự ly gần đã bị kích động rất mạnh, trái tim tựa như ngừng đập. Hiệu quả của hơi nước rõ ràng không đủ, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Chu Dương, khí tức đàn ông quen thuộc mà tràn đầy cảm giác an toàn gần trong gang tấc.

Đúng vào lúc cậu vì cảm nhận mới mẻ bất chợt nảy sinh này mà lo sợ hết hồn, một trận lốc xoáy liền đạp tung cánh cửa.

“Chu đại ca, sao anh lại tự tiện đưa anh của em đi tắm uyên ương dục? Anh ấy chính là bệnh nhân nha, không thể lợi dụng lúc ảnh hôn mê mà khi dễ đâu.” Vi Vi vừa kêu la vừa tùy tiện đi tới bên bồn tắm lớn, lúc này mới nhìn thấy rõ tình hình trong bồn tắm, liền kinh ngạc ngậm miệng lại, mất một lúc lâu mới hỏi đầy kinh hỉ: “Anh tỉnh rồi sao? A a! Chu đại ca anh thật là quá đáng, anh hai tỉnh cũng không chịu nói cho em biết.”

Không thèm để ý đến gương mặt đỏ hồng như sắp chảy ra máu của Ly Úy và cả bộ trang phục đẹp đẽ đang mặc trên người, Vi Vi bổ nhào vào trong bồn tắm, ôm lấy cái cổ ướt sũng của Ly Úy.

“Anh! Anh tỉnh rồi! Có phải anh gạt em không, thật đúng là vô lương tâm, vứt bỏ em gái đáng thương như vậy, em phải cắn chết anh.”

“A!” Ly Úy bất chợt kêu lên.

Trên cổ quả nhiên nhiều thêm một dấu răng thẳng tắp.

Chu Dương từ trong bồn tắm nhảy dựng lên, túm lấy gáy Vi Vi: “Ai cho em tùy tiện xông vào? Phá hư chuyện tốt của anh.” Hắn nhấc tay lên.

Ly Úy quát to: “Đừng đánh nó!” Dùng hết khí lực toàn thân để bò ra khỏi bồn tắm, vừa cử động, hạ thể liền đau xót đến gần như khiến cậu phải kêu lên thất thanh, ngã ùm trở về bồn tắm ngập đầy nước ấm.

Tay Chu Dương vừa chạm tới cánh cửa, kinh ngạc một giây liền hiểu ra, dùng ánh mắt mắng kẻ ngu ngốc nhìn về phía bồn tắm.

Hắn xách Vi Vi đã ra vẻ đắc ý trong tay: “Hừ, anh hai trở về rồi, Chu đại ca không thể bắt nạt em đâu, về sau nếu em…” Nói còn chưa hết lời đã bị Chu Dương mở cửa ném thẳng ra ngoài.

Đóng cửa lại, Ly Úy vừa nhô đầu lên từ trong nước, khuôn mặt điển trai bởi vì đau đớn mà nhăn chặt.

Gương mặt của người trong bồn tắm đối diện với gương mặt của người đứng ngoài bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống tựa như đang thưởng thức mỹ cảnh.

Ly Úy lại đỏ mặt, bất quá hiện giờ cũng không phải lúc để mắc cỡ, cậu hỏi: “Anh cho tôi dùng thứ thuốc gì vậy?”

“Em nói mũi tiêm trấn tĩnh đêm qua?”

“Không, ban nãy trước khi tôi tỉnh dậy, ở trong bồn tắm.”

“Không có.”

“Là thuốc kích thích phải không?”

Người đàn ông nhướng mày: “Anh dùng thuốc gì với em, không cần phải giấu.”

Cũng chẳng mong chờ anh sẽ thừa nhận. Ly Úy buông bỏ ý đồ truy cứu, dựa lưng về phía thành bồn cách xa Chu Dương nhất. Lẽ nào là thuốc cấm mới được nghiên cứu chế biến? Đến bây giờ mà còn lối tư duy hỗn loạn với cả tim đập thình thịch, ánh mắt của Chu Dương kia, uy lực cũng thật đủ mạnh…

Bốp bốp!

Chu Dương lạnh lùng nhìn con mồi trong bồn tắm lớn đang tự tay tát cho mình hai cái, tiếng vang thanh thúy. Làm gì chứ? Mang theo nộ ý sải bước tiến vào trong bồn tắm, Chu Dương nắm lấy cổ tay Ly Úy thật chặt, nghe rõ cả tiếng xương cốt va đập vào nhau.

“Ưm…” Ly Úy đau đến tái mặt.

“Thân thể này là của anh, không cho phép em làm loạn.” Hung hăng cắn một chút lên vành tai mềm mại xem như cảnh cáo, Chu Dương nhớ tới việc chính, liền thở dài một tiếng, thay đổi thành loại khẩu khí khác: “Nếu bọn họ đã quay trở về, khẳng định sẽ không buông tha cho em. Em cái gì cũng không nhớ, đừng nói lung tung, đừng lộn xộn, tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của anh. Em cũng không muốn lúc trở về nhìn thấy Vi Vi xảy ra chuyện gì chứ?”

Nghênh tiếp ánh mắt quật cường của Ly Úy, Chu Dương bật cười ha hả, chăm chú nhìn cậu, ôn nhu hôn nhẹ lên vầng trán cậu: “Nếu em không phải Ly Úy, dựa vào tính khí của em lúc này, sớm đã bị anh chỉnh đến chết cả trăm lần.”

Thật vất vả mới tắm rửa xong, được Chu Dương bế trở về phòng ngủ.

Chu Dương khăng khăng mượn cớ cử động bất tiện, tự mình giúp Ly Úy thay quần áo lót và âu phục. Bàn tay thô ráp dạo chơi trên da thịt trần trụi, Ly Úy cứ lo lắng Chu Dương sẽ thừa cơ làm chút chuyện tổn hại đạo đức, nhưng Chu Dương lại thực sự quy củ, cẩn thận giúp cậu mặc quần lót, áo lót, quần tây, âu phục xa hoa, ngay cả tất cũng tự mình xỏ giúp cậu, cuối cùng là thắt cà vạt.

Ly Úy sau khi bận đồ trở nên đẹp trai bất phàm, mặc dù có chút gầy yếu, nhưng dưới lớp quần áo lại càng làm tôn thêm phong phạm như của con cháu nhà giàu sang.

Ly Úy vẫn luôn nín thở quan sát nhất cử nhất động của Chu Dương, tìm kiếm thời cơ có lợi để công kích, thế nhưng đáng tiếc, Chu Dương không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để làm chuyện xấu cho dù là nhỏ nhất.

Chẳng còn cách nào khác, Ly Úy chỉ đành ngoan ngoãn để mặc cho người đàn ông không thèm để ý tới sự cự tuyệt của cậu giúp cậu mặc quần áo.

Cuối cùng cũng thắt xong cà vạt, Ly Úy thở phào nhẹ nhõm.



Tiếng gõ cửa chợt vang lên, một tên vệ sĩ đứng ngoài cửa nói: “Chu tiên sinh, mấy người mà anh nói đã ở phòng khách chờ suốt mười lăm phút rồi, bắt đầu mất kiên nhẫn.”

“Đã biết.”

Chu Dương quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với Ly Úy. Ly Úy đứng lên, bả vai lại bất ngờ bị Chu Dương ấn xuống. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy trong mắt Chu Dương chẳng biết từ khi nào đã lại nổi lên lửa giận.

“Em đúng là một con mèo chỉ thích mài móng vuốt.” Chu Dương nghiến răng, nhẹ nhàng lật tay, từ trong cổ áo vét bên phải của Ly Úy lấy ra một mũi tiêm lập lòe lãnh quang. Kim tiêm này vốn đặt ở trên tủ đầu giường, là của Chu Dương đêm qua dùng xong quên chưa vứt đi.

Kim tiêm bị hung dữ ném vào trong sọt rác.

“Cao thủ hạng bét lại muốn phô trương diễn trò trước mặt cao thủ hạng nhất, em có thể giấu được anh sao?”

Ly Úy vẫn dùng ánh mắt sáng ngời hữu thần quật cường trừng lại Chu Dương, bất quá chỉ vài giây sau, cậu liền nhớ ra nhất định mình sẽ phải vì Vi Vi mà thỏa hiệp. Cậu quay mặt đi, chịu đựng áp lực uy nghiêm của Chu Dương, bị ép phải giải thích một câu: “Bất quá chỉ là cây kim tiêm.” Một lời giải thích không tính là giải thích.

Chu Dương lạnh lùng hừ một tiếng. Sau tiếng hừ lạnh, hắn như mãnh thú phát động công kích mà bổ nhào lên.

“Dừng tay!”

Ly Úy dưới tình trạng tốt nhất cũng chẳng phải đối thủ của Chu Dương, nói chi đến một Ly Úy toàn thân bủn rủn vô lực. Quần tây lập tức bị kéo tới đầu gối, ngay cả quần lót cũng bị kéo xuống theo. Khắp người Ly Úy sởn đầy gai ốc, nếu có thể nhận sai, cậu thực sự dự tính nhận sai, chỉ có điều tính tình Chu Dương không phải là người nếu biết nhận sai thì sẽ tha thứ, Ly Úy buộc lòng phải liều mạng đá đạp.

Bởi vì chuẩn bị ra ngoài gặp người nên bộ điện từ khống chế khắp tứ chi đã được cởi bỏ, nếu không thì Ly Úy thảm rồi.

Giãy dụa chỉ mang tính tượng trưng tiến hành được một hồi, ngoài cửa lại vang lên giọng nói sốt ruột của tên vệ sĩ: “Chu tiên sinh, mấy vị khách kia… bắt đầu ầm ĩ rồi, chúng ta có chút khó ứng phó.”

Vừa đúng lúc Chu Dương chế trụ được Ly Úy, chẳng biết lấy từ đâu ra một cái còng khóa tay cậu lại, ngữ khí thong dong nói: “Đã biết, đi bảo với bọn họ, trong vòng năm phút nữa chúng tôi sẽ xuống.” Hai tay vẫn không hề ngừng lại, áp mặt Ly Úy xuống nệm giường mềm mại, thô bạo nâng lên bờ mông đã không còn gì che đậy của Ly Úy.

Tư thế này không giống với khi làm tình, Ly Úy có chút kinh hoàng. Tối hôm qua cậu đã chịu đủ chà đạp của Chu Dương, lẽ nào mới sáng sớm lại phải tiếp tục? Dục vọng của Chu Dương, một khi đã phát động thì khó mà chấm dứt, không phát tiết cho bằng hết thì quyết không lui binh.

Càng giãy dụa, sự áp chế của Chu Dương đằng sau lưng lại càng lớn. Một vật gì đó lạnh lẽo chạm tới huyệt khẩu phía sau, Ly Úy lạnh đến khẽ run cả người.

Huyệt khẩu bị một món đồ vật hình tròn lạnh như băng khuếch trương, đau đớn trong nháy mắt chạy khắp toàn thân.

“Khốn nạn!” Ly Úy nhục nhã chửi ầm lên.

Chu Dương, ta phải giết mi!

Món đồ kia cũng không tính là quá thô to, chưa đến mức khiến Ly Úy bị thương, nhưng đối với thông đạo đã phải chịu không ít giày vò của Ly Úy mà nói thì thật đủ khó chịu. Chu Dương đặt xong món đồ vật kia, giúp Ly Úy mặc lại quần lót và quần tây, săn sóc kéo khóa, âm trầm nói: “May cho em là chỉ lấy một cái kim tiêm không có bao nhiêu lực uy hiếp. Nếu em lấy một con dao, anh sẽ cho thẳng ba cái vào trong.”

Ly Úy còn đang nhíu mày vặn vẹo đến khó chịu. Nếu có dao, đương nhiên cậu sẽ chọn dao.

“Đây là điều khiển từ xa.” Chu Dương cầm chiếc điều khiển huơ huơ trước mặt Ly Úy: “Điện lưu khống chế, trước khi muốn làm hành động gì hồ đồ thì hãy suy nghĩ kỹ một chút, tư vị ở nơi ấy khi bị dòng điện chạy qua.” Khóe môi gợi lên một nụ cười tàn nhẫn khiến trái tim Ly Úy bỗng nhiên phát lạnh.

“Lấy ra đi, tôi sẽ nghe lời anh.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống hồ Vi Vi còn ở trong tay hắn, Ly Úy thực sự không cần phải giả làm anh hùng. Từ sau khi biết được bộ mặt thật của Lạc Tân, Ly Úy sớm đã chẳng còn suy nghĩ tiếp tục vì tổ chức mà cống hiến quên mình. Suy cho cùng cũng chỉ trải qua một năm đặc huấn, tình cảm có lẽ còn chưa đủ thâm sâu.

Chu Dương kéo cậu dậy từ trên giường: “Lấy ra? Anh còn đang tức giận đấy. Em muốn thứ này để trong người em hay để trong người Vi Vi?”

Ly Úy lập tức ngậm miệng. Thời thời khắc khắc đều lấy Vi Vi ra làm uy hiếp đê hèn, thế mà Vi Vi lúc nào cũng một tiếng hai tiếng Chu đại ca.

Đứng dậy, cố gắng chịu đựng cảm giác không thoải mái cường liệt ở hai chân, đi theo Chu Dương xuống lầu.

Bước vào phòng khách, Ly Úy sững sờ đứng ngây ngẩn trước cửa. Tổng bộ được Chu Dương chỉnh lý tỉ mỉ đến từng ly, chưa từng có ai dám lớn tiếng nói chuyện, thời khắc này lại ồn ào huyên náo, khói thuốc bay mịt mờ.

Mặt đất toàn là vỏ trái cây, vỏ lạc, bộ sô pha bằng da sang trọng bị tàn thuốc làm cháy thủng mấy lỗ, một đám người nằm hoặc ngồi lộn xộn lung tung với đủ loại tư thế không lịch sự.

Mười sáu người thì ít nhất có tới mười hai người cởi trần, lộ ra cơ bắp rắn rỏi cùng một thân đầy sẹo đáng sợ. Bốn người còn lại xem như có mặc quần áo đầy đủ thì ba người mang trên mặt vết thương nghiêm trọng, hai người hình như là bị đao chém, còn người kia không biết đã bị cái gì làm thương như thế, quan sát thật kỹ thì có vẻ cái mũi xấu xí từng bị chó cắn.

Còn lại một người nhìn qua có vẻ không có thương tích, ăn mặc cũng không tồi, âu phục cao cấp màu trắng, tướng mạo nhã nhặn, nhưng hiện tại hắn lại đang chăm chú nghiêm túc nhìn về một hướng, chính là màn hình ti vi siêu lớn đặt trong phòng khách, đang chiếu AV Nhật Bản*.

(AV: aldult video ~> phim người lớn)

Mọi người hiển nhiên đã sớm mất kiên nhẫn, thất thủ bát cước bóc vỏ hoa quả do người giúp việc đưa lên, vừa nhét vào miệng vừa chửi: “Mẹ kiếp, làm cái gì mà lâu như vậy còn chưa chịu ra.”

“Nếu không phải muốn lịch sự một chút, hiện giờ tao đã đập bể hết chỗ này.”

Người mặc tây trang màu trắng nhã nhặn gật đầu nói: “Mang tiếng tổng bộ, thật quá là lạc hậu. Series này bên Nhật đã ra đến đĩa thứ năm rồi, ở đây lại chỉ có tới đĩa thứ hai, nữ diễn viên chính ở đĩa thứ tư trông xinh hơn một chút.”

Mọi người đều sôi nổi gật đầu, lớn tiếng nghị luận về trào lưu phát triển của AV Nhật Bản dạo gần đây, phòng khách càng thêm mịt mù chướng khí.

Ly Úy đang ngây ngẩn, Chu Dương bên cạnh đã ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng: “Để mọi người đợi lâu rồi.”

Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt trong phòng khách đều bắn về phía Ly Úy. Bị mười sáu người vẻ mặt dữ tợn như lang như hổ nhìn chằm chằm, đây vẫn là Lần đầu tiên Ly Úy được trải nghiệm loại cảm giác này, nhất thời thấy khó chịu như bị lột sạch quần áo cho kẻ khác nhìn.

Còn chưa kịp lên tiếng, mười sáu người đàn ông to cao vạm vỡ đã nhảy dựng lên, chầm chậm tiến lại gần vây tròn xung quanh Ly Úy, sau đó cùng cúi người một góc chín mươi độ, chỉnh tề hướng về phía Ly Úy hô lớn: “Ly ca!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook