Chương 27: Quá già
Reinnn
21/08/2023
Thiệu Phong ngẩn người, phát ngốc. Toàn thân hắn như hóa thành đá. Bất
ngờ, sung sướng ập đến quá nhanh khiến hắn quên cả hít thở. Đến khi hoàn hôn, khuôn mặt đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Đôi mắt đào hoa, hẹp dài
bởi vì kích động của chủ nhân mà vằn lên tơ máu.
Hạ Kiều tha thứ cho hắn rồi.
Cũng cho phép hắn theo đuổi cô.
Tuyến phòng thủ Hạ Kiều cất công xây dựng suốt năm năm qua, Thiệu Phong cuối cùng cũng công phá thành công rồi.
Thiệu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Kiều, đôi môi tái nhợt mấp máy, truyền ra âm thanh run rẩy nhưng không giấu được sự vui sướng.
"Anh... có thể ôm em không?"
Hạ Kiều cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Thiệu Phong. Không có lừa gạt, dối trá, ghẻ lạnh, chỉ có tình cảm nồng đậm và khát khao cháy bỏng.
Cô nhếch khóe môi lên một độ cong nhỏ khó phát hiện, sau đó liền vòng tay ôm lấy Thiệu Phong.
Xúc cảm mềm mại cùng mùi hương tinh khiết quẩn quanh, lọt vào mũi khiến Thiệu Phong càng lúc càng kích động hơn. Hắn vươn cánh tay lành lặn ôm lấy eo nhỏ, vùi mặt vào hõm cổ, tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng cô.
Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng được ôm cô rồi.
Im lặng hồi lâu, Hạ Kiều bỗng cảm thấy bên cổ truyền đến cảm giác nóng bỏng và ướt át. Cô ngẩn người, lòng tràn ngập khó tin. Một cái ôm đơn giản nhưng lại mở khóa tuyến lệ của Thiệu Phong.
Lệ nóng tuôn rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Không biết qua bao lâu, Thiệu Phong mới lên tiếng: "Kiều Kiều, anh sai rồi... anh biết sai thật rồi..."
Có lẽ bởi vì khóc mà giọng nói vốn trầm trầm như tiếng đàn của hắn trở nên khàn khàn, khiến người nghe vừa quyến luyến vừa động tình.
Hạ Kiều nhắm mắt, che giấu thống khổ trong lòng. Cô không phải không yêu Thiệu Phong. Tình cảm bảy năm dài đằng đẵng, nói bỏ là bỏ, sao có thể dễ như vậy chứ. Chỉ là, Hạ Kiều từng vì chữ "tình" mà dằn vặt, đau khổ, mất đi động lực sống. Cô không đủ dũng khí để yêu, cũng cảm thấy mệt mỏi khi yêu.
Lần này, liệu mọi chuyện sẽ khác chứ?
Thiệu Phong sẽ không làm cô phải tuyệt vọng nữa chứ?
Liệu rằng, hắn có thể tiếp thêm dũng khí để cô tiếp tục yêu và được yêu hay không?
Lần nữa mở mắt, trong con ngươi sạch sẽ chỉ còn lại sự bình tĩnh. Hạ Kiều vuốt dọc sống lưng Thiệu Phong, chậm rãi an ủi: "Thiệu Phong, biết sai thì phải biết sửa. Anh còn bi lụy nữa, tôi sẽ nhận định anh là thằng hèn đấy."
Hàn huyên một lúc, Hạ Kiều tạm biệt Thiệu Phong rồi trở về phòng của mình. Cô sợ bản thân rời đi quá lâu, đám Hạ Tuân trở lại không thấy cô đâu sẽ lật tung cả bệnh viện lên để tìm.
Hạ Kiều rời đi không lâu, cửa phòng Thiệu Phong lập tức bị người khác gõ. Hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa, dịu giọng: "Em để quên gì..."
Chợt, hắn khựng lại. Những lời chưa nói đều bị cưỡng ép nuốt vào bụng. Thiệu Phong cúi đầu nhìn Hạ Hoài đang đứng ngay trước mặt. Hàng lông mày kiếm khẽ nhăn lại. Hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối diện với con trai.
"Tôi có thể vào không?"
Hạ Hoài nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt Thiệu Phong, rồi lại nhìn cánh tay đang bó bột của hắn. Hồi lâu sau, thằng bé mới lên tiếng. So với lần đầu gặp mặt, giọng nói của Hạ Hoài đã trở nên nhu hòa hơn, không còn tính công kích như trước nữa.
Ma xui quỷ khiến, Thiệu Phong lách người sang một bên, nhường đường cho Hạ Hoài. Vào trong phòng, thằng bé ngồi trên ghế, đưa mắt đánh giá hắn hồi lâu rồi mới giở giọng nghiêm túc.
"Ông cứu tôi một mạng, tôi cảm kích."
"Ông cứu mẹ tôi một mạng, tôi rất biết ơn."
"Tôi sẽ không thù địch ông nữa, cũng sẽ không cản ông quan tâm mẹ tôi nữa. Nhưng, muốn tôi gọi ông một tiếng "cha" thì phải xem trình độ của ông rồi."
Hạ Tuân từng nói, ngoài vật khó nói kia, khuôn mặt chính là điểm thu hút nhất của đàn ông. Nay Thiệu Phong lại vì Hạ Kiều mà không chút do dự hủy đi nó. Hạ Hoài không biết trước khi mình sinh ra, vì sao cha lại không yêu mẹ. Nhưng hiện tại, nó biết, cha nó yêu mẹ nó hơn bất cứ ai trên đời.
Hạ Hoài không phải không muốn nhận người cha này, nhưng Hạ Kiều còn chưa lên tiếng, thằng bé không thể chống lại mẹ được.
"Hạ Hoài, cảm ơn con..." Lòng Thiệu Phong nóng như lửa đốt. Trong cùng một khoảng thời gian ngắn, ông trời vậy mà lại cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy. Hắn cảm thấy, sống đến hiện tại, nỗ lực trước kia thật không uổng phí.
Hạ Hoài thấy hắn như vậy thì ghét bỏ ra mặt: "Cảm ơn cái gì chứ. Tôi cũng có làm gì đâu. Đừng nghĩ tôi sẽ giúp ông gạ gẫm mẹ như trong mấy bộ ngôn tình mất não nhé. Nằm mơ đi! Tôi đang đau đứt ruột vì mẹ có nguy cơ bị cướp đi đây này."
Nghe đến đây, cảm động trong lòng Thiệu Phong lập tức bay sạch. Con trai hắn vậy mà muốn tranh đoạt người phụ nữ của hắn.
Con trai quả nhiên là tình địch của mọi người cha!
"Con có thể đừng gọi cha là "ông" không?"
"Không thể."
"Vì sao?" Hắn nhíu mày trước thái độ dứt khoát của Hạ Hoài.
Hạ Hoài nhún vai, cười tinh nghịch: "Ông hơn ba mươi tuổi rồi, quá già!"
Thiệu Phong tức hộc máu: "..."
Hạ Kiều tha thứ cho hắn rồi.
Cũng cho phép hắn theo đuổi cô.
Tuyến phòng thủ Hạ Kiều cất công xây dựng suốt năm năm qua, Thiệu Phong cuối cùng cũng công phá thành công rồi.
Thiệu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Kiều, đôi môi tái nhợt mấp máy, truyền ra âm thanh run rẩy nhưng không giấu được sự vui sướng.
"Anh... có thể ôm em không?"
Hạ Kiều cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Thiệu Phong. Không có lừa gạt, dối trá, ghẻ lạnh, chỉ có tình cảm nồng đậm và khát khao cháy bỏng.
Cô nhếch khóe môi lên một độ cong nhỏ khó phát hiện, sau đó liền vòng tay ôm lấy Thiệu Phong.
Xúc cảm mềm mại cùng mùi hương tinh khiết quẩn quanh, lọt vào mũi khiến Thiệu Phong càng lúc càng kích động hơn. Hắn vươn cánh tay lành lặn ôm lấy eo nhỏ, vùi mặt vào hõm cổ, tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng cô.
Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng được ôm cô rồi.
Im lặng hồi lâu, Hạ Kiều bỗng cảm thấy bên cổ truyền đến cảm giác nóng bỏng và ướt át. Cô ngẩn người, lòng tràn ngập khó tin. Một cái ôm đơn giản nhưng lại mở khóa tuyến lệ của Thiệu Phong.
Lệ nóng tuôn rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Không biết qua bao lâu, Thiệu Phong mới lên tiếng: "Kiều Kiều, anh sai rồi... anh biết sai thật rồi..."
Có lẽ bởi vì khóc mà giọng nói vốn trầm trầm như tiếng đàn của hắn trở nên khàn khàn, khiến người nghe vừa quyến luyến vừa động tình.
Hạ Kiều nhắm mắt, che giấu thống khổ trong lòng. Cô không phải không yêu Thiệu Phong. Tình cảm bảy năm dài đằng đẵng, nói bỏ là bỏ, sao có thể dễ như vậy chứ. Chỉ là, Hạ Kiều từng vì chữ "tình" mà dằn vặt, đau khổ, mất đi động lực sống. Cô không đủ dũng khí để yêu, cũng cảm thấy mệt mỏi khi yêu.
Lần này, liệu mọi chuyện sẽ khác chứ?
Thiệu Phong sẽ không làm cô phải tuyệt vọng nữa chứ?
Liệu rằng, hắn có thể tiếp thêm dũng khí để cô tiếp tục yêu và được yêu hay không?
Lần nữa mở mắt, trong con ngươi sạch sẽ chỉ còn lại sự bình tĩnh. Hạ Kiều vuốt dọc sống lưng Thiệu Phong, chậm rãi an ủi: "Thiệu Phong, biết sai thì phải biết sửa. Anh còn bi lụy nữa, tôi sẽ nhận định anh là thằng hèn đấy."
Hàn huyên một lúc, Hạ Kiều tạm biệt Thiệu Phong rồi trở về phòng của mình. Cô sợ bản thân rời đi quá lâu, đám Hạ Tuân trở lại không thấy cô đâu sẽ lật tung cả bệnh viện lên để tìm.
Hạ Kiều rời đi không lâu, cửa phòng Thiệu Phong lập tức bị người khác gõ. Hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa, dịu giọng: "Em để quên gì..."
Chợt, hắn khựng lại. Những lời chưa nói đều bị cưỡng ép nuốt vào bụng. Thiệu Phong cúi đầu nhìn Hạ Hoài đang đứng ngay trước mặt. Hàng lông mày kiếm khẽ nhăn lại. Hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối diện với con trai.
"Tôi có thể vào không?"
Hạ Hoài nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt Thiệu Phong, rồi lại nhìn cánh tay đang bó bột của hắn. Hồi lâu sau, thằng bé mới lên tiếng. So với lần đầu gặp mặt, giọng nói của Hạ Hoài đã trở nên nhu hòa hơn, không còn tính công kích như trước nữa.
Ma xui quỷ khiến, Thiệu Phong lách người sang một bên, nhường đường cho Hạ Hoài. Vào trong phòng, thằng bé ngồi trên ghế, đưa mắt đánh giá hắn hồi lâu rồi mới giở giọng nghiêm túc.
"Ông cứu tôi một mạng, tôi cảm kích."
"Ông cứu mẹ tôi một mạng, tôi rất biết ơn."
"Tôi sẽ không thù địch ông nữa, cũng sẽ không cản ông quan tâm mẹ tôi nữa. Nhưng, muốn tôi gọi ông một tiếng "cha" thì phải xem trình độ của ông rồi."
Hạ Tuân từng nói, ngoài vật khó nói kia, khuôn mặt chính là điểm thu hút nhất của đàn ông. Nay Thiệu Phong lại vì Hạ Kiều mà không chút do dự hủy đi nó. Hạ Hoài không biết trước khi mình sinh ra, vì sao cha lại không yêu mẹ. Nhưng hiện tại, nó biết, cha nó yêu mẹ nó hơn bất cứ ai trên đời.
Hạ Hoài không phải không muốn nhận người cha này, nhưng Hạ Kiều còn chưa lên tiếng, thằng bé không thể chống lại mẹ được.
"Hạ Hoài, cảm ơn con..." Lòng Thiệu Phong nóng như lửa đốt. Trong cùng một khoảng thời gian ngắn, ông trời vậy mà lại cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy. Hắn cảm thấy, sống đến hiện tại, nỗ lực trước kia thật không uổng phí.
Hạ Hoài thấy hắn như vậy thì ghét bỏ ra mặt: "Cảm ơn cái gì chứ. Tôi cũng có làm gì đâu. Đừng nghĩ tôi sẽ giúp ông gạ gẫm mẹ như trong mấy bộ ngôn tình mất não nhé. Nằm mơ đi! Tôi đang đau đứt ruột vì mẹ có nguy cơ bị cướp đi đây này."
Nghe đến đây, cảm động trong lòng Thiệu Phong lập tức bay sạch. Con trai hắn vậy mà muốn tranh đoạt người phụ nữ của hắn.
Con trai quả nhiên là tình địch của mọi người cha!
"Con có thể đừng gọi cha là "ông" không?"
"Không thể."
"Vì sao?" Hắn nhíu mày trước thái độ dứt khoát của Hạ Hoài.
Hạ Hoài nhún vai, cười tinh nghịch: "Ông hơn ba mươi tuổi rồi, quá già!"
Thiệu Phong tức hộc máu: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.