Chương 2: Anh chỉ xem em là em gái
Su Cam
11/10/2024
4 năm trước, khi cô vừa thi đậu đại học cũng vừa lúc anh hoàn thành chương trình thạc sĩ ở nước M trở về. Ba mẹ Dương mở tiệc ở nhà để chúc mừng anh, những năm này Trình Túc Vũ cũng không quá ngu ngốc để không nhận ra Dương Dịch Hoài cố tình tránh né cô, một cuộc gọi để hỏi thăm cô cũng không có, khi cô chủ động liên lạc, anh lại lấy hết lí do này đến lí do khác mà cúp máy.
Mỗi lần như vậy cô lại tự an ủi bản thân mình, Trình Túc Vũ không phải là kiểu người dễ bỏ cuộc, tối hôm đó cô lại chủ động kéo Dương Dịch Hoài ra nhà kính của biệt thự, giữa nơi đông người, Dương Dịch Hoài không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cô.
Dương Dịch Hoài biết rõ Trình Túc Vũ lại tính làm gì, anh không có ý định căng thẳng với cô nên giả vờ cười hỏi:
"Gọi anh ra đây có chuyện gì? Có quà tặng anh sao?"
Trình Túc Vũ nhìn thẳng vào mắt anh, trực tiếp đi vào vấn đề, nghiêm túc hỏi anh:
"Hiện tại anh có bạn gái không?"
Mặc dù Trình Túc Vũ đi theo chủ nghĩa tiên phong, yêu thích một người chính là phải chủ động, không được rụt rè, cũng không được chần chờ. Nhưng cô cũng có nguyên tắc của mình, nếu anh đã có bạn gái vậy thì cô miễn cưỡng đợi anh độc thân, dù sao 3 năm nay anh cứ quen rồi lại chia tay không biết bao nhiêu cô, khiến Trình Túc Vũ dần dần cũng miễn dịch khỏi chuyện này, không còn kích động như lần đầu tiên nữa.
Dương Dịch Hoài chỉ biết âm thầm thở dài bất lực, 3 năm không gặp, anh cứ nghĩ cô sẽ vứt bỏ mấy cái tâm tư của trẻ con ấy đi, không ngờ cô lại kiên trì như vậy.
Dương Dịch Hoài không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nụ cười hơi gượng gạo, có mấy phần trêu chọc cô: "Hỏi làm gì? Muốn ăn đám cưới anh như vậy rồi sao?"
Trình Túc Vũ nghiêm mặt nhìn anh: "Dương Dịch Hoài... Đừng trêu em... Anh biết rõ tâm ý của em mà."
Dương Dịch Hoài nhíu mày, lúc này anh không còn dáng vẻ đùa cợt cho qua chuyện như lúc nãy nữa, thanh âm thấp xuống mấy phần, có hơi lạnh lẽo:
"Tiểu Vũ... Em uống hơi nhiều rồi."
Thấy anh nhìn mình như vậy, trái tim Trình Túc Vũ bị hẫng đi một nhịp, cô lắc đầu trả lời anh:
"Nhưng em không say."
Trình Túc Vũ bước lại gần Dương Dịch Hoài, kiễng chân nắm lấy cổ áo anh, giọng cô nhỏ dần như thì thầm chỉ để người đối diện có thể nghe thấy:
"3 năm trước anh chê em còn nhỏ... Nhưng giờ em 18 tuổi rồi... Em hiểu bản thân của em mà."
Dương Dịch Hoài đưa tay vừa muốn gỡ tay cô ra khỏi cổ áo mình vừa lãnh đạm nhìn cô nói: "Túc Vũ... Anh chỉ xem em như em gái."
Trình Túc Vũ lại không nghe lọt tai, cô quát lớn: "Im đi... Ai muốn làm em gái của anh chứ." Trong mắt Trình Túc Vũ mấy phần tức giận, mấy phần không cam tâm, đây cũng là lần đầu cô lớn tiếng với Dương Dịch Hoài như vậy.
Trình Túc Vũ siết chặt lấy cổ áo anh, không cho anh lấy tay cô ra, cô rất sợ anh ghét cô, nhưng gan cô cũng rất lớn. Nghĩ là làm, Trình Túc Vũ nắm lấy cổ áo của Dương Dịch Hoài kéo xuống, vươn người hôn lên môi anh.
Dương Dịch Hoài tròn mắt kinh ngạc, chỉ kịp thấy cặp lông mi cong dài trước mắt, cánh môi mềm mại chạm vào môi mình, cũng không phải là lần đầu hôn phụ nữ, nhưng lần này là bị cưỡng hôn, lại còn là người mình xem như em gái, Dương Dịch Hoài có mấy phần kích động. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt đã bị Dương Dịch Hoài mạnh mẽ tách ra, anh đẩy cô ra, giọng nói trầm thấp, hoàn toàn bao trùm bằng sự tức giận:
"Trình Túc Vũ... Đừng đi quá giới hạn."
Trình Túc Vũ nhìn anh, đây là lần đầu anh nổi giận với cô, cảm giác này vừa đau đớn, lại vừa thoải mái, anh cũng nhớ rõ cô họ Trình, không phải họ Dương, vậy sao cứ luôn miệng nói coi cô là em gái làm gì?
Trình Túc Vũ cười khổ, giọng nói có mấy phần tự chế giễu:
"Đúng vậy... Chính là như vậy..."
"Đối xử với em như một người xa lạ đi... Đừng có xem em như là em gái này kia nữa."
Đêm nay, Trình Túc Vũ thật sự đã thành công chọc giận Dương Dịch Hoài, anh nhìn cô lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Em điên rồi." Cứ như vậy quay lưng rời đi.
Trình Túc Vũ nhìn theo bóng dáng anh, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc bất ổn của mình, cố gắng không rơi nước mắt vào lúc này, với giọng nói lớn:
"Dương Dịch Hoài... Em sẽ theo đuổi anh... Anh có quyền từ chối tình cảm của em... Nhưng không có quyền ngăn cản em."
Mỗi lần như vậy cô lại tự an ủi bản thân mình, Trình Túc Vũ không phải là kiểu người dễ bỏ cuộc, tối hôm đó cô lại chủ động kéo Dương Dịch Hoài ra nhà kính của biệt thự, giữa nơi đông người, Dương Dịch Hoài không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cô.
Dương Dịch Hoài biết rõ Trình Túc Vũ lại tính làm gì, anh không có ý định căng thẳng với cô nên giả vờ cười hỏi:
"Gọi anh ra đây có chuyện gì? Có quà tặng anh sao?"
Trình Túc Vũ nhìn thẳng vào mắt anh, trực tiếp đi vào vấn đề, nghiêm túc hỏi anh:
"Hiện tại anh có bạn gái không?"
Mặc dù Trình Túc Vũ đi theo chủ nghĩa tiên phong, yêu thích một người chính là phải chủ động, không được rụt rè, cũng không được chần chờ. Nhưng cô cũng có nguyên tắc của mình, nếu anh đã có bạn gái vậy thì cô miễn cưỡng đợi anh độc thân, dù sao 3 năm nay anh cứ quen rồi lại chia tay không biết bao nhiêu cô, khiến Trình Túc Vũ dần dần cũng miễn dịch khỏi chuyện này, không còn kích động như lần đầu tiên nữa.
Dương Dịch Hoài chỉ biết âm thầm thở dài bất lực, 3 năm không gặp, anh cứ nghĩ cô sẽ vứt bỏ mấy cái tâm tư của trẻ con ấy đi, không ngờ cô lại kiên trì như vậy.
Dương Dịch Hoài không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nụ cười hơi gượng gạo, có mấy phần trêu chọc cô: "Hỏi làm gì? Muốn ăn đám cưới anh như vậy rồi sao?"
Trình Túc Vũ nghiêm mặt nhìn anh: "Dương Dịch Hoài... Đừng trêu em... Anh biết rõ tâm ý của em mà."
Dương Dịch Hoài nhíu mày, lúc này anh không còn dáng vẻ đùa cợt cho qua chuyện như lúc nãy nữa, thanh âm thấp xuống mấy phần, có hơi lạnh lẽo:
"Tiểu Vũ... Em uống hơi nhiều rồi."
Thấy anh nhìn mình như vậy, trái tim Trình Túc Vũ bị hẫng đi một nhịp, cô lắc đầu trả lời anh:
"Nhưng em không say."
Trình Túc Vũ bước lại gần Dương Dịch Hoài, kiễng chân nắm lấy cổ áo anh, giọng cô nhỏ dần như thì thầm chỉ để người đối diện có thể nghe thấy:
"3 năm trước anh chê em còn nhỏ... Nhưng giờ em 18 tuổi rồi... Em hiểu bản thân của em mà."
Dương Dịch Hoài đưa tay vừa muốn gỡ tay cô ra khỏi cổ áo mình vừa lãnh đạm nhìn cô nói: "Túc Vũ... Anh chỉ xem em như em gái."
Trình Túc Vũ lại không nghe lọt tai, cô quát lớn: "Im đi... Ai muốn làm em gái của anh chứ." Trong mắt Trình Túc Vũ mấy phần tức giận, mấy phần không cam tâm, đây cũng là lần đầu cô lớn tiếng với Dương Dịch Hoài như vậy.
Trình Túc Vũ siết chặt lấy cổ áo anh, không cho anh lấy tay cô ra, cô rất sợ anh ghét cô, nhưng gan cô cũng rất lớn. Nghĩ là làm, Trình Túc Vũ nắm lấy cổ áo của Dương Dịch Hoài kéo xuống, vươn người hôn lên môi anh.
Dương Dịch Hoài tròn mắt kinh ngạc, chỉ kịp thấy cặp lông mi cong dài trước mắt, cánh môi mềm mại chạm vào môi mình, cũng không phải là lần đầu hôn phụ nữ, nhưng lần này là bị cưỡng hôn, lại còn là người mình xem như em gái, Dương Dịch Hoài có mấy phần kích động. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt đã bị Dương Dịch Hoài mạnh mẽ tách ra, anh đẩy cô ra, giọng nói trầm thấp, hoàn toàn bao trùm bằng sự tức giận:
"Trình Túc Vũ... Đừng đi quá giới hạn."
Trình Túc Vũ nhìn anh, đây là lần đầu anh nổi giận với cô, cảm giác này vừa đau đớn, lại vừa thoải mái, anh cũng nhớ rõ cô họ Trình, không phải họ Dương, vậy sao cứ luôn miệng nói coi cô là em gái làm gì?
Trình Túc Vũ cười khổ, giọng nói có mấy phần tự chế giễu:
"Đúng vậy... Chính là như vậy..."
"Đối xử với em như một người xa lạ đi... Đừng có xem em như là em gái này kia nữa."
Đêm nay, Trình Túc Vũ thật sự đã thành công chọc giận Dương Dịch Hoài, anh nhìn cô lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Em điên rồi." Cứ như vậy quay lưng rời đi.
Trình Túc Vũ nhìn theo bóng dáng anh, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc bất ổn của mình, cố gắng không rơi nước mắt vào lúc này, với giọng nói lớn:
"Dương Dịch Hoài... Em sẽ theo đuổi anh... Anh có quyền từ chối tình cảm của em... Nhưng không có quyền ngăn cản em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.