Chương 36: Chơi đùa
Su Cam
18/10/2024
Phần hông đang chậm chạp chuyển động của Dương Dịch Hoài bất giác khựng lại, trong đầu anh thoáng qua một suy nghĩ "Nó quyết định hạnh phúc nữa đời sau của em đó"... Nhưng lời như vậy anh chỉ dám để ở trong lòng.
Vòng tay bên eo Trình Túc Vũ bất chợt lại siết chặt hơn nữa, Dương Dịch Hoài cọ trán vào má cô, mềm giọng nói:
"Cũng đâu phải là lần đầu em cảm nhận nó như thế này... Đừng để ý...
"Ngủ đi... Ha...
Trình Túc Vũ theo bản năng khước từ sự đụng chạm của Dương Dịch Hoài, cô nghiêng đầu né tránh, khi môi mỏng mở hờ, mấp máy muốn mắng người thì thanh âm trầm thấp của Dương Dịch Hoài đã vang lên bên tai, ngữ khí mang theo mấy phần uy hiếp.
"Em mà mở miệng anh sẽ hôn em"
Đêm hôm đó, Dương Dịch Hoài mới hiểu "Tự tạo nghiệt không thể sống" là như thế nào, người đã nằm trong lòng nhưng không thể làm ăn gì được. Trình Túc Vũ ban đầu còn ngọ ngoạy muốn thoát khỏi cái ôm của Dương Dịch Hoài nhưng chỉ năm, mười phút sau, cô đã ngủ say trong vòng tay anh, có lẽ là do một ngày quá mệt vì bị con ma bệnh này dày vò.
Tư thế ngủ của Trình Túc Vũ thật sự rất đẹp, đẹp đến mức Dương Dịch Hoài phải gác tay lên trán, thở gấp cả đêm.
Khi ngủ say, Cô xoay người, theo bản năng rúc đầu vào lồng ngực anh, đôi chân thon dài tự nhiên gác lên chân Dương Dịch Hoài, không biết vô tình hay cố ý, đầu gối lại chạm vào người anh em vẫn còn đang phất cờ khởi nghĩa. Chân váy bút chì bó sát vì hành động của cô mà bị kéo căng, lộ ra bờ mông căng tròn, nảy nở dưới lớp váy. Qua khe hở của lớp áo sơ mi lụa mỏng, Dương Dịch Hoài nhìn thấy rõ ràng bầu ngực trắng mịn như muốn trào ra khỏi áo ngực... Quá nhiều sự kích thích dồn dập khiến trên trán anh lấm tấm mồ hôi dù đã được hạ sốt.
Dương Dịch Hoài cố gắng chịu đựng rất lâu để được Trình Túc Vũ ôm như vậy nhưng đến khi cơ thể chạm đến cực hạn cũng chỉ đành luyến tiếc buông cô ra, tự vào phòng tắm mà xử lý...
***
Cổ trấn Hải Hà là một cổ trấn ven biển có lịch sử hàng trăm năm tuổi, là một bức tranh tuyệt đẹp hòa quyện giữa nét cổ kính trầm mặc của những ngôi nhà mái ngói đỏ au, những con đường lát đá sỏi rêu phong, cùng với sự tươi mát, trong lành của biển cả bao la.
Trình Túc Vũ men theo sự chỉ dẫn của bản đồ du lịch, cô đến một tiệm kem nổi tiếng ở cổ trấn.
"Kem ở đây ngon thật đấy!" Trình Túc Vũ vừa nếm một muỗng kem ốc biển trứ danh của cổ trấn Hải Hà, hai mắt đã sáng rực lên vì hương vị độc đáo của nó lan tỏa khắp khoang miệng.
Dương Dịch Hoài nheo đôi mắt gấu trúc của mình nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, anh khẽ hỏi:
"Vậy sao?"
Trình Túc Vũ nhìn anh, thành thật gật đầu.
Trong lúc cô không kịp phòng bị, Dương Dịch Hoài đã cúi người hôn xuống, liếm hết những vệt kem còn sót lại trên khoé môi cô.
Khi anh buông môi cô ra, còn không biết xấu hổ liếm môi mình, ngả ngớn nói:
"Anh phải thử mới biết nó ngon thật không chứ...
Trình Túc Vũ mới đầu chỉ biết tròn mắt kinh ngạc, khi nhận thức được ý đồ xấu xa của Dương Dịch Hoài thì tức đến run người, ánh mắt sắc bén lườm người đàn ông trước mặt, đẩy cả ly kem vào tay anh, bực mình nói:
"Vậy thử hết luôn đi." Dứt lời, cô xoay người, hậm hực rời đi.
Dương Dịch Hoài biết mình đã tấn công hơi quá chớn, vội vàng chạy theo dỗ dành cô, nhưng cánh tay mỗi khi vừa chạm được vào người Trình Túc Vũ liền bị cô lạnh lùng hất ra.
Đuổi bắt một hồi Trình Túc Vũ bị một quán bar nhỏ trên phố cổ thu hút.
"Ở đây cũng có quán bar à?" Trình Túc Vũ nghiêng đầu hỏi Dương Dịch Hoài.
"Ừm... là kiểu cổ điển."
Bên ngoài quán bar, cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, trên cửa có khắc dòng chữ "Quán Rượu Tím" bằng chữ vàng óng ánh. Trước cửa là hai chiếc đèn lồng đỏ lung linh, tỏa ánh sáng ấm áp, dịu nhẹ.
Nhìn thấy ánh mắt thích thú của Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài thuận thế hỏi cô:
"Muốn thử không?"
Trình Túc Vũ đương nhiên không từ chối, dù sao thứ cô muốn thưởng thức là rượu trong quán bar cổ điển này, hoàn toàn không liên quan một chút gì đến lời mời gọi của Dương Dịch Hoài.
Sau khi vào quán, Dương Dịch Hoài muốn đi vệ sinh, Trình Túc Vũ một mình đợi ở quầy bar.
Quầy bar ở đây được làm từ gỗ nguyên khối, bóng loáng, với những đường nét hoa văn tinh xảo tạo nên không gian vừa thoải mái vừa sang trọng.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu cao lưng bằng gỗ, thoải mái thưởng thức ly cocktail có hương vị bạc hà tươi mát hoà quyện với hương chanh xanh chua ngọt và một chút đậm đà của rượu rum quen thuộc.
Khi Dương Dịch Hoài quay lại, nhìn thấy hai má Trình Túc Vũ ửng hồng như cánh hoa đào, đôi mắt long lanh như chứa một tầng sương mỏng, mơ màng
nhìn anh.
Dương Dịch Hoài đờ đẫn nhìn Trình Túc Vũ một hồi lâu. Trong lòng anh thầm nghĩ "Để em ra đường đúng là một mầm hoạ mà"...
Quét mắt nhìn đến ly cocktail trước mặt cô, Dương Dịch Hoài nhíu mày hỏi:
"Trình Túc Vũ... Em uống gì đó?"
"Mojito..." Đầu óc Trình Túc Vũ lúc này đã lâng lâng, nhưng khi nghe thấy tiếng của Dương Dịch Hoài cô vẫn theo bản năng đáp lại.
Dương Dịch Hoài nghe vậy, cầm lấy ly cocktail trên trước mặt cô lên, nhấp một ngụm nhỏ, khi đã thưởng thức được tầng hương vị bên trong, anh thở dài nói:
"Rượu rum trong ly này là rum vàng."
Thay vì sử dụng loại rum trắng nhẹ nhàng, quán bar này lại chọn loại rum vàng có hương vị đậm đà hơn nên nồng độ cồn cũng cao hơn bình thường.
***
Lúc về tới khách sạn, Trình Túc Vũ đã say khước, ngã người vào lòng Dương Dịch Hoài để mặc anh tùy ý ôm ấp, trộm hôn cô.
Khi cả hai đến trước cửa phòng Trình Túc Vũ, cánh cửa vừa mở ra, Dương Dịch Hoài đã đè cô lên cửa mà hôn tới tấp. Môi lưỡi quất quít lấy nhau, Trình Túc Vũ trong cơn mơ màng còn thuận thế đáp lại Dương Dịch Hoài.
Trong lúc kích thích, Dương Dịch Hoài vô tình cắn vào môi cô, lần theo cánh môi mà di chuyển xuống dưới, mút lấy xương quai xanh của người con gái.
Trình Túc Vũ vì bị đau mà giật mình, có mấy phần thanh tỉnh trở lại. Cảm nhận được bản thân cùng người đàn ông trước mặt lại đang làm chuyện gì, cô thầm mắng chửi bản thân mình hết lần này đến lần khác mềm lòng, mất cảnh giác với anh.
Trình Túc Vũ dùng sức đẩy mạnh Dương Dịch Hoài ra khỏi người mình.
Dương Dịch Hoài đang trong cơn mê tình lại bị gián đoạn, anh sửng sờ nhìn cô.
Trình Túc Vũ cũng nhìn Dương Dịch Hoài, cả người cô bất giác run lên, cắn môi nói:
"Dương Dịch Hoài..."
"Chơi đùa tôi thế này... Thoã mãn lắm sao?"
Vòng tay bên eo Trình Túc Vũ bất chợt lại siết chặt hơn nữa, Dương Dịch Hoài cọ trán vào má cô, mềm giọng nói:
"Cũng đâu phải là lần đầu em cảm nhận nó như thế này... Đừng để ý...
"Ngủ đi... Ha...
Trình Túc Vũ theo bản năng khước từ sự đụng chạm của Dương Dịch Hoài, cô nghiêng đầu né tránh, khi môi mỏng mở hờ, mấp máy muốn mắng người thì thanh âm trầm thấp của Dương Dịch Hoài đã vang lên bên tai, ngữ khí mang theo mấy phần uy hiếp.
"Em mà mở miệng anh sẽ hôn em"
Đêm hôm đó, Dương Dịch Hoài mới hiểu "Tự tạo nghiệt không thể sống" là như thế nào, người đã nằm trong lòng nhưng không thể làm ăn gì được. Trình Túc Vũ ban đầu còn ngọ ngoạy muốn thoát khỏi cái ôm của Dương Dịch Hoài nhưng chỉ năm, mười phút sau, cô đã ngủ say trong vòng tay anh, có lẽ là do một ngày quá mệt vì bị con ma bệnh này dày vò.
Tư thế ngủ của Trình Túc Vũ thật sự rất đẹp, đẹp đến mức Dương Dịch Hoài phải gác tay lên trán, thở gấp cả đêm.
Khi ngủ say, Cô xoay người, theo bản năng rúc đầu vào lồng ngực anh, đôi chân thon dài tự nhiên gác lên chân Dương Dịch Hoài, không biết vô tình hay cố ý, đầu gối lại chạm vào người anh em vẫn còn đang phất cờ khởi nghĩa. Chân váy bút chì bó sát vì hành động của cô mà bị kéo căng, lộ ra bờ mông căng tròn, nảy nở dưới lớp váy. Qua khe hở của lớp áo sơ mi lụa mỏng, Dương Dịch Hoài nhìn thấy rõ ràng bầu ngực trắng mịn như muốn trào ra khỏi áo ngực... Quá nhiều sự kích thích dồn dập khiến trên trán anh lấm tấm mồ hôi dù đã được hạ sốt.
Dương Dịch Hoài cố gắng chịu đựng rất lâu để được Trình Túc Vũ ôm như vậy nhưng đến khi cơ thể chạm đến cực hạn cũng chỉ đành luyến tiếc buông cô ra, tự vào phòng tắm mà xử lý...
***
Cổ trấn Hải Hà là một cổ trấn ven biển có lịch sử hàng trăm năm tuổi, là một bức tranh tuyệt đẹp hòa quyện giữa nét cổ kính trầm mặc của những ngôi nhà mái ngói đỏ au, những con đường lát đá sỏi rêu phong, cùng với sự tươi mát, trong lành của biển cả bao la.
Trình Túc Vũ men theo sự chỉ dẫn của bản đồ du lịch, cô đến một tiệm kem nổi tiếng ở cổ trấn.
"Kem ở đây ngon thật đấy!" Trình Túc Vũ vừa nếm một muỗng kem ốc biển trứ danh của cổ trấn Hải Hà, hai mắt đã sáng rực lên vì hương vị độc đáo của nó lan tỏa khắp khoang miệng.
Dương Dịch Hoài nheo đôi mắt gấu trúc của mình nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, anh khẽ hỏi:
"Vậy sao?"
Trình Túc Vũ nhìn anh, thành thật gật đầu.
Trong lúc cô không kịp phòng bị, Dương Dịch Hoài đã cúi người hôn xuống, liếm hết những vệt kem còn sót lại trên khoé môi cô.
Khi anh buông môi cô ra, còn không biết xấu hổ liếm môi mình, ngả ngớn nói:
"Anh phải thử mới biết nó ngon thật không chứ...
Trình Túc Vũ mới đầu chỉ biết tròn mắt kinh ngạc, khi nhận thức được ý đồ xấu xa của Dương Dịch Hoài thì tức đến run người, ánh mắt sắc bén lườm người đàn ông trước mặt, đẩy cả ly kem vào tay anh, bực mình nói:
"Vậy thử hết luôn đi." Dứt lời, cô xoay người, hậm hực rời đi.
Dương Dịch Hoài biết mình đã tấn công hơi quá chớn, vội vàng chạy theo dỗ dành cô, nhưng cánh tay mỗi khi vừa chạm được vào người Trình Túc Vũ liền bị cô lạnh lùng hất ra.
Đuổi bắt một hồi Trình Túc Vũ bị một quán bar nhỏ trên phố cổ thu hút.
"Ở đây cũng có quán bar à?" Trình Túc Vũ nghiêng đầu hỏi Dương Dịch Hoài.
"Ừm... là kiểu cổ điển."
Bên ngoài quán bar, cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, trên cửa có khắc dòng chữ "Quán Rượu Tím" bằng chữ vàng óng ánh. Trước cửa là hai chiếc đèn lồng đỏ lung linh, tỏa ánh sáng ấm áp, dịu nhẹ.
Nhìn thấy ánh mắt thích thú của Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài thuận thế hỏi cô:
"Muốn thử không?"
Trình Túc Vũ đương nhiên không từ chối, dù sao thứ cô muốn thưởng thức là rượu trong quán bar cổ điển này, hoàn toàn không liên quan một chút gì đến lời mời gọi của Dương Dịch Hoài.
Sau khi vào quán, Dương Dịch Hoài muốn đi vệ sinh, Trình Túc Vũ một mình đợi ở quầy bar.
Quầy bar ở đây được làm từ gỗ nguyên khối, bóng loáng, với những đường nét hoa văn tinh xảo tạo nên không gian vừa thoải mái vừa sang trọng.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu cao lưng bằng gỗ, thoải mái thưởng thức ly cocktail có hương vị bạc hà tươi mát hoà quyện với hương chanh xanh chua ngọt và một chút đậm đà của rượu rum quen thuộc.
Khi Dương Dịch Hoài quay lại, nhìn thấy hai má Trình Túc Vũ ửng hồng như cánh hoa đào, đôi mắt long lanh như chứa một tầng sương mỏng, mơ màng
nhìn anh.
Dương Dịch Hoài đờ đẫn nhìn Trình Túc Vũ một hồi lâu. Trong lòng anh thầm nghĩ "Để em ra đường đúng là một mầm hoạ mà"...
Quét mắt nhìn đến ly cocktail trước mặt cô, Dương Dịch Hoài nhíu mày hỏi:
"Trình Túc Vũ... Em uống gì đó?"
"Mojito..." Đầu óc Trình Túc Vũ lúc này đã lâng lâng, nhưng khi nghe thấy tiếng của Dương Dịch Hoài cô vẫn theo bản năng đáp lại.
Dương Dịch Hoài nghe vậy, cầm lấy ly cocktail trên trước mặt cô lên, nhấp một ngụm nhỏ, khi đã thưởng thức được tầng hương vị bên trong, anh thở dài nói:
"Rượu rum trong ly này là rum vàng."
Thay vì sử dụng loại rum trắng nhẹ nhàng, quán bar này lại chọn loại rum vàng có hương vị đậm đà hơn nên nồng độ cồn cũng cao hơn bình thường.
***
Lúc về tới khách sạn, Trình Túc Vũ đã say khước, ngã người vào lòng Dương Dịch Hoài để mặc anh tùy ý ôm ấp, trộm hôn cô.
Khi cả hai đến trước cửa phòng Trình Túc Vũ, cánh cửa vừa mở ra, Dương Dịch Hoài đã đè cô lên cửa mà hôn tới tấp. Môi lưỡi quất quít lấy nhau, Trình Túc Vũ trong cơn mơ màng còn thuận thế đáp lại Dương Dịch Hoài.
Trong lúc kích thích, Dương Dịch Hoài vô tình cắn vào môi cô, lần theo cánh môi mà di chuyển xuống dưới, mút lấy xương quai xanh của người con gái.
Trình Túc Vũ vì bị đau mà giật mình, có mấy phần thanh tỉnh trở lại. Cảm nhận được bản thân cùng người đàn ông trước mặt lại đang làm chuyện gì, cô thầm mắng chửi bản thân mình hết lần này đến lần khác mềm lòng, mất cảnh giác với anh.
Trình Túc Vũ dùng sức đẩy mạnh Dương Dịch Hoài ra khỏi người mình.
Dương Dịch Hoài đang trong cơn mê tình lại bị gián đoạn, anh sửng sờ nhìn cô.
Trình Túc Vũ cũng nhìn Dương Dịch Hoài, cả người cô bất giác run lên, cắn môi nói:
"Dương Dịch Hoài..."
"Chơi đùa tôi thế này... Thoã mãn lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.