Chương 40: Không ngờ
Su Cam
20/10/2024
Nghe mẹ Dương nói, mi tâm Dương Dịch Hoài nhíu chặt, ánh mắt anh vẫn chăm chăm nhìn vào "mớ hỗn độn" trên bàn trà. Mẹ anh cũng thật là biết chọn, trên hình đều là những gương mặt thư sinh sáng lạn ngời ngời, tuổi tác cũng coi như tương đương với Trình Túc Vũ, cùng thế hệ dễ hoà hợp làm quen.
Càng nhìn sắc mặt Dương Dịch Hoài càng tối sầm lại, anh nâng mắt nhìn ba mẹ Dương, lạnh giọng nói:
"Ba mẹ vẫn cứ thích xen vào cuộc đời người khác như vậy...
Mẹ Dương đanh mặt nhìn anh, "Này... Ba mẹ chỉ muốn giới thiệu cho Tiểu Vũ làm quen thôi... Còn quyền lựa chọn là của con bé...
"Ba mẹ có ép uổng gì con bé đâu."
Mọi lời giải thích của bà lọt vào tai Dương Dịch Hoài đều chỉ như là "vịt nghe tiếng sấm". Nghĩ đến chuyện ba mẹ ruột của mình lại muốn đem người phụ nữ của mình đi mai mối cho người khác, Dương Dịch Hoài đã tức đến nghẹn họng.
Nhưng nghĩ đến những đêm Trình Túc Vũ mềm mại nằm trong lòng mình ngọt ngào gọi tên anh, Dương Dịch Hoài lại bất giác nhếch miệng cười, anh nhìn ba mẹ Dương, thanh âm mang theo mấy phần trào phúng nói:
"Ha... Không biết chừng con gái ngoan của ba mẹ đang mang thai con của con đấy..."
Dương Dịch Hoài làm như không để ý đến bộ dạng ngơ ngác, ngỡ ngàng đến không khép được miệng của mẹ Dương, sắc mặt âm trầm đã có mấy phần biến đổi của ba Dương, mà khinh khỉnh nói tiếp:
"Đành lòng để cháu mình thành cháu người khác sao?"
Dứt lời, Dương Dịch Hoài mỉm cười đầy ẩn ý, rồi thong thả rời đi, để lại nhị vị phụ huynh vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin khủng bố này trong phòng khách rộng lớn.
Mẹ Dương không dám tin những gì mình vừa nghe được, bà tròn mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Dịch Hoài, theo bản năng níu lấy tay ba Dương, ấp úng hỏi:
"Nó... Nó nói gì vậy mình?"
Ba Dương nhìn bà như vậy chỉ biết cười, nắm lấy tay bà vỗ nhẹ, thằng con này của ông có lẽ còn "vô liêm sỉ" hơn ông của ngày xưa. Nhưng như vậy cũng tốt... Như vậy mới lấy được vợ.
Ra tới sân, Dương Dịch Hoài mới nhớ ra một chuyện quan trọng, anh đi vội vào nhà, gấp gáp hỏi mẹ Dương:
"À mà địa chỉ nhà mới của em ấy ở đâu?"
"Nói cho con có ổn không?" Mẹ Dương vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn anh nghi hoặc hỏi lại.
Dương Dịch Hoài híp mắt nhìn bà, thấp giọng hỏi: "Muốn bế cháu không?"
"Chung cư Emerald Gardens, phòng 4508."
***
Kính cong
Cửa vừa hé mở, Trình Túc Vũ đã giật mình khi thấy Dương Dịch Hoài đứng trước nhà cô. Theo bản năng, cô vội vàng đóng cửa lại nhưng không kịp, Dương Dịch Hoài đã nhanh chân chen vào, anh chỉ cần dùng sức một chút đã làm cho cánh cửa mở tung, kéo theo cả Trình Túc Vũ ngã về phía trước, đâm sầm vào ngực anh.
Trình Túc Vũ chưa kịp phản ứng, Dương Dịch Hoài đã đẩy cửa ra ôm theo cô vào nhà, thuận tay khoá trái cửa lại, cường thế ép Trình Túc Vũ vào tường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi:
"Sao lại trốn anh?"
Trình Túc Vũ né tránh ánh mắt của Dương Dịch Hoài, cô lạnh giọng hỏi lại:
"Anh đến đây làm gì?"
Một tháng không gặp, vừa nhìn thấy Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài gần như vui mừng muốn phát điên, cảm giác trống trải trong lòng được khoả lấp, anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn nói xin lỗi cô nhiều như thế nào. Nhưng thái độ lạnh nhạt của Trình Túc Vũ lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim anh, Dương Dịch Hoài cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi người cô. Anh chợt nhận ra, những năm qua, cô cũng đã phải chịu đựng cảm giác khó chịu tương tự như anh bây giờ.
Dương Dịch Hoài hiểu rằng tự mình gây ra tất cả những điều này thì phải gánh chịu hậu quả. Anh thở dài, hạ giọng nói:
"Anh có chuyện muốn nói với em."
"Không muốn nói chuyện với anh." Trình Túc Vũ vừa dùng sức đẩy Dương Dịch Hoài ra, vừa hờ hững đáp.
Dương Dịch Hoài nhìn cô gái đang bị giam cầm giữa hai cánh tay mình, đột nhiên anh cảm thấy đối với Trình Túc Vũ không thể dùng cách bình thường mà theo đuổi được, cô chính là điển hình cho kiểu người, chỉ thích cứng không thích mềm.
Dương Dịch Hoài kéo Trình Túc Vũ lại gần mình, vòng tay qua eo thon siết chặt, ánh mắt ngả ngớn nhìn cô, gằn giọng nói:
"Em muốn anh dùng miệng nói chuyện với em hay người anh em của anh nói chuyện với em gái em."
Trên gương mặt xinh đẹp của Trình Túc Vũ, hàng loạt cảm xúc đan xen vào nhau, đôi mắt long lanh kinh ngạc nhìn anh, có chút ấm ức thoáng qua, rồi lại là sự ngượng ngùng. Dương Dịch Hoài đọc hết mọi biểu cảm ấy, tim anh như loạn nhịp. Anh cúi xuống, định hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô thì... một tiếng động bất ngờ vang lên, cắt ngang không khí đang ngọt ngào.
"Khụ khụ... Dương tổng, không nên hành xử với phụ nữ như vậy đâu."
Đáy mắt Dương Dịch Hoài tối sầm lại. Anh bàng hoàng nhận ra trong căn nhà này còn có người khác. Không chỉ vậy, đó còn là một người đàn ông, mà giọng nói ấy... quen thuộc đến lạ lùng. Một cảm giác vừa quen vừa ghét len lỗi trong lòng Dương Dịch Hoài, khiến anh không khỏi nhíu mày.
Dương Dịch Hoài nhìn chằm chằm Trình Túc Vũ, ánh mắt anh như muốn xuyên thấu cô. Rồi chậm rãi, anh quay đầu lại. Và đúng như những gì anh lo sợ, người đàn ông xuất hiện trong căn nhà này chính là Phó Thiên Minh - tên khốn kiếp đã bị anh liệt vào danh sách kẻ đáng ghét nhất năm nay trên thương trường lẫn tình trường.
Càng nhìn sắc mặt Dương Dịch Hoài càng tối sầm lại, anh nâng mắt nhìn ba mẹ Dương, lạnh giọng nói:
"Ba mẹ vẫn cứ thích xen vào cuộc đời người khác như vậy...
Mẹ Dương đanh mặt nhìn anh, "Này... Ba mẹ chỉ muốn giới thiệu cho Tiểu Vũ làm quen thôi... Còn quyền lựa chọn là của con bé...
"Ba mẹ có ép uổng gì con bé đâu."
Mọi lời giải thích của bà lọt vào tai Dương Dịch Hoài đều chỉ như là "vịt nghe tiếng sấm". Nghĩ đến chuyện ba mẹ ruột của mình lại muốn đem người phụ nữ của mình đi mai mối cho người khác, Dương Dịch Hoài đã tức đến nghẹn họng.
Nhưng nghĩ đến những đêm Trình Túc Vũ mềm mại nằm trong lòng mình ngọt ngào gọi tên anh, Dương Dịch Hoài lại bất giác nhếch miệng cười, anh nhìn ba mẹ Dương, thanh âm mang theo mấy phần trào phúng nói:
"Ha... Không biết chừng con gái ngoan của ba mẹ đang mang thai con của con đấy..."
Dương Dịch Hoài làm như không để ý đến bộ dạng ngơ ngác, ngỡ ngàng đến không khép được miệng của mẹ Dương, sắc mặt âm trầm đã có mấy phần biến đổi của ba Dương, mà khinh khỉnh nói tiếp:
"Đành lòng để cháu mình thành cháu người khác sao?"
Dứt lời, Dương Dịch Hoài mỉm cười đầy ẩn ý, rồi thong thả rời đi, để lại nhị vị phụ huynh vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin khủng bố này trong phòng khách rộng lớn.
Mẹ Dương không dám tin những gì mình vừa nghe được, bà tròn mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Dịch Hoài, theo bản năng níu lấy tay ba Dương, ấp úng hỏi:
"Nó... Nó nói gì vậy mình?"
Ba Dương nhìn bà như vậy chỉ biết cười, nắm lấy tay bà vỗ nhẹ, thằng con này của ông có lẽ còn "vô liêm sỉ" hơn ông của ngày xưa. Nhưng như vậy cũng tốt... Như vậy mới lấy được vợ.
Ra tới sân, Dương Dịch Hoài mới nhớ ra một chuyện quan trọng, anh đi vội vào nhà, gấp gáp hỏi mẹ Dương:
"À mà địa chỉ nhà mới của em ấy ở đâu?"
"Nói cho con có ổn không?" Mẹ Dương vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn anh nghi hoặc hỏi lại.
Dương Dịch Hoài híp mắt nhìn bà, thấp giọng hỏi: "Muốn bế cháu không?"
"Chung cư Emerald Gardens, phòng 4508."
***
Kính cong
Cửa vừa hé mở, Trình Túc Vũ đã giật mình khi thấy Dương Dịch Hoài đứng trước nhà cô. Theo bản năng, cô vội vàng đóng cửa lại nhưng không kịp, Dương Dịch Hoài đã nhanh chân chen vào, anh chỉ cần dùng sức một chút đã làm cho cánh cửa mở tung, kéo theo cả Trình Túc Vũ ngã về phía trước, đâm sầm vào ngực anh.
Trình Túc Vũ chưa kịp phản ứng, Dương Dịch Hoài đã đẩy cửa ra ôm theo cô vào nhà, thuận tay khoá trái cửa lại, cường thế ép Trình Túc Vũ vào tường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi:
"Sao lại trốn anh?"
Trình Túc Vũ né tránh ánh mắt của Dương Dịch Hoài, cô lạnh giọng hỏi lại:
"Anh đến đây làm gì?"
Một tháng không gặp, vừa nhìn thấy Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài gần như vui mừng muốn phát điên, cảm giác trống trải trong lòng được khoả lấp, anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn nói xin lỗi cô nhiều như thế nào. Nhưng thái độ lạnh nhạt của Trình Túc Vũ lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim anh, Dương Dịch Hoài cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi người cô. Anh chợt nhận ra, những năm qua, cô cũng đã phải chịu đựng cảm giác khó chịu tương tự như anh bây giờ.
Dương Dịch Hoài hiểu rằng tự mình gây ra tất cả những điều này thì phải gánh chịu hậu quả. Anh thở dài, hạ giọng nói:
"Anh có chuyện muốn nói với em."
"Không muốn nói chuyện với anh." Trình Túc Vũ vừa dùng sức đẩy Dương Dịch Hoài ra, vừa hờ hững đáp.
Dương Dịch Hoài nhìn cô gái đang bị giam cầm giữa hai cánh tay mình, đột nhiên anh cảm thấy đối với Trình Túc Vũ không thể dùng cách bình thường mà theo đuổi được, cô chính là điển hình cho kiểu người, chỉ thích cứng không thích mềm.
Dương Dịch Hoài kéo Trình Túc Vũ lại gần mình, vòng tay qua eo thon siết chặt, ánh mắt ngả ngớn nhìn cô, gằn giọng nói:
"Em muốn anh dùng miệng nói chuyện với em hay người anh em của anh nói chuyện với em gái em."
Trên gương mặt xinh đẹp của Trình Túc Vũ, hàng loạt cảm xúc đan xen vào nhau, đôi mắt long lanh kinh ngạc nhìn anh, có chút ấm ức thoáng qua, rồi lại là sự ngượng ngùng. Dương Dịch Hoài đọc hết mọi biểu cảm ấy, tim anh như loạn nhịp. Anh cúi xuống, định hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô thì... một tiếng động bất ngờ vang lên, cắt ngang không khí đang ngọt ngào.
"Khụ khụ... Dương tổng, không nên hành xử với phụ nữ như vậy đâu."
Đáy mắt Dương Dịch Hoài tối sầm lại. Anh bàng hoàng nhận ra trong căn nhà này còn có người khác. Không chỉ vậy, đó còn là một người đàn ông, mà giọng nói ấy... quen thuộc đến lạ lùng. Một cảm giác vừa quen vừa ghét len lỗi trong lòng Dương Dịch Hoài, khiến anh không khỏi nhíu mày.
Dương Dịch Hoài nhìn chằm chằm Trình Túc Vũ, ánh mắt anh như muốn xuyên thấu cô. Rồi chậm rãi, anh quay đầu lại. Và đúng như những gì anh lo sợ, người đàn ông xuất hiện trong căn nhà này chính là Phó Thiên Minh - tên khốn kiếp đã bị anh liệt vào danh sách kẻ đáng ghét nhất năm nay trên thương trường lẫn tình trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.