Chương 58: Nham nhở
Su Cam
04/11/2024
Phó Thiên Minh vừa rời đi, Dương Dịch Hoài như trút bỏ được gánh nặng, anh gục đầu vào bụng Trình Túc Vũ. Giọng nói trầm ấm, pha chút bất mãn:
"Bé con... Con mau ra nhanh đi, phải đứng về phía ba... Nếu không ba sẽ bị mẹ con cùng cậu con ép chết mất."
Trình Túc Vũ bị anh chọc cười, cử chỉ dịu dàng, khẽ vuốt ve tóc anh.
Dương Dịch Hoài nâng mắt nhìn Trình Túc Vũ, dịu giọng hỏi cô: "Vui lắm sao?"
Trình Túc Vũ cười gật đầu, cô tất nhiên là rất vui. Cảm giác đứa con đang lớn lên từng ngày trong lòng, cảm giác nhận lại người thân, cảm giác ấm áp từ người cô yêu, tất cả đan xen vào nhau khiến trái tim cô tràn đầy hạnh phúc.
"Tiểu Vũ..." Dương Dịch Hoài đột nhiên trầm mặc, giọng khàn đặc, anh nhìn Trình Túc Vũ chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe. Vài giọt nước mắt lăn trên má, in những vệt mặn trên khuôn mặt vốn cứng rắn, lãnh đạm.
Mọi chuyện đã qua nhưng dư âm vẫn còn đó, cảm giác sợ hãi một lần nữa bao trùm lấy Dương Dịch Hoài, nếu Phó Thiên Minh không phải anh ruột của Trình Túc Vũ, nếu là một người khác thì sao? Cô sẽ bị gì? Dương Dịch Hoài không dám tưởng tượng... Chỉ nghĩ đến đó thôi, trái tim anh đã thắt lại, đau đớn không kiềm được lòng mình.
Trình Túc Vũ giật mình, chưa bao giờ cô thấy Dương Dịch Hoài yếu đuối đến vậy. Cảm giác như có một mũi dao đâm vào tim cô. Nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của anh, cô nhẹ nhàng trấn an:
"Được rồi... Được rồi... Không phải em không sao sao?"
"Sao này không được rời khỏi anh nửa bước." Dương Dịch Hoài nghẹn giọng nói.
Trình Túc Vũ khẽ cười, ôm chặt lấy anh, đôi mắt lấp lánh, giả vờ hỏi: "Anh buộc em lên người anh được sao?"
Dương Dịch Hoài vẫn làm bộ mặt nghiêm túc, trả lời cô: "Anh không ngại đâu."
Cả hai nhìn nhau cười, tình ý ngập tràn khắp căn phòng bệnh lạnh lẽo. Dương Dịch Hoài nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vòng tay siết chặt. Chốc chốc lại cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
"Dương Dịch Hoài..." Nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ sự ấm áp, Trình Túc Vũ đột nhiên có cảm giác không chân thật, cô trầm mặc, thấp giọng gọi Dương Dịch Hoài, hỏi nhỏ: "Anh yêu em thật sao?"
"Anh phải làm sao em mới tin anh đây?"
Dương Dịch Hoài nâng mặt Trình Túc Vũ lên để cô đối diện với sánh mắt sâu thẳm của mình, nghiêm túc nói:
"Anh giao hết tài sản của mình cho em được không?"
Trình Túc Vũ phì cười, cô chu môi nói: "Em cần tài sản của anh làm gì? Em rất giàu có đó...
Ba mẹ Trình chỉ có mỗi cô là con gái, họ mất rồi toàn bộ tài sản đều là của cô, Trình Túc Vũ chính là một phú bà đích thực, chỉ là từ nhỏ đến lớn, ba mẹ Dương lo cho cô không thiếu một thứ gì nên tài sản của Trình gia cô chưa từng động vào một đồng.
Dương Dịch Hoài cũng cười, bắt lấy cằm cô cắn yêu lên đó một cái, hằng giọng nói:
"Thì người ta nói đàn ông để tiền họ ở đâu, thì trái tim họ ở đó... Anh giao hết tài sản của mình cho em, giao cả bản thân mình cho em... Như vậy còn không được sao?"
"Còn nữa..." Anh dừng lại một chút, cười cười, ghé sát vào tai Trình Túc Vũ, nhỏ giọng thì thầm:
"Lần đầu của anh... Cũng là cho em."
Trình Túc Vũ cảm thấy lỗ tai mình bị lùng bùng. Nói cái gì chứ? Lần đầu của Dương Dịch Hoài cũng là cho cô? Cô nghĩ với cái số bạn gái không được ít ỏi của anh, thì anh phải phóng túng đến cỡ nào?
Trong lúc Trình Túc Vũ còn đờ đẫn không biết nói gì thì Dương Dịch Hoài củi đầu lấp kín môi cô.
Nụ hôn này không giống như lúc nãy, anh mạnh bạo, quấn lấy lưỡi cô mà mút mát, dò xét từng khẽ răng trong khoang miệng.
Trình Túc Vũ biết nụ hôn này của Dương Dịch Hoài tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô cố gắng lách đầu, cắn môi anh nói:
"Ưm... Đây là bệnh viện...
"Không có ai vào đâu." Dương Dịch Hoài nâng mắt nhìn Trình Túc Vũ, hơi thở anh gấp gáp, ngón tay không yên phận mò vào áo ngực của cô.
Mặc dù thuốc đã dần tan hết, nhưng người Trình Túc Vũ vẫn rất yếu ớt, không cản nỗi Dương Dịch Hoài, cô chỉ có thể trừng mắt hoảng hốt, đè giọng nói nhỏ: "Còn con...
"Ai đụng gì tới nó chứ... Anh chỉ chạm vào em."
Dương Dịch Hoài bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Trình Túc Vũ chạm vào đũng quần đã nhô cao của mình, giả vờ đáng thương nói:
"Tiểu Vũ... Giúp anh... Anh nhịn gần hai tháng rồi."
"Tay em không có sức...
Trình Túc Vũ khó xử nhìn anh, cô bị Dương Dịch Hoài bỏ bùa thật rồi, nhưng người đàn ông này lại cười nham nhở nhìn cô.
"Em chỉ cần chạm vào... Anh di chuyển giúp em."
"Bé con... Con mau ra nhanh đi, phải đứng về phía ba... Nếu không ba sẽ bị mẹ con cùng cậu con ép chết mất."
Trình Túc Vũ bị anh chọc cười, cử chỉ dịu dàng, khẽ vuốt ve tóc anh.
Dương Dịch Hoài nâng mắt nhìn Trình Túc Vũ, dịu giọng hỏi cô: "Vui lắm sao?"
Trình Túc Vũ cười gật đầu, cô tất nhiên là rất vui. Cảm giác đứa con đang lớn lên từng ngày trong lòng, cảm giác nhận lại người thân, cảm giác ấm áp từ người cô yêu, tất cả đan xen vào nhau khiến trái tim cô tràn đầy hạnh phúc.
"Tiểu Vũ..." Dương Dịch Hoài đột nhiên trầm mặc, giọng khàn đặc, anh nhìn Trình Túc Vũ chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe. Vài giọt nước mắt lăn trên má, in những vệt mặn trên khuôn mặt vốn cứng rắn, lãnh đạm.
Mọi chuyện đã qua nhưng dư âm vẫn còn đó, cảm giác sợ hãi một lần nữa bao trùm lấy Dương Dịch Hoài, nếu Phó Thiên Minh không phải anh ruột của Trình Túc Vũ, nếu là một người khác thì sao? Cô sẽ bị gì? Dương Dịch Hoài không dám tưởng tượng... Chỉ nghĩ đến đó thôi, trái tim anh đã thắt lại, đau đớn không kiềm được lòng mình.
Trình Túc Vũ giật mình, chưa bao giờ cô thấy Dương Dịch Hoài yếu đuối đến vậy. Cảm giác như có một mũi dao đâm vào tim cô. Nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của anh, cô nhẹ nhàng trấn an:
"Được rồi... Được rồi... Không phải em không sao sao?"
"Sao này không được rời khỏi anh nửa bước." Dương Dịch Hoài nghẹn giọng nói.
Trình Túc Vũ khẽ cười, ôm chặt lấy anh, đôi mắt lấp lánh, giả vờ hỏi: "Anh buộc em lên người anh được sao?"
Dương Dịch Hoài vẫn làm bộ mặt nghiêm túc, trả lời cô: "Anh không ngại đâu."
Cả hai nhìn nhau cười, tình ý ngập tràn khắp căn phòng bệnh lạnh lẽo. Dương Dịch Hoài nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vòng tay siết chặt. Chốc chốc lại cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
"Dương Dịch Hoài..." Nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ sự ấm áp, Trình Túc Vũ đột nhiên có cảm giác không chân thật, cô trầm mặc, thấp giọng gọi Dương Dịch Hoài, hỏi nhỏ: "Anh yêu em thật sao?"
"Anh phải làm sao em mới tin anh đây?"
Dương Dịch Hoài nâng mặt Trình Túc Vũ lên để cô đối diện với sánh mắt sâu thẳm của mình, nghiêm túc nói:
"Anh giao hết tài sản của mình cho em được không?"
Trình Túc Vũ phì cười, cô chu môi nói: "Em cần tài sản của anh làm gì? Em rất giàu có đó...
Ba mẹ Trình chỉ có mỗi cô là con gái, họ mất rồi toàn bộ tài sản đều là của cô, Trình Túc Vũ chính là một phú bà đích thực, chỉ là từ nhỏ đến lớn, ba mẹ Dương lo cho cô không thiếu một thứ gì nên tài sản của Trình gia cô chưa từng động vào một đồng.
Dương Dịch Hoài cũng cười, bắt lấy cằm cô cắn yêu lên đó một cái, hằng giọng nói:
"Thì người ta nói đàn ông để tiền họ ở đâu, thì trái tim họ ở đó... Anh giao hết tài sản của mình cho em, giao cả bản thân mình cho em... Như vậy còn không được sao?"
"Còn nữa..." Anh dừng lại một chút, cười cười, ghé sát vào tai Trình Túc Vũ, nhỏ giọng thì thầm:
"Lần đầu của anh... Cũng là cho em."
Trình Túc Vũ cảm thấy lỗ tai mình bị lùng bùng. Nói cái gì chứ? Lần đầu của Dương Dịch Hoài cũng là cho cô? Cô nghĩ với cái số bạn gái không được ít ỏi của anh, thì anh phải phóng túng đến cỡ nào?
Trong lúc Trình Túc Vũ còn đờ đẫn không biết nói gì thì Dương Dịch Hoài củi đầu lấp kín môi cô.
Nụ hôn này không giống như lúc nãy, anh mạnh bạo, quấn lấy lưỡi cô mà mút mát, dò xét từng khẽ răng trong khoang miệng.
Trình Túc Vũ biết nụ hôn này của Dương Dịch Hoài tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô cố gắng lách đầu, cắn môi anh nói:
"Ưm... Đây là bệnh viện...
"Không có ai vào đâu." Dương Dịch Hoài nâng mắt nhìn Trình Túc Vũ, hơi thở anh gấp gáp, ngón tay không yên phận mò vào áo ngực của cô.
Mặc dù thuốc đã dần tan hết, nhưng người Trình Túc Vũ vẫn rất yếu ớt, không cản nỗi Dương Dịch Hoài, cô chỉ có thể trừng mắt hoảng hốt, đè giọng nói nhỏ: "Còn con...
"Ai đụng gì tới nó chứ... Anh chỉ chạm vào em."
Dương Dịch Hoài bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Trình Túc Vũ chạm vào đũng quần đã nhô cao của mình, giả vờ đáng thương nói:
"Tiểu Vũ... Giúp anh... Anh nhịn gần hai tháng rồi."
"Tay em không có sức...
Trình Túc Vũ khó xử nhìn anh, cô bị Dương Dịch Hoài bỏ bùa thật rồi, nhưng người đàn ông này lại cười nham nhở nhìn cô.
"Em chỉ cần chạm vào... Anh di chuyển giúp em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.