Chương 42: Vô sỉ
Su Cam
21/10/2024
Dương Dịch Hoài liếc nhìn Phó Thiên Minh, ánh mắt đầy vẻ đắc ý. Trên mặt anh cong lên một nụ cười chế giễu, khoái trá trước vẻ bàng hoàng có mấy phần phẫn nộ của đối phương.
Mặc kệ ánh mắt như muốn "xé" mình ra làm hai của Trình Túc Vũ. Dương Dịch Hoài đứng bật dậy, chẳng chút e dè mà lôi cô vào phòng ngủ, Trình Túc Vũ còn không kịp phản ứng.
Râm
Cánh cửa gỗ nặng nề đập sầm vào tường, tiếng động vang vọng khắp căn phòng. Dương Dịch Hoài nhanh chóng khóa trái, xoay người ép chặt Trình Túc Vũ lên cửa, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.
Trình Túc Vũ bị hôn bất ngờ, hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Khó khăn lắm mới lách người sang bên phải được một chút, cô đẩy người Dương Dịch Hoài, khó khăn mở miệng lên tiếng phản kháng: "Ưm... Dương...
Nhưng ngay tại thời khắc môi đào hé mở, đầu lưỡi ướt nóng của Dương Dịch Hoài nhanh chóng tận dụng cơ hội, linh hoạt chui vào bên trong khoang miệng của Trình Túc Vũ, càng hôn càng sâu, quấn lấy môi lưỡi của cô điên cuồng mút mát.
Thần kinh Dương Dịch Hoài gần như tê dại, anh nhớ sự mềm mại, ngọt ngào này đã bao nhiêu ngày không đếm nổi... Anh không muốn buông cô ra, nhưng người trong lòng đã gần như không còn sức lực, hơi thở quẩn quanh chóp mũi anh cũng chậm chạp, yếu ớt.
Dương Dịch Hoài lưu luyến buông lỏng vòng tay đang siết chặt Trình Túc Vũ, môi mỏng chậm chạp rời khỏi môi đào thơm ngọt, nhưng khoảng cách vẫn rất gần, Trình Túc Vũ có thể cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp của Dương Dịch Hoài đều phả thẳng vào khuôn mặt đỏ hồng, nóng bỏng của cô.
Trong lúc Trình Túc Vũ vẫn còn đang khó khăn điều hoà nhịp thở của mình, giọng nói khàn đặc của Dương Dịch Hoài lại trầm thấp vang lên bên tai cô:
"Tiểu Vũ... Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé!"
"Kiểm tra cái gì chứ?" Trình Túc Vũ nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài, trên gương mặt nhu tình có mấy phần uất ức, mấy phần nghi hoặc hỏi anh.
Dương Dịch Hoài cười cười, cánh tay hư hỏng đặt lên phần bụng dưới của Trình Túc Vũ, giọng điệu cực kỳ vô sỉ:
"Chúng ta làm nhiều lần như vậy, lần nào cũng là trực tiếp...
Nghe xong lời này, Trình Túc Vũ ngơ ngác nhìn Dương Dịch Hoài. Ý của anh là cô có thể đang mang thai con của anh. Tên này lại phát điên gì nữa đây? Cô không hiểu... Cũng quá mệt mỏi để hiểu Dương Dịch Hoài.
Trình Túc Vũ hạ mắt, trong lòng chua chát, khó chịu trả lời:
"Tôi có uống thuốc."
"Ai cho em uống?" Dương Dịch Hoài nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, sắc mặt tối sầm lại, bất giác gắn giọng chỉ trích cô.
Vừa dứt lời, Dương Dịch Hoài chợt nhận ra ánh mắt của Trình Túc Vũ đang đổ dồn về phía mình, vừa khó hiểu vừa khinh bỉ nhìn anh. Trái tim Dương Dịch Hoài như hẫng đi một nhịp. Chẳng phải hôm đó, chính anh đã mang thuốc tránh thai đến trước mặt cô, hỏi một cách thẳng thắn rằng cô có muốn uống hay không sao? Bây giờ rút lại lời nói còn kịp không? Dương Dịch Hoài cắn chặt môi, hối hận vì cái miệng nhanh hơn cái não của bản thân.
Trong lúc anh còn chưa biết phải "chửa cháy" như thế nào thì Phó Thiên Minh bên ngoài lại đập cửa rầm rầm, lớn tiếng nói vọng vào trong:
"Tiểu Vũ... Em có sao không?"
"Dương tổng... Nếu anh làm bậy tôi sẽ báo cảnh sát."
Dương Dịch Hoài thở hắt ra một hơi, vẫn là nên giải quyết cái tên rắc rối ngoài cửa trước. Anh nhìn Trình Túc Vũ, trầm giọng nói:
"Đuổi tên họ Phó ấy về..."
"Sao tôi phải nghe lời anh?" Trình Túc Vũ hiện tại nói một câu với Dương Dịch Hoài cũng đã khiến cô đau đầu, anh lại còn giở giọng ra lệnh cho cô, tất nhiên cô sẽ không cam chịu làm theo.
Dương Dịch Hoài biết Trình Túc Vũ đang tức giận, nhưng phải đuổi tên kia đi thì anh mới yên tâm dỗ dành cô được.
Bàn tay đặt trên eo thon của Trình Túc Vũ đột nhiên siết chặt, Dương Dịch Hoài tiến sát đến gần gương mặt xinh đẹp của Trình Túc Vũ, ngả ngớn thì thầm vào tai cô:
"Giờ em muốn hắn về rồi chúng ta làm... Hay anh đè em lên cửa rồi làm em ngay lúc này..."
Trình Túc Vũ bị Dương Dịch Hoài chọc cho tức muốn thổ huyết. Cô đã quá quen với những yêu cầu vô lý của anh, nhưng lần này, cô quyết định sẽ không nhượng bộ nữa.
Đầu gối Trình Túc Vũ nâng cao, nhằm ngay hạ bộ của Dương Dịch Hoài muốn làm một cú thật mạnh.
Nhưng đáng tiếc, ý định của cô vừa mới nhen nhóm đã bị Dương Dịch Hoài phát hiện. Anh đè lên đầu gối của Trình Túc Vũ, xoay nhẹ bàn tay bắt lấy đùi cô kéo mạnh.
Trình Túc Vũ theo quán tính ngã về phía trước, bắp đùi bị Dương Dịch Hoài nắm lấy, ép chặt bên hông anh.
"Chọn..." Dương Dịch Hoài đắc ý nhìn Trình Túc Vũ, trầm giọng nói.
Thấy Trình Túc Vũ vẫn quyết tâm ngậm chặt miệng, Dương Dịch Hoài vô sỉ
kéo chân cô lên cao, khiến cơ chân bị căng ra, Trình Túc Vũ đau đến nhăn mặt chỉ đành chịu đựng nói với bên ngoài:
"Đàn anh... Anh về trước đi..."
"Em có chuyện muốn nói với Dương tổng."
Mặc kệ ánh mắt như muốn "xé" mình ra làm hai của Trình Túc Vũ. Dương Dịch Hoài đứng bật dậy, chẳng chút e dè mà lôi cô vào phòng ngủ, Trình Túc Vũ còn không kịp phản ứng.
Râm
Cánh cửa gỗ nặng nề đập sầm vào tường, tiếng động vang vọng khắp căn phòng. Dương Dịch Hoài nhanh chóng khóa trái, xoay người ép chặt Trình Túc Vũ lên cửa, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.
Trình Túc Vũ bị hôn bất ngờ, hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Khó khăn lắm mới lách người sang bên phải được một chút, cô đẩy người Dương Dịch Hoài, khó khăn mở miệng lên tiếng phản kháng: "Ưm... Dương...
Nhưng ngay tại thời khắc môi đào hé mở, đầu lưỡi ướt nóng của Dương Dịch Hoài nhanh chóng tận dụng cơ hội, linh hoạt chui vào bên trong khoang miệng của Trình Túc Vũ, càng hôn càng sâu, quấn lấy môi lưỡi của cô điên cuồng mút mát.
Thần kinh Dương Dịch Hoài gần như tê dại, anh nhớ sự mềm mại, ngọt ngào này đã bao nhiêu ngày không đếm nổi... Anh không muốn buông cô ra, nhưng người trong lòng đã gần như không còn sức lực, hơi thở quẩn quanh chóp mũi anh cũng chậm chạp, yếu ớt.
Dương Dịch Hoài lưu luyến buông lỏng vòng tay đang siết chặt Trình Túc Vũ, môi mỏng chậm chạp rời khỏi môi đào thơm ngọt, nhưng khoảng cách vẫn rất gần, Trình Túc Vũ có thể cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp của Dương Dịch Hoài đều phả thẳng vào khuôn mặt đỏ hồng, nóng bỏng của cô.
Trong lúc Trình Túc Vũ vẫn còn đang khó khăn điều hoà nhịp thở của mình, giọng nói khàn đặc của Dương Dịch Hoài lại trầm thấp vang lên bên tai cô:
"Tiểu Vũ... Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé!"
"Kiểm tra cái gì chứ?" Trình Túc Vũ nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài, trên gương mặt nhu tình có mấy phần uất ức, mấy phần nghi hoặc hỏi anh.
Dương Dịch Hoài cười cười, cánh tay hư hỏng đặt lên phần bụng dưới của Trình Túc Vũ, giọng điệu cực kỳ vô sỉ:
"Chúng ta làm nhiều lần như vậy, lần nào cũng là trực tiếp...
Nghe xong lời này, Trình Túc Vũ ngơ ngác nhìn Dương Dịch Hoài. Ý của anh là cô có thể đang mang thai con của anh. Tên này lại phát điên gì nữa đây? Cô không hiểu... Cũng quá mệt mỏi để hiểu Dương Dịch Hoài.
Trình Túc Vũ hạ mắt, trong lòng chua chát, khó chịu trả lời:
"Tôi có uống thuốc."
"Ai cho em uống?" Dương Dịch Hoài nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, sắc mặt tối sầm lại, bất giác gắn giọng chỉ trích cô.
Vừa dứt lời, Dương Dịch Hoài chợt nhận ra ánh mắt của Trình Túc Vũ đang đổ dồn về phía mình, vừa khó hiểu vừa khinh bỉ nhìn anh. Trái tim Dương Dịch Hoài như hẫng đi một nhịp. Chẳng phải hôm đó, chính anh đã mang thuốc tránh thai đến trước mặt cô, hỏi một cách thẳng thắn rằng cô có muốn uống hay không sao? Bây giờ rút lại lời nói còn kịp không? Dương Dịch Hoài cắn chặt môi, hối hận vì cái miệng nhanh hơn cái não của bản thân.
Trong lúc anh còn chưa biết phải "chửa cháy" như thế nào thì Phó Thiên Minh bên ngoài lại đập cửa rầm rầm, lớn tiếng nói vọng vào trong:
"Tiểu Vũ... Em có sao không?"
"Dương tổng... Nếu anh làm bậy tôi sẽ báo cảnh sát."
Dương Dịch Hoài thở hắt ra một hơi, vẫn là nên giải quyết cái tên rắc rối ngoài cửa trước. Anh nhìn Trình Túc Vũ, trầm giọng nói:
"Đuổi tên họ Phó ấy về..."
"Sao tôi phải nghe lời anh?" Trình Túc Vũ hiện tại nói một câu với Dương Dịch Hoài cũng đã khiến cô đau đầu, anh lại còn giở giọng ra lệnh cho cô, tất nhiên cô sẽ không cam chịu làm theo.
Dương Dịch Hoài biết Trình Túc Vũ đang tức giận, nhưng phải đuổi tên kia đi thì anh mới yên tâm dỗ dành cô được.
Bàn tay đặt trên eo thon của Trình Túc Vũ đột nhiên siết chặt, Dương Dịch Hoài tiến sát đến gần gương mặt xinh đẹp của Trình Túc Vũ, ngả ngớn thì thầm vào tai cô:
"Giờ em muốn hắn về rồi chúng ta làm... Hay anh đè em lên cửa rồi làm em ngay lúc này..."
Trình Túc Vũ bị Dương Dịch Hoài chọc cho tức muốn thổ huyết. Cô đã quá quen với những yêu cầu vô lý của anh, nhưng lần này, cô quyết định sẽ không nhượng bộ nữa.
Đầu gối Trình Túc Vũ nâng cao, nhằm ngay hạ bộ của Dương Dịch Hoài muốn làm một cú thật mạnh.
Nhưng đáng tiếc, ý định của cô vừa mới nhen nhóm đã bị Dương Dịch Hoài phát hiện. Anh đè lên đầu gối của Trình Túc Vũ, xoay nhẹ bàn tay bắt lấy đùi cô kéo mạnh.
Trình Túc Vũ theo quán tính ngã về phía trước, bắp đùi bị Dương Dịch Hoài nắm lấy, ép chặt bên hông anh.
"Chọn..." Dương Dịch Hoài đắc ý nhìn Trình Túc Vũ, trầm giọng nói.
Thấy Trình Túc Vũ vẫn quyết tâm ngậm chặt miệng, Dương Dịch Hoài vô sỉ
kéo chân cô lên cao, khiến cơ chân bị căng ra, Trình Túc Vũ đau đến nhăn mặt chỉ đành chịu đựng nói với bên ngoài:
"Đàn anh... Anh về trước đi..."
"Em có chuyện muốn nói với Dương tổng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.