Không Thể Không Yêu - Vu Triết
Chương 5: Toàn là lưu manh
Vu Triết
28/06/2021
Nỗi thất vọng của Từ Tiếu Thiên với giường nằm nhờ Đàm Triết mà vơi đi chút, ít nhất cũng có người để nói chuyện cùng, hơn nữa lại học cùng trường. Chỉ là rất nhanh sau đó, cậu thấy mình đã vui mừng hơi sớm thì phải.
Đàm Triết, vì bị say xe, sau khi đứng dậy bắt tay liền ôm bụng ngồi về chỗ, sau đấy vì tác dụng phụ của thuốc chống say xe, bắt đầu mơ màng ngủ.
Từ Tiếu Thiên thở dài, buồn chán nhìn ngó xung quanh, đứng dậy chen qua hai vị thần giữ cửa lấy cho mình cốc nước ấm. Lúc quay về thì đứa trẻ lẽ ra ở giường trên đã ngã xuống giường cậu, ngủ đến không biết trời trăng gì.
"Đêt", Từ Tiếu Thiên nhỏ giọng mắng, quay đầu tìm bố mẹ của đứa nhỏ, hai người này vẫn đang đắm đuối nhìn nhau.
"Em...bé ơi", Từ Tiếu Thiên lay người thằng bé, thật sự đang cơn bực bội chỉ muốn gọi "ranh con", nhưng nghĩ đến còn phải nhìn mặt nhau thêm hai ngày nữa, cậu lại sửa lại: "Em mệt thì đi lên giường ngủ đi."
"Giường trên thấp quá", thằng nhóc vẫn chưa nhận ra cậu, thoải mái trả lời.
"Em ngủ cũng có ngồi đâu", Từ Tiếu Thiên dở khóc dở cười.
"Áp lực", Từ Tiếu Thiên muốn khóc rồi. Áp lực, nhóc biết thế nào là áp lực, anh đây mới áp lực này.
"Em xem, em ngủ ở đây thì anh ngủ đâu được?", Từ Tiếu Thiên cố kìm lửa giận. Cậu chưa bao giờ kiên nhẫn với trẻ con, lần nào về nhà cũng chỉ cần 20 phút là đám em họ cháu họ phải khóc rồi. Nếu thằng bé này là cháu cậu, chắc đã bị ném ra cửa sổ từ lâu rồi.
"Anh ngủ giường trên đi."
"Giường trên là giường của mẹ em với bố em. Em thấy anh ngủ cùng cũng được hả?", Từ Tiếu Thiên phát bực.
Phía sau có người ho nhẹ, Từ Tiếu Thiên xoay người, thấy Đàm Triết đang một tay che mặt nhìn cậu, một tay ôm bụng, cau mày: "Đừng chiều, cũng chả phải con cậu."
"Em đi lên", một chút nhẫn nại cuối cùng của Từ Tiếu Thiên biến mất, lấy ngón tay chọc trán đứa nhỏ.
"Không---", thằng nhóc đột nhiên hét toáng lên, hướng về phía hai vị phu huynh vẫn đang đắm đuối: "Mẹ con muốn ngủ chỗ này cơ, con muốn ngủ ở đây cơ..."
"Con nằm giường giữa, giường đó là của anh", mẹ đứa nhỏ không nhanh không chậm đáp.
"Không, con muốn ở đây cơ ở đây cơ...", nhóc con vừa kêu gào vừa giậm chân.
"Rồi rồi rồi, ngủ ở đây thì ở đây", mẹ nó ra vẻ mặt con trai tôi đáng yêu nhất thiên hạ mà dỗ dành, không thèm liếc Từ Tiếu Thiên một cái.
Đứa nhỏ hài lòng, không giãy dụa nữa.
"Chị...", Từ Tiếu Thiên sửng sốt, con mẹ nó chuyện này là thế nào? Cậu nhìn thằng bé đang thoải mái lăn lôn trên giường mình, nghĩ không biết nếu xách cổ nó lên thì có phiền phức gì không.
"Nhường một chút", Đàm Triết không biết đứng lên từ khi nào, kéo vai cậu. Cậu tránh sang một bên, không rõ Đàm Triết muốn làm gì.
Đàm Triết cúi xuống, nắm tay thằng nhóc kéo ra bên ngoài ném thẳng vào giường giữa. Mấy việc này anh làm không chút do dự nào, chỉ tốn có vài giây.
Ranh con bị ném về chỗ cũ sững sở mãi mới thét chói tai: "Aaaaaaa mẹ ơi---"
Bố mẹ nó lúc này mới ngừng nói chuyện, nhảy dựng lên. Mẹ thằng bé vội chạy qua: "Ái chà, cậu là muốn làm gì, sẽ làm đau nó."
"Tôi lần đầu tiên thấy một đứa bé vô phép như vậy", Đàm Triết nhìn cô ta bằng cái nhìn của một kẻ bề trên: "Cũng là lần đầu tiên thấy bố mẹ mất dạy như thế."
"Trẻ con không biết gì, có gì thì từ từ nói, cậu mạnh tay như thế làm gì! Nhỡ bị thương thì làm sao!" Cô nàng bị Đàm Triết xem thường lúng ta lúng túng, bắt đầu nổi giận.
"Tùy cô", Đàm Triết xua xua tay với cô nàng, "Tránh ra."
"Không đấy, cậu muốn thế nào?", bố đứa nhỏ đang đứng ở ngoài cố sức chen vào, nổi giận đùng đùng mà quát.
"Nhổ vào người ông", Đàm Triết bình tĩnh trả lời.
Đàm Triết chay vội vào WC, để lại năm người đực mặt nhìn nhau, cùng một đứa trẻ mếu máo khóc nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Từ Tiếu Thiên có hơi nhức đầu, nhìn hai vị phụ huynh chuẩn bị đem lửa giận trút lên người mình: "Nhìn tôi làm cớt gì? Hay là tôi rộng lượng, một trong hai người ném tôi lên giường trên đi, không thì hai người cùng ném cũng được."
"Quân lưu manh!", người đàn bà nghẹn mãi mới mắng được câu.
"Chị nói gì?", Từ Tiếu Thiên hoàn toàn phát điên, "Ai lưu manh? Nhìn ba người nhà chị có ai không lưu manh như ông đây?"
"Mày...", ông chồng nhà kia chỉ tay vào cậu, nhất thời không biết nói gì.
"Tôi cái gì, tránh ra, nếu không tôi nhổ thật đấy", Từ Tiếu Thiên đẩy bọn họ, đi thẳng đến chỗ hút thuốc.
Đến nơi đã thấy Đàm Triết ở đó, quay mặt về phía cửa xe hút thuốc. Từ Tiếu Thiên thử lại gần nhìn, cửa kính xe vì phản quang nên cơ bản không nhìn được bên ngoài.
"Anh ra đây soi gương à? Vứt tôi lại đó mà chạy."
"Tôi buồn nôn thật", Đàm Triết quay lại cười cười, đưa cho cậu một điếu, "Lúc nãy cậu tĩnh ử lý thằng nhỏ thế nào?"
"Em cũng nghĩ vứt thằng nhỏ lên giường rồi, cuối cùng anh lại tranh mất. Lúc đó em không để ý anh đang khó chịu.", Từ Tiếu Thiên nhận thuốc, liếc mắt đánh giá Đàm Triết, ăn mặc rất thoải mái, lớn lên cũng đẹp trai, không giống người sẽ có tính cách như vậy.
"Năm mấy rồi?", Đàm Triết đột nhiên thay đổi đề tài.
."..Sắp năm 4", Từ Tiếu Thiên đơ mất mấy giây mới trả lời được.
"Học chuyên ngành gì?"
"Kỹ thuật cơ khí"
"Không chuyên chút nào", Đàm Triết rất dứt khoát nhận xét.
"Cũng không đến mức ấy chứ", Từ Tiếu Thiên khịt mũi, phát hiện Đàm Triết nói chuyện quá thẳng thắn.
"Tốt nghiệp cậu muốn làm gì, đúng chuyên ngành?"
"Không nhất định phải đúng..."
"Vậy chẳng phải không chuyên nghiệp à, ra trường cũng không làm đúng chuyên ngành, vậy lúc đầu học cái này làm gì", Đàm Triết ngắt lời cậu.
"Đệt, ngày trước thi đỗ cái gì cũng được", Từ Tiếu Thiên có hơi buồn bực, Đàm Triết là nghiện cà khịa rồi à, "Anh học chuyên ngành gì?"
"Kỹ thuật cơ khí", Đàm Triết vẻ mặt nghiêm túc nói, nói xong liền phì cười.
"Đệt, anh...", Từ Tiếu Thiên cũng cười, toàn chuyện gì đâu không.
Đàm Triết lấy danh thiếp trong túi đưa cậu: "Lúc thực tập nếu không muốn theo sắp xếp của nhà trường thì có thể tìm anh, nhất là nếu cậu không muốn làm đúng chuyên ngành.
Từ Tiếu Thiên nhận lấy, nhìn qua: Quản lý phòng thị trường, khách sạn Tinh Duyệt.
Tinh Duyệt là khách sạn năm sao. Quản lý thị trường là chức gì? Đàm Triết trông mới khoảng 27 tuổi, đã trở thành quản lý bộ phận thị trường của một khách sạn năm sao... Bộ phận thị trường có giống với bộ phận kinh doanh không nhỉ?
"Em không biết gì về khách sạn, với cả, không phải có chuyên ngành khách sạn à?", Từ Tiếu Thiên bỏ danh thiếp vào túi.
"Phòng thị trường", Đàm Triết nhìn cậu, "Có lẽ cậu hợp đấy."
"Thích hợp như nào cơ?", Từ Tiếu Thiên không nhịn được, hỏi.
"Lớn lên trông cũng được."
"Trời", Từ Tiếu Thiên cười, "Nhưng mà sự thật là như thế."
Đàm Triết lại hỏi thuốc chống say xe, rồi quay về khoang ngủ.
Từ Tiếu Thiên dựa vào cửa xe, lấy điếu thuốc ra. Thật ra mấy hôm gần đây cậu cũng hay nghĩ tới chuyện sang năm tốt nghiệp, nhưng không nghĩ gì tới chuyên ngành. Cậu thấy mình làm gì cũng được, riêng điểm này là cực kỳ thực tế.
Quốc tế ca hùng tráng vang lên, mấy người xung quanh đều giật mình, quay lại nhìn cậu. Từ Tiếu Thiên vội vã lôi di dộng ra, bắt máy: "A lô?"
"Đang trên xe à?", giọng Lạc Hiên nghe hời nghèn nghẹt.
"Cậu bị cảm?", Từ Tiếu Thiên nghe ra ngay lập tức.
"Hả? Không có", Lạc Hiên cười cười, "Vừa ngửi thấy mùi ớt cay mới hắt xì mấy cái."
."..Làm tớ tưởng cậu bị ốm, bị dọa sợ luôn rồi."
"Cảm cúm thôi cũng làm cậu sợ được, lá gan cậu có 1cm thôi à?"
"Cậu hồi cấp 3 chỉ cảm thôi cũng phải nằm viện mấy hôm liền, tớ có thể không sợ à...", Từ Tiếu Thiên không nghĩ nhiều nói, nói xong đã thấy hối hận, đệt, sao tự dưng cứ phải nhắc tới cấp 3, sao cứ phải nhắc mấy chuyện không vui đầy đấy chứ...
"Lớn vậy cũng mới nằm viện một lần, còn khiến cậu nhớ kỹ", giọng Lạc Hiên nghe rất thoải mái, tựa như không bởi vì Từ Tiếu Thiên nói tới hồi cấp 3 mà khó chịu.
"Ừ, tớ nhớ hết", Từ Tiếu Thiên cắn môi, tất cả tớ đều nhớ hết, tớ sẽ không để chuyện ấy xảy ra lần nữa đâu.
"Trên xe có chán không?", Lạc Hiên lại hắt xì.
"Cũng tạm", Từ Tiếu Thiên nhớ lại ồn ào lúc nãy, không biết lúc nãy Đàm Triết đi về có cãi cọ gì nữa không, "Còn gặp được một anh cùng trường, đưa tớ danh thiếp, nói là thực tập không muốn nhà trường sắp xếp thì có thể gọi anh ấy."
"Chắc không phải lừa đảo chứ?"
"Chắc là không...nhỉ..."
"Ừ, kẻ lừa đảo chắc đang vui lắm, bây giờ làm ăn tốt quá, đi tàu thôi cũng gặp được thằng ngốc", Lạc Hiên ở đầu kia cười nói. Tiếng cười này vẫn giống hệt tiếng cười của 4 năm trước, Từ Tiếu Thiên có thể tưởng tương một Lạc Hiên cười đến nhăn cả mắt mũi, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Nói linh tinh với Lạc Hiên một lúc, Từ Tiếu Thiên mỹ mãn cúp điện thoại. Dù thế nào, lần này chắc chắn cậu sẽ không buông tay.
Lúc quay trở lại chỗ ngồi, Từ Tiếu Thiên kinh ngạc phát hiện hai bác trai bác gái lúc nãy còn ngồi ở đây đã về lại giường của mình. Từ lúc lên xe tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu được thoải mái sử dụng giường mình.
"Thoải mái!", Từ Tiếu Thiên nằm xuống, khẽ reo.
"Một người một chân cũng "lên" rồi", Đàm Triết đối diện nhỏ giọng nói một câu, mắt cũng không thèm mở.
Từ Tiếu Thiên ngồi dậy, nhìn Đàm Triết: "Anh...."
"Đùa cậu thôi, gì cùng tin à.." Đàm Triết nhắm mắt, cười.
."..Đệt."
Từ Tiếu Thiên thấy nếu như mình đến Tinh Duyệt thực tâp thật, có một quản lý như vậy không biết là chuyện vui hay buồn. Đàm Triết với cậu vẫn rất tốt bụng vui vẻ, nhưng thái độ lúc trước quả thực hơi sốc. Tính tình thất thường lúc nóng lúc lạnh này mà làm quản lý, không biết mấy người có thể chịu được.
Từ Tiếu Thiên lấy di động, nhắn cho Kiều Dương: Sang năm mày thực tập thì nghe theo nhà trường hay tự tìm?
Kiều Dương trả lời rất nhanh: Có thằng ngu mới muốn đến mấy nhà xưởng cũ nát kia.
Từ Tiếu Thiên cười: Ý là mày không định làm thằng ngu?
Tao định thi lên thạc sĩ.
Kiều Dương vừa gửi itn nhắn đến Từ Tiếu Thiên suýt chút nữa hét lên, đệt, thi lên thạc sĩ?
Mày thi cái cớt, mày đi nướng khoai lang người ta còn chả thèm ăn. . Truyện Điền Văn
Mày đừng có coi thường khoai lang.
Phục mày rồi, toàn nghĩ cái gì đâu!
Chờ mày về rồi nói cho, đảm bảo làm mày sợ.
Từ Tiếu Thiên không thể nhắn tin được nữa, gọi điện thoại qua luôn: "Này người anh em, mày không cần chờ tao về mới nói đâu, bây giờ mày làm tao sợ chết cũng được."
"Sức chịu đựng của mày kém thế", Kiều Dương vừa ăn vừa nói, "Cho mày cơ hội đấy, đừng chưa về đến nhà đã muốn quay lại."
"Cớt, bỏ bằng tốt nghiệp luôn cũng được."
"Tao muố đi làm cẩu quan.", Kiều Dương bình tĩnh nhét đầy mồm đồ ăn.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lớp trưởng đi đón.
Khụ khụ.
Đàm Triết, vì bị say xe, sau khi đứng dậy bắt tay liền ôm bụng ngồi về chỗ, sau đấy vì tác dụng phụ của thuốc chống say xe, bắt đầu mơ màng ngủ.
Từ Tiếu Thiên thở dài, buồn chán nhìn ngó xung quanh, đứng dậy chen qua hai vị thần giữ cửa lấy cho mình cốc nước ấm. Lúc quay về thì đứa trẻ lẽ ra ở giường trên đã ngã xuống giường cậu, ngủ đến không biết trời trăng gì.
"Đêt", Từ Tiếu Thiên nhỏ giọng mắng, quay đầu tìm bố mẹ của đứa nhỏ, hai người này vẫn đang đắm đuối nhìn nhau.
"Em...bé ơi", Từ Tiếu Thiên lay người thằng bé, thật sự đang cơn bực bội chỉ muốn gọi "ranh con", nhưng nghĩ đến còn phải nhìn mặt nhau thêm hai ngày nữa, cậu lại sửa lại: "Em mệt thì đi lên giường ngủ đi."
"Giường trên thấp quá", thằng nhóc vẫn chưa nhận ra cậu, thoải mái trả lời.
"Em ngủ cũng có ngồi đâu", Từ Tiếu Thiên dở khóc dở cười.
"Áp lực", Từ Tiếu Thiên muốn khóc rồi. Áp lực, nhóc biết thế nào là áp lực, anh đây mới áp lực này.
"Em xem, em ngủ ở đây thì anh ngủ đâu được?", Từ Tiếu Thiên cố kìm lửa giận. Cậu chưa bao giờ kiên nhẫn với trẻ con, lần nào về nhà cũng chỉ cần 20 phút là đám em họ cháu họ phải khóc rồi. Nếu thằng bé này là cháu cậu, chắc đã bị ném ra cửa sổ từ lâu rồi.
"Anh ngủ giường trên đi."
"Giường trên là giường của mẹ em với bố em. Em thấy anh ngủ cùng cũng được hả?", Từ Tiếu Thiên phát bực.
Phía sau có người ho nhẹ, Từ Tiếu Thiên xoay người, thấy Đàm Triết đang một tay che mặt nhìn cậu, một tay ôm bụng, cau mày: "Đừng chiều, cũng chả phải con cậu."
"Em đi lên", một chút nhẫn nại cuối cùng của Từ Tiếu Thiên biến mất, lấy ngón tay chọc trán đứa nhỏ.
"Không---", thằng nhóc đột nhiên hét toáng lên, hướng về phía hai vị phu huynh vẫn đang đắm đuối: "Mẹ con muốn ngủ chỗ này cơ, con muốn ngủ ở đây cơ..."
"Con nằm giường giữa, giường đó là của anh", mẹ đứa nhỏ không nhanh không chậm đáp.
"Không, con muốn ở đây cơ ở đây cơ...", nhóc con vừa kêu gào vừa giậm chân.
"Rồi rồi rồi, ngủ ở đây thì ở đây", mẹ nó ra vẻ mặt con trai tôi đáng yêu nhất thiên hạ mà dỗ dành, không thèm liếc Từ Tiếu Thiên một cái.
Đứa nhỏ hài lòng, không giãy dụa nữa.
"Chị...", Từ Tiếu Thiên sửng sốt, con mẹ nó chuyện này là thế nào? Cậu nhìn thằng bé đang thoải mái lăn lôn trên giường mình, nghĩ không biết nếu xách cổ nó lên thì có phiền phức gì không.
"Nhường một chút", Đàm Triết không biết đứng lên từ khi nào, kéo vai cậu. Cậu tránh sang một bên, không rõ Đàm Triết muốn làm gì.
Đàm Triết cúi xuống, nắm tay thằng nhóc kéo ra bên ngoài ném thẳng vào giường giữa. Mấy việc này anh làm không chút do dự nào, chỉ tốn có vài giây.
Ranh con bị ném về chỗ cũ sững sở mãi mới thét chói tai: "Aaaaaaa mẹ ơi---"
Bố mẹ nó lúc này mới ngừng nói chuyện, nhảy dựng lên. Mẹ thằng bé vội chạy qua: "Ái chà, cậu là muốn làm gì, sẽ làm đau nó."
"Tôi lần đầu tiên thấy một đứa bé vô phép như vậy", Đàm Triết nhìn cô ta bằng cái nhìn của một kẻ bề trên: "Cũng là lần đầu tiên thấy bố mẹ mất dạy như thế."
"Trẻ con không biết gì, có gì thì từ từ nói, cậu mạnh tay như thế làm gì! Nhỡ bị thương thì làm sao!" Cô nàng bị Đàm Triết xem thường lúng ta lúng túng, bắt đầu nổi giận.
"Tùy cô", Đàm Triết xua xua tay với cô nàng, "Tránh ra."
"Không đấy, cậu muốn thế nào?", bố đứa nhỏ đang đứng ở ngoài cố sức chen vào, nổi giận đùng đùng mà quát.
"Nhổ vào người ông", Đàm Triết bình tĩnh trả lời.
Đàm Triết chay vội vào WC, để lại năm người đực mặt nhìn nhau, cùng một đứa trẻ mếu máo khóc nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Từ Tiếu Thiên có hơi nhức đầu, nhìn hai vị phụ huynh chuẩn bị đem lửa giận trút lên người mình: "Nhìn tôi làm cớt gì? Hay là tôi rộng lượng, một trong hai người ném tôi lên giường trên đi, không thì hai người cùng ném cũng được."
"Quân lưu manh!", người đàn bà nghẹn mãi mới mắng được câu.
"Chị nói gì?", Từ Tiếu Thiên hoàn toàn phát điên, "Ai lưu manh? Nhìn ba người nhà chị có ai không lưu manh như ông đây?"
"Mày...", ông chồng nhà kia chỉ tay vào cậu, nhất thời không biết nói gì.
"Tôi cái gì, tránh ra, nếu không tôi nhổ thật đấy", Từ Tiếu Thiên đẩy bọn họ, đi thẳng đến chỗ hút thuốc.
Đến nơi đã thấy Đàm Triết ở đó, quay mặt về phía cửa xe hút thuốc. Từ Tiếu Thiên thử lại gần nhìn, cửa kính xe vì phản quang nên cơ bản không nhìn được bên ngoài.
"Anh ra đây soi gương à? Vứt tôi lại đó mà chạy."
"Tôi buồn nôn thật", Đàm Triết quay lại cười cười, đưa cho cậu một điếu, "Lúc nãy cậu tĩnh ử lý thằng nhỏ thế nào?"
"Em cũng nghĩ vứt thằng nhỏ lên giường rồi, cuối cùng anh lại tranh mất. Lúc đó em không để ý anh đang khó chịu.", Từ Tiếu Thiên nhận thuốc, liếc mắt đánh giá Đàm Triết, ăn mặc rất thoải mái, lớn lên cũng đẹp trai, không giống người sẽ có tính cách như vậy.
"Năm mấy rồi?", Đàm Triết đột nhiên thay đổi đề tài.
."..Sắp năm 4", Từ Tiếu Thiên đơ mất mấy giây mới trả lời được.
"Học chuyên ngành gì?"
"Kỹ thuật cơ khí"
"Không chuyên chút nào", Đàm Triết rất dứt khoát nhận xét.
"Cũng không đến mức ấy chứ", Từ Tiếu Thiên khịt mũi, phát hiện Đàm Triết nói chuyện quá thẳng thắn.
"Tốt nghiệp cậu muốn làm gì, đúng chuyên ngành?"
"Không nhất định phải đúng..."
"Vậy chẳng phải không chuyên nghiệp à, ra trường cũng không làm đúng chuyên ngành, vậy lúc đầu học cái này làm gì", Đàm Triết ngắt lời cậu.
"Đệt, ngày trước thi đỗ cái gì cũng được", Từ Tiếu Thiên có hơi buồn bực, Đàm Triết là nghiện cà khịa rồi à, "Anh học chuyên ngành gì?"
"Kỹ thuật cơ khí", Đàm Triết vẻ mặt nghiêm túc nói, nói xong liền phì cười.
"Đệt, anh...", Từ Tiếu Thiên cũng cười, toàn chuyện gì đâu không.
Đàm Triết lấy danh thiếp trong túi đưa cậu: "Lúc thực tập nếu không muốn theo sắp xếp của nhà trường thì có thể tìm anh, nhất là nếu cậu không muốn làm đúng chuyên ngành.
Từ Tiếu Thiên nhận lấy, nhìn qua: Quản lý phòng thị trường, khách sạn Tinh Duyệt.
Tinh Duyệt là khách sạn năm sao. Quản lý thị trường là chức gì? Đàm Triết trông mới khoảng 27 tuổi, đã trở thành quản lý bộ phận thị trường của một khách sạn năm sao... Bộ phận thị trường có giống với bộ phận kinh doanh không nhỉ?
"Em không biết gì về khách sạn, với cả, không phải có chuyên ngành khách sạn à?", Từ Tiếu Thiên bỏ danh thiếp vào túi.
"Phòng thị trường", Đàm Triết nhìn cậu, "Có lẽ cậu hợp đấy."
"Thích hợp như nào cơ?", Từ Tiếu Thiên không nhịn được, hỏi.
"Lớn lên trông cũng được."
"Trời", Từ Tiếu Thiên cười, "Nhưng mà sự thật là như thế."
Đàm Triết lại hỏi thuốc chống say xe, rồi quay về khoang ngủ.
Từ Tiếu Thiên dựa vào cửa xe, lấy điếu thuốc ra. Thật ra mấy hôm gần đây cậu cũng hay nghĩ tới chuyện sang năm tốt nghiệp, nhưng không nghĩ gì tới chuyên ngành. Cậu thấy mình làm gì cũng được, riêng điểm này là cực kỳ thực tế.
Quốc tế ca hùng tráng vang lên, mấy người xung quanh đều giật mình, quay lại nhìn cậu. Từ Tiếu Thiên vội vã lôi di dộng ra, bắt máy: "A lô?"
"Đang trên xe à?", giọng Lạc Hiên nghe hời nghèn nghẹt.
"Cậu bị cảm?", Từ Tiếu Thiên nghe ra ngay lập tức.
"Hả? Không có", Lạc Hiên cười cười, "Vừa ngửi thấy mùi ớt cay mới hắt xì mấy cái."
."..Làm tớ tưởng cậu bị ốm, bị dọa sợ luôn rồi."
"Cảm cúm thôi cũng làm cậu sợ được, lá gan cậu có 1cm thôi à?"
"Cậu hồi cấp 3 chỉ cảm thôi cũng phải nằm viện mấy hôm liền, tớ có thể không sợ à...", Từ Tiếu Thiên không nghĩ nhiều nói, nói xong đã thấy hối hận, đệt, sao tự dưng cứ phải nhắc tới cấp 3, sao cứ phải nhắc mấy chuyện không vui đầy đấy chứ...
"Lớn vậy cũng mới nằm viện một lần, còn khiến cậu nhớ kỹ", giọng Lạc Hiên nghe rất thoải mái, tựa như không bởi vì Từ Tiếu Thiên nói tới hồi cấp 3 mà khó chịu.
"Ừ, tớ nhớ hết", Từ Tiếu Thiên cắn môi, tất cả tớ đều nhớ hết, tớ sẽ không để chuyện ấy xảy ra lần nữa đâu.
"Trên xe có chán không?", Lạc Hiên lại hắt xì.
"Cũng tạm", Từ Tiếu Thiên nhớ lại ồn ào lúc nãy, không biết lúc nãy Đàm Triết đi về có cãi cọ gì nữa không, "Còn gặp được một anh cùng trường, đưa tớ danh thiếp, nói là thực tập không muốn nhà trường sắp xếp thì có thể gọi anh ấy."
"Chắc không phải lừa đảo chứ?"
"Chắc là không...nhỉ..."
"Ừ, kẻ lừa đảo chắc đang vui lắm, bây giờ làm ăn tốt quá, đi tàu thôi cũng gặp được thằng ngốc", Lạc Hiên ở đầu kia cười nói. Tiếng cười này vẫn giống hệt tiếng cười của 4 năm trước, Từ Tiếu Thiên có thể tưởng tương một Lạc Hiên cười đến nhăn cả mắt mũi, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Nói linh tinh với Lạc Hiên một lúc, Từ Tiếu Thiên mỹ mãn cúp điện thoại. Dù thế nào, lần này chắc chắn cậu sẽ không buông tay.
Lúc quay trở lại chỗ ngồi, Từ Tiếu Thiên kinh ngạc phát hiện hai bác trai bác gái lúc nãy còn ngồi ở đây đã về lại giường của mình. Từ lúc lên xe tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu được thoải mái sử dụng giường mình.
"Thoải mái!", Từ Tiếu Thiên nằm xuống, khẽ reo.
"Một người một chân cũng "lên" rồi", Đàm Triết đối diện nhỏ giọng nói một câu, mắt cũng không thèm mở.
Từ Tiếu Thiên ngồi dậy, nhìn Đàm Triết: "Anh...."
"Đùa cậu thôi, gì cùng tin à.." Đàm Triết nhắm mắt, cười.
."..Đệt."
Từ Tiếu Thiên thấy nếu như mình đến Tinh Duyệt thực tâp thật, có một quản lý như vậy không biết là chuyện vui hay buồn. Đàm Triết với cậu vẫn rất tốt bụng vui vẻ, nhưng thái độ lúc trước quả thực hơi sốc. Tính tình thất thường lúc nóng lúc lạnh này mà làm quản lý, không biết mấy người có thể chịu được.
Từ Tiếu Thiên lấy di động, nhắn cho Kiều Dương: Sang năm mày thực tập thì nghe theo nhà trường hay tự tìm?
Kiều Dương trả lời rất nhanh: Có thằng ngu mới muốn đến mấy nhà xưởng cũ nát kia.
Từ Tiếu Thiên cười: Ý là mày không định làm thằng ngu?
Tao định thi lên thạc sĩ.
Kiều Dương vừa gửi itn nhắn đến Từ Tiếu Thiên suýt chút nữa hét lên, đệt, thi lên thạc sĩ?
Mày thi cái cớt, mày đi nướng khoai lang người ta còn chả thèm ăn. . Truyện Điền Văn
Mày đừng có coi thường khoai lang.
Phục mày rồi, toàn nghĩ cái gì đâu!
Chờ mày về rồi nói cho, đảm bảo làm mày sợ.
Từ Tiếu Thiên không thể nhắn tin được nữa, gọi điện thoại qua luôn: "Này người anh em, mày không cần chờ tao về mới nói đâu, bây giờ mày làm tao sợ chết cũng được."
"Sức chịu đựng của mày kém thế", Kiều Dương vừa ăn vừa nói, "Cho mày cơ hội đấy, đừng chưa về đến nhà đã muốn quay lại."
"Cớt, bỏ bằng tốt nghiệp luôn cũng được."
"Tao muố đi làm cẩu quan.", Kiều Dương bình tĩnh nhét đầy mồm đồ ăn.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lớp trưởng đi đón.
Khụ khụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.