Chương 25
Huyền Lộng
20/03/2013
Trong khi Đại sứ quán của các nước có con tin bị bắt đang ngóng trông tin tức thì tại Z quốc tình thế biến chuyển rung trời. Chỉ trong hơn 10 ngày chinh chiến quân chính phủ bị phiến quân áp đảo mạnh, liên tiếp thất bại , thậm chí bị chiếm lĩnh vùng từ nam bộ xuống tới gần thủ đô. Chính phủ lâm thời bị vây bách khốn quẫn, dân cư hoảng sợ chạy toán loạn về phía biên giới giao tranh giữa hai bên.
Thấy tình thế chuyển biến xấu, chính phủ Trung Quốc vội vã rút đội nhân viên cứu trợ y tế về nước , giao thông đi lại khó khăn nên trước mắt chỉ có thể lánh nạn sang nước láng giềng là K quốc, sau đó mới có thể bay từ K quốc về nước. Đội viện trợ mỗi người 1 trâm trạng, lúc mới đến đây họ hào hứng như thế vậy mà bây giờ họ trở về nước với sự nặng nề bao phủ, đoàn đã thực sự mất đi một người bác sỹ ưu tú. Không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, đến giờ phút này không tìm được Lâm Khả Hoan nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ phải nằm lại xứ sở này.
Tô Nghị vẫn đang chăm sóc cho cha mẹ của Khả Hoan trong bệnh viện. Nhận được tin tức này anh gần như dày vò mình đến phát điên, anh cũng không dám nói tin tức này cho bố mẹ Khả Hoan, việc này cỡ nào tàn nhẫn với hai vị lão nhân….Anh phải đợi hai người ngủ say mới dám gọi điện liên lạc về đơn vị, đề nghị đơn vị cho phép anh đi Z quốc tìm kiếm Khả Hoan. Anh không thể để Khả Hoan một thân một mình phơi xác nơi xứ người, Hoan Hoan sẽ rất sợ hãi, anh nghĩ. Cô sống thì anh sẽ mang cô bình an trở về, cô chết anh cũng phải tìm thấy xác.
Lãnh đạo bộ y tế thở dài khuyên bảo Tô Nghị, khuyên anh nên bình tĩnh từ từ giải quyết công việc , Z quốc bây giờ tình thế đang hỗn loạn, anh có sang cũng chắc gì tìm được Khả Hoan , hơn nữa òn có thể mất mạng. Tô Nghị suy sụp buông điện thoại, úp mặt vào tay run run khóc , trong lòng thầm gọi: Hoan Hoan, Hoan Hoan, em ở đâu, ở đâu?
Khả Hoan nước mắt ràn rụa, cả người thẫm mồ hôi, thở dốc nằm dưới chân Tạp Trát Nhân, trận làm tình vừa rồi làm cả người cô đau nhức bủn rủn, trong ấn tượng của cô, đao phủ lần đầu tiên đối xử thô bạo với cô như thế này trên giường. Hắn tựa như giã thú, hết cào cấu đến cắn nuốt, dường như hận không thể đem cô xé nát ra thành nhiều mảnh…..Tạp Trát Nhân xong việc cũng thở hồng hộc, một lúc sau mới hồi lại hô hấp, hắn mới buông lỏng Khả Hoan ra. Lập tức đập vào mắt hắn là bộ dạng nhu nhược đáng thương của Khả Hoan, cơ thể trắng muốt phủ kín những vết tấy đỏ ửng, trên ngực ẩn hiện vết cào, từ cổ trở xuống bụng đều có vết răng cắn.
Đó là hậu quả của những lần hắn đang trong cơn phẫn uất và cần phải phát tiết lên ai đó. Thật đáng thương cho Mèo con ngày hôm nay lại trở thành vật hy sinh cho cơn cuồng nộ của hắn.
Tạp Trát Nhân khẽ nâng cằm Khả Hoan đối diện với mình, khóe mắt của Mèo con vẫn còn ẩn nước mắt, Mèo con không thèm nhìn hắn mà cụp mắt xuống nhìn sang nơi khác, không giấu nổi vẻ nhu nhược khuất phục, nhìn Mèo con trong trạng thái này khiến bao tâm sự đè nén trong lòng hắn lại trào lên mãnh liệt.
Ngày mai hắn sẽ phải mang theo Mèo con rời nơi này để trở về trang viên của gia tộc, riêng đối với hắn nơi đó chỉ toàn ác mộng mà thôi. Chính ở nơi đó hắn mất đi người mẹ hiền hòa xinh đẹp, nơi đó ghi dấu sự biến đổi của hắn: từ một thiếu niên thanh lịch đáng yêu của mẹ trở thành một con dã thú mất hết nhân tính của cha. Nếu được quyền lựa chọn, có lẽ cả đời này hắn cũng không muốn bước chân vào trang viên, nhưng tình thế đang xoay chuyển theo hướng có lợi cho hắn, chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ chiếm được thủ đô nên trước khi tổng công kích quân chính phủ, cha hắn phải đưa anh em hắn trở về trang viên bàn bạc với các trưởng bối trong tộc.
Là một thành viên trong gia tộc, đương nhiên hắn phải theo cha trở về, nhưng đó không phải là mục đích duy nhất của hắn, mục tiêu quan trọng hơn trong lần trở về này là vì Mèo con. Hắn sắp ra trận nên phải có một nơi thật an toàn cho Mèo con trú ẩn trong thời gian đó. Thực ra hắn biết trang viên không phải là thiên đường đối với Mèo con, nơi đó đầy cạm bẫy hiểm nguy, chỉ một sơ sẩy là Mèo con có thể mất mạng, trong thời gian hắn chinh chiến sa trường không biết Mèo con có thể an toàn vượt qua được không. Dù vậy, hắn vẫn phải đưa Mèo con về đó bởi ở lại nơi này Mèo con còn nguy hiểm hơn nữa. Nếu đưa Mèo con về trang viên, hắn sẽ phải rời xa Mèo con từ 2 tuần đến 20 ngày, nghĩ tới đó hắn lại bắt đầu tiếc nuối, nên trước đó hắn phải lưu lại trên thân thể Mèo con thật nhiều ấn ký, có như vậy Mèo con mới không quên được hắn.
Đôi môi Khả Hoan vốn đã bị sưng đỏ sau trận cuồng phong vừa rồi, giờ lại bị Tạp Trát Nhân mạnh mẽ cắn mút khiến cô đau đớn nhíu mày, theo phản xạ cô quay mặt đi nơi khác liền bị Tạp Trát Nhân kéo trở về. Khả Hoan đành phải mở mắt đối diện với hắn, đôi mắt mở to như nai vàng với bộ dáng thất thiểu đáng thương như đang cầu xin hắn buông tha mình, ánh mắt của cô làm Tạp Trát Nhân lần đầu tiên có cảm giác không đủ dũng khí trực diện đối mặt với cô.
Hắn nhặt chiếc khăn của Khả Hoan bị rơi xuống giường, xé đôi ra rồi bịt mắt cô lại, Khả Hoan hoảng sợ với tay kéo khăn bịt mắt xuống nhưng lại bị Tạp Trát Nhân bắt chặt hai tay và trói ra sau lưng. Khả Hoan kịch liệt giãy dụa thì nghe thấy tiếng Tạp Trát Nhân thì thào: “Đừng cử động.”
Nói xong một tay cố định đầu của cô, cúi môi xuống mút chặt bờ môi đỏ mọng đang sưng đỏ của Khả Hoan, tinh tế cảm thụ Mèo con đang run run, bắt buộc cô nuốt chính nước bọt của hắn. Khả Hoan hiện tại không nhìn thấy bất kì cái gì, bị Tạp Trát Nhân kích thích phát run. Tay hắn cầm nắm chặt hai bờ ngực cao ngất, Lâm Khả Hoan đau muốn hét lên, lại bị Tạp Trát Nhân hôn ngay chặn miệng, chỉ có thể phá ra âm thanh mơ hồ: “Ngô…Ô…..”
Tạp Trát Nhân càng thêm hưng phấn, hắn bắt buộc cô nghiêng người nằm ở trước mặt mình, một chân hướng trần nhà, một chân khác bị đặt ở trên giường. Hắn đi vào cô từ phía sau và mãnh liệt va chạm, Lâm Khả Hoan chỉ có thể phập phồng theo tiết tấu của hắn, bởi vì hai tay bị bắt chéo sau lưng, ngực cô càng bị đẩy cao hơn khiến cho Tạp Trát Nhân càng thêm mãnh liệt giày vò.
Cô thở hổn hển, kêu gào, giãy dụa nhưng Tạp Trát Nhân không chịu thả lỏng chút nào, hắn áp chế cô, chà đạp cô, muốn đem tất cả bực bội tích tụ trong lòng phát tiết lên cô. Lâm Khả Hoan rốt cục không khống chế được khóc kêu òa lên, chỗ sâu nhất trong cơ thể co rút mạnh khiến Tạp Trát Nhân gầm nhẹ và kết thúc.
Dư vị dần dần biến mất, Tạp Trát Nhân rút khỏi thân thể của Khả Hoan, nhẹ nhàng tháo mở dây trói sau lưng và dây bịt mắt cô ra. Hắn lại biến trở về vẻ lịch lãm ngày nào, ôm Khả Hoan vào lòng như đang che chở báu vật. Lâm Khả Hoan vô lực ngã vào ngực Tạp Trát Nhân, nghe từng tiếng tim đập, mơ hồ cảm giác ngày hôm nay Đao phủ dường như có tâm sự gì đó rất lớn. Trực giác cho cô biết sắp có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Thấy tình thế chuyển biến xấu, chính phủ Trung Quốc vội vã rút đội nhân viên cứu trợ y tế về nước , giao thông đi lại khó khăn nên trước mắt chỉ có thể lánh nạn sang nước láng giềng là K quốc, sau đó mới có thể bay từ K quốc về nước. Đội viện trợ mỗi người 1 trâm trạng, lúc mới đến đây họ hào hứng như thế vậy mà bây giờ họ trở về nước với sự nặng nề bao phủ, đoàn đã thực sự mất đi một người bác sỹ ưu tú. Không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, đến giờ phút này không tìm được Lâm Khả Hoan nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ phải nằm lại xứ sở này.
Tô Nghị vẫn đang chăm sóc cho cha mẹ của Khả Hoan trong bệnh viện. Nhận được tin tức này anh gần như dày vò mình đến phát điên, anh cũng không dám nói tin tức này cho bố mẹ Khả Hoan, việc này cỡ nào tàn nhẫn với hai vị lão nhân….Anh phải đợi hai người ngủ say mới dám gọi điện liên lạc về đơn vị, đề nghị đơn vị cho phép anh đi Z quốc tìm kiếm Khả Hoan. Anh không thể để Khả Hoan một thân một mình phơi xác nơi xứ người, Hoan Hoan sẽ rất sợ hãi, anh nghĩ. Cô sống thì anh sẽ mang cô bình an trở về, cô chết anh cũng phải tìm thấy xác.
Lãnh đạo bộ y tế thở dài khuyên bảo Tô Nghị, khuyên anh nên bình tĩnh từ từ giải quyết công việc , Z quốc bây giờ tình thế đang hỗn loạn, anh có sang cũng chắc gì tìm được Khả Hoan , hơn nữa òn có thể mất mạng. Tô Nghị suy sụp buông điện thoại, úp mặt vào tay run run khóc , trong lòng thầm gọi: Hoan Hoan, Hoan Hoan, em ở đâu, ở đâu?
Khả Hoan nước mắt ràn rụa, cả người thẫm mồ hôi, thở dốc nằm dưới chân Tạp Trát Nhân, trận làm tình vừa rồi làm cả người cô đau nhức bủn rủn, trong ấn tượng của cô, đao phủ lần đầu tiên đối xử thô bạo với cô như thế này trên giường. Hắn tựa như giã thú, hết cào cấu đến cắn nuốt, dường như hận không thể đem cô xé nát ra thành nhiều mảnh…..Tạp Trát Nhân xong việc cũng thở hồng hộc, một lúc sau mới hồi lại hô hấp, hắn mới buông lỏng Khả Hoan ra. Lập tức đập vào mắt hắn là bộ dạng nhu nhược đáng thương của Khả Hoan, cơ thể trắng muốt phủ kín những vết tấy đỏ ửng, trên ngực ẩn hiện vết cào, từ cổ trở xuống bụng đều có vết răng cắn.
Đó là hậu quả của những lần hắn đang trong cơn phẫn uất và cần phải phát tiết lên ai đó. Thật đáng thương cho Mèo con ngày hôm nay lại trở thành vật hy sinh cho cơn cuồng nộ của hắn.
Tạp Trát Nhân khẽ nâng cằm Khả Hoan đối diện với mình, khóe mắt của Mèo con vẫn còn ẩn nước mắt, Mèo con không thèm nhìn hắn mà cụp mắt xuống nhìn sang nơi khác, không giấu nổi vẻ nhu nhược khuất phục, nhìn Mèo con trong trạng thái này khiến bao tâm sự đè nén trong lòng hắn lại trào lên mãnh liệt.
Ngày mai hắn sẽ phải mang theo Mèo con rời nơi này để trở về trang viên của gia tộc, riêng đối với hắn nơi đó chỉ toàn ác mộng mà thôi. Chính ở nơi đó hắn mất đi người mẹ hiền hòa xinh đẹp, nơi đó ghi dấu sự biến đổi của hắn: từ một thiếu niên thanh lịch đáng yêu của mẹ trở thành một con dã thú mất hết nhân tính của cha. Nếu được quyền lựa chọn, có lẽ cả đời này hắn cũng không muốn bước chân vào trang viên, nhưng tình thế đang xoay chuyển theo hướng có lợi cho hắn, chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ chiếm được thủ đô nên trước khi tổng công kích quân chính phủ, cha hắn phải đưa anh em hắn trở về trang viên bàn bạc với các trưởng bối trong tộc.
Là một thành viên trong gia tộc, đương nhiên hắn phải theo cha trở về, nhưng đó không phải là mục đích duy nhất của hắn, mục tiêu quan trọng hơn trong lần trở về này là vì Mèo con. Hắn sắp ra trận nên phải có một nơi thật an toàn cho Mèo con trú ẩn trong thời gian đó. Thực ra hắn biết trang viên không phải là thiên đường đối với Mèo con, nơi đó đầy cạm bẫy hiểm nguy, chỉ một sơ sẩy là Mèo con có thể mất mạng, trong thời gian hắn chinh chiến sa trường không biết Mèo con có thể an toàn vượt qua được không. Dù vậy, hắn vẫn phải đưa Mèo con về đó bởi ở lại nơi này Mèo con còn nguy hiểm hơn nữa. Nếu đưa Mèo con về trang viên, hắn sẽ phải rời xa Mèo con từ 2 tuần đến 20 ngày, nghĩ tới đó hắn lại bắt đầu tiếc nuối, nên trước đó hắn phải lưu lại trên thân thể Mèo con thật nhiều ấn ký, có như vậy Mèo con mới không quên được hắn.
Đôi môi Khả Hoan vốn đã bị sưng đỏ sau trận cuồng phong vừa rồi, giờ lại bị Tạp Trát Nhân mạnh mẽ cắn mút khiến cô đau đớn nhíu mày, theo phản xạ cô quay mặt đi nơi khác liền bị Tạp Trát Nhân kéo trở về. Khả Hoan đành phải mở mắt đối diện với hắn, đôi mắt mở to như nai vàng với bộ dáng thất thiểu đáng thương như đang cầu xin hắn buông tha mình, ánh mắt của cô làm Tạp Trát Nhân lần đầu tiên có cảm giác không đủ dũng khí trực diện đối mặt với cô.
Hắn nhặt chiếc khăn của Khả Hoan bị rơi xuống giường, xé đôi ra rồi bịt mắt cô lại, Khả Hoan hoảng sợ với tay kéo khăn bịt mắt xuống nhưng lại bị Tạp Trát Nhân bắt chặt hai tay và trói ra sau lưng. Khả Hoan kịch liệt giãy dụa thì nghe thấy tiếng Tạp Trát Nhân thì thào: “Đừng cử động.”
Nói xong một tay cố định đầu của cô, cúi môi xuống mút chặt bờ môi đỏ mọng đang sưng đỏ của Khả Hoan, tinh tế cảm thụ Mèo con đang run run, bắt buộc cô nuốt chính nước bọt của hắn. Khả Hoan hiện tại không nhìn thấy bất kì cái gì, bị Tạp Trát Nhân kích thích phát run. Tay hắn cầm nắm chặt hai bờ ngực cao ngất, Lâm Khả Hoan đau muốn hét lên, lại bị Tạp Trát Nhân hôn ngay chặn miệng, chỉ có thể phá ra âm thanh mơ hồ: “Ngô…Ô…..”
Tạp Trát Nhân càng thêm hưng phấn, hắn bắt buộc cô nghiêng người nằm ở trước mặt mình, một chân hướng trần nhà, một chân khác bị đặt ở trên giường. Hắn đi vào cô từ phía sau và mãnh liệt va chạm, Lâm Khả Hoan chỉ có thể phập phồng theo tiết tấu của hắn, bởi vì hai tay bị bắt chéo sau lưng, ngực cô càng bị đẩy cao hơn khiến cho Tạp Trát Nhân càng thêm mãnh liệt giày vò.
Cô thở hổn hển, kêu gào, giãy dụa nhưng Tạp Trát Nhân không chịu thả lỏng chút nào, hắn áp chế cô, chà đạp cô, muốn đem tất cả bực bội tích tụ trong lòng phát tiết lên cô. Lâm Khả Hoan rốt cục không khống chế được khóc kêu òa lên, chỗ sâu nhất trong cơ thể co rút mạnh khiến Tạp Trát Nhân gầm nhẹ và kết thúc.
Dư vị dần dần biến mất, Tạp Trát Nhân rút khỏi thân thể của Khả Hoan, nhẹ nhàng tháo mở dây trói sau lưng và dây bịt mắt cô ra. Hắn lại biến trở về vẻ lịch lãm ngày nào, ôm Khả Hoan vào lòng như đang che chở báu vật. Lâm Khả Hoan vô lực ngã vào ngực Tạp Trát Nhân, nghe từng tiếng tim đập, mơ hồ cảm giác ngày hôm nay Đao phủ dường như có tâm sự gì đó rất lớn. Trực giác cho cô biết sắp có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.