Không Thể Không Yêu

Chương 38

Huyền Lộng

20/03/2013

Những ngày tiếp theo Khả Hoan cảm thấy vô cùng trống vắng dù A Mạn Đạt dốc lòng tận tình chăm sóc, trong lòng cô ngập tràn cảm xúc nhớ nhung da diết. Trong căn phòng này ở đâu cô cũng thấy bóng dáng của Tạp Trát Nhân, dù cố kiềm chế cảm xúc nhưng Khả Hoan vẫn không thể ngăn hình bóng của hắn tràn ngập tâm trí mình.

A Mạn Đạt tuy rằng không hiểu được hết các cung bậc cảm xúc của Khả Hoan nhưng bà cảm nhận sâu sắc những biến đổi về tình cảm của cô lúc này. Tạp Trát Nhân đi rồi cô ít ăn uống hơn, đến giờ ngủ cũng lăn lộn mãi mới yên giấc, thuốc bổ cũng không thèm uống, rảnh lúc nào là ngồi thừ một chỗ, thất thần nhìn ra cửa sổ. Dù bà cố nói chuyện phiếm để giúp vơi đi phần nào nỗi trống vắng trong cô nhưng Khả Hoan cũng chỉ đạm mạc cười hoặc trả lời cho qua chuyện.

Đến ngày thứ ba bà mới nghĩ ra cách để làm cô vui lên: Cho phép cô đứng dậy và tập đi lại trong phòng. Quả nhiên chiêu bài này tỏ ra hữu ích, Khả Hoan lập tức trở lên, cô bắt đầu rời giường và vận động thân thể. Chỉ có bằng cách này mình mới nhanh khỏe lại để có thể cùng Tạp Trát Nhân rời đi nơi này.Cô tự nhủ.

Cùng với tâm trạng vui vẻ đó, Khả Hoan hứng thú trở lại với việc học thổ ngữ, cô liên tục khoa chân múa tay hỏi han đủ thứ khiến A Mạn Đạt tiếp cô đến phát mệt. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa A Mạn Đạt cũng không nề hà vì bà đã nhận lời với lão gia và thiếu gia là sẽ dùng hết sức mình chăm lo chu đáo cho cô gái này.

Mỗi ngày trôi qua với Khả Hoan gần như là một thế kỉ, 1 tuần không có tin của Tạp Trát Nhân, rồi hai tuần trôi qua vẫn bặt âm vô tín, một tia tin tức Tạp Trát Nhân cũng gửi về…Sức khỏe của Khả Hoan đã khôi phục gần như hoàn toàn, trong đầu cô lúc này luôn vẩn vơ mấy câu hỏi: Bao giờ hắn trở về đón cô? Mọi việc của hắn có thuận lợi hay không? Hắn có khỏe không? Có nhớ tới cô hay không?

Tạp Trát Nhân đứng thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hằn rõ bao nhung nhớ và lo lắng. Hôm hắn trở về căn cứ, cha và anh trai hắn hoàn toàn bị chấn động, có lẽ trong lòng hai người họ rất cao hứng vì cuối cùng hắn đã lựa chọn sát cánh cùng bọn họ. Hắn vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, không hề biểu cảm tí tình cảm nào với cha, mở miệng nửa câu cũng là “Thưa Tư lệnh”.

Ba cha con chẳng ai nhắc lại chuyện cũ nữa, chỉ tập trung vào bàn bạc tình hình chiến sự, thực ra chiến sự đang trong giai đoạn giằng co, hiện tại bọn hắn cũng không thể có hành động gì, chỉ chờ biểu hiện của đối phương để ứng phó mà thôi.

Tạp Trát Nhân ngày ngày đều nhớ Mèo con đến quằn quại, một tuần qua ngày nào hắn cũng định mở miệng sai Phỉ Nhĩ đưa tin cho Khả Hoan nhưng rồi lại thôi, bởi lý trí nói cho hắn biết đây không phải lúc để phân tâm. Hắn cũng biết chỉ cần Phỉ Nhĩ mang tin đến cho Mèo con, Mèo con lập tức sẽ hồi âm bằng những lời lẽ ngây thơ ngọt ngào, sẽ hỏi hắn bao giờ về đưa Mèo con đi. Hắn làm sao có thể đối diện với việc dập tắt hi vọng rời khỏi nơi này của Mèo con, hoặc xấu hơn nữa là trong cơn kích động không chừng hắn sẽ bỏ lại tất cả đề lập tức trở về đưa Mèo con đi.

Lựa chọn cách nào hắn đều không đành lòng nên hắn lựa chọn lảng tránh. Hắn ngày đêm cầu mong chiến tranh nhanh chóng kết thúc để hắn có thể lập tức trở về bên Mèo con. Nhưng một tuần sau tin dữ tràn về tàn nhẫn hủy bao hi vọng trong hắn.

Liên quân chính phủ và quân viện trợ Pháp tổng công kích phiến quân khiến phiến quân liên tiếp bại trận,thương vong vô số, tổng số thương vong cộng lại bằng tất cả các cuộc tấn công trong thời gian qua. Tình thế cấp bách buộc Tạp Trát Nhân và Trát Phi nhất quyết xung phong cầm quân công chiếm thủ đô, đây là hi vọng duy nhất của phiến quân bây giờ. Sau bao tranh cãi, cuối cùng Tư lệnh cũng hạ lệnh cho phép Trát Phi dẫn đầu đội quân tinh nhuệ công chiếm thủ đô, Tạp Trát Nhân được lệnh ở lại bảo trụ căn cứ.

Tạp Trát Nhân như ngồi trên đống lửa bởi hai người thân yêu nhất của hắn đều nằm ngòai tầm với của hắn lúc này. Hai tuần trôi qua rồi, Mèo con hẳn là đang rất mong chờ tin tức của hắn. Hôm nay cũng là ngày ra quân thứ 4 của Trát Phi mà chưa hề có tin tức trở về, không biết mọi sự có thuận lợi?



Trát Phi dẫn theo đội quân tinh nhuệ tiến về thủ đô, hai ngày sau mới đến được biên giới giao tranh giữa hai bên. Quân lính thấy Trát Phi đích thân dẫn đội tinh nhuệ đến tinh thần liền phấn chấn lên rất nhiều.

Đêm đến Trát Phi hạ lệnh bất ngờ đánh úp quân địch.

Tuy rằng bị đánh bất ngờ nhưng liên quân Pháp và chính phủ vốn đã được trang bị súng ống hiện đại, lại cũng là đội cực kỳ tinh nhuệ nên chống trả kịch liệt. Trong lúc giao tranh hỗn loạn bên cạnh Trát Phi bỗng phát ra tiếng nổ lớn, một người đàn ông lao ra ôm lấy Trát Phi và nằm đè lên. Tiếng nổ kết thúc, tiếng khói khét lẹt làm Trát Phi như ngạt thở. Bình tĩnh lại Trát Phi mới phát hiện ra Bố Quả nằm trên thân hắn không hề nhúc nhích dù hắn lay gọi cỡ nào. Một thứ chất lỏng ấm ấm từ người Bố Quả chảy ra thấm ướt hết bộ quân trang trên người Trát Phi.

Hắn cố sức đặt Bố Quả ngồi xuống, bản thân hắn cũng bị nhiều mảnh đạn cắt xé da thịt, huyết nhục mơ hồ. Nhưng nỗi đau thể xác giờ đây như bị lu mờ trước nỗi đau đớn mất mát về tinh thần, người yêu của hắn đã vĩnh viễn rời xa…Bố Quả đã dùng thân mình bao lấy người Trát Phi khi bom nổ, phía sau lưng cậu ta bị mảnh bom làm vỡ nát, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Trát Phi run lên ôm chặt cậu vào lòng, vẫn không thể tin được cơ thể hiện đã mềm nhũn ra này đã từng sát cánh bên hắn bao lâu nay, yêu thương hắn, an ủi hắn, mang tới cho hắn ánh mặt trời…Trát Phi mặt rơi đầy lệ, run run nói thì thầm vào tai Bố Quả: “Bố Quả, em tỉnh lại đi, mở mắt ra đi. Anh đang ở cạnh em này, mở mắt nhìn anh đi, đi mà..Em không thể bỏ anh mà đi như vậy, anh yêu em, yêu em, đừng rời anh đi….đừng”

Quân y nhanh chóng chạy lại mang đồ cứu thương ra cấp cứu cho Trát Phi, lúc này như đang đờ đẫn như người mất hồn. Thi thể của Bố Quả cũng nhanh chóng được mang đi.

Trát Phi không đợi quân y băng bó xong, không để ý tới những vết thương xét rách trên cơ thể, điên cuồng cầm súng ống chạy thẳng về phía quân địch. Lúc này hắn đã đối với cái chết không hề quan tâm, trong đầu chỉ còn ý niệm trả thù. Hai bên kịch liệt giao chiến cả đêm, đến sáng quân phản chính phủ đã chiếm lĩnh được biên giới giao tranh, chuẩn bị tiến vào nội thành. Quân Pháp còn lại đều nhụt ý chí chiến đấu nên dần rút lui về phía sau. Trát Phi ương ngạnh kéo quân tinh nhuệ truy kích nhưng hai ngày chiến đấu liên tục khiến quân lính mệt mỏi, Trát Phi đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi chờ tiếp viện.

Quân y lúc này mới tranh thủ chữa thương cho hắn, vết thương rất nặng, quá trình xử lý tuy đau đớn nhưng Trát Phi mặt không đổi sắc, ánh mắt đau đáu nhìn về tiền phương, không che giấu được sự đau đớn tột cùng. Trong tâm hắn lúc này không ngừng kêu gào hai chữ: Bố quả, Bố Quả….

Lâm Khả Hoan tỉnh dậy trời đã sáng bạch. Đêm qua cô ngủ muộn , lăn lộn mãi mới đi vào giấc ngủ. Tạp Trát Nhân không hề có tin tức mà cô không được phép bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước chân, điều đó khiến cô cảm giác mình như một phạm nhân đang cực kỳ thèm muốn không gian tự do bên ngoài. Cô ngó nghiêng xung quanh không thấy hình ảnh quen thuộc của A Mạn Đạt đâu, bình thường giờ này bà đã phải có mặt để phục vụ cô rồi chứ.

Tiếng cửa bật mở, A Mạn Đạt bước vào với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thiếu gia Bối Tư bị ốm, Ba Lạp đã đi tìm thấy thuốc ở thôn nhưng không gặp, liệu cô có thể … qua nhìn một chút được không? Tôi nhớ thiếu gia đã từng nói cô là một thầy thuốc, phải không?”



Khả Hoan lập tức đáp ứng, ngoan ngoãn mặt áo dài vào rồi đi theo bà. Bối Tư là con trai lớn của Trát Phi, là trưởng tôn của gia tộc, nếu có việc gì xảy ra thì thật là….cũng vì thế bà và Ba Lạp mới liều lĩnh cho phép một nữ nhân bước vào phòng của tiểu thiếu gia xem bệnh.

Thấy Khả Hoan bước vào phòng mọi người đều ngẩng mặt nhìn cô chăm chú, Khả Hoan chẳng thèm để ý tới thái độ của bọn họ mà đi đến thằng chỗ cậu bé. Ba Lạp tuy rằng rất sốt ruột bệnh trạng của tiểu thiếu gia nhưng vì lần trước lão chủ trì vụ hành hình cô nên lão không khỏi e ngại cô có thể ghi hận mà nhân cơ hội này ra tay với cậu chủ.

A Mạn Đạt lo lắng nhìn về phía mẹ cậu bé, cũng chính là vợ đầu tiên của Trát Phi. Cô ta cũng nhìn lại bà, hai người cứ nhìn nhau như ngầm hỏi ý kiến đối phương nhưng không ai mở miệng nói trước vì thực chất trong lòng cả hai đều có chút bất an. Nhất là khi cô ta nhìn thấy Khả Hoan, cô gái này còn quá trẻ, bao nhiêu đại phu dày dặn kinh nghiệm còn bó tay nữa là cô gái trẻ mảnh mai yếu ớt này..

Cuối cùng A Mạn Đạt phải mở miệng trước: “Phu nhân à, những chuyện tôi kể cho ngài về chuyện xảy ra ở nông trường là thật, ngay cả thiếu gia Tạp Trát Nhân cũng chính miệng nói với tôi rằng cô ấy là thầy thuốc. Còn dặn dò tôi phải học hỏi thêm kinh nghiệm của cô ấy nữa. Chẳng lẽ thiếu gia lại lừa chúng ta sao? Ngài xem kìa, tiểu thiếu gia đang run lẩy bẩy lên rồi, hay cứ cho cô ấy khám cho cậu ấy xem thế nào. Cô ấy cho cậu uống thuốc gì thì chúng ta mang thuốc đó đến hỏi lại đại phu trong vùng là được”

Vợ Trát Phi nghĩ ngời một lát rồi nói: “Được rồi, vậy để cho cô ấy khám xem thế nào”.

Khả Hoan nhanh chóng cúi xuống khám cho cậu bé, sờ nắn một lúc cô phát hiện ra xương đốt sống cổ của cậu bé hơi lệch, cậu bé bị cô nắn đúng chỗ đau khóc ré lên khiến Ba Lạp l sợ kêu to: “Dừng tay”

A Mạn Đạt cũng rất sợ hãi, ngần ngại hỏi: “Hay là thôi, nếu cô không chữa được thì….chúng ta về đi.”

Khả Hoan khuơ tay chân ý nhờ A Mạn Đạt hỏi bọn họ xem gần đây cậu bé có bị ngã không, đại phu nhân vội gật đầu kể lại là 10 ngày trước cậu bé bị ngã từ cầu thang xuống nhưng lúc đó không bị làm sao cả.

Nghe xong Khả Hoan chẩn đoán ngay là cậu bé bị gãy xương đốt sống cổ, cô liền dùng phương pháp truyền thống xoa nắn cho xương cậu bé vào khớp rồi bó bột lại cho cậu bé. Khoàng 20 phút sau cậu bé đỡ đau hơn, ngước mắt lên nhìn mẹ cười. Đại phu nhân vui quá rơm rớm nước mắt, không ngừng hôn hít đứa trẻ và nói nhỏ: “Cảm tạ thánh Ala, Cảm tạ Người”

Mọi người đều nhìn về phía Khả Hoan với ánh mắt ngạc nhiên cùng kính nể, Ba Lạp có chút ngượng ngùng vì những hành động trước kia, từ thâm tâm lão cũng cảm thấy áy náy. Lão quay lại phía A Mạn Đạt ôn hòa nói: “Thương thế của cô ấy đã đỡ chưa? Nếu cần thuốc bổ gì bà cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo”.

A Mạn Đạt cười cười gật đầu, đi đến bên cạnh Khả Hoan ôm cô nhè nhẹ nói: “Cô giỏi quá!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Không Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook