Không Thể Kiềm Chế

Chương 10

Tây Phương Kinh Tế Học

07/04/2021

Phòng ngủ không bật đèn, trong bóng tối, kích tình lan tỏa khắp bầu không khí. Hai người lấn lấy nhau trên giường, hô hấp dồn dập nặng nề.

Cuối cùng Hoài Kinh cũng kết thúc, trên người hai người đều đã đầy mồ hôi, làn da nóng rực dán vào nhau, bởi vì mồ hôi mà khiến cho cơ thể cả hai trở nên khô khốc.

Hoài Kinh rút người ra ngồi dậy, nhưng tay của người phụ nữ dưới người lại nắm lấy vai anh. Ngoài cửa sổ, không biết ánh đèn ban công nhà ai chiếu vào, in lên tủ quần áo trước giường.

Ánh mắt Hoài Kinh khẽ chuyển động, không tiếp tục ngồi dậy nữa, đưa tay đỡ lấy cơ thể cô.

Nhìn hơi thở cô dần dần bình ổn lại, ánh mắt mê ly cũng trong suốt lại. Những sợi tóc lán loạn vì thấm ướt mồ hôi mà dán lên đôi gò má trắng nõn. Tầm mắt Hứa Tinh Không chưa được ổn định, hơi lóe lên trốn tránh ánh mắt anh, nhìn ra ánh sáng nhạt ngoài ban công.

“Sau này… đừng tới nhà em nữa.” Giọng nói khàn khàn mỏng mạnh của cô vang lên trong bóng đêm.

Sự lạnh lùng dần dần vụt lên tình ý chưa chưa tan đi, dục vọng trong đôi mắt nâu phai dần, Hoài Kinh khẽ cười, rồi đồng ý.

“Được.”

**

Gần đến tháng mười, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, kì nghỉ Quốc khánh và Trung thu cũng sắp đến. Trong phòng làm việc, đề tài nói chuyện phiếm cũng chuyển từ mua trang phục gì trở thành mua quà gì về nhà cho kì nghỉ Trung thu.

Trung thu khiến cho các hoạt động mua hàng trực tuyến ở các cửa hàng mạnh hơn, sau khi lập gia đình Trần Uyển Uyển mới hiểu rõ cách tính toán chi tiêu, cho nên đều mua đồ online. Lúc cô thấy mua món nào có lời, liền kéo Hứa Tinh Không mua cùng. Vài ngày trước kì nghỉ, mỗi trưa Hứa Tinh Không đều phải xuống tiền sảnh công ty nhận chuyển phát.

Thời gian nghỉ trưa của công ty là một giờ, sau khi Hứa Tinh Không ăn cơm trưa xong mới xuống lầu. Tiền sảnh không tính là có nhiều người, nhận lấy chuyển phát trong tay nhân viên tiền sảnh, Hứa Tinh Không nói cám ơn, rồi chuẩn bị trở về văn phòng.

Nhưng cô còn chưa đi thì phía sau vang lên một tiếng kêu của phụ nữ, làm cô quay lại.

“Mau nhìn kia, là Hoài tổng, ở cửa chính đấy.”

Cô gái kia vừa dứt tiếng, thì tâm trạng của Hứa Tinh Không liền khẽ run, tầm mắt vô tình lướt qua đó.

Trong cửa xoay tròn, một đám đàn ông mặc âu phục đi giày da, mà đi đầu chính là Hoài Kinh. Mặc dù đều mặc âu phục nhưng anh luôn là người nổi bất nhất.

Anh đi đến từ ánh sáng, những tia nắng li ti tỏa ra quanh người anh, cái bóng cao to kéo dài trên mặt đất.

Anh đứng bên canh một người đàn ông, người kia bước nhanh theo anh vừa nói chuyện. Đôi mi dài của anh cau lại, môi mỏng mím chặt, đôi mắt nâu thâm thúy hơi nghiêm nghị, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đợi người kia nói xong, anh cũng mở miệng, giọng nói khẽ khàn trầm thấp tỏa khắp tòa nhà sáng rực, giống như đang dặn dò điều gì đó rất quan trọng, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc chăm chú.

Với thái độ nghiêm túc trong công việc, anh bình thản nhìn thoáng qua tiền sảnh, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hứa Tinh Không.

Ánh mắt Hứa Tinh Không khẽ chuyển động.

Cô vừa phản ứng kịp thì anh đã thu hồi tầm mắt. Bước chân anh vẫn không dừng lại, nhưng trong nháy mắt anh thu hồi tầm mắt, biểu tình nghiêm túc trên mặt anh cũng thu vào.

Đôi môi hơi mím lại cũng khẽ vểnh qua bên phải, giống như mỉm cười.

Vẻ mặt anh biến hóa rất nhanh, thế nhưng Hứa Tinh Không vẫn bắt kịp. Khi cô nhìn lại, anh đã cùng đoàn người vừa bàn bạc công việc vừa đi vào thang máy.

Tim Hứa Tinh Không đập hơi nhanh, trong đầu hiện lên nụ cười khi nãy của anh, gương mặt hơi đỏ lên, sau đó cầm đồ trở về văn phòng.

Thang máy vừa đi lên tầng cao nhất của công ty nên Hứa Tinh Không không đợi nữa. Cô đi tới hành lang, định đi thang bộ lên, sẵn tiện rèn luyện sức khỏe luôn.

Nhưng vừa nhấc chân bước lên bậc thang, lại nghe thấy trên lầu cũng có hai người đang đi xuống, trong lúc đi còn đang tám chuyện bát quái.



Vẻ mặt của hai cô gái kia hình như vẫn chưa hết kích động khi nhìn thấy Hoài Kinh, sau khi trầm trồ khen Hoài Kinh quá đẹp trai còn thở dài tiếc nuối.

“Cô biết vừa rồi người đàn ông nói chuyện với Hoài tổng của chúng ta là ai không? Chính là anh của anh ấy đó.”

“Anh ruột hả?” Một người khác ngạc nhiên hỏi.

“Anh họ, là con trai lớn của Hoài Xương Triều – chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Hoài thị – Hoài Dương Bình. Nói là con trai lớn, nhưng chỉ là con riêng thôi.” Người nọ thần thần bí bí kể.

“Quan hệ cũng phức tạp quá nhỉ.” Một người khác nói ra cảm nghĩ trong lòng của Hứa Tinh Không.

“Haizz, lại nói Hoài tổng của chúng ta cũng thật đáng thương, chủ tịch trước kia của tập đoàn Hoài thị là cha của anh ấy Hoài Xương Trác, cho nên anh ấy vốn là người thừa kế của tập đoàn Hoài thị. Ai ngờ mấy chục năm trước Hoài Xương Trác qua đời, sau đó Hoài Xương Triều lên làm chủ tịch tập đoàn. Sau khi cha của Hoài tổng qua đời, mẹ của anh ấy liền xuất gia, anh ấy chỉ còn một em gái ruột đang du học ở nước ngoài.” Người kia nói, “Hoài tổng rất thảm, nếu hiện tại anh ấy là người kế nhiệm tập đoàn Hoài thị, thì đâu đến nổi chỉ quản lý một tập đoàn đá quý. Bọn họ nói bà nội của Hoài thiếu là trụ cột của tập đoàn Hoài thị, thế nhưng hai năm nay bà ta có ý định giao toàn quyền công ty cho Hoài Xương Triều. Bà ta và Hoài thiếu cũng cách một thế hệ, sao bằng con ruột của mình được.”

“Vậy không phải bây giờ Hoài tổng phải lẻ loi cô đơn một mình à?” Người nọ thương tiếc nói, “Tôi không ngại anh ấy một thân một mình, hay để tôi tới chăm sóc anh ấy đi.”

Người nọ vừa dứt lời, thì hai người bọn họ liền cười rộ lên, người vừa kể chuyện đánh người nọ một cái rồi nói: “Cô nghĩ hay quá nhỉ.”

Hai người tới tầng trệt của văn phòng, cười cười nói nói rời đi. Hứa Tinh Không dừng bước lại, suy nghĩ về lời nói của họ một lúc. Từ trước đến nay quan hệ của mấy người trong gia đình giàu có vẫn luôn phức tạp, cho dù có hòa thuận thì cũng chỉ là vẻ ngoài.

Hứa Tinh Không bước lên bậc thang, giày cao gót đạp lên hành lang phát ra âm thanh lanh lảnh.

Cô nhớ lại một câu nói của anh.

Đã lâu không được ăn cơm nhà.

Đáy lòng Hứa Tinh Không hơi chua xót, cô nói không cho Hoài Kinh đến nhà mình nữa chỉ là vì lo cho danh tiếng của mình. Còn Hoài Kinh vì sao lại thích đến nhà cô?

Hứa Tinh Không suy nghĩ suốt cả đường đi, khi lên tới văn phòng vẫn như đang suy nghĩ gì đó. Trần Uyển Uyển thấy cô đi vào, liền đến cạnh cô, lấy chuyển phát trong tay cô nói: “Đặt hàng cùng một lúc, sao cậu có rồi mà tớ chưa có?”

“Không biết.” Hứa Tinh Không lấy lại tinh thần, tán dóc với Trần Uyển Uyển, “Cậu mở ra xem một chút đi.”

Trần Uyển Uyển cười ha ha, mở hàng chuyển phát ra, vừa mở vừa hỏi: “Quốc khánh được nghỉ lâu như vậy, cậu dự định sẽ làm gì?”

“Về quê chơi.” Hứa Tinh Không nói.

Trần Uyển Uyển trợn mắt, bất đắc dĩ nói: “Trung thu về nhà chơi một ngày là được rồi, thời gian còn lại đi ra ngoài chơi đi. Bây giờ cậu lại đang độc thân, kiếm mấy chuyện của phụ nữ độc thân nên làm mà làm. Quốc khánh mà mỗi ngày đều phải ở nhà, nhất định sẽ bị ép đi coi mắt đó.”

Hứa Tinh Không nghe Trần Uyển Uyển nói vậy, nụ cười nhạt dần.

Từ xưa đến nay cô chưa bao giờ thoải mái như vậy, ở trong lòng cô, người nhà mãi mãi là thứ cô nhớ thương nhất, ra ngoài chơi chi bằng ở nhà giúp mẹ nấu mấy món ăn vặt.

Ven biển không chỉ rực rỡ vào ban ngày, mà đến ban đêm ánh trăng cũng sáng hơn những chỗ khác. Lần trước sau khi không bật đèn làm ở nhà Hứa Tinh Không một lần, hình như Hoài Kinh rất thích cảm giác hơi mơ hồ này. Buổi tối cũng chỉ mở màn cửa sổ lụa ra, sắp đến ngày trăng rằm mười lăm tháng tám, ánh trăng xuyên qua lớp thủy tinh tiến vào, chiếu sáng cả một khoản nhà.

Mới vừa kết thúc một lần, Hứa Tinh Không nằm lỳ trên giường, mắt nửa nhắm nửa mở, mệt mỏi rả rời. Cô nhìn chằm chằm ánh trăng trên mặt đất, khẽ nói.

“Trung thu em phải về nhà.”

Sau khi ân ái, giọng nói của cô khàn khàn, vô cùng gợi cảm, như tấm lụa mỏng bị cơn gió nhẹ thỏi quét qua lòng anh, cực kỳ khiêu khích.

Câu nói của Hứa Tinh Không có nghĩa là Trung thu này cô phải về nhà, không thể hẹn hò với Hoài Kinh được. Đương nhiên Hoài Kinh cũng hiểu ra.

Anh nằm bên cạnh cô, nhìn xương cánh bướm xinh đẹp tinh xảo nhô ra ở hõm vai, rồi nhìn dọc theo cột sống đi xuống bóng tối dưới chăn.



“Hoài Thành sao?” Hoài Kinh hỏi.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là ở Hoài Thành, anh vẫn nhớ chiếc xe cô chạy mang biển số Hoài Thành.

“Ừ.” Hứa Tinh Không nhẹ nhàng trả lời.

“Mấy ngày?” Tầm mắt Hoài Kinh chuyển ra sau gáy cô, trên đó có vài chấm đỏ mới.

Cơn buồn ngủ làm Hứa Tinh Không theo không kịp suy nghĩ của Hoài Kinh, cô cũng chưa tính rõ là mấy ngày. Nhắm mắt lại, Hứa Tinh Không nói: “Được nghỉ bao nhiêu ngày thì về nhà bấy nhiêu ngày.”

Hoài Kinh rủ mắt xuống, bờ môi giương lên.

“Vậy ngày mai tập đoàn mở họp, anh sẽ rút ngắn ngày nghỉ của công ty lại một chút.”

Hứa Tinh Không sắp ngủ thì bị câu này của Hoài Kinh làm tỉnh ngủ hoàn toàn, cô xoay người một cái, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và hoài nghi.

“Thật… Thật sao?”

Dáng vẻ hoảng sợ của cô thật sự cực kỳ giống con vật nhỏ.

Ánh mắt Hoài Kinh mềm mại xuống, cúi đầu qua, cắn nhẹ lên vành tai trắng hồng của cô một cái. Anh nhẹ giọng cười, thanh âm và hơi nóng phả vào tai Hứa Tinh Không.

Một luồng khí nóng chạy qua trong, Hứa Tinh Không càng đỏ mặt hơn. Cô vùi đầu xuống, tự lầm bầm với mình.

“Anh cũng biết nói đùa à.”

Hoài Kinh lại bật cười.

Hứa Tinh Không bị làm tỉnh táo, dứt khoát mở mắt ra. Cô nhìn chằm chằm vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện bát quái hôm nay nghe được.

“Trung thu anh đi đâu?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Tinh Không hỏi đến chuyện của Hoài Kinh, anh thoáng nhướng nhướng mắt, miễn cưỡng nói: “Về nhà.”

“Về nhà?”

Câu trả lời này làm cho Hứa Tinh Không hơi kinh ngạc, cô nghiêng đầu, như có chút không tin nhìn Hoài Kinh.

Hoài Kinh bị phản ứng của cô làm sửng sốt, sau khi khẽ cười một tiếng thì dở khóc dở cười nói: “Không thì sao? Em cho là anh chui từ tảng đá ra sao?”

“Không có… Không có.” Hứa Tinh Không liền vội vàng lắc đầu, quả nhiên vẫn là thể nào tin tưởng được tin bát quái.

Cô lắc đầu lia lịa, cổ cũng dần dần đỏ lên. Hoài Kinh nhìn cô hơi xoay người đi, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Ánh trăng yên bình chiếu lên hàng mi cô, tạo ra nửa vòng cung dưới mí mắt.

“Em hỏi anh điều này làm gì?” Hoài Kinh đột nhiên hỏi một câu.

Trong nháy mắt, Hứa Tinh Không mở mắt ra.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhích người tới đè lên. Anh mỉm cười nhìn cô, đáy mắt như bao phủ bởi ánh trăng.

“Lẽ nào, em muốn trải qua kì nghỉ lễ Trung thu với anh à?”

EDITOR: Hoài tổng siêu lươn~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook