Không Thể Kiềm Chế

Chương 29

Tây Phương Kinh Tế Học

06/05/2021

“Anh cứ bắt nạt em đấy.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại phòng nghỉ, Trần Uyển Uyển ngồi trên ghế, cầm ly nước nói với Hứa Tinh Không: “Tớ đã bảo chị Gia Lâm nhất định sẽ không bỏ mặc cậu rồi mà. Có điều chị ấy thật lợi hại, cậu là nhân viên mới, đến công ty làm việc chưa đến một năm, thành tích cùng lắm chỉ có thể đạt mức B, vậy mà chị ấy lại cho cậu đạt tới mức A.”

“Tớ cũng rất bất ngờ.” Hứa Tinh Không đáp.

Không chỉ bất ngờ, Hứa Tinh Không còn thấy rất vui vẻ. Ngoài việc được thưởng cuối năm hay được thăng chức ra, thì còn có nghĩa Nhan Gia Lâm thừa nhận năng lực của cô. Chuyện này mới là chuyện khiến cô cảm giác vui hơn cả.

Không biết Trần Uyển Uyển nhìn thấy gì mà lại hừ lạnh một tiếng rồi nói nhỏ với Hứa Tinh Không: “Lí Diệu Tuyết nhìn thấy bảng thành tích liền đi vào văn phòng Lão Hoàng, không chừng bây giờ Lão Hoàng đang phải dỗ dành cô ta. Haha, thật sự là hả lòng hả dạ quá đi.”

Hứa Tinh Không cười theo Trần Uyển Uyển, rồi bỏ thêm một viên đường vào ly của mình.

Ngay từ đầu, Hứa Tinh Không đã không muốn có mâu thuẫn gì với Lí Diệu Tuyết, nhưng cô ta cứ gây chuyện với cô trước. Thành tích của cô chỉ được loại B cũng là do Lí Diệu Tuyết đánh tiếng Hoàng Thiên Tùng. Cho nên bây giờ thấy cô ta khó chịu, trong lòng Hứa Tinh Không cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Sau khi uống cà phê xong, Trần Uyển Uyển ngẫm nghĩ nói: “Đánh giá thành tích cũng đến thời điểm cuối năm rồi, một năm rồi trôi qua nhanh quá. Tiệc cuối năm chắc là đã bắt đầu chuẩn bị, tớ nghe người ta nói đích thân trưởng phòng Loan phòng nhân sự đã thông báo sắp lên danh sách các tiết mục của các phòng rồi đó.”

Hứa Tinh Không khá hứng thú với chủ đề này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia họp thường niên.

Họp thường niên chính là buổi tiệc liên hoan cuối năm của mỗi công ty, ngoại trừ phần đón tiếp khách quý thì điểm chính của buổi tiệc là khen thưởng và phát tiền thưởng. IO là tập đoàn đá quý, khoe khoang trắng trợn, nên thưởng rất hào phóng. Trần Uyển Uyển nói nếu đăng kí tiết mục thì sau khi biểu diễn ở sân khấu, cuối cùng còn có thể được phiếu bốc thăm trúng thưởng.

Được giải tiết mục hấp dẫn nhất, phần thưởng đơn giản đến thô bạo, trực tiếp được tặng một bộ trang sức mẫu mới nhất năm nay của IO.

Các phòng đều lấy phần thưởng này làm động lực lên sân khấu biểu diễn. Nói đến đây, Trần Uyển Uyển đột nhiên nhìn Hứa Tinh Không nói: “Cậu cũng tham gia đi!”

“Tớ á?” Hứa Tinh Không trợn mắt nhìn, giật mình đến lắp bắp, không biết sao Trần Uyển Uyển lại có lòng tin với cô nhiều như vậy.

“Không phải cậu biết thổi huyên còn gì?

(*) Huyên đất: nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ

Hứa Tinh Không nghe vậy thì bất đắc dĩ đáp: “Tớ chỉ biết thổi một bài thôi.”

Trần Uyển Uyển không thèm để ý lời cô, nói: “Có sao đâu, Lí Diệu Tuyết chỉ biết khiêu vũ nhưng hàng năm đều đoạt giải quán quân. Cậu đi đăng ký đi, phải cho mình một cơ hội thể hiện chứ!”

Lúc này Trần Uyển Uyển đã nói đến trọng tâm vấn đề. Sở dĩ Hứa Tinh Không không tham gia vì cô không có tự tin, hơn nữa cũng không dám biểu diễn trước đám đông.

Trong lòng Hứa Tinh Không hiểu ý của Trần Uyển Uyển, nhưng vẫn không nhận lời ngay. Thứ nhất, cô cảm thấy cô thổi huyên không lên được các nốt cao, thứ hai là vì cô không chắc mình có đủ vững lòng để biểu diễn hoàn thành tiết mục lần đầu tiên trong đời trên sân khấu hay không.

Buổi chiều cô cùng Nhan Gia Lâm phiên dịch bên ngoài xong, khi trở về đã gần tới thời gian tan ca. Hứa Tinh Không đi sau Nhan Gia Lâm, hai người cùng tới trước thang máy rồi đứng chờ.

Nhớ đến chuyện ban sáng, Hứa Tinh Không nhìn bóng lưng Nhan Gia Lâm, nói: “Chị Gia Lâm, cảm ơn chị.”

Nhan Gia Lâm quay đầu lại, mặt không thay đổi, ánh mắt có chút khó hiểu. Nhưng ngay sau đó chị ấy lập tức hiểu ra, nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không, từ tốn đáp: “Em xứng đáng được vậy.”

Nhan Gia Lâm nói ra những lời này, làm Hứa Tinh Không càng cảm kích chị ấy hơn. Nhan Gia Lâm thấy được năng lực của cô xứng đáng đạt loại A, với cô, được cấp trên công nhận năng lực làm cô vui mừng hơn hết thảy.

Nhan Gia Lâm quẹt thẻ ra về, lái xe đến đường Kim Dung, rồi dừng tại một nhà hàng Tây. Lúc cô đến, Sophia đã ngồi chờ trong phòng ăn.

Sophia mặc đồ công sở, dáng người hoàn hảo, khuôn mặt đẹp sắc sảo, tóc búi gọn gàng ở sau đầu, chỉ nhìn thôi cũng biết cô ấy rất nhanh nhẹn giỏi giang. Cô ấy là bạn cùng trường đại học với Nhan Gia Lâm, cả hai đều học thạc sĩ nhưng không cùng chuyên môn, sau khi tốt nghiệp thì lại làm chung công ty nên đều xem nhau như bạn thân lâu năm.

Sophia năm nay 33 tuổi, đã từng kết hôn, hiện tại độc thân, tự nuôi nấng con gái.

Nhan Gia Lâm đi tới rồi ngồi xuống ghế mà người phục vụ vừa kéo ra. Sophia thấy Nhan Gia Lâm đã tới, ngẩng đầu nhìn cô cười nói: “Tớ còn tan việc sớm hơn cả cậu đấy.”

Hai người khá hợp tính, đều là người sống rất lý trí. Nhưng có lẽ vì đã có con gái, nên Sophia thích cười hơn Nhan Gia Lâm một chút. Cô ấy là thư ký của Hoài Kinh, bình thường thời gian tan ca đều muộn hơn Nhan Gia Lâm.

Nhan Gia Lâm uống một ngụm nước trái cây rồi chậm rãi nói: “Đi phiên dịch trực tiếp.”

Sophia cười, hỏi: “Dắt theo trợ lý nhỏ của cậu à?”

“Ừ.” Nhan Gia Lâm gật đầu.

Sophia nói: “Quả nhiên, cô bé ấy rất cố gắng để được cậu thích.”

Hứa Tinh Không có kiến thức chuyên môn vững vàng, tố chất tâm lý mạnh mẽ, tư duy logic tốt, quan trọng nhất là không hỏi linh tinh ồn ào, Nhan Gia Lâm thực sự rất vừa lòng.

Nhắc tới Hứa Tinh Không, Nhan Gia Lâm vừa nhìn thực đơn vừa hỏi: “Ban đầu cậu bảo tớ không cần để ý cô ấy, hiện tại Hoài tổng lại bắt đầu nhúng tay vào chuyện thành tích của cô ấy.”

Sophia nhấp một ngụm cà phê, nét mặt vẫn không thay đổi, đáp: “Không có chuyện gì đâu. Hoài tổng còn chưa giải quyết xong cục diện rắc rối của gia đình, sẽ không để ý nhiều quá đâu.”

Hoài Hoàn nói sẽ ở trong nước đến Giáng Sinh, cho nên đến trước ngày lễ Giáng sinh, Hoài Kinh và Hứa Tinh Không sẽ không thể hẹn hò. Trong khoảng thời gian này, Hứa Tinh Không cũng không rảnh rỗi, ngày nào cũng đến cửa hàng giúp Đỗ Nhất Triết chuẩn bị hoạt động vào ngày lễ Giáng Sinh.

Lễ Giáng Sinh nhanh chóng tới, cô mua một món quà Noel cho Khang Khang, là một cái ghế vải hình khủng long. Lần trước nhìn cô thấy ghế ngựa vằn và gấu bắc cực trong phòng làm việc của Hoài Hoàn, rất đáng yêu, chắc Khang Khang sẽ rất thích.

Giáng sinh là thứ sáu, phố xá đông nghịt nên rất khó đón xe. Trần Uyển Uyển lái xe đưa Hứa Tinh Không đến thẳng quảng trường Giai Đình. Ngoài bãi đỗ xe của quảng trường Giai Đình xe xếp thành một hàng dài, Hứa Tinh Không mở cửa xuống xe.

Đi được một đoạn, Trần Uyển Uyển bỗng gọi cô lại, đưa cô một món đồ.

Hứa Tinh Không nhận lấy, không xem ngay mà chỉ hỏi: “Đây là gì vậy?”

Trần Uyển Uyển cười hì hì nói: “Đơn đăng ký tham gia tiết mục trong tiệc cuối năm.”

Không ngờ Trần Uyển Uyển vẫn chưa bỏ qua ý định đó, Hứa Tinh Không bỏ nó vào trong túi, cười nói: “Được rồi, cậu mau về đi, đi đường cẩn thận nhé.”

Hứa Tinh Không đến I Drink thì trong tiệm chuẩn bị cho lễ Giáng sinh. Từ bên ngoài đã nhìn thấy cây thông Noel nhỏ với nhiều ánh đèn lung linh dẫn tận vào trong cửa tiệm, ngập tràn không khí Giáng Sinh.

Đỗ Nhất Triết đứng sau quầy, mặc tạp dề màu đỏ, còn đội mũ màu ông già Noel. Cậu cứ thế đứng sau quầy, tỏa ra ánh sáng tươi mát của tuổi trẻ.

Đỗ Nhất Triết hóa trang thành ông già Noel, Hoàng Phủ Nhất Đóa thì giả làm tuần lộc.

Hoàng Phủ Nhất Đóa mặc bộ đồ màu vàng đất, áo gile cùng quần dài bó, đi đôi dày da nho nhỏ màu đen. Không những vậy, cô nàng còn trang điểm như tuần lộc. Đôi mắt to, long lanh, cái mũi nhỏ cũng hóa thành mũi nai, rất xinh đẹp.

Chủ nhân hóa trang thì A Kim cũng không thể không hóa trang, toàn thân nó mặc bộ đồ giáng sinh đỏ, lẽo đẽo theo Hoàng Phủ Nhất Đóa như bóng với hình. Một người một chó đứng trên đường Hòa Bình, thu hút rất nhiều ánh nhìn của người đi đường.

Hứa Tinh Không vừa đến, Hoàng Phủ Nhất Đóa lập tức lấy một chiếc mũ màu đỏ chạy lại, hưng phấn nói: “Chị, đội mũ đi!”

Hứa Tinh Không hòa vào bầu không khí nơi đây, mỉm cười cúi đầu, Hoàng Phủ Nhất Đóa nhanh chóng đội mũ lên giúp cô.

Chú tuần lộc đội mũ cho cô xong, ánh mắt cười thành trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền: “Hì hì hì, ông già Noel, mau phát quà đi ạ.”



Cô nàng vừa nói xong thì Hứa Tinh Không bật cười, rồi đưa một hộp quà cho cô ấy, nói: “Giáng sinh vui vẻ!”

Hoàng Phủ Nhát Đóa vốn chỉ nói đùa, không ngờ lại có quà thật, cô nàng mừng rỡ chỉ tay vào mình hỏi: “Cho em ư?”

Hứa Tinh Không vừa cười vừa vuốt tóc cô ấy, nói: “Đúng vậy, em mở ra xem có thích hay không.”

Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn sang Đỗ Nhất Triết một cái rồi cười hì hì mở hộp quà ra. Bên trong là cây cài có đính hoa thủy tinh và ngọc, vừa đẹp vừa có khí chất thần tiên, làm cô ấy cực kỳ thích.

Hoàng Phủ Nhất Đóa ôm lấy Hứa Tinh Không, nịnh nọt nói: “Cảm ơn chị.”

Thấy cô ấy thích, Hứa Tinh Không cũng rất vui. Tuy rằng chỉ mình Đỗ Nhất Triết làm việc chính thức nhưng bình thường Hoàng Phủ Nhất Đóa cũng giúp đỡ rất nhiều. Hơn nữa cô nàng rất thích Hứa Tinh Không, mà cô cũng thích cô ấy nữa, xem cô ấy như em gái của mình, nên món quà cũng rất giá trị.

Càng về đêm, không khí giáng sinh lại càng náo nhiệt, Đỗ Nhất Triết bận rộn pha trà sữa không ngừng nghỉ. Hứa Tinh Không mang quà tặng và tờ rơi của cửa tiệm ra đầu đường quảng cáo. Đây không phải lần đầu tiên tuyên truyền thế này nên cô làm rất trôi chảy.

Hứa Tinh Không đang phát tờ rơi thì nhận được cuộc gọi của Hoài Kinh.

Hứa Tinh Không vào thang máy xuống bãi đỗ xe lầu hai của quảng trường Giai Đình. Hôm nay là ngày lễ, các gian hàng trong quảng trường Giai Đình đều tổ chức chương tình khuyến mãi, cho nên bãi xe chật kín. Cô len lỏi qua từng chiếc xe, nhìn thấy chiếc Maserati Bordeaux đỏ kia.

Lúc Hứa Tinh Không tìm ra, Hoài Kinh cũng như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn cô rồi nở nụ cười. Cô cầm xấp tờ rơi cùng với một ly lớn mở cửa bước lên xe.

Ngoài trời có vẻ rất lạnh, hốc mắt và chóp mũi cô đều ửng ửng hồng, càng tôn làn trắng nõn của cô lên. Tóc cô đen nhánh, trên đầu đội một chiếc mũ đỏ, hơi lệch qua một bên. Cô vốn có vẻ đẹp thuần khiết, đội mũ này lên càng làm cô thêm chút hoạt bát hơn, rất hợp.

“Em giả làm ông già Noel à?” Hoài Kinh nhìn đầu cô, vừa cười vừa hỏi.

Hứa Tinh Không ngơ ngác rồi chợt nhớ đến mình vẫn còn đội mũ trên đầu, mặt đỏ lên, nhanh tay lấy mũ xuống: “Là chương trình của cửa tiệm thôi.”

“Hôm nay lại có chương trình gì vậy?” Hoài Kinh vẫn nhìn nàng cười hỏi. Côrất để tâm đến tiệm trà sữa nhỏ này, đến mấy chuyện quảng cáo cũng đích thân làm.

Hứa Tinh Không vẫn chưa trả lời, Hoài Kinh đã nhìn đến ly trà sữa cô đang cầm trên tay.

Chương trình quảng cáo lần này của tiệm là tặng một trong hai loại ly, một là ly sứ, hai là ly nước thể thao nhựa. Cả hai loại đều là màu xanh lam, trên mặt có in logo của cửa tiệm.

Hoài Kinh nhoài người sang, cầm lấy cái ly trên tay Hứa Tinh Không, hỏi: “Này là quà Giáng sinh của anh à?”

Hứa Tinh Không la “a” một tiếng, nhìn cái ly trong tay Hoài Kinh, muốn nói không phải, nhưng thấy anh đang ngắm nghía cái ly, thì nuốt lời muốn nói về, nhẹ nhàng nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”

Bình nước bằng nhựa, làm cũng khá khéo, thành bình không thô ráp. Bình màu xanh lam trong suốt, còn có một cái túi nhỏ màu trắng bên trong để hút ẩm.

Nghe câu trả lời của cô, khóe môi Hoài Kinh nhếch lên, ngón tay thon dài vân vê thân bình, khẽ nói:

“Tặng ly cho anh, ngụ ý tặng anh cả đời sao?” Âm cuối cao lên, mắt anh nhìn sang Hứa Tinh Không, mặt có ý trêu chọc.

Lời của Hoài Kinh khiến Hứa Tinh Không giật mình, cô không biết tặng ly còn có ẩn ý như vậy, hơn nữa đây là do anh tự lấy đi.

Hứa Tinh Không đỏ mặt, luống cuống nói: “Không, em không có ý đó. Ly này chỉ là cái ly uống nước thôi.”

Nhìn bộ dạng bối rối của cô, Hoài Kính tựa người vào ghế lái, càng cười tươi hơn.

“Anh… Anh không đi chơi với em gái anh sao?” Mặt Hứa Tinh Không nóng rực, nhanh chóng kiếm chủ đề thay đổi.

Anh trả lời nhưng tầm mắt vẫn không rời cái ly: “Con bé lớn rồi, không cần anh chơi cùng.”

Biết Hoài Kinh đến đây vì mình, Hứa Tinh Không cảm thấy hơi có lỗi, nói với anh: “E là đêm nay em phải làm đến khuya rồi.”

Anh nhìn cô, con người màu nâu nhạt chạm phải ánh mắt cô, trầm giọng nói: “Anh chờ em.”

Tim Hứa Tinh Không rung lên, dời mắt đi, vén mấy sợi tóc mai ra sau vành tai nóng rực, khẽ đáp:

“Vâng.”

Lúc Hứa Tinh Không quay lại cửa tiệm, trên tay chỉ còn vài tờ rơi, ly tặng cũng không thấy đâu. Hoàng Phủ Nhất Đóa ôm A Kim đứng bên cạnh hỏi: “Chị, ly đâu mất rồi?”

“Hả?” Hứa Tinh Không ngây người rồi nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Lúc phát tờ rơi, chị gặp một đứa bé rất thích cái ly nên xem như tặng quà Giáng sinh luôn cho đứa bé luôn rồi.”

Anh nói Hoài Hoàn lớn rồi, không cần anh bên cạnh. Vậy mà anh lại tìm đến mình, có nghĩa anh còn nhỏ hơn Hoài Hoàn. Vậy nên, anh đúng là một đứa bé rồi.

Nhìn mấy tờ rơi trên tay, Hứa Tinh Không khẽ cong môi mỉm cười.

Đến mười giờ tối, khách đến cửa tiệm bắt đầu thưa dần. Đỗ Nhất Triết pha trà sữa cho vị khách cuối cùng xong, thì nói Hứa Tinh Không: “Chị, chị về nghỉ trước đi.”

Hứa Tinh Không vừa phát tờ rơi vừa nhìn vào tiệm, lúc này không còn nhiều người, một mình Đỗ Nhất Triết có thể xử lý được.

Cô đặt xấp tờ rơi sang một bên, cầm lấy túi xách rồi nói: “Được, vậy chị về trước. Bây giờ khách cũng ít rồi, lát nữa hai em tranh thủ về sớm nhé.”

Hoàng Phủ Nhất Đóa thấy cô chuẩn bị về thì đi đến cười hì hì nói: “Chị yên tâm đi.”

Hứa Tinh Không nhìn đôi tình nhân trẻ nhìn nhau ngọt ngào thì bỗng nhiên nghĩ, mình thì cho rằng đến tiệm giúp đỡ nhưng biết đâu lại chỉ là bóng đèn.

Cô cười cười rồi vẫy chào tạm biệt hai người.

Đi thang máy tới lầu hai, bãi xe chật kín khi nãy giờ chỉ còn lại khoảng hai phần ba, một hàng dài xe phanh lại nối nhau ra ngoài.

Hứa Tinh Không đi đến chỗ xe đậu ban nãy, xe của anh vẫn đậu ở vị trí cũ. Vị trí hai bên đã trống, trong xe anh có chút cô đơn.

Hoài Kinh ngồi trong xe, cầm di động. Anh không thích mấy trò chơi trên điện thoại, chỉ thường xem tài liệu hoặc đọc báo tài chính.

Mỗi lúc như thế này, trông anh rất nghiêm túc chứ không giống mọi khi.

Hứa Tinh Không vừa đến xe, Hoài Kinh liền ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời, hất cằm sang ghế phụ.

Hứa Tinh Không mở cửa xe, ngồi vào rồi thắt dây an toàn. Chờ cô chuẩn bị xong, Hoài Kinh khởi động xe, thấp giọng hỏi: “Có cần về cho Meo Meo ăn không?”

Hứa Tinh Không lắc đầu, đáp: “Không cần, mấy hôm nay Meo Meo không khỏe nên em đưa đến bệnh viện thú y để kiểm tra rồi.”

Hoài Kinh nhìn sang Hứa Tinh Không: “Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không có gì.” Nếu thực sự nghiêm trọng thì chắc giờ cô đã về chăm sóc Meo Meo rồi. Hứa Tinh Không nhìn anh: “Nó chỉ không được ăn nhiều thôi.”

Hai người trò chuyện, xe đã ra khỏi hầm, hòa vào màn đêm lấp lánh.

Ra khỏi hầm đỗ xe là đến cột đèn giao thông ở giao lộ, xe từ quảng trường Giai Đình đi ra đông nghẹt phía trước, Hoài Kinh phải dừng xe lại chờ. Hứa Tinh Không nhìn mấy chiếc xe xung quanh, vô tình màn hình trước Ngân hàng Trung Quốc thu hút.



Ngân hàng Trung Quốc ở đối diện quảng trường Giai Đình. Phía trước được lắp đặt một màn hình LED lớn chiếm hai phần ba toà nhà, lúc này đang quảng cáo quản lý tài sản.

Phong cách quảng cáo trông rất mới mẻ, trong một rừng trúc lớn, lá trúc tung bay. Giữa núi rừng bạt ngàn, một thiếu nữ mặc trang phục thời Hán đang thổi huyên. Đây là nhạc cụ đơn giản làm bằng đất, người với cảnh hòa làm một, tạo cảm giác vô cùng hoàn mỹ.

Hoài Kinh lái xe đi tiếp, Hứa Tinh Không rời mắt khỏi màn hình, cô lấy đơn đăng ký tiết mục Trần Uyển Uyển đưa trong túi ra xem.

Đơn đăng ký rất đơn giản, phần đầu là phần kêu gọi, sau đó đến phần các giải được trao và phần thưởng tương xứng.

Giải nhất dành cho cá nhân, là một bộ trang sức cơ bản bán chạy nhất do tập đoàn IO cùng hợp tác với tập đoàn TIE trong năm qua. Nó được gọi là bộ trang sức cơ bản vì chỉ có nhẫn và bông tai, còn bộ trang sức đầy đủ phải bao gồm vòng tay, bông tai với dây chuyền.

Nhẫn được làm bằng bạch kim gắn kim cương, thiết kế giản đơn mà sang trọng, trông rất thu hút.

Nữ giới thật sự không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn trang sức, ngay cả Hứa Tinh Không cũng vậy.

Nhưng vấn đề quan trọng không phải điều này, mà là vấn đề lên sân khấu biểu diễn.

Thấy cô gái bên cạnh lặng im, Hoài Kinh liếc nhìn sang cô. Cô đang cúi đầu, mượn ánh đèn đường nhàn nhạt để đọc tờ giấy trên tay.

“Đó là gì vậy?” Hoài Kinh hỏi.

Hứa Tinh Không thôi suy nghĩ miên man, nhìn qua Hoài Kinh đáp: “Là đơn đăng ký tiết mục biểu diễn trong buổi tiệc cuối năm.”

Anh không ngờ cô lại có hứng thú với buổi tiệc, vừa quan sát con đường phía trước, vừa hỏi: “Em muốn tham gia ư?”

Hứa Tinh Không lắc đầu, trả lời: “Em không biết biểu diễn tiết mục nào cả.”

“Em biết thổi huyên mà?”

Nhắc tới huyên, ánh mắt Hứa Tinh Không ảm đạm.

“Huyên bị rơi vỡ rồi.”

Huyên là do cha của cô để lại, cô đã dùng nó suốt nhiều năm trời. Nhưng hai năm trước, lúc cô em họ Hứa Minh Di đến nhà cô chơi, không biết làm gì mà lại khiến cái huyên vỡ mất. Huyên bị vỡ nát đến không thể gắn lại được, cô từng vì chuyện này mà buồn bã một thời gian dài.

Vì Hoài Kinh chưa từng hỏi nên Hứa Tinh Không cũng chưa từng kể, hôm nay anh mới biết huyên của cô đã bị vỡ. Ngón tay thon dài của anh gõ gõ lên tay lái, không nói gì thêm nữa.

Sau đó hai người đến nhà Hoài Kinh, không cần nói gì, trong lòng mỗi người đều ngầm hiểu mà đi đến phòng ngủ trên lầu.

Hứa Tinh Không làm việc cả một ngày, đến tối còn đi phát tờ rơi nên bây giờ cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi. Cô bỏ túi xách xuống, chặn lên tờ đơn đăng ký, rồi đi vào phòng tắm.

Hoài Kinh đến cửa sổ của phòng ngủ, kéo rèm ra. Tấm rèm vừa kéo sang một bên thì ánh trăng bên ngoài lập tức chiếu qua khung cửa sổ. Trăng đêm nay vừa tròn, vừa sáng tỏ một vùng trời cao.

Hoài Kinh cởi áo khoác ra, rồi tháo cà vạt. Anh vừa nâng tay cởi măng-sét vừa xoay người lại, vô tình nhìn đến đơn đăng kí dưới túi xách của Hứa Tinh Không.

Một góc giấy hơi cong lên, mỏng manh dưới ánh đèn. Hoài Kinh đi đến cầm tờ giấy lên xem.

Đây là đơn đăng ký biểu diễn mà Hứa Tinh Không đã xem trên đường về nhà. Khi anh hỏi cô có muốn tham gia hay không, cô lại nói không. Ánh mắt anh u tối, mở cửa phòng tắm ra.

Trong phòng tắm, Hứa Tinh Không vừa mới tắm rửa xong, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức co người lại theo phản xạ tự nhiên, rồi quay người về phía vòi nước, nhanh chóng tắt vòi hoa sen.

Hoài Kinh đứng ở bên cửa, áo sơ mi vẫn đóng thùng chỉnh tề, chỉ là không còn đeo cà vạt và để lộ xương quai xanh. Ngay cả tay áo cũng đã cởi nút, cổ áo bị kéo lên làm lộ ra cổ tay thon đẹp.

Bên trong phòng tắm chật hẹp này, nét mặt Hoài Kinh càng đẹp sắc sảo hơn. Hứa Tinh Không nhìn vào mắt anh mà cả người dần ửng đỏ. Cô lùi về phía sau, muốn nghiêng người né khỏi tầm mắt anh.

Nhưng cả phòng tắm đều nằm trong tầm mắt anh, cô chẳng thể trốn ở đâu được cả.

Người Hứa Tinh Không lại càng nóng hơn, làn da mịn màng dần dần ửng hồng, cổ họng chuyển động rồi nói lí nhí: “Em… Em sắp tắm xong rồi.”

Cô đứng trong góc tường, những giọt nước chưa khô chảy dọc trên người cô xuống, tuy chưa mặc quần áo nhưng trông cô vẫn rất thuần khiết chứ không hề khêu gợi thô tục.

Dáng người cô hơi mảnh khảnh, vòng eo thon như một nắm tay, có điều những chỗ nên có, vẫn rất được thượng đế ưu ái. Cô đứng dưới ngọn đèn, dịu dàng như dòng nước.

Ánh mắt Hoài Kinh trầm xuống, từng bước tiến vào dòng nước đó.

Sau lưng Hứa Tinh Không là vách tường, hai tay ôm lấy vai anh để không trượt ngã. Cô ôm hơi chặt nên làn da trắng ngần sau lưng anh hiện vài vệt đỏ.

Hoài Kinh thở dốc, rũ mắt say mê nhìn vào đôi mắt to tròn mơ màng của cô, rồi cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại của cô, vừa hôn vừa khàn khàn nói.

“Tham gia biểu diễn văn nghệ đi.”

Gò má Hứa Tinh Không ướt đẫm, không rõ là nước hay mồ hôi, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh, nói khẽ: “Nhưng mà huyên…”

“Em còn có thể đánh dương cầm mà.” Anh chống tay ở hai bên hông cô, dịu giọng hỏi: “Em vứt thầy giáo dạy đàn của em đi đâu rồi? Anh dạy không giỏi sao?”

Nghe đến đây, Hứa Tinh Không mới hiểu ra vấn đề sau cùng.

“Thầy giáo… giỏi lắm, nhưng em…”

Bây giờ cô chỉ mới đàn được mấy âm cơ bản.

Nghe câu trả lời, Hoài Kinh hôn lên trán cô, nét mặt trở nên dịu dàng.

“Giỏi như thế nào?”

Hứa Tinh Không sửng sốt.

Hoài Kinh lại chuyển động, cổ họng Hứa Tinh Không run run. Cô ôm cánh tay anh, nhẹ úp mặt vào lồng ngực anh, hốc mắt đỏ lên.

“Anh đừng bắt nạt em.”

Giọng cô rất khẽ, như móng vuốt mèo cào nhẹ vào lòng anh. Yết hầu anh chuyển động, trầm giọng cười.

“Anh cứ bắt nạt em đấy.”

Sau khi bị “bắt nạt” thì Hứa Tinh Không đã ngủ say. Hoài Kinh đứng trước cửa sổ, dưới ánh trăng, da anh càng trắng hơn. Anh cầm điện thoại, nói chuyện rất khẽ. Trong điện thoại, là giọng nói của Sophia.

“Cách làm huyên rất phức tạp, dù là thầy Tạ làm thì cũng khó có thể hoàn thành trong một ngày được. Huống hồ còn phải làm theo yêu cầu của anh, khắc tên người trên đó nữa.” Sophia đau khổ than vãn, sau đó hỏi: “Ngày mai nhất định phải đem tới sao?”

“Đúng vậy.” Hoài Kinh nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên cao, rồi xoay qua ngắm nhìn người trên giường, khe khẽ nói: “Không phải quà của ông già Noel là thấy vào buổi sáng lễ Giáng Sinh sao?

Sophia: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook