Chương 49
Tây Phương Kinh Tế Học
20/05/2021
Hứa Tinh Không sống bao nhiêu năm như vậy, đây thật ra là lần đầu tiên cô nhận được lời tỏ tình, lại là từ người mà cô kính nể tôn trọng. Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên cảm giác có điểm kỳ diệu. Nhưng cũng chỉ là kỳ diệu mà thôi, kính nể tôn trọng cùng tình yêu nam nữ là không như nhau.
Cô là một người chậm nhiệt, nhưng nói đến nguyên tắc, cô từ trước đến nay đều rõ ràng, hơn nữa còn có thể dứt khoát chặt đứt, như lúc ấy ly hôn với Vương Thuấn Sinh.
"Học trưởng, em... Em không thể tiếp thu." Hứa Tinh Không cũng không am hiểu cự tuyệt người khác thế nào, cô hiện tại có chút xấu hổ.
So sánh với cô, thần sắc Bạch Trúc lại bình tĩnh như thường, nghe được cự tuyệt cũng chỉ là nhấp môi hơi hơi mỉm cười.
Anh quá nho nhã, quá có tu dưỡng, làm Hứa Tinh Không cảm thấy chính mình nói trắng ra như vậy có chút quá phận, mà cô cũng không biết xử lý như thế nào mới là phương pháp tốt nhất.
Hứa Tinh Không nói xong, hai người liền trầm mặc trước bức họa. Mới vừa trầm mặc không bao lâu, Trần Uyển Uyển gọi điện thoại đến, cứu cô ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Sợ quấy rầy đến người xem tranh, Hứa Tinh Không cầm di động xin lỗi mà nhìn thoáng qua Bạch Trúc. Bạch Trúc duỗi tay chỉ chỉ phía sau cô, Hứa Tinh Không quay đầu lại, thấy được có phòng nghỉ, cô cầm di động chạy nhanh qua.
Gian phòng nghỉ này là chuẩn bị cho người xem triển lãm, giống như một trà thất nho nhỏ, hiện tại triển lãm vừa mới bắt đầu, còn chưa có người vào nghỉ ngơi.
Phòng diện tích không lớn, đối diện cửa là 2 cái sô pha, giữa là một bàn trà trêи có bộ trà cụ. Bên cạnh sô pha có 2 kệ sách, chứa đầy tập tranh. Hứa Tinh Không đi đến sau sô pha, đứng trước cửa sổ trong phòng nghỉ. Bên ngoài là ban công nhà triển lãm, đang phản xạ ánh mặt trời.
"A lô, cậu thật là ân nhân cứu mạng của tớ." Hứa Tinh Không tiếp điện thoại, nói ngay.
Trần Uyển Uyển hôm nay thứ bảy còn tăng ca, ngồi ở phòng nước trà, cười hì hì: "Đó là đương nhiên. Ai, đúng rồi, cậu còn đang ở triển lãm tranh phải không? Cái kia Thi Sơ Tĩnh sao lại thế này?"
"Hả?" Hứa Tinh Không bị hỏi ngốc, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Uyển Uyển uống ngụm cà phê để nâng cao tinh thần, nói: "Trong cái diễn đàn kia, âm dương quái khí, tớ vốn dĩ chỉ im ắng, đột nhiên bị Ninh Bách tag vào. Nói cái gì chuyện của cậu là trong diễn đàn phơi ra, không phải do Thi Sơ Tĩnh nói. Làm cậu là người vô sinh, thật ác độc. Ai, tớ đây bạo tính liền nổi dậy. Cô ta lại làm cái gì yêu quái a?"
Ninh Bách là bạn thân Thi Sơ Tĩnh, Hứa Tinh Không thật không nghĩ tới Thi Sơ Tĩnh thế nhưng đáng xấu hổ đến phải trả đũa, thật là làm cho cô nhận biết được nhân tâm hiểm ác thế nào.
"Vừa rồi cô ta làm trò trước mặt Bạch Trúc học trưởng cùng giáo sư Dương hỏi tớ vô sinh, muốn nhận con nuôi hay không." Hứa Tinh Không nói đơn giản một chút.
"Ngọa tào, cô ta cmn bị tâm thần à? Vì cái gì lại làm như vậy?" Trần Uyển Uyển uống cà phê đắng mà mắng.
Mím môi, Hứa Tinh Không trả lời: "Cô ta thích Bạch Trúc học trưởng."
Cô nói như vậy, Trần Uyển Uyển càng không hiểu.
"Thích Bạch Trúc học trưởng thì theo đuổi đi, kéo cậu vô tội vào trúng đạn làm gì? Đem cậu dìm xuống đất, Bạch Trúc học trưởng liền thích cô ta sao? Bệnh tâm thần!" Trần Uyển Uyển mắng đến thao thao bất tuyệt.
Hứa Tinh Không nghe Trần Uyển Uyển bên kia liên tiếp mắng, trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Cái kia...... Bạch Trúc học trưởng thổ lộ với tớ."
"Phốc......" Trần Uyển Uyển bị cà phê làm bỏng miệng.
Điện thoại bên kia trầm mặc ba giây, Trần Uyển Uyển sâu kín mà nói một câu.
"Cậu chờ tớ hiện tại đi xé ngay cái kia GTB."
"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, "Cái gì GTB?"
Trần Uyển Uyển âm hiểm cười một tiếng, nói: "Green Tea Bitch!"
Hứa Tinh Không: "......"
Thấy Trần Uyển Uyển sĩ khí tăng vọt, Hứa Tinh Không có điểm không yên tâm, cô vừa muốn nhắc nhở một chút, bên kia Trần Uyển Uyển đã cắt đứt điện thoại.
Hứa Tinh Không chạy nhanh mở ra WeChat, thấy được lịch sử trò chuyện trong đàn.
"Tĩnh Trúc Về: Tôi hy vọng có người có thể cùng Tinh Không giải thích một chút, lúc ấy trong đàn thật không phải tôi nói ra. Cũng hy vọng sau khi cởi bỏ hiểu lầm, Tinh Không có thể xin lỗi tôi."
Sau khi Thi Sơ Tĩnh phát xong tin, Trần Uyển Uyển liền đã trả lời, nhìn một đoạn dài như vậy, Hứa Tinh Không thật bội phục tốc độ đánh chữ của Uyển Uyển.
"Ăn một ngụm lớn: Xin lỗi cái gì? Cô có xấu hổ hay không? Xem triển lãm thì xem đi, cô làm trò trước mặt Bạch Trúc học trưởng cùng giáo sư Dương bóc ra vết sẹo của người khác, phơi bày chuyện riêng tư của người khác, cô có xấu hổ hay không? Nói cho cô GTB, cô có thể sinh con, Bạch Trúc học trưởng cũng chướng mắt cô. Phụ nữ có thể sinh con trêи thiên hạ nhiều lắm, Bạch Trúc học trưởng cũng không có khả năng cùng các cô ấy sinh ra cả cái địa cầu. Bạch Trúc học trưởng thích Tinh Không mà không thích cô, cô giữ cho chặt vẻ đáng thương của mình đi mà cút ra xa cho tôi!"
Hứa Tinh Không xem Trần Uyển Uyển phát ra một đoạn này, đầu óc cả kinh trống rỗng một lúc lâu.
Trong đàn một khi thành chiến trường, người bên trong đều không hề tiến vào lên tiếng, mọi người đều bắt đầu lén lút trò chuyện riêng tư, chờ sự tình kế tiếp.
Đoạn này của Trần Uyển Uyển lực sát thương thật lớn, Thi Sơ Tĩnh nửa ngày không hồi phục lại, cuối cùng vẫn là Ninh Bách phát đi một đoạn.
"Ninh Ninh: còn việc Bạch Trúc học trưởng thích Hứa Tinh Không, ai nói cho cô? Tôi thấy, người không biết xấu hổ chính là cô ta đi. YY cũng phải có hạn độ, Bạch Trúc học trưởng sao có thể thích một người ly hôn một lần còn không thể sinh con. Bạch Trúc học trưởng cũng ở trong đàn, xé rách mặt cũng không sợ đương sự biết. @Bạch Trúc học trưởng, có người nói anh thích Hứa Tinh Không kìa."
Ninh Bách phát xong đoạn này, khung chat lại là trống rỗng. Chỉ chốc lát sau, Bạch Trúc tiếp nhận tag trả lời.
"Bạch Trúc: Phải."
Trong đàn một trận trầm mặc.
"Bạch Trúc: Từng ly hôn không thể mang thai cũng không có gì, tôi thích chính là Tinh Không."
Trong đàn mọi người: !!!
Bạch Trúc trả lời làm cho toàn bộ trong đàn đều tạc, đương nhiên tạc vẫn là lén lút phía sau, nội dung khung chat vẫn như cũ gió êm sóng lặng. Sau một lúc lâu, có người kìm nén không được, hỏi một câu.
"Lý Lý quả mận toan: Vậy học trưởng là cùng Tinh Không ở bên nhau?"
"Bạch Trúc: Không có."
Trong đàn mọi người:......
"Bạch Trúc: Cô ấy cự tuyệt tôi."
Trong đàn mọi người:!!!
Sau khi Bạch Trúc trả lời, thời điểm trong đàn nổ tung lên, Thi Sơ Tĩnh lui đàn, Ninh Bách cũng lui đàn.
Hứa Tinh Không nhìn thấy biến ảo trong nháy mắt này, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Trần Uyển Uyển đã nhắn tin lại.
"Ăn một ngụm lớn: ha ha ha ha, cmn, ta quá sung sướиɠ!"
Nhìn Trần Uyển Uyển cười như vậy, Hứa Tinh Không kỳ thật trong lòng có chút bất an, bởi vì Bạch Trúc học trưởng nhiều ít là nghệ thuật gia có khí khái, cô thổ lộ chuyện này bị Trần Uyển Uyển lôi ra như vậy, sau đó anh còn nói bị mình cự tuyệt, như vậy mặt mũi khẳng định không còn chút nào.
Lúc Hứa Tinh Không chuẩn bị trả lời Trần Uyển Uyển, từ cửa đột nhiên một người đi tới. Hứa Tinh Không giương mắt lên, một tay đem màn hình di động úp trêи đùi mình.
Bạch Trúc đứng ở cửa, nhìn đến động tác nhỏ của cô, điềm đạm cười.
"Đều thấy được?"
"Xin lỗi." Hứa Tinh Không không còn lời nào để nói.
Hứa Tinh Không ngồi ở sô pha bên cửa sổ, di động đặt trêи hai chân, thành thành thật thật mà giống như một học sinh tiểu học. Bạch Trúc cười cười, đứng dậy đi vào, ngồi lên sô pha bên cạnh cô.
"Anh lo lắng có người đoạt em đi, như vậy cũng có thể làm cho bọn họ biết khó mà lui."
Nghe Bạch Trúc nói, anh tựa hồ còn không từ bỏ chuyện thích mình. Hứa Tinh Không có chút xấu hổ, giương mắt nhìn Bạch Trúc bên cạnh chuẩn bị pha trà: "Em không có tốt như vậy."
"Tỷ như?" Bạch Trúc đem lá trà để vào trong bình, ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không một cái.
Trong lúc nói chuyện, lá trà đã ngấm nước ấm, hương trà nhàn nhạt lượn lờ theo hơi nước bay ra. Hứa Tinh Không nhìn ngón tay thon dài của anh, cô mím môi.
"Em không thể sinh con, còn ly hôn qua."
Lúc cô nói chuyện, Bạch Trúc cầm ấm trà lên, rót ra một ly trà nhỏ, anh nhìn nước trà từ từ rót vào trong ly, lẳng lặng nói: "Thi Sơ Tĩnh nói đúng."
Hứa Tinh Không ánh mắt vừa động, giương mắt lên gặp ngay tầm mắt Bạch Trúc. Hứa Tinh Không cho rằng anh đang nói Thi Sơ Tĩnh nói việc cô vô sinh và ly hôn, không đáng có người thích, nhưng mà Bạch Trúc nói lại có tầng ý tứ hoàn toàn khác.
"Không thể sinh ɖu͙ƈ có thể thu dưỡng." Bạch Trúc nói xong, hơi hơi mỉm cười, "Còn đã ly hôn qua thì em có kinh nghiệm hôn nhân, có thể chỉ dẫn cho anh."
Hứa Tinh Không: "......"
"Chính là em......" Hứa Tinh Không quýnh lên, trêи mặt phiếm hồng.
"Em có người yêu thích?" Bạch Trúc thình lình chặn lời cô.
Hứa Tinh Không bị hỏi đột nhiên không kịp phòng ngừa, cổ họng cô động đậy, trong đầu hiện lên một dáng người. Tim cô đập nhanh một chút, cô lắc lắc đầu, đem bóng người đó xua đi, như là nói với chính mình.
"Không có......"
Nghe đáp án này, Bạch Trúc lại cười, nói: "Vậy là tốt rồi, anh còn sợ anh theo đuổi em sẽ làm cho em bối rối."
Hứa Tinh Không: "......"
Hứa Tinh Không phát hiện Bạch Trúc tuy rằng là một người ôn nhu, nhưng ở vấn đề nào đó lại thập phần bá đạo, bá đạo đến làm cô không chống đỡ được.
Nhưng trong lòng cô rõ ràng, cô không có cảm giác đối với Bạch Trúc, nên cự tuyệt anh để tránh cho anh hiểu lầm, về sau vẫn nên tiếp xúc ít đi.
Lúc Hứa Tinh Không đang nghĩ vậy, Bạch Trúc bưng chén trà nhỏ đưa tới trước mặt cô, hỏi: "Cuối tuần có thời gian không?"
Đây rõ ràng là muốn hẹn cô.
Hứa Tinh Không còn chưa kịp cự tuyệt, Bạch Trúc ngước mắt nhiều thoáng qua tập tranh trêи kệ sách nói, "Kết thúc triển lãm tranh, cuối tuần anh chuẩn bị đi Lý thành thăm bọn nhỏ, em có muốn đi cùng không?"
Bạch Trúc hiểu cô, cho nên anh đưa ra lý do cùng nhau đi thăm bọn trẻ. Cô xác thật cũng muốn đi, cô đi trợ giúp cô bé bị mất cha mẹ kia.
Đối với cô bé, tuy rằng việc trải qua là khác nhau, nhưng cô lại đồng cảm như chính mình cũng bị. Từ nhỏ trong sinh hoạt trọng nam khinh nữ ở Hoài Thành, bảo thủ phong kiến, từ khi còn nhỏ cô đã bị giáo huấn con gái nên ăn mặc đứng đắn bảo thủ, kỳ thật nên mặc quần áo gì là tư tưởng dơ bẩn của bọn họ.
Vì tránh hiểu lầm, cô xác thật không nên đáp ứng. Nhưng Bạch Trúc thích cô, cũng không thay đổi sự thật cô kính nể anh. Cô đặc biệt thích con nít, cho nên thấy Bạch Trúc giúp đỡ trẻ em như vậy, kính nể càng sâu một tầng. Cô cũng nghĩ như anh, làm ít sự tình trợ giúp bọn trẻ.
Lấy địa chỉ rồi tự mình đi là cách làm lỗ mãng. Cô chỉ nghĩ mình trợ giúp, nhưng bọn nhỏ có lẽ sẽ không vui vẻ tiếp thu.
Những đứa trẻ này đều bị thương tâm hồn hay thể xác, tính phòng bị sẽ rất mạnh. Nếu cô tùy tiện đến, xử lý không ổn, có thể lại bóc ra vết sẹo của bọn chúng thêm lần nữa.
Nếu có Bạch Trúc, bọn chúng đã quen thuộc rồi, cô có thể thâm nhập hiểu biết sâu thêm, bọn nhỏ sẽ thả lỏng cảnh giác với cô, hơn nữa còn có thể sinh ra tín nhiệm. Như vậy, lần sau cô hoàn toàn có thể chính mình đi đến.
Lý thành ở gần Hạ thành, không tính quá xa, đi lại một ngày cũng đủ. Hứa Tinh Không nhìn Bạch Trúc hỏi: "Có yêu cầu thêm người không? Em muốn đem bạn cùng nhau đi hỗ trợ."
Cô muốn mang Đỗ Nhất Triết cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa đi. Thứ nhất có người hỗ trợ, thứ hai có thể tránh tiếp xúc trực tiếp với Bạch Trúc.
Trước mắt đây là biện pháp lưỡng toàn nhất.
Tâm tư của cô, Bạch Trúc tự nhiên hiểu được, anh nhìn Hứa Tinh Không, đạm đạm cười: "Có thể."
Hứa Tinh Không lần này là tới tham quan, tuy rằng có sự tình Thi Sơ Tĩnh làm không khí thập phần xấu hổ, nhưng cô cũng không muốn rời đi trước.
Lúc cô cùng Bạch Trúc tìm được Dương Văn Du, bà một mình một người đang xem tranh. Bạch Trúc gọi bà một tiếng, bà quay đầu lại nhìn thoáng qua, hướng về phía Bạch Trúc cười cười.
Nhìn thấy Hứa Tinh Không, trong mắt Dương Văn Du tràn đầy quan tâm hỏi một câu: "Thi Sơ Tĩnh nói có việc đi trước, hai người các con không có sao chứ?"
Làm giáo sư, tuy rằng biết xung đột là trong đó có một bên sai, nhưng họ vẫn muốn đảm đương vai trò người hòa giải.
Hứa Tinh Không có chút xin lỗi, để Dương Văn Du lớn tuổi như vậy còn nhọc lòng mâu thuẫn của các cô, còn bởi việc nhỏ này mà khó xử. Vừa muốn xin lỗi, Bạch Trúc lại gọi một tiếng.
"Mẹ."
Dương Văn Du liếc mắt nhìn con trai một cái, "Ai" một tiếng sau đó cười rộ lên. Mặt bà thật hiền từ, cầm tay Hứa Tinh Không, cười nói: "Cô ấy nói đi liền đi ngay, còn em ở lại phải cùng cô xem xong tranh. Cô ở nhà một mình vẫn luôn nhàm chán, hôm nay thật vất vả mới có em làm bạn. Về sau, Thi Sơ Tĩnh phỏng chừng không tới nhà cô nữa, cô lại nhàm chán. Tinh Không em phải thường tới nhà cô, làm bạn với cô nha."
Hứa Tinh Không: "......"
Nhìn Dương Văn Du cùng Hứa Tinh Không đứng chung một chỗ, Bạch Trúc nhấp môi cười cười.
Nhìn thái độ của Dương Văn Du đối với mình, giống như Bạch Trúc, không để ý đến chính mình đã từng ly hôn, cũng không để ý đến mình không hôn không ɖu͙ƈ. Chứng tỏ Dương Văn Du thật là một người thiện lương, nhớ tới trước kia sắc mặt cha mẹ Vương Thuấn Sinh khi nghe cô không sinh được, Hứa Tinh Không thật là cảm khái.
Đồng dạng đều là người, nhưng chênh lệch chính là lớn như vậy.
Dương Văn Du bệnh nặng mới khỏi, Hứa Tinh Không mang bà đi dạo trong chốc lát, sau đó dẫn bà tới phòng nghỉ. Mà Bạch Trúc cũng không tiếp hai người được lâu, anh lại bận rộn chuyện khác.
Vào phòng nghỉ, Dương Văn Du ngồi trêи sô pha, Hứa Tinh Không sợ bà nhàm chán, đến kệ sách tìm tập tranh cho bà xem. Vừa đến kệ sách, Hoài Kinh gọi điện thoại lại.
Hứa Tinh Không đứng ở kệ sách, nhìn Dương Văn Du đang nhắm mắt dưỡng thần, cô lùi lại một bước, thối lui đến góc cửa sổ, nhìn ra bên ngoài rồi tiếp điện thoại.
"A lô." Cửa kính phản xạ ánh mặt trời có chút chói mắt, Hứa Tinh Không hơi hơi híp mắt lại, nói: "Em đang ở chỗ triển lãm tranh."
Bên đầu điện thoại kia vang lên sắc thái văn phòng cùng văn kiện truyền tới. Hoài Kinh ngón tay vuốt ve trang giấy, lên tiếng, "Khi nào kết thúc?"
"Buổi chiều kết thúc liền trở về, phỏng chừng khoảng sau 6 giờ." Hứa Tinh Không nói.
"Anh muộn hơn so với em." Hoài Kinh nói.
"Em chờ anh." Hứa Tinh Không thanh âm nhỏ xíu, sau đó cô hỏi: "Cơm chiều có muốn ăn gì không?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng ngòi bút trêи trang giấy, phá lệ dễ nghe, thanh âm Hoài Kinh mang theo ý cười: "Làm món em thích đi."
"Được." Hứa Tinh Không cười cười, lên tiếng.
Bên Hoài Kinh đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, anh nhẹ giọng nói một câu "Anh cúp máy trước.", sau đó liền cắt điện thoại.
Điện thoại vừa tắt, cửa văn phòng theo tiếng mà mở, Hoài Dương Hàn lộ ra nửa cái đầu tiến vào, vẫy tay "A lo ha!"
Hoài Kinh tầm mắt cũng không nâng lên một chút, nhanh hơn xử lý văn kiện trêи tay, hỏi : "Có chuyện gì?"
Thấy Hoài Kinh lãnh đạm như vậy, Hoài Dương Hàn có chút ủy khuất, đóng cửa lại đi vào tới, hỏi: "Cắt đứt anh cùng tiểu tình nhân nói chuyện phiếm? Mới vừa ở cửa nhìn thấy anh cười lúc đang gọi điện thoại, ai da."
Ngòi bút chựng lại, Hoài Kinh ngước mắt nhìn Hoài Dương Hàn liếc một cái, "Nói chính sự đi."
"A." Hoài Dương Hàn một giây đứng đắn, anh chính chính cà vạt, nói: "Đêm nay bạn học em từ nước ngoài trở về, chính là quan nhị đại, con gái, em tích cóp một bữa tiệc, anh cùng đi với em."
Tầm mắt rũ xuống, Hoài Kinh khóe môi nhếch lên, nói: "Như thế nào? Theo đuổi con gái còn muốn tôi giúp cậu giữ thể diện?"
"Không phải." Hoài Dương Hàn cười hì hì nói, "Em muốn giới thiệu cho anh."
Động tác xem văn kiện không dừng lại, Hoài Kinh tới nháy mắt cũng không, nói: "Không đi."
"Ai." Hoài Dương Hàn thấy anh cự tuyệt hoàn toàn như vậy, đi qua ngồi lên bàn làm việc, cầm văn kiện nhìn thoáng qua, nói: "Dứt khoát như vậy sao? Anh không thật sự có tiểu tình nhân chứ?"
Đem văn kiện trêи tay gom lại, Hoài Dương Hàn khẽ cười một tiếng, nói: "Em nghe mẹ Hà nói, mỗi lần bà đi tới nhà anh nấu cơm đồ ăn trong tủ lạnh đều biến đi. Anh sẽ không nấu cơm... Như thế nào? Dưỡng ốc đồng cô nương?"
Hơi nhấp đôi môi, Hoài Kinh tầm mắt nâng lên, thân thể ngưỡng một chút dựa vào lưng ghế, anh ngước mắt nhìn Hoài Dương Hàn, đuôi lông mày hơi chọn, đạm cười hỏi: "Mẹ Hà cũng trở thành chỉ điểm cho cậu?"
Tươi cười trêи mặt chựng lại, Hoài Dương Hàn cười cười, giải thích: "Em là nghe bà ấy nói chuyện với bà nội nên mới biết."
Mũi gian hừ một tiếng, Hoài Kinh bất động thanh sắc cầm văn kiện trở lại, nói: "Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, tôi bận rộn lắm."
Lúc triển lãm tranh còn chưa kết thúc, Hứa Tinh Không nhận được tin nhắn Hoài Kinh gởi tới, nói cô đêm nay không cần đi đến nhà anh, hai người gặp mặt đổi lại ở chỗ của cô. Anh sẽ đến khuya, nếu cô chờ không kịp thì ngủ trước.
Hứa Tinh Không nhìn nhìn tin tức, trả lời một tiếng được.
Triển lãm tranh kết thúc, Dương Văn Du khăng khăng muốn Bạch Trúc đưa Hứa Tinh Không về nhà, lấy lý do cảm tạ cô chiếu cố bà một ngày.
Hứa Tinh Không chối từ không được, biết Dương Văn Du cũng ngồi trêи xe, cô mới đồng ý.
Không muốn ở cùng Bạch Trúc một chỗ, cũng có thể tránh cho anh hiểu lầm.
Cô ngồi ở ghế sau với Dương Văn Du, bà hỏi cô sinh hoạt ở Hạ Thành, Hứa Tinh Không lễ phép đáp lại vài câu. Trước mặt giáo sư, cô cũng muốn có chút riêng tư, huống chi phía trước còn có Bạch Trúc lái xe nghe.
Tới cửa chung cư Hòa Phong, Hứa Tinh Không hướng hai người nói lời cảm tạ, sau xuống xe đi vào cửa chung cư.
Hứa Tinh Không đi vào cửa lớn, nghĩ xem tủ lạnh còn đồ gì có thể làm. Gió đêm đầu mùa xuân thổi qua, trong gió lạnh lại mang theo một tia ấm áp, Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn thoáng lên phía trước.
Chợt thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây bạch ngọc lan, mũi chân cô chựng lại, dừng bước.
Lông mi hơi chớp, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chung cư, qua cửa xe nhìn vào bên trong, Bạch Trúc hướng tới cô cười, lái xe đi.
Quan hệ của cô cùng Hoài Kinh không thể làm người biết.
Đợi xe rời đi, Hứa Tinh Không quay đầu lại.
Qua tết nguyên tiêu, thời tiết chuyển ấm, bạch ngọc lan đã nở. Từng đóa hoa màu trắng được một tầng lá cây xanh mượt vây quanh, non mềm thánh khiết.
Hứa Tinh Không thích hoa màu trắng, mặc kệ là hoa hồng trắng, bách hợp, hay là bạch ngọc lan, cô đều cảm thấy thật đẹp. Lúc ấy lựa chọn chung cư này cũng bởi vì liếc mắt một cái nhìn trúng cây bạch ngọc lan.
Hơn 6 giờ, trời đã tối, trêи đường trong tiểu khu toàn bộ đèn đường đã mở. Giữa 2 ngọn đèn đường sẽ có một cây bạch ngọc lan.
Người đàn ông đứng ở dưới bóng cây, hơi ngửa đầu, nhìn trước mặt cây bạch ngọc lan đã hoàn toàn nở hoa.
Anh rất cao, dáng người đĩnh bạt thon dài, tựa hồ khi anh ngửa đầu lên, duỗi tay là có thể với tới đóa hoa kia. Đèn đường hai bên đem bóng dáng của anh chiếu thành chồng lớp, nhưng lại chiếu vào khuôn mặt anh đến rõ ràng.
Ngũ quan người đàn ông là không thể bắt bẻ, khí chất là thanh lãnh xuất trần, tại đây dưới ánh đèn sáng ngời, làm như muốn biến mất giữa trời với đất này.
Nhưng mà anh không biến mất, dường như đã nhận ra cái gì, quay đầu lại nhìn. Dưới hàng mi dài, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ thanh lãnh cùng lười biếng. Mà xa cách thanh lãnh này, khi nhìn thấy Hứa Tinh Không đứng cách đó không xa, như là xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã, toàn bộ đều biến mất.
Anh hơi hơi xoay người, cằm khẽ nhếch, rũ mắt nhìn cô, mặt mày ôn nhu hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ vừa rồi.
Lúc Hoài Kinh nhìn lên cây bạch ngọc lan, thấy được trêи cây toát ra mầm mới. Hồi xuân đại địa, một năm mới bắt đầu, đã đến lúc nên thu lưới.
Mỗi khi anh nghĩ đến Hoài gia, tâm tình đều là trầm trọng cùng áp lực.
Nhưng loại áp lực này, nghe đến tiếng bước chân quen thuộc kia, biến mất không còn sót lại chút gì.
Anh nhận ra tiếng bước chân này, xoay người lai, thấy được cô gái đứng cách đó không xa, nhìn cô chạy chậm lại đây.
Má cô vì còn chút gió lạnh phớt qua nên có chút ửng đỏ, nhưng mặt mày ôn nhu cùng ý cười trêи khóe môi chứng tỏ cô đang vui sướиɠ.
Cô ấy yêu cầu cái gì?
Hoài Kinh nghĩ như vậy, mở ra vòng tay.
Cô gái chạy tới, do dự một chút, sau đó mới tự nhiên chui vào trong vòng ôm ấp. Không khí lạnh theo cô xông vào lòng, nhưng trong lòng lại như có lò sưởi ấm áp dào dạt.
Cô cần sự ấm áp của anh, anh yêu cầu toàn bộ của cô.
Má cô ửng đỏ, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh, hỏi: "Anh không phải nói sẽ tới muộn sao?"
"Phải." Hoài Kinh dùng áo khoác bao vây cô lại, cười nói: "Muốn cho em một cái kinh hỉ. Kinh ngạc không?"
"Không." Cô gái hơi cúi đầu, lẳng lặng mà
nói.
Nhìn thần sắc của cô, Hoài Kinh mắt đuôi một chọn, tiếc nuối mà nói: "Vậy thất bại."
"Không có." Cô gái lắc lắc đầu, cô giương mắt nhìn anh, lại hoảng loạn mà rũ mắt, cuối cùng, nhấp môi nhẹ giọng nói.
"Hỉ thì tới rồi."
Trong lòng vừa động, Hoài Kinh cái trán đụng chạm cái trán của cô, chóp mũi đối với cô chóp mũi, đôi môi đối với đôi môi cô, đem cô hôn lên thật sâu.
Cô là một người chậm nhiệt, nhưng nói đến nguyên tắc, cô từ trước đến nay đều rõ ràng, hơn nữa còn có thể dứt khoát chặt đứt, như lúc ấy ly hôn với Vương Thuấn Sinh.
"Học trưởng, em... Em không thể tiếp thu." Hứa Tinh Không cũng không am hiểu cự tuyệt người khác thế nào, cô hiện tại có chút xấu hổ.
So sánh với cô, thần sắc Bạch Trúc lại bình tĩnh như thường, nghe được cự tuyệt cũng chỉ là nhấp môi hơi hơi mỉm cười.
Anh quá nho nhã, quá có tu dưỡng, làm Hứa Tinh Không cảm thấy chính mình nói trắng ra như vậy có chút quá phận, mà cô cũng không biết xử lý như thế nào mới là phương pháp tốt nhất.
Hứa Tinh Không nói xong, hai người liền trầm mặc trước bức họa. Mới vừa trầm mặc không bao lâu, Trần Uyển Uyển gọi điện thoại đến, cứu cô ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Sợ quấy rầy đến người xem tranh, Hứa Tinh Không cầm di động xin lỗi mà nhìn thoáng qua Bạch Trúc. Bạch Trúc duỗi tay chỉ chỉ phía sau cô, Hứa Tinh Không quay đầu lại, thấy được có phòng nghỉ, cô cầm di động chạy nhanh qua.
Gian phòng nghỉ này là chuẩn bị cho người xem triển lãm, giống như một trà thất nho nhỏ, hiện tại triển lãm vừa mới bắt đầu, còn chưa có người vào nghỉ ngơi.
Phòng diện tích không lớn, đối diện cửa là 2 cái sô pha, giữa là một bàn trà trêи có bộ trà cụ. Bên cạnh sô pha có 2 kệ sách, chứa đầy tập tranh. Hứa Tinh Không đi đến sau sô pha, đứng trước cửa sổ trong phòng nghỉ. Bên ngoài là ban công nhà triển lãm, đang phản xạ ánh mặt trời.
"A lô, cậu thật là ân nhân cứu mạng của tớ." Hứa Tinh Không tiếp điện thoại, nói ngay.
Trần Uyển Uyển hôm nay thứ bảy còn tăng ca, ngồi ở phòng nước trà, cười hì hì: "Đó là đương nhiên. Ai, đúng rồi, cậu còn đang ở triển lãm tranh phải không? Cái kia Thi Sơ Tĩnh sao lại thế này?"
"Hả?" Hứa Tinh Không bị hỏi ngốc, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Uyển Uyển uống ngụm cà phê để nâng cao tinh thần, nói: "Trong cái diễn đàn kia, âm dương quái khí, tớ vốn dĩ chỉ im ắng, đột nhiên bị Ninh Bách tag vào. Nói cái gì chuyện của cậu là trong diễn đàn phơi ra, không phải do Thi Sơ Tĩnh nói. Làm cậu là người vô sinh, thật ác độc. Ai, tớ đây bạo tính liền nổi dậy. Cô ta lại làm cái gì yêu quái a?"
Ninh Bách là bạn thân Thi Sơ Tĩnh, Hứa Tinh Không thật không nghĩ tới Thi Sơ Tĩnh thế nhưng đáng xấu hổ đến phải trả đũa, thật là làm cho cô nhận biết được nhân tâm hiểm ác thế nào.
"Vừa rồi cô ta làm trò trước mặt Bạch Trúc học trưởng cùng giáo sư Dương hỏi tớ vô sinh, muốn nhận con nuôi hay không." Hứa Tinh Không nói đơn giản một chút.
"Ngọa tào, cô ta cmn bị tâm thần à? Vì cái gì lại làm như vậy?" Trần Uyển Uyển uống cà phê đắng mà mắng.
Mím môi, Hứa Tinh Không trả lời: "Cô ta thích Bạch Trúc học trưởng."
Cô nói như vậy, Trần Uyển Uyển càng không hiểu.
"Thích Bạch Trúc học trưởng thì theo đuổi đi, kéo cậu vô tội vào trúng đạn làm gì? Đem cậu dìm xuống đất, Bạch Trúc học trưởng liền thích cô ta sao? Bệnh tâm thần!" Trần Uyển Uyển mắng đến thao thao bất tuyệt.
Hứa Tinh Không nghe Trần Uyển Uyển bên kia liên tiếp mắng, trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Cái kia...... Bạch Trúc học trưởng thổ lộ với tớ."
"Phốc......" Trần Uyển Uyển bị cà phê làm bỏng miệng.
Điện thoại bên kia trầm mặc ba giây, Trần Uyển Uyển sâu kín mà nói một câu.
"Cậu chờ tớ hiện tại đi xé ngay cái kia GTB."
"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, "Cái gì GTB?"
Trần Uyển Uyển âm hiểm cười một tiếng, nói: "Green Tea Bitch!"
Hứa Tinh Không: "......"
Thấy Trần Uyển Uyển sĩ khí tăng vọt, Hứa Tinh Không có điểm không yên tâm, cô vừa muốn nhắc nhở một chút, bên kia Trần Uyển Uyển đã cắt đứt điện thoại.
Hứa Tinh Không chạy nhanh mở ra WeChat, thấy được lịch sử trò chuyện trong đàn.
"Tĩnh Trúc Về: Tôi hy vọng có người có thể cùng Tinh Không giải thích một chút, lúc ấy trong đàn thật không phải tôi nói ra. Cũng hy vọng sau khi cởi bỏ hiểu lầm, Tinh Không có thể xin lỗi tôi."
Sau khi Thi Sơ Tĩnh phát xong tin, Trần Uyển Uyển liền đã trả lời, nhìn một đoạn dài như vậy, Hứa Tinh Không thật bội phục tốc độ đánh chữ của Uyển Uyển.
"Ăn một ngụm lớn: Xin lỗi cái gì? Cô có xấu hổ hay không? Xem triển lãm thì xem đi, cô làm trò trước mặt Bạch Trúc học trưởng cùng giáo sư Dương bóc ra vết sẹo của người khác, phơi bày chuyện riêng tư của người khác, cô có xấu hổ hay không? Nói cho cô GTB, cô có thể sinh con, Bạch Trúc học trưởng cũng chướng mắt cô. Phụ nữ có thể sinh con trêи thiên hạ nhiều lắm, Bạch Trúc học trưởng cũng không có khả năng cùng các cô ấy sinh ra cả cái địa cầu. Bạch Trúc học trưởng thích Tinh Không mà không thích cô, cô giữ cho chặt vẻ đáng thương của mình đi mà cút ra xa cho tôi!"
Hứa Tinh Không xem Trần Uyển Uyển phát ra một đoạn này, đầu óc cả kinh trống rỗng một lúc lâu.
Trong đàn một khi thành chiến trường, người bên trong đều không hề tiến vào lên tiếng, mọi người đều bắt đầu lén lút trò chuyện riêng tư, chờ sự tình kế tiếp.
Đoạn này của Trần Uyển Uyển lực sát thương thật lớn, Thi Sơ Tĩnh nửa ngày không hồi phục lại, cuối cùng vẫn là Ninh Bách phát đi một đoạn.
"Ninh Ninh: còn việc Bạch Trúc học trưởng thích Hứa Tinh Không, ai nói cho cô? Tôi thấy, người không biết xấu hổ chính là cô ta đi. YY cũng phải có hạn độ, Bạch Trúc học trưởng sao có thể thích một người ly hôn một lần còn không thể sinh con. Bạch Trúc học trưởng cũng ở trong đàn, xé rách mặt cũng không sợ đương sự biết. @Bạch Trúc học trưởng, có người nói anh thích Hứa Tinh Không kìa."
Ninh Bách phát xong đoạn này, khung chat lại là trống rỗng. Chỉ chốc lát sau, Bạch Trúc tiếp nhận tag trả lời.
"Bạch Trúc: Phải."
Trong đàn một trận trầm mặc.
"Bạch Trúc: Từng ly hôn không thể mang thai cũng không có gì, tôi thích chính là Tinh Không."
Trong đàn mọi người: !!!
Bạch Trúc trả lời làm cho toàn bộ trong đàn đều tạc, đương nhiên tạc vẫn là lén lút phía sau, nội dung khung chat vẫn như cũ gió êm sóng lặng. Sau một lúc lâu, có người kìm nén không được, hỏi một câu.
"Lý Lý quả mận toan: Vậy học trưởng là cùng Tinh Không ở bên nhau?"
"Bạch Trúc: Không có."
Trong đàn mọi người:......
"Bạch Trúc: Cô ấy cự tuyệt tôi."
Trong đàn mọi người:!!!
Sau khi Bạch Trúc trả lời, thời điểm trong đàn nổ tung lên, Thi Sơ Tĩnh lui đàn, Ninh Bách cũng lui đàn.
Hứa Tinh Không nhìn thấy biến ảo trong nháy mắt này, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Trần Uyển Uyển đã nhắn tin lại.
"Ăn một ngụm lớn: ha ha ha ha, cmn, ta quá sung sướиɠ!"
Nhìn Trần Uyển Uyển cười như vậy, Hứa Tinh Không kỳ thật trong lòng có chút bất an, bởi vì Bạch Trúc học trưởng nhiều ít là nghệ thuật gia có khí khái, cô thổ lộ chuyện này bị Trần Uyển Uyển lôi ra như vậy, sau đó anh còn nói bị mình cự tuyệt, như vậy mặt mũi khẳng định không còn chút nào.
Lúc Hứa Tinh Không chuẩn bị trả lời Trần Uyển Uyển, từ cửa đột nhiên một người đi tới. Hứa Tinh Không giương mắt lên, một tay đem màn hình di động úp trêи đùi mình.
Bạch Trúc đứng ở cửa, nhìn đến động tác nhỏ của cô, điềm đạm cười.
"Đều thấy được?"
"Xin lỗi." Hứa Tinh Không không còn lời nào để nói.
Hứa Tinh Không ngồi ở sô pha bên cửa sổ, di động đặt trêи hai chân, thành thành thật thật mà giống như một học sinh tiểu học. Bạch Trúc cười cười, đứng dậy đi vào, ngồi lên sô pha bên cạnh cô.
"Anh lo lắng có người đoạt em đi, như vậy cũng có thể làm cho bọn họ biết khó mà lui."
Nghe Bạch Trúc nói, anh tựa hồ còn không từ bỏ chuyện thích mình. Hứa Tinh Không có chút xấu hổ, giương mắt nhìn Bạch Trúc bên cạnh chuẩn bị pha trà: "Em không có tốt như vậy."
"Tỷ như?" Bạch Trúc đem lá trà để vào trong bình, ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không một cái.
Trong lúc nói chuyện, lá trà đã ngấm nước ấm, hương trà nhàn nhạt lượn lờ theo hơi nước bay ra. Hứa Tinh Không nhìn ngón tay thon dài của anh, cô mím môi.
"Em không thể sinh con, còn ly hôn qua."
Lúc cô nói chuyện, Bạch Trúc cầm ấm trà lên, rót ra một ly trà nhỏ, anh nhìn nước trà từ từ rót vào trong ly, lẳng lặng nói: "Thi Sơ Tĩnh nói đúng."
Hứa Tinh Không ánh mắt vừa động, giương mắt lên gặp ngay tầm mắt Bạch Trúc. Hứa Tinh Không cho rằng anh đang nói Thi Sơ Tĩnh nói việc cô vô sinh và ly hôn, không đáng có người thích, nhưng mà Bạch Trúc nói lại có tầng ý tứ hoàn toàn khác.
"Không thể sinh ɖu͙ƈ có thể thu dưỡng." Bạch Trúc nói xong, hơi hơi mỉm cười, "Còn đã ly hôn qua thì em có kinh nghiệm hôn nhân, có thể chỉ dẫn cho anh."
Hứa Tinh Không: "......"
"Chính là em......" Hứa Tinh Không quýnh lên, trêи mặt phiếm hồng.
"Em có người yêu thích?" Bạch Trúc thình lình chặn lời cô.
Hứa Tinh Không bị hỏi đột nhiên không kịp phòng ngừa, cổ họng cô động đậy, trong đầu hiện lên một dáng người. Tim cô đập nhanh một chút, cô lắc lắc đầu, đem bóng người đó xua đi, như là nói với chính mình.
"Không có......"
Nghe đáp án này, Bạch Trúc lại cười, nói: "Vậy là tốt rồi, anh còn sợ anh theo đuổi em sẽ làm cho em bối rối."
Hứa Tinh Không: "......"
Hứa Tinh Không phát hiện Bạch Trúc tuy rằng là một người ôn nhu, nhưng ở vấn đề nào đó lại thập phần bá đạo, bá đạo đến làm cô không chống đỡ được.
Nhưng trong lòng cô rõ ràng, cô không có cảm giác đối với Bạch Trúc, nên cự tuyệt anh để tránh cho anh hiểu lầm, về sau vẫn nên tiếp xúc ít đi.
Lúc Hứa Tinh Không đang nghĩ vậy, Bạch Trúc bưng chén trà nhỏ đưa tới trước mặt cô, hỏi: "Cuối tuần có thời gian không?"
Đây rõ ràng là muốn hẹn cô.
Hứa Tinh Không còn chưa kịp cự tuyệt, Bạch Trúc ngước mắt nhiều thoáng qua tập tranh trêи kệ sách nói, "Kết thúc triển lãm tranh, cuối tuần anh chuẩn bị đi Lý thành thăm bọn nhỏ, em có muốn đi cùng không?"
Bạch Trúc hiểu cô, cho nên anh đưa ra lý do cùng nhau đi thăm bọn trẻ. Cô xác thật cũng muốn đi, cô đi trợ giúp cô bé bị mất cha mẹ kia.
Đối với cô bé, tuy rằng việc trải qua là khác nhau, nhưng cô lại đồng cảm như chính mình cũng bị. Từ nhỏ trong sinh hoạt trọng nam khinh nữ ở Hoài Thành, bảo thủ phong kiến, từ khi còn nhỏ cô đã bị giáo huấn con gái nên ăn mặc đứng đắn bảo thủ, kỳ thật nên mặc quần áo gì là tư tưởng dơ bẩn của bọn họ.
Vì tránh hiểu lầm, cô xác thật không nên đáp ứng. Nhưng Bạch Trúc thích cô, cũng không thay đổi sự thật cô kính nể anh. Cô đặc biệt thích con nít, cho nên thấy Bạch Trúc giúp đỡ trẻ em như vậy, kính nể càng sâu một tầng. Cô cũng nghĩ như anh, làm ít sự tình trợ giúp bọn trẻ.
Lấy địa chỉ rồi tự mình đi là cách làm lỗ mãng. Cô chỉ nghĩ mình trợ giúp, nhưng bọn nhỏ có lẽ sẽ không vui vẻ tiếp thu.
Những đứa trẻ này đều bị thương tâm hồn hay thể xác, tính phòng bị sẽ rất mạnh. Nếu cô tùy tiện đến, xử lý không ổn, có thể lại bóc ra vết sẹo của bọn chúng thêm lần nữa.
Nếu có Bạch Trúc, bọn chúng đã quen thuộc rồi, cô có thể thâm nhập hiểu biết sâu thêm, bọn nhỏ sẽ thả lỏng cảnh giác với cô, hơn nữa còn có thể sinh ra tín nhiệm. Như vậy, lần sau cô hoàn toàn có thể chính mình đi đến.
Lý thành ở gần Hạ thành, không tính quá xa, đi lại một ngày cũng đủ. Hứa Tinh Không nhìn Bạch Trúc hỏi: "Có yêu cầu thêm người không? Em muốn đem bạn cùng nhau đi hỗ trợ."
Cô muốn mang Đỗ Nhất Triết cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa đi. Thứ nhất có người hỗ trợ, thứ hai có thể tránh tiếp xúc trực tiếp với Bạch Trúc.
Trước mắt đây là biện pháp lưỡng toàn nhất.
Tâm tư của cô, Bạch Trúc tự nhiên hiểu được, anh nhìn Hứa Tinh Không, đạm đạm cười: "Có thể."
Hứa Tinh Không lần này là tới tham quan, tuy rằng có sự tình Thi Sơ Tĩnh làm không khí thập phần xấu hổ, nhưng cô cũng không muốn rời đi trước.
Lúc cô cùng Bạch Trúc tìm được Dương Văn Du, bà một mình một người đang xem tranh. Bạch Trúc gọi bà một tiếng, bà quay đầu lại nhìn thoáng qua, hướng về phía Bạch Trúc cười cười.
Nhìn thấy Hứa Tinh Không, trong mắt Dương Văn Du tràn đầy quan tâm hỏi một câu: "Thi Sơ Tĩnh nói có việc đi trước, hai người các con không có sao chứ?"
Làm giáo sư, tuy rằng biết xung đột là trong đó có một bên sai, nhưng họ vẫn muốn đảm đương vai trò người hòa giải.
Hứa Tinh Không có chút xin lỗi, để Dương Văn Du lớn tuổi như vậy còn nhọc lòng mâu thuẫn của các cô, còn bởi việc nhỏ này mà khó xử. Vừa muốn xin lỗi, Bạch Trúc lại gọi một tiếng.
"Mẹ."
Dương Văn Du liếc mắt nhìn con trai một cái, "Ai" một tiếng sau đó cười rộ lên. Mặt bà thật hiền từ, cầm tay Hứa Tinh Không, cười nói: "Cô ấy nói đi liền đi ngay, còn em ở lại phải cùng cô xem xong tranh. Cô ở nhà một mình vẫn luôn nhàm chán, hôm nay thật vất vả mới có em làm bạn. Về sau, Thi Sơ Tĩnh phỏng chừng không tới nhà cô nữa, cô lại nhàm chán. Tinh Không em phải thường tới nhà cô, làm bạn với cô nha."
Hứa Tinh Không: "......"
Nhìn Dương Văn Du cùng Hứa Tinh Không đứng chung một chỗ, Bạch Trúc nhấp môi cười cười.
Nhìn thái độ của Dương Văn Du đối với mình, giống như Bạch Trúc, không để ý đến chính mình đã từng ly hôn, cũng không để ý đến mình không hôn không ɖu͙ƈ. Chứng tỏ Dương Văn Du thật là một người thiện lương, nhớ tới trước kia sắc mặt cha mẹ Vương Thuấn Sinh khi nghe cô không sinh được, Hứa Tinh Không thật là cảm khái.
Đồng dạng đều là người, nhưng chênh lệch chính là lớn như vậy.
Dương Văn Du bệnh nặng mới khỏi, Hứa Tinh Không mang bà đi dạo trong chốc lát, sau đó dẫn bà tới phòng nghỉ. Mà Bạch Trúc cũng không tiếp hai người được lâu, anh lại bận rộn chuyện khác.
Vào phòng nghỉ, Dương Văn Du ngồi trêи sô pha, Hứa Tinh Không sợ bà nhàm chán, đến kệ sách tìm tập tranh cho bà xem. Vừa đến kệ sách, Hoài Kinh gọi điện thoại lại.
Hứa Tinh Không đứng ở kệ sách, nhìn Dương Văn Du đang nhắm mắt dưỡng thần, cô lùi lại một bước, thối lui đến góc cửa sổ, nhìn ra bên ngoài rồi tiếp điện thoại.
"A lô." Cửa kính phản xạ ánh mặt trời có chút chói mắt, Hứa Tinh Không hơi hơi híp mắt lại, nói: "Em đang ở chỗ triển lãm tranh."
Bên đầu điện thoại kia vang lên sắc thái văn phòng cùng văn kiện truyền tới. Hoài Kinh ngón tay vuốt ve trang giấy, lên tiếng, "Khi nào kết thúc?"
"Buổi chiều kết thúc liền trở về, phỏng chừng khoảng sau 6 giờ." Hứa Tinh Không nói.
"Anh muộn hơn so với em." Hoài Kinh nói.
"Em chờ anh." Hứa Tinh Không thanh âm nhỏ xíu, sau đó cô hỏi: "Cơm chiều có muốn ăn gì không?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng ngòi bút trêи trang giấy, phá lệ dễ nghe, thanh âm Hoài Kinh mang theo ý cười: "Làm món em thích đi."
"Được." Hứa Tinh Không cười cười, lên tiếng.
Bên Hoài Kinh đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, anh nhẹ giọng nói một câu "Anh cúp máy trước.", sau đó liền cắt điện thoại.
Điện thoại vừa tắt, cửa văn phòng theo tiếng mà mở, Hoài Dương Hàn lộ ra nửa cái đầu tiến vào, vẫy tay "A lo ha!"
Hoài Kinh tầm mắt cũng không nâng lên một chút, nhanh hơn xử lý văn kiện trêи tay, hỏi : "Có chuyện gì?"
Thấy Hoài Kinh lãnh đạm như vậy, Hoài Dương Hàn có chút ủy khuất, đóng cửa lại đi vào tới, hỏi: "Cắt đứt anh cùng tiểu tình nhân nói chuyện phiếm? Mới vừa ở cửa nhìn thấy anh cười lúc đang gọi điện thoại, ai da."
Ngòi bút chựng lại, Hoài Kinh ngước mắt nhìn Hoài Dương Hàn liếc một cái, "Nói chính sự đi."
"A." Hoài Dương Hàn một giây đứng đắn, anh chính chính cà vạt, nói: "Đêm nay bạn học em từ nước ngoài trở về, chính là quan nhị đại, con gái, em tích cóp một bữa tiệc, anh cùng đi với em."
Tầm mắt rũ xuống, Hoài Kinh khóe môi nhếch lên, nói: "Như thế nào? Theo đuổi con gái còn muốn tôi giúp cậu giữ thể diện?"
"Không phải." Hoài Dương Hàn cười hì hì nói, "Em muốn giới thiệu cho anh."
Động tác xem văn kiện không dừng lại, Hoài Kinh tới nháy mắt cũng không, nói: "Không đi."
"Ai." Hoài Dương Hàn thấy anh cự tuyệt hoàn toàn như vậy, đi qua ngồi lên bàn làm việc, cầm văn kiện nhìn thoáng qua, nói: "Dứt khoát như vậy sao? Anh không thật sự có tiểu tình nhân chứ?"
Đem văn kiện trêи tay gom lại, Hoài Dương Hàn khẽ cười một tiếng, nói: "Em nghe mẹ Hà nói, mỗi lần bà đi tới nhà anh nấu cơm đồ ăn trong tủ lạnh đều biến đi. Anh sẽ không nấu cơm... Như thế nào? Dưỡng ốc đồng cô nương?"
Hơi nhấp đôi môi, Hoài Kinh tầm mắt nâng lên, thân thể ngưỡng một chút dựa vào lưng ghế, anh ngước mắt nhìn Hoài Dương Hàn, đuôi lông mày hơi chọn, đạm cười hỏi: "Mẹ Hà cũng trở thành chỉ điểm cho cậu?"
Tươi cười trêи mặt chựng lại, Hoài Dương Hàn cười cười, giải thích: "Em là nghe bà ấy nói chuyện với bà nội nên mới biết."
Mũi gian hừ một tiếng, Hoài Kinh bất động thanh sắc cầm văn kiện trở lại, nói: "Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, tôi bận rộn lắm."
Lúc triển lãm tranh còn chưa kết thúc, Hứa Tinh Không nhận được tin nhắn Hoài Kinh gởi tới, nói cô đêm nay không cần đi đến nhà anh, hai người gặp mặt đổi lại ở chỗ của cô. Anh sẽ đến khuya, nếu cô chờ không kịp thì ngủ trước.
Hứa Tinh Không nhìn nhìn tin tức, trả lời một tiếng được.
Triển lãm tranh kết thúc, Dương Văn Du khăng khăng muốn Bạch Trúc đưa Hứa Tinh Không về nhà, lấy lý do cảm tạ cô chiếu cố bà một ngày.
Hứa Tinh Không chối từ không được, biết Dương Văn Du cũng ngồi trêи xe, cô mới đồng ý.
Không muốn ở cùng Bạch Trúc một chỗ, cũng có thể tránh cho anh hiểu lầm.
Cô ngồi ở ghế sau với Dương Văn Du, bà hỏi cô sinh hoạt ở Hạ Thành, Hứa Tinh Không lễ phép đáp lại vài câu. Trước mặt giáo sư, cô cũng muốn có chút riêng tư, huống chi phía trước còn có Bạch Trúc lái xe nghe.
Tới cửa chung cư Hòa Phong, Hứa Tinh Không hướng hai người nói lời cảm tạ, sau xuống xe đi vào cửa chung cư.
Hứa Tinh Không đi vào cửa lớn, nghĩ xem tủ lạnh còn đồ gì có thể làm. Gió đêm đầu mùa xuân thổi qua, trong gió lạnh lại mang theo một tia ấm áp, Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn thoáng lên phía trước.
Chợt thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây bạch ngọc lan, mũi chân cô chựng lại, dừng bước.
Lông mi hơi chớp, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chung cư, qua cửa xe nhìn vào bên trong, Bạch Trúc hướng tới cô cười, lái xe đi.
Quan hệ của cô cùng Hoài Kinh không thể làm người biết.
Đợi xe rời đi, Hứa Tinh Không quay đầu lại.
Qua tết nguyên tiêu, thời tiết chuyển ấm, bạch ngọc lan đã nở. Từng đóa hoa màu trắng được một tầng lá cây xanh mượt vây quanh, non mềm thánh khiết.
Hứa Tinh Không thích hoa màu trắng, mặc kệ là hoa hồng trắng, bách hợp, hay là bạch ngọc lan, cô đều cảm thấy thật đẹp. Lúc ấy lựa chọn chung cư này cũng bởi vì liếc mắt một cái nhìn trúng cây bạch ngọc lan.
Hơn 6 giờ, trời đã tối, trêи đường trong tiểu khu toàn bộ đèn đường đã mở. Giữa 2 ngọn đèn đường sẽ có một cây bạch ngọc lan.
Người đàn ông đứng ở dưới bóng cây, hơi ngửa đầu, nhìn trước mặt cây bạch ngọc lan đã hoàn toàn nở hoa.
Anh rất cao, dáng người đĩnh bạt thon dài, tựa hồ khi anh ngửa đầu lên, duỗi tay là có thể với tới đóa hoa kia. Đèn đường hai bên đem bóng dáng của anh chiếu thành chồng lớp, nhưng lại chiếu vào khuôn mặt anh đến rõ ràng.
Ngũ quan người đàn ông là không thể bắt bẻ, khí chất là thanh lãnh xuất trần, tại đây dưới ánh đèn sáng ngời, làm như muốn biến mất giữa trời với đất này.
Nhưng mà anh không biến mất, dường như đã nhận ra cái gì, quay đầu lại nhìn. Dưới hàng mi dài, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ thanh lãnh cùng lười biếng. Mà xa cách thanh lãnh này, khi nhìn thấy Hứa Tinh Không đứng cách đó không xa, như là xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã, toàn bộ đều biến mất.
Anh hơi hơi xoay người, cằm khẽ nhếch, rũ mắt nhìn cô, mặt mày ôn nhu hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ vừa rồi.
Lúc Hoài Kinh nhìn lên cây bạch ngọc lan, thấy được trêи cây toát ra mầm mới. Hồi xuân đại địa, một năm mới bắt đầu, đã đến lúc nên thu lưới.
Mỗi khi anh nghĩ đến Hoài gia, tâm tình đều là trầm trọng cùng áp lực.
Nhưng loại áp lực này, nghe đến tiếng bước chân quen thuộc kia, biến mất không còn sót lại chút gì.
Anh nhận ra tiếng bước chân này, xoay người lai, thấy được cô gái đứng cách đó không xa, nhìn cô chạy chậm lại đây.
Má cô vì còn chút gió lạnh phớt qua nên có chút ửng đỏ, nhưng mặt mày ôn nhu cùng ý cười trêи khóe môi chứng tỏ cô đang vui sướиɠ.
Cô ấy yêu cầu cái gì?
Hoài Kinh nghĩ như vậy, mở ra vòng tay.
Cô gái chạy tới, do dự một chút, sau đó mới tự nhiên chui vào trong vòng ôm ấp. Không khí lạnh theo cô xông vào lòng, nhưng trong lòng lại như có lò sưởi ấm áp dào dạt.
Cô cần sự ấm áp của anh, anh yêu cầu toàn bộ của cô.
Má cô ửng đỏ, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh, hỏi: "Anh không phải nói sẽ tới muộn sao?"
"Phải." Hoài Kinh dùng áo khoác bao vây cô lại, cười nói: "Muốn cho em một cái kinh hỉ. Kinh ngạc không?"
"Không." Cô gái hơi cúi đầu, lẳng lặng mà
nói.
Nhìn thần sắc của cô, Hoài Kinh mắt đuôi một chọn, tiếc nuối mà nói: "Vậy thất bại."
"Không có." Cô gái lắc lắc đầu, cô giương mắt nhìn anh, lại hoảng loạn mà rũ mắt, cuối cùng, nhấp môi nhẹ giọng nói.
"Hỉ thì tới rồi."
Trong lòng vừa động, Hoài Kinh cái trán đụng chạm cái trán của cô, chóp mũi đối với cô chóp mũi, đôi môi đối với đôi môi cô, đem cô hôn lên thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.