Không Thể Ký Hiệu

Chương 22

Y Đình Mạt Đồng

02/05/2021

02/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Đẩy mấy người đang đứng cạnh dì Chân ra, Túng Phồn vội hỏi: "Dì Chân, dì có sao không?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Dì Chân rất bình tĩnh, còn vỗ vỗ cánh tay Túng Phồn để an ủi cậu.

"Đây là?" Vị nữ cảnh sát đang phụ trách ghi chép lấy lời khai hỏi.

Dì Chân trả lời: "Đây là nhân viên làm trong tiệm của tôi, nghỉ trưa đi ra ngoài ăn cơm."

Cô cảnh sát gật đầu, không có ý gọi Túng Phồn lại làm tường trình, tiếp tục hỏi dì Chân các thông tin liên quan.

Túng Phồn cũng không tiện nói chen vào, chỉ có thể ở bên cạnh đợi dì Chân làm xong tờ khai mới có thể hỏi tình huống cụ thể được.

Tạm thời không thể giúp được gì, Túng Phồn lúc này mới nhớ đến cậu vừa quăng Phí Hành Phong lại trêи xe, ngay cả một câu tạm biệt cũng không thèm nói. Nghĩ tới cậu bèn chen ra ngoài, tìm xem xe Phí Hành Phong đang đậu ở đâu.

Phí Hành Phong là ngôi sao nổi tiếng, nhất định là không tiện xuống xe, cho dù muốn xuống hỏi thăm một chút cũng không được, nghĩ lại thì cũng có hơi oan uổng.

Cậu kéo cửa xe ra nói: "Xin lỗi, trong tiệm xảy ra chút chuyện, không tiện mời anh vào." Cậu vốn cũng không định mời Phí Hành Phong vào trong tiệm ngồi chơi, chỉ nói khách sáo với đối phương vậy thôi. Cửa tiệm nhỏ kia của bọn họ cũng không tiếp đãi nổi siêu sao Phí Hành Phong, có khi được nửa chừng đã bị hàng xóm xung quanh vây lấy, không khéo trở về lại có cái hotsearch gì gì đó nữa thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Nói đến nói đi rồi ai ai cũng tưởng là thật thì sao? Cái gì mà "Siêu sao tới tiệm nhỏ đặt may quần áo, nghi vấn đã phá sản", rồi còn "Siêu sao hết thời" gì gì đó...

"Có chuyện gì vậy?" Phí Hành Phong hiếm thấy mà hỏi một câu về chuyện không liên quan đến mình.

Túng Phồn thấy trước mắt cậu cũng không làm được cái gì bèn dứt khoát trèo luôn lên xe, cầm túi đựng trà sữa đang đặt ở ghế sau, lúc nãy cậu còn định là chờ về tiệm rồi mới uống, "xoẹt xoẹt" hai cái, bóc vỏ đựng ống hút ra. Cậu cắm mạnh ống hút lên nắp nilon của cốc trà sữa rồi hút hai ngụm lớn, xong mới nói: "Cửa thủy tinh trong tiệm bị người ta đập vỡ, cảnh sát đang làm ghi chép."

"Có ai tình nghi không?" Cửa tiệm bị đập phá ngay giữa ban ngày ban mặt, chắc chắn là kẻ gây chuyện không hề sợ bị phát hiện hay bị bắt, hẳn là cũng không tồn tại tình huống uống say quậy phá.

"Không biết, nhưng tôi cảm thấy chuyện này kiểu gì thì kiểu cũng có liên quan đến Túng Lãng." Nào có chuyện đúng lúc như vậy, tiệm may của dì Chân mở ra bao nhiều năm, vẫn không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa từ khi cậu vào làm trong tiệm cũng không có phát sinh bất cứ xung đột nào với khách hàng dù là nhỏ nhất. Duy nhất có thể xem là có "Thù hận" cũng chỉ có vị Túng Lãng, mới bị cầm chổi đuổi đánh hôm nọ thôi.

"Tự cậu cũng phải cẩn thận một chút, đứa con riêng này của nhà cậu xem chừng chính là kiểu người lòng dạ hẹp hòi." Không thể trách Phí Hành Phong không bằng không chứng gì đã tin lời Túng Phồn được, chỉ cần nhìn vết thương trêи cánh tay cậu thôi, hắn đã cảm thấy tên Túng Lãng này đúng là người tự cao tự đại, không biết kiêng nể ai. Nghiêm túc mà nói, Túng Lãng có tư cách tự cao không ấy à? Không thể nghi ngờ là có, dù sao bây giờ cậu ta cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Túng, ngày thường không được dạy dỗ tử tế, cho nên có làm ra chuyện chẳng coi ai ra gì như thế này cũng không phải chuyện bất ngờ gì cho lắm.

"Tôi cũng không có chứng cớ gì, để xem phía cảnh sát có thể điều tra ra được cái gì không thôi. Cũng may là dì Chân không bị thương, thế đã là may mắn lắm rồi." Bằng không, nếu chuyện là do Túng Lãng làm thật thì cậu cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm việc trong tiệm.

Phí Hành Phong không muốn nhìn bộ dạng Túng Phồn ủ rũ như vậy, không biết là tại sao, chính là cảm thấy bản thân nên giúp cậu làm chút gì đó, hắn suy nghĩ một chốc rồi nói: "Để tôi tìm người giúp cửa tiệm của cậu làm lại cánh cửa."

"Không cần phiền anh đâu, cạnh tiểu khu có một nhà chuyên làm cửa kính, tôi gọi bọn họ đến làm là được rồi." Chuyện đơn giản như thế này cậu thấy không cần thiết phải làm phiền đến Phí Hành Phong.

Phí Hành Phong làm lơ lời từ chối của Túng Phồn, nói tiếp: "Đó là cửa hàng của mẹ Tống Hưởng, tôi tìm người hỗ trợ lắp ráp cửa cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, cửa hàng cửa kính gần tiểu khu của các cậu chỉ dùng thủy tinh thống thường để làm, lỡ như lại có người tới gây sự thì không phải lại giống lần này à. Lãng phí tiền bạc và thời gian như vậy, không bằng một lần làm tốt luôn, như vậy Tống Hưởng cũng có thể an tâm đi quay phim."

Phí Hành Phong không biết sao mình lại có thể nghĩ ra một lý do hợp lý đến thế, dù sao xài được là được.

Túng Phồn nghĩ một chút, hiện giờ trong cửa hàng lắp đặt đều là thủy tinh thông thường, bị đập một cái là vỡ vụn, mảnh văng khắp nơi, chỉ riêng chuyện dọn dẹp lại thôi đã tốn không ít thời gian rồi. Nếu đổi thành loại thủy tinh an toàn thì đúng là tốt hơn nhiều. Lần này may mà không có ai bị thương, chứ lần sau thì ai dám đảm bảo sẽ lại may mắn được như vậy.

Nghĩ thế, Túng Phồn không đôi co thêm với Phí Hành Phong nữa, nói ra yêu cầu của mình: "Vậy anh đừng tìm chỗ nào đắt quá, tôi sợ không trả nổi tiền."



Không cần biết kết quả điều tra ra làm sao, chi phí sửa chữa nhất định la không thể để dì Chân một mình gánh hết được, Túng Phồn cũng ra tiền trả một ít. Cũng may mà bình thưởng cậu chi tiêu cũng khá là tiết kiệm, chỗ tiền mẹ cho đợt trước có để lại được một ít, nếu không lần này đúng là không biết đào đâu ra tiền.

Phí Hành Phong gật đầu.

Túng Phồn không có lòng dạ nào ngồi mãi trêи xe bèn nói với Phí Hành Phong một tiếng, dặn anh ta trêи đường lái xe cẩn thận rồi đi xuống, quay vào trong tiện Chân Mỹ Lệ.

Làm biên bản vụ việc xong, lại tiễn cảnh sát đi, hàng xóm xung quanh cũng tản đi hết, chỉ còn mấy ông bà cụ đang ngồi ở cái bệ dưới cây sồi già, cùng mấy người hàng xóm cũ nói về chuyện lần này, cảm thấy nên kiến nghị với ban quản lý tiểu khu, tăng thêm số camera an ninh. Nếu không, không chỉ có mấy cửa hàng mặt tiền phía bên đây mà ngay cả những người sống bên trong cũng đều cảm thấy không an toàn.

Túng Phồn quét mảnh vụn thủy tinh còn vương vãi trêи mặt đất, nói với dì Chân: "Dì Chân, xin lỗi, là cháu làm liên lụy đến cửa tiệm."

Dì Chân vẫn phóng khoáng như thường: "Cái này không tính là do cháu được, cũng có phải cháu nện vỡ thủy tinh trong tiệm đâu, không cần phải xin lỗi. Nếu đúng là đứa con riêng kia của nhà cháu làm thật thì dì nhất định sẽ bắt nó phải bồi thường đủ!"

Túng Phồn cười cười: "Nói thì nói như thế, nhưng dầu gì cậu ta cũng là tìm cháu muốn gây sự, không dưng lại liên lụy đến dì."

Cũng may buổi trưa nay cậu không ăn ở cửa hàng nên dì Chân cũng về nhà nấu cơm, trong tiệm không có người nên mới không có ai bị thương.

"Cái loại khốn nạn đó chính là đầu óc không được bình thường, có ở đâu cũng chỉ biết gây họa mà thôi. Cho dù hôm nay nó không tìm cháu gây sự thì này mai cũng sẽ đi cà khịa với người khác. Cháu không cần tự trách mình, người nó vấn đề là cái thằng nhóc kia kìa." Tâm Lý của dì Chân vô cùng vững vàng, là một công dân gương mẫu, bà tin tưởng hoàn toàn vào năng lực làm việc của các vị cảnh sát nhân dân, thiệt hại lần này của bà sớm muộn gì cũng có người phải bồi thường, "Cháu đừng có nghĩ nhiều như thế, dì Chân cháu sống nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua? Không có chuyện gì, chỉ cần tiệm chúng ta vẫn có đơn hàng, có tay nghề có thể nuôi sống mình thì chả có chuyện gì to tát hết. Nghĩ nhiều xong tự làm mình bực bội chỉ mất công mất việc thêm thôi."

Túng Phồn thờ phào một hơi, cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười coi như là tươi tắn: "Cháu biết rồi, dì Chân."

Lúc dì Chân còn đang băn khoăn không biết nên gọi nhà ai tới làm lại cửa cho mình thì Tống Hưởng dẫn mấy người mặc đồ công sở vội vàng đi tới.

Nhìn thấy cậu ta, dì Chân cau mày: "Sao giờ này mà con lại về đây, không phải lên lớp à?"

Bà biết dạo gần đây Tống Hưởng đều đi học lớp diễn xuất, công ty của Tống Hưởng đối với cậu ta rất coi trọng, càng là như vậy, bà lại càng không muốn thằng con mình lười biếng, phải biết ông bà ta có một câu gọi là cần cù bù thông minh đó.

Tống Hưởng thấy mẹ mình và Túng Phồn đều không có bị làm sao thì mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Sếp của con nghe anh Phồn nói cửa thủy tinh của tiệm nhà mình bị người ta đập vỡ, cho nên tìm công ty lắp đặt thiết bị vẫn hợp tác với phòng làm việc từ trước tới làm cửa mới cho tiệm nhà mình."

Túng Phồn nghe Tống Hưởng nói vậy thì lập tức biết Phí Hành Phong chỉ tìm đại cái lý do để qua mặt Tống Hưởng thôi, nên cậu cũng không nói thêm gì.

Dì Chân "Ai da" một tiếng: "Thế sao được? Này phải tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Bà chỉ mở một cửa tiệm nho nhỏ thôi, cho dù kiếm cũng được thì cũng không thể quá xa xỉ được. Tìm công ty thiết bị chuyên hợp tác với phòng làm việc của Túng phồn đến làm cửa cho cái tiệm may nhỏ xíu nhà mình, bà nhìn kiểu gì cũng thấy quá là lãng phí.

Người phụ trách nhóm lắp đặt đi cùng Tống Hưởng tới bước lên một bước, nhiệt tình bắt chuyện với dì Chân: "Dì ơi, ông chủ Phí trước giờ vẫn luôn giúp đỡ chuyện làm ăn của bọn cháu, hợp đồng bảo trì sửa chữa bọn cháu đều kí theo năm. Quý này phòng làm việc bên đó không có hỏng hóc gì cần bảo trì lại, sếp cháu thu tiền không của người ta cũng thấy ngại lắm, đúng lúc ông chủ Phí nhờ bên cháu hỗ trợ chuyện ở đây, bọn cháu vui mừng còn không kịp nữa kìa. Lần này không thu tiền của dì đâu, đều đã tính vào phí sửa chữa hàng quý của phòng làm việc rồi."

"Như vậy cũng được nữa à?" Dì Chân hết sức kinh ngạc, như này không phải nói là họ sẽ lắp đặt cửa miễn phí cho nhà bà à?

Người phụ trách cười nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, dì cứ yên tâm giao cho bọn cháu đi. Ông chủ Phí đã nói nhất định phải lắp cho dì cái cửa nào thật là chắc chắn rồi. Cháu có mang thoe mấy bản mẫu đến đây rồi, dì lại xem thử một chút đi. Chờ sửa sang đẹp đẽ cho dì xong thì sếp của bọn cháu mới có thể yên tâm thoải mái được."

Lúc người phụ trách này nói chuyện, ánh mắt rất chân thành, trông như đang nói, nếu dì Chân mà không để bọn họ làm thì bọn họ sẽ ăn vạ ở đây không đi, sau đó thuận lợi mà thuyết phục được dì Chân dẫn mình đi xem xét các cửa cần lắp thủy tinh trong tiệm. Hai người công nhân đi cùng cũng bắt đầu do đạc lấy số liệu của cánh cửa phía trước.

Tống Hưởng kéo Túng Phồn vào phòng làm việc nhỏ của cậu, quan tâm hỏi: "Anh Phồn, anh không bị sao chứ?"

"Tôi không sao, chỉ là cửa tiệm với dì Chân quá nửa là bị tôi làm liên lụy." Từ sau khi Túng Phồn xuyên vào quyển sách này, lần đầu tiên cậu cảm thấy được nhẫn nhịn không phải biện pháp giải quyết mọi chuyện, chỉ là bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

"Anh đừng nói như vậy, anh không có việc gì là tốt rồi. Tống Hưởng thờ phào nhẹ nhõm, "Công ty chuyên lắp đặt thiết bị này bình thường em có muốn mời người ta làm thì cũng chả có đủ tiền đâu, lần này coi như là trong họa có phúc. Ầy, em muốn đổi cánh cửa ngoài cho mẹ em từ lâu rồi, trêи cửa sổ cũng phải làm thêm một lớp chống trộm nữa, như vậy trong tiệm mới an toàn hơn chút, nhân dịp này thì đổi hết luôn một thể vậy, em đi đóng phim ở nơi khác cũng yên tâm hơn."



Con phố này bình thường thì người qua lại không ít, nhưng mùa đông rồi, buổi tối mọi người cũng ít ra đường hơn, cửa tiệm nhà họ lại đóng cửa tương đối muộn, mẹ ở một mình trong tiệm, cậu ta đúng là không thấy yên tâm, chỉ sợ có người đột nhiên xông vào cướp của, cho dù hàng xóm hai bên đều có thể tới giúp nhưng mà chờ người chạy ra được thì chuyện cũng xong hết rồi. Cho nên lần này cậu ta định khoét một ô cửa nhỏ ở trêи tường, buổi tối mà có đơn hàng thì mở cửa nhỏ này ra nhận là được, như vậy cũng an toàn hơn không ít, lại lắp thêm một lớp cửa phòng trộm, cửa chống trộm ở ngoài chỗ cửa chính cũng đổi một cái mới luôn.

"Số tiền này tính vào phí bảo trì thường niên của công ty các cậu à?" Túng Phồn xác nhận lại một lần nữa với đối phương, vốn cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý bỏ tiền ra rồi, nhưng mà nếu đã tính vào chi phí bảo trì của cong ty họ rồi thì cậu lại có thể tiết kiệm một khoản lớn, chỉ có điều chuyện tốt như thế này, xem ra cậu cũng nợ Phí Hành Phong lại một lần.

"Đúng vậy. Bên kia cùng phòng làm việc của bọn em hợp tác cũng lâu rồi, có cái gì cũng dễ thương lượng. Nói trắng ra thì chính là nể mặt sếp em thôi, sếp em cũng giới thiệu cho bọn họ không ít mối làm ăn mà."

"Thì ra là vậy." Chỉ cần không phải là Phí Hành Phong tự mình bỏ tiền túi ra thì cái ân tình cậu nợ đối phương có thể nhỏ lại một chút.

Tống Hưởng mỉm cười nói: "Anh Phồn, anh cũng đừng nghĩ nhiều, nhà ai mà chả có chuyện phiền lòng, tự mình sống tốt của mình là quan trọng nhất."

"Tôi biết, cảm ơn cậu." Tâm trạng của Tống Phồn cũng khá hơn chút.

"Khách khí cái gì. Đi, hôm nay em không về công ty, đúng lúc có thể ở lại giúp quét dọn." Nói xong, Tống Hưởng vơ cái chổi dựng bên cạnh, bắt đầu dọn dẹp.

Túng Phồn nhìn cửa lớn trống toang hoác, gió lùa bốn phía, bèn xắn tay áo, gia nhập hàng ngũ quét tước.

*

Sau khi nói Tống Hưởng dẫn người về nhà sửa cửa, Phí Hành Phong tiếp tục giữ vững nguyên tắc làm việc của mình, bắt đầu ở trong văn phòng phê duyệt hết mấy phần tài liệu cần dùng xong mới tan tầm. Còn chưa lái xe ra khỏi hầm thì đã nhận được tin nhắn của Mạc Y, dặn hắn tối nay về nhà một chuyến.

Về đến nhà, Mạc Y vẫn chưa trở lại, Phí Hành Phong nghĩ tối nay ở luôn đây cũng được, dù sao quay về căn hộ bên kia thì hắn cũng chỉ có một mình.

Dì giúp việc tới hỏi Phí Hành Phong bữa tối có món gì đặc biệt muốn ăn không để phòng bếp đi làm. Không biết nghĩ thế nào Phí Hành Phong lại nhớ tới dáng vẻ Túng phồn ăn sườn nướng lúc buổi trưa, bèn hỏi: "Có thể làm dẻ sườn nướng cháy tỏi không?"

Dì giúp việc nói: "Trong nhà không có dẻ sườn nướng chỉ có sườn thường thôi, có thể làm sườn ram cháy tỏi."

Phí Hành Phong gật đầu, lại dặn nhà bếp làm ít một chút, có lẽ buổi tối mẹ sẽ không muốn ăn lắm.

Lúc Mạc Y về đến nhà thì đã có chút mệt mỏi, nhìn thấy Phí Hành Phong đang ngồi chờ bà ở phòng khách thì cười nói: "Đi, vào phòng để trang phục nói chuyện đi."

Phí Hành Phong mơ hồ có thể đoán được mẹ mình muốn nói cái gì, nhưng cũng không dám chắc chắn 100%, bèn theo bà đi vào phòng để trang phục.

Phòng để đồ của Mạc Y rất rộng rãi sáng sủa, bất cứ ai đi vào đây e là đều sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đặc biệt là mấy omega mà nhìn thấy, chắc sẽ không khép nổi miệng mất.

Mạc Y ngồi vào trêи ghế salon, trực tiếp đi vào chủ đề chính: "Con và Túng Phồn là như thế nào vậy? Mẹ thấy hai đứa nói chuyện với nhau có vẻ rất hợp, nhìn như còn thoải mái hơn cả lúc con nói chuyện với Bách Vũ."

Quả nhiên là đoán đúng, Phí hành Phong cũng không rõ lắm lúc Túng Phồn ở cùng mình là cái cảm giác gì, chỉ có thể từ góc nhìn chủ quan của mình đưa ra phán đoán: "Hình như cậu ta không bị ảnh hưởng bởi pheromone của con, so với beta phản ứng còn nhỏ hơn, câu ta còn nói mùi pheromone của con có thể làm bản thân cảm thấy bình tĩnh."

Trong lòng Mạc Y dậy sóng, hoàn toàn khác với vẻ thản nhiên bên ngoài của mình, bà cố kiềm chế nội tâm kϊƈɦ động của mình, hỏi: "Vậy con đối với pheromone của thằng bé thì sao? Có cảm giác gì?"

Phí Hành Phong nói thẳng: "Không đáng ghét, cũng không làm con thấy cáu gắt khó chịu." Thậm chí còn thấy khá là dễ ngửi là đằng khác.

Không ai có thể hiểu được tâm tình Mạc Y lúc này, có thể nói là từ nhỏ đến lớn bà yêu cần rất cao ở Phí Hành Phong, nghiêm khắc mọi mặt, chì sợ con trai học phải thói xấu nào bên ngoài, nhưng về mặt tình cảm bà vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của Phí Hành Phong, cho nên người khác có gửi lời nói đứa nhỏ nhà mình yêu mến con trai bà thì bà cũng chỉ cười cười cho qua, không tự ý ra quyết định cho con mình. Sau khi Phí Hành Phong bị chẩn đoán mắc phải hội chứng hưng cảm tăng tiết tin tức tố, ai ai tiếp cận thằng bé cũng sẽ cảm thấy khó chịu không được thoải mái, thì bà lại càng không dám có mong ước gì xa vời, chỉ cần có một người không chê trách chứng bệnh của con trai, ở bên cạnh không để thằng bé phải sống cô độc cả đời đã là quá đủ. Hiện tại, hi vọng mong ước có thể thực hiện được đã gần ngay trước mắt, nhưng bà vẫn không dám quá cưỡng cầu, chỉ sợ lại phản tác dụng.

"Mẹ thấy hôm nay hai đứa ăn cơm với nhau cũng khá là vui vẻ. Nếu thằng bé không bài xích con thì quả thật đã thay đổi không ít, không hề giống như trước đây, có cơ hội thì con cũng thử tiếp xúc thêm với thằng bé xem sao, coi như là có thêm một người bạn mới." Mạc Y dùng phương pháp nhẹ nhàng, đơn giản nhất để đưa ra kiến nghị.

"Con biết rồi." Nói thật, nhiều năm như vậy, có thể gặp một người không ghét bỏ hắn như Túng Phồn trong lòng Phí Hành Phong cũng rất vui vẻ, chỉ là hắn không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi, cảm thấy không cần thiết phải như vậy, vả lại cũng cần tìm hiểu kỹ hơn về Túng Phồn, nếu xác định đối phương là người đáng để làm bạn thì lúc đó lại nói cũng không muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Ký Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook