Chương 27
Y Đình Mạt Đồng
02/05/2021
09/02/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng được trang trí rất công phu, nhưng màu sắc có hơi đơn điệu cứng nhắc. Không có ai ở trong phòng ngoại trừ chính cậu, cũng không bị trói lại. Trong phòng có bật một chiếc đèn nhỏ, nếu không phải bị người ta chụp thuốc mê mang đi thì có lẽ cậu sẽ có ấn tượng khá tốt với chỗ này, ít nhất thì cũng có cảm giác điều kiện sinh hoạt ở đây tốt hơn căn phòng nhỏ kia của cậu không ít.
Đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ là do tác dụng của thuốc mê vẫn còn. Túng Phồn ngồi dậy, nhìn kỹ căn phòng này một lượt, sau đó đi xuống giường, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên bên ngoài. Ngoài cửa là một khoảnh sân rất lớn, lúc này đèn trong sân còn chưa tắt, dựa theo ánh sáng vàng lờ mờ của bóng đèn có thể nhìn thấy chỗ cổng chính còn có một đài phun nước nhỏ, còn cả mấy loại cây cỏ được trồng khác nữa, nhưng ánh sáng không đủ để cậu nhìn rõ đó là những cây gì.
Căn phòng cậu đang ở nằm trêи tầng hai của căn biệt thực này, Túng Phồn thử ước lượng độ cao, xác định cái kiểu không được huấn luyện chuyên nghiệp như mình mà nhảy từ đây xuống thì không gãy thì cũng nứt xương, nhẹ hơn chút cũng phải bong gân. Không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn là quyết định tương đối sáng suốt lúc này.
Tổng kết lại những gì nhìn thấy, cộng thêm tình huống của mình bây giờ, Túng Phồn đoán cậu hẳn là đang ở trong phòng riêng của mình ở nhà họ Túng, bọn họ vẫn bắt trói cậu về đây. Cũng không thể trách cậu không cảnh giác được, là do kẻ địch quá giảo hoạt, ai mà đề phòng suốt được.
Ngồi trở lại trêи giường, Túng Phồn nhìn kỹ bốn phía thêm một lượt, không thấy túi xách của cậu đâu, cũng không có điện thoại di động, rõ ràng là muốn cậu chặt đứt ý định gọi điện cho người khác để cầu cứu. Nhưng mà Túng Phồn cũng không quá hoảng loạn, trêи tủ đầu giường có để một cái đồng hồ báo thức điện tử, thời gian bên trêи hiện thị đã là mười giờ tối, mẹ thấy cậu mãi không nhắn tin báo là đã về đến nhà nhất định sẽ nghi ngờ, không cần biết mẹ gọi cho cậu thấy không bắt máy hay là thấy người nhà họ Túng nhận điện thoại, nhiêu đó cũng đủ để mẹ cậu nghi ngờ rồi. Với lại cậu vừa nói với bà là người nhà họ muốn bắt cậu về xong, cho nên cho dù bây giờ không làm được gì, cậu cũng không cần quá sốt ruột, mẹ nhất định sẽ tìm cách đưa cậu ra khỏi đây.
Còn đang nghĩ xem có cách nào khác để tự cứu mình hay không thì có tiếng mở cửa phòng từ bên ngoài truyền vào, nghe động tĩnh thì là tiếng tra chìa khóa, xem ra là khóa trái của lại để phòng cậu chạy trốn.
Người đi vào cũng tính là một nửa người quen của Túng Phồn, chính là ông già cầm đầu đám vệ sĩ muốn bắt trói cậu lần trước. Nhớ tới bộ dạng bị ném trứng gà của đối phương, Túng Phồn chỉ muốn bật cười, nhưng mà phải cố nhịn xuống, giả vờ như không còn sức lực gì, như vậy mới có thể làm cho mấy người này buông lỏng cảnh giác. Với lại lúc cửa được mở ra, Túng Phồn còn thấy có hai tên vệ sĩ đang đứng ngay phía ngoài, không biết là đi cũng ông già này tới hay là vẫn luôn canh gác ở trước cửa, nói tóm lại thì là sợ cậu chạy mất thôi.
"Cậu cả tỉnh rồi?" Lúc này dáng vẻ của ông già vô cùng sạch sẽ, cho dù đã tối muộn rồi nhưng tóc tai cũng không chút rối loại, trông cũng giống người lắm.
Túng Phồn không trả lời đối phương, lần trước cậu không biết đích xác ông già này là ai nhưng bây giờ xem ra chắc là quản gia gì đó, nếu không tối thiểu cũng là trợ thủ của Túng Sĩ Lương hoặc là Túng lão thôi, kiểu người chuyên đi "Tiếp tay" cho Trụ vương làm ác*.
*Gốc là câu nói dựa theo điển tích "Trợ Trụ vi ngược". Câu này chắc các thím quen rồi hà.
Túng Phồn không có ký ức của nguyên chủ, cái biết rõ nhất cũng chỉ có nội dụng mười chương đầu của quyển tiểu thuyết này mà thôi. Cho nên lúc này tốt nhất là không nói gì hết, bớt nói mới không để lộ ra sơ hở. Có trời mới biết nếu cậu không nhớ gì về mấy người này hay là bịa chuyện bản thân đập đầu mất trí nhớ thì sẽ phải đối mặt với chuyện gì, tốt nhất vẫn đừng nên vẽ hươu vẽ vượn gì thì hơn.
"Chỉ cần cậu cả ngoan ngoãn nghe lời thì trong nhà cũng không định làm khó cậu, không phải sao?" Ông già này không biết là tới để làm người hòa giải hay chỉ là muốn đứng ra nhắc nhở cậu, "Nhà họ Túng nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, cậu cũng nên quan tâm đến việc trong nhà, vì gia đình này mà cống hiến sức lực mới đúng. Tuy giờ cậu không còn là người thừa kế của nhà họ Túng nữa nhưng cũng là một thành viên trong nhà, không nên chống đối lão gia và ông chủ, nghe theo sự sắp xếp trong nhà mới có thể sống tốt được."
Túng Phồn nghe mà phát phiền, sao cứ ngửi thấy cái mùi hôn nhân sắp đặt ở đây vậy không biết? Không chỉ tẩy não người nghe mà còn làm như mình ở phe chính nghĩa vậy, nghe có lý ghê, tài ăn nói tốt như vậy sao không đi mà bán hàng đa cấp đi? Kiểu người như thế này chính là kiểu muốn bị ăn đập mà.
"Đừng ép nữa." Túng Phồn lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cậu có lúc có thể diễn nhưng cũng có lúc thực sự diễn không nổi, dù sao cũng có phải diễn viên chuyên nghiệp gì đâu, lại chưa từng được huấn luyện cách biểu cảm của cậu đại thiếu gia nguyên chủ này, đã không giống thì cớ gì phải tự làm khó mình nữa, "Có cái gì ăn không, tôi đói."
Không cần biết tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào, cậu vẫn cần ăn một bữa no, bổ sung carlo với carbonhydrate (đường) xong mới có thể suy nghĩ minh mẫn được, tiện thể làm ông già ngày ngậm miệng lại.
Ông ta cũng không hề tức giận, trái lại nghe thấy cậu muốn ăn thì còn rất vui vẻ, giống như ngoại trừ tới khuyên bảo cậu nghe lời thì chính là vì muốn cậu chịu ăn cơm: "Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Cậu cả muốn ăn cái gì?"
Ăn đêm không thể ăn đồ có quá nhiều dẫu mỡ được, Túng Phồn nghĩ một chốc rồi nói: "Nấu cho tôi một bát mì đi. Trong nhà có bào ngư hay sò điệp gì không? Có thì cho vào một ít."
Ngoài trừ đường thì dinh dưỡng cũng rất quan trọng, tuy là có thêm bào ngư vi cá thì cũng không thể ngay lập tức ăn nghèo nhà họ Túng được, nhưng cũng không thể ngăn lại suy nghĩ muốn cho thêm mấy thứ đắt đỏ vào trong mì của Túng Phồn: "Đúng rồi, có tổ yến không? Hầm một bát cho tôi đi, hôm nay vừa bị hoảng sợ, phải uống một chén để an thần."
Cậu còn chưa được ăn tổ yến bao giờ đâu, nếu đã tới đây rồi, có thể ăn thử thì cứ ăn thử thôi, dù sao cũng chả phải tiêu vào tiền của cậu.
Ông già đối với yêu cầu của Túng Phồn không có chút bất ngờ nào, giống như đây vốn chính là tiêu chuẩn ăn uống thông thường của cậu: "Được, tôi xuống dưới dặn người làm. Cậu cả còn cần gì nữa không?"
Túng Phồn liếc ông ta một cái, nói: "Ông đừng hỏi thì hơn. Bộ tôi nói muốn lấy lại điện thoại của mình ông cũng cho à?"
Ông già cười cười, dáng vẻ đúng điển hình của câu "Ngoài cười trong không cười": "Cậu cả đừng nghĩ đến cái này, bình tâm nghe theo sắp xếp trong nhà là được, chờ xong xuôi nhất định sẽ trả điện thoại lại cho cậu."
Túng Phồn phất tay, không có kiên nhẫn nhiều lời với đối phương.
Ông ta thấy cậu không còn yêu cầu gì nữa, cũng không làm ầm lên thì không để ý cậu nữa, quay người ra khỏi cửa.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, vệ sĩ bưng một bát mì hải sản đi vào, trong mì ngoại trừ bào ngư và sò điệp cậu muốn thì còn có cả mực, ngao, trứng chim câu nữa. So vơi mì hải sản thì thực ra Túng Phồn càng thích mì bò hơn, miếng thịt vừa to vừa thơm, ăn thịt so với hải sản lại còn kinh tế hơn nhiều, thêm chút ớt chưng với giấm tỏi, đúng là ngon tuyệt cú mèo.
Nhưng mì hải sản lại đắt hơn, chỉ tính riêng điểm này thôi thì Túng Phồn cũng thấy thỏa mãn rồi. Sợi mì khá ngon, canh xương chắc cũng được ninh mấy tiếng rồi, mùi thơm lừng, không có mùi tanh của hải sản, cũng không quá nhạt nhẽo, không thêm gia vị gì ăn cũng cũng rất ngon. Cậu vừa ăn vừa cảm thán trong lòng, đầu bếp giỏi như này mà lại làm việc cho nhà họ Túng, đúng là quá đáng tiếc, tay nghề nấu nướng tốt như vậy, sao lại nấu cho mấy tên súc sinh nhà này ăn chứ?
Đang ăn dở chừng thì cửa phòng lần thứ hai được mở ra, lần này là người quen cũ tới —— Túng Lãng.
Túng Phồn thầm phỉ nhổ trong lòng, cậu cũng không phải khỉ, nhà này còn định thay nhau vào tham quan à?
"Vẫn còn lòng dạ mà ăn mì cơ à? Tâm lý tốt đấy." Trong mắt Túng Lãng đều là vẻ trào phúng, giống như nhìn một con thú bị nhốt, biết là đối phương không thể thoát ra được, cũng biết mình đã nắm chắc phần thắng nên không buồn kiêng dè cái gì, muốn nói thế nào thì nói thế ấy.
"Không ăn thì sao? Phải tuyệt thực chắc?" Túng Phồn cảm thấy cái tên Túng Lãng này hẳn là xem quá nhiều phim truyền hình mất não rồi, muốn tự cứu mình thì phải dựa vào đầu óc chứ không phải hi sinh sức khỏe của bản thân, Ok?
Túng Lãng cười lạnh: "Hi vọng là trạng thái này của mày có thể tiếp tục giữ vững, đến tận ngày cưới."
Cưới cái thằng chó nhà mi* ấy!
*Từ gốc ở đây là MLGB tên một nhãn hiệu thời trang của Trung, nhưng phiên âm của nó đồng nghĩ avới một câu nói tục bên đó, đại khái là chửi kiểu như đồ khốn, thằng chó bên mình ấy, nên ở đây mình dịch thoát ra luôn.
Túng Phồn ở trong lòng mắng đối phương một câu nhưng bên ngoài thì lại ra vẻ bình thản: "Cậu lo cho mình trước đi thì hơn. Omega của cậu có thể cắm sừng cho tôi thì ai biết được trêи đầu cậu lúc này liệu đã có cái sừng nào đang nhú lên rồi không?"
"Mày không chiếm được nên ghen tỵ với tao chứ gì." Túng Lãng không không để tâm đến lời nói của cậu.
"Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, đừng để đến lúc tôi còn chưa kịp cưới thì cậu đã phải đi đổ vỏ cho người khác là được." Túng Phồn nghĩ xong hết rồi, nếu bây giờ Túng Lãng ra tay đánh cậu thì cậu sẽ ụp cả bát mì này lên mặt cậu ta, bát mì đắt đỏ như vậy, ụp lên đầu cái loại không ra gì này tính ra thì vẫn là cậu ta được lời.
"Không bằng mày bớt quan tâm đến mấy chuyện không liên quan đến mình mà tự lo lắng cho bản thân đi thì hơn." Có lẽ là do đang ở nhà, cho nên Túng Lãng ăn nói còn không thèm lựa lời hơn lần gặp trước, "Mày vẫn chưa biết gì đúng không? Cửa thủy tinh trong cái tiệm rách kia của mày là tao thuê người tới đập đấy, thế thì sao nào? Cảnh sát có dám làm gì tao không? Tao chỉ đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, không tới người phút bọn họ đã cung cung kính kính tiễn tao ra tận ngoài cửa. Đây chính là đặc quyền mà tiền tài mang đến, có phải rất hấp dẫn không? Cho nên mày đừng tưởng cảnh sát có thể giúp gì có mày, rời khỏi Túng gia mày cũng chỉ là phận con sâu cái kiến mà thôi, không quyền không thế, mặc người giày xéo. Đừng có nghĩ là dựa vào cảnh sát thì có thể làm gì tao, tao còn có Túng gia chống lưng, hiểu chưa?"
Mấy lời Túng Lãng nói cũng không khiến Túng Phồn cảm thấy bất ngờ gì lắm, cậu đã sớm đoán được kết quả sẽ là như thế: "Cậu nói mấy cái này với tôi cũng vô dụng thôi, tôi không quan tâm, dù sao cửa tiệm cũng đã nhận được tiền bồi thường thiệt hại, không tính là bị lỗ. Cậu nếu thật sự có bản lĩnh thì gặp ai cũng nói một câu, có nhà họ Túng chống lưng, ai cậu cũng không sợ đi. Chỉ dám nói nói một chút ở trong nhà thế này, quá khổ thân cho cậu rồi."
Túng Lãng không phải thẳng ngu, cậu ta đương nhiên biết nếu mình ở trong nhà nói một chút thì cả ba và ông nội đều sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, rất vui vẻ. Tuy là lần trước cậu ta tới tìm Túng Phồn mà không nói cho trong nhà biết cũng không có ai chỉ trích cậu ta. Nhưng nếu nói lời này ra ngoài, e là nhà họ sẽ gặp rắc rối lớn.
"Dù thế nào thì tao cũng là người thừa kế của nhà họ Túng, người thừa kế duy nhất. Còn mày, chẳng qua hôn nhân của mày cũng chỉ là công cụ để nhà họ Túng đổi lấy lợi ích kinh tế mà thôi, xong việc là chẳng còn chút giá trị nào nữa." Túng Lãng nở một nụ cười hết sức tự mãn, "Không ngại nói cho mày biết, ông nội với ba đã tìm được nhà chồng tốt cho mày rồi đấy, là một nhà giàu xổi ở khu phía tây thành phố, họ Hàm. Nhà họ muốn gia nhập giới thượng lưu mà nhà chúng ta lại cần tiền để nghiên cứu phát triển sản phẩm mới. Nhà họ có tiền, nhà chúng ta có mối quan hệ, đúng là duyên trời tác hợp. Nhà họ có một đứa con trai là alpha, mặt mũi lớn lên có hơi xấu xí một chút, lại có xu hướng bạo lực, nghe nói đã từng đánh chết người, nhà họ phải tốn không ít tiền để giải quyết vấn đề, nhưng mà với loại dị dạng như mày cũng coi như xứng lứa vừa đôi. Mày rảnh rỗi ở đây nói này nói kia với tao thì không bằng nghĩ cách nào để kết hôn xong có thể trấn an được alpha của mình, khỏi bị đối phương đánh chết đi là hơn."
Túng Phồn cũng không bị mấy lời của đối phương làm cho tức giận, không phải là cậu không tức mà càng thể hiện ra là mình đang tức thì chỉ khiến Túng Lãng càng thêm đắc ý mà thôi. Cho dù cậu có muốn phun một búng máu ra ngoài ngay lúc này thì cũng phải cố mà nhịn xuống, cũng tự cổ vũ mình là ngôi sao mới xuất hiện trong làng kiềm chế. Chờ đến lúc thích hợp, cậu sẽ không cần kiềm chế nữa, có thể một đập đánh chết tươi Túng Lãng.
"Nói thật là tôi có kết hôn hay không thì vẫn chưa biết chắc được nhưng mà nói cậu không bị cắm sừng thì cũng y như vậy thôi, kẻ tám lạng người nửa cân. Có một ông bố có vợ có con đàng hoàng mà còn ra ngoài lăng nhăng được thì cậu nghĩ Liêu Bảo Song sẽ tin tưởng vào ràng buộc AO giữa hai người à?" Túng Phồn đúng là đang muốn khích bác, châm ngòi chia rẽ đấy, thì có làm sao?
Lần này Túng Lãng không lập tức bác bỏ, trong lòng cậu ta cũng biết chuyện ba mình không chung thủy trong hôn nhân, là việc khiến tất cả alpha đều thấy xấu hổ giùm.
Túng Phồn chớp lấy cơ hội này, thừa thắng xông lên: "Cậu nói tôi kết hôn vì lợi ích, cậu với Liêu Bảo Song thì không giống à? Kết hôn như vậy thì có mấy lạng tình cảm, chúng ta đều tự biết trong lòng, huống hồ còn có một người ba như vậy, có vết xe đổ của ông ta, Liêu Bảo Song có thể tin tưởng cậu được đến đâu? Ai mà chẳng nghĩ cho bản thâm mình, làm dự phòng từ trước?"
Túng Phồn một bộ anh trai tri kỷ, giọng điệu nghe cũng rất chân thành, chỉ là động tác ăn mì trêи tay cậu thì chưa dừng lại giây phút nào.
Mặt Túng Lãng một hồi đen một hồi trắng, cuối cùng không nói thêm được lời nào đã bỏ đi. Túng Phồn nhún nhún vai, đầu óc không đủ xài đã học cách khinh rẻ, châm chọc người khác, không biết là lấy dũng khí với tự tin ở đâu ra nữa.
Ăn hết một bát mì, Túng Phồn đã no căng bụng, dựa người lên thành salon không buồn động đậy.
Túng Sĩ Lương giống như đã tính toán tốt thời gian từ trước vậy, Túng Phồn vừa mới ợ một cái, ông ta đã bước vào phòng.
Túng Phồn trông không hề giống Túng Sĩ Lương một chút nào, nhưng Túng Lãng thì đúng là như được đúc từ cùng một khuôn với đối phương ra, chỉ có điều nhìn Túng Sĩ Lương gầy hơn một chút, có thể là do lo lắng quá nhiều chuyện, còn toàn là những chuyện vô lương tâm vô đạo đức nên mới thế.
"Chuyện lúc trước tôi sẽ không truy cứu nữa. Từ giờ anh ngoan ngoãn chờ ở nhà cho tôi, chờ nhà họ Hàm chọn được ngày lành tháng tốt thì kết hôn, lễ cưới cũng không cần tổ chức làm gì, sau đó yên phận mà sinh sống với Tiểu Hàm." Giọng điệu Túng Sĩ Lương nghe không ra chút tình cảm ba con nào, giống như là từ khi Túng Phồn phân hóa không thành công thì đã không còn là con trai của ông ta nữa, chỉ là một công cụ hình người của nhà họ Túng mà thôi.
Nếu không phải xuyên vào trong sách, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, cậu sẽ không tài nào tin được là trêи đời lại có một người ba như vậy, không coi con trai của mình là con trai, không, phải nói là đứa nhỏ không phải alpha thì không phải con mình thì đúng hơn.
Cơn tức trong lòng Túng phồn bùng lên, lúc nãy cậu kiềm chế cơn giận trước Túng Lãng là vì muốn giả bộ "Chân thành" gây xích mích, nhưng với loại như Túng Sĩ Lương thì cậu chẳng có gì mà phải nhịn, Túng Sĩ Lương muốn lợi dụng cậu, cậu cũng có cách bắt bí đối phương.
"Nếu mọi người biết tôi phân hóa di dạng, ông nói coi nhà họ Hàm có muốn làm thông gia với nhà ông nữa hay là không?" Lễ cưới cũng không dám tổ chức, có thể nói mọi việc đúng như những gì cậu đoán, việc này là hai nhà lén lút bàn bạc, định lĩnh chứng để làm đảm bảo cho việc hợp tác mà thôi. Mà đồng ý cách làm này thì chắc chắn nhà họ Hàm cũng là kiểu gia đình vô cùng coi trọng sĩ diện, có khi không kém gì so với nhà họ Túng. Vì hợp tác mà cưới cậu vào cửa, thì sẽ không muốn để người khác biết chuyện cậu phân hóa dị dạng, cho nên mới đồng ý với biện pháp này. Nếu không, nhà nào mà không muốn tổ chức cho con mình một lễ cưới linh đình?
Nếu chuyện cậu phân hóa dị dạng bị tất cả mọi người biết được thì nhà họ Hàm cũng sẽ tự cảm thấy mất mặt, sợ bị người khác chỉ trỏ, nói họ vì tiền mà ai cũng cưới vào nhà được, sau này muốn tiến vào giới thượng lưu, được mọi người công nhận sẽ khó lại càng khó.
Túng Sĩ Lương trợn mắt lên: "Anh dám!"
Túng Phồn nhún nhún vai, cậu có cái gì mà không dám, dù sao cậu cũng không cảm thấy có gì mất mặt.
Túng Sĩ Lương vừa định mở miệng mắng cậu, thì điện thoại trong túi vang lên.
Ông ta hậm hực tiếp cuộc gọi, điện thoại này chức năng cách âm không được tốt lắm, Túng Phồn nghe rõ được người bên kia đầu dây hỏi: "Ông Túng này, mọi người đều đang nói Tiểu Phồn phân hóa dị dạng thành người nửa A nửa O, chuyện này là thật hay giả vậy?"
Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng được trang trí rất công phu, nhưng màu sắc có hơi đơn điệu cứng nhắc. Không có ai ở trong phòng ngoại trừ chính cậu, cũng không bị trói lại. Trong phòng có bật một chiếc đèn nhỏ, nếu không phải bị người ta chụp thuốc mê mang đi thì có lẽ cậu sẽ có ấn tượng khá tốt với chỗ này, ít nhất thì cũng có cảm giác điều kiện sinh hoạt ở đây tốt hơn căn phòng nhỏ kia của cậu không ít.
Đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ là do tác dụng của thuốc mê vẫn còn. Túng Phồn ngồi dậy, nhìn kỹ căn phòng này một lượt, sau đó đi xuống giường, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên bên ngoài. Ngoài cửa là một khoảnh sân rất lớn, lúc này đèn trong sân còn chưa tắt, dựa theo ánh sáng vàng lờ mờ của bóng đèn có thể nhìn thấy chỗ cổng chính còn có một đài phun nước nhỏ, còn cả mấy loại cây cỏ được trồng khác nữa, nhưng ánh sáng không đủ để cậu nhìn rõ đó là những cây gì.
Căn phòng cậu đang ở nằm trêи tầng hai của căn biệt thực này, Túng Phồn thử ước lượng độ cao, xác định cái kiểu không được huấn luyện chuyên nghiệp như mình mà nhảy từ đây xuống thì không gãy thì cũng nứt xương, nhẹ hơn chút cũng phải bong gân. Không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn là quyết định tương đối sáng suốt lúc này.
Tổng kết lại những gì nhìn thấy, cộng thêm tình huống của mình bây giờ, Túng Phồn đoán cậu hẳn là đang ở trong phòng riêng của mình ở nhà họ Túng, bọn họ vẫn bắt trói cậu về đây. Cũng không thể trách cậu không cảnh giác được, là do kẻ địch quá giảo hoạt, ai mà đề phòng suốt được.
Ngồi trở lại trêи giường, Túng Phồn nhìn kỹ bốn phía thêm một lượt, không thấy túi xách của cậu đâu, cũng không có điện thoại di động, rõ ràng là muốn cậu chặt đứt ý định gọi điện cho người khác để cầu cứu. Nhưng mà Túng Phồn cũng không quá hoảng loạn, trêи tủ đầu giường có để một cái đồng hồ báo thức điện tử, thời gian bên trêи hiện thị đã là mười giờ tối, mẹ thấy cậu mãi không nhắn tin báo là đã về đến nhà nhất định sẽ nghi ngờ, không cần biết mẹ gọi cho cậu thấy không bắt máy hay là thấy người nhà họ Túng nhận điện thoại, nhiêu đó cũng đủ để mẹ cậu nghi ngờ rồi. Với lại cậu vừa nói với bà là người nhà họ muốn bắt cậu về xong, cho nên cho dù bây giờ không làm được gì, cậu cũng không cần quá sốt ruột, mẹ nhất định sẽ tìm cách đưa cậu ra khỏi đây.
Còn đang nghĩ xem có cách nào khác để tự cứu mình hay không thì có tiếng mở cửa phòng từ bên ngoài truyền vào, nghe động tĩnh thì là tiếng tra chìa khóa, xem ra là khóa trái của lại để phòng cậu chạy trốn.
Người đi vào cũng tính là một nửa người quen của Túng Phồn, chính là ông già cầm đầu đám vệ sĩ muốn bắt trói cậu lần trước. Nhớ tới bộ dạng bị ném trứng gà của đối phương, Túng Phồn chỉ muốn bật cười, nhưng mà phải cố nhịn xuống, giả vờ như không còn sức lực gì, như vậy mới có thể làm cho mấy người này buông lỏng cảnh giác. Với lại lúc cửa được mở ra, Túng Phồn còn thấy có hai tên vệ sĩ đang đứng ngay phía ngoài, không biết là đi cũng ông già này tới hay là vẫn luôn canh gác ở trước cửa, nói tóm lại thì là sợ cậu chạy mất thôi.
"Cậu cả tỉnh rồi?" Lúc này dáng vẻ của ông già vô cùng sạch sẽ, cho dù đã tối muộn rồi nhưng tóc tai cũng không chút rối loại, trông cũng giống người lắm.
Túng Phồn không trả lời đối phương, lần trước cậu không biết đích xác ông già này là ai nhưng bây giờ xem ra chắc là quản gia gì đó, nếu không tối thiểu cũng là trợ thủ của Túng Sĩ Lương hoặc là Túng lão thôi, kiểu người chuyên đi "Tiếp tay" cho Trụ vương làm ác*.
*Gốc là câu nói dựa theo điển tích "Trợ Trụ vi ngược". Câu này chắc các thím quen rồi hà.
Túng Phồn không có ký ức của nguyên chủ, cái biết rõ nhất cũng chỉ có nội dụng mười chương đầu của quyển tiểu thuyết này mà thôi. Cho nên lúc này tốt nhất là không nói gì hết, bớt nói mới không để lộ ra sơ hở. Có trời mới biết nếu cậu không nhớ gì về mấy người này hay là bịa chuyện bản thân đập đầu mất trí nhớ thì sẽ phải đối mặt với chuyện gì, tốt nhất vẫn đừng nên vẽ hươu vẽ vượn gì thì hơn.
"Chỉ cần cậu cả ngoan ngoãn nghe lời thì trong nhà cũng không định làm khó cậu, không phải sao?" Ông già này không biết là tới để làm người hòa giải hay chỉ là muốn đứng ra nhắc nhở cậu, "Nhà họ Túng nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, cậu cũng nên quan tâm đến việc trong nhà, vì gia đình này mà cống hiến sức lực mới đúng. Tuy giờ cậu không còn là người thừa kế của nhà họ Túng nữa nhưng cũng là một thành viên trong nhà, không nên chống đối lão gia và ông chủ, nghe theo sự sắp xếp trong nhà mới có thể sống tốt được."
Túng Phồn nghe mà phát phiền, sao cứ ngửi thấy cái mùi hôn nhân sắp đặt ở đây vậy không biết? Không chỉ tẩy não người nghe mà còn làm như mình ở phe chính nghĩa vậy, nghe có lý ghê, tài ăn nói tốt như vậy sao không đi mà bán hàng đa cấp đi? Kiểu người như thế này chính là kiểu muốn bị ăn đập mà.
"Đừng ép nữa." Túng Phồn lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cậu có lúc có thể diễn nhưng cũng có lúc thực sự diễn không nổi, dù sao cũng có phải diễn viên chuyên nghiệp gì đâu, lại chưa từng được huấn luyện cách biểu cảm của cậu đại thiếu gia nguyên chủ này, đã không giống thì cớ gì phải tự làm khó mình nữa, "Có cái gì ăn không, tôi đói."
Không cần biết tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào, cậu vẫn cần ăn một bữa no, bổ sung carlo với carbonhydrate (đường) xong mới có thể suy nghĩ minh mẫn được, tiện thể làm ông già ngày ngậm miệng lại.
Ông ta cũng không hề tức giận, trái lại nghe thấy cậu muốn ăn thì còn rất vui vẻ, giống như ngoại trừ tới khuyên bảo cậu nghe lời thì chính là vì muốn cậu chịu ăn cơm: "Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Cậu cả muốn ăn cái gì?"
Ăn đêm không thể ăn đồ có quá nhiều dẫu mỡ được, Túng Phồn nghĩ một chốc rồi nói: "Nấu cho tôi một bát mì đi. Trong nhà có bào ngư hay sò điệp gì không? Có thì cho vào một ít."
Ngoài trừ đường thì dinh dưỡng cũng rất quan trọng, tuy là có thêm bào ngư vi cá thì cũng không thể ngay lập tức ăn nghèo nhà họ Túng được, nhưng cũng không thể ngăn lại suy nghĩ muốn cho thêm mấy thứ đắt đỏ vào trong mì của Túng Phồn: "Đúng rồi, có tổ yến không? Hầm một bát cho tôi đi, hôm nay vừa bị hoảng sợ, phải uống một chén để an thần."
Cậu còn chưa được ăn tổ yến bao giờ đâu, nếu đã tới đây rồi, có thể ăn thử thì cứ ăn thử thôi, dù sao cũng chả phải tiêu vào tiền của cậu.
Ông già đối với yêu cầu của Túng Phồn không có chút bất ngờ nào, giống như đây vốn chính là tiêu chuẩn ăn uống thông thường của cậu: "Được, tôi xuống dưới dặn người làm. Cậu cả còn cần gì nữa không?"
Túng Phồn liếc ông ta một cái, nói: "Ông đừng hỏi thì hơn. Bộ tôi nói muốn lấy lại điện thoại của mình ông cũng cho à?"
Ông già cười cười, dáng vẻ đúng điển hình của câu "Ngoài cười trong không cười": "Cậu cả đừng nghĩ đến cái này, bình tâm nghe theo sắp xếp trong nhà là được, chờ xong xuôi nhất định sẽ trả điện thoại lại cho cậu."
Túng Phồn phất tay, không có kiên nhẫn nhiều lời với đối phương.
Ông ta thấy cậu không còn yêu cầu gì nữa, cũng không làm ầm lên thì không để ý cậu nữa, quay người ra khỏi cửa.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, vệ sĩ bưng một bát mì hải sản đi vào, trong mì ngoại trừ bào ngư và sò điệp cậu muốn thì còn có cả mực, ngao, trứng chim câu nữa. So vơi mì hải sản thì thực ra Túng Phồn càng thích mì bò hơn, miếng thịt vừa to vừa thơm, ăn thịt so với hải sản lại còn kinh tế hơn nhiều, thêm chút ớt chưng với giấm tỏi, đúng là ngon tuyệt cú mèo.
Nhưng mì hải sản lại đắt hơn, chỉ tính riêng điểm này thôi thì Túng Phồn cũng thấy thỏa mãn rồi. Sợi mì khá ngon, canh xương chắc cũng được ninh mấy tiếng rồi, mùi thơm lừng, không có mùi tanh của hải sản, cũng không quá nhạt nhẽo, không thêm gia vị gì ăn cũng cũng rất ngon. Cậu vừa ăn vừa cảm thán trong lòng, đầu bếp giỏi như này mà lại làm việc cho nhà họ Túng, đúng là quá đáng tiếc, tay nghề nấu nướng tốt như vậy, sao lại nấu cho mấy tên súc sinh nhà này ăn chứ?
Đang ăn dở chừng thì cửa phòng lần thứ hai được mở ra, lần này là người quen cũ tới —— Túng Lãng.
Túng Phồn thầm phỉ nhổ trong lòng, cậu cũng không phải khỉ, nhà này còn định thay nhau vào tham quan à?
"Vẫn còn lòng dạ mà ăn mì cơ à? Tâm lý tốt đấy." Trong mắt Túng Lãng đều là vẻ trào phúng, giống như nhìn một con thú bị nhốt, biết là đối phương không thể thoát ra được, cũng biết mình đã nắm chắc phần thắng nên không buồn kiêng dè cái gì, muốn nói thế nào thì nói thế ấy.
"Không ăn thì sao? Phải tuyệt thực chắc?" Túng Phồn cảm thấy cái tên Túng Lãng này hẳn là xem quá nhiều phim truyền hình mất não rồi, muốn tự cứu mình thì phải dựa vào đầu óc chứ không phải hi sinh sức khỏe của bản thân, Ok?
Túng Lãng cười lạnh: "Hi vọng là trạng thái này của mày có thể tiếp tục giữ vững, đến tận ngày cưới."
Cưới cái thằng chó nhà mi* ấy!
*Từ gốc ở đây là MLGB tên một nhãn hiệu thời trang của Trung, nhưng phiên âm của nó đồng nghĩ avới một câu nói tục bên đó, đại khái là chửi kiểu như đồ khốn, thằng chó bên mình ấy, nên ở đây mình dịch thoát ra luôn.
Túng Phồn ở trong lòng mắng đối phương một câu nhưng bên ngoài thì lại ra vẻ bình thản: "Cậu lo cho mình trước đi thì hơn. Omega của cậu có thể cắm sừng cho tôi thì ai biết được trêи đầu cậu lúc này liệu đã có cái sừng nào đang nhú lên rồi không?"
"Mày không chiếm được nên ghen tỵ với tao chứ gì." Túng Lãng không không để tâm đến lời nói của cậu.
"Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, đừng để đến lúc tôi còn chưa kịp cưới thì cậu đã phải đi đổ vỏ cho người khác là được." Túng Phồn nghĩ xong hết rồi, nếu bây giờ Túng Lãng ra tay đánh cậu thì cậu sẽ ụp cả bát mì này lên mặt cậu ta, bát mì đắt đỏ như vậy, ụp lên đầu cái loại không ra gì này tính ra thì vẫn là cậu ta được lời.
"Không bằng mày bớt quan tâm đến mấy chuyện không liên quan đến mình mà tự lo lắng cho bản thân đi thì hơn." Có lẽ là do đang ở nhà, cho nên Túng Lãng ăn nói còn không thèm lựa lời hơn lần gặp trước, "Mày vẫn chưa biết gì đúng không? Cửa thủy tinh trong cái tiệm rách kia của mày là tao thuê người tới đập đấy, thế thì sao nào? Cảnh sát có dám làm gì tao không? Tao chỉ đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, không tới người phút bọn họ đã cung cung kính kính tiễn tao ra tận ngoài cửa. Đây chính là đặc quyền mà tiền tài mang đến, có phải rất hấp dẫn không? Cho nên mày đừng tưởng cảnh sát có thể giúp gì có mày, rời khỏi Túng gia mày cũng chỉ là phận con sâu cái kiến mà thôi, không quyền không thế, mặc người giày xéo. Đừng có nghĩ là dựa vào cảnh sát thì có thể làm gì tao, tao còn có Túng gia chống lưng, hiểu chưa?"
Mấy lời Túng Lãng nói cũng không khiến Túng Phồn cảm thấy bất ngờ gì lắm, cậu đã sớm đoán được kết quả sẽ là như thế: "Cậu nói mấy cái này với tôi cũng vô dụng thôi, tôi không quan tâm, dù sao cửa tiệm cũng đã nhận được tiền bồi thường thiệt hại, không tính là bị lỗ. Cậu nếu thật sự có bản lĩnh thì gặp ai cũng nói một câu, có nhà họ Túng chống lưng, ai cậu cũng không sợ đi. Chỉ dám nói nói một chút ở trong nhà thế này, quá khổ thân cho cậu rồi."
Túng Lãng không phải thẳng ngu, cậu ta đương nhiên biết nếu mình ở trong nhà nói một chút thì cả ba và ông nội đều sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, rất vui vẻ. Tuy là lần trước cậu ta tới tìm Túng Phồn mà không nói cho trong nhà biết cũng không có ai chỉ trích cậu ta. Nhưng nếu nói lời này ra ngoài, e là nhà họ sẽ gặp rắc rối lớn.
"Dù thế nào thì tao cũng là người thừa kế của nhà họ Túng, người thừa kế duy nhất. Còn mày, chẳng qua hôn nhân của mày cũng chỉ là công cụ để nhà họ Túng đổi lấy lợi ích kinh tế mà thôi, xong việc là chẳng còn chút giá trị nào nữa." Túng Lãng nở một nụ cười hết sức tự mãn, "Không ngại nói cho mày biết, ông nội với ba đã tìm được nhà chồng tốt cho mày rồi đấy, là một nhà giàu xổi ở khu phía tây thành phố, họ Hàm. Nhà họ muốn gia nhập giới thượng lưu mà nhà chúng ta lại cần tiền để nghiên cứu phát triển sản phẩm mới. Nhà họ có tiền, nhà chúng ta có mối quan hệ, đúng là duyên trời tác hợp. Nhà họ có một đứa con trai là alpha, mặt mũi lớn lên có hơi xấu xí một chút, lại có xu hướng bạo lực, nghe nói đã từng đánh chết người, nhà họ phải tốn không ít tiền để giải quyết vấn đề, nhưng mà với loại dị dạng như mày cũng coi như xứng lứa vừa đôi. Mày rảnh rỗi ở đây nói này nói kia với tao thì không bằng nghĩ cách nào để kết hôn xong có thể trấn an được alpha của mình, khỏi bị đối phương đánh chết đi là hơn."
Túng Phồn cũng không bị mấy lời của đối phương làm cho tức giận, không phải là cậu không tức mà càng thể hiện ra là mình đang tức thì chỉ khiến Túng Lãng càng thêm đắc ý mà thôi. Cho dù cậu có muốn phun một búng máu ra ngoài ngay lúc này thì cũng phải cố mà nhịn xuống, cũng tự cổ vũ mình là ngôi sao mới xuất hiện trong làng kiềm chế. Chờ đến lúc thích hợp, cậu sẽ không cần kiềm chế nữa, có thể một đập đánh chết tươi Túng Lãng.
"Nói thật là tôi có kết hôn hay không thì vẫn chưa biết chắc được nhưng mà nói cậu không bị cắm sừng thì cũng y như vậy thôi, kẻ tám lạng người nửa cân. Có một ông bố có vợ có con đàng hoàng mà còn ra ngoài lăng nhăng được thì cậu nghĩ Liêu Bảo Song sẽ tin tưởng vào ràng buộc AO giữa hai người à?" Túng Phồn đúng là đang muốn khích bác, châm ngòi chia rẽ đấy, thì có làm sao?
Lần này Túng Lãng không lập tức bác bỏ, trong lòng cậu ta cũng biết chuyện ba mình không chung thủy trong hôn nhân, là việc khiến tất cả alpha đều thấy xấu hổ giùm.
Túng Phồn chớp lấy cơ hội này, thừa thắng xông lên: "Cậu nói tôi kết hôn vì lợi ích, cậu với Liêu Bảo Song thì không giống à? Kết hôn như vậy thì có mấy lạng tình cảm, chúng ta đều tự biết trong lòng, huống hồ còn có một người ba như vậy, có vết xe đổ của ông ta, Liêu Bảo Song có thể tin tưởng cậu được đến đâu? Ai mà chẳng nghĩ cho bản thâm mình, làm dự phòng từ trước?"
Túng Phồn một bộ anh trai tri kỷ, giọng điệu nghe cũng rất chân thành, chỉ là động tác ăn mì trêи tay cậu thì chưa dừng lại giây phút nào.
Mặt Túng Lãng một hồi đen một hồi trắng, cuối cùng không nói thêm được lời nào đã bỏ đi. Túng Phồn nhún nhún vai, đầu óc không đủ xài đã học cách khinh rẻ, châm chọc người khác, không biết là lấy dũng khí với tự tin ở đâu ra nữa.
Ăn hết một bát mì, Túng Phồn đã no căng bụng, dựa người lên thành salon không buồn động đậy.
Túng Sĩ Lương giống như đã tính toán tốt thời gian từ trước vậy, Túng Phồn vừa mới ợ một cái, ông ta đã bước vào phòng.
Túng Phồn trông không hề giống Túng Sĩ Lương một chút nào, nhưng Túng Lãng thì đúng là như được đúc từ cùng một khuôn với đối phương ra, chỉ có điều nhìn Túng Sĩ Lương gầy hơn một chút, có thể là do lo lắng quá nhiều chuyện, còn toàn là những chuyện vô lương tâm vô đạo đức nên mới thế.
"Chuyện lúc trước tôi sẽ không truy cứu nữa. Từ giờ anh ngoan ngoãn chờ ở nhà cho tôi, chờ nhà họ Hàm chọn được ngày lành tháng tốt thì kết hôn, lễ cưới cũng không cần tổ chức làm gì, sau đó yên phận mà sinh sống với Tiểu Hàm." Giọng điệu Túng Sĩ Lương nghe không ra chút tình cảm ba con nào, giống như là từ khi Túng Phồn phân hóa không thành công thì đã không còn là con trai của ông ta nữa, chỉ là một công cụ hình người của nhà họ Túng mà thôi.
Nếu không phải xuyên vào trong sách, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, cậu sẽ không tài nào tin được là trêи đời lại có một người ba như vậy, không coi con trai của mình là con trai, không, phải nói là đứa nhỏ không phải alpha thì không phải con mình thì đúng hơn.
Cơn tức trong lòng Túng phồn bùng lên, lúc nãy cậu kiềm chế cơn giận trước Túng Lãng là vì muốn giả bộ "Chân thành" gây xích mích, nhưng với loại như Túng Sĩ Lương thì cậu chẳng có gì mà phải nhịn, Túng Sĩ Lương muốn lợi dụng cậu, cậu cũng có cách bắt bí đối phương.
"Nếu mọi người biết tôi phân hóa di dạng, ông nói coi nhà họ Hàm có muốn làm thông gia với nhà ông nữa hay là không?" Lễ cưới cũng không dám tổ chức, có thể nói mọi việc đúng như những gì cậu đoán, việc này là hai nhà lén lút bàn bạc, định lĩnh chứng để làm đảm bảo cho việc hợp tác mà thôi. Mà đồng ý cách làm này thì chắc chắn nhà họ Hàm cũng là kiểu gia đình vô cùng coi trọng sĩ diện, có khi không kém gì so với nhà họ Túng. Vì hợp tác mà cưới cậu vào cửa, thì sẽ không muốn để người khác biết chuyện cậu phân hóa dị dạng, cho nên mới đồng ý với biện pháp này. Nếu không, nhà nào mà không muốn tổ chức cho con mình một lễ cưới linh đình?
Nếu chuyện cậu phân hóa dị dạng bị tất cả mọi người biết được thì nhà họ Hàm cũng sẽ tự cảm thấy mất mặt, sợ bị người khác chỉ trỏ, nói họ vì tiền mà ai cũng cưới vào nhà được, sau này muốn tiến vào giới thượng lưu, được mọi người công nhận sẽ khó lại càng khó.
Túng Sĩ Lương trợn mắt lên: "Anh dám!"
Túng Phồn nhún nhún vai, cậu có cái gì mà không dám, dù sao cậu cũng không cảm thấy có gì mất mặt.
Túng Sĩ Lương vừa định mở miệng mắng cậu, thì điện thoại trong túi vang lên.
Ông ta hậm hực tiếp cuộc gọi, điện thoại này chức năng cách âm không được tốt lắm, Túng Phồn nghe rõ được người bên kia đầu dây hỏi: "Ông Túng này, mọi người đều đang nói Tiểu Phồn phân hóa dị dạng thành người nửa A nửa O, chuyện này là thật hay giả vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.